Thế Thân 49 Ngày

Chương 52: Lấy đôi mắt của Tôi đi




Xe cấp cứu vừa đến thì các bác sĩ nhanh chóng đưa Phong Tình đi. Triệu Mẫn như tìm được phao cứu sinh vừa đau vừa Khóc theo xe cấp cứu đi.

Triệu Mẫn khóc sưng cả mắt nhìn cánh cửa cấp cứu. Cô cả người vô lực ngồi trước cửa cấp cứu mà trong lòng cô vừa hối hận vừa đau lòng. Cô biết có điềm xấu trước rồi, nhưng vẫn ráng bên cạnh anh. Cô bỏ qua lời cảnh báo của mọi người cố chấp muốn bên cạnh anh. Giờ thì hay rồi.. cô đã hại anh thật rồi. Nhân định mãi mãi không thể thắng Thiên được mà.

_" Phong Tình .. Em không cho phép anh có chuyện gì. Anh nghe rõ chưa ". Triệu Mẫn nước mắt rơi như mưa nhìn cách cửa phòng cấp cứu nói. Cô vừa dứt lời thì mẹ của Phong Tình, Hứa Trác Lâm, Lý Mỹ Nam, Hồng Ân cũng vừa chạy đến.

_" Chát...... ". Mẹ Phong Tình không nói tiếng nào đã tát thật mạnh vào mặt cô 1 cái. Triệu Mẫn cũng không phản kháng lại cái tát của bà chỉ cam tâm chịu đòn. Cô là đáng bị đánh. Nếu Phong Tình vì cứu cô mà có chuyện gì cô cũng sẽ không thiết sống nữa. Gương mặt xinh đẹp của cô bị ăn 1 tát của Bà Phong mà đỏ ửng.

" Linh Nhi .. ".

" Dì Phong.. bình tĩnh lại đi ".

Lý Mỹ Nam, Hứa Trác Lâm và Hồng Ân thấy Khúc Linh Nhi bị đánh như vậy thì 3 người nhanh chóng tách 2 người ra. Bà Phong vừa biết tin thì cũng đã khóc sưng cả mắt. Bà có 1 thằng con trai một thôi hỏi sao bà không đau lòng cho được. Lúc này bà đem hết tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu cô. Bà vừa đánh vừa chửi.

_" Khúc Linh Nhi cô hài lòng chưa. Phong Tình con trai tôi mà có chuyện gì thì cô chờ mà đợi lửa giận của tôi đi. Đồ đàn bà dơ bẩn khốn kiếp. Cô tưởng lên giường với con trai của tôi thì tôi cho cô bước vào nhà Phong của tôi hay sao. Chỉ cần bà già này còn sống thì cô đừng mơ. Cô là đồ tai tinh. Phong Tình mà có chuyện gì thì tôi cho cô chôn cùng cô nghe rõ chưa ".

Bà Phong điên tiết nói. Hồng Ân nhanh chóng ôm lấy bà. Ánh mắt của cô nhìn Khúc Linh Nhi có chút thương hại, nhưng nhiều hơn là hả hê. Trước giờ khi bà Phong trước công chúng thì bà luôn nở nụ cười giả tạo nhất. Đến lúc này bà đã quên mất diễn kịch là gì luôn rồi, mà chỉ còn biết chửi rủa như 1 người đàn bà chanh chua khi hay tin con trai mình gặp nạn.

Triệu Mẫn đau lòng cúi đầu không lên tiếng phản bác lại bà Phong. Bà đánh cô là phải lắm, là cô đáng bị đánh. Phong Tình mà có chuyện gì chính cô cũng không tha thứ cho cô. Lý Mỹ Nam và Hứa Trác Lâm đau lòng đứng che chắn trước mặt cô không cho bà Phong đánh cô nữa.

_" Dì Phong bình tỉnh lại đi. Phong Tình sẽ không sao đâu ". Lý Mỹ Nam lên tiếng. Anh không biết tại sao Phong Tình lại gặp tai nạn, nhưng nhìn Khúc Linh Nhi như vậy thì anh lại đau lòng. Hứa Trác Lâm lấy ra 1 cái khăn tay đưa cho Triệu Mẫn. Nhìn cô như vậy trái tim anh cũng tái tê.

