Ngủ đến nửa đêm, Mạnh Oánh bị tiếng kèn xe ở ngoài đường đánh thức, cô theo phản xạ ngồi dậy, trong phòng tối om, chỉ có vài tia sáng ở ngoài cửa sổ hắt vào.
Cô để đầu tóc rối bù ngồi thất thần một lúc mới xuống giường, cô vừa ngáp vừa mở cửa đi ra, đi đến phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách, liền thấy một nguồn sáng nhỏ.
Cô tập trung nhìn kỹ hơn.
Thấy Hứa Điện ngồi trên ghế sa lon, laptop đặt ở trên bàn trà, anh cúi người, kính mắt phản chiếu che đi đôi mắt đào hoa, tay cầm con chuột, chuyên chú nhìn màn hình.
Ánh sáng từ màn hình hắt lên sườn mặt lạnh lùng.
Đồ ngủ màu đen càng làm nổi bật làn da trắng.
Ngày bình thường chỉ cần anh xuất hiện là mang đến cảm giác áp lực vô hình.
Không ai kịp chú ý đến màu da của anh.
Lúc này mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc mặc quần áo trông có vẻ gầy, khi cởi lại có da có thịt, cơ bụng rõ ràng.
A.
Mạnh Oánh dời ánh mắt đi chỗ khác, đi tới phòng vệ sinh.
Ở thị trấn, mỗi tầng lầu sẽ có một nhà vệ sinh, tất cả mọi người đều có thể dùng.
Cô từ nhà vệ sinh đi ra, rồi bước chân đến phòng khách, khom lưng rót nước.
Phòng khách rất yên tĩnh, tiếng động của cô càng trở nên rõ ràng, Hứa Điện ngẩng đầu, đôi mắt hướng về người đang đứng cách đó không xa.
Tóc rất dài.
Che phủ bờ vai, chỗ cổ có một dấu hôn màu đỏ.
Do lúc nãy anh cố ý lưu lại.
Vừa uống xong, Mạnh Oánh xoay người, chạm mắt với người đang ngồi trên ghế sa lon, cô nhìn anh, ngáp một cái rồi bỏ đi.
Hứa Điện đột nhiên đẩy laptop ra, cười.
Anh nghiêng đầu, nói: "Ngày mai về Lê thành?"
"Ừ."
Mạnh Oánh miễn cưỡng đáp.
Sau đó, khép cửa phòng lại.
Cạch —— một tiếng.
Hứa Điện tựa vào ghế sa lon, lại cất tiếng cười dịu dàng.
Chốc lát sau, mới cúi người, tiếp tục xử lý văn kiện.
Nhân viên của các công ty lớn ở Lê thành đều đang ở trong kỳ nghỉ Tết, nhưng thân là boss nên có rất nhiều việc cần phải xử lý, thậm chí còn có rất nhiều cuộc xã giao đang chờ.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn sáng, Mạnh Oánh nói rằng buổi trưa sẽ lên máy bay về Lê thành, Trần Kiều sửng sốt, việc đầu tiên là nổi giận, nhưng bởi vì có Hứa Điện ở đây, bà chần chừ một lúc, hỏi Hứa Điện: "Cháu cũng vậy?"
"Chúng cháu cùng đi." Hứa Điện để bát sứ trắng xuống, nói.
"Cái này. . . ." Trần Kiều còn muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới Mạnh Oánh đi cùng Hứa Điện, có thể là một dịp tốt để gặp người nhà bên kia.
Bà lập tức tươi cười, nói: "Vậy cũng được, các con bận rộn công việc, không có thời gian ăn tết cũng là bình thường."
Mạnh Ngọc Lâm lại rất không vui, hỏi Mạnh Oánh có thể nán lại thêm mấy ngày không, chỉ còn có hai ba ngày Tết, bây giờ về Lê thành, thì phải ăn Tết một mình à?
Lời còn chưa nói hết, Trần Kiều liền lôi chồng ra, thấp giọng quát: "Nói nhiều làm gì? Chắc chắn năm nay Mạnh Oánh ăn Tết ở nhà người ta!"
Mạnh Ngọc Lâm: ". . ."
Mạnh Tiêu cũng có chút không vui, nhưng ngại chọc giận Trần Kiều, nên chỉ đành ngậm miệng không nói, cúi đầu xới cơm. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Oánh một cái, cô chống cằm, cắn bánh quẩy, nhìn Mạnh Tiêu, lần này trở về cũng không phải tốn công vô ích, người em trai đã nhiều năm không thân thiết, cũng rất ít khi chủ động liên lạc với cô.
