Phong Tình thôi không đùa nữa mà anh hít vào 1 hơi lấy tinh thần thép để nghe tất cả chuyện mà Lý Mỹ Nam sắp nói. Anh nhìn Lý Mỹ Nam bằng ánh mắt cầu xin lên tiếng.
" Giờ cậu nói cho tôi biết tất cả sự thật được rồi chứ ?. Làm ơn nói cho tôi biết đi ".
" Cậu thực sự muốn nghe thật sao ? ". Lý Mỹ Nam thu lại vẻ mặt đùa giỡn lên tiếng. Anh thấy Phong Tình quyết tâm muốn biết như vậy thì anh cũng hết cách. Anh lấy 1 tập hồ sơ gần đó đưa cho Phong Tình đọc.
_" Anh đọc cái này rồi thì sẽ hiểu ". Lý Mỹ Nam tiếp tục nói. Anh không nhìn Phong Tình nữa mà nhìn ra cửa xe hơi để ngăn lại dòng nước mắt sắp không cầm được nữa rồi.
Phong Tình nhìn 1 tập xét nghiệm dài mang tên Khúc Linh Nhi thì tay của anh run lên. Đôi mắt của anh nhòa đi vì ướt đẫm nước mắt. Vài chữ ung thư máu giai đoạn cuối đập thẳng vào mặt của anh. Trái tim của anh đau như ai đó lấy dao rạch ra vậy. Anh lật từng trang giấy một xem hết tất cả hồ sơ bệnh án của cô. Đến tập hồ sơ đồng ý cấy ghép mắt cũng mang tên Khúc Linh Nhi thì anh lắc đầu không tin vào những gì mình thấy.
Suy đoán của anh là thật. Đôi mắt của anh đang sở hữu quả thật là của cô, là của người yêu anh yêu nhất. Sự thật đau lòng nghiệt ngã như vậy hỏi sao anh có thể chấp nhận được. Nước mắt đã rơi ước đẫm gương mặt điển trai của anh. Anh nhắm mắt lại không dám xem tiếp những gì anh đang xem, tay của anh nắm lại thật chặt. Làm ơn ai đó đến nói với anh tất cả là giả dối đi. Mẫn Mẫn của anh sẽ không chết, và đôi mắt của anh đang sử dụng không phải là của cô.
Lý Mỹ Nam nhìn Phong Tình khóc thương tâm như vậy thì anh quay đầu đi chỗ khác. Anh cũng không cầm được nước mắt nữa mà quay đầu đi rơi lệ 1 mình. Nước mắt của đàn ông không thể tùy tiện rơi, dù có trong hoàn cảnh nào cũng không được rơi lệ. Cái này bọn anh luôn biết, nhưng đối với 2 người lúc này mà nói thì cơn đau đã vượt qua sức chịu đựng của 2 người được rồi. Nếu không rơi nước mắt thì bọn anh cũng chẳng biết phải làm sao để phát tiết đau khổ trong lòng mình ra ngoài nữa.
Phong Tình đôi tay run rẩy cầm tờ chi phiếu của mẹ anh, lúc trước bà đưa cho cô là vì muốn cô nhận tiền của bà để cô rời xa anh. Anh thực sự là 1 tên khốn nạn. Anh đã không hề hay biết cô đã gặp phải chuyện gì, mà anh lại còn nặng lời trách mắng cô thẩm tệ như vậy nữa. Phong Tình cầm lên tờ giấy mà cô viết trước khi làm phẫu thuật hiến mắt cho anh. Anh có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó cô vừa viết, vừa khóc như thế nào qua những dòng chữ bị nhòe đi vì nước mắt.
_" Đây là di chúc Linh Nhi viết trước khi làm phẫu thuật hiến mắt cho cậu. Tôi tính sau này mới cho cậu xem, nhưng giờ cậu biết tất cả rồi thì tờ di chúc này tôi giao lại cho cậu ". Lý Mỹ Nam nén lại đau lòng lên tiếng.
Phong Tình tay run lên cầm tờ giấy đọc.