_" Phải đó Dì Phong.. Chắc chắn Phong Tình sẽ không sao ". Hồng Ân nói thêm vào.

_" Bíp..... ". Cửa cấp cứu được mở ra. Tất cả mọi người đều bu quanh 1 vị bác sĩ trẻ tuổi và đẹp trai vừa bước ra.

_" Thẩm Dương .. Con trai của Dì sao rồi. Phong Tình có làm sao không ? ". Bà Phong nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi vừa ra nói. Anh là Thẩm Dương bạn học chung với Phong Tình, cũng là bạn thân của Phong Tình. Anh là 1 bác sĩ trẻ giỏi nhất và có tiếng tăm nhất hiện nay.

_" Dì Phong... Phong Tình bị thương rất nặng. Tay phải của cậu ấy bị gãy rồi. Sau nay sẽ này rất có thể ảnh hưởng đến việc thiết kế của cậu ấy. Còn 1 chuyện nữa. Đôi mắt của cậu ấy... Đôi mắt của Cậu ấy bị thương khá nặng. Rất có thể sẽ bị mù suốt đời. Còn lại những vết thương nhỏ khác thì không đáng lo ngại. Tạm thời cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm... ". Thẩm Dương buồn rầu lên tiếng. Phong Tình vài hôm trước còn nói chuyện với anh sẽ giới thiệu bạn gái của Phong Tình cho anh thì bất ngờ lại xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy.

_" Không thể nào... ". Hồng Ân, Triệu Mẫn và Mẹ của Phong Tình cùng hét lên. Bà Phong nghe vậy thì sốc quá độ nên ngất đi.

_" Dì Phong... ". Hồng Ân hét lên.

_" Nhanh đưa bác ấy vào cấp cứu đi ". Thẩm Dương lên tiếng. Rồi anh nhanh chóng đưa bà Phong đi mất.

Triệu Mẫn cũng khó khăn lắm mới đứng vững được. Nước mắt cô rơi như mưa. Từng lời của Thẩm Dương nói làm trong lòng cô đau đến không thở nổi. Cái gọi là lấy số mạng và tương lai của Phong Tình ra đánh đổi là như vậy hay sao. Là cô... là cô 1 linh hồn đen đủi đã hại Phong Tình rồi. Cái giá cho vài ngày ngắn ngủi của 2 người như vậy có quá lắm không.

_" Phong Tình sẽ mù cả đời hay sao.. tại sao chứ ". Triệu Mẫn khóc nấc lên nói.

Lý Mỹ Nam thấy cô như vậy thì đau lòng. Đúng lý ra anh phải đi theo 2 người mới phải, nhưng lúc đó anh đã chần chừ không đi. Nếu anh đi theo cô lúc đó thì chắc không có chuyện đáng tiếc như vậy xảy ra rồi.

_" Linh Nhi .. mạnh mẽ lên em ". Lý Mỹ Nam thở dài lên tiếng. Anh 2 tay lau đi nước mắt đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh Nhẹ nhàng để cô tựa vào người của anh an ủi. Anh luôn nói sẽ đứng phía sau bảo vệ cô, nhưng anh phát hiện ra anh chẳng làm gì được cho cô cả. Anh thật vô dụng mà chỉ biết trơ mắt nhìn cô chịu đau khổ hết lần này đến lần khác.

_" Tất cả là tại em là em đã hại anh ấy rồi. Em biết trước kết quả như vậy, nhưng em vẫn cố chấp bên cạnh anh ấy. Tất cả là tại em.. tại em cả.. ". Triệu Mẫn đau đớn nói trong nước mắt.

Hứa Trác Lâm đứng đó nhưng trong lòng anh cũng đau xót không thôi. Nhìn vợ cũ của mình đang đau khổ vì người đàn ông khác thì trong miệng của anh cũng đủ loại tư vị. Nếu anh không bị Thủy Chi che mắt thì bọn anh đã có 1 gia đình ấm êm hạnh phúc rồi. Cô cũng sẽ không phải đau khổ như hiện tại.

