Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 58




Không khí muôn năm

Sau khi Hạ Ca có dạ dày mới, việc ăn cơm càng có thêm nhiều quy tắc và hạn chế.

Một ngày ba bữa, ăn no không được ăn tiếp, không được ăn những thứ con người không ăn được, những thứ người ăn vào sẽ làm hỏng bụng cũng không được ăn.

Tất nhiên dù ăn một chút cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng Lục Hành Thâm không nói cho cậu biết, chủ yếu là không muốn cậu hình thành thói quen kỳ quặc.

Sau khi nhấn mạnh không được ăn thức ăn biến chất, Lục Hành Thâm đột nhiên nhớ ra, sắc mặt vi diệu nói: "Những thứ không khiến con người trúng độc là ăn được, nhưng nếu không dùng để nấu đồ ăn mà dùng cho mục đích khác cũng không được ăn bừa bãi."

Hạ Ca nghe hắn miêu tả, không khỏi hoang mang, còn có loại này ư?

"Ví dụ như?"

"Ví dụ cát ăn được cho mèo."

Hạ Ca trợn mắt: "Ai lại ăn thứ này chứ!"

Vẻ mặt Lục Hành Thâm sinh động chưa từng có, viết luôn mấy chữ "Cậu chứ ai" lên mặt.

Hạ Ca mở to mắt, lập tức hiểu ra: "Nhưng tôi đã ăn mấy thứ này bao giờ đâu!"

Lục Hành Thâm: "... Vậy à?"

Hạ Ca: "... Đó... Đó là... Lần kia tôi không ăn mà!!"

Lục Hành Thâm gật đầu, ừ mấy tiếng, thái độ cực kỳ qua loa: "Ừ, tôi tin."

Nửa tiếng sau đó, Hạ Ca bám sát sau lưng Lục Hành Thâm, nhắm mắt theo đuôi chứng minh mình không ăn cát mèo, không ăn thật, mà dù có ăn thì chắc chắn cũng là loại chưa khui bao —— Không, cậu không ăn!

Lại là một ngày đẹp trời yên ắng, chú Đức quan sát bằng sự nhạy bén của đặc công, phát hiện Lục Hành Thâm bị người máy đuổi theo thì không khỏi vui mừng.

Đồng thời nhanh chóng lên mạng đăng bài khoe khoang mối quan hệ tốt đẹp giữa cậu chủ nhà mình và người máy.

Có người bình luận hỏi tốt tới mức nào.

Chú Đức trả lời ngay: Hôm nay người máy đục một cái lỗ trên sàn gọi cậu chủ về ăn cơm, cậu chủ không những không giận mà còn thưởng cho cậu ấy.

Những người khác:...

Đúng là tốt thật.

Mấy ngày trôi qua, Lục Hành Thâm cũng bớt quan sát gắt gao 996, xác nhận dạ dày người máy đã vận hành bình thường theo kế hoạch.

Điểm tiện nhất có lẽ là không cần liên tục làm rỗng túi dạ dày như trước.

Khi đồ ăn đi vào dạ dày người máy —— Nhóc Hạ thường gọi nó là dạ dày động lực —— sẽ tự động tiến hành quá trình "tiêu hóa hấp thụ", chuyển hóa một ít năng lượng bên trong thành điện năng.

Đợi đến lúc toàn bộ điện năng chuyển hóa hết chỉ còn lại ít chất lỏng màu đen thì có thể dẫn xuất qua đường rốn bằng một cái ống thật thật nhỏ, trừ khi ăn phải mấy thứ không tiêu hóa được như kim loại.

Một tuần sau, lần đầu tiên Hạ Ca một hơi lấy hết thứ chất lỏng phế thải kia ra, sợ đến sửng sốt.

Hạ Ca ngẫm nghĩ, nhịn không được lên tiếng: "Sao tôi cứ có cảm giác mấy thứ này đáng lẽ nên chảy ra ở phần dưới chứ không phải từ rốn..."