" Phong Tình à.. khi anh đọc được tờ di chúc này thì chắc em đã đi xa rồi. Em không chết đâu, chẳng qua là em sẽ trở về nơi em từng tồn tại mà thôi. Anh đừng hỏi em nơi đó là ở đâu, vì em có nói thì anh mãi mãi cũng không đến được. Đừng đau lòng vì em nhé... Chết không hẳn là kết thúc tất cả, mà là bắt đầu 1 cuộc sống mới thôi. Anh đừng buồn vì em đã quyết định hiến đôi mắt của em cho anh. Anh hãy mạnh mẽ lên và hãy dùng đôi mắt của em mà thay em nhìn cả thế giới và thực hiện ước mơ còn dang dở của anh ".
" Em xin lỗi vì đã không thực hiện lời hứa sẽ cũng anh đi đến già được. Em đã từng nói là sẽ nắm chặt lấy tay anh dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì em cũng sẽ không buông tay anh. Nhưng em xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa đó. Tuy vậy nhưng dù em ở phương trời nào thì em cũng sẽ hướng về anh và chỉ 1 mình anh. Em yêu anh.. Anh hãy sống thật hạnh phúc bên vợ đẹp con ngoan và quên Triệu Mẫn em đi nhé.. Chỉ cần anh hạnh phúc thì dù em có ở đâu cũng sẽ hạnh phúc thật đó. Em sẽ không quên anh dù ở phương trời nào cũng vậy ".
Phong Tình đọc đến đây thì òa khóc nức nở, tờ di chúc của Triệu Mẫn ướt đẫm nước mắt của anh. Phong Tình đã cố gắng kiềm chế cảm xúc để không phải khóc trước mặt Lý Mỹ Nam, nhưng trái tim của anh, cảm xúc của anh, lý trí của anh nó không nghe lời anh nữa. Nước mắt cứ như thủy triều rơi xuống gương mặt điển trai của anh. Đau quá... Anh chưa bao giờ thấy trái tim của anh đau đớn đến như vậy. Trăm từ, ngàn lời vạn ngữ cũng không lột tả hết được nỗi đau trong lòng anh lúc này.
" Áaaa....... ". Không còn cách nào phát tiết đau đớn Phong Tình hét lên thật lớn, rồi 1 tay không bị gãy anh dùng toàn lực đấm vào mặt của mình.
Phong Tình cứ đánh tàn nhẫn vào mặt của mình không thương tiếc, từng đấm thật mạnh giáng vào mặt anh. Phong Tình chỉ còn biết dùng cách này để tự trách phạt bản thân mình vô dụng đã không bảo vệ được cho cô thì thôi đi, đằng này lại còn hại cô nhưng tháng ngày cuối cùng còn mất đi đôi mắt và sống trong bóng đêm vĩnh viễn.
_" Phong Tình anh điên rồi à. Đánh chính mình thì có ích lợi gì ". Lý Mỹ Nam dùng toàn lực giữ lấy cánh tay của Phong Tình đau lòng nói.
_" Cậu buông tôi ra. Tôi là tên khốn mà. Tôi thà đánh chết chính mình chứ không muốn Mẫn Mẫn vì tôi phải chịu đau khổ như vậy. Tôi là tên khốn kiếp mà. Luôn nói yêu em ấy nhưng tôi cái gì cũng không biết. Tôi chỉ biết làm Mẫn Mẫn phải chịu khổ vì tôi. Nam.. Cậu đánh tôi đi. Đánh tên khốn kiếp như tôi đi ". Phong Tình cứ như 1 đứa trẻ lạc lối bị mẹ bỏ rơi oà khóc. Thà là anh mù lòa suốt đời chứ anh cũng không muốn đôi mắt anh đang sử dụng là Triệu Mẫn chút nào. Anh không muốn, thực sự không muốn.
Lý Mỹ Nam đau lòng giữ mãi mới ngăn được Phong Tình tự hành hạ bản thân lại.
