Chung cư này là chung cư kiểu cũ, cầu thang rất dốc, ánh đèn cũng ảm đạm, hai căn hộ ở tầng một đều đóng cửa kín mít, sự an tĩnh khiến tâm lý con người trở nên nhạy cảm hơn.
Mạnh Oánh đi qua chỗ ngoặt, dư quang nhìn thấy một thân ảnh cao lớn dựa vào tường hút thuốc ở đầu bậc thang.
Hắn còn chưa đi.
Mạnh Oánh nhìn mấy giây, đi nhanh hai bước, lên lầu hai, mở cửa đi vào.
Bật đèn, cảm nhận được sự ấm áp của căn phòng, cô ngồi lên ghế xích đu, lắc lư.
Kiến trúc ở Thụy Sĩ đều mang phong cách La Mã, đường cong đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác như đang ở những năm của thập niên 90 vậy, căn phòng này của cô, còn có kiểu lò sưởi trong tường. Gió thổi từ ban công vào lay động tấm rèm cửa khiến Mạnh Oánh có cảm giác buồn ngủ, cô từng nói, tâm tùy thân.
Chính là kiểm soát trái tim, đến núi Phật Đà tu hành, tìm kiếm sự thanh tịnh, nhìn nhận lại bản thân xem mình muốn điều gì nhất, cô hận Hứa Điện lừa gạt.
Cũng hận chính mình liều lĩnh, đắm chìm trong tình yêu để rồi đánh mất đi bản thân, đến mức vẫn luôn không phát hiện chính mình là thế thân của người khác.
Nếu như lúc trước không dứt khoát ra đi.
Có thể cô sẽ phát điên mất.
Mà trải qua một năm qua này cùng với Hứa Điện, cô bây giờ, đã có thể tự nhiên kiểm soát tình cảm của mình, cô không còn đặt tình yêu lên hàng đầu nữa, cô còn có nhiều chuyện để làm, cô cũng tin tưởng, tương lai bất kể là yêu đương hay kết hôn.
Cô cũng có thể không đánh mất bản thân một lần nữa.
Dứt khoát buông bỏ một mối tình độc hại.
Đây, chính là điều cô muốn.
Ghế đu lung lay, kẽo kẹt vang lên, tay Mạnh Oánh bám lấy dây xích, khóe môi mở, nhẹ nhàng ca bài hát.
"Tôi vẫn chỉ là thiếu niên của ngày trước, không một chút đổi thay, thời gian chẳng qua chỉ là một thử thách, niềm tin trong thâm tâm chẳng hề suy giảm phút giây nào . . ." (*) Thanh âm của cô trong trẻo, hát lên bài hát này với một sự lưu luyến, không trong trẻo cao vút, mà mềm mại, mê người.
Không nghe lời nhạc, tưởng rằng đang hát tình ca, nhưng đem lại cảm giác yên bình.
Dưới lầu.
Ánh đèn đường hắt thắp sáng lối vào chung cư, Hứa Điện dựa vào tường, chậm rãi hút thuốc, nghe tiếng ca truyền đến từ tầng hai, từng chút từng chút xâm nhập vào trái tim hắn, làm trái tim hắn như nổi trống.
Khói mù lượn lờ.
Hứa Điện ngồi xổm xuống, đầu ngón tay viết lên mặt đất.
【 Mạnh Oánh 】
Chúng ta yêu nhau đi?
Được không?
*
Ngày hôm sau Mạnh Oánh không đến muộn, đến biệt thự từ sớm, hôm nay không thấy sư mẫu, cô trực tiếp đi lên tầng 3, vừa đẩy cửa ra, liền thấy Kiều Khởi ngồi dưới đất đang chơi game, nghe động liền nhìn qua cô: "Tới rồi?"
"Thầy đâu?" Mạnh Oánh ngồi xuống đối diện hắn, hỏi. Kiều Khởi đang tập trung chơi game, không ngẩng đầu, chỉ nói: "Chắc chưa dậy."
Phòng ở tầng hai đều đóng.
