_" Hừ... đợi đó mà xem. Ai là người cười đến cuối cùng ". Thủy Chi nói rồi được 1 người cảnh sát đưa đi.
Triệu Mẫn, Hứa Trác Lâm, Phong Tình và Lý Mỹ Nam đều theo bóng dáng Thủy Chi đến khuất bóng. Lúc đầu cô tính giả thành bà An để đối chất với Thủy Chi cho Hứa Trác Lâm nghe thôi. Cô cũng không nghĩ đến Thủy Chi lại có sát ý với bà An như vậy. Chuyện này quả thật cũng nằm ngoài dự đoán của cô. Nhưng như vậy càng tốt, ít ra Hứa Trác Lâm cũng sáng mắt ra nhìn cho rõ thật thật giả giả.
_" Linh Nhi .. Chúng ta về ăn mừng thôi ". Phong Tình nắm tay cô nói. Trong lòng anh lúc này thực sự lo lắng, giống như Hứa Trác Lâm sau khi biết được sự thật sẽ tìm cách quay lại dành Khúc Linh Nhi với anh vậy. Vì 2 người vốn là vợ chồng lại có bé Moon là sợi dây liên kết nữa. Anh sợ mất cô là thật.
_" Ưm... Chúng ta về thôi. Hứa Trác Lâm anh bây giờ sáng mắt ra chưa. Anh lo cho mẹ An đi tôi về đây ". Triệu Mẫn liếc mắt nhìn Hứa Trác Lâm nói. Cô kéo tay Phong Tình và Lý Mỹ Nam đi ra thì bất ngờ Hứa Trác Lâm cầm 1 tay của cô lại nói.
_" Linh Nhi... Tôi.. Anh xin lỗi ". Hứa Trác Lâm ánh mắt đỏ hoe nói. Lúc này anh thực sự cảm thấy mình có lỗi với 2 mẹ con cô nhiều lắm. Bao nhiêu năm qua anh vì Thủy Chi mà bỏ mặt cô và Bé Moon, lại còn hay mắng chửi cô nữa, nên giờ chắc cô hận anh nhiều lắm. Anh biết tiếng xin lỗi của anh bây giờ không thể bù đắp được gì nhưng anh vẫn muốn nói xin lỗi cô. Xin lỗi vì tất cả những gì anh đã làm.
Triệu Mẫn nhìn 1 tay của mình bị Hứa Trác Lâm cầm lấy thì nhíu mày. Cô khẽ cười khinh bỉ rồi cô rút tay của cô ra khỏi tay của Hứa Trác Lâm nói.
" Tổng Giám đốc Hứa à... Những gì mấy năm qua anh làm thì chỉ 1 câu xin lỗi của anh thì có thể giải quyết được hết hay sao. Danh dự của tôi, tuổi thanh xuân của tôi, hạnh phúc của tôi, hy vọng của tôi, tình cảm của tôi và những lời nhục mạ của anh làm tổn thương tôi, thì anh nghĩ chỉ 1 câu xin lỗi của anh có thể níu kéo và bù đắp lại tất cả được hay sao. Anh xem tình cảm Khúc Linh Nhi là cái gì ".
Triệu Mẫn vì cảm xúc của cố chủ chia phối mà khi cô nói những lời này thì mắt của cô đã hoe, nước mắt của cô rơi xuống gương mặt xinh đẹp từ lúc nào chính cô cũng không biết. Cô cảm nhận được trái tim của Khúc Linh Nhi nhói lên từng cơn đau nhói khi nghe tiếng xin lỗi của Hứa Trác Lâm. Giống như đến lúc Khúc Linh Nhi tự tử chết rồi nhưng vẫn luôn mong chờ để nghe được 1 lời xin lỗi của Hứa Trác Lâm vậy. Nếu Khúc Linh Nhi còn sống thì có lẽ Khúc Linh Nhi sẽ mềm lòng mà tha thứ cho Hứa Trác Lâm, nhưng cô là Triệu Mẫn mà không phải Khúc Linh Nhi. Cô không thể tha thứ cho 1 người chồng, 1 cha, 1 người con vô trách nhiệm, bạc bẽo, vô tình vô nghĩa như vậy được.
_" Hứa Trác Lâm. Cách xin lỗi tốt nhất của anh là làm ơn tránh xa tôi ra. Tốt nhất là anh nên xem tôi là người xa lạ, hay là 1 người dân nước lạ chỉ vô tình bước qua cuộc đời anh là được rồi. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh làm ơn đừng dính dáng gì đến tôi nữa. Mẹ An tôi giao lại cho anh chăm sóc. Anh vì Thủy Chi mà chửi Mẹ An là bất hiếu. Anh vì Thủy Chi mà ngoại tình bỏ mặt vợ trẻ là bất trung bất nghĩa. Anh bỏ mặc con thơ vừa mới chào đời là bất nhân. Hứa Trác Lâm... 1 người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như anh không đáng được tha thứ. Người anh nên xin lỗi nhất là mẹ anh và con gái nhỏ của anh kìa. Tôi thì đã cạn tình cạn nghĩa với anh lâu rồi ". Triệu Mẫn lau giọt nước mắt đi bình tