Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 107




Chạy trốn muôn năm

Vẻ ngoài, nhãn thương hiệu của phi thuyền cũng là một dấu vết dễ để lộ tung tích.

Lục Hành Thâm phá huỷ bề ngoài phi thuyền, nó lập tức trở thành một chiếc phi thuyền không đáng chú ý trong đám đông.

Vì các hành động sơ ý làm trầy sơn là lỗi phổ biến nhất của các tay mới trong lúc di chuyển giữa vũ trụ, nhất là phi thuyền tư nhân nên dù bị người khác thấy hình dáng này cũng sẽ không bị để ý.

Hành tinh màu xanh lục phía trước cũng có một cái tên thường được sử dụng là Nguyên Sơ Tinh, từ xa nhìn vào chỉ thấy một khoảng xanh lục.

Khác với hành tinh toàn là biển trước đó, biển ở đây rất ít, sông trong núi lại nhiều.

Sau khi cả hai đáp phi thuyền xuống, cảng vũ trụ tấp nập người qua lại, vì thế trong lúc ngồi trong khoang thuyền điều chỉnh khí áp, Lục Hành Thâm thay đổi cách ăn mặc cho cả hai.

Hạ Ca nhân cơ hội đề nghị: "Cho tôi cao thêm chút đi! Không cần nhiều đâu, 1m85 là được!"

Điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi "cải trang ăn mặc".

Lục Hành Thâm lặng lẽ từ chối yêu cầu của cậu: "Muốn cao thêm phải mất mấy tiếng, lần sau đi."

"Vậy tôi muốn đổi màu tóc!"

"Cậu..."

Cuối cùng kế hoạch không bắt kịp thay đổi, bốn mươi phút sau, Hạ Ca bước xuống với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh thật to.

Mà Lục Hành Thâm thì giữ nguyên nhiều hơn, không làm gì mặt mình, chỉ đeo linh kiện nhỏ làm mờ trước tai và cổ, một tia sáng kỳ dị lập tức phủ kín mặt, biến khuôn mặt trở nên bình thường hơn.

Hạ Ca nhìn chằm chằm hắn mấy giây, vươn tay chọc lên linh kiện nhỏ kia: "Đẹp trai thêm chút nữa, đẹp thêm chút nữa đi, như vậy... như vậy..."

Ban đầu Lục Hành Thâm còn muốn tránh, cuối cùng vẫn nghe theo cậu, bị Hạ Ca chỉnh thành tóc vàng mắt xanh.

"Cậu chắc chắn muốn thế này chứ?"

Lục Hành Thâm khó hiểu.

Hạ Ca gật mạnh đầu, ừ vài tiếng: "Cứ vậy đi! Giống hệt anh em ruột vậy! Ha ha..."

Anh em ruột?

Lục Hành Thâm khẽ chau mày, gương mặt có đôi mắt xanh thẳm như bầu trời cũng nhăn theo.

Một giây sau, Hạ Ca kéo tay hắn lại, thân mật dựa vào, đầu nghiêng lên vai hắn: "Ha ha, chúng ta giả thành một cặp đôi có tướng phu thê trông như anh em ruột đi!"

Lục Hành Thâm: "..."

Hạ Ca: "Vì nếu làm vậy thì chắc chắn không ai có thể đoán được đó là hai chúng ta!"

Lục Hành Thâm: "..."

Thở dài.

Quả thực rất khó đoán.

Bọn họ đã biết người truy bắt mình chính là Phó Bạc Vọng, với sự hiểu biết của Phó Bạc Vọng về hắn, dù biết chân tướng cũng sẽ không muốn tin.

Vào thời đại vũ trụ hay thời đại đế quốc, mọi người đã không còn dựa vào vẻ ngoài, màu da, màu mắt để đoán thân phận của một người.

Nhưng dù sao đặc điểm còn phân chia theo nhóm người, trước đó Lục Hành Thâm chưa từng có sở thích đặc biệt với vẻ ngoài, dù lúc đi chợ đen cần che giấu thân phận cũng chưa từng chỉnh sửa phương diện này.

