Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 93




Trở về muôn năm

Lúc nhận được tin nhắn, Trần Tiếu Niên chính thức kết thúc một ngày bận rộn, ngồi một mình trên ghế dài dưới vườn hoa ngắm mặt trời lặn.

Từ lúc Hạ ngồi phi thuyền rời đi rồi quay về trong hình dạng vỡ vụn, cậu ta đã bận rộn liên tục hơn bốn tháng.

Thời gian dường như đã trôi qua thật lâu, lại dường như không có cảm giác thực, mỗi một lần mệt mỏi tới cực hạn, không cẩn thận ngồi ngủ gục, Trần Tiếu Niên sẽ giật mình mơ tới bốn tháng trước.

Trở lại lần cuối cùng nhìn thấy Hạ, sau đó cậu ta nắm chặt tay người máy, lần này không cho cậu rời đi nữa.

Hạ trong giấc mơ sẽ ôm cậu ta an ủi, sau đó quan tâm hỏi cậu ta làm sao.

"Tôi mơ thấy ác mộng."

Cậu ta nói: "Trong mơ cậu đến Lân Tinh, chết ở nơi đó."

"Chỉ là mơ thôi."

"Không, cậu sẽ chết, Hạ, mấy người kia tự làm tự chịu, không đáng để cậu chịu chết."

Trần Tiếu Niên lại bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đôi mắt phủ đầy tơ máu vì không ngủ đủ giấc.

Cậu ta cúi đầu rủ vai như có thứ gì đó nặng nề đè sập, lại không cho cậu ta được ngã xuống, đôi mắt kia như vực sâu không đáy tăm tối, mang theo căm hận không thể nuốt hết.

"Không ai đáng để các cậu hi sinh bản thân."

Trần Tiếu Niên nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu ta trở lòng bàn tay, bụm mặt mở ra rồi khép lại, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, cuối cùng cũng trở lại hiện thực.

"Chờ tôi thêm chút nữa, một chút nữa thôi... Trời sắp sáng rồi."

Cậu ta đã chuẩn bị dự luật quá lâu.

Rất nhiều người đều cho rằng đòi hỏi quyền lợi cho người máy chẳng qua chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, là vì sống đời người quá sung sướng, bệnh thánh mẫu bắt đầu phát tác.

Nhưng tới tận giờ cậu ta vẫn không muốn bỏ cuộc.

Con người tội lỗi, xấu xí, thối rữa tới tận linh hồn đang được sống rất tốt, vì sao người máy chưa từng làm sai, thậm chí trả giá thay con người lại trở thành hàng cấm?

Cậu ta nghĩ mãi không hiểu, những quy tắc là vật chết, người là vật sống.

Chẳng phải những luật lệ nghiêm khắc phải tuân thủ luôn được con người dần dần đưa ra, tăng lên, thay đổi đó sao?

Trần Tiếu Niên mấp máy bờ môi khô cứng, điều chỉnh hơi thở, chờ đợi mặt trời giấu đi ánh chiều tà cuối cùng.

Đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi duy nhất của cậu ta.

Quyền được sinh tồn của người máy không được chấp nhận.

Nhưng khi con người có những suy nghĩ hão huyền, những ý tưởng thỉnh cầu sau đó sẽ dễ chấp nhận hơn.

Dự luật đầu tiên bị bác bỏ là kết quả Trần Tiếu Niên đã đoán ra từ trước, rất nhanh, dự luật thứ hai nhận được nhiều phiếu đồng thuận hơn.

Con người đều là sinh vật ích kỷ.

Cậu ta cố ý chờ tới hôm nay —— Vốn có thể chờ lâu hơn, chờ đến lúc thật nhiều người cầm quyền cấp cao già đi, già đến mức cần có các bộ phận nhân tạo kéo dài cuộc sống khoẻ mạnh.

Mà bây giờ dù hơi mạo hiểm nhưng không phải không được.

Chiều dư luận trên mạng nhanh chóng đổi hướng, cuối cùng vấn đề liên quan tới những người từng được cải tạo lắp ghép bộ phận nhân tạo bị đối xử khác biệt đã lọt vào mắt đại chúng.

Nhiều năm trước, loại người này là dị loại.

Là "người không hoàn chỉnh", "sớm muộn gì cũng biến thành máy móc", thậm chí viện sĩ được nhiều người tôn kính như Lục Hành Thâm cũng sẽ bị bàn tán vì một số lời đồn chưa được công khai chứng thực, bị nói là lạnh lùng vô tình, không có nhân tính hơn cả máy móc.

Cho tới hôm nay, những người nhận viện trợ kỹ thuật này càng lúc càng đông.

