Ngày nghỉ muôn năm
Rốt cuộc Hạ Ca nghĩ mãi không ra nên trả lời thượng tá như thế nào, chỉ khách sáo bảo hắn chú ý an toàn.
Dù sao cũng nhận được trả lời, cậu cảm thấy vậy là được rồi.
Kết quả Phó Bạc Vọng như được khích lệ, gửi liên tục ba tin nhắn tới.
Cũng may nội dung tin nhắn chỉ là báo mình khi nào thì đi, đi trong vòng bao lâu v...v...
"Ba tháng?"
Hạ Ca không khỏi ngạc nhiên: "Thượng tá Phó nói ít nhất cũng phải ba tháng mới về được, sao lại lâu như vậy?"
"Không phải càng tốt à?"
Trần Tiếu Niên khinh thường: "Mấy tháng không cần đối phó hắn, đến tôi cũng phải bắn pháo ăn mừng."
Hạ Ca: "Hở, được bắn pháo à?"
Lục Hành Thâm: "Đừng bắn ở đây."
Trần Tiếu Niên: "... Trọng điểm không phải việc này! Ba tháng chỉ là thời gian ngắn nhất, chứng tỏ Lân Tinh gần, nhìn là biết do tốc độ dòng chảy thời gian, thật ra với thượng giáo thì có thể chỉ là chuyện mấy hôm."
Hạ Ca ngẩn ra: "Vậy à?"
Trần Tiếu Niên chuyển trực tiếp các tài liệu liên quan tới giãn nở thời gian cho Hạ, đồng thời lấy ba tháng làm ví dụ, vạch ra những hành tinh thượng tá có thể sẽ đi —— Mặc dù theo suy luận trước đó, bọn họ đã có thể xác định cơ bản nhiệm vụ lần này sẽ ở đâu.
Ngắn thì ba tháng, lâu thì là năm, sáu tháng.
"Vậy nên một trong những nguyên nhân sở dĩ mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều sẽ rất nguy hiểm là vì khó cầu cứu, dù gặp tình huống khẩn cấp, chúng ta cũng không thể chi viện kịp."
Trần Tiếu Niên giải thích, sau đó vỗ vai cậu: "Không phải cậu muốn đích thân đi tiễn hắn đấy chứ?"
Theo như lời thượng tá, đêm nay sẽ là đêm xuất phát.
Hạ Ca lắc đầu.
Mặc dù rất lâu không thể gặp nhau, nhưng bây giờ cậu thấy cũng không có gì để nói.
Gặp nhau không phải là chuyện vui vẻ gì.
So với việc này, cậu càng muốn đi chơi hơn.
Hạ Ca gọi Trần Tiếu Niên đi cùng, đề nghị đi xem xe trước.
Lục Hành Thâm còn rất nhiều việc phải làm nên không đi theo.
Đây là lần đầu tiên cậu tới siêu thị phi thuyền.
Rất to, chỗ mua bán xe siêu rộng lớn hơn cả sân vận động lộ thiên Hạ Ca từng thấy hiện ra trước mắt, vô số phi thuyền mẫu lơ lửng trên đầu mọi người, từng bậc thang thuỷ tinh xoay tròn lên như nấc thang lên thiên đường, chở những vị khách tham quan để có thể thấy rõ toàn bộ các góc tác phẩm.
Hạ Ca nhìn hoa cả mắt, rất nhanh đã không muốn tỉ mỉ chọn nữa, lắng nghe đề nghị của Trần Tiếu Niên, trên cơ sở các tính năng "thuận tiện, giá rẻ, thực dụng, an toàn", tiền được đặt cọc để mua một chiếc phi thuyền thon dài màu đỏ lựu chín chỗ ngồi, rất rộng rãi.
Hai người đứng trên cầu thang cách mặt đất mười mấy mét, đầu tiên là Hạ Ca ngồi vào chiếc xe mẫu cảm nhận thử.
