Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 61




Bầu trời muôn năm

Hiện tại không sớm cũng không muộn, Hạ Ca nôn nóng gửi tin nhắn cho Lục Hành Thâm, hỏi hắn xem hôm nay về trễ chút được không.

Lục Hành Thâm: [Muộn nhất là 9 giờ.]

Hạ Ca: [10 giờ được không? Mùa hè lâu tối mà!]

Lục Hành Thâm: [Muộn quá, cùng lắm 9 giờ 10 phút.]

Hạ Ca: [Chín rưỡi đi! Chín rưỡi được không!]

Lục Hành Thâm: [.]

Phía bên này, Hạ Ca reo lên: "Lục Hành Thâm đồng ý rồi!"

Trần Tiếu Niên không biết quá trình đồng ý như thế nào, thật lòng vui thay cho cậu: "Thế cậu chắc chắn hôm nay đi chứ?"

Hạ Ca: "Dù sao cuối tuần này nhà cậu cũng phải mở cửa, không thuận tiện nữa."

Sau khi cả ba cùng xác nhận, Trần Tiếu Niên lập tức lái một chiếc phi thuyền khác của mình tới.

Màu sắc chiếc xe này trông cũ kỹ hơn nhiều, màu đồng cổ không bắt mắt, từ chung cư đến công viên nhà họ Trần mới xây lên khoảng nửa tiếng đi đường.

Quy mô của công viên vượt xa tưởng tượng của Hạ Ca, trò bungee được thiết kế bên vách núi, phía dưới là mặt hồ tĩnh lặng, đường leo núi đi từ một vách đá khác, độ cao tự nhiên vượt quá khả năng của con người nhưng cậu vẫn có thể leo lên từ những tảng đá trống ở nơi không có thiết bị hỗ trợ.

Tàu lượn siêu tốc khổng lồ như cao bằng núi, đến cả tháp rơi tự do cũng giống Tuyệt hơn còn có sân trượt ván to lớn, đủ loại trò chơi mạo hiểm, một khe trượt thật dài như không thấy điểm cuối, cần rất lâu mới trượt tới đáy, Trần Tiếu Niên nói là phải chạy bằng xe đạp.

Một sợi cáp treo rất dài nối từ hai vách núi, sợi dây cứng cáp lung lay theo gió, chỉ cần nhìn đã đủ khiến tim đập thình thịch.

Hạ Ca mới đi dạo một vòng đã ngạc nhiên tới ngơ ngẩn.

Cậu quay lại hỏi A Cửu: "Muốn chơi trò nào trước?"

A Cửu giơ tay chỉ vào trò chơi to nhất, vững chắc nhất, có vẻ hơi lạc lõng so với nơi này.

"Cái kia."

Vòng quay ngắm cảnh.

"Cái này cũng được đấy, A Cửu có mắt nhìn thật, vòng quay ngắm cảnh vốn là trò lớn nhất, phải mất 45 phút mới quay hết một vòng."

Trần Tiếu Niên nhân danh hướng dẫn viên du lịch giới thiệu: "Vả lại vì được xây trên núi nên cao hơn so với mặt biển, lúc đến chỗ cao nhất sẽ chạm tới tầng mây."

Trò chơi vốn đang được tắt, Trần Tiếu Niên tới phòng điều khiển bật cái tách, toàn bộ sân chơi sáng lên.

Ánh điện kỳ ảo quanh vòng quay rực lên mang theo tiếng nhạc du dương, cậu ta dẫn hai người máy đi vào một khoang nhỏ.

Hạ Ca lại lấy máy ảnh của mình ra, bắt đầu vui vẻ tiếp tục hành trình chụp ảnh.

Ở ghế đối diện, Trần Tiếu Niên giơ máy ảnh lên, chụp lại Hạ đang phấn khích chụp ảnh liên tục và A Cửu.

"Chụp cả phong cảnh nữa! Phong cảnh ấy!"

Hạ Ca kéo tay cậu ta nhắm ống kính ra ngoài, mặt trời đang dần lặn xuống, màu sắc không gian cũng trở thành màu đỏ hồng.

Cảnh đẹp được chụp lại, Trần Tiếu Niên nhìn ống kính, thủy tinh phản chiếu bóng hình ba người, đồng thời chụp lại khoảnh khắc.

A Cửu lẳng lặng ngồi, dường như không biết nên biểu đạt niềm vui của mình như thế nào, hoặc là cảm xúc không dao động quá nhiều, nhưng lúc ngắm cảnh vẫn rất nghiêm túc.

Nó giơ tay đặt lên trên kính, chờ vòng quay quay đến nơi cao nhất.

"Chủ nhân cũng thích vòng quay ngắm cảnh, ông ấy tin rằng, thế giới này, vẫn còn một chiều không gian khác, tồn tại, khi cậu chạm tới đỉnh vòng quay, là có thể tới gần nhất với không gian đó."

