Bảo vệ muôn năm
"Lạ thật... Thiết bị và chương trình cửa sổ chống trộm đều không có gì lạ..."
Trần Tiếu Niên kiểm tra thiết bị một lượt, hoang mang nói: "Không có dấu hiệu nhiễm virus hoặc động tay động chân, tín hiệu gửi đi và thu nhận cũng bình thường..."
"Chẳng phải thế lại càng tệ sao?"
Hạ Ca cũng kiểm tra một lượt, rầu rĩ nói: "Chứng tỏ quân địch nắm giữ tình báo, điều chỉnh thiết bị của chúng! Lỡ đến lúc đó phát hiện hàng cấm được cải tiến, không chịu ảnh hưởng từ cửa sổ chống trộm của chúng ta thì phải làm sao đây?"
Trần Tiếu Niên lắc đầu: "Thứ này rất tinh vi, không dễ cải tiến, vả lại từ lúc chúng nhận được tin báo cùng lắm mới chỉ hai ngày, không kịp đâu."
Hạ Ca chống tay nâng cằm, chìm vào suy nghĩ: "Vậy à? Vậy vì sao cậu ta vui vẻ như nắm chắc chiến thắng trong tay vậy."
Trần Tiếu Niên: "Có lẽ còn chi tiết nào đó chúng ta chưa chú ý tới."
"Nhưng không tìm ra vấn đề... Sắp không kịp rồi."
Hạ Ca không khỏi nóng nảy: "Chúng ta vốn không có chứng cứ, thượng tá chỉ cho nửa tiếng... Nếu còn tiếp tục, đến cả thượng tá cũng không biết giải thích với người khác như thế nào..."
Chẳng lẽ người kia lừa bọn họ?
Nhưng mà...
"Đừng sốt ruột, tỉnh táo suy nghĩ đi."
Trần Tiếu Niên bình tĩnh nói: "Cậu có suy luận ra tình huống như thế nào với cách nói chuyện và hành động của người kia không?"
"Người kia" là Lâm Ngọc Âm.
Người có tính cách khác nhau sẽ có cách suy nghĩ và làm việc khác nhau.
Dù từ lúc quen biết đến giờ, Trần Tiếu Niên không thể nhìn thấy chút Lâm Ngọc Âm nào từ Hạ, nhưng "thế thân" được tạo ra riêng biệt không thể không biết được.
Hạ Ca ngẩn ra.
Đúng nhỉ.
Vì lâu rồi không sử dụng, hoặc là nói dạo này không phải nghiêm ngặt hành động theo Lâm Ngọc Âm nên Hạ Ca gần như quên mất mình là người hiểu Lâm Ngọc Âm nhất.
Không chỉ hình dáng và âm thanh.
Thói quen giọng nói, động tác vô thức, tư thế đi.
Mà còn có tính cách, vui giận, cách làm việc, suy nghĩ...
Cậu biết cả.
Ngược dòng không khó, chẳng qua phải tính toán khá nhiều.
Theo... cách của Lâm Ngọc Âm.
Hạ Ca im lặng, hơi cúi đầu, hít thở nhẹ nhàng, phép tính dữ liệu khổng lồ khiến cậu không suy nghĩ được thêm chuyện gì khác.
Tình huống nào có thể nắm chắc thắng lợi trong tay, thậm chí không thèm quan tâm mà lan toả "tin tốt" cho những người dùng hàng cấm khác.
Trần Tiếu Niên đứng một bên giữ im lặng, cố gắng không làm phiền cậu.
Một lúc sau, ánh mắt Hạ Ca trở nên mờ mịt: "Tôi không hiểu."
"Sao thế?"
"Cậu ta định tự ra tay... Vì điều cậu ta tin tưởng nhất không phải bất kỳ sách lược, thiết bị, chương trình nào mà là chính cậu ta."
Hạ Ca nhỏ giọng nói: "Nhưng dù là vậy thì cậu ta định trở về thế nào? Làm như vậy... sẽ không về được, tôi không thể đoán ra chuyện sau này."
"Quay về... đây? Từ Lân Tinh?"
Trần Tiếu Niên tròn mắt.
"Đúng vậy."
Hạ Ca gật đầu: "Cho nên thay vì ngồi đây can thiệp vào nó, còn không bằng cản cậu ta trên phi thuyền."
Sau khi xác nhận, Hạ Ca vội gửi tin nhắn cho Lục Hành Thâm, báo cáo suy luận của mình.
