Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 124




Tình địch muôn năm

Hôm nay Hạ Ca vẫn không biết vì sao bác sĩ Lý lại mắng Lục Hành Thâm, còn vừa mắng vừa khóc, trông vô cùng suy sụp.

Điều càng khiến cậu khó hiểu là vì sao trông Lục Hành Thâm không hề tức giận, thậm chí thản nhiên thừa nhận.

Cũng may quá trình từ mặt bạn bè này không kéo dài lâu, bác sĩ Lý nhanh chóng được bạn mình mời về.

Từ đó về sau Lục Hành Thâm lại cho A Cửu ra ngoài đi chơi, cũng tặng nó một khoản tiền, cực kỳ hào phóng cho A Cửu mua bất cứ miếng đất nào.

Đến cả chú Đức cũng được cho nghỉ đông sớm.

Hạ Ca đoán chắc chắn Lục Hành Thâm đang lên kế hoạch cho chuyện gì đó rất quan trọng.

Trước lúc đó cậu bằng lòng kiên nhẫn chờ, dù sao chuyện lớn hơn nữa cũng không ảnh hưởng cậu cùng ăn pizza tự làm với Lục Hành Thâm, cậu đã chọn nguyên liệu nấu ăn, cũng đã cắt thành miếng nhỏ.

Không lâu sau, Lục Hành Thâm treo một tấm biển, trên đó viết hôm nay miễn đón khách tới chơi và xin đừng làm phiền, quyết định treo bên ngoài cổng chính, như vậy dù là nhân viên chào hàng hoặc người giao sữa bò cũng sẽ không nhấn chuông quấy rầy.

Nhưng trước khi treo biển một phút đã có khách tới thăm.

Lục Hành Thâm chạm vào trí não, nở nụ cười thản nhiên, bảo Hạ Ca ngồi trong phòng ăn quả ướp lạnh trước chờ hắn, hắn sẽ nhanh chóng quay về, nếu ăn hoa quả xong có thể chơi game một lát.

Hạ Ca nhìn đống chip game thật lớn được đưa ra, luôn cảm thấy Lục Hành Thâm định cho cậu chơi đến lúc trời sập thì thôi.

Nhiều quá đi mất!

Tiếc là bây giờ cậu không thể chơi như thế được, cũng không muốn ăn hoa quả cho ngang bụng.

Hạ Ca vừa chờ vừa đếm thầm, một trăm, Lục Hành Thâm vẫn chưa về.

Chẳng lẽ đang nói chuyện với người bạn nào ư?

Hạ Ca nhíu mày, bắp chân đong đưa cạnh ghế rồi đá vào chân bàn.

Nhìn cái lỗ nhỏ bằng móng tay bên trên và lớp sơn rụng xuống, Hạ Ca nhảy xuống ghế, dấp ít nước dính mảnh vụn trở lại, sau đó quay người đi ra ngoài.

Hạ Ca quen lối đến bên cửa, len lén đi tới, im lặng không một tiếng động, định dọa Lục Hành Thâm giật mình hoặc thả lén thả một con chuột bự ra.

Là sinh vật mô phỏng.

Hôm trước nhân viên đến chào hàng nói loại chuột máy này rất giống thật, có thể lén thả ra lúc người khác đang nói chuyện, sau đó có cớ kết thúc cuộc trò chuyện.

Hạ Ca thấy anh ta nói rất đúng.

Nhưng lúc đang cẩn thận nấp trong lùm cây đi tới cổng chính, cậu lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"... Tôi chỉ đến tạm biệt, không có ý gì khác."

Hả? Chẳng lẽ đây là...?

Hạ Ca lén đi qua, quả nhiên thấy một góc quân trang.

"Tôi sẽ chuyển tin tốt anh sắp cút cho cậu ấy, còn những chuyện dư thừa khác..."

Lúc giọng Lục Hành Thâm vang lên, Hạ Ca gần như không nhận ra.