Lý Mỹ Nam không nói gì chỉ nhẹ nhàng an ủi cô thôi. Anh khẽ thở dài.. Trời cao sao lại biết trêu chọc người như vậy chứ. Phải hành hạ đôi tình nhân này đến khi nào đây. Triệu Mẫn úp mặt vào ngực Lý Mỹ Nam mà thoải mái khóc 1 trận.

3 tiếng đồng hồ sau.

Trời đã về khuya, cũng tầm 2 giờ sáng rồi. Hứa Trác Lâm đã đi về chăm sóc cho bé Moon từ lâu. Chỉ còn lại Lý Mỹ Nam và Triệu Mẫn vẫn ngồi trước cửa cấp cứu.

Thẩm Dương cũng đến giờ thay ca nên về Phòng làm việc. Thấy Lý Mỹ Nam ngồi đó thì anh đi lại chào hỏi 1 chút. " Nam.. Cậu không về sao. Phong Tình đến sáng mai mới có thể tỉnh lại. Cậu muốn vào thăm Phong Tình thì sáng mai là có thể rồi ".

Triệu Mẫn nhìn thấy Thẩm Dương thì như tìm được phao cứu sinh. Cô đứng dậy nắm lấy 1 tay của anh rồi lên tiếng. " Bác sĩ.. Đôi mắt và tay của Phong Tình còn cứu được không ? ".

Thẩm Dương nhìn người con gái khóc sưng cả mắt trước mặt của mình. Anh đoán đây là người con gái Phong Tình thích mà cách đây vài hôm Phong Tình nói sẽ giới thiệu cho anh. Anh nhìn cô 1 chút rồi nói.

" Nếu có người đồng ý hiến mắt cho cậu ấy thì chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép mắt thì có thể Phong Tình sẽ thấy lại được bình thường. Còn về tay gãy thì có thể nối lại được, nhưng bàn tay sẽ không lanh lợi như trước mà thôi. Mọi hoạt động vẫn bình thường, chỉ có khi cầm bút vẽ lâu quá thì không được chính xác lắm thôi ".

Triệu Mẫn nghe thấy còn cơ hội cứu Phong Tình thì đôi mắt cô sáng lên cấp tốc nói. " Tôi đồng ý hiến đôi mắt của tôi. Bác sĩ.. anh lấy đôi mắt của tôi ghép cho anh ấy đi. Cầu xin bác sĩ đó.. Cầu xin anh cứu anh ấy ".

_" Linh Nhi .. không được. Anh không cho phép em làm vậy em nghe rõ chưa. Em biết em đang nói cái gì không hả ". Lý Mỹ Nam nghe vậy giật mình hét lớn lên 1 câu. Anh không cho phép cô làm như vậy. Thẩm Dương cũng giật mình khi nghe cô nói như vậy. Cô vì yêu Phong Tình mà bất chấp mọi giá luôn hay sao. Ngay cả đôi mắt của cô cũng có thể hiến. Phải yêu đến cỡ nào mới có động lực làm được như vậy.

Triệu Mẫn nhìn Lý Mỹ Nam rồi nhẹ cười trong nước mắt nói. " Anh Nam.. Anh cũng biết em sống không được bao lâu nữa mà. Nếu có thể cứu được anh ấy thì bằng mọi giá em cũng phải làm. Đừng nói hiến đôi mắt cho dù là cần thể xác của em cũng được. Anh đừng cản em. Phong Tình vì em mới ra nông nổi này, thì em làm chút chuyện nhỏ như vậy thì có đáng gì đâu. Anh ấy còn cả 1 tương lai rộng mở phía trước và sẽ quên em nhanh thôi. Em không hối hận thế nên anh cũng đừng cản em ".

Triệu Mẫn nói rồi cô bất ngờ quỳ xuống trước mặt Thẩm Dương rồi nói. " Bác sĩ Thẩm Dương.. tôi Khúc Linh Nhi đồng ý hiến mắt. Cầu xin anh cứu Phong Tình. Van xin anh hãy cứu lấy anh ấy. Nếu anh không đồng ý tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi anh đồng ý mới thôi ".

_" Linh Nhi .. Em.. ". Lý Mỹ Nam nhìn cô như vậy thì đau lòng. Trong tim anh như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua người anh vậy. Đau đến mức anh không biết khuyên cô thế nào nữa.

