Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 92




Cái mông muôn năm

Quả thật Lục Hành Thâm không ghét chocolate.

Mùi vị thơm ngọt đọng lại trong miệng rất lâu, cuối cùng dưới sự suy xét cân nhắc kỹ lưỡng, hắn vẫn đi theo Hạ xem thử cái mông thật.

Đương nhiên là một ngày sau.

Ăn xong đi xem bản thể ngay sẽ có vài liên tưởng kỳ lạ.

Dù logic của Hạ nghe rất khó tin nhưng cũng không phải không có điểm thích hợp.

Ví dụ như phải có mông.

Cậu không muốn đi ngoài bằng rốn nữa đâu.

Kích cỡ rốn có hạn, chức năng cũng bị giới hạn, nếu có thể làm một cái van đặc biệt... cũng chính là thiết bị ngăn nước, thế thì sẽ cản được tai hoạ.

Chỉ có điều trước đó cứ nghĩ bụng nhô lên một cục rất khó nhìn, dễ bị chỉ trỏ, xuất phát từ tâm lý nào đó, Lục Hành Thâm vẫn không tạo cho cậu.

Lần này... xác nhận được rồi, thôi.

Sau khi ăn mừng thoát khỏi kiếp tăng ca, Lục Hành Thâm lại bắt đầu một kiếp tăng ca mới.

Không có gì phải ngại.

Thiết bị thải nước vốn được lắp vào rốn nay lại cải tạo lại thành chỗ khác trông có vẻ đỡ hơn.

Sang ngày hôm sau, Lục Hành Thâm đi xem nguyên gốc của cục chocolate.

Hoàn hảo hơn hắn nghĩ một chút.

Nếu hai bên đối xứng thêm, vậy độ to nhỏ sẽ càng hoàn hảo.

Lục Hành Thâm đưa ra ý kiến cải tạo của mình.

Hạ Ca lắc đầu: "Không có ai hoàn toàn đối xứng cả, mông cũng vậy, như thế này đã ổn lắm rồi, có một thuyết gọi là vẻ đẹp không hoàn mỹ, anh thấy tôi bây giờ đã hoàn hảo rồi, chẳng lẽ không thấy lạ hả?"

Lục Hành Thâm: "..."

Không, là cực kỳ hoàn hảo.

Cho tới lúc này, cơn kích động muốn độc chiếm người máy cuối cùng cũng dần hạ nhiệt, nỗi đau lắm người nhiều miệng lại không một ai có thể thấu hiểu tâm tình phức tạp này dần hiện lên.

Nếu bác sĩ Lý có ở đây, chắc chắn sẽ kể một lèo tâm trạng phức tạp khó hình dung của hắn bằng một tràng tu từ nối liền không dứt.

Nếu quản gia nhìn thấy chắc chắn sẽ cười thật to, sau đó vỗ vai khuyên hắn "Cậu chủ nghe lời cậu ấy đi, tôi thấy chưa hẳn cậu đã không vui, chỉ là ngạc nhiên mà thôi."

Nếu cái tên thích xen vào chuyện người khác Trần Tiếu Niên có ở đây, chắc chắn sẽ nghiêm túc nói rất nhiều lời già dặn trước tuổi, sau đó sẽ nói như tự cho là chọc vào tim đen: "Không phải anh mới là người biết rõ nhất ban đầu cậu ấy không phải là một ký hiệu hoàn hảo ư? Đáng ra từ ngày từ bỏ format, viện sĩ Lục phải chấp nhận rồi mới phải."

Nếu viện sĩ Tề cũng ở đây, có lẽ sẽ không thể nhìn lung tung vì sự tế nhị giữa nam và nữ, nhưng vẫn sẽ mong chờ nhìn Hạ mặc quần áo xong xuôi, sau đó khen như đang dỗ trẻ con, khiến người máy vui đến mức ăn thêm hai bát vào bữa tối.

Dù là loại người như Phó Bạc Vọng biết, tạm bỏ qua chuyện bị cậu giả chết lừa dối, chắc chắn sẽ thả sát khí với hắn, nhìn hắn như nhìn súc sinh.

Thậm chí người thích hóng hớt như bác sĩ Lý không chừng sẽ hận không thể đích thân nếm một miếng chocolate, dù sao đây cũng là chocolate hình mông quý giá.

Lục Hành Thâm: "..."

Thôi tối nay nên nói cho Lý Ngạn thì hơn.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, lúc ánh mắt phức tạp xuất thần nhìn Hạ, Hạ Ca đột nhiên nhìn ra cửa sổ qua tấm màn mỏng, cảm thán: "Nếu bây giờ cậu Trần cũng ở đây thì tốt rồi."

Lục Hành Thâm khẽ giật mình.

"Tôi chưa từng vào nhà vệ sinh với cậu Trần, hồi đó lúc tạo hình thứ này, cậu ấy cho tôi rất nhiều đề nghị, ví dụ như hai cái xx gì đó, nhưng tôi thấy một cây thì hơn."

