Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 114




Cầu sinh muôn năm

Hạ Ca cuộn người thành một quả bóng, bảo vệ phần đầu và bên trong, lăn nhanh như một cái yoyo.

Lúc rơi xuống đất, Hạ Ca nghe thấy tiếng vỡ vụn, không biết là gạch bị va nát hay mình hỏng ở đâu, sau đó lăn nhanh xuống núi.

Bàn tay bắt lấy chân không biết buông ra từ bao giờ, Hạ Ca lăn nhanh quá, dù không nhắm mắt cũng sẽ không nhìn rõ, cứ mặc dốc núi khiến mình theo đó nhấp nhô.

Vừa rồi còn như yoyo, bây giờ lại giống bánh xe lăn xuống núi hơn.

Trong lúc mơ màng lăn đi, Hạ Ca miên man nghĩ.

Hình như triền núi vừa cao vừa dài, phải làm sao mới dừng lại được đây?

Hạ Ca không thấy đau nên cũng không biết bị hỏng chỗ nào, muốn dừng lại nhưng không dám cử động, dốc núi gập ghềnh, chỗ nào cũng có đá và cây cối, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cây bị mình đè gãy.

Sườn núi quá dốc, nếu không dừng lại thì sẽ càng lúc càng nhanh...

Đang lúc lo lắng, cơ thể lại va phải gì đó sau đó nẩy lên không trung —— rơi xuống ——

"Rắc —— Rầm!"

Một bầy chim bị dọa bay đi.

Hạ Ca cảm nhận tốc độ chậm lại, không tự chủ mở người ra, tiếp tục lăn hai vòng, cuối cùng dừng bên cạnh dòng sông nhỏ.

Cơ thể không còn chút sức nào.

Hạ Ca trở mình nhìn lên trời, cây cối bên sông xanh um tươi tốt vây kín phần trời gần sông, chỉ để lộ một khoảng trời xanh mây trắng.

Bầu trời ở đây rất giống bầu trời cậu đã thấy lúc còn là Hạ Ca.

Cậu lăn thẳng xuống, vì không trực tiếp ma sát với mặt đất nên cậu nghĩ quần áo cũng xem như lành lặn, ít nhất không biến thành mấy miếng vải rách treo lủng lẳng trên người.

Hạ Ca ngây người ngắm trời một lát, thử cử động.

Quả nhiên ngã từ chỗ cao như vậy không thể không trả giá, cơ thể trong lúc ngã và lăn đã bị uốn cong một chút, không biết linh kiện ở đâu bị kẹp nên không thể vận sức.

Cũng may là người máy.

Hạ Ca cảm thán không biết lần thứ mấy, đầu hơi nghiêng nhìn con sông nhỏ bên cạnh.

Trong sông có cá bơi lội tạo thành sóng nước lấp loáng, đáng yêu hơn mấy con cá như quái thú khổng lồ theo sau thuyền lúc bọn cậu đi du lịch nhiều.

Muốn cho Lục Hành Thâm xem quá, sau đó chỉ cho hắn nói, nhìn đi, đây mới là loại cá cần câu trong lúc đi câu cá, thấy đẹp còn có thể nuôi trong hồ cá ở nhà.

Đáy sông còn có cả đá cuội tròn vo, dưới khe đá có tôm ẩn nấp, bật nhảy một cái.

Đáng yêu quá.

Rất muốn đưa Lục Hành Thâm tới đây xem.

Rắc, tia lửa điện bỗng lóe lên, một con cá bơi gần bờ sông ngửa bụng trắng.

Hạ Ca lẳng lặng cử động ngón tay, muốn cách xa con sông.

Mình bị rò điện ư?

Hạ Ca không thể đứng lên nổi, nhìn con sông trước mắt, một lúc sau mới hoàn hồn, nhận ra vừa rồi là chuyện gì, mình đã làm việc liều lĩnh cỡ nào mới biết sợ.

Cậu lại lừa người khác rồi, nói thì nói không sợ nhưng thật ra vẫn hơi sợ.

Sâu trong rừng tối như bưng, trên thảm cỏ đầy những côn trùng đủ màu sắc, hình như cậu rớt mất mấy linh kiện, nếu Lục Hành Thâm không tới sẽ bị quạ cắp mất, dù không có quạ nhưng có lợn rừng, sói, gấu ngựa thì phải làm sao đây.

Hạ Ca đã sớm biết người máy cũng có giới hạn của mình, nhưng đây là lần đầu cậu thật sự cảm nhận thấy.

Nếu là trước kia, dù chỉ trầy da một chút thôi, Lục Hành Thâm cũng đã chạy tới đưa cậu về sửa lại.

Đầu óc dần mơ màng, Hạ Ca bỗng thấy lạnh.

"Lạnh quá..."