_" Á... ". Lý Mỹ Nam khuyên cô không được thì đau lòng hét lên 1 cái, rồi anh đá thật mạnh vào cái ghế phát tiết đau lòng. Anh không phải tức giận cô mà là tức giận vì trời đất bất công. Từ ngày mẹ anh mất anh chưa bao giờ khóc, nhưng thấy Cô như vậy anh lại rơi lệ vì cô. Phải... anh đã quên mất cô còn phải đang chống đỡ lại bệnh tật trong người. Sinh mạng bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

Thẩm Dương há hốc miệng nhìn người con gái vì yêu mà ra quyết định điên cuồng kia. Cô thực sự vì yêu mà bất chấp tất cả hay sao. Phải yêu nhau sâu đậm cỡ nào mới có thể để cô gái yếu đuối như cô làm như vậy.

" Cô Khúc.. Cô biết mình đang làm cái gì không. Nếu hiến mắt của cô cho Phong Tình như vậy, thì những tháng ngày còn lại của cô phải sống trong bóng đêm và mãi mãi không thấy được ánh sáng. Cô thực sự chấp nhận được hay sao ". Thẩm Dương đỡ cô lên nói.

Triệu Mẫn lau đi giọt nước mắt kiên cường gật đầu. " Tôi biết và cũng chấp nhận tất cả, chỉ xin anh đừng nói cho Phong Tình biết là tôi hiến mắt cho anh ấy là được rồi. Cầu xin anh giữ kín bí mật này giúp tôi. Chỉ cần anh đừng nói cho anh ấy biết đôi mắt anh ấy sở hữu là của tôi là được. Tôi đã nói xong anh có thể bất cứ lúc nào làm phẫu thuật cũng được. Van xin anh đó.. ".

_" Linh Nhi .. Đừng mà.. Anh xin em đó ". Lý Mỹ Nam nước mắt rơi như mưa lên tiếng van xin cô, nhưng chỉ thấy cô khẽ cười nói.

_" Em không sống được bao lâu nữa thì cần đôi mắt này để làm gì. Anh Nam.. Em cầu xin anh khi em làm phẫu thuật xong thì hãy đưa em đi thật xa và đừng để bao giờ cho Phong Tình tìm được em. Bao nhiêu đó đủ rồi. Cầu xin anh giúp em hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này ". Triệu Mẫn nắm lấy tay của Lý Mỹ Nam quyết tâm nói. Nếu cô là cội nguồn gây ra đau khổ cho Phong Tình thì hãy để cô trả lại tất cả cho anh. Chỉ cần anh vui vẻ sống hạnh phúc dù có phải trả cái giá đắt hơn nữa cô cũng sẽ làm như vậy. Quyết không hối hận.

_" Khúc Linh Nhi.. Em có chắc chứ ". Thẩm Dương cũng đau lòng nói.

Triệu Mẫn gật đầu. " Khúc Linh Nhi tôi tình nguyện hiến đôi mắt này cho Phong Tình mãi mãi không hối hận. Mong anh làm phẫu thuật cấy ghép mắt giúp anh ấy càng nhanh càng tốt. Nếu anh ấy tỉnh lại thì chắc chắn sẽ không đồng ý cho tôi làm vậy đâu ". Cô quyết tâm nói.

Lý Mỹ Nam bất lực nhìn cô. Trong lòng anh đau xót không thôi. Người con gái anh thích, nhưng anh chẳng làm gì được cho cô cả. Anh thật vô dụng mà.

_" Vậy được. Vậy cô theo tôi làm thủ tục. Sau khi xong chúng ta có thể tiến hành ". Thẩm Dương nói rồi bước đi. Triệu Mẫn không nói 2 lời đi theo Thẩm Dương. Lý Mỹ Nam cũng bất lực đi theo.

4h sáng.

Cô làm thủ tục hoàn tất đâu vào đó thì Triệu Mẫn cầm bút viết ra giấy vài dòng thư để lại cho Phong Tình. Cô vừa viết vừa khóc nước mắt cứ như vậy lặng lẽ rơi. Viết xong cô đưa nó cho Lý Mỹ Nam rồi nói.

