Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 88




Vụ nổ muôn năm

"Mau chạy đi!"

Hạ Ca quát lớn, cắt đứt lời cậu cậu tôi tôi sắp thốt ra khỏi miệng Phó Bạc Vọng, đang lúc nguy hiểm sao còn nói chuyện này!

Không biết tiếp theo có nổ nữa hay không, Hạ Ca không dám chần chừ, sau khi kéo thượng tá lên liền đi kéo Lâm Ngọc Âm.

Không còn mảnh sứ vỡ, dù bây giờ Lâm Ngọc Âm còn món vũ khí nào khác cũng không thể làm xây xước cơ thể thật dày... không dày nhưng chắc của Hạ Ca.

Nhưng lúc Hạ Ca sắp bắt được y, Lâm Ngọc Âm máu me đầy người bỗng lùi lại né tránh, trong tay cầm một thứ: "Không muốn chết thì đừng tới!"

Hạ Ca vô thức dừng lại nhìn tay cậu ta: "Cái gì?"

Trong tay Lâm Ngọc Âm trống rỗng, Phó Bạc Vọng bên cạnh nhìn qua với ánh mắt do dự, rõ ràng lúc hắn vừa khống chế Lâm Ngọc Âm đã lục soát toàn thân, trên người của y không thể cất giấu đồ vật gây nguy hiểm nào mới đúng.

Nhưng một giây sau, Lâm Ngọc Âm từ từ lui lại cách xa hai người, vừa giơ ngón giữa lên vừa nâng tay còn lại nắm lấy móng ngón giữa cạy mạnh.

Hạ Ca: "Shh..."

Trông đau quá đi mất!!!

Cậu vô thức che mắt, sau đó nhìn lén qua kẽ ngón.

A, không chảy máu?

Móng tay được nhổ một cách nhẹ nhàng nhưng không chảy quá nhiều máu, ngược lại dưới ngón tay màu hồng không phải máu thịt mà là bộ phận máy móc quen thuộc.

Trên đó giăng đầy mạch điện phức tạp, nhất thời Hạ Ca không thể phân tích rõ cấu tạo của nó, nhưng hiển nhiên đó không phải tay người.

Hạ Ca cúi đầu, vô thức nhìn ngón tay mình, cứ có cảm giác... dù là tay mình cũng không phức tạp tới vậy!

"Còn tới gần nữa tôi sẽ cho nổ Thiên Không Vân trên hành tinh này! Muốn chết thì cùng chết!"

Giọng Lâm Ngọc Âm đột nhiên trở nên sắc nhọn, cậu ta vừa nói xong, đến cả Phó Bạc Vọng cũng từ từ thả tay.

"Thiên Không Vân?"

Hạ Ca ngạc nhiên không hiểu lắm, cậu vô thức nhìn Phó Bạc Vọng, vì không tiện hỏi nên gửi tin nhắn cho Lục Hành Thâm kể lại tình hình hiện tại.

Lục Hành Thâm nhanh chóng trả lời chỉ trong một giây, kết nối sóng trí não viết một đoạn thật dài.

[Hành tinh này từng bị bỏ hoang, về sau được con người cải tạo mới thích hợp để sinh sống, bầu khí quyển hiện tại được sinh ra từ thiết bị vệ tinh "Thiên Không Vân", bề ngoài của nó được chế tạo giống một đám mây lớn, một khi nổ tung, toàn bộ bầu khí quyển sẽ bị phá huỷ trong thời gian ngắn.]

[Không có "Thiên Không Vân", toàn bộ sự sống trên hành tinh này đều sẽ chết.]

Hạ Ca giật mình: "Lâm Ngọc Âm, đừng kích động! Vậy chẳng phải cậu cũng sẽ chết à? Còn chuyện gì quan trọng hơn sống sót chứ, cậu mau thả xuống... Không đúng, mau tỉnh táo lại đi!"

Có vẻ buông vũ khí không khả thi rồi!