Về phần bẫy rập của Lâm Ngọc Âm là gì thì cậu không đoán được.
Lòng người quá khó lường, số liệu vốn có của cậu chưa được hoàn thiện.
Lục Hành Thâm nhanh chóng tỏ ý đã biết, đồng thời gửi tin hối thúc cậu nhanh chóng rời khỏi cảng.
"Không, tôi chưa đi được."
Hạ Ca nghiêm túc nói: "Bây giờ đi rồi, lỡ không ngăn cản thành công, tôi sẽ phải theo thượng tá lên phi thuyền, như vậy là tốt nhất, nếu cửa sổ chống trộm gặp vấn đề gì, tôi có thể lập tức điều chỉnh chúng."
"Không được."
Thái độ lần này của Lục Hành Thâm cực kỳ cứng rắn.
Hạ Ca không muốn tranh cãi nữa, nói tiếp cũng thế, Lục Hành Thâm đã trên đường đuổi tới.
Hạ Ca nói với Lục Hành Thâm không được bèn đi tìm thượng tá.
Phó Bạc Vọng đang muốn hỏi tình hình kiểm tra của bọn họ, nhưng hắn không đích thân tới mà sai phó quan đến tiếp chuyện.
"Không thể đợi thêm nữa, tối nay phải xuất phát."
"Thượng tá."
Hạ Ca nói sơ qua tình hình: "Thiết bị không có vấn đề gì, có thể cách của đối phương là chờ các anh tới rồi dùng những phương pháp khác để đối phó với thiết bị, thậm chí không riêng gì cửa sổ phòng trộm, các thiết bị khác đều sẽ ảnh hưởng, cho nên cách tốt nhất là để tôi đi cùng, làm chi viện kỹ thuật theo biên chế."
"Cậu chỉ là học sinh."
Phó quan Trương không đồng ý, khẽ chau mày: "Vả lại sắp xếp lâm thời không hợp phép, dù là thượng tá cũng sẽ không bật đèn xanh cho cậu, tôi biết cậu lo cho thượng tá, nhưng cậu Lâm này, cậu còn trẻ, chờ ở đây là được rồi."
Hạ Ca không khỏi sốt ruột.
Trần Tiếu Niên cũng bất an, cậu ta kéo Hạ qua một bên thì thầm.
"Hay là chúng ta lén đuổi theo? Đến lúc đó nói sau, tiền trảm hậu tấu, vừa hay tôi có một chiếc tư nhân..."
"Thật ư! Cậu Trần quá đỉnh!"
Hạ Ca ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên.
"Nhưng cậu chưa có kinh nghiệm bay đúng không? Đến lúc đó nhớ cẩn thận."
Trần Tiếu Niên nhỏ giọng nói, ra hiệu cậu nói bé lại: "Không phải tôi yên tâm về cậu, không sợ cậu không gặp nguy hiểm mà tôi cảm thấy nếu lần này không cản được Lâm Ngọc Âm, khiến thượng tá làm nhiệm vụ thất bại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đến lúc đó tôi sẽ đi chung với cậu."
Đúng lúc này, phi thuyền của Lục Hành Thâm đáp xuống, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Tất nhiên Phó Bạc Vọng không chịu cho hắn vào.
Xét về công hay tư, hắn đều không có lý do cho Lục Hành Thâm đi vào phòng chờ máy bay.
Lục Hành Thâm lười nói nhảm, gửi thẳng tin nhắn qua.
[Tôi đến đảm bảo an toàn cho cậu ấy quay về cùng mình.]
Quả thật Hạ Ca kiên trì muốn đi theo, dù thượng tá nói quân đội có nhân viên kỹ thuật riêng, cậu vẫn thấy không yên tâm.
Phó Bạc Vọng không chắc mình có bị thuyết phục hay không, cũng lo lắng cậu chủ Lâm sẽ làm bừa nên châm chước đồng ý.
Mắt thấy người của Phó Bạc Vọng đã lục tục kéo lên phi thuyền, Hạ Ca khẽ nhíu mày, nắm tay Trần Tiếu Niên chạy ra ngoài.
Chạy được một nửa thì gặp Lục Hành Thâm đ ến tìm mình.
"Đi đâu?"
Hạ Ca vô thức dừng bước, tròn mắt nhìn sang.
Lục Hành Thâm có vẻ vội vàng, ngực không ngừng phập phồng như vừa chạy qua, ngay cả tóc cũng bị thổi rối.
