Lại một chiếc xe chạy đến, đèn xe sáng cả đoạn đường, hắt lên người Hứa Điện, xe dừng lại, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống một nửa. Chu Dương nhìn về phía người đang quỳ, nhẹ nhàng chửi thề một tiếng.
"Cmn quỳ đến mức này vẫn không cảm động?"
Lý Dịch: "Nhìn là biết lạnh tình rồi."
Giang Úc bắt chéo chân: "Các cậu đều nói cô ấy Niết Bàn trùng sinh thì sao có thể cảm động chứ?"
Chu Dương chậc chậc một tiếng: "Hứa Điện game over."
Đèn xe sáng đến lóa mắt, rọi vào Hứa Điện, đôi mắt anh nhìn qua, rơi vào chiếc xe có cửa sổ được mở một nửa, mấy giây sau anh dời ánh mắt, nhìn về phía đường lớn, dường như hình bóng cô mới chỉ vừa thoáng qua, anh cúi đầu cười cười, tiếp tục quỳ, mưa vẫn rơi giống như muốn cuốn trôi đi tất cả.
Bên ngoài tiểu khu là một mảnh hỗn loạn, gió thổi cong cành cây.
Chú bảo vệ ngồi trong phòng trực ban thấy được cảnh này, nghĩ thầm, tên điên này ở đâu tới vậy, đúng là không thể hiểu những người có tiền mà.
Mưa quá lớn, lúc đi vào sảnh tòa nhà mà chiếc dù vẫn rỏ nước tạo thành một vũng dưới sàn, Mạnh Oánh thu dù lại dựng ở một góc cho ráo nước rồi lên tầng, bởi vì trời mưa, gió lùa thổi qua, có chút ướt lạnh, cô nhấn mật mã mở cửa, vừa đi vào nhà liền nhận cuộc gọi từ Hứa Khuynh, cô nhẹ nhàng bắt máy.
Hứa Khuynh ở đầu kia chậc một tiếng: "Ây, hình như ở dưới lầu tiểu khu nhà em có người đang quỳ hả? Chị ở khu B thấy được, chồng chị vừa mới lái xe đi ngang qua, nhìn thấy hình như là Hứa thiếu gia. . . . Vì em quỳ?"
Mạnh Oánh xõa tóc, vào phòng tắm mở nước nóng, trả lời: "Không biết."
"Thật không biết? Hắn có nói cái gì không?"
"Không nói."
Hứa Khuynh: "Cứ quỳ như vậy thôi á?"
Mạnh Oánh dịu giọng, cười: "Kỳ thật, quỳ hay không quỳ thì có gì khác nhau sao?"
"Vcl, em đạt được cảnh giới này là hoàn toàn dứt tình rồi?" Hứa Khuynh nhớ tới Mạnh Oánh nhu nhược ngày xưa rồi nghe được Mạnh Oánh hiện tại trả lời, tuy cô thân là bạn tốt nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Trong phòng tắm bị hơi nóng bao phủ, Mạnh Oánh cởi quần áo ra, chân bước vào trong bồn tắm, nói: "Hứa Khuynh, người tu hành có phải là không còn quan tâm đến thế sự, chậm rãi tu hành để tránh xa tạp niệm?"
Đầu kia.
Hứa Khuynh sửng sốt mấy giây, cô quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế sa lon hút thuốc, nhớ lại chính mình đã từng làm ra nhưng chuyện ngu xuẩn, đến cuối cùng, tình yêu không phải duy nhất, yêu được cũng có thể buông bỏ được, xem đau khổ như một phần tất yếu của trưởng thành, thành tâm mà chấp nhận, quá trình này không phải ngày một ngày hai để trái tim ngừng thổn thức.
"Được, cảnh giới của em cao hơn chị, đã nhanh chóng giác ngộ." Hứa Khuynh dời tầm mắt, nói.
Mạnh Oánh cười cười, nói: "Em tắm rửa đây, không thì sẽ bị cảm."
"Được."
Cúp máy, Mạnh Oánh cất điện thoại, ngâm cả người vào bồn tắm, hơi nóng khiến gương mặt và mắt cô bị hun đến đỏ ửng, giống như là uống rượu làm say lòng người.
*
Vừa quay xong cảnh tình cảm, Dương Đồng chưa thoát khỏi trạng thái nhân vật, ánh mắt hướng đến chỗ Cố Viêm nhiều lần, mới đi về phòng hóa trang, trước khi đi, Dương Đồng lại nhìn Cố Viêm lần nữa, vừa lúc Cố Viêm đi tới, mặt cô hơi đỏ lên, ngại ngùng nhanh chóng đi vào.
Lúc vào thì thấy Dương Nhu ngồi ở ghế sa lon ngẩn người, ánh mắt ngơ ngác, trông rất tiều tụy. Nửa tháng nay Dương Nhu đều như vậy, giống như là gặp đả kích rất lớn, nhưng Dương Nhu lại không nói gì, Dương Đồng ngồi trước gương, trên mặt đỏ còn chưa tan, nói: "Chị, công việc đều làm xong, hay chị về Lê thành trước đi, anh Hứa Điện hiện đang ở Lê thành, mất công đám người Giang Y ảo tưởng mơ mộng đến anh ấy, chậc chậc."