Trần Tiếu Niên không ngồi vào, chỉ đứng cạnh cười: "Hạ thích xe lớn lắm à?"
Xe của Trần Tiếu Niên, bao gồm cả xe của viện sĩ Lục, bác sĩ Lý đều là xe cỡ nhỏ, cùng lắm chỉ có thể chứa bốn người, cậu ta không ngờ Hạ lại chọn cái này.
"Đúng vậy, cảm giác ai cũng có thể ngồi vào, như vậy là có thể cùng đi du lịch được rồi!"
Hạ Ca vui vẻ xoay người, ghé vào bên ghế dựa, vươn tay đếm số ghế trống: "Chỗ của Lục Hành Thâm, cậu Trần, chú Đức, bác sĩ Lý, bạn Sở, bạn Nhan, dì Tề... còn cả chỗ của A Cửu nữa, ai cũng có."
Thêm cả cậu nữa là vừa đủ chín chỗ, ba nhân ba, mọi người còn có thể kê thêm một chiếc bàn nhỏ ở chính giữa để chơi đùa trên đường đi.
Hạ Ca sắp xếp toàn bộ kế hoạch thật hoàn hảo, đến cả ai ngồi với ai cũng đã sắp xong: "Cậu Trần và bạn Sở, bạn Nhan ngồi chung với nhau, Lục Hành Thâm, quản gia và bác sĩ Lý ngồi chung một chỗ, tôi sẽ ngồi chung với A Cửu và dì Tề, dì ấy nói đã lâu rồi chưa đi du lịch vì không ai đi cùng."
Nụ cười trên mặt Trần Tiếu Niên nhạt dần, cúi đầu mím môi, lắc đầu: "Tôi không đồng ý sắp xếp như vậy, tôi cũng muốn ba chúng ta, bao gồm A Cửu ngồi chung mà? Cho mấy người khác tự tìm chỗ ngồi đi."
"Ha ha ha, tôi phải đi mách bạn Sở bạn Nhan mới được!"
Hạ Ca cười nói, bước xuống khỏi xe, tiếp tục đi tới nơi cần mua đồ.
Trước khi đi, Trần Tiếu Niên đã nói chuyện với ông chủ bán xe.
Thấy cậu ta trò chuyện rất nhiều nhưng không mua gì, Hạ Ca tò mò hỏi: "Cậu không thích xe à?"
Trần Tiếu Niên lắc đầu: "Không phải mua xe mà bàn chuyện hợp tác."
"Hợp tác?"
"Ừm, tôi mua số liệu sự cố phi thuyền va chạm với chim gần đây của bọn họ, như vậy có thể trợ giúp nghiên cứu tiến thêm một bước."
Trần Tiếu Niên giải thích: "Trước đó tôi đã thử hợp tác với bọn họ, lắp trang bị chống va chạm với chim trên mỗi chiếc xe nhưng chưa bàn bạc gì, lần này thì ổn hơn rồi."
"Tiến độ nhanh quá!"
Hạ Ca cảm thán: "Có thể áp dụng thực tiễn rồi ư? Tôi, tôi có cảm giác mới ngủ một tuần... mà cậu Trần đã làm được rất nhiều."
"Cũng tạm, chủ yếu là... chỉ khi làm vào lúc này mới khống chế được những suy nghĩ bậy bạ không nên có."
Trần Tiếu Niên nhớ lại mấy ngày nay, chỉ mỉm cười cho qua.
Chợ đen còn chưa kịp khôi phục, dù khôi phục thì Trần Tiếu Niên vẫn không yên tâm dẫn cậu đi mua đồ ngay, cho nên đi mua một số vật liệu lưu thông trên thị trường trước để hoàn thành bộ phận mô phỏng đã tiến hành một nửa từ trước.
Khoảng thời gian tiếp theo là tiện đường đi dạo quanh các khu mua bán tạp hoá.
Cuối cùng Hạ Ca sắm tất tần tật áo quần giày mới cho mình.