Phó Bạc Vọng cũng khoá chặt ánh mắt trên người y: "Bộ phận người máy, rốt cuộc cậu..."

Trong lúc đang đối đầu, đội y tế đã chạy tới, bị Phó Bạc Vọng quát ngừng lại, không cho tới gần.

Lâm Ngọc Âm mỉm cười.

"Tôi vốn không muốn sống nữa."

"Sao lại không muốn sống!"

Hạ Ca không nghe nổi lời này nhất, còn sốt ruột hơn y: "Cậu còn trẻ như thế! Hơn nữa còn rất giỏi, sống rồi mới có hi vọng!"

Nói tới đây, cuối cùng Lâm Ngọc Âm cũng chịu nhìn qua.

Ánh mắt y rơi vào hình thể giống hệt mình, giọng nói cũng giống nhau, chỉ có khuôn mặt bị che, trên trán còn bôi tro vô cùng bẩn, nhất thời khuôn mặt vặn vẹo.

"Cậu..."

Hạ Ca căng thẳng di mắt đi lung tung, nghĩ chắc chắn Lâm Ngọc Âm đã nhận ra mình.

Nhưng, nhưng mà...

"Cậu muốn sống tiếp, muốn ngăn cản tôi? Được thôi."

Lâm Ngọc Âm nhìn chằm chằm khuôn mặt giống hệt mình nhưng lại bị bôi cho xám xịt, cố gắng lờ đi vết bẩn ngổn ngang trên quần áo người máy, giữ tỉnh táo nói.

"Không phải cậu giỏi lắm à? Vậy ném Phó Bạc Vọng từ đây xuống đi, tôi sẽ lập tức chặt đứt ngón tay ngay tại đây, không ra tay với bất cứ ai nữa."

Hạ Ca: "... Hả? Vậy chắc chắn anh ta sẽ chết."

Góc mái nhà đổ sập vô cùng bất ổn, bên dưới là biển lửa, còn có không biết bao nhiêu vụn đá sắc nhọn, một khi rơi xuống,ở độ cao ba tầng, dù không chết cũng sẽ tàn phế.

"Nếu hắn không chết, vậy mọi người cùng chết đi."

Lâm Ngọc Âm thờ ơ không đặt mạng người vào mắt khiến Hạ Ca nhăn mày.

"Hay là, nếu cậu không nỡ... thì chết thay hắn đi, sao hả?"

Hạ Ca bị cách nói chuyện quỷ dị này làm cho khó chịu, vô thức lui về sau, thoáng nhìn về phía Phó Bạc Vọng.

Không ngờ lúc này Phó Bạc Vọng cũng đang nhìn cậu chằm chằm.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không để dân thường chịu chết thay tôi."

Dường như Phó Bạc Vọng nhìn thấy lo lắng trong mắt cậu, lập tức trấn an: "Vừa rồi cảm ơn cậu đã kéo tôi lên, cậu đi đi, không cần phải ở lại đây."

Hạ Ca ngẩn ra, không ngờ thượng tá bình tĩnh như vậy, thế mà lại thả cho cậu đi.

Nhưng lúc này cậu đâu dám đi.

Dù chỉ là dân thường, mấy việc này đều không phải trách nhiệm của cậu, nhưng nếu tầng khí quyển bị hủy diệt thật thì đó sẽ là vô số sinh mệnh.

Gồm cả Lục Hành Thâm.

Trừ khi cậu có thể ra tay trước Lâm Ngọc Âm, chặt đứt liên kết giữa y với Thiên Không Vân... Nhưng mà khó quá đi!

Hạ Ca lắc đầu: "Tôi không đi."

"Tôi đếm tới mười. Nếu trong số các người không ai chịu chết cùng tôi, vậy đừng trách tôi ác độc."

Lâm Ngọc Âm nắm quyền chủ động lại có cảm giác được an ủi, trở về dáng vẻ bình thản nhàn nhã, hiền hòa giả tạo, từ từ đi đến giữa sân thượng, dựa lưng vào vách tường để trụ vững.