Bên sông có rất nhiều nước, cơ thể ngâm trong làn nước lạnh, quần áo áp sát lên người dính cát đá, Hạ Ca rất nhớ chiếc cửa sổ và chăn màn của mình.

Cũng nhớ sữa chocolate nóng.

Nhớ lửa than không ngừng phả hơi nóng lúc làm BBQ ngoài trời.

Nhớ ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu qua cửa sổ.

Tất cả đều tốt hơn bờ sông lạnh buốt, rừng rậm âm u và tiếng côn trùng kêu rất nhiều. Ở đây không có bất kỳ ai cũng không thấy hoa nở rộ, trời càng lúc càng tối, không có đồ ăn, không có thức uống, không thể nạp điện, không có Lục Hành Thâm.

Không thể được.

Hốc mắt nóng lên ẩm ướt, Hạ Ca lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

Không được khóc, như vậy sẽ phí điện, khiến mình càng nhanh hỏng.

Chưa phải lúc bỏ cuộc, Hạ Ca lại thử giật giật, phát hiện cơ thể đều bị biến dạng không thể nhúc nhích, chỉ còn đầu và một tay cử động được.

Đến cả thiết bị truyền tin dùng để liên lạc với Lục Hành Thâm trước đó cũng hỏng mất, Hạ Ca muốn liên lạc với bên ngoài nhưng không làm được.

Cánh tay lẫn vai đều bị hỏng không thể di chuyển, bàn tay lại có thể chuyển động, cũng chỉ có người máy mới làm được.

Mấy ngón tay dựng lên đi tới đi lui trên cát giống hai cánh tay của người tí hon, tìm được một ít nhánh cây nát và lá khô, cố gắng chồng từng cái vào.

Sau đó lại dịch vào bờ sông, dùng ngón tay bò đi, góp nhặt mấy cục đá bỏ quanh đống lá khô.

Khuỷu tay cũng bị hỏng, chỉ cần động nhẹ sẽ lập tức phát ra ánh lửa điện, sau khi làm xong, Hạ Ca xoay đầu kéo lê, muốn dựa vào bộ phận có thể cử động duy nhất kéo mình lại gần chồng củi.

Sau đó đưa tia lửa điện nơi cùi chỏ vào lá khô.

Tia lửa điện không ngừng loé lên, từng tia, từng tia, Hạ Ca chờ thật lâu, cuối cùng cũng nhóm được lửa.

Sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhích lại gần cỏ dại bên sông, há miệng cắn ăn.

Lục Hành Thâm từng nói cậu có thể nạp điện qua tiêu hoá thức ăn.

Bây giờ nhiều chỗ bị rò điện như vậy, cậu không thể ngồi chờ chết.

Lỡ người tìm đến trước không phải Lục Hành Thâm mà người khác, cậu phải giữ tỉnh táo, cố gắng chống cự mới được.

Nếu người khác tìm đến trước... Vậy cậu sẽ lật người rơi thẳng vào sông.

Đối với con người, con sông bị rò điện rất nguy hiểm, nếu bọn họ thấy mấy con cá phơi bụng chắc chắn sẽ không dám tới gần.

Sau khi gặm hết một khoảng cỏ dại, Hạ Ca lại tới gần mấy con cá bị điện giật ngất, hy vọng hút nước có thể đưa chúng lên bờ.

Lá khô bên cạnh đang bốc từng luồng khói yếu ớt, Hạ Ca nghĩ một lát, bỏ thêm vài chiếc lá cây, đảm bảo khói đen không bị đứt quãng.

Hạ Ca cố gắng tự cứu, cố gắng giữ tỉnh táo, nghĩ xem mình có thể làm được gì.

Điều duy nhất có thể xác nhận là dù đến lúc tận thế cũng không thể bỏ cuộc.

Muốn sống quá.

Muốn sống...

Làm người máy thật khỏe mạnh, nhưng bây giờ không thể đa sầu đa cảm, không thể khóc, không thể nghĩ quá nhiều cũng không thể quá buồn.

Hạ Ca ngẫm nghĩ, cố gắng không khóc nhưng lại ấm ức.

Nếu không phải người máy thì tốt rồi.

Không muốn làm người bình thường dễ chết cũng không muốn làm người máy, nếu là siêu nhân thì càng tốt.

Đúng, nếu là siêu nhân, lúc này có thể lấy ánh nắng bổ sung năng lượng, sau đó tự lành bằng khả năng siêu cường, bay lên trời, bay mãi bay mãi, bay đến bên cạnh Lục Hành Thâm rồi cùng về nhà.

Hạ Ca ngẩn ra, miên man suy nghĩ, dù đã ăn cỏ ăn cá sống vẫn không thể bổ sung lượng điện xói mòn, dùng chút sức cuối cùng viết lên bờ sông mấy chữ bằng dầu đen rỉ ra.