" Đủ rồi Phong Tình. Cậu mạnh mẽ lên còn bảo vệ Linh Nhi. Cậu tự hành hạ bản thân mình thì có ích gì. Em ấy hiện tại đã mù rồi. Cậu phải dùng đôi mắt của Linh Nhi để chăm sóc em ấy những tháng ngày còn lại. Cậu phải thay em ấy nhìn khắp thế giới này cậu có hiểu không ?. Em ấy cần cậu ". Lý Mỹ Nam trong lòng cũng đau đến đứt từng đoạn ruột nói. Trời đất bất công ép đôi uyên ương xấu số này như vậy thì biết trách ai bây giờ.
Phong Tình phải mất thật lâu mới bình ổn được cảm xúc. Phải... Triệu Mẫn vẫn còn cần anh chăm sóc. Anh còn phải thay Triệu Mẫn ngắm bình minh và hoàng hôn đẹp nhất. Anh còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng cô. Phong Tình nghĩ vậy thì tâm trạng của anh mới khá hơn được 1 chút. Anh cũng thầm thề trong lòng, là thời gian sắp tới anh có chết cũng không để Triệu Mẫn phải chịu thêm chút tổn thương nào nữa. Sinh thì cùng sinh, tử thì cùng tử. Đời đời kiếp kiếp cũng không ai chia cắt được anh và cô nữa.
_" Tôi muốn gặp Mẫn Mẫn ". Phong Tình bình tĩnh hơn lên tiếng. Đôi mắt chưa lành hẳn mà anh lại xúc động quá mạnh, nên đôi mắt truyền đến cơn đau làm Phong Tình xoa nhẹ đôi mắt vài cái.
_" Tôi đưa cậu đi ". Lý Mỹ Nam thở dài 1 hơi nói. Rồi anh lại lái xe thật nhanh hướng đi là về nhà của Thẩm Dương. Lý Mỹ Nam vì lo cho Phong Tình nên không để ý vẫn còn 1 chiếc xe màu đen bám theo xe của anh.
_____ ITS_ME_2210 __ (*@*).
Triệu Mẫn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra cả. Cô vẫn an nhàn sống tiếp cuộc sống sâu gạo của mình tại nhà Thẩm Dương. Cô chỉ mong sao 49 ngày nhanh hết để cô rời xa nơi này. Biết Phong Tình ở gần đây mà cô không thể gặp thì với cô không khác gì cực hình cả. Hôm nay Lý Mỹ Nam không đến làm cô không ai chơi nên buồn đến mốc meo cả người. Nỗi nhớ đến Phong Tình càng làm cô như điên lên, nếu không có gì làm để cô tạm thời quên đi Phong Tình thì chắc cô điên lên thật.
" Thẩm Dương .. Anh có trong phòng không ? ". Triệu Mẫn men theo tường đi từng bước chậm chạp về phòng của Thẩm Dương nói. Tay của cô cứ quơ loạn khắp nơi để định hướng.
Cô bước vào bất ngờ quá làm Thẩm Dương vừa tắm xong còn đang lau khô người cũng phải giật mình. Nếu không phải anh nhớ ra kịp là cô bị mù thì có lẽ anh đã hét toán lên rồi. Trong lòng anh lúc này tự nhiên cũng có 1 chút tiếc nuối, vì cô không thấy đường nên không thể ngắm được body hoàn mỹ của anh. Chẳng hiểu sao anh lại muốn được cô chiêm ngưỡng và khen ngợi cơ thể của anh mới chết chứ. Cô là người con gái đầu tiên mà anh khỏa thân 100% cho xem, nhưng cô lại không thấy gì mới đau răng chứ.
" Em không thấy gì thì đừng đi lung tung. Lỡ em có chuyện gì thì sao. Anh làm sao ăn nói với Lý Mỹ Nam và Phong Tình cơ chứ ". Thẩm Dương đỏ mặt lên tiếng. Anh vừa nói vừa mặc vội quần áo vào. Xong đâu vào đó anh mới đi lại nắm lấy tay của cô kéo lại giường của anh nằm cho cô ngồi.
" Em có làm phiền anh không ?. Anh đang bận rộn gì à ". Triệu Mẫn ngồi xuống giường anh rồi nói. Thẩm Dương ngồi kế bên cô làm hương thơm trên người anh cứ bay vào trong mũi của cô.