Cậu rất ít khi thấy Lục Hành Thâm không để ý tới vẻ ngoài thế này, dù khuôn mặt bình tĩnh vẫn khó che lấp được cơn bối rối.
Hạ Ca còn chưa kịp lên tiếng, Lục Hành Thâm đã tiến lên bắt lấy cổ tay, kéo người tới cạnh mình: "Nếu tôi không đến, có phải cậu sẽ đi theo tên Trần Tiếu Niên này không?"
Trần Tiếu Niên bị gọi tên nhíu mày, tiến lên cướp lời hỏi lại: "Rốt cuộc chuyện của Lâm Ngọc Âm là sao?"
Lục Hành Thâm nhìn cậu ta, thoáng bình tĩnh lại, kéo Hạ Ca đi ra ngoài.
"Ra ngoài rồi nói."
Hạ Ca đi theo hắn, hoàn toàn không bị bầu không khí nghiêm túc ấy ảnh hưởng, thấy Lục Hành Thâm thì vui vẻ ngay.
"Có phải anh không biết phải làm gì không? Lục Hành Thâm, anh đừng sốt ruột, tôi sẽ không để mình bị hỏng đâu."
"Nếu người khác muốn làm cậu bị thương thì sao?"
Lục Hành Thâm hỏi cậu, bước chân của cả hai đều rất nhanh, Trần Tiếu Niên phải chạy đuổi theo.
"Tôi giỏi lắm đấy, anh quên rồi à?"
Hạ Ca nắm chặt tay lắc lắc: "Đao thương bất nhập, sao dễ hỏng vậy được. Lục Hành Thâm, anh đừng lo."
Nói xong còn cười ha ha.
Lục Hành Thâm càng đau đầu hơn.
Bên ngoài cảng hàng không dân dụng, mấy chiếc xe bay được đỗ ngay ngắn, xe của Lục Hành Thâm không đáp ở chỗ chính quy, vừa ra khỏi cửa là thấy ngay.
Phía trên bị dính hoá đơn phạt.
"Này..."
"Cậu không được đi theo."
Lục Hành Thâm đè vai Hạ Ca: "Cậu nghĩ Lâm Ngọc Âm không đoán ra cậu sẽ theo cùng à? Cứ tuỳ tiện đi như vậy, dù... không chết được, nhưng lỡ cậu bại lộ thân phận thì làm sao? Ai mang cậu về? Phó Bạc Vọng? Hay phó quan của hắn? Hay cậu cho rằng Trần Tiếu Niên làm được?"
Trần Tiếu Niên tự nhiên bị xem thường: "..."
Dù rất muốn phản bác nhưng đây không phải lúc giận dỗi, Trần Tiếu Niên cũng lo cho an toàn của Hạ, nghĩ một lát, hỏi: "Anh có cách gì tốt hơn không? Viện sĩ Lục, anh cũng biết nếu bỏ mặc không quan tâm thì sẽ không còn là chuyện riêng của thượng tá."
"Tôi đi cản Lâm Ngọc Âm, các cậu ở lại đây, nhất là Trần Tiếu Niên."
Lục Hành Thâm sắp xếp, nói: "Ở đây cần phải có một người hiểu rõ hàng cấm, thậm chí hiểu mạng lưới mặt đất của nó toạ trấn, không thể rời đi. Tôi đi cản Lâm Ngọc Âm là được, UR996, cậu... nghe lời, quay về giữ nhà giúp tôi, chờ tôi quay về."
Hạ Ca ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, im lặng không nói gì.
Một hồi lâu sau, Lục Hành Thâm chở cậu trên phi thuyền, khi đang định đưa cậu về, Hạ Ca bắt lấy cửa xe: "Lục Hành Thâm, tôi đi với anh."
Sức của Hạ Ca rất lớn.
Cũng như cơ thể đao thương bất nhập, rất khó chịu thương tổn, sức mạnh và tốc độ của cậu đều vượt qua loài người rất nhiều lần.
Không phải Lục Hành Thâm không có cách bắt cậu, nhưng nếu muốn không gây nguy hiểm hay thương tổn cho cậu sẽ hơi khó.
Người máy này trông như luôn vô tư vô lo, luôn mỉm cười, dường như không bao giờ buồn phiền.
Đến lúc không còn cười nữa lại mang theo vẻ nghiêm túc khiến người ta hoảng hốt, khó mà từ chối.
Lục Hành Thâm không khỏi có linh cảm nếu hôm nay hắn từ chối 996, hoặc tìm cách nào đó nhốt người máy trong sở nghiên cứu.