"1..."

Hạ Ca nhịn không được nhỏ giọng hỏi thượng tá: "Không thể thu xếp khống chế cậu ta từ xa được à?"

Thượng tá lắc đầu: "Bây giờ còn chưa xác định cơ thể cậu ta đã cải tạo những gì, nếu tùy tiện nổ súng mà không chết có thể sẽ chọc giận cậu ta."

Lâm Ngọc Âm: "Này! Hai người kia, tôi nghe thấy đấy!"

Hạ Ca: "Xin lỗi. Nhưng trông cậu không giống người sẽ giữ lời, lỡ chúng tôi nghe cậu, cậu lại đổi ý kéo mọi người chết theo, vậy chẳng phải sẽ bị thiệt ư?"

Màn cướp trên TV đều là như vậy, đầu tiên là đe dọa bên chính nghĩa hy sinh gì lý do nào đó, đồng ý như vậy sẽ tha cho con tin, nhưng sau khi đối phương làm theo lời thì lại đổi ý xoành xoạch, không có ý bỏ qua cho ai...

Lúc Hạ Ca xem phim đã từng thấy phân cảnh này rồi.

Lâm Ngọc Âm tức giận hô tiếp: "2!"

Phó Bạc Vọng nhìn cậu ta, bỗng trí não vang lên, hắn nhận được một tin nhắn.

Hắn lập tức nói với Hạ Ca bên cạnh: "Rời khỏi đây. Mau lên!"

Hạ Ca: "Nhưng mà thượng tá, nếu tôi đi thì anh phải làm sao đây?"

Lâm Ngọc Âm phía trước vẫn đang đếm, chỉ chốc lát đã đếm tới 5.

Phó Bạc Vọng nâng tay, muốn tháo lớp xương ngoài xuống.

Cấp dưới đã sắp xếp thiết bị phá sóng điện từ trong nhà, một khi mở ra sẽ tác động đến một khu vực rất lớn.

Đến cuối cùng, dù là máy kiểm soát trong tay Lâm Ngọc Âm hay người máy hoặc lớp xương ngoài đều sẽ mất tác dụng dưới từ trường quấy nhiễu.

Dù không có xương ngoài trợ giúp sẽ rất khó thoát khỏi biển lửa, nhưng ít nhất sẽ không bị thứ này liên lụy, chỉ cần cứu viện tới kịp, mạng cứng như hắn sẽ không chết.

Nhưng người này... thì chưa chắc.

Phó Bạc Vọng thấy cậu không chịu rời đi, móc khẩu súng đặc biệt bên eo, tách một tiếng lên đạn trỏ vào trán cậu: "Nếu cậu không đi, tôi sẽ tiêu hủy cậu ngay tại chỗ dưới danh nghĩa hàng cấm!"

Dưới khoảng cách gần như vậy, Hạ Ca có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Phó Bạc Vọng.

Vẫn thiện chiến, nghiêm túc như một giây sau có thể lập tức quyết định, tiến lên giết địch không chớp mắt, dù phải đánh cược tất cả, đánh cược tính mạng.

Nhưng lúc này trong mắt có thêm lo lắng và giằng xé, còn có thứ cậu không hiểu.

"Hàng cấm..."

Hạ Ca bị từ này làm cho giật nảy, vô thức lui lại mấy bước, đứng ở viền bậc thang.

Bị nhận ra rồi? Bị phát hiện là người máy rồi ư? Hay là biết nhiều hơn?

Trước kia cậu thường chê tình tiết chỉ bịt kín nửa mặt, đội mũ đeo kính sẽ không bị nhận ra thân phận trên TV, bây giờ lại ước gì hiện thực cũng được như phim.

"7..."

Lâm Ngọc Âm cố ý đếm chậm lại, mỉm cười nhìn hai người giằng co trước mặt mình, thậm chí rút súng chĩa vào nhau, ước gì bọn họ cứ đánh nhau không phân thắng thua càng tốt.

"Thượng tá, cuối cùng anh cũng nhận ra đó là hàng cấm rồi."

Phó Bạc Vọng nghiến răng, không để ý tới tên điên kia, ép người máy bên cạnh rời đi: "Lần này cậu đã cứu tôi, tôi có thể không bắt cậu, nhưng đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, rời đi ngay, hiểu chưa hả!"

Vậy lần sau sẽ bị bắt ư?

Hạ Ca trợn tròn mắt, để lộ con ngươi trong suốt cẩn thận như bị dọa sợ: "Tôi, tôi biết rồi."

Cậu làm bộ định rời đi thật, đi dọc theo mép sân thượng, tới một nơi có ban công lộ thiên, đó cũng là nơi cậu mượn lực nhảy lên.

Lúc nhìn xuống, Hạ Ca thấy có mấy người đang lén lút dựa tường hành động, còn có dụng cụ thần bí được bài bố bên dưới.

"Lâm Ngọc Âm, đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ chết với cậu, cậu phải giữ lời, bỏ qua cho những người khác."

Lâm Ngọc Âm cười vang, đưa tay lên che miệng như một người được người yêu cuồng nhiệt chiều chuộng, khuôn mặt trắng bệch đỏ ửng theo nụ cười.

Vốn là hình ảnh xinh đẹp khiến người khác say lòng, nay lại vì phần móng bị nhổ lên để lộ cấu tạo máy móc lẫn vệt máu trên người khiến người khác không rét mà run.

Lúc đếm tới 8, Hạ Ca nhảy từ bên mép xuống.

Cấp dưới nhận lệnh không biết thanh niên trẻ tuổi có sức mạnh không thuộc về con người muốn làm gì, ngầm đồng ý cho cậu rời đi, lại không ngờ cậu lại vọt tới.

"Đây là gì?"

Hạ Ca túm lấy một người hỏi, nhưng trước khi có được đáp án, cậu đã thấy rõ cấu tạo món trang bị kia cùng với phần mã hoá trong góc.

Hình ảnh mã hoá được tìm tòi trong kho thông tin khổng lồ trong đầu, đáp án hiện ra, đó là món đồ cậu vô tình tìm được trong kho tài liệu của Lục Hành trong lúc lục lọi lung tung cách đây không lâu.

Thiết bị phá sóng điện từ V-H-3 số 9.

Một khi bật lên, tất cả tổ chức sinh vật mô phỏng đều sẽ tê liệt.

Nhất là loại này có phạm vi phủ sóng rộng nhất.

Cơn sợ hãi tới run rẩy bỗng ùa lên, Hạ Ca gần như nhảy ngược về khi nhìn rõ chúng.

"9! Hả? Sao lại quay ngược rồi..."

Thế 10% cơ giới hoá trên người Lục Hành Thâm nằm ở phần nào?

Trừ tay ra còn nơi nào nữa? Nếu đột ngột bị tê liệt liệu có chết không?

Hạ Ca xông về mái nhà, vọt tới trước mặt Lâm Ngọc Âm như một ngọn gió.

"Tôi chết cùng cậu!"

"Mày ——!"

Hạ Ca nhào về phía y, đẩy y cùng rơi xuống biển lửa cháy phừng phực, tốc độ rơi chớp mắt đạt đến cực hạn, lúc Lâm Ngọc Âm muốn chạm vào ngón tay đã chớp thời cơ bắt lấy ngón tay y, mượn lực đập mạnh xuống đất.

Tiếng vỡ vụn vang lên, Lâm Ngọc Âm thét lên chói tai, sau đó trước mắt nhoáng lên, miếng vải cột quanh đầu cuối cùng cũng bị lỏng ra, để lộ hình dáng Hạ Ca.