Mạnh Oánh gật gật đầu.
Lấy điện thoại ra xem kịch bản, đây là bộ phim cô sẽ quay khi về nước, thể loại đô thị, là một bộ phim truyền hình chỉ có 24 tập, nhưng cốt truyện rất thú vị.
Không tiện cầm kịch bản, nên đành phải xem bằng điện thoại.
Sau khi chơi xong một ván, Kiều Khởi ngẩng đầu, nhìn cô gái đối diện, hôm nay cô mặc áo màu đen cổ áo hình chữ V, dưới thân là quần ống rộng, eo hơi lộ ra, da thịt trắng nõn. Tay Kiều Khởi chống sàn nhà, chồm tới chỗ Mạnh Oánh, đôi mắt nhìn cô, "Mạnh Oánh, buổi sáng tốt lành."
Mạnh Oánh tập trung nhìn điện thoại nên bị giật mình, ngẩng đầu một cái thấy khóe môi Kiều Khởi nhếch lên, cách cô rất gần, cô lui về sau một chút.
"Anh làm gì?"
Kiều Khởi nhíu mày: "Bờ môi cô thật xinh đẹp."
Đôi mắt hắn rơi vào cánh môi đỏ tươi căng mọng của cô.
"À, anh cũng thế."
Mạnh Oánh không mặn không nhạt đáp.
Dáng dấp Kiều Khởi cũng soái, đẹp theo kiểu cà lơ phất phơ, đôi mắt hẹp dài, cũng có thể là bởi vì hay cười, nên không có khí thế áp đảo. Không giống như Hứa Điện, không cười thì thôi, chứ mỗi lần cười lên có cảm giác rất có xa cách, nhưng là trên thân luôn mang một khí thế, sâu không lường được..
Kiều Khởi nhìn gần hơn một chút.
"Chậc." Hắn lại tới gần một chút, đôi mắt không có dịch chuyển khỏi, "Tôi còn độc thân."
"Thì sao?"
Mạnh Oánh nhàn nhạt đáp lại.
Tay Kiều Khởi nâng lên, muốn chạm cằm Mạnh Oánh, cô dùng di động ngăn trở hắn, "Bạn học Kiều."
Hắn nhìn điện thoại.
Sau đó, nhíu mày, ngồi xuống lại, tay hắn khoác lên đầu gối, "Sao mặt cô không đỏ một chút nào thế?"
Mạnh Oánh cười cười.
Cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.
Qua một hồi lâu, Triệu Việt và Chu Mẫn Nhi lần lượt vào lớp, Hồ Nghiệp vào cuối, sau khi đi vào, ông liền cầm cuốn sổ trên bàn, lật xem, mắt nhìn tiến độ, đi lại, suy nghĩ.
Mạnh Oánh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Hồ Nghiệp suy nghĩ. Chu Mẫn Nhi nhìn ra cửa mấy lần, sau đó cúi đầu hỏi Mạnh Oánh: "Hứa thiếu gia không tới sao?"
Mạnh Oánh nhìn cô, Chu Mẫn Nhi ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh, giả bộ như không thèm để ý.
Mạnh Oánh cười cười, nói: "Cái này tôi không biết, cô hỏi thầy xem?"
"Tôi chỉ hỏi thế thôi." Nói, Chu Mẫn Nhi ngồi thẳng người, phần lưng ưỡn rất thẳng. Hồ Nghiệp cuối cùng dừng bước, hắn liếc nhìn bốn người bọn họ, sau đó nói: "Thụy Sĩ là một quốc gia rất lãng mạn, nơi này thích hợp nghỉ dưỡng, thích hợp hẹn hò, thích hợp yêu đương."
"Mà diễn viên không thể thiếu những cảnh tình cảm." Ông cũng ngồi xuống, cầm vở chỉ bốn người bọn họ, từ trái chỉ qua, nói: "Bốn người chia thành 2 đôi, cho ba ngày yêu đương, Kiều Khởi cùng Mạnh Oánh, Triệu Việt cùng Chu Mẫn Nhi. . ."