Hạ Ca nói không cần nghĩ ngợi: "Về sau có thể cùng đi vệ sinh là vui rồi!"

Nói xong, trong đầu cậu sáng đèn như nghĩ đến điều gì, quay phắt đầu, đôi mắt như biết nói nhìn chằm chằm Lục Hành Thâm.

—— Cùng vào nhà vệ sinh!

Lục Hành Thâm cúi đầu làm việc.

Trừ nối ống thoát nước, lắp thêm van ngoài, hắn còn phải ghép thần kinh xúc giác cho cái mông.

Lượng công trình rất đồ sộ, toàn bộ quá trình phải tập trung tinh thần.

Hạ Ca ở bên cạnh nghiêng đầu chăm chú nhìn thật lâu, qua một hồi cũng học theo.

Trong một số phương diện, Lục Hành Thâm vẫn là người chuộng thủ công, nhất là nghiên cứu chức năng, thiết bị mới đều thích dùng thủ công, sau là có dùng được thiết bị tinh vi thay thế được không, tiếp đó mới suy xét đến chuyện kiếm tiền.

Vì thế lúc tạo da nhân tạo cho Hạ, hắn vẫn luôn kiên trì chế tạo thủ công, thời gian càng dài càng mệt mỏi nhưng hắn không ghét cảm giác ấy.

Chú ý Hạ Ca cũng học hỏi, Lục Hành Thâm không tức giận mà ngầm đồng ý.

Như vậy cũng tốt.

Vì không cần bài tiết nên cái miệng dưới mông trở thành một thiết bị khác.

Lục Hành Thâm nhìn chằm chằm chỗ đó, nếu không lấy tay vạch ra sẽ không phát hiện bên trong trông như thế nào, cho nên dù không làm ra cũng không ảnh hưởng gì.

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn qua Hạ.

Hắn đã sớm biết người máy sẽ muốn trở thành con người, nhất là người máy đã thức tỉnh.

Nhưng trước đây người máy muốn trở thành người phần lớn đều muốn có mặt chứ không phải...

Vậy sẽ không có vấn đề gì thật chứ?

Cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu của Hạ Ca.

Về phần chỗ nào đó chỉ đơn giản là để trang trí, không có tác dụng gì, Hạ Ca cũng yêu cầu giữ lại, thậm chí còn đề nghị "Nếu tôi ăn phải thứ gì không tiêu hoá được thì cứ cho ra từ nơi này vậy!"

Nhưng Lục Hành Thâm thà xem nó như chỗ trang trí chứ không hi vọng cậu ăn bậy.

Hai người đều nhường nhau một bước, đạt được đồng thuận.

Lúc da nhân tạo hoàn thành, Lục Hành Thâm dành thêm một ngày lắp da lên cho Hạ. Làn da mới, vân da mới, đồng thời mang hình dáng mới.

Lúc chế tạo vân tay, Hạ Ca đứng bên cạnh quan sát, đột nhiên nhắc đến một lời đồn mê tín.

"Nghe nói càng nhiều hoa tay càng giàu đấy."

"Hoa tay?"

"Là mấy cái tròn tròn này nè, cái nào càng tròn càng tốt! Cái nào bị hở là xấu."

Lục Hành Thâm hiểu ngay.

Mười dấu vân tay được xếp lên, Hạ Ca nhìn tới sung sướng.

Về phần vân tay trước đây của mình trông như thế nào, Hạ Ca không còn nhớ nữa, nhưng tới tận mười hoa tay đấy! Chắc chắn nhiều hơn cậu hồi trước! Quá đỉnh!

Sau khi có da tay, Hạ Ca vui vẻ sờ lên mặt Lục Hành Thâm.

Hai tay đều có xúc giác cũng có thể cảm nhận nhiệt độ là một chuyện vô cùng hạnh phúc, Hạ Ca vẫn luôn cho là vậy.

Khi còn chưa có xúc giác cũng không phải là không chịu nổi hay đau khổ, chẳng qua một khi cảm nhận thế giới một cách trực tiếp, chạm thẳng vào rồi sẽ không nhịn được.

Lần này không riêng gì tay mà cánh tay, vai, cơ thể, chân, cổ... đều được bao phủ cảm giác ấm áp.

Hạ Ca vui vẻ cười ngây ngô cả ngày, ngồi trên giường hỏi Lục Hành Thâm: "Anh cũng thấy trong phòng ấm áp phải không? Lục Hành Thâm."

Ấm áp ư?

Lục Hành Thâm nhìn thẳng vào đôi mắt chứa nghi ngờ của cậu, ngẩng đầu trong chốc lát, đột nhiên nhận ra mặt trời lại xuống núi nữa rồi.

Bầu trời thu bên ngoài thổi gió lạnh, điều hoà nhiệt độ trong phòng tự khởi động, thổi ngọn gió ôn hoà vờn quanh hai người từ lúc nào.