Sức Hạ Ca rất khoẻ, nắm lấy tay và vai y, sau khi ngã xuống thì lăn đến chỗ mép sân thượng đổ sụp, lại lăn mạnh rồi kéo Lâm Ngọc Âm cùng rơi vào biển lửa.

Sau lưng có tiếng thượng tá gào lên, nhưng cậu không nghe thấy.

Ánh lửa và khói mù nhanh chóng nuốt chửng tất thảy.

Ý thức Lâm Ngọc Âm lập tức mơ màng vì lực đập khổng lồ, không nói thành lời. Vì cả hai cùng rớt xuống dưới, trong tình thế khẩn cấp, y đã dùng người máy làm đệm thịt nên không bị thương quá nặng.

Chỉ là nếu cứ tiếp tục như vậy, bị khói làm sặc cộng thêm mất máu sẽ không biết sống tiếp thêm bao lâu.

Hạ Ca đứng lên, xác nhận cái tay kia của Lâm Ngọc Âm không còn nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn cử động được, tốt quá... Chứng tỏ chưa bật phá sóng điện từ, cậu... thành công rồi.

Hạ Ca khiêng Lâm Ngọc Âm trên vai như khiêng bao tải, bước từng bước vào sâu trong nhà, đến một nơi chưa bị lửa li3m đến.

Cậu tìm được... vòi nước.

Dùng sức đập phá ống nước, vô số nước dội tắt lửa cháy trên áo hai người.

Hạ Ca cúi đầu nhìn, bắp chân, da tay đều bị đốt cháy khét, biến thành màu đen.

Hình như tai bị cháy một ít, một tai không còn nghe rõ.

Trán Lâm Ngọc Âm cũng bị rách, dù chỉ là vết thương da thịt nhưng máu chảy trông rất đáng sợ, cậu ta bất lực giãy dụa nhìn Hạ Ca.

"Vì sao... Không, giết tôi đi?"

"Người máy tấn công con người là phạm pháp, dù không phải người máy thì giết người vẫn là phạm pháp, Lâm Ngọc Âm, sao điều đơn giản như vậy mà anh cũng không biết."

Hạ Ca nghiêm túc nói: "Với lại tôi sẽ không giết anh, dù anh tội không thể tha cũng không tới lượt tôi giết anh."

Lâm Ngọc Âm ho khan, nơi này đã cháy quá lâu, không khí không còn lại nhiều, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Không, không ai sống được đâu, nơi này... Ha ha ha... sắp... nổ nữa rồi..."

"Hầy."

Hạ Ca lắc đầu, bắt đầu di chuyển quanh mấy hòn đá, ván gỗ rơi xuống: "Vậy tôi phải nhanh lên mới được."

***

Phó Bạc Vọng nhặt được một mẩu ngón tay máy ở vùng sụp đổ.

Lâm Ngọc Âm nhảy xuống, "Lâm Ngọc Âm" không phải người có gương mặt giống hệt, sức lực phi thường cũng nhảy xuống.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, hắn chỉ kịp ra lệnh cho mọi người tắt thiết bị phá sóng, đồng thời nhanh chóng mang đi.

Lớp xương ngoài lại được đeo lên, cấp dưới cho rằng đã hết nguy hiểm nhưng Phó Bạc Vọng vẫn không rời đi.

Hắn nhìn chằm chằm căn phòng bị lửa nuốt trụi, dường như công việc phòng cháy xung quanh không mảy may tác động đến ngọn lửa khổng lồ.

"Thượng tá, với thế lửa như thế này, theo lực lượng của chúng ta..."

"Cứu người."

Phó Bạc Vọng ngắt lời người bên cạnh, âm thanh rét buốt không cho phép chất vấn: "Tôi bảo các người tiếp tục ứng cứu."

Dưới cái nhìn đằng đằng sát khí của Phó Bạc Vọng, cấp dưới kia không thể nói hết lời còn lại.

Vả lại nếu rơi xuống trong tình huống này, dù là người hay gì khác đều không thể nào sống được.