Hoodie, quần thể thao, còn có giày ngụy trang đổi màu, một chiếc balo có màu sắc trừu tượng sặc sỡ.
Lúc mua, Trần Tiếu Niên đứng bên cười vui vẻ: "Cuối cùng cậu cũng quyết định có phong cách riêng rồi?"
"Tạm thời thế."
Hạ Ca lại không nghĩ nhiều như vậy: "Chúng không giống mấy thứ cố ý mua trước kia, như vậy là có thể nhận ra tôi tự mua, không phải Lục Hành Thâm mua."
"Vì sao?"
Trần Tiếu Niên có chút mong chờ, đã lâu vậy rồi Hạ chưa từng bộc lộ phản kháng về việc trở thành thế thân, bắt chước người khác, chẳng lẽ bây giờ sắp thức tỉnh rồi ư?
Nếu là vậy...
"Như vậy nếu tôi có làm bẩn quần áo hay nhảy vào vũng nước mà bị Lục Hành Thâm nhìn thấy, anh ấy sẽ không đau đầu nữa."
Hạ Ca vui vẻ vừa cười vừa nói, mặc sức tưởng tượng tương lai không bị ràng buộc: "Không phải đồ anh ấy cho sẽ không khiến anh ấy khó chịu vì bệnh sạch sẽ nữa, bằng không cứ nhăn mày như thế sẽ già nhanh lắm ha ha ha."
Trần Tiếu Niên: "..."
Thôi được rồi, là cậu ta nghĩ nhiều.
Hạ Ca chợt giàu lên trong một đêm, cầm số tiền dùng mãi không hết kia đi mua xe và quần áo rồi lại đi tới công viên Chó dạo một vòng.
Lần trước tới đây để giải quyết công việc, còn suýt chút nữa bị lộ trước mặt thượng tá Phó.
Lần này lại tới vì mục đích khác, Hạ Ca đi đến trước những con mèo con chó nọ, được công viên đồng ý cho phép, vươn tay sờ lên lớp lông xù.
Dưới xúc giác tinh vi được cải tiến, cảm giác mềm mại, ấm áp, xù xù dễ chịu truyền đến từ lòng bàn tay khiến Hạ Ca ngẩn ra.
"Mềm mại quá..."
Lần trước lúc cậu đến, dù có thể chạm vào chúng nhưng cảm giác như đeo một lớp găng tay, không vui vẻ như vậy.
Hạ Ca sung sướng ôm lấy một con golden tốt tính, thích thú sờ không buông tay, sờ đến mức con golden như tan chảy theo, nằm ngửa để lộ bụng, chỉ hận không thể vùi cả người vào.
"Thích quá... Hạnh phúc quá..."
Hạ Ca hoàn toàn không thèm để ý hình tượng ôm lấy golden, cảm động phát ra âm thanh rấm rứt.
"Tới tận giờ tôi chưa từng nuôi thú cưng... Nhưng mà chỉ cần được bình an chạm vào mấy thứ này, đến chết cũng không tiếc, phải làm sao đây..."
Trần Tiếu Niên đứng cạnh vỗ cậu: "Thật ra nếu cậu thích thì có thể tới chợ thú cưng mua một con về nuôi, bây giờ... cậu đã có căn cước, có thể nhận nuôi."
Hạ Ca lắc đầu.
"Trước đó tôi đã xem thử rồi, hình như thông tin thân phận của Lâm Ngọc Âm đã tắt quyền nhận nuôi thú cưng, không mở được nữa, chắc là có quy định gì khác."
"Hả, sao lại vậy được?"
Trần Tiếu Niên ngạc nhiên suy nghĩ: "Thường thì dựa vào điều lệ liên quan đến chúng ta... tư cách nhận nuôi thú cưng rất dễ, trừ khi đã làm chuyện gì đó nguy hiểm, bị lưu vào hồ sơ hoặc thực hiện tội ác liên quan, bị phán không thể đảm bảo an toàn cho thú cưng mới bị tước quyền nhận nuôi..."
