Editor: AchlysKim Tiểu Quân biểu diễn rất nhập tâm, Chu Thanh Lạc ngây người tại chỗ, không biết phải phản ứng như thế nào.
Trương Siêu hơi lúng túng một chút. Mặc dù Tống tiên sinh là nhà từ thiện nhưng lại lạnh lùng, hời hợi, nói năng thận trọng, nhìn một cái là biết kiểu người lạnh lùng, cao ngạo, ngầu lòi, sao có thể gào khóc thương tâm như Tiểu Quân miêu tả chứ.
Trương Siêu: "Tiểu Quân, con đừng nói lung tung."
Lâm Kỳ: "Đúng vậy, nếu anh ta ở đó khóc lớn thì bọn tôi phải nghe thấy chứ."
Tiểu Quân rất gấp, tiếp tục dùng ngôn ngữ kí hiệu.
Trương Siêu phiên dịch: "Anh ấy không khóc thành tiếng, chỉ chảy nước mắt thôi."
"Lừa gạt mọi người con là con chó."
"Anh ấy thật sự rất buồn."
Tiểu Quân không ngừng khoa tay múa chân, hoa hướng dương đồ chơi nắm trong tay lắc lư theo động tác của cậu bé, giơ khuôn mặt to cười với cậu.
Chu Thanh Lạc im lặng, nhặt bút vẽ và bảng màu lên, xoay người leo lên cái thang tiếp tục vẽ tranh.
Mặt Trương Siêu và Kim Tiểu Quân không thể giải thích được.
Lâm Kỳ khoát tay với Trương Siêu, ra hiệu hắn đưa Kim Tiểu Quân đi trước đi.
Trương Siêu cảm thấy bầu không khí không đúng lắm nên đưa Kim Tiểu Quân rời đi.
Lâm Kỳ đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Chu Thanh Lạc ngồi trên giá: "Hình như anh ấy đang hiểu lầm, cậu không giải thích hả?"
Chu Thanh Lạc đã thoải mái, con người một khi đã nghĩ thông suốt, thì có thể buông bỏ tất cả mọi thứ.
Cậu quá lo lắng cho tương lai, Tống Lăng quá xoắn xuýt quá khứ, quên cách liên kết với người kia như thế nào, quên cách thẳng thắn với người kia như thế nào.
Khiến cho bọn họ quên ngay sau đó.
Mà ngay sau đó, mỗi một việc Tống Lăng làm, đều là vì cậu.
Hắn đã quyết định hoà giải với mình, Tống Lăng cũng nên cáo biệt với quá khứ tệ hại.
Mà bước này, bọn họ đều phải tự mình bước ra.
Nút thắt trong tim mình, chỉ có bản thân mình mới có thể gỡ ra.
Bút trong tay Chu Thanh Lạc không ngừng lại, từng nét bút miêu tả, "Tôi không muốn đặt mình vào hoàn cảnh người khác lo nghĩ thay anh ấy như vậy."
"Tại sao?"
Chu Thanh Lạc cười, "Anh ấy là người bình thường, nghĩ thông rồi, sẽ chạy về phía tôi thôi."
Lâm Kỳ: "Được, tôi ủng hộ cậu."
Chu Thanh Lạc: "Cảm ơn."
Lâm Kỳ cười.
Duyên phận thật sự rất kỳ diệu, có người sinh ra chỉ có thể làm bạn bè.
Nhưng làm bạn thật ra cũng rất tốt mà.
Dù sao thì không biết bao nhiêu ngày đêm, đã có người đứng dưới thanh sắt ngước nhìn cậu, không chùn bước lao tới phía cậu, vừa thành kính vừa thâm tình.
Lâm Kỳ buông dụng cụ xuống: "Vậy tôi đi nhé, tự cậu ở lại chờ đi, tôi không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa."
Chu Thanh Lạc: "Lâm Kỳ."
Lâm Kỳ quay đầu lại.
Chu Thanh Lạc cười với hắn, "Tôi sẽ thiết kế nhân vật và cảnh vật trong trò chơi, sửa bản thảo vô điều kiện, sửa đến khi nào anh hài lòng mới thôi, không than vãn câu nào."
Lâm Kỳ cười không thành tiếng, "Này, đấy không phải là việc cậu phải làm sao? Cậu lấy cái đấy để cảm ơn tôi hả?"
Chu Thanh Lạc: "Anh sai rồi, không than vãn câu nào không phải là việc nên làm sao."
*
Mà bên kia, Tống Lăng đang đi trên đường không mục đích.