Bốn người lập tức sững sờ.
A?
Chu Mẫn Nhi nhìn Triệu Việt, mặt lập tức đỏ lên, "Thầy, ba ngày có thể nói chuyện gì chứ?"
"Xem mấy em ai có thể nhanh chóng nhập vai, ba ngày sau, ai có thể nhanh chóng thoát vai." Hồ Nghiệp cầm bút, viết vào cuốn sổ, vừa viết vừa nói.
"Chậc chậc, xem tôi đã nói gì nào?" Kiều Khởi nói, liền đưa tay kéo Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh né tránh, Hồ Nghiệp lại vừa lúc ngẩng đầu, nhìn về phía hai người bọn họ, nói: "Xem ra hai người nhập vai khá nhanh?"
"Thầy, em đây đã chuẩn bị kỹ càng." Kiều Khởi quay đầu, nháy mắt với Mạnh Oánh, cô chỉ nhíu mày, không đáp.
Bên kia Triệu Việt không cao hứng mấy, mấy lần mở miệng, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng lại, Hồ Nghiệp khép lại vở, đứng lên, nói: "Hôm nay chúng ta ra ngoài, tôi nhìn các em diễn."
"Thầy, người quay hình đâu?" Chu Mẫn Nhi chưa từ bỏ, vội vàng hỏi.
"Người quay hình à." Hồ Nghiệp nhìn Mạnh Oánh, nói, "Hắn vẫn còn đang họp, khả năng là tối mới đến, chúng ta đi trước."
Nói, ông liền đứng dậy, đi ra cửa.
Trong phòng học bốn người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng cũng đứng dậy theo, Mạnh Oánh vừa đứng lên, tay liền bị Kiều Khởi dắt, cô thoáng giật mình, kiềm chế suy nghĩ muốn rút trở về, cùng đi sau Hồ Nghiệp xuống lầu.
Xuống đến tầng 1.
Di Tuyết đang tưới hoa, quay lại nhìn bọn họ đang tay trong tay đi đến, bà cười, nói: "Thật tốt cố lên."
Hai đội, chỉ có Kiều Khởi cười nói: "Vâng."
Sau đó, hắn cầm chặt tay Mạnh Oánh, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, Mạnh Oánh quét hắn một chút, nghiêng đi đầu.
Có hai chiếc xe, năm người lên xe, đi đến trung tâm thành phố.
Xe dừng lại ở khu phố chuyên bán đồng hồ, Mạnh Oánh nhìn phía ngoài đường đi, nơi này là khu trung tâm thương mại, dòng người thật nhiều, nhưng không chen chúc, các loại người nào cũng có, còn có không ít gương mặt châu Á, ở đây diễn cảnh yêu nhau, có ;ẽ cũng không khó lắm. Cô thu tầm mắt lại, đẩy cửa ra xuống xe, vừa đứng vững, Kiều Khởi liền đi tới, đứng bên cạnh người cô, cúi đầu nhìn cô cười.
Hồ Nghiệp cũng xuống xe, khoát tay, nói: "Từ giờ trở đi, giống như các cặp đôi bình thường khác, nhớ kỹ phải dùng tâm để diễn, mâu thuẫn, bối cảnh cốt truyện, tự các em nghĩ."
Nói xong, ông an vị trên ghế dài, chân dài bắt tréo, nhìn bọn họ.
Hai chiếc xe đã lái đi, bốn người đứng ở ven đường, có hơi hoang mang. Kiều Khởi có trạng thái tốt nhất, bộ dáng không thể đợi được nữa, Mạnh Oánh nhìn hắn vài lần, sau đó nở nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, da thịt chạm nhau, Mạnh Oánh nghiêng đầu, Kiều Khởi nhíu mày, đón lấy, ngón tay trượt xuống, nắm chặt lòng bàn tay mềm mại.
"Đi chỗ nào?"
"Đều được."