"Không sao, bây giờ bản thân tôi còn chưa rõ, vốn không hợp nuôi thú cưng."
Hạ Ca mỉm cười, tạm biệt golden: "Đi nào, đi thăm thỏ con!"
***
Lúc Trần Tiếu Niên đang đưa Hạ Ca đi chơi cả ngày, Lục Hành Thâm cũng lái xe rời khỏi sở nghiên cứu.
Ngoài cửa, Lục Hành Thâm đang định lên xe bỗng nghe thấy tiếng chào hỏi, quay đầu nhìn qua, vậy mà là viện sĩ Tề chuẩn bị ra ngoài.
Hắn gật đầu chào hỏi.
"Chào viện sĩ Tề."
"Cậu Lục đấy à."
Viện sĩ Tề vẫn mang dáng vẻ hiền hoà thân thiết, cười một cách chân thành: "Nghe nói mấy hôm trước nhóc người máy nhà cậu gặp ít vấn đề chưa khỏi, không biết bây giờ sao rồi?"
"Cậu ấy..."
Lục Hành Thâm vốn muốn nói thật, nhưng nghĩ lại vẫn phải cẩn thận như lúc nói với Lâm Ngọc Âm.
"Chờ cậu ấy tỉnh lại, hoàn toàn khoẻ mạnh, tôi sẽ bảo cậu ấy mang quà sang chào hỏi dì."
"Không cần đâu, đừng khách sáo như thế."
Dì Tề mang theo một cái bọc tinh xảo bên mình, lấy ra túi giống túi vải đưa tới: "Nếu cần nghỉ ngơi, sửa chữa hỏng hóc thì cứ chờ khoẻ hẳn rồi nói, cậu nhận cái này đi."
"Viện sĩ Tề, không có công không dám nhận thưởng."
"Cái này không phải cho cậu."
Viện sĩ Tề hất cằm, khẽ hừ: "Là cho con cừu nhỏ đáng yêu của chúng ta, ừm, Hạ ấy, nó đó, trước kia hay thèm dâu tây trong vườn nhà tôi, bây giờ đã quen rồi, tôi chờ thằng bé tỉnh lại không nổi nên đã làm mứt dâu, cậu nhận thay nó đi, đừng ăn vụng, chờ thằng bé khoẻ rồi thì bảo dì Tề tặng."
"... Cảm ơn."
Lục Hành Thâm vươn tay nhận lấy cái túi kia, hơi cúi đầu: "Viện sĩ Tề."
"Không có gì, tôi đi trước đây, phải về nấu cơm rồi."
Viện sĩ Tề đưa đồ xong cũng không ở lại nhiều lời nữa: "Về sau Hạ gặp khó khăn gì nhớ phải nói với tôi."
Lục Hành Thâm đứng đó nhìn viện sĩ Tề chầm chậm đi xa, chỉ im lặng trong chốc lát rồi quay người mang mứt dâu tây về phòng, bỏ chúng vào tủ lạnh.
Nghĩ một lát, Lục Hành Thâm chụp một bức mứt dâu tây gửi cho 996, sau đó mới lại đi ra ngoài.
Phi thuyền nổ ga, tự động thiết lập đích đến, là một ngôi nhà riêng ở nơi nào đó vùng ngoại ô.
Lâm Ngọc Âm thường sẽ ở nhà vào khoảng thời gian này.
Lục Hành Thâm nhanh chóng tới nơi, lúc đứng bên dưới nhìn lên, chợt phát hiện đèn trên tầng đã tắt.
Quả nhiên khi hắn mở cửa đi vào, tìm hết các gian phòng đều không thấy người đâu.
Lúc đang định ra ngoài tìm ở chỗ khác, trí não Lục Hành Thâm bỗng nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn đến từ một người không rõ danh tính.
[Anh Lục đang tìm tôi à?]