Cuối cùng phó quan Trương cũng đuổi tới, gọi hắn một tiếng, thấy hắn bất thường bèn nhịn không được kéo lại: "Phó, cậu đừng kích động."

Gã đã sớm biết ngọn nguồn câu chuyện, nhịn không được lo lắng thay hắn.

Phó quan Trương lấy ra một cái mũ giáp, dội nước lên, dùng gậy kim loại móc vào luồn qua biển lửa.

Dưới sự thiêu đốt của lửa, chỉ qua mười giây đã có thể khiến một người bị bỏng đường phế quản.

"Cậu nhìn đi, nếu đi vào sẽ biến thành như vậy, chúng ta đi xử lý hàng cấm chứ không phải nhân viên chữa cháy, cũng không phải siêu nhân, Phó, cậu tỉnh táo lại đi, Lâm Ngọc Âm kia vốn... Haiz, tôi luôn cho rằng cậu không phải là người xử lý theo cảm tính, huống gì cậu ta vốn không muốn sống, cậu..."

"Tôi biết."

Ngực Phó Bạc Vọng phập phồng dữ dội, hắn muốn tỉnh táo nhưng chỉ nói ra âm thanh mất khống chế.

"Mẹ nó tôi không muốn quan tâm cậu ta sống hay chết! Bên trong còn có một... một người máy, tôi không muốn hại chết ——"

"Phó!"

Phó quan Trương nghiêm khắc quát ngang lời hắn, lúc hắn dừng lại thì đập vai hắn.

"Chúng ta có rất nhiều cấp dưới lao lực, vô số người bị thương đang chảy máu, nhiệm vụ lần này rất khó, định rằng sẽ có hi sinh, trước khi chúng ta tới đã chuẩn bị sẵn sàng! Vả lại dù có người hi sinh thì trước nay đều không phải do cậu, muốn hận thì cứ hận mấy kẻ phạm tội kia đi, không phải cậu luôn nói vậy sao?!"

Đôi mắt Phó Bạc Vọng đỏ ngầu, khoé mắt ngập tràn tơ máu, điên cuồng nhìn phó quan Trương trước mặt, sau đó nắm chặt nắm đấm nện mạnh lên chiếc ô tô bên cạnh, phát ra tiếng rầm thật vang.

Dù là như vậy, gân xanh trên trán và mu bàn tay vẫn nổi lên như đang cố gắng đè nén thứ sắp bùng nổ trong cơ thể khiến hơi thở hắn không ổn định, cánh tay cũng run rẩy theo.

"Lâm – Ngọc – Âm..."

Nhưng hắn có thể hận thế nào đây.

Chắc chắn Lâm Ngọc Âm đã chết trong đó rồi.

"Đi thăm dò..."

"Cái gì?"

Phó Bạc Vọng khàn giọng ra lệnh.

"Để lại người trông giữ, còn lại chia ra làm năm lục soát toàn bộ các khu vực quanh thành phố, thu giữ toàn bộ hàng cấm, đi thăm dò xem còn bao nhiêu người tàng trữ vũ khí nguy hiểm, tầng quản lý có lẽ vẫn còn mối nghi mật thiết lai vãng... Bắt hết toàn bộ cho tôi!"

"Rõ! Nhưng mà... nếu bắt thêm, phi thuyền của chúng ta sẽ không chứa nổi."

"Cưỡng chế dùng phi thuyền của dân bản xứ."

"Rõ thưa trưởng quan!"

Phó quan Trương biến sắc, chỉ tay ra lệnh xong xuôi cũng thở phào.

Vậy là tốt rồi.

Dù đả kích lớn hơn nữa, ngăn cản nhiều hơn nữa cũng chỉ là nhất thời, Phó Bạc Vọng vẫn là thượng tá Phó mạnh mẽ đáng tin cậy mà bọn họ biết.

Đau khổ cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng hết sức mình giúp cái chết của người đã hi sinh trở nên ý nghĩa.