Hắn bước qua bóng tối, quen với việc một mình đối mặt với tất cả, hắn từng thấy hi vọng cũng từng cố gắng nắm lấy hi vọng, nhưng loanh quanh lòng vòng lại trở về điểm xuất phát.
Tiêu Tả hỏi hắn, nếu như Chu Thanh Lạc không trở lại thì hắn sẽ làm gì.
Hắn nói với Tiêu Tả, hắn sẽ làm người tốt, sống thật tốt, cho đến khi chết đi.
Gặp được Chu Thanh Lạc, hắn phát hiện ra làm người tốt rất dễ, nhưng không có Chu Thanh Lạc, sống thật tốt quá khó khăn.
Có hi vọng hắn có thể liều mạng nắm lấy, nhưng làm gì có hi vọng chứ.
Hắn đi đâu để tìm hi vọng đây.
Chu Thanh Lạc bắt đầu cuộc sống mới, mà hắn vẫn giậm chân tại chỗ.
Sau này người bên cạnh Chu Thanh Lạc, bất kể là người yêu hay là bạn bè, ai cũng tốt hơn hắn, bọn họ đều có xuất thân tốt, lớn lên trong hoàn cảnh tốt, nhân cách tốt.
Những thứ này hắn đều không có.
Quá khứ của hắn nát bét, hắn không nắm được gì trong tay cả.
Tống Lăng ngồi từ giữa trưa đến xế chiều, rồi đến khi màn đêm buông xuống.
Năm sáu người trẻ tuổi treo đèn màu dưới cây, bày bàn nhỏ ra, lấy thêm đồ ăn vặt, còn mở party bãi biển.
Tống Lăng tựa đầu lên đầu gối, thở ra một hơi.
Điện thoại hắn vang lên, hắn đột nhiên ngồi thẳng, nhìn qua, ánh mắt liền tối đi.
Là video call của Tiêu Tả.
Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tả, Tống Lăng không muốn nghe nên cúp máy luôn.
Tiêu Tả lại kiên nhẫn gọi đến, Tống Lăng chuyện thành gọi điện thoại.
Tiêu Tả: "Chuyển thành gọi điện làm gì, mày đoán xem tao đang ở đâu nào?"
Tống Lăng buồn bã nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Tiêu Tả: "Tao đón sinh nhật ở nhà chú Chu! Há há há!"
Tống Lăng sửng sốt, nhấp môi không nói lời nào.
Tiêu Tả: "Sao rồi? Dỗ được Thanh Lạc về chưa?"
Tống Lăng không nhịn được nữa, "Cúp đây."
Tiêu Tả: "Ấy ấy ấy, đừng cúp mà, mày đang ở đâu?"
"Tao ở bên ngoài, chú Chu ở trong phòng nói chuyện với Tiểu Từ. Vừa rồi tao nói cho chú Chu chuyện để theo đuổi Thanh Lạc về, mày đã cứu sống hoa hướng dương trong chậu hoa, nghiên cứu kem cũng phải sánh với đầu bếp Michelin, cả ngày lẫn đêm ngủ không yên giấc, còn đi đến cô nhi viện Sơn Thành để quyên góp tiền..."
Tống Lăng nghiến răng nghiến lợi, "Mày muốn..." sinh nhật và ngày giỗ cùng vào một ngày không?
Vướng hôm nay là sinh nhật Tiêu Tả, Tống Lăng không ác miệng nữa, tức giận nói: "Cúp đây."
Tiêu tả: "Chậc, con người mày sao lại không có lương tâm như vậy. Sinh nhật tao, tao để cho mày ra ngoài đuổi theo người ta rồi, tao còn mặt dày đến nhà cha vợ mày để thỉnh kinh nữa. Vừa rồi chú Chu nói vài câu rất có lý, mày có muốn nghe không?"
Tống Lăng yên lặng, một lúc lâu sau mới đồng ý: "Ừ."
Tiêu Tả: "Chú Chu nói, chú ấy không biết giữa mày và Thanh Lạc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn Thanh Lạc không chê mày không đủ tốt đâu, trả giả không đủ nhiều, phương hướng mày cố gắng sai rồi, nhưng hai đứa ở bên nhau, là một câu chuyện dài, mà tình huống của mày thì hơi đặc thù, sau này còn có rất nhiều cái không xác định được. Thanh Lạc có thể nghĩ hơi nhiều, không có cảm giác an toàn. Mày phải đứng ở góc độ của Thanh Lạc để suy nghĩ vấn đề."