" Anh Nam.. Cảm ơn anh đã ủng hộ quyết định của em. Tấm giấy này khi Phong Tình tỉnh lại hay đưa cho anh ấy. Khi em làm Phẫu thuật xong thì anh nhớ đưa em đến 1 nơi thật xa mà Phong Tình không tìm được em đó. Thời gian sẽ làm anh ấy quên được em thôi ". Triệu Mẫn vừa nói vừa nhìn Phong Tình đang hôn mê. Tay của cô nhẹ nhàng xoa khắp mặt của anh như muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trong tim của cô vậy.

" Em yêu anh.. Phong Tình.. Anh hãy quên em đi. Hãy dùng đôi mắt của em mà thay em nhìn cả thế giới và tiếp tục ước mơ của mình. Em chỉ là 1 kẻ vô tình đi qua cuộc đời anh và em sẽ trở về nơi em từng tồn tại. Duyên phận giữ anh và em đã kết thúc rồi. Nhưng không có nghĩa là em sẽ ngừng yêu anh. Mà là em quá yêu anh nên mới quyết định làm như vậy. Em không thể chịu được khi thấy anh vì em mà bị liên lụy và chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Anh vẫn mãi mãi tồn tại trong tim em, dù em có ở đâu và làm gì thì tình yêu của em sẽ mãi luôn hướng về anh. Mãi mãi... ".

Triệu Mẫn nhìn anh vừa khóc vừa cười nhìn anh lần cuối nói. Chỉ cần phẫu thuật xong thì cô mãi mãi không thể nhìn thấy anh được nữa rồi. Đây cũng là cái giá cho việc cô tự ý cãi lại Thiên mệnh. Lý Mỹ Nam nghe cô nói vậy thì hốc mắt của anh đỏ ửng quay đầu ra chỗ khác. Anh vì cô mà đau lòng đến không thở nổi nữa. Nhưng nếu đổi lại là cô hôm nay nằm đó thì anh cũng sẽ làm như vậy, nên anh không có lý do gì để cản cô.

_" Khúc Linh Nhi.. bắt đầu thôi ". Thẩm Dương đeo bao tay, khẩu trang và mặc đồ phẫu thuật lên tiếng.

_" Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi. Bác sĩ nhớ đừng nói cho anh ấy biết là người hiến mắt cho anh ấy là tôi. Tôi chỉ muốn như vậy thôi ". Cô nhìn Thẩm Dương nói rồi mới luyến tiếc buông gương mặt của Phong Tình ra. Cô nhìn gương mặt anh lần cuối rồi nằm xuống giường Phẫu thuật bên cạnh giường của Phong Tình. Tay cô còn nắm chặt lấy bàn tay thương tích của Phong Tình.

_" Nam.. Cậu ra ngoài đi. Khi nào phẫu thuật xong tôi sẽ gọi cậu tới đưa cô ấy đi ". Thẩm Dương lên tiếng.

Thật lòng của anh hâm mộ Phong Tình thật. Giờ tìm được tình yêu khắc cốt ghi tâm và người yêu như Triệu Mẫn đâu phải dễ dàng gì. Nhìn cặp đôi tình nhân phải khổ vì tình như vậy thì anh chỉ biết buồn rầu lắc đầu mà thôi. Nếu được lựa chọn ai lại muốn như vậy cơ chứ.

_" Anh Nam.. Cảm ơn anh. Nếu có thể anh thay em chăm sóc Moon giúp em. Cảm ơn anh ". Triệu Mẫn nhìn anh khẽ cười nói. Rồi cô nhắm mắt lại

Lý Mỹ Nam nhìn cô 1 cái rồi không nói gì thêm cả chỉ đau đớn bước đi. Anh chẳng biết quyết định này của anh là đúng hay sai. Chắc có lẽ sau này anh sẽ phải thật hối hận vì quyết định của mình hôm nay. Cánh cửa phòng phẫu thuật được đóng lại. Lý Mỹ Nam bất lực đấm mạnh vào tường vài cái. Tay anh đau chẳng bằng 1 góc trong tim anh bây giờ.

8 Tiếng đồng hồ sau.