Hắn chưa từng giải thích, nhưng người ngoài dường như hiểu nhầm không thèm để ý thành cứng nhắc bảo thủ, dù sao hắn cũng chưa từng đổi cách ăn mặc, đổi màu mắt hay màu tóc.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Lục Hành Thâm chấp nhận thay đổi, rời khỏi khoang với Hạ Ca.

Cảng hàng không có hai nhân viên đứng tiếp đón, rõ ràng nơi này nhộn nhịp hơn so với hành tinh từng tới trước đó rất nhiều, không chỉ có những người tới đây du lịch hoặc tìm chỗ dưỡng lão mà còn có người dân bản xứ làm việc ở bến cảng, thậm chí còn cung cấp dịch vụ vận chuyển, xách hành lý.

Cũng giống lần trước, Lục Hành Thâm lại lấy căn cước Trương Tam và Hạ Ca dùng để che giấu thân phận của hai người ra.

Ưu điểm của quản lý bằng người thật đúng lúc này bỗng phát huy tác dụng, bởi vì không phải chỉ đăng ký bằng máy, cái tên Trương Tam quá giả, vừa nhìn là biết không phải thật, nhân viên công tác là một người phụ nữ trung niên, dường như rất quan tâm chăm sóc sức khỏe, đôi mắt vẫn có thần thái, cách trang điểm cũng rất thời thượng, sau khi xem thông tin căn cước của bọn họ thì cố tình nhìn "Trương Tam".

Vào những lúc như vậy, nếu nhân viên phát hiện mánh lới thì có thể dùng cớ căn cước giả hết hiệu lực, khiến bọn họ không thể nhập cảnh suôn sẻ.

Hạ Ca phát hiện bầu không khí vi diệu, không khỏi căng thẳng, cánh tay ôm tay Lục Hành Thâm theo đó căng cứng: "Này... Có vấn đề gì à? Chị?"

"Ôi chao."

Nhân viên được gọi là chị ngạc nhiên nhìn cậu, che miệng cười khẽ: "Cậu cứ nói đi? Các cậu tới đây làm gì?"

"Đến... đến du lịch thôi mà..."

Hạ Ca căng thẳng không che giấu nổi, vô tội nói: "Chị ơi, chị phải cho bọn em qua đấy, bọn em vất vả lắm mới đi chơi được một lần..."

"Du lịch? Chứ không phải chạy trốn?"

Hạ Ca ngẩn ra.

"Bị chị đoán đúng rồi à?"

Tính nhiều chuyện trong mắt nhân viên lập tức cháy hừng hực, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt hai người.

"Bố mẹ phản đối các cậu à? Cũng phải, dù đã thời này rồi, quan hệ giữa các cậu cũng không thể ở bên nhau được..."

Hạ Ca sững ra vài giây, nhanh chóng phản ứng lại, nếu đã bị hiểu lầm thì cứ thuận theo chị ta vậy.

"Em... em nghĩ chỉ cần thêm một thời gian nữa, bố mẹ chắc chắn sẽ suy nghĩ lại, bọn em không làm chuyện gì ảnh hưởng tới ai... Chị, chị nhất định đừng nói chuyện này cho ai biết! Cho bọn em vào đi..."

Cậu nh ỏ giọng năn nỉ, kỹ năng diễn xuất rất thật, tốc độ phản ứng tùy cơ ứng biến khiến Lục Hành Thâm sững sờ, lúc đối diện với ánh mắt của nhân viên kia, Lục Hành Thâm ăn ý cụp mắt xuống, vỗ vai Hạ Ca an ủi.

"Không sao... Đừng sợ, nếu không được thì chúng ta đổi chỗ khác, vũ trụ lớn như thế, sẽ có chỗ cho chúng ta thôi."

Lời an ủi nửa thật nửa giả kết hợp với giọng điệu trầm thấp dịu dàng khiến nữ nhân viên sau bàn làm việc sinh lòng thương hại.