Trong vòng mấy năm, nhà họ Trần vùi đầu cố gắng nghiên cứu đưa nhân tạo vào y học, cuối cùng chào đón hiệu quả mang tới.

Quả thật người bị bệnh rất ít, người cần cấy ghép các bộ phận nhân tạo cũng không nhiều, không bị ảnh hưởng.

Tăng chiều cao, phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí cấy ghép tóc, cải tạo hình thể dần trở thành những thứ có thể thấy khắp nơi.

Nhóm người thiểu số dần trở nên phổ biến, đồng thời có nhiều tiếng nói hơn.

Không phải nhờ sự bố thí của những "người bình thường" mà là chủ động bắt lấy, dự luật lần này được thông qua cũng liên quan tới quy định đối xử với người sở hữu bộ phận nhân tạo.

Có một số việc chỉ cần bắt đầu sẽ dễ dàng hơn hẳn.

Kéo theo đó là điều chỉnh mức "giới hạn hạn chế", điều chỉnh tỉ lệ phần trăm cơ thể con người có thể tiếp nhận cải tạo bộ phận nhân tạo.

Vì những chuyên gia kia lo lắng cho con người, kỹ thuật này đã từng bị hạn chế, không có bất cứ ai được vượt quá 7% cải tạo cơ thể nhân tạo, bằng không sẽ bị xem là "người cải tạo".

Đạo đức, tình cảm, luân lý của người cải tạo không giống người thường, được đưa vào "chờ kiểm chứng", một khi vượt qua giới hạn này sẽ bị giám sát cả đời, nếu có hành vi nguy hiểm sẽ bị xem như "khuyết tật".

Bây giờ giới hạn 7% cuối cùng cũng được xem xét.

Thế nào là công dân, thế nào là người cải tạo?

Trần Tiếu Niên đưa ra luận điểm của mình: Tế bào trong cơ thể con người còn thay đổi, vì sao người thay bộ phận lại không được công nhận? Mức độ giới hạn này nên bị hủy bỏ hoàn toàn.

Quả nhiên lần này cậu ta cũng bị cho là "quá cấp tiến" giống lần đưa ra dự luật đầu tiên, vì vậy giới hạn lại được điều chỉnh, cố ý dừng ở một con số có ý nghĩa riêng:

[69%]

Mà chỉ số cải tạo cơ thể của Lâm Ngọc Âm vừa hay nhiều hơn trị số này một chút, là 70%.

Mãi cho tới giờ phút này, vẫn còn không ít người cho rằng Trần Tiếu Niên làm vậy là để cứu "bạn thân".

Những quan chức cấp cao trung niên chưa bao giờ bị mấy đứa nhóc lông mọc chưa hết dắt mũi, bây giờ cố ý quyết định 69%, lúc mọi người đồng thuận cũng như đang cố ý mỉa mai "dã tâm" của cậu ta.

Trần Tiếu Niên làm bộ thất vọng cúi đầu, lúc chịu thua quay đi, khóe miệng lại nở nụ cười gần như không thể khống chế.

"Ha ha ha..."

Dưới buổi trời chiều, Trần Tiếu Niên miên man suy nghĩ, cuối cùng có thể thoải mái mỉm cười, vừa lấy tay che đi lồ ng ngực mệt mỏi quá độ mà phát đau vừa cười ra tiếng.

Chỉ thiếu chút nữa thôi.

Lần này dường như đến cả Phó Bạc Vọng cũng không có ý định ngăn cản cậu ta.

Dự luật sản xuất hàng cấm được người khác ủng hộ, Phó Bạc Vọng vốn phải là người kiêng kỵ nhất, phản đối mạnh nhất, thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn im lặng, xin nghỉ mấy ngày liền, không quan tâm tới thế giới bên ngoài.

Vừa nghĩ tới việc nhờ vào đâu để đổi lấy suôn sẻ như thế, trái tim Trần Tiếu Niên lại chìm xuống, nụ cười cũng mang theo vẻ đắng chát.

Một tay Trần Tiếu Niên che mắt, đôi mắt bị nắng chiều đỏ cam chiếu vào làm chua xót mở không ra.

"Này."

Vai bỗng bị ai vỗ một cái, bên người có luồng gió thổi qua, chiếc ghế khẽ rung lên như có người đột ngột nhảy tới ngồi xuống: "Sao cậu lại ngồi một mình ở đây?"

Trần Tiếu Niên điều chỉnh lại sắc mặt, dịch tay nhìn người đang nói, trông khá quen.

"Vẻ mặt cậu là sao vậy... Chẳng lẽ mới mấy tháng đã quên mất người bị hại này rồi!"

Thiếu niên kia vừa ngạc nhiên vừa ấm ức nhìn cậu ta: "Không phải chứ không phải chứ!"