Cô nghĩ là thằng bé sẽ dựa vào việc được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Chỉ là không ngờ, Mạnh Tiêu không có một chút kiêu ngạo, lại có một chút cẩn trọng khi tiếp xúc với cô. So với Trần Kiều thì tốt hơn nhiều lắm, cô lại nghĩ, năm nay hình như cô chưa mua gì cho em trai.
Có lẽ sang năm sẽ mua một vài món tặng cho nó.
Cô thường xuyên gửi tiền về nhà, hỗ trợ cho cả nhà một phần phí sinh hoạt, những chuyện mua quà cáp hay chỉ là một món đồ đơn giản cô chưa bao giờ làm cũng không muốn làm.
Nhiều năm qua, bởi vì chìm trong suy nghĩ bị đối xử bất công so với em trai mình, tự nhiên cũng tạo khoảng cách với nó. Mà thời gian gần đây, cô trở nên thông suốt, có bản lĩnh và yêu bản thân hơn, từ đó cô mới phát hiện rằng cô đã bỏ qua rất nhiều thứ, rằng mọi việc không tệ như cô nghĩ.
Hứa Khuynh đã từng nói, nếu em làm chủ được tình cảm của em, vượt qua những cảm xúc nhất thời, bản thân em sẽ được giải cứu.
Chuyến bay cất cánh lúc hai giờ chiều, hơn mười một giờ Trần Kiều nấu hai bát bột gạo cho Mạnh Oánh và Hứa Điện, sau đó, anh đi lấy xe.
Chiếc Maybach màu đen lại một lần nữa xuất hiện.
Thu hút một đám người tò mò, thích buôn dưa.
"Khi nào tới nơi phải gọi về nhà đấy." Mạnh Ngọc Lâm kéo tay Mạnh Oánh dặn dò, cô gật gật đầu: "Dạ."
Trần Kiều liền nói: "Em trai con vẫn phải được đi du học, nó có thành tích tốt, không thể lãng phí."
Mạnh Oánh chỉ nhìn Trần Kiều một lúc, sau đó, quay đầu nhìn Mạnh Tiêu, nó đang cầm điện thoại, nhếch môi đứng bên cạnh cửa, không nói một tiếng.
Mạnh Ngọc Lâm trừng Trần Kiều một cái.
Khi nhìn thấy Hứa Điện đóng cửa xe đi tới, ông thấp giọng nói: "Hai đứa ở chung, phải nhường nhịn lẫn nhau, bạn trai con nhìn là biết không phải đứa dễ chịu thua. . . ."
"Con thân là con gái, có thể nhịn thì nên nhịn sẽ tốt hơn."
Bình thường, Mạnh Ngọc Lâm không nói loại lời này, tính cách Mạnh Oánh như thế nào ông biết rõ, con gái của ông rất ôn nhu hiền lành, nhưng ngại vì gia cảnh hai đứa có chút chênh lệch, ông không thể khuyên Hứa Điện, cũng không có tư cách đó, nhưng ông có thể khuyên Mạnh Oánh, con gái nhà mình dễ nói chuyện hơn.
Mạnh Oánh cười, đáp, " Được."
Mới là lạ.
"Đi thôi." Hứa Điện bước lên bậc thang, một tay xách hành lý, hào hoa phong nhã, anh gật đầu chào Mạnh Ngọc Lâm và Trần Kiều, nói: "Cảm ơn hai bác đã chiêu đãi, bác gái nấu cơm ăn rất ngon."
"Ăn ngon thì năm sau lại đến nhé." Trần Kiều vội vàng đáp, sau đó lại nói: "Đúng rồi, Hứa Điện, cháu còn chưa đưa ngày sinh tháng đẻ cho bác, nhớ nói với Mạnh Oánh, để bác còn tính ngày lành tháng tốt giúp hai đứa.”
Hứa Điện nhìn Mạnh Oánh.
Sau đó anh cười, ý cười lan đến đuôi mắt , "Dạ được ạ."
Nói xong, anh đi xuống bậc thang.
Mạnh Oánh khoác thêm khăn lụa, cùng đi theo xuống dưới.
Cửa đối diện đột nhiên mở ra, Lý Bình mang theo con gái ra, bà ta nhìn một lượt, ôi một tiếng, "Phải đi rồi sao? Sao không ở lại ăn tết?"
Trần Kiều trả lời: "Mạnh Oánh đến nhà Hứa Điện ăn tết, cha mẹ bên kia đang chờ."
"Ôi, thế à, vậy cái xe này . . . . là thuê sao?"
Trần Kiều biến sắc.
Mạnh Tiêu đi tới, ngẩng mặt nói: "Không phải thuê, anh rể có công ty ở thị trấn Giang Huệ, còn sở hữu cả một vịnh sơn thủy nữa đó!"