"Đi mua đồ cho em đi." Kiều Khởi kéo Mạnh Oánh bước lên bậc thang, hai người nhanh chóng nhập vai. Hai người mới vừa đi, một chiếc xe màu đen liền dừng lại, Hứa Điện mặc áo sơ mi đen quần dài, trong tay cầm camera, thấy được hai người phía trước đang tay trong tay, Mạnh Oánh nghiêng đầu nói chuyện với Kiều Khởi, có lúc còn lộ ra lúm đồng tiền.
Hắn sửng sốt.
Một giây sau, sắc mặt âm trầm sải bước đi qua, Hồ Nghiệp thấy thế vội đứng dậy, nhanh chóng ngăn Hứa Điện lại.
Hứa Điện híp mắt: "Tránh ra."
Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo cứng rắn.
Hồ Nghiệp cười, nói: "Cậu có muốn quay phim nữa không đây?"
Mạnh Oánh cùng Kiều Khởi đi vào một quán cà phê, Hứa Điện cắn chặt răng, chỉ bên kia, từ trong hàm răng nghiến ra: "Bọn họ đang làm gì?"
"Yêu đương, trong vòng ba ngày, nó không phân biệt được cộng tình và kỹ xảo, cho nên tôi đang dạy nó nắm giữ kỹ xảo, nếu cậu đã tới, thì đi quay đi."
"Nếu như ngay cả việc này mà cậu không nhịn được, thì về sau đừng mơ tiến xa với nó?" Câu nói sau cùng của Hồ Nghiệp, mang theo khiêu khích, Hứa Điện giận nhưng không làm gì được, chỉ biết đứng nhìn chăm chăm một hướng, nhìn Mạnh Oánh ở sau lớp cửa kính của quán cà phê, chống cằm, chờ Kiều Khởi đi order cà phê.
Lông mi cô rất dài, mặt mày rạng rỡ, cổ trắng nõn, vậy cũng là người hắn đã từng độc chiếm.
Hứa Điện buồn bực vô cùng, hắn nghiến răng mà nói: "Được, tôi nhịn."
Nói rồi đẩy Hồ Nghiệp ra, sải bước đến quán cà phê, đẩy cửa, lạnh lùng ngồi xuống đối diện Mạnh Oánh, nâng camera lên quay Mạnh Oánh.
Hắn đột nhiên ngồi xuống.
Khiến Mạnh Oánh ngạc nhiên, cô đối mặt với ống kính, nhìn bàn tay anh ôm lấy camera, môi mỏng nhếch.
Khí thế cường thịnh đáng sợ, toàn thân lại toát ra dáng vẻ lạnh lùng.
Giống như không phải tới đây để ghi hình.
Mà là đến để bắt gian.
Hắn kéo cổ áo, cặp mắt đào hoa rời khỏi camera, nhìn cô, hai người nhìn nhau, Mạnh Oánh lại thấy được niềm ai oán trong ánh mắt của anh.
Cô hơi nhíu mày, sau đó Kiều Khởi bưng hai ly cà phê, đứng bên cạnh bàn, đưa một ly cho cô, sau đó Kiều Khởi nhìn qua, thấy được Hứa Điện, "A, Hứa thiếu gia."
Hứa Điện không đáp, không thèm nhìn hắn một cái, cũng không để ý.
Kiều Khởi cười cười, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Oánh, khoác lên bả vai cô, chống cằm nhìn cô, "Chúng ta đi đâu đây, em có muốn đi mua đồng hồ không?"
Mạnh Oánh nhấp một chút cà phê, rời mắt khỏi ống kính, nghiêng đầu, nhìn Kiều Khởi, nở một nụ cười xán lạn, "Không cần, có anh bên cạnh là được rồi."
"Như vậy sao được, anh muốn mua ít đồ cho em làm kỷ niệm, hiếm khi được đến Geneva, ở đây nổi tiếng nhất là đồng hồ, chúng ta đeo đồng hồ đôi nha?" Kiều Khởi ở trong phương diện tình cảm thật sự là rất thâm tình, trong mắt chỉ có hình bóng cô, Mạnh Oánh ở trước mặt hắn đôi má phiếm hồng cúi đầu, nói: "Được."