Vả lại không phải rốn cậu để nạp điện ư! Một công đôi việc thế này ổn không đây!

Lục Hành Thâm đứng cạnh bình tĩnh thu ống về, đổ hết dịch thải đi.

"Ảo giác của cậu thôi."

Lục Hành Thâm thản nhiên như không.

"Không, không phải đâu!"

Ngón tay Hạ Ca nắm lại, giữ chặt góc áo Lục Hành Thâm: "Tôi nghĩ, tôi nghĩ anh nên lắp cho tôi một bộ phận chuyên dùng để thoát nước!"

Lục Hành Thâm đè đầu cậu xuống: "Không sao, để vậy là được."

Hạ Ca r3n rỉ che bụng, quay người càu nhàu: "Tôi có cảm giác cái *beep* mọc trong bụng vậy, thậm chí còn mọc ngược..."

Lục Hành Thâm cố gắng ép mình lờ đi những lời tầm bậy của cậu, làm như không nghe thấy, không để ý cũng không trả lời.

"Tôi muốn có một cái *beep* quá... Sao lại mất tiếng rồi, tôi không nói từ này được à? *Beep* *beep*? Ochinchin ——! Ồ, tiếng Nhật thì nói được."

Hạ Ca hét to: "Tôi muốn có Ochinchin!"

Lục Hành Thâm cất đồ rời đi.

"Hừ."

Hạ Ca nhanh chóng nhảy xuống ghế, thầm nghĩ cậu cũng có thể tự làm một cái!

Cũng phải, nếu để Lục Hành Thâm làm cho, lỡ hắn có đam mê kỳ quái nào đó, làm một cái xấu xí nhỏ tí teo thì làm sao đây? Dù sao cậu cũng được làm mô phỏng theo Lâm Ngọc Âm, lỡ hình dạng của Lâm Ngọc Âm hơi khó nhìn, ặc... không được nghĩ nữa.

Hạ Ca lắc đầu, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ đồi bại.

Sao cậu có thể tưởng tượng lung tung về ochinchin của một người không quen biết cơ chứ! Thật bất lịch sự!

Sau khi có ý định tự chế tạo, Hạ Ca càng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ học tập.

Dù là kế hoạch hợp tác bảo vệ loài chim cùng Trần Tiếu Niên hay học hỏi A Cửu làm các bộ phận nhân tạo, hay là nghiên cứu phát minh thiết bị kiếm thêm thu nhập đều thực hiện đâu ra đó.

Đến thứ hai của tuần hai, Hạ Ca lại tới trường đúng với lời hẹn trước đó, xong tiết học thì đi với Trần Tiếu Niên tới chợ đen.

Chỉ là lần này phi thuyền mới bay được nửa quãng, Trần Tiếu Niên bỗng thay đổi lộ trình.

Hạ Ca: "Sao thế?"

Thái độ Trần Tiếu Niên nghiêm túc hẳn lên, đổi thành điều khiển tay, kết nối trí não với hệ thống lái, phối hợp với hình chiếu 3D trước mắt để thực hiện lộ tuyến.

Khu vực màu lam là có thể đi, khu vực màu đỏ là những quãng đường cần phải tránh.

"A Cửu nói chợ đen xảy ra chút chuyện, có người không thuộc về chợ đen lách kiểm tra an ninh lọt vào, bảo chúng ta chuyển sang địa điểm khác gặp nhau."

"Hả?!"

Hạ Ca không khỏi lo lắng theo: "Vậy chẳng phải nguy hiểm lắm ư? Sao có người lại làm vậy... Chờ đã, chẳng lẽ có người nào muốn điều tra?"

"Chưa hẳn, nhưng mà..."

Trần Tiếu Niên khẽ nhăn mày: "Nếu chỉ vì mua đồ sẽ không đánh động lớn như thế."