Hợp âm của tiếng đàn guitar vang lên, giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng ngân nga hát.
/Bởi vì em cho nên anh cho nên anh không lùi bước/
/Lại không muốn cả đời này hối hận không thể phản bác/
/Không nghe người khác nói, chẳng cần ai hiểu/
/Chỉ vì thế giới lớn hơn nữa cũng chỉ có anh và em/
/Dùng những hồi ức nhỏ nhất xếp thành vũ trụ/
Tống Lăng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám thanh niên đang tụ họp.
Cậu trai đánh guitar hát rất nhập tâm, những lời hát này rõ ràng xuất phát từ miệng người xa lạ, nhưng mỗi câu hát đều là Chu Thanh Lạc.
Đêm hôm đó, lúc hắn hát bài này cho Chu Thanh Lạc, Chu Thanh Lạc đã che tai hắn lại, thân mật tựa trên vai hắn, im lặng ở bên hắn.
Mà hắn chưa từng đứng ở góc độ của Thanh Lạc để suy nghĩ, vẫn luôn làm theo ý mình, lấy danh nghĩa muốn tốt cho cậu, dù cậu đã cho hắn rất nhiều cơ hội để nói thẳng, hắn vẫn luôn che giấu.
Hễ hắn đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác, đứng ở góc độ của Chu Thanh Lạc để suy nghĩ vấn đề, cũng sẽ không như vậy.
Vậy giờ dây Thanh Lạc cần điều gì nhỉ.
Thanh Lạc từng nói ----
Nếu như có người bắt nạt cậu, cậu sẽ lập tức muốn đánh lại.
Hi vọng hắn thẳng thắn, cậu sẽ không sợ hắn, cũng sẽ không ghét hắn.
Hi vọng hắn có thể bước ra, không nên để người khác lợi dụng nhược điểm của mình, làm tổn thương hắn một cách trắng trợn.
Hi vọng hắn ngạo tuyết lăng sương, hào quang vạn trượng.
Nói nếu như hắn khỏi bệnh rồi, cậu sẽ làm vợ hắn.
Thanh Lạc còn nói cậu không phải là thần thánh, mà là người yêu của hắn.
Thanh Lạc từng tin tưởng hắn vô điều kiên, cũng từng chạy về phía hắn không chùn bước.
Tống Lăng đứng dậy đi về.
Hắn cũng không ngờ mình lại đi xa đến vậy, gọi taxi cũng phải mất đến 10 phút mới đến cô nhi viện Sơn Thành.
Nhưng bảo vệ của cô nhi viện không cho hắn vào, vì nhìn dáng vẻ của hắn không giống người tốt.
May mà viện trưởng Mã bảo hắn chụp ảnh chung, may mà viện trưởng Mã còn gửi ảnh cho hắn.
Tống Lăng mở ảnh chụp chung ra đưa cho bảo vệ.
Mắt bảo vệ sáng lên, nhưng phẩm chất nghề nghiệp vẫn phải có, "Ngài chính là nhà từ thiện hôm nay đã quyên góp tiền cho cô nhi viện của chúng tôi sao? Trễ thế này rồi ngài còn tới tìm ai?"
"Người đang vẽ tranh ở thao trường kia là người yêu của tôi, giờ tôi muốn vào tìm em ấy."
Bảo vệ ngây tại chỗ. Lời của người vừa tới chứa lượng tin tức quá lớn, khiến ông không phản ứng kịp, "Thầy Thanh Lạc là người yêu của ngài?"
"Đúng vậy."
Bảo vệ cảm thấy thầy Thanh Lạc này có thể khiến cho người ta thích mình, khiến con gái trong viện thích thì không nói, giờ còn kéo đến một ông trẻ nhìn không giống người tốt lành gì nhưng chính xác là một người tốt?
Bảo vệ: "Ngài chờ một chút, tôi gọi điện thoại xác nhận."
Tống Lăng: "..."
Ngày nào Chu Thanh Lạc cũng tới vẽ tranh thêm giờ, phòng bảo vệ cũng có điện thoại của cậu.
Bảo vệ gọi được Chu Thanh Lạc, "Alo, thầy Thanh Lạc à? Tôi là bảo vệ ở cổng đây."
"Cháu chào chú, có hàng ship đến cho cháu ạ?"
"Không phải là hàng ship đến, là một người sống."
Tống Lăng: "..."
Bảo vệ: "Có một vị, nói là... là..."
Bảo vệ dường như hơi khó mở miệng.
Tống Lăng mặt không cảm xúc mở miệng: "Người yêu."