Trong ấn tượng của cậu, dù giọng Lục Hành Thâm rất bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng không lạnh lẽo, sắc bén, đâm thẳng vào người khác như bây giờ.

Đến cả giọng điệu cũng ngập tràn thù địch.

"Tôi muốn đích thân nói..."

"Anh không xứng."

Bỗng một tiếng đánh mạnh vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Tôi sẽ không đánh trả. Coi như anh đánh thay em ấy."

Phó Bạc Vọng cười khổ, dùng mu bàn tay lau khóe miệng.

"Tôi biết cậu ấy sẽ không đánh bất cứ ai, nhưng viện sĩ Lục có thể đánh thay em ấy, chẳng lẽ có thể quyết định chuyện khác thay? Tôi không xứng, còn anh thì có tư cách gì mà chiếm em ấy làm của riêng? Hành vi xem em ấy là vật sở hữu riêng của anh có khác gì tôi?"

"Đừng tưởng ai cũng bẩn thỉu như anh, Phó Bạc Vọng."

Giọng của Lục Hành Thâm dần trở nên dồn dập, âm thanh chưa bao giờ mất khống chế lúc này lại gầm lên, đầu nhọn cây gậy chĩa sâu vào cằm thượng tá Phó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm mạnh.

"Hạ Ca không phải vật sở hữu của bất cứ ai, nghe rõ đây, tôi yêu cậu ấy, mà cậu ấy cũng đã chấp nhận."

"Chấp nhận? Lục Hành Thâm, anh đang nói nhảm gì vậy, chột dạ lẫn giận dữ vì bị vạch trần đều viết lên mặt anh đấy!"

Phó Bạc Vọng hoàn toàn bị chọc giận, nói thẳng: "Sao tôi lại không biết anh đang cậy cậu ấy ngây thơ, không biết gì về mọi thứ để lừa gạt chứ! Dụ d..."

"Bốp!"

Đây là đòn thật mạnh Lục Hành Thâm giáng xuống hắn.

"Tôi lừa cậu ấy?"

Lục Hành Thâm cười khẽ, bước về phía hắn một bước, cây trượng trong lòng bàn tay xoay một vòng rồi lại nắm chặt: "Tôi tổn thương cậu ấy? Tôi ép cậu ấy khóc òa lên hay hại cậu ấy suýt chết? Thượng tá Phó, anh thậm chí còn không nghĩ cậu ấy biết yêu, có khả năng yêu và thể hiện tình yêu thì nói gì mà yêu cậu ấy? À, tôi quên."

Thượng tá im lặng, nghe thấy giọng nói bình tĩnh tới cực hạn của hắn sau cơn giận dữ.

"Tôi quên anh chỉ là một tên ngu xuẩn không biết gì ngoài tấn công người khác, một tên sinh ra chỉ để đào tạo thành vũ khí, chờ đến lúc hòa bình sẽ trở thành phế thải."

Lục Hành Thâm cụp mắt, ánh mắt như đang phân tích thành phần của một vật chết: "Anh thì làm được gì, gi3t chết những người tiếp cận cậu ấy? Chờ đến lúc không giết được ai nữa, mũi dao họng súng của anh sẽ chỉ vào ai? Bản thân anh cũng biết mình là một tên cuồng giết chóc, cho nên mới chủ động xin đi hành tinh chiến loạn kia."

"Tôi sẽ đi."

Phó Bạc Vọng hít sâu mấy hơi, âm thanh bỗng tỉnh táo trở lại: "Trước đó hãy để tôi nhìn cậu ấy một lần, xác nhận cậu ấy thật sự vẫn sống tốt, xác nhận lời đồn đều là thật chứ không phải đoán, bằng không tôi..."

"Đáng đời cả đời còn lại của anh chỉ có thể nhìn cậu ấy trong ác mộng."