Cô có chút ngại ngùng.
Hứa Điện ở sau ống kính thấy rõ ràng nhất, hắn cắn răng thật chặt, sắc mặt rét run, nhưng lại không thể không quay lại.
Hai người bàn xong, liền đứng dậy, Mạnh Oánh thuận tay cầm ly cà phê, bàn tay đưa đến cầm lấy cái ly, vào khoảnh khắc đó Hứa Điện muốn nắm lấy, muốn kéo cô về trong ngực của mình, hắn nhẫn nhịn, đứng dậy đi theo, bên mặt âm trầm như nước, khiến những người phụ nữ ở gần đó đang dõi theo anh cũng bị dọa.
Dọa đến mức không dám nhìn, nhưng vẫn muốn nhìn.
Đang tức giận sao?
Đây là người Trung Quốc?
Là người quay phim?
Dáng dấp thật là tốt.
Kiều Khởi đẩy cửa ra, Mạnh Oánh đi ra ngoài, hắn cười nhìn người đàn ông cao lớn cầm camera, chỉ thấy hàm dưới căng chặt, toát ra vẻ cáu kỉnh, Kiều Khởi lại cười một tiếng, sau đó, ôm eo Mạnh Oánh.
Sau ống kính, đôi mắt Hứa Điện híp lại, hắn nhắm mắt.
Hồ Nghiệp lúc này tiến lên, đến bên cạnh anh, giọng điệu nhẹ nhàng như thương hại: "Nếu không thì cậu đổi với trợ lý của tôi đi, qua quay cặp Chu Mẫn Nhi."
Trợ lý của ông phụ trách quay đôi còn lại, đôi này không có tiến triển nhanh như đôi của Mạnh Oánh và Kiều Khởi, nhập vai quá chậm, hai người còn rất câu nệ nhau.
Hứa Điện mở mắt ra, chỉ là nhẹ nhàng nhìn Hồ Nghiệp, sau đó, không rên một tiếng đuổi theo, cầm máy quay phim quay cảnh cô cúi đầu ướm thử đồng hồ được làm thủ công, ngẩng đầu cười với Kiều Khởi, rồi lắc đầu, nũng nịu nói không muốn cái này, đổi cái đó, ánh mắt cô nhìn hắn rất ngọt ngào, đó cũng là ánh mắt đã từng chứa chỉ một mình anh.
Bây giờ, trong ánh mắt ấy lại là Kiều Khởi.
Ánh mắt Kiều Khởi nhìn Mạnh Oánh cũng càng ngày càng ôn nhu.
Mạnh Oánh cũng cảm giác chính mình đã tiến vào trạng thái, cô đỏ mặt đeo đồng hồ, sau đó nắm tay Kiều Khởi đi ra khỏi cửa hàng, hắn níu cô lại, cô đứng vững, nhìn đôi mắt hẹp dài của Kiều Khởi,hắn nói: "Hôn anh một cái được không?"
Mạnh Oánh chớp mắt, mấy giây sau, cô bước đến hai bước.
Nhón chân.
Mà đúng lúc này.
Sau lưng rầm —— một tiếng.
Mạnh Oánh giật mình quay đầu.
Chỉ thấy camera bị đập vào thùng rác, toàn bộ thùng rác lung lay sắp đổ, đôi mắt Hứa Điện đỏ bừng, một giây sau, anh bước nhanh đến phía trước, kéo cánh tay của cô lại, kéo cả người cô hướng về anh, cúi đầu, ôm mặt cô, "Em đừng nhìn hắn như vậy nữa."
"Em nhìn anh, Mạnh Oánh, em nhìn anh đi, xin em."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngược vẫn phải có, nhưng vẫn đang trên đường đến cái sự ngọt nha. Trong chuyện tình cảm, Hứa Điện trở thành kẻ yếu thế, Mạnh Oánh mới là người thắng.
(*) lời bài hát mình lấy bản dịch ở kênh Youtube 'Wonder Four', còn tên bài hát thì để chương sau nam9 nói cho các bạn biết nha ^^