A Cửu kể lại: "Tôi không hiểu lắm, mấy lời của ông ấy không có chút căn cứ nào, nhưng khi tin vào nó, chủ nhân vẫn rất vui."

"Nghe cứ như đang nói về thiên đường vậy."

Hạ Ca ngồi trên ghế đong đưa cẳng chân, bâng quơ nói: "Tôi cũng chưa nghe ai nói vậy bao giờ, nhưng mà rất lãng mạn."

"Lãng mạn?"

A Cửu cứ trăn trở từ này mãi, dần dần suy tư: "Lãng mạn, là thứ con người sẽ thích."

Tất nhiên chức năng hiện tại của nó còn chưa đủ để giúp nó trải nghiệm lãng mạn, nhưng nếu là chuyện có liên quan tới chủ nhân, dường như cũng không khó tiếp thu cho lắm.

Một lát sau, cuối cùng vòng quay cũng lên tới đỉnh cao nhất, Hạ Ca đứng lên, nhìn ra ngoài tấm tắc khen: "Cao hơn cả mây này! Đỉnh quá!!! A Cửu, Trần Tiếu Niên, mau nhìn xem! Phía trên tầng mây đẹp quá!"

"Thật ra đó không phải là mây mà là sương trên núi."

Trần Tiếu Niên đứng dậy ngắm cùng bọn họ, chẳng qua đứng tụt lại phía sau.

A Cửu cũng nhìn ra ngoài, vào khoảnh khắc ánh sáng lấp lánh chiếu vào thủy tinh, dường như nó nhớ ra rất rất nhiều.

Động cơ sâu trong mắt điện tử khẽ hiện, lưu trữ lại khoảnh khắc này.

Nó cũng muốn giữ lại vài bức ảnh kỷ niệm, dù không biết có thể cho ai xem.

Nếu như chủ nhân ở đây, nó muốn cho chủ nhân xem.

Cả ba yên tĩnh ngồi trên vòng quay, không bao lâu sau đã quay hết một vòng, Hạ Ca lại chơi thử tất cả những trò khác với A Cửu.

Nhưng A Cửu vẫn không thử chơi mấy trò mạo hiểm kia, lý do là sợ vỡ thành từng mảnh.

Lúc này Hạ Ca mới giật mình nhận ra thì ra không phải người máy nào cũng vững chắc không sợ gì.

Trừ cậu ra, những người máy mô phỏng khác chỉ được thiết kế theo chức năng, thường không bền bỉ hơn con người là bao, chỉ là có thể dễ dàng sửa chữa, nếu bị xe tông, nước vào, bị va đập hoặc rơi từ trên cao xuống cũng sẽ thịt nát xương tan.

"Cũng như cậu thấy phi thuyền hiện tại không được thiết kế không một góc chết vậy, bởi vì không cần thiết."

Trần Tiếu Niên giải thích.

"Vì để đảm bảo an toàn cho con người, dù phi thuyền hiện tại vẫn dễ hư hao, nhưng khi gặp sự cố sẽ giữ hình dáng bảo vệ con người tốt nhất."

"Để giữ lượng tiêu thụ à?"

Hạ Ca hiểu vấn đề này nhanh tới bất ngờ, thân là một người chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi sự thay thế của công nghệ ở thế kỷ 21, cậu biết vì sao người ta không tạo ra các món đồ có chất lượng tốt nhất.

"Ha ha ha, có thể nói là vậy, nói cách khác, những chiếc xe kia vẫn cần phải bảo hành định kỳ nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống ấy, xe bị biến dạng nghiêm trọng không thể dùng được nữa, người bên trong vẫn bình an vô sự."

Trần Tiếu Niên nói, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận: "Thậm chí còn khiến tôi cảm thấy sửa nó không bằng mua luôn cái mới, ha ha."

Hạ Ca vỗ vai cậu ta an ủi: "Không sao, cậu giàu mà."

Thành công chọc cười Trần Tiếu Niên, kéo cậu đi chơi tiếp.

A Cửu nhìn cậu đạp xe từ nơi thật cao, thật dài lao xuống sườn dốc, dù cuối cùng bị ngã xe vẫn cười to thì thổn thức.

"Có thể chế tạo ra thể chất cứng cáp như vậy, chắc chắn chủ nhân rất xem trọng cậu ấy."

"Có lẽ không phải là coi trọng, mà là không muốn lãng phí đấy?"

Trần Tiếu Niên từ chối cho ý kiến: "Thế thân..."

Cậu ta không nói hết những lời phía sau.

Thế thân mà thôi, khi Hạ còn chưa mang dáng vẻ như hiện tại, Lục Hành Thâm chưa chắc đã có động cơ để chế tạo kiên cố khó hư hao như vậy.

Mà dù bây giờ xem như vì quan tâm, cậu ta vẫn không cho rằng hắn quan tâm Hạ.

Trần Tiếu Niên ngẫm nghĩ một lát, ý cười trong mắt dần nhạt đi.