"Là cậu à..."

Trần Tiếu Niên nhận ra đó là người may mắn được bọn họ chọn đùa dai trong số ba người.

Lúc ấy còn bị người này rượt chạy quanh ký túc xá mấy vòng, muốn quên đi gương mặt này cũng khó.

"Này, môi cậu khô quá."

Người kia nhận ra, lập tức thay đổi tâm trạng, còn thuận tay quăng cho cậu ta một lọ đồ uống tăng lực, mình giữ một lọ, vặn nắp uống mấy hớp: "Tâm trạng không tốt à? Không tốt thì chơi bóng đi, buồn rầu tới đâu cũng quên luôn!"

"Cảm ơn."

Trần Tiếu Niên cũng vặn nắp bình, bọt khí đột nhiên trào ra văng đầy mặt.

Cậu ta im lặng ngồi đờ ra, vuốt mặt một cái, người bên cạnh cười ngửa tới ngửa lui, cười đến lúc cậu ta lấy khăn ra lau mặt và quần áo vẫn còn ngồi dưới đất ôm bụng.

Trần Tiếu Niên cạn lời nhìn cậu ta: "Cậu vui quá nhỉ, cố ý đúng không?"

"Ha ha ha ha... Trả thù thôi, xem như chúng ta hòa nhau!"

Thiếu niên cười đỏ cả mặt, cơ thể rũ ra nhưng vẫn đứng lên ngồi xuống lại, có sự hiếu động đúng tuổi, ngồi cũng không chịu ngồi yên, lúc này ngồi lên lưng ghế, hai tay chống lên ghế, cao hơn người ngồi bên một khúc, tầm mắt cũng thoáng hơn.

"Ban đầu định tìm cơ hội chờ ba người các cậu đều có mặt sẽ trả thù luôn, nhưng tôi chờ mãi mà sao chờ không được nhỉ? Các cậu bận quá, biết thế tôi đã tranh thủ luôn lúc chỉ có hai cậu rồi, à đúng, tôi đang muốn hỏi đây, hai người bạn kia của cậu đâu? Chắc hẳn cậu cũng không cam lòng chỉ có mình mình chịu trận đâu nhỉ, nào, gọi bọn họ ra luôn đi ~"

"..."

Trần Tiếu Niên mỉm cười, chờ bọt gas tan bớt, nước cũng ít đi gần nửa, cậu ta ngửa đầu uống mấy hớp lớn hết sạch, quệt miệng, dễ chịu hơn nhiều.

Cậu ta vứt chai đi: "Nghĩ hay đấy."

"Đừng hẹp hòi thế mà ~"

"Hai người kia... bệnh rồi."

Trần Tiếu Niên cười, cuối cùng cười không nổi: "Không hẹn được, cậu đừng ngóng nữa."

"Không phải chứ, có phải cậu muốn lừa tôi không, này..."

Nói đến đây, thiếu niên đột nhiên giật mình nhìn cậu ta, chợt nhận ra đây không phải đùa.

Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, cậu ta gãi đầu, không quen với không khí âm u chết chóc như thế, nghĩ một lát lại trượt xuống khỏi lưng ghế, không để ý cái ghế bị mình đạp, ngồi lên lấy quần lau sạch dấu chân.

"Cậu... cậu đừng buồn, bệnh nặng không? Bây giờ y học phát triển như thế, kiểu gì cũng khỏi thôi."

"Rất... rất nặng, có thể vĩnh viễn..."

Vĩnh viễn không tỉnh lại.

"Cậu..."

Thiếu niên muốn an ủi, nhưng hiển nhiên chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, cho tới tận giờ, cậu ta mới phát hiện người anh em bên cạnh mặc bộ đồ màu trắng.

Không phải đen thì là trắng, vốn còn tưởng là giả ngầu, bây giờ nghĩ lại mới thấy giống đang để tang ai đó.

Đúng lúc này, trí não Trần Tiếu Niên đột nhiên vang lên.

Cậu ta mở tin nhắn đọc lướt qua, sau đó trợn trừng mắt.

"Đm..."

"Sao thế sao thế? Cmn, ối anh trai ơi, anh trai ơi đừng khóc, cậu, cậu, tôi chưa từng dỗ con trai bao giờ... Có, có chuyện gì à? Hay cậu nén đau buồn trước đã? Haiz..."

Trần Tiếu Niên lau sạch nước mắt trên mặt, siết chặt nắm đấm nện xuống tay vịn bên cạnh ghế, dọa thanh niên ngồi sát giật cả mình.

"Lục Hành Thâm... Đm cả lò nhà anh..."

"Ai thế? Giới thiệu tôi xem?

