Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 28: Bộ mặt thật




Ba người đang trò chuyện hăng say đồng loạt ngẩng đầu, ngay khi vừa nhìn thấy Hứa Điện, sắc mặt của ba người cũng biến đổi theo.
Lý Nguyên Nhi vô thức chỉnh gọn tóc tai, chuẩn bị đứng lên, Đường Nhất và Dương Nhu thì cùng nhìn về phía Lý Nguyên Nhi, nhìn cô ta loay hoay khiến hai người giống như ăn phải ruồi.
Nhất là Dương Nhu, vừa rồi mới còn chúc cho Lý Nguyên Nhi sẽ theo đuổi thành công. Đường Nhất đẩy cánh tay Lý Nguyên Nhi, "Người cô nói là anh ta?"
Lý Nguyên Nhi chưa nhận ra sự khác thường của bọn họ mà còn giải thích thêm: "Đúng vậy, có đẹp trai không? Em nhất định có thể theo đuổi thành công, à em quên chưa nói, anh ấy chính là nhà đầu tư của chúng ta. . . ."
Tay Dương Nhu bấu thật chặt lấy khăn trải bàn, gương mặt tái nhợt nghiêm lại, "Cô cút. . . ."
"Chị làm sao vậy? Nói như vậy? Chẳng lẽ chị cũng thích anh ấy?" Lý Nguyên Nhi lúc này mới phát hiện cảm xúc Dương Nhu và Đường Nhất không đúng.
Sắc mặt cô ta cũng hơi đổi một chút, đưa mắt dò xét Dương Nhu, "Tôi nói cho chị biết, anh ấy chướng mắt người như chị."
Dương Nhu dùng sức nắm lấy khăn trải bàn, hai người nhìn nhau. Cô cắn răng: "Anh ta đã để ý. . . ."
Nói còn chưa dứt lời.
Đường Nhất giữ cô lại, ba người quay đầu, liền thấy Hứa Điện ngồi xuống chỗ bên cạnh Mạnh Oánh, trong khi cô đang bưng cái ly, uống nước, cánh tay Hứa Điện gác lên trên mặt bàn, hỏi cô: "Khi nào em mới thêm Wechat của anh đây?"
Sắc mặt ba người đối diện càng phong phú hơn, nhất là Lý Nguyên Nhi, ả siết chặt điện thoại, rõ ràng là ả đã chủ động kết bạn với Hứa Điện nhiều lần như vậy hắn không đả động, lại đi năn nỉ Mạnh Oánh thêm bạn.
Dương Nhu càng không cần phải nói, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Hứa Điện phải hạ mình như vậy.
Mạnh Oánh cười cười, cô ngồi thẳng người, chống cằm, nhìn anh: "Không thêm thì sao?"
Ống hút trong ly của cô bị cắn đến dẹp lép, ánh mắt Hứa Điện rơi vào đó, nhất thời không biết nghĩ tới điều gì, dư quang lại nhìn thấy tấm lưng trần, miếng vải như có như không che lại một chút da thịt, để lộ một bông hoa hồng nở rộ, giống đang nhìn anh khiêu khích, anh nhanh chóng lấy áo khoác.
Sau đó đứng dậy, choàng áo khoác âu phục lên bả vai của cô.



Ngay sau đó, Mạnh Oánh kéo xuống, ném trở lại trong ngực hắn: "Tôi không lạnh."



Hứa Điện híp mắt.
Lúc này, đạo diễn Lâm từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Hứa Điện, lập tức cười hô: "Hứa tổng, buổi chiều anh không phải là ở Liêu sơn sao? Sao lại đến đây?"
Liêu sơn rất gần Tùng sơn. Hứa Điện ngồi máy bay tư nhân đến Liêu sơn lúc sáng, anh đem áo khoác lên ghế của Mạnh Oánh, sau đó dụi tắt điếu thuốc, quay đầu, câu môi mỉm cười, "Vừa lúc có thời gian nên tiện đường lái xe tới."
"Buổi sáng tôi gọi cho anh, anh còn nói có lẽ không đến được, là điều gì khiến anh phải thay đổi quyết định vậy?" đạo diễn Lâm cười ngồi xuống, sát bên Hứa Điện.
Trợ lý của đạo diễn Lâm đưa một điếu thuốc cho Hứa Điện, anh đẩy về, ra hiệu không hút nữa rồi lùi ra sau, hai chân bắt chéo, khóe môi mỉm cười, bày ra bộ dạng lười biếng mà phong lưu, "Tôi nói rồi, tiện đường."
"Thật sao?" Tần Tuyển đang tựa vào tủ rượu, cố ý chen vào cuộc đối thoại khiến Hứa Điện nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái, đang định mở miệng.
Phía sau lưng liền ném tới một vật, anh quay lại nhìn.
Áo khoác của anh.
Anh nhìn về phía Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh dựa vào thành ghế, tiếp tục uống nước.
Đầu không ngẩng lên, cũng không nhìn hắn một cái.
Giang Dịch đi tới, cẩn thận cầm áo khoác lên, khoác lên ghế của Hứa Điện. Ánh mắt Hứa Điện rơi vào dây áo đang buông thõng của Mạnh Oánh, híp híp mắt, sau cười cười, quay đầu trở lại, tiếp tục nghe đạo diễn Lâm nói chuyện.
Mà tất cả những hành động vừa rồi, chỉ có ba người đối diện nhìn thấy, anh không chỉ hạ mình muốn Mạnh Oánh thêm Wechat, mà còn đưa áo cho Mạnh Oánh khoác.
Thế nhưng Mạnh Oánh lại không muốn.
Cô ta vậy mà lại cự tuyệt.
Anh giống như còn cố chấp muốn khoác cho cô.
Người bất ngờ nhất chính là Dương Nhu, cô đã được chứng kiến sự lạnh nhạt với phụ nữ của Hứa Điện kể từ năm mười mấy tuổi, phụ nữ bên cạnh anh chưa bao giờ là ít, từng người một đều hận không thể nhào vào người anh như thiêu thân nhưng anh chỉ luôn hời hợt đứng nhìn như chuyện nhà người ta, thỉnh thoảng sẽ tránh đi, cười nhạt phủi tay, nói: "Làm gì vậy. . . ."
Cô đã từng thấy trong ngăn kéo của anh toàn là thư tình, nhiều đến nỗi không có chỗ chứa nên bị rớt ra ngoài. Nhưng anh thậm chí còn không liếc qua một cái, chỉ là khiến đống thư tình được trả lại, đưa về trong tay của các nữ sinh.
Có lúc nào anh đã từng chủ động?
Cô đã từng nghĩ tới, nếu như Hứa Điện chủ động, có lẽ lúc trước cô sẽ có thêm một sự lựa chọn.
*
Chỉ chốc lát sau, người tới đông đủ.
Đạo diễn Lâm vẫn đang nói chuyện cùng Hứa Điện, đạo diễn Lâm là người có nhiều tế bào nghệ thuật, trước đó anh cũng là một nhiếp ảnh gia, nên chủ đề tán gẫu cùng Hứa Điện luôn xoay quanh về chụp ảnh.
Ngồi bên trái Mạnh Oánh là Lưu Cần, cô đã túm tay áo Mạnh Oánh đến mấy lần, nhìn thấy đương sự vẫn bình tĩnh tự nhiên, cô mới thở phào một hơi.
Lưu Cần lấy thìa múc cho Mạnh Oánh một miếng trứng hấp. Hứa Điện nhìn thấy được, cánh tay đeo đồng hồ cũng vươn ra, gắp một đũa thịt bò bỏ vào cái bát không của Mạnh Oánh, động tác tự nhiên, lại rất tùy ý, ngoại trừ ba người đối diện và Tần Tuyển thì những người còn lại đều không phát hiện, ngay cả đạo diễn Lâm cũng không.
Mạnh Oánh cúi đầu ăn trứng hấp, không đả động gì đến bát thịt bò kia.
Hứa Điện uống nửa ly rượu, mở cổ áo, nhìn thấy một bát thịt bò vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt trầm lại, mà đúng lúc này, Tần Tuyển đứng lên, ở bên cạnh gắp gà rán vào trong đĩa, đưa cho Mạnh Oánh, cười nói: "Cách quá xa, sợ cô với không tới."
Hắn đứng lên, tay đưa qua, Mạnh Oánh hơi ngạc nhiên cười cười, cuối cùng đưa tay, tiếp cái đĩa thịt gà kia, cánh tay tinh tế trắng nõn đưa qua trước mặt Hứa Điện.
Hứa Điện nghịch điếu thuốc, hai ngón tay dùng sức kẹp chặt.
Thiếu điều cắt điếu thuốc thành hai đoạn.
Anh câu môi, yên lặng nhìn cô ngồi xuống, cắn một miếng gà rán.
Sau đó, mấy nam diễn viên ngồi cùng bàn, cũng bắt lấy cơ hội, từng người một gắp thức ăn cho Mạnh Oánh khiến cô sửng sốt, cô chống trán, khoát tay: "Tôi không ăn nhiều thế đâu, thật đó, mọi người đừng gắp cho tôi nữa. . . ."
Mấy người bọn họ ngượng ngùng cười một tiếng, tất cả đều lấy lý do: "Sợ cô gắp không tới mà. . . ."
Trang phục của Mạnh Oánh đêm nay quá đẹp, đặc biệt là đóa hoa hồng mơ hồ quyến rũ kia, giống như mang theo mùi hương thoang thoảng, khiến tất cả đàn ông ở đây đều không thể phớt lờ.
Vì vậy trước mặt cô bây giờ đấy ắp đồ ăn mà bọn họ gắp cho nên không cần phải tự mình đi gắp.
"Cô Mạnh, thật đúng là được hoan nghênh." Hứa Điện dựa vào thành ghế nghiêng đầu, mỉm cười nói.
Mạnh Oánh uống một ngụm nước trái cây, không nhìn anh, gật đầu nói: "Là mọi người quá tốt rồi."
"Phải không?"
"Hứa tổng, có ý kiến gì sao?" Mạnh Oánh dùng khăn giấy lau lau khóe môi, quay đầu nhìn anh, Hứa Điện an tĩnh, đôi mắt đào hoa không có một ý cười, hiện ra một tia lạnh lẽo.
Đạo diễn Lâm ở bên cạnh cười ha ha, nói: "Hai người đấu võ mồm, trông giống như oan gia vậy, làm sao? Tổng giám đốc Hoa Ảnh thật sự thầm mến Mạnh Oánh à?"
Vừa nói xong, chính anh cũng sửng sốt với lời nói của mình, vô thức nhìn Dương Nhu ở đối diện. Lúc Đường Nhất nói muốn có thêm một biên kịch thì anh ta không có quá để ý, cho đến khi thấy Dương Nhu, mới nhớ tới vị này và Mạnh Oánh hình như có chút xích mích, Dương Nhu uống rượu, gương mặt có hơi đỏ, cô giương mắt nhìn qua.
Đạo diễn Lâm ôi một tiếng: "Đường Nhất, đừng để Dương Nhu uống quá nhiều, cô ấy say rồi?"
Đường Nhất vỗ vỗ Dương Nhu, nói với đạo diễn Lâm: "Chỉ là vô tình uống quá chén thôi, không có việc gì đâu, đợi chút nữa tôi sẽ đưa về."
Đạo diễn Lâm gật gật đầu.
Lý Nguyên Nhi chống cằm, ánh mắt quét mắt một vòng Đường Nhất và Dương Nhu, lại nhìn về phía Mạnh Oánh, rồi nhìn về phía Hứa Điện, anh đang hút thuốc, nhưng đôi mắt hoàn toàn rơi lên người Mạnh Oánh.
*
Một bữa cơm kéo dài đến hai, ba tiếng đồng hồ, đồ ăn trên bàn hết món này lại có món khác được bưng lên không ngớt, người uống rượu không phải là ít, duy chỉ có Mạnh Oánh vẫn một mực uống nước trái cây.
Nên lúc tan cuộc tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo.
Lưu Cần lấy áo choàng phủ thêm cho cô, ba người chuẩn bị muốn đi thì Dương Nhu cũng đứng dậy, Đường Nhất đỡ cô, tay Dương Nhu chống lên bàn, suýt chút ngã, đạo diễn Lâm thấy thế liền gọi Lý Nguyên Nhi đến giúp, cô ta tuy bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn đứng dậy, đưa tay ra đỡ lấy.
Không ngờ là Dương Nhu dùng sức hất tay Lý Nguyên Nhi ra, nói: "Mày đừng đụng vào tao, muốn theo đuổi? A, đuổi không kịp đâu! Đừng có mơ!"
Khi uống say, tính khí sẽ nhờ đó mà bộc phát, chỉ là có hơi hồ ngôn loạn ngữ. Sắc mặt Lý Nguyên Nhi sượng lại, cắn răng vịn Dương Nhu lại, Đường Nhất giữ chặt lấy Dương Nhu, cũng bịt miệng Dương Nhu lại, hung hăng trừng Lý Nguyên Nhi, "Cô đi ra."
Vừa nói xong, Dương Nhu lại phát ra thêm một câu, kỹ nữ. Lý Nguyên Nhi lập tức phát cáu, nắm chặt lấy tóc Dương Nhu, "Cmn mày mới là kỹ nữ. . . ."
Lập tức.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều sững sờ.
Ba người này làm sao lại đánh nhau rồi. Đạo diễn Lâm vội vàng nói: "Này này, làm gì thế, Nguyên Nhi, cô thả tóc Dương Nhu ra."