"Chị vừa trở về, chắc chắn mấy người đó không cần đánh cũng bại trận." Dương Đồng tự đắc nói, nhắm mắt lại để thợ trang điểm tẩy trang, "Nói thật, người như anh Hứa Điện, có thể thích chị cũng rất tốt rồi, đừng hi vọng anh ấy có thể vì chị làm gì đó, thậm chí là vì chị mà thay đổi, căn bản là chuyện không thể xảy ra. . . ."
Nói đến đây, Dương Đồng càng tự cho là mình đúng, bởi vì trước kia cảm thấy Hứa Điện lạnh nhạt với chị của cô, bây giờ nghĩ lại người như Hứa Điện, có thể cho cô một phần tình cảm đã vô cùng cảm kích, mặt khác không nên có quá nhiều yêu cầu, Mạnh Oánh là một ví dụ điển hình đã bại trong tay anh. Nghĩ tới đây Dương Đồng mở mắt tìm điện thoại.
Lại thấy Chu Dương gửi tới một video.
Cô ấn mở.
Tiếng mưa rơi rào rào, ngay sau đó, cô nhìn thấy Hứa Điện quỳ gối trước cửa tiểu khu.
Cô sửng sốt.
Lại nhìn dòng chữ kèm theo.
Chu Dương: Cầu xin tha thứ, kết quả nhân vật nữ chính không lưu tình quay lưng đi vào, hoàn toàn không để ý.
"Không thể nào!" Dương Đồng đột nhiên kêu to, đứng bật dậy, "Không thể nào. . . . Không thể. . . ."
Hứa Điện tại sao lại làm như thế, anh tuyệt đối không thể làm vậy.
Dương Nhu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, cô hỏi: "Sao vậy?"
Dương Đồng đi đến, ấn mở video cho Dương Nhu xem, hiện lên nam nhân mặc áo sơ mi đen quỳ trong màn mưa, "Không phải anh ấy đúng không? Chị. . . ."
Dương Nhu yên lặng nhìn hồi lâu.
Cuối cùng cất tiếng nói hơi run, "Là anh ấy, anh đang làm gì vậy. . ."
Lại nhìn thấy dòng chữ kèm theo.
Dương Nhu sửng sốt, ngón tay vô thức níu lấy váy, "Anh. . Anh đang xin lỗi, đang xin lỗi Mạnh Oánh, anh ấy động tâm đúng không? Giang Úc dạy anh, khẳng định. . . . ."
"Anh thế mà động tâm. . . Một thế thân." Dương Nhu nghẹn ngào nói. Sau đó, nước mắt trượt xuống, rơi lên váy.
*
Tắm xong, Mạnh Oánh mang theo một thân hơi nước đi ra, lau tóc, ngồi trên ghế sa lon, lật xem nguyên tác tiểu thuyết « song bào thai », cô xem một lúc lại buông xuống, đêm nay bị biến thành dạng này, không biết bộ tiểu thuyết này có cơ hội quay hay không đây, cô dựa người vào thành ghế, lấy khăn che mặt.
Lúc này, di động kêu lên.
Căn phòng yên tĩnh làm nổi bật lên tiếng chuông khiến nó chói tai bất thường, cô cũng không xem người gọi đến mà trực tiếp bắt máy, alo một tiếng.
Đầu kia có chút yên tĩnh, mấy giây sau, một giọng trầm thấp truyền đến, "Mạnh Oánh."
Mạnh Oánh sững sờ một lát, cười thành tiếng: "Hứa tổng, chào buổi tối."
"Tốt." Hứa Điện đáp, sau đó lại yên lặng, Mạnh Oánh nhíu mày, đang định nói, liền nghe Hứa Điện cất tiếng giọng trầm đi, hỏi: "Đêm nay tôi làm vậy, em hài lòng không?"
Hài lòng không?
Mạnh Oánh dừng một chút, nở nụ cười: "Anh đang nói gì vậy?"
Từ trong ngữ điệu, có thể nghe ra được cô không đoái hoài đến, cũng không thèm để ý, Hứa Điện tựa ở trong bồn tắm, nhắm lại mắt, sau đó, cười một tiếng, "Được, em không hài lòng."
Nói xong, đầu kia cúp điện thoại.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Điện cho là Mạnh Oánh vẫn còn tình cảm với anh, cho là Mạnh Oánh còn để ý đến chuyện làm thế thân, cho nên từ sự kiện "thảm'' hoa hồng là đang biểu hiện lời xin lỗi, lần này quỳ xuống cũng có ý xin lỗi cầu tha thứ, thế nhưng anh lại không biết thật ra Mạnh Oánh đã hoàn toàn không có chút tình cảm nào nữa rồi, cũng không để chuyện thế thân ở trong lòng nữa.
Cho nên chuyện anh làm hiện giờ đều là muối bỏ biển, mọi người hãy nghĩ đến lời Lưu Cần nói lúc trước, lấp hố trước khi bước vào lần nữa, đều có nội hàm. Mà Hứa Điện làm như thế, là bởi vì anh cảm thấy chỉ có xử lí xong những chuyện lúc trước mới có thể nói chuyện yêu đương, trước khi Mạnh Oánh trở về, anh không có hành động gì khác, chính là vì nguyên nhân này, phải đè hết những chuyện trước kia xuống mới có thể bước tiếp.