" Không có gì. Anh đưa em đi dạo. Em hôm nay muốn ăn cái gì anh sẽ nấu cho em ". Thẩm Dương nhẹ nhàn nói thấy sắc mặt của cô tái nhợt làm trong lòng anh có chút lo lắng.
" Không cần đâu. Anh đưa em đi dạo chút là được rồi. Chị Phương nấu ăn rất ngon nên anh yên tâm. Anh chỉ có 1 ngày ở nhà em làm gì dám làm phiền anh ". Cô cười nói.
Thẩm Dương nhìn cô mỉm cười rồi anh kéo tay cô đi dạo 1 vòng. Hiện tại thời tiết ấm hơn mấy ngày trước rồi nên đi dạo là thích hợp nhất. Tuyết cũng đang tan dần tạo thành 1 khung cảnh khá đẹp.
" Thẩm Dương .. Anh thấy Phong Tình có phải ngốc hay không. Lại đi từ chối Hồng Ân như vậy. Hồng Ân không phải là bạn thanh mai trúc mã với anh ấy hay sao ?. Tình cảm của 2 người đó trước giờ vẫn tốt như vậy. Phong Tình không sợ làm Hồng Ân buồn à ". Triệu Mẫn nắm tay Thẩm Dương vừa đi vừa nói.
" Cậu ấy không ngốc. Chẳng qua là làm theo con tim mách bảo thôi. Nếu bắt anh kết hôn với người anh không yêu thì anh cũng sẽ làm như vậy. Hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu mới có thể bền vững được. Linh Nhi.. Nếu em là Phong Tình thì em sẽ chấp nhận kết hôn với Hồng Ân à ? ". Thẩm Dương nắm tay cô đi chậm chạp nói.
" Em không biết nữa. Chắc có lẽ sẽ không. Thẩm Dương.. kể cho em nghe về mối tình đầu của anh đi. Em ở nhà anh lâu như vậy nhưng không nghe nhắc đến bạn gái của anh. Có phải anh sợ bạn gái anh biết có sự hiện diện của em ở nhà anh, nên anh ngại không đưa cô ấy về nhà chơi phải không ? ". Triệu Mẫn cười nói.
" Anh làm việc cả ngày thì thời gian đâu mà yêu đương. Mà cũng có ai thèm thích 1 anh chàng như anh suốt ngày trên cơ thể của toàn mùi thuốc khử trùng như anh cơ chứ ". Thẩm Dương khẽ cười nói. Đi cùng cô như vậy bất giác làm trái tim của anh thấy ấm áp. Anh đi chốc chốc lại nhìn về cô.
" Sao anh lại nói thế. Phải tự tin lên chứ. Em thì lại không tin 1 người đàn ông tài giỏi như anh lại không có ai thích. Nếu anh không muốn kể cho em về cô ấy thì em cũng không ép anh ". Triệu Mẫn nói. Ai cũng có 1 bí mật mà. Anh không muốn nói cô cũng không ép anh làm gì.
Thẩm Dương nghe vậy mỉm cười. Anh quay lại nhìn cô, rồi anh nói mà chính anh cũng không biết mình tại sao lại nói như vậy.
" Thực ra thì anh đang thích thầm 1 cô gái rất xinh đẹp, vui vẻ hoạt bát, nhưng khi yêu lại rất cố chấp, điên cuồng, nhưng giàu lòng vị tha. Cô ấy là 1 người phụ nữ rất tuyệt vời nhất mà anh từng gặp. Chỉ tiếc là anh chỉ có thể đứng từ xa quan tâm chăm sóc cho em ấy mà thôi. Vì anh là người đến sau nên đã muộn 1 bước. Cô ấy có người cô ấy yêu, còn anh chỉ là đơn phương từ 1 phía mà thôi. Đến thổ lộ cùng cô ấy anh cũng không có dũng khí nữa. Nhưng không sao tình yêu đơn phương nhưng anh chấp nhận điều đó ".
" Đồ ngốc.. Anh không nói ra thì làm sao cô ấy biết tình yêu của anh chứ. Yêu đơn phương đâu có dễ dàng gì ". Triệu Mẫn cười nói. Do cô mù nên đã không thể thấy ánh mắt nóng rực của Thẩm Dương nhìn về cô lúc này, và chính cô cũng không hay biết người Thẩm Dương nói ám chỉ lại là cô đâu. Nếu cô biết thì đã không mắng anh là ngốc rồi.