Lục Hành Thâm khàn giọng, nói như đang nguyền rủa: "Phó Bạc Vọng, đây là điều anh nên nhận lấy, là anh làm sai, là lỗi của anh, sự ngạo mạn của anh đã suýt hại chết cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, anh cũng không đáng được cậu ấy tha thứ."

"Không... Anh không có tư cách quyết định thay cậu ấy! Dù là hận cũng phải để cậu ấy tự hận tôi, tự nguyền rủa tôi."

"Tôi với cậu ấy yêu nhau, ngăn chặn một tình địch hèn mọn mà nguy hiểm, có tiền lệ trước đó cũng không cần anh cho phép."

"Chứng minh cho tôi thấy!"

"Tự anh nói đấy."

Lục Hành Thâm cười lạnh, hơi ngước cằm lên, một tay giật cổ áo sơ mi trắng.

"Anh..."

"Cậu ấy cắn." Giọng Lục Hành Thâm ác liệt, lạnh lẽo sắc bén mang theo chút đắc thắng kỳ lạ truyền đến: "Bây giờ anh cút được rồi."

Hạ Ca hít ngược một hơi, suỵt một tiếng khẽ nghiêng ra sau, không cẩn thận va phải cành cây phía sau.

Âm thanh bất thường hấp dẫn sự chú ý của hai người ở cổng, Hạ Ca định cúi đầu trốn nhưng vẫn bị phát hiện.

"Hạ?"

Là giọng của Phó Bạc Vọng.

"..."

Lục Hành Thâm cũng ngạc nhiên, hắn quay người nhìn qua, không hề lên tiếng.

Hạ bị phát hiện không thể tránh né, chỉ lẳng lặng đứng lên, trên người dính đầy lá cây và cành cây, ôm mặt xấu hổ.

"Xin xin xin xin lỗi... Tôi, tôi không cố ý nghe lén..."

"Hạ!!"

Phó Bạc Vọng bỗng tiến lên, lại bị một cây trượng ngăn lại, hắn nhìn Lục Hành Thâm, nhạy bén phát hiện ra bất thường: "Quả nhiên anh đang lừa tôi!"

"A, cái này..."

Hạ Ca nhìn cả hai, nhớ ra trong lúc mình ghé vào ngực Lục Hành Thâm ngủ đã bất cẩn cắn vào xương quai xanh của hắn vì tưởng là xương vịt thì càng xấu hổ thêm.

Tính giải thích, nhưng cũng không muốn cho lắm.

Lục Hành Thâm tự giác biết hình tượng đã hoàn toàn sụp đổ, hiện trường lừa gạt đánh chửi nổi giận với Phó Bạc Vọng đã bị Hạ phát hiện, hắn cũng không muốn nói gì.

Xong đời.

Lòng hắn trĩu xuống, quanh người thoáng chốc tối tăm.

Bị nhìn thấy như vậy này...

Sẽ bị ghét mất.

Bị Hạ phát hiện còn không bằng mình tự...

Lục Hành Thâm thở dài: "Ừ, tôi lừa anh, thật ra chúng tôi còn chưa tới mức đó, thật ra dấu răng này..."

"Aaaa!!!"

Tiếng hét sợ hãi của Hạ Ca ngắt lời hắn.

Xấu hổ muốn chết!! Đừng có nói ra chuyện như vậy chứ!!!

"... Thật ra là cậu ấy ngủ mơ..."

"Aaaa đừng nói nữa!!!"

Hạ Ca lại cắt ngang, đồng thời nhanh chóng nhào qua ôm chặt lấy Lục Hành Thâm, giơ tay che miệng hắn: "Xấu hổ lắm! Xấu hổ lắm!!"

Lục Hành Thâm: "?"

Phó Bạc Vọng: "..."

"Anh cần gì phải giải thích chứ!"

Hạ Ca phát cuống, khóc không ra nước mắt, cậu không muốn bị biết mình dính bug mộng du ch ảy nước miếng cắn người khác đâu!!!