"Cái gì? Vịnh sơn thủy?" Sắc mặt Lý Bình cũng thay đổi, người này có thân phận gì? Vốn định đi ra trào phúng vài câu, lần này thì hay rồi, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Lý Mạn Ngọc hất tay Lý Bình ra, "Mẹ!"
Mất mặt xấu hổ.
Cô cất bước đi nhanh vào nhà, trước khi vào còn liếc mắt qua người đàn ông tuấn tú đứng cạnh xe, anh mở cửa xe cho Mạnh Oánh, cô ngửa đầu không biết nói với anh chuyện gì, mà thấy anh chỉ cười nhạt một cái, ôm eo Mạnh Oánh rồi nhét người vào xe.
"À, Lý Bình, ra đây nói tiếp đi, con rể bà đâu? Hay cũng đi rồi?" Trần Kiều đi xuống bậc thang, cố ý gọi Lý Bình, bà ta cắn răng, nói: "Trên lầu làm việc, đang soạn bài."
"Thật sao? Đúng là bận bịu."
"Đúng vậy, à mà, Mạnh Oánh bên này có nói khi nào thì kết hôn chưa?"
Sắc mặt Trần Kiều cứng lại, nói: "Vẫn chưa, nhưng đã có kế hoạch rồi."
"Phải nhanh lên đừng để mất đó." Lý Bình cười nheo lại mắt.
Lúc này, con gái bà ta ở bên trong nói: "Mẹ, nhanh lên vào săn vé máy bay giá rẻ này."
"Gì cơ? Bây giờ còn đi săn vé máy bay giá rẻ hả? Hứa Điện của chúng tôi ngồi máy bay riêng tới đó, bây giờ thì phải mua vé khoang hạng nhất để đi cùng Mạnh Oánh. . ." Trần Kiều thừa thắng xông lên.
Mặt Lý Bình đen như đít nồi, quay người vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Mạnh Ngọc Lâm quả thực không biết nói gì với Trần Kiều nên ông cũng vào nhà, nhắm mắt làm ngơ.
Mạnh Tiêu đứng trên bậc thang, chần chừ một lúc, nói: "Chị mua vé khoang thương gia, anh rể cũng mua vé khoang thương gia theo chị. . ."
Trần Kiều quay lại, trừng con trai mình một cái, nhưng không nỡ lớn tiếng, chỉ lẩm bẩm nói, "Khoang thương gia khoang hạng nhất gì chứ, như nhau cả thôi!"
"Đi vào." Trần Kiều đẩy con trai vào nhà.
*
Maybach chạy ra ngoài đường lớn, cả thị trấn nhỏ bé cứ thế lướt qua rồi xa dần, không gian trong xe rộng rãi thoải mái, Mạnh Oánh cúi đầu lướt weibo, Hứa Điện tập trung lái xe.
Anh lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng.
Rất nhanh đã đến sân bay, xe vừa dừng lại, liền có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đi tới, thái độ cung kính mở cửa xe cho Mạnh Oánh khiến cô hơi sửng sốt, sau đó đi ra ngoài, cô cúi đầu kéo khẩu trang và đeo kính râm lên trong nháy mắt.
Cô đi đến một bậc thang đứng đấy.
Hứa Điện xuống xe, dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào trong thùng rác. Người kia đi ra phía sau xe, lấy xuống hai cái vali rồi đẩy tới, Mạnh Oánh đưa tay tiếp nhận, anh ta hơi khựng lại, mắt thấy Hứa Điện tới, hắn mới buông tay, cung kính hô: "Hứa tổng."
Hứa Điện sửa lại cổ áo, lấy chìa khoá đưa cho hắn.
"Lái về công ty."
"Dạ, Vu tổng nói đã gửi báo cáo qua mail của ngài." Người kia tiếp nhận chìa khoá, nói.
Hứa Điện gật đầu, sau đó cúi người, một tay nhấc vali, nhìn Mạnh Oánh nói, "Đi thôi?"
Mạnh Oánh kéo khẩu trang, đi theo bên cạnh anh.
Đi vào sảnh lớn của sân bay, làm thủ tục check-in, dù đi cửa V.I.P và không gửi hành lý, nhưng cũng phải chờ tới lượt.
Hai người đứng chung một chỗ, tạo nên một khung cảnh hòa hợp như cặp đôi yêu nhau.
Bởi vì thời gian có hơi gấp, nên không cần phải đi vào phòng chờ mà trực tiếp đến khoang thương gia, Mạnh Oánh mua vé trước Hứa Điện, nên chọn được chỗ tốt, Hứa Điện mua sau, chỉ còn lại hai chỗ ngồi trước ghế của cô, anh cất hành lý của mình xong, lại nhấc hành lý của Mạnh Oánh, giúp cô cất đúng vị trí.