Trần Tiếu Niên khóc dàn giụa nước mắt, sau đó run vai mỉm cười, khuôn mặt vừa khóc vừa cười, vừa biến sắc xoành xoạch vừa không ngừng mắng "Lục Hành Thâm" mười phút đồng hồ.

Ở một đầu khác, bác sĩ Lý cũng nhận được tin nhắn, anh ta không dám chửi Lục Hành Thâm mà chửi Phó Bạc Vọng nửa tiếng.

Vì trời đã khuya, xét đến huyết áp và trái tim của người già như chú Đức, Lục Hành Thâm quyết định ngày mai thông báo, vì thế hôm nay chú Đức không chửi ai.

***

Nửa tiếng sau.

Trước sở nghiên cứu của Lục Hành Thâm có hai chiếc xe đỗ.

Trần Tiếu Niên bước xuống xe trước, không biết vì sao lại mặc một bộ vest đỏ chót như đi dự đám cưới, trong tay còn cầm bó hướng dương to đùng khiến Lục Hành Thâm chau mày.

"Chào viện sĩ Lục, lâu rồi không gặp, chúc anh thọ tỷ Nam Sơn."

Trần Tiếu Niên cực kỳ lễ phép, mỉm cười khách sáo, nói xong còn cúi đầu 90 độ với Lục Hành Thâm.

Lục Hành thâm chợt có cảm giác cậu ta đang muốn nói lời trái nghĩa.

"Vào rồi nói."

Vừa dứt lời, hai người đang định đi vào bên trong, một cơn gió lốc chợt quét qua bên cạnh.

"Hu hu hu hu oa oa oa Hạ cục cưng oa oa oa oa oa!!!"

Lý Ngạn vứt sạch hình tượng, khóc lóc gào thét như gặp lại con trai ruột thất lạc nhiều năm, lao vào sở nghiên cứu bằng tốc độ đáng ngạc nhiên, không thèm nhìn ai mà bổ nhào vào Hạ Ca ôm chặt như gấu túi.

"Cậu còn sống, tôi còn tưởng không được gặp lại cậu nữa chứ hu hu hu tôi sầu muốn chết... Cậu có biết không có cậu là lại càng nhiều việc, cả ngày chỉ có thể đối mặt với Lục Hành Thâm lạnh như băng khó chịu tới mức nào không hu hu hu hu hu ——"

Bác sĩ Lý phản ứng quá lố khiến Hạ Ca ngạc nhiên tới ngẩn ra, sau khi kinh ngạc mấy giây mới phản ứng lại, nhịn không được đỏ hoe mắt, ôm lấy bác sĩ Lý đang đau lòng kích động, xoa đầu vỗ lưng anh ta.

"Được rồi được rồi, không phải tôi vẫn đang khỏe đây ư, Lục Hành Thâm giỏi như vậy sao có thể để tôi gặp chuyện được, được rồi, đừng khóc nữa... Bác sĩ Lý vất vả rồi, tôi cũng rất nhớ mọi người..."

Cách đó không xa, Trần Tiếu Niên đang cố gắng giữ vững phong độ, hình tượng, bình tĩnh quan sát cảnh này qua cửa sổ thủy tinh, bước chân không nhịn được tăng tốc, cơ thể ổn định dần trở nên loạng choạng, tản ra hơi thở muốn ngo ngoe rục rịch quỷ dị nào đó.

Lục Hành Thâm chậc một tiếng, thu lại ánh mắt chán ghét như nhìn mấy thằng nhóc ác liếc qua Trần Tiếu Niên tỏ ra trưởng thành bên cạnh.

"Cậu cũng muốn bổ nhào vào ôm lấy khóc lóc?"

"Tôi..."

Cơ thể Trần Tiếu Niên hơi rung nhẹ, lý trí và tình cảm không ngừng tranh đấu, muốn phủ nhận: "Tôi không ấu trĩ vậy đâu..."

Nói thì nói thế, ánh mắt dính chặt trên Hạ và Lý Ngạn dần dần chua xót, đến cả bàn tay xuôi bên người cũng siết chặt.

Cậu ta đã không còn giống trước đây.

Cậu ta là người lớn, có trách nhiệm và sứ mệnh phải gánh vác, đã không còn là học sinh có thể tùy ý đùa nghịch.

Cậu ta không thể ấu trĩ như vậy.

... Sẽ bị chế giễu mất.

Lục Hành Thâm: "À..."

Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lý: Cả ngày chỉ được nhìn Lục Hành Thâm, tui khổ quá mà hu hu hu QAQ

Hạ Ca: Anh vất vả rồi! Xoa đầu cái nè!

Lục Hành Thâm: Tôi còn ở đây =_=