Vào lúc quay đi, một tiếng ầm ầm lại vang lên phía sau.

Cơ thể Phó Bạc Vọng cứng đờ, chớp mắt quay lại nhìn căn nhà phía sau.

Ngọn lửa cháy trong nhà đã gây thêm vài vụ nổ lớn.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, có lớn có nhỏ.

Căn nhà nhanh chóng đổ sập.

Phó Bạc Vọng há hốc, chỉ thấy đầu ong lên, gần như trở nên hỗn loạn theo mấy tiếng vang lớn nhỏ.

Hắn nghe thấy giọng mình vọng đến từ nơi xa xôi, bình tĩnh chỉ đạo: "Chờ lửa tắt rồi thì đi đào, đưa... hai người kia về... về hành tinh chủ."

Sắp xếp xong xuôi, Phó Bạc Vọng một mình quay về đường cũ.

Cơn ù tai kéo dài mười mấy giây rồi từ từ bình thường trở lại, Phó Bạc Vọng đi thật lâu, không ai dám đến làm phiền hắn.

Ai cũng biết người chết trong trận cháy nổ hoả hoạn này còn có người bạn đời chẳng mấy chốc sẽ kết hôn của Phó Bạc Vọng.

Không ai muốn nếm thử mùi vị bị bạn đời chưa thành đôi phản bội rồi chết đi chóng vánh.

Phó Bạc Vọng không biết mình đã đi bao lâu, lớp xương ngoài cũng quên tháo xuống, đi không biết mệt mỏi, vô số suy nghĩ, ký ức trong quá khứ, điểm đáng ngờ dần hiện ra, đánh thẳng vào đầu hắn như gió bão.

Chớp mắt đã thông suốt rất nhiều chuyện, biết được rất nhiều, nhưng dường như vào khoảnh khắc như vậy, biết nhiều cũng vô nghĩa.

Chết đi, hoặc bị huỷ diệt tới quá đột ngột, không nể mặt mũi khiến hắn không có cơ hội giãy dụa, do dự hay làm việc khác.

Hắn hoảng hốt đi thật lâu, lúc bên cạnh không còn binh lính nào lại chạm mặt một người khác tới.

Trông khá quen mắt, tay trái nắm gậy phát ra tiếng vang không to không nhỏ.

Phó Bạc Vọng nhớ lại, nhận ra hắn, là Lục Hành Thâm.

Là người tạo ra người máy kia.

Hắn mở miệng muốn chào hỏi, dù sao đối phương cũng giúp hắn trong nhiệm vụ lần này.

Nhưng lời thốt ra lại là xin lỗi.

Lục Hành Thâm dừng lại trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo dò xét như đang nhìn vật chết rơi lên người Phó Bạc Vọng, gần như mạo phạm không hề che giấu.

"Phó Bạc Vọng."

Hắn gọi thẳng tên riêng của vị thượng tá chiến công hiển hách: "Là anh hại cậu ấy?"

Phó Bạc Vọng hiểu hắn đang nói gì, đôi mắt cụp xuống, hiếm khi biến thành người khác khi đối diện với chất vấn, tỏ ra nhượng bộ như vậy.

Gần như là áy náy.

"Tuy là không phải tôi..."

"Nếu như mọi chuyện đều suôn sẻ, anh còn định tổn thương cậu ấy không?"

"Cậu ấy là hàng cấm."

Phó Bạc Vọng như muốn cười khổ, khoé miệng bỗng chuyển động, mất khống chế run lên, khuôn mặt không biết là biểu cảm gì: "Nếu tôi có thể hứa xem như không biết gì, anh có thể đưa cậu ấy..."

"Vậy tôi trả lại câu xin lỗi vừa rồi cho anh, thượng tá."

Lục Hành Thâm ngắt lời hắn, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn lạnh lẽo như trước, không có tình cảm, chỉ có lý trí, dù nói ra lời tàn nhẫn hơn nữa cũng chỉ có thể phát hiện được logic trong đó.