Thẩm Dương mỉm cười nhìn cô nói.
" Hay là vẫn thôi đi. Nếu anh nói ra thì anh sẽ mất luôn tư cách quan tâm em ấy mất. Anh không muốn như vậy. Chỉ cần em ấy cần anh thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ là điểm tựa vững chắc cho em ấy là được rồi. Nếu tư cách quan tâm em ấy anh cũng không còn vậy thì anh chọn yêu đơn phương là được rồi. Anh không cần em ấy phải biết, cũng không cần em ấy phải đáp trả lại tình cảm anh. Chỉ cần em ấy hạnh phúc là anh vui rồi ".
" Hài... Anh đúng là ngốc. Giá như trong tình cảm anh cũng giỏi như lúc anh cầm dao mổ thì tốt rồi ". Triệu Mẫn khẽ cười chọc anh 1 câu.
Thẩm Dương nghe vậy cười thật tươi. Anh cũng có nói nhưng tại cô không hiểu thôi. Anh lại nắm lấy tay cô kéo nhẹ đi.
" Á..... ". Triệu Mẫn trượt chân kêu lên.
Cô chưa ngã xuống đất thì đã rơi vào lòng tay ấm áp rồi. Hương thuốc khử trùng nhàn nhạt xông vào mũi của cô thì cô biết ai đang ôm cô rồi. Thẩm Dương bất ngờ ôm chặt lấy cô.
" Em không sao chứ. Có phải anh đi quá nhanh phải không ?. Anh xin lỗi. Anh không nên vô ý như vậy ". Thẩm Dương lo lắng nói. Tay anh xiếc chặt lấy cơ thể của cô vào lòng. Tại cô mù nên không thể thấy được nét mặt của anh lo lắng cho cô cỡ nào.
Triệu Mẫn nghe vậy tự nhiên cô thấy ấm áp. Cô còn tưởng anh sẽ nói. ' Em mù rồi thì đi chậm thôi. Em có té chết thì cũng đáng đời em chứ '. Cô thực sự không nghĩ anh sẽ nhận hết lỗi về mình như vậy.
" Em không sao ".
" Ngồi xuống ghế trước đi. Anh vào nhà rót cho em 1 ly nước ấm ". Thẩm Dương cảm giác được trái tim đập loạn nhịp thì anh chóng diện cớ nói. Anh cần bình ổn lại cảm xúc của anh.
Thẩm Dương vừa bước đi thì chỉ còn lại cô ngồi 1 mình tắm nắng. Cô nghiêng đầu nghe tiếng bước chân đi lại. Phong Tình đi từng bước chậm chạp lại gần cô. Thấy cô ngồi đó nước mắt anh không thể cầm lại được.
_" Thẩm Dương .. Anh đi lấy nước nhanh vậy ". Triệu Mẫn lên tiếng nói.
Phong Tình chỉ biết bịt miệng của mình lại đau lòng, vì anh không tin vào những gì mình đang thấy. Cô không thấy anh đến. Mẫn Mẫn của anh quả thật không thấy anh đang ở trước mặt của cô. Mẫn Mẫn của anh quả thật đã mù thật rồi. Phong Tình đi lại chỗ cô đang ngồi. Bất ngờ anh quỳ gối xuống trước mặt của cô. Cơn đau về thể xác lẫn tinh thần làm Phong Tình chỉ biết quỳ gối hối lỗi khóc mà không nói được câu nào.
" Thẩm Dương.. sao anh không trả lời em ". Triệu Mẫn chau mày lại lên tiếng, 2 tay cô đưa lên thì đụng trúng gương mặt của Phong Tình. 1 cơn gió thổi nhẹ qua làm cô ngửi được mùi hương cực kỳ quen thuộc trên người của Phong Tình. Trái tim cô như ngừng lại giây phút này vậy. Là Phong Tình, là Phong Tình của cô đang ở trước mặt của cô thật sao. Cô không phải đang mơ chứ.