Bảo vệ nhìn Tống Lăng một cái, hai chữ "người yêu" vẫn xấu hổ không nói ra khỏi miệng được: "Đúng, thầy có muốn đến cổng phía đông đón anh ta vào không?"
Chu Thanh Lạc: "Vâng ạ."
Bảo vệ cúp điện thoại, "Ngài chờ một chút, cậu ấy đi ra ngay."
Tống Lăng thật sự rất bực mình. Hắn đã tưởng tượng, hắn chạy vọt vào đến bên cạnh Chu Thanh Lạc, ôm Chu Thanh Lạc từ đằng sau, lại nói lời xin lỗi với cậu, kể lể về nỗi nhớ của hắn giống như trên phim truyền hình.
Nhưng tất cả lại bị bảo vệ cản lại, còn bảo Chu Thanh Lạc ra ngoài dắt hắn vào nữa.
Hắn ngồi ở phòng bảo vệ đợi Chu Thanh Lạc, ánh mắt nhìn về phía thao trường, không hiểu sao tim đập nhanh đến kì diệu.
Đèn đường ở cô nhi viện ảm đạm, Chu Thanh Lạc vừa xuất hiện, mắt của hắn đã không rời.
Người hắn ngày nhớ đêm mong, đang đi từng bước từng bước về phía hắn.
Tống Lăng đứng lên tại chỗ, ghế vạch trên bề mặt gạch, phát ra tiếng chói tai.
Bảo vệ vội vàng vỗ vai hắn: "Cậu đừng có gấp, yên tâm chớ nóng, thầy Thanh Lạc phải ký tên, cậu mới có thể đi vào."
Tống Lăng: "..."
Chu Thanh Lạc không nhanh không chậm đi tới, ánh mắt Tống Lăng dõi theo cậu.
Chu Thanh Lạc đi tới phòng bảo vệ, dửng dưng nhìn Tống Lăng một cái, cười nói với bảo vệ: "Chú à, anh ấy là bạn cháu, chú để anh ấy vào được không ạ."
Bảo vệ nhìn Tống Lăng một cách quái dị, cười nhạt nói: "Bạn bè thôi nhỉ."
Tống Lăng: "..."
Chu Thanh Lạc kí tên trên sổ, bảo vệ: "Được rồi, mang đi đi."
Chu Thanh Lạc: "Cảm ơn chú."
Tống Lăng: "..." Giống nhận hàng ship quá.
Bảo vệ: "Bởi vì cậu là bạn của thầy Thanh Lạc, tôi cũng không giữ căn cước công dân của cậu, đi vào đi."
Tống Lăng cắn răng: "Cháu cảm ơn chú."
Bảo vệ vui tươi hớn hở đáp lại: "Không cần khách khí."
Chu Thanh Lạc ký xong thì không nhìn hắn nữa, cũng không để ý đến hắn, đi thẳng về phía trước.
Lấy hàng hoá thì ít nhất cũng nhìn xem là cái gì, Chu Thanh Lạc làm vậy, giống như lấy một kiện hàng không.
Hắn thật sự sống không bằng một gói hàng ship.
Chu Thanh Lạc đi thẳng tới hướng thao trường, Tống Lăng yên lặng đi phía sau cậu, không nói một lời.
Chu Thanh Lạc đi tới bên tường, leo lên cái giá, tiếp tục vẽ tranh, tựa như người bên cạnh không tồn tại.
Tống Lăng ngồi xổm dưới đất, yên lặng pha màu giúp cậu, giờ cậu muốn vẽ con bướm này, phải cần màu xanh ngọc nhỉ.
Tống Lăng pha xong màu, đưa cho Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc nhắm mắt làm ngơ, tự mình vẽ, toàn bộ quá trình không đếm xỉa đến hắn.
Tống Lăng im lặng, buông màu xuống, leo lên cái thang, ngồi sít lại cạnh cậu.
Chu Thanh Lạc bị chen chúc bèn dời sang bên cạnh một chút.
Tống Lăng lại không biết xấu hổ dạo vào.
Chu Thanh Lạc lại muốn dời đi, không ngờ cánh tay dài của Tống Lăng chụp tới, ôm người thật chặt.
Chu Thanh Lạc ngước mắt, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Tống Lăng cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ cần Chu Thanh Lạc nhìn hắn một cái, hắn có thể dốc sức chạy về phía cậu.
Tống Lăng lại gần, hôn một cái lên trán cậu, áp trán cậu vào trán hắn, cười lên, thấp giọng gọi cậu: "Vợ ơi."