Dù là tắt máy, khoá, nhốt trong phòng, gọi người đến canh...
Thì chắc chắn cậu có thể dùng hết sực tìm những cách khác, dù như thế nào đều sẽ dùng ý chí chạy đến, đuổi theo hắn, vi phạm mệnh lệnh những người máy khác không thể vi phạm, tự mình đứng trước mặt hắn.
Đây là người máy biết qua mặt người khác, biết suy nghĩ, biết phản kháng, thiếu cảm giác sợ hãi và đau đớn, có sức hành động không ai cản nổi so với bất cứ một con người nào.
Huống gì.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh 996 có Trần Tiếu Niên, có viện sĩ Tề và rất rất nhiều người khác.
Có lẽ những người kia... sẽ giúp cậu.
Lục Hành Thâm do dự.
Hạ Ca nắm tay hắn: "Lục Hành Thâm, vì sao anh tạo ra tôi?"
Câu hỏi không ngờ tới đột nhiên xuất hiện, dù là Lục Hành Thâm cũng khó lòng phản ứng kịp.
Hắn im lặng, Hạ Ca ở bên lại không im.
Hai người ngồi trong phi thuyền, khung cảnh xung quanh lùi dần, sau lưng từng chiếc phi thuyền khổng lồ bay lên, Hạ Ca quay lại nhìn, không thể nhìn thấy bất cứ ai trong đó, nhưng cậu biết bên trong có Phó Bạc Vọng.
Hạ Ca còn nói: "Chắc vì anh thích cậu ấy nhỉ, cho nên làm rất nhiều chuyện, nhưng Lục Hành Thâm, cậu ấy không thích anh."
Đây không phải lần đầu Lục Hành Thâm nghe thấy câu ấy.
Từ miệng 001.
Từ trong chương trình, lời nói của những người máy khác biết được.
Mỗi một người máy được vận hành theo chương trình, cố gắng lưu trữ số liệu của Lâm Ngọc Âm nhiều nhất đều kết luận như vậy, dường như đây là sự thật quan trọng đáng kinh ngạc tới cỡ nào.
Đó là kết quả sau có được khi được tính toán tinh vi, thông qua phép tính số liệu. UR996 vốn cũng có tính năng như vậy, nhưng sau khi gặp quá nhiều lỗi, Lục Hành Thâm cho rằng 996 đã loạn đến mức chó ngáp phải ruồi, không treo câu nói này bên miệng mỗi ngày như những người máy kia.
Hắn hít sâu một hơi, lại bị hiểu nhầm lần thứ chín trăm mấy tới mức chết lặng, lười giải thích: "Tôi biết."
"Lục Hành Thâm, cậu ấy không thích anh, cũng không yêu anh."
Nói đến đây, Hạ Ca cúi đầu, không hiểu sao thấy khó chịu: "Cậu ấy sẽ tổn thương anh, Lục Hành Thâm, anh đưa tôi đi được không, tôi sẽ bảo vệ anh."
Ngón tay Lục Hành Thâm khẽ co lại, không hề lo lắng mà còn bị cậu chọc cười, hắn quay đầu, rất muốn chạm vào người bên cạnh.
Mà hắn cũng làm như vậy.
Ngón tay đặt lên chiếc tai bên thái dương Hạ Ca, nắm lấy chùm tóc luôn rối bời của cậu vuốt nhẹ cho ngay ngắn: "Bảo vệ tôi?"
"Cậu thậm chí còn không biết tình hình ở Lân Tinh."
Ngón tay Lục Hành Thâm vuốt tóc cậu: "Chưa chuẩn bị gì, cậu bảo vệ tôi thế nào đây?"
Hạ Ca nghiêm túc gật đầu, hứa với hắn: "Sức tôi rất lớn, chạy cũng nhanh, còn biết chương trình cửa sổ chống trộm, biết Lâm Ngọc Âm sẽ làm gì, tôi làm được."
Trong mắt cậu loé lên ánh sáng lấp lánh, dường như tràn ngập lòng tin vào tất cả mọi thứ.
Tin tưởng Lục Hành Thâm, tin tưởng A Cửu sẽ tỉnh lại, tin tưởng mình có thể giúp sức, tin tưởng mọi chuyện sẽ tốt lên.
Lục Hành Thâm cứ nhìn như vậy, tâm trạng căng thẳng, bực bội chìm xuống một cách thần kỳ.
Tản đi như sương mù, kết thúc rồi sáng bừng lên.