Thời gian vui vẻ quá ngắn, chớp mắt đã đến đêm, là lúc nên quay về, nhất là Hạ Ca có giờ giới nghiêm, tốt nhất không nên về quá muộn.

Trần Tiếu Niên chở hai người, đầu tiên là đưa Hạ Ca về, vì thời gian gấp gáp nên lái xe hơi nhanh.

Nhưng cuối cùng vẫn về muộn mười phút.

Sau khi đến nơi, Trần Tiếu Niên cẩn thận đáp xe ở một nơi khá xa, Hạ Ca rón rén khom lưng cúi người, cố hết sức để đi vào mà không bị phát hiện, dù sao phòng cậu cũng có khuông cửa sổ sát đất.

Đến lúc đó cậu giả vờ đã về từ trước, nếu Lục Hành Thâm hỏi sẽ giả vờ không về muộn, lừa hắn qua ải.

Kết quả đi tới cửa viện, cậu vừa xoay người làm trộm, đi khuất phía sau lùm cây cao cỡ nửa người bỗng cảm giác trên đầu khẽ động, mũ bị bay mất.

Hạ Ca ngẩng phắt lên, nhổm người nhìn qua, soạt một tiếng, lập tức đối mắt với Lục Hành Thâm mặt lạnh như băng.

"A!"

Bị bắt quả tang rồi!

Nhìn kỹ lại, trong tay Lục Hành Thâm đang cầm một chiếc mũ, đúng là chiếc mũ tai mèo phủ hết đầu của cậu.

Hạ Ca chột dạ cúi đầu: "Xin lỗi, tôi về trễ."

Hu hu hu, qua mắt thất bại rồi, sao người này lại đứng trước cổng chờ mình về chứ! Chơi ăn gian!

Cũng có phải là nhân viên quản lý ký túc xá đâu!

Lục Hành Thâm vò chiếc mũ trong tay, cực kỳ im lặng.

Hắn không bao giờ ngờ đứng trước cửa lại có thể thấy một đôi tai mèo đang lén lút đi vào.

Định trộm về nhưng không biết thứ trên đầu chưa được giấu, không biết so độ cao của mình với lùm cây à.

"Quay về."

Lục Hành Thâm không nói mình đứng trước cửa làm gì, kéo tay Hạ đi thẳng vào sở nghiên cứu.

Lúc gần tới cổng, Hạ Ca còn vô thức định mở cửa kính của mình ra đi vào, chưa kịp đi đã bị Lục Hành Thâm kéo lại vào cửa chính.

Hạ Ca quay lại nhìn hắn, nghĩ Lục Hành Thâm khá quy củ trong chuyện này.

"Phó Bạc Vọng vừa gửi tin nhắn cho Lâm Ngọc Âm, mời cậu ta hai ngày nữa gặp mặt, xem một buổi kịch, ăn một bữa cơm."

Đi vào cửa, thay giày xong xuôi, xác nhận 996 sau một ngày ra ngoài nghịch ngợm không xây xước ở đâu, chỉ có quần áo tóc tai luộm thuộm, Lục Hành Thâm mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

"Hầy, lại phải hẹn hò à?"

Hạ Ca ngẫm nghĩ, gật đầu tỏ ý đã hiểu, đúng vậy, nếu tính thời gian thì thượng tá Phó đã đi làm nhiệm vụ về rồi.

Có điều nhanh như vậy lại phải hẹn hò, cứ cảm thấy không giống với con người bận rộn không hiểu tình người mà mọi người đồn lắm.

"Phải đi đâu đây? Lần này vẫn là tôi đi?"

"Ừ."

Lục Hành Thâm nghĩ đến đây, sắc mặt không khá hơn là bao, từ nãy tới giờ vẫn cứ nhíu mày, thậm chí còn ra vẻ khó tả.

"Ở một nơi... gọi là trấn Thiên Không, là một địa điểm du lịch hẹn hò nghỉ phép, khá là tấp nập, đến lúc đó cậu phải cẩn thận hơn."

Hắn thấy Phó Bạc Vọng lại gửi lời mời hẹn hò sến súa không giống thẳng nam, thậm chí còn mơ mộng lãng mạn như vậy chẳng khác nào có suy nghĩ đen tối, chẳng lẽ hắn cũng cho người khác giả mạo giống Lâm Ngọc Âm.

Nhưng nếu vẫn là hắn, Lục Hành Thâm chỉ cảm thấy quá khó tưởng tượng, quá ghê tởm, hắn chưa từng muốn trong đầu xuất hiện hình ảnh "Phó Bạc Vọng mỉm cười đứng giữa biển hoa đầy bong bóng hồng lãng mạn".

Cảm giác sẽ gặp ác mộng.

Lục Hành Thâm cúi đầu day trán, đẩy hết suy nghĩ kỳ quái đi, tiếp tục gửi những điều cần lưu ý lần này cho 996.

Điều quan trọng nhất trong đó là "Không được nói chuyện với người máy khác".