Nhưng trông tâm trạng Lục Hành Thâm kém quá... Hình như bây giờ nói cũng không có tác dụng gì!

Chỉ có thể dùng hành động!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạ Ca nhìn Lục Hành Thâm, lại quay lại nhìn thượng tá Phó đã lâu không gặp, quyết tâm giậm chân, cởi cổ áo Lục Hành Thâm oàm một miếng.

Cân rồi.

Lục Hành Thâm: "Sh..."

Phó Bạc Vọng: "..."

"Tôi, tôi xin lỗi, hình như tôi cắn hơi mạnh, thổi cho anh nè, phù phù..."

Hạ Ca hết sốt ruột lại luống cuống, mặt càng lúc càng đỏ.

"Cái kia, Lục, Lục Hành Thâm, anh nói yêu tôi, còn nói anh ta là tình địch, có có thật không? Ha ha..."

Lục Hành Thâm ngẩn ra, đầu óc cũng choáng váng: "Ừ."

"Bình thường anh chưa bao giờ nói yêu, tôi vui lắm!"

Hạ Ca nhịn không được bật cười, lộ thì lộ, dần dần cũng vứt xấu hổ ra sau đầu, cứ vậy ôm lấy cổ hắn.

"Dù anh giận thật nhưng tôi vui lắm, làm sao đây? Có phải tôi xấu xa quá không? Cái này có xem như là ghen không? Có tính không? Anh sợ sẽ thành tên khốn dụ dỗ tôi đúng không? Thế không sao, để tôi dụ dỗ anh là được! Không đúng, như vậy có được xem là dụ..."

Nói một lúc, miệng cũng bị Lục Hành Thâm che mất.

Hai người che miệng, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí dần nóng lên.

"Khụ khụ."

A.

Hạ Ca chợt nhận ra bên cạnh còn có người, bỗng quay đầu lại, đồng thời tránh khỏi tay Lục Hành Thâm.

"Ngại quá, thượng tá, tôi không thích anh.

"Tôi không phải..."

Không phải đến tỏ tình.

Trong lòng Phó Bạc Vọng đắng chát, cố gắng chống đỡ mới không rời đi luôn, mắt đỏ ửng nhìn cậu, hắn vốn đã chuẩn bị nhiều lý do tới vậy, bây giờ lại không nghĩ ra câu nào.

"Bây giờ tôi sống rất tốt, rất vui cũng rất hạnh phúc."

Hạ Ca lẳng lặng buông Lục Hành Thâm, nghiêm túc nói: "Anh không cần mơ hoặc nghi ngờ tôi đã chết, bởi vì tôi là người đã từng chết, vả lại dù mọi chuyện chưa từng xảy ra, tôi cũng sẽ không thích kiểu đàn ông như thượng tá."

Phó Bạc Vọng: "... Vì sao?"

Hạ Ca suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Ừm... Tôi thích kiểu dịu dàng một chút, mặt mũi cũng thế, tôi thích mặt người phương Đông hơn, dù thượng tá rất đẹp trai nhưng nét mặt quá sâu, thuần kiểu phương Tây, màu mắt cũng xanh quá, đêm đến tắt đèn sẽ bị dọa, cơ thể còn rất nhiều sẹo, da không mịn bằng Lục Hành Thâm, bình thường bận rộn như vậy không thể chăm sóc gia đình, với lại tôi thích người thông minh hơn, não của con người là bộ phận cảm nhận hạnh phúc duy nhất của con người, độc nhất vô nhị!"

Phó Bạc Vọng: "... Còn gì nữa không?"

Hạ Ca: "Có, lát nữa tôi sẽ viết thành quyển sách gửi cho anh."

Phó Bạc Vọng: "Đúng là tuyệt tình. Có điều hôm nay không phải đến tỏ tình, anh ta hiểu nhầm thôi."