Hạ Ca nghiêm túc nói: "Lục Hành Thâm, anh phải tin tôi. Tôi là người máy vô địch vũ trụ do anh tạo ra, từ đầu tới chân đều cứng cáp, nếu đến cả bảo vệ anh cũng không làm được, vậy chẳng phải sẽ thành linh vật trang trí ư, anh hiểu không?"
Đã rất lâu, rất lâu rồi Lục Hành Thâm không tin tưởng vào kiểu lấy lòng như thế này.
Hắn không tin 996 sẽ không mảy may xây xước, không tin nếu mình từ chối, 996 có thể ngoan ngoãn chờ hắn, càng không tin Lâm Ngọc Âm, không tin Phó Bạc Vọng, không tin mọi thứ sẽ thuận lợi tới cùng.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn gật đầu.
"Tôi có thể đưa cậu đi cùng, nhưng trước đó chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ."
"Tốt quá! Lục Hành Thâm, cảm ơn anh đã đồng ý đưa tôi đến Lân Tinh!"
Hạ Ca phấn khích nhào tới, rướn qua tay vịn ngăn giữa hai chiếc ghế trong xe, vượt qua khoảng cách cũng vượt qua sự ngăn cản nho nhỏ, giang hai tay ôm lấy Lục Hành Thâm.
Cậu rất vui, nhẹ nhàng thở ra thật dài.
"Tôi sẽ cố gắng, nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ... Dù tôi không phải binh, nhưng là anh cũng được, người khác cũng được, tôi sẽ cố gắng bảo vệ."
Lục Hành Thâm giật giật, cuối cùng vẫn không đẩy cậu ra.
Cánh tay thon dài từ từ nâng lên, cứng nhắc vòng qua đặt lên lưng Hạ Ca, nhẹ nhàng chạm vào.
"Vì sao phải liều như vậy?"
"Vì thích các anh."
Hạ Ca cười, dường như không phải đang đi đến nơi nào đó nguy hiểm mà chỉ sắp mạo hiểm đi du lịch đến một vùng ngoại ô không biết nguy hiểm tới mức nào, nụ cười tươi không chứa chút bất an, cũng không thấy vẻ nghiêm túc lo âu.
Có thể dùng hết toàn bộ cố gắng và may mắn để bảo vệ người lẫn việc quan trọng.
"Tôi rất rất thích nơi này, Lục Hành Thâm cũng được, những người khác cũng được, dù là thượng tá khiến tôi nổi giận hay chán ghét cũng thế, mọi người đều là người tốt, sau này tôi rất muốn thưởng thức đồ ăn ngon với mọi người, cùng đi phơi nắng, đi chơi, mỗi ngày đều vui vẻ."
Hạ Ca ôm một lát, thở ra một hơi, ngồi xuống lại.
"Cho tới bây giờ chỉ có mình tôi vui, Lục Hành Thâm tặng tôi rất nhiều thứ tốt, cậu Trần cũng tặng quà cho tôi, ai cũng tốt với tôi, cho nên tôi cũng muốn làm ít việc mình có thể làm."
Cậu nhìn về phía trước, nơi hướng xe đang bay là trời chiều, màu vàng, đỏ, hồng cam trên không đẹp như mộng, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào.
Hạ Ca vươn tay đặt lên thuỷ tinh, đáy mắt phản chiếu màu sắc chói lọi.
"Dù còn rất nhiều chuyện tôi không hiểu, không biết vì sao mọi người không thích sống, vì sao không thích thế giới tốt đẹp như vậy, nhưng dữ liệu nói cho tôi biết mình có thể ngăn chặn họ."
Lục Hành Thâm: "..."
Hạ Ca: "Anh cũng biết đúng không? Lục Hành Thâm, cậu ấy không yêu anh, anh cũng đừng thích cậu ấy được không? Như vậy sẽ không buồn nữa."
Trong mắt Lục Hành Thâm loé lên ý cười bất đắc dĩ, cầm tay cậu thở dài: "Ừ, không thích."
Tác giả có lời muốn nói: Không phải! Có thể là viết nhanh quá nên không rõ, Lục chỉ không giải thích chứ không phải tình sâu nghĩa nặng với Lâm ha ha ha.
Hạ vẫn rất dễ gặp phải một vài tình huống đặc biệt, hắn không dám nói nhiều, nói nhiều khiến Hạ nghĩ nhiều sẽ rất phiền.
Người máy bị hỏng xem bộ phim ngôn tình cũng có thể quá tải (không phải).