Bởi vì động tác nhấc hai tay lên mà áo sơ mi cũng bị kéo lên theo, anh nhìn Mạnh Oánh, cô ngồi tại chỗ, liếc mắt liền thấy áo sơ mi bị kéo lên ôm sát vào cơ bụng.
Hứa Điện khom người chống tay lên thành ghế, kéo khẩu trang của cô xuống, hôn lên môi cô một cái, sau đó lại kéo lên cho cô.
Mạnh Oánh: ". . ."
Anh hài lòng về chỗ ngồi, ngồi xuống.
Cô gái ngồi bên cạnh Mạnh Oánh, nhìn cô rồi lại tò mò nhìn Hứa Điện ở hàng trên.
Mạnh Oánh đeo cái bịt mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
*
Đến Lê thành, hơn bốn giờ chiều, Mạnh Oánh ngủ một giấc cho đến khi máy bay hạ cánh, lúc đứng lên có chút mơ màng. Điện thoại vừa khởi động, Lưu Cần đã gọi tới, cô vừa nghe vừa giơ tay lấy hành lý, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào vali, một cái tay khác nhanh hơn cô đã lấy xuống, cô quay đầu, nhìn thấy Hứa Điện không đeo kính để lộ đôi mắt đào hoa.
Lưu Cần ở đầu kia hỏi: "Tới rồi sao? Chị đang đứng ở cửa B này."
"Hôm nay có mấy nghệ sĩ nổi tiếng cũng đang ở sân bay, em đi cửa VIP ra đi."
"Vâng."
Vali của Mạnh Oánh bị Hứa Điện kéo đi, cô đành phải đuổi theo, sau khi cúp điện thoại, Mạnh Oánh đưa tay cầm lại hành lý của mình, nói: "Lưu Cần đang chờ tôi ở bên ngoài."
Hứa Điện nhíu mày, "Không ngồi xe của anh sao?"
"Không."
Hứa Điện à một tiếng, thả chậm bước chân, để cho cô đi trước.
Mạnh Oánh không khách khí, tiếp tục rảo bước ra ngoài.
Bỗng có tiếng lộc cộc của bánh xe vali truyền đến, xem ra có người đang vội, loáng thoáng nghe được phía sau lưng có tiếng giày cao gót đi đến bên cạnh Hứa Điện, thấp giọng nói: "Chào anh, có thể cho tôi nick Wechat được không?"
Giọng người phụ nữ kia như nước chảy mây trôi, không lẫn vào đâu được.
Mạnh Oánh không quay đầu.
Hứa Điện đeo kính mắt lên.
Ánh mắt rơi vào bóng lưng của người đằng trước, môi mỏng của anh mím thành một đường, nói: "Cô đi hỏi người mặc áo khoác đen ở đằng trước xem tôi có thể không."
Người phụ nữ kia sửng sốt một chút.
Cô ngước mắt nhìn bóng lưng cô gái ở phía trước.
Chần chừ một lúc.
Cuối cùng đã hiểu, người này đang từ chối.
Cô chỉ đành nói xin lỗi rồi kéo hành lý bước nhanh qua hai người.
Bên cạnh Mạnh Oánh có một người lướt qua, mặc chiếc váy màu sắc phối với áo khoác màu vàng nhạt, cổ tay đeo vòng Cartier, là người phụ nữ đã ngồi bên cạnh cô trên chuyến bay.
*
Ở sân bay kẻ đến người đi xe cộ tấp nập, một chiếc Hummer màu đen dừng ở cửa, và một chiếc xe bảo mẫu, Mạnh Oánh vừa tới, liền thấy Lưu Cần vẫy tay với cô, sau đó tiến lên, cầm lấy hành lý của cô. Mạnh Oánh đi tới xe bảo mẫu, thì cửa xe Hummer mở ra, Chu Dương từ trong xe bước xuống, bộ dáng bất cần đời mỉm cười, nói: "Chúc mừng năm mới, Mạnh Oánh."
"Chúc mừng năm mới, Chu tổng."
"Xưng hô này quá khách sáo rồi, Hứa Điện còn chưa gọi vợ hả?" Chu Dương cười nhẹ một tiếng, nhìn Hứa Điện một cái, đột nhiên nói: "Nếu cậu có vợ, thì tôi nên gọi là chị dâu? Hay em dâu đây nhỉ?"
Mạnh Oánh cười cười: "Chu tổng cũng hoạt bát quá, tại sao không đi làm diễn viên hài nhỉ?"
Chu Dương: ". . ."
Cô cũng rất biết cách khịa người ta đấy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Dương: Tôi thừa nhận tôi thua.
*có ai trong đây chuẩn bị thi đại học k nhỉ? nếu có thì chúc các bạn thi tốt nha. bình tĩnh, tự tin, chiến thắng! cố lên!