"Xin lỗi, dù là con người hay máy móc đều không phải vĩnh hằng."

"Nhưng khi đó cậu ấy ——"

"Hi sinh chính mình để đổi lấy anh, hay tính mạng người khác?"

Lục Hành Thâm lại ngắt lời hắn, ngôn từ bén nhọn, dù đôi mắt lạnh lẽo vẫn không thể che giấu cơn tức giận bùng nổ cùng mỉa mai.

"Đừng tự mình đa tình nữa, Phó Bạc Vọng, chẳng qua đó chỉ là kế sách tốt nhất thôi."

Nói xong, Lục Hành Thâm đi lướt qua hắn tiến về phía trước.

Căn nhà đã bị đốt thật lâu, bây giờ cuối cùng từ từ tắt lửa, chỉ còn lại một đống hoang tàn.

Lục Hành Thâm đi rất xa, rất xa, dù là đi bộ vẫn như không biết mệt.

Vượt qua nhà ở, vượt qua quảng trường vẫn không quay lại mà đi về một hướng.

Mãi tới khi rời khỏi thành phố này, đến biên giới rừng cây nào đó, Lục Hành Thâm mới dừng lại trước một đống đất khả nghi.

Phần đất đắp lên rất mới, mang theo mùi cỏ, khi hắn tới gần, dường như có gì đó động đậy.

Lục Hành Thâm lẳng lặng nhìn đống đất đáng nghi, chỉ cần là con người biết kiêng cữ sẽ không lấy ra dùng, hồi lâu không biết nói gì, cuối cùng hắng giọng, thở dài nói.

"Không có người ngoài, đừng nấp nữa."

Bên trong có giọng nói máy móc lệch tông vọng ra: "Khoai tây khoai tây, tôi là khoai lang?"

Lục Hành Thâm: "... Nhất định phải dùng ám hiệu à."

"... Không dùng ám hiệu tôi sẽ tự cho là anh đang giận tôi, chờ anh hết giận tôi mới ra..."

Lục Hành Thâm: "... Khoai lang khoai lang, tôi là khoai tây..."

Một giây sau, một cái đầu tròn bóng ngoi lên khỏi đất, phía trên không còn một cọng tóc, hất đầu vẩy hết đất ra, để lộ gương mặt người máy cháy mất nửa đầu: "Không bị lộ chứ? Thượng tá có nhận ra không? Không có ý định bắt tôi về thiêu huỷ đề phòng hậu hoạn đấy chứ?"

"Hắn nghĩ cậu đã cháy sạch rồi."

"Phù... Vậy thì tốt vậy thì tốt, dọa chết tôi... Biết thế ban đầu tôi đừng mặt dày như vậy..."

Phụp, hai cánh tay cũng ngoi lên khỏi đất, tiếp đó là hai bắp chân ngắn ngủn: "Lục Hành Thâm, kéo, kéo tôi lên với..."

Lục Hành Thâm nắm lấy tay cậu, mặc cho vết tro cháy khét lẫn bùn đất quệt lên người mình, dùng sức kéo cậu ra như nhổ củ cải, kéo vào ngực, im lặng ôm lấy.

Hạ Ca hoảng hốt vùng ra: "Ấy ấy ấy! Đừng đừng, Lục Hành Thâm, tôi làm bẩn quần áo anh rồi!"

"Không sao."

Lục Hành Thâm cúi đầu ngửi mùi khét lẫn mùi bùn trên người cậu, lần nữa hạ thấp hạn mức dung túng, nhỏ giọng nói: "Về nhà rồi tắm."

Tác giả có lời muốn nói: Nghệ thuật là nổ tung! (Nghe quen voãi ò, nhớ thằng chả Akatsuki trong Naruto không mấy cô? =)))))

Các bạn nhỏ đừng bắt chước hành vi nguy hiểm trong truyện nhé.

Nhóc Hạ đáng thương, online độn thổ.