Cho nên hơn phân nửa vẫn là gặp nguy hiểm.

Quãng đường chạy được một nửa lại thay đổi, Trần Tiếu Niên loanh quanh trên không vài vòng, sau khi tin chắc rằng không có bất kỳ thứ gì bám theo mình mới tìm một khu vực cấm bay vắng người, đáp xe xuống bãi đỗ.

Khu vực cấm bay thoạt trông như một con phố vừa dài vừa rộng dành cho người đi bộ, chỉ khác trên trời không có bất kỳ chiếc phi thuyền nào, cho nên không có tạp âm, hơn nữa còn có thể tận hưởng toàn bộ ánh sáng.

Hạ Ca và Trần Tiếu Niên cùng xuống xe, người trên đường qua qua lại lại trông rất tấp nập nhưng lại không xô bồ.

"Tôi nhớ A Cửu cũng từng xuất hiện trong tiệc rượu, cho nên chắc hẳn cậu ấy có căn cước của mình nhỉ?"

"Đúng vậy."

Trần Tiếu Niên gật đầu, vừa đi vừa trò chuyện với cậu, cố gắng tránh khỏi nhóm người: "Dù chủ nhân của cậu ta không còn nhưng đã để lại phương thức giúp cậu ta có thể đi lại, tôi cũng từng hỗ trợ một số việc trong buổi tiệc trước đó, tài liệu xác minh thân phận của cậu ta không có vấn đề, ghi rõ có người quản thúc, khác với những người máy không có thân phận đang lẩn trốn kia."

Vậy thì tốt quá.

Hạ Ca thở phào một hơi.

Bọn họ đi tiếp một đoạn, cuối cùng tìm thấy A Cửu đang đứng trước cửa một tiệm bán đồ chơi xinh đẹp.

A Cửu quay lại, mỉm cười cứng nhắc với Hạ Ca.

"A Cửu!"

Hạ Ca chạy tới, đôi mắt sáng lên.

"Thấy sao? Tôi mất rất rất lâu mới nghiên cứu thành công thần kinh cảm xúc."

A Cửu mỉm cười, trở lại khuôn mặt cứng đờ trước đó: "Đẹp không?"

Hạ Ca cười ha ha, gật đầu liên tục: "Đẹp lắm!"

Trần Tiếu Niên cũng không khỏi bất ngờ: "Ổn đấy, nếu cứ đà này sẽ nhanh chóng biến giả thành thật."

"Cảm ơn."

A Cửu lại mỉm cười, dù nụ cười hơi cứng nhắc, thoạt trông như nhân vật hoạt hình trong anime 3D nhưng cũng không quá xấu.

Mặt của nó vẫn giữ lại hình dáng mới làm trước đó, lông mi cong lên, có lẽ vì phải ra nắng nên nó mặc chiếc áo jacket màu lam cùng quần thể thao trắng.

Trông lên tinh thần hơn nhiều.

"Vừa đi vừa nói, bên kia... sao rồi?"

"Có lẽ cửa hàng của tôi không giữ được."

Lúc A Cửu nói vậy, giọng nó vẫn bình thản như đang trần thuật.

"Sau khi người kia lọt qua cửa an ninh vào trong đã nhanh chóng bị phát hiện, trong lúc hoảng loạn lao vào cửa hàng của tôi, lúc ấy tôi lại không ở đó... Khi quay về, phát hiện một thứ chủ nhân để lại cho tôi đã biến mất."

Trần Tiếu Niên: "Là gì?"

A Cửu: "Giấy chứng tử."

Hạ Ca giật thót.

A Cửu cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát: "Chủ nhân nói giấy chứng tử của ông là minh chứng ông đã từng sống trên thế giới này."

Hạ Ca đau lòng không thôi, đập tay lên vai nó: "Đừng buồn quá, về sau nếu có cơ hội, chúng ta sẽ tìm nó về."