Sau đó, trợ lý đạo diễn đi lên ngăn cản, Giang Dịch cũng đi tới hỗ trợ, tách bọn họ ra. Mà cho dù có hỗn loạn đến đâu, Hứa Điện ở bên cạnh vẫn dựa vào thành ghế, nhả khói, lướt điện thoại.
Không có nhíu mày lấy một cái.
Giang Dịch đã kéo Dương Nhu ra, hỏi Hứa Điện: "Hứa tổng?"
Hứa Điện mặt không thay đổi nói: "Đưa về đi."
Giang Dịch gật gật đầu.
Mạnh mẽ kéo Dương Nhu đi, đây là lần đầu hắn mới thấy thiên kim Dương gia mất mặt như vậy, mất khống chế thành dạng này. Đường Nhất cầm túi, đuổi theo sát.
Lý Nguyên Nhi vuốt gọn lại đầu tóc, trợn trừng mắt nhìn Mạnh Oánh rồi quay người đi. Mạnh Oánh cũng đứng dậy, phía sau lưng lần nữa nóng lên.
Một cái áo khoác lại cố chấp choàng lên, cô quay đầu nhìn một vòng rồi kéo tay Lưu Cần, nhẹ nhàng lắc người một cái, áo khoác lần nữa rơi xuống đất, Hứa Điện nhìn chằm chằm cái áo khoác.
Mấy giây sau, anh dùng sức đá áo khoác ra xa, quay đầu nói với đạo diễn: "Đạo diễn Lâm, chúng tôi đi trước."
Đạo diễn Lâm đang nói chuyện với Tần Tuyển về chuyện lúc nãy của ba người kia, nghe nói như thế liền ngẩng đầu, nhất thời chưa phản ứng được từ ''chúng tôi'' là đang chỉ ai.
Chỉ thoáng nhìn thấy một sắc váy biến mất ở sau cánh cửa. Hứa Điện chỉnh lại áo sơ mi, thân thể cao lớn đi theo sau.
Ở ngoài có rất nhiều chiếc xe đang đợi sẵn, đều là do đoàn làm phim gọi tới.
Mạnh Oánh không uống rượu nên không choáng, Lưu Cần đi gọi xe, Trần Khiết khoác tay Mạnh Oánh, nói chuyện với cô, Mạnh Oánh cười nói: "Buổi tối ở đây còn không. . . ."
Nói còn chưa dứt lời, một cái tay từ phía sau ôm eo của cô, cường ngạnh ôm cô đến bên xe, cửa xe mở ra, Giang Dịch đứng ở một bên, Hứa Điện tay che đầu Mạnh Oánh, đẩy cô vào trong xe, Mạnh Oánh có chút hoảng hốt, sau lại trấn định ngồi vững vàng, tiếp đó Hứa Điện ngồi vào, Lưu Cần cũng đi vào xe ngồi ở vị trí phụ lái.
Trần Khiết run lẩy bẩy ngồi vào vị trí lái, lái xe.
Về phần Giang Dịch - trợ lý của Hứa Điện, đành phải ngồi xe đạo diễn về. Trần Khiết đã lâu chưa lái xe nên có chút lúng túng, Lưu Cần ngẩng đầu, nhìn gương chiếu hậu.
Hứa Điện nắm cằm Mạnh Oánh, quay lại.
Mạnh Oánh nhíu mày, nhìn anh, "Anh đây là đang bắt cóc sao? Hứa tổng."
Hứa Điện một tay để trên đầu gối, một tay mở cổ áo, "Đúng vậy, em báo cảnh sát đi."
"Giống như lần trước. . . ."
Lời còn chưa nói hết, Mạnh Oánh sát lại, đôi môi đỏ thắm dán xuống gương mặt của anh, Hứa Điện đôi mắt một sâu, quay đầu liền ngăn chặn môi cô.
Hai người an tĩnh kéo dài nụ hôn.
Đến khách sạn, Mạnh Oánh vỗ vỗ mặt của anh, "Gặp lại sau."
Nói xong.
Cô mở cửa xuống xe, Hứa Điện lấy lại tinh thần, cũng xuống xe đuổi theo, một phát bắt được cánh tay Mạnh Oánh, cô bước lên bậc thang, quay người lại, từ trên cao nhìn xuống.
Mạnh Oánh mỉm cười: "Không cần phải nói mấy câu nhạt nhẽo như vậy, tôi không quan tâm anh có động tâm hay không."
Ánh trăng lạnh lẽo, cô tuy đang mỉm cười đôi mắt cong cong xinh đẹp đến kinh người nhưng lại tỏa ra một hơi thở lạnh nhạt.
Giống như đã từng có một khung cảnh như vậy chỉ là đổi người nói mà thôi.
Hứa Điện mím chặt môi, thật lâu cũng không nói chuyện.