Hạ Ca quay lại nhìn Lục Hành Thâm: "Anh hiểu nhầm à?"

"Ừ, tôi ghen lắm."

Lục Hành Thâm mỉm cười, hơi thở xung quanh dần trở nên dịu dàng: "Nhớ viết sách."

Phó Bạc Vọng: "... Tôi tới để tạm biệt. Bắt đầu từ mai tôi sẽ rời khỏi hành tinh chủ, đến đóng quân ở một hành tinh rất xa, ở đó... có rất nhiều sinh vật xâm lấn nguy hiểm. Tôi đảm bảo với em, chỉ cần tôi ở đây ngày nào, những sinh vật nguy hiểm kia sẽ không thể tới gần hành tinh chủ."

"Thượng tá Phó."

Hạ Ca gọi hắn: "Anh chỉ cần đảm bảo với đế quốc là được, đây mới là anh, dù tôi không thích anh, nhưng tôi tin rằng thế giới lớn như thế, chắc chắn sẽ có một người đặc biệt không thích ai ngoài anh, bản chất anh vẫn là người tốt."

Lục Hành Thâm: "..."

Phó Bạc Vọng: "Nhưng người này sẽ không bao giờ là em đúng không?"

Hạ Ca gật đầu: "Trước đó tôi đã nói ghét anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh, nhưng A Cửu tỉnh lại rồi, tôi cũng không có chuyện gì, tôi không rảnh để ôm hận mà sống, cho nên cứ làm người qua đường bình thường thôi, thượng tá, có lẽ rất nhiều năm về sau anh sẽ rất hạnh phúc, còn có thể gặp mặt chào hỏi."

"Xin lỗi."

"Hả?"

"Xin lỗi, trước đó tôi vì xúc động mà tôi đã gây ra nhiều chuyện sai lầm, gây những điều không tốt cho em."

Phó Bạc Vọng nhìn cậu, bỗng lui lại một bước, đứng nghiêm, làm ra động tác xin lỗi kiểu cổ.

"Tôi biết em ghét tôi, dù là tình huống tốt nhất cũng chỉ là tha thứ cho tôi, không thể có kết thúc hoàn hảo, còn không bằng đừng quan tâm... Quả thật suy nghĩ này rất có vấn đề, tôi đã tỉnh rồi."

"Đã qua rồi. Tôi cũng có chỗ không phải."

Hạ Ca không muốn nhắc về chuyện lần đó nữa, cúi đầu cạ ngón tay.

"Sau ngày hôm nay không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, hệ thống truyền tin ở hành tinh kia cần một tuần để đến được đây. Trước đó nếu em muốn bất kỳ bù đắp, hứa hẹn gì, tôi sẽ thực hiện vô điều kiện."

"Tôi không cần, thượng tá."

Hạ Ca thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng mở to mắt nhìn, đột nhiên nhận ra đây thật sự là lời tạm biệt.

"Tôi đã có được tất cả những gì mình muốn, hy vọng anh cũng có thể có được thứ mình muốn, trở thành người anh muốn trở thành."

"Cũng chúc anh hạnh phúc."

Phó Bạc Vọng muốn cười, nhưng khóe miệng hắn giật giật, còn không bằng không cười.

Thứ hắn muốn?

Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua người máy đã thay đổi hình dạng, quay người rời đi.

Không còn nữa rồi.

***

"Chắc anh ta sẽ không lén quay về tố cáo anh làm anh ta bị thương đâu nhỉ? Anh đánh nặng tay quá..."

"Không đâu."

"Thật à?"

"Cậu muốn bàn về hắn ngay lúc này?"

"Ừm... Tôi chỉ muốn thấy anh ghen thôi, trông rất thích..."

"... Chờ đã, cậu lén làm gì đó?"

"Lắp thêm cổng cho mình, ha ha."

"?"

"Cổng tên là "Ha ha", không phải tôi cười, thật đó."