Rõ ràng trời chạng vạng tối là lúc lạnh nhất, nhưng ánh nắng xuyên qua rèm cửa mang theo màu vỏ quýt chiếu lên cơ thể bóng loáng, mềm mại của người máy.

Cảm giác ấm áp đánh thức tế bào toàn thân, nhiệt độ bỗng chốc ùa tới bao bọc khiến trái tim có ảo giác hỗn loạn, ngón tay Lục Hành Thâm khẽ cuộn lại, vô thức muốn tìm thứ gì đó trên người.

Qua mười mấy năm nay, mỗi lần hắn cảm thấy bất thường sẽ đi tìm cây gậy kia, nắm chặt tinh thể lạnh lẽo cứng rắn trong lòng bàn tay như có thể khống chế tất cả.

Bây giờ khi hắn vô thức đưa tay trái ra, một bàn tay ấm áp khác lập tức đặt vào lòng bàn tay hắn, cùng nhau đan xen.

Hắn thấy tay Hạ có nhiệt độ gần giống cơ thể mình, làn da không hoàn hảo bóng loáng như ngọc, năm đầu ngón tay cố ý khắc thành hoa tay mang theo cảm giác ma sát rất nhỏ như đang an ủi, nhưng lại mang lại tác dụng hoàn toàn trái ngược.

Quả thật là rất ấm.

Đây là lần đầu Lục Hành Thâm không đi tìm gậy, phóng túng bản thân nắm ngược bàn tay kia.

Rõ ràng là người máy hắn tự tay hoàn thành, mỗi một linh kiện và vân da đều xuất phát từ tay hắn, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy từng chi tiết quen thuộc, dưới bầu trời chiều lại như thoáng trở thành lần đầu chạm vào.

Hắn yên lặng nhìn Hạ, giật giật cuống họng vì bận bịu tới chiều mà khô chát, phát ra tiếng "Ừ" thật trầm.

Người máy sẽ không bao giờ chê hắn kiệm lời ngột ngạt hoặc tẻ nhạt, chỉ là nhiệt độ, đáp lại một chữ đã vui vẻ bật cười.

Lục Hành Thâm bỗng dời mắt, nâng tay phải lên nới lỏng cổ áo.

"Tự nhiên thấy không chỉ ấm mà còn nóng."

"Tự nhiên?"

Hạ Ca không phát hiện ra, không hiểu.

"Con người rất dễ quên."

Lục Hành Thâm khẽ nói với cậu: "Quên đi một số việc trong trí nhớ, thậm chí lúc bận sẽ quên cảm nhận nhiệt độ xung quanh theo bản năng cho tới lúc có người nhắc."

"Thì ra là vậy..."

Hạ Ca suy nghĩ, tỏ vẻ đồng tình: "Không sao, về sau nếu anh quên, tôi sẽ nhắc anh mặc thêm áo hoặc cởi bớt ra!"

"Được."

Dường như Lục Hành Thâm bị nóng thật, chờ kết thúc công việc thì lập tức đi sang một bên rót một cốc nước đá.

Hạ Ca không nóng, nhưng thấy hắn uống nước đá như thế cũng muốn uống theo.

Nếu thêm nước chanh, gas, hoa quả, trà vào nước đá càng tốt.

Cậu nuốt nước miếng, nhảy thẳng xuống giường, tung tăng đi lấy quần áo mặc vào.

Quần áo do Lục Hành Thâm chuẩn bị, là bộ quần áo rộng rãi cậu mua.

Bây giờ chỉ còn thiếu cái đầu.

Hạ Ca quay đầu lại: "Thật ra tôi thấy tóc vàng rất ngầu, xám cũng đẹp, thật sự chỉ được chọn một màu thôi à?"

Lục Hành Thâm bình tĩnh đặt ly xuống.

Hạ Ca: "Thôi, cứ giữ màu đen đi, về sau tôi sẽ nhuộm lại."

Nhân cơ hội này, Lục Hành Thâm đi lấy da đầu người máy bày ra.

Nhất là da mặt, thần kinh và cơ thịt liên quan rất nhiều, phải phối hợp với biểu cảm, là bộ phận tinh vi hơn cả tay.

Lục Hành Thâm gọi cậu tới, quyết định giao bước này cho 996.

"Về sau cậu cần có khuôn mặt không giống với người khác."

Hạ Ca: "Vậy tôi muốn một gương mặt siêu đẹp trai! Đến lúc đó có thể doạ đám Trần Tiếu Niên rồi!"

Lục Hành Thâm: "..."

Hạ Ca vui vẻ nói: "Nếu đã vậy thì nói cho nhóm cậu Trần được không? Tôi muốn mấy người khác đến góp ý như thế nào mới đẹp trai nhất, gọi cả quản gia với bác sĩ Lý tới luôn, tôi cần cả bọn họ nữa."

Lục Hành Thâm thở dài, thoả hiệp nói: "Được."