Đáng thương quá, chị ta nhịn không được thầm nghĩ.

"Được rồi được rồi, lần này chị cho qua vậy, các cậu đi đi."

Về phần cánh cửa kiểm tra lần hai, dù nếu thân phận giả không bị nhân viên ở đây phát hiện ra thì khi đi qua cánh cửa kia rất có thể sẽ bị lộ.

Dù sao hành tinh này từ trước tới nay không tranh giành quyền thế, càng không có lợi ích gì đáng giá hấp dẫn đám tội phạm tới cướp đoạt, nhân viên kia mắt nhắm mắt mở lén ra hiệu cho bọn họ, khi bọn họ qua cửa đã tắt nguồn điện của nó.

Mọi thứ thuận lợi đến mức khó tin, sau khi ra khỏi sảnh cảng, Hạ Ca nhìn con đường và thành phố trước mắt, hít sâu một hơi, cảm giác phấn khích sau khi làm chuyện xấu thành công khiến mắt cậu sáng lấp lánh.

"Dì ấy đúng là người tốt!"

Lục Hành Thâm: "...?"

Chẳng phải vừa nãy gọi là chị à?

"Ha ha."

Hạ Ca chơi cosplay đến nghiện, cánh tay ôm tay Lục Hành Thâm không buông, nhỏ giọng nói.

"Trông như cộng tác với sát thủ trong phim vậy, vui quá... Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Đi thăm thú trước, sau đó thuê tạm một chiếc xe đến chỗ cậu muốn ngắm."

"Được!"

Gần cảng vũ trụ có một thị trấn nhỏ có thể thuê phi thuyền, cũng có thể mua một số nhu yếu phẩm sinh hoạt, là nơi có mật độ dân số khá dày, sau khi cả hai cùng thuê xe thì tìm bản đồ nơi đó, khóa mục tiêu vào một thác nước lớn.

Hạ Ca kéo ống tay áo hắn: "Tôi nghĩ chúng ta không cần đi vội đâu, phong cảnh trên đường cũng rất đẹp, lần này chúng ta có thể ở lại lâu, ngắm nhìn thêm được không?"

"Được."

Lục Hành Thâm đồng ý: "Nếu cần phải quay về, tôi sẽ nhắc cậu sớm."

"Ừm!"

Hạ Ca lập tức nói muốn ngồi cáp treo trên núi.

Vì tổng dân số ở hành tinh này chỉ có mấy triệu, cực kỳ thưa thớt nên phong cảnh tự nhiên ở khắp nơi đều được bảo vệ kỹ lưỡng, đồng thời có thác nước siêu lớn chủ tinh không có, ngọn núi cao nhất, cáp treo dài nhất xa nhất.

Hạ Ca lập tức lên lịch đi cáp treo, còn ghé vào siêu thị ở đó với Lục Hành Thâm, mua rất nhiều đồ ăn vặt, quà lớn chưa từng thấy.

Quả thực như dán hai chữ dễ dụ lên người.

Nếu không phải cần tránh truy bắt, nếu không phải đề phòng phát hiện thân phận, có lẽ bọn họ sẽ có thể ở lại đây lâu hơn.

Trừ cáp treo và thác nước ra, trên hành tinh rộng lớn này còn có thêm mấy suối nước nóng, vườn bách thú lớn nhất, nhiều loài nhất và chiếc cầu dây đu xây giữa hai vách núi.

Thậm chí vì trước kia con người khai phá nên một số loài sinh vật đã bị tuyệt chủng ở hành tinh chủ cũng đã trở lại trên hành tinh này thông qua kỹ thuật nhân bản, tiếp tục sinh sôi nảy nở, chỉ cần rời khỏi đây sẽ không nhìn thấy nữa.

Trong siêu thị cỡ nhỏ, Hạ Ca đứng thanh toán một đống đồ ăn vặt lớn, mấy người xếp hàng mua đồ ăn vặt bên cạnh hiển nhiên cũng tới đây du lịch, khí thế bàn xem nên đi vườn bách thú trước hay đi thác nước trước.