A Cửu lắc đầu: "Chủ nhân của tôi... Vì để giúp tôi có thể tồn tại lâu hơn một chút đã làm giả tư liệu mình còn sống, chỉ là tạm thời không về được, để tôi có thể tiếp tục đi lại với thân phận "người máy có chủ", bây giờ giấy chứng tử đã mất, việc chủ nhân tôi chết sẽ bị phát hiện, thân phận tôi sẽ nhanh chóng mất hiệu lực."

Sắc mặt Trần Tiếu Niên cũng trầm hẳn đi.

Đây không phải tin tốt.

Dù A Cửu có cửa hàng của mình ở chợ đen, đồng thời có thể ở lại đó rất lâu, nhưng bây giờ cửa hàng bị một nhân vật không rõ danh tính đi vào, mà thân phận A Cửu sắp mất hiệu lực, như vậy đồng nghĩa từ nay về sau sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.

"Nhưng mà không sao."

A Cửu kể hết sự thật nhưng không buồn rầu lo lắng như bọn họ, nó giơ tay lên rồi buông xuống.

"Tôi đã, nghĩ thông rất nhiều chuyện, kết quả như vậy, dù sớm hay muộn cũng sẽ tới, bây giờ chỉ là đến sớm hơn tôi đoán một chút, chi bằng nhân lúc còn có thời gian, làm hết mọi chuyện cần làm, là được."

Hạ Ca bỗng nắm chặt tay A Cửu, cực kỳ nghiêm túc: "Để tôi giúp cậu."

"Cảm ơn cậu, Hạ."

Mắt Hạ Ca đỏ lên: "Không sao, chúng ta là bạn thân mà, vả lại tôi cũng có một danh sách nguyện vọng cần làm, chúng ta cùng cố lên, làm hết tất cả những chuyện cần làm, ngày nào cũng sống thật vui vẻ!"

"Chờ đã, có phải hai cậu làm hơi quá không? Nghe như đang để lại lời trăn trối lúc lâm chung vậy, còn Hạ nữa, A Cửu thì thôi đi, sao cậu cũng bày vẻ phải hoàn thành nguyện vọng vậy, xui xẻo lắm."

Trần Tiếu Niên dở khóc dở cười, vội cất tiếng cắt ngang bọn họ.

"A Cửu, thân phận chủ nhân cho cậu không dùng được nữa, vậy không phải cậu đổi sang danh nghĩa của tôi là được rồi ư? Không cần phải chuẩn bị cho kết quả xấu nhất."

Hạ Ca: "Đúng nhỉ... Ngại quá, tôi lỡ kích động..."

Trần Tiếu Niên nhịn không được đập mạnh lên lưng cậu: "Lần sau không được làm tôi sợ như vậy nữa, còn tưởng cậu định cùng sống cùng chết với A Cửu đấy."

Cái gì mà cũng có một danh sách nguyện vọng phải làm, còn bày ra biểu cảm như thế... Nghe cứ như chuẩn bị đi chết ấy.

Trong khoảnh khắc đó, Trần Tiếu Niên quả thật hơi sợ, suýt nữa hối hận vì tất cả những điều đã làm mấy ngày nay.

Hạ Ca quá nặng quá cứng, bị đập cũng không mảy may xi nhê, nhưng Trần Tiếu Niên lại hơi nhức tay.

Cậu xấu hổ gãi đầu: "Ầy, cậu Trần bị dọa rồi, chẳng lẽ cậu sợ tôi với A Cửu đều biến mất sao?"

Nói xong lại bật cười vui vẻ, càng nhìn càng thiếu đòn.

Hạ Ca càng cười càng không nhịn nổi đắc ý, cảm giác được người ta để ý quá tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

A Cửu: Trước khi bị bắt, tôi vẫn còn một vài nguyện vọng.

Hạ Ca: Tôi cũng có tôi cũng có.

Trần Tiếu Niên (Bắt đầu đau lòng khó thở): Đệch...