[Muốn trở thành người hùng.]

Mây đen che khuất khoảng trời xanh cuối cùng, ngọn lửa trong đống đá chồng cũng nhanh chóng bị tắt, Hạ Ca dần thấy trước mắt càng lúc càng tối, đến cả suy nghĩ cũng ngừng lại.

Một lúc sau, nước sông cuồn cuộn dâng lên theo thuỷ triều, bao phủ khói đen bên bờ, đồng thời bao phủ cả cơ thể Hạ Ca.

Trong mấy dòng chữ khúc khuỷu có mấy con chữ bị nước sông làm mờ.

Lúc chữ sau cùng sắp biến mất, tiếng bước chân vội vã vọng tới.

"Hạ!"

Hình như nghe thấy tiếng ai gọi.

Hạ Ca chìm vào trong sông, trước khi mất hẳn ý thức, cậu khẽ giật ngón út.

Một con cá bị điện giật phải nhảy vọt ra khỏi mặt nước, lật đuôi giãy giụa trên bờ sông.

Tôi ở đây.

Tiếng bước chân trong rừng càng lúc càng gần.

Một bóng người nghe thấy tiếng vang chạy nhanh tới, vọt ra khỏi bụi cỏ cao ngang người đứng bên bờ.

Mặt nước dập dềnh để lộ người máy bất động ở rìa sông.

"... Hạ?"

Lục Hành Thâm chợt dừng lại, chầm chậm tới gần, thử gọi thăm dò.

Đáp lại chỉ có tiếng nước chảy rì rào.

Con cá kia bật đuôi, nhanh chóng rơi lại vào trong nước rồi bơi đi.

Hắn cúi đầu nhìn, cuối cùng nhìn thấy người máy không còn nguyên vẹn, phần chân gần như rơi hẳn ra, cơ thể đầy vết hỏng.

Dòng chữ sắp bị nước xoá đi chỉ còn lại phần gần tay.

[Muốn trở thành... người...]

Khi Lục Hành Thâm muốn nhìn rõ, mấy chữ cuối cùng đã bị nước sông xoá mất.

Cơ thể Lục Hành Thâm như bị mất hết sức lực, cây gậy rớt xuống, trước mắt tối sầm, phịch một tiếng quỳ bên cạnh Hạ ven bờ sông.

Lục Hành Thâm mượn lực lớp xương ngoài, vươn tay vào trong nước giữ chặt cơ thể Hạ, kéo từng chút một lên bờ.

Đôi mắt người máy vẫn còn mở, tia sáng bên trong lại hoàn toàn biến mất như vật chết.

Trái tim Lục Hành Thâm đau đớn dữ dội, im lặng ôm lấy cơ thể ướt sũng lạnh như băng, dáng vẻ thẳng sống lưng cũng mất đi toàn bộ phong độ, từ từ cong xuống, chán nản rũ đầu, không phát ra nổi chút âm thanh.

Gió lạnh, nước lạnh, đến mặt trời cũng ngả về tây.

Giọt nước mắt nóng hổi lẳng lặng chảy xuống đập lên người Hạ Ca, hòa vào dòng sông.

Hắn ôm thân thể vào trong ngực, lảo đảo, run rẩy, tiến từng bước ra đường đi.

Dường như dưới chân vấp phải gì đó, Lục Hành Thâm nghiêng đầu nhìn qua.

Là một vòng tròn được quây bằng đá, ở giữa chất đầy lá cây đốt đen, gió vừa thổi qua đã mất.

Cậu ấy muốn sống tới vậy.

Lục phủ ngũ tạng như co rút theo, Lục Hành Thâm gần như không thể đứng thẳng, khẽ cắn môi lẩm bẩm rồi lại bước tiếp.

"Về nhà thôi..."

Không biết qua bao lâu, A Cửu nhận được tin lái xe tới đón hai người chật vật không chịu nổi.

Lục Hành Thâm chết lặng đưa cậu lên xe, quay về phi thuyền.

"A Cửu."

"Tôi đây."

"Đi đi... Ở đuôi thuyền có một kho đông lạnh."

Lục Hành Thâm che lấy bả vai đã sưng vù lên, đau đớn không thôi, lớp xương ngoài sắp lìa ra, thấp giọng thở gấp.

"Tôi đưa cậu mật mã, cậu đi... lấy mấy cái hộp bên trong cho tôi. Ngay bây giờ."

"Lục Hành Thâm, anh muốn làm gì?"

A Cửu bình tĩnh nói, giọng điệu bình ổn không hề xao động: "Tôi nhất định phải nhắc anh, nếu Hạ còn tỉnh lại, người cậu ấy muốn bảo vệ nhất là anh, nếu anh làm chuyện liều lĩnh gì, cậu ấy sẽ khóc."

"Giúp cậu ấy sống, chỉ thế thôi."