Vì những người kia bàn bạc mà không thèm để ý người ngoài, Lục Hành Thâm và Hạ Ca đứng gần thanh toán đồ ăn có thể nghe thấy nội dung trò chuyện rất rõ.

Vừa hay còn phải cất đống đồ ăn vặt vào túi, Hạ Ca dịch ra khỏi khu thanh toán, đến gần một chút, lấy cuốn sổ ra khỏi túi, lẳng lặng nghe lén mấy người kia khen ngợi, nhắc đến một địa điểm thú vị, từng cái đều gia nhập vào danh sách ước.

Dù sao thời gian của bọn họ chỉ có hạn, chắc chắn không thể đi hết một lần, chỉ có thể sắp xếp chờ sau này.

Những người kia vừa tính tiền vừa bàn bạc những nơi cần đi, lại vừa nói về hành trình cho lần tới.

"Tôi nghĩ vẫn nên đi đến chỗ khác trước, để vườn bách thú ra sau đi, dù sao đi vườn bách thú rất tốn sức, tới nơi này trước rồi ngày hôm sau mệt quá dậy không nổi thì sao đây?"

"Không sao, tôi nghĩ nếu hôm sau mệt quá thì đi cáp treo, chơi cái này không mệt là được, nhưng vườn bách thú thì khác, hành tinh chủ đang đến mùa cao điểm đón học sinh nghỉ, đến lúc đó nhiều du khách, đi vườn bách thú mà đông người sẽ chán lắm."

"Được được. Thế nghe lời cậu, cùng lắm thì nghỉ thêm mấy ngày, dù sao vẫn còn kỳ nghỉ đông."

Nghe tiếng bọn họ, Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn Hạ bên cạnh, quả nhiên thấy cậu đang ao ước nhìn nhóm khách du lịch kia.

Có lẽ là hâm mộ bọn họ có thời gian đầy đủ, thoả thích đi chơi mà không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, có lẽ là mơ ước những người kia không cần phải cẩn thận trốn tránh, đến cả nói chuyện cũng phải nói nhỏ, sợ khiến quá nhiều người chú ý dẫn đến bại lộ thân phận, cũng có lẽ là hâm mộ những người kia có thể chơi với bạn bè, mấy người này ở với nhau giống hệt với gia đình cùng đi du lịch mà Hạ đã từng nghĩ tới.

Sự khác nhau giữa du lịch và chạy trốn bỗng trở nên rõ ràng nhờ chi tiết nhỏ bé ấy.

Lục Hành Thâm giơ tay lên, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ khẽ chạm lên vai Hạ.

Hạ Ca quay lại, cất cuốn sổ đi, mỉm cười nhấc túi đồ ăn vặt lên: "Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi!"

"Ừ."

"Lục Hành Thâm."

Hạ Ca bỗng ghé sát lại gần hắn, cánh tay rảnh choàng cổ Lục Hành Thâm, nhón lên ghé sát tai hắn thì thầm.

"Tôi chợt phát hiện... Dì ban nãy không những hiểu nhầm chúng ta là một đôi bỏ trốn mà hình như còn hiểu nhầm thành anh em đó..."

Lục Hành Thâm câm nín.

Giờ mới phát hiện à?

"Đừng học mấy thứ bậy bạ đấy." Lục Hành Thâm bỗng nghĩ đến điều gì, nghiêm túc kéo cậu ra: "Anh em ruột không thể như vậy được."

"Ừm, nghiêm túc quá." Hạ Ca bị hắn kéo ra vẫn ôm chặt hắn không buông, cười híp cả mắt: "May mà chúng ta không phải thật."

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hành Thâm: Tình anh em luận loan sẽ bị khoá.

Hạ Ca: May mà chúng ta không phải~

Lục Hành Thâm:... (Không phải là không phải gì? Không phải anh em? Không phải người yêu?)

Chỉ ba câu đã đủ để não Lục Hành Thâm nổ ba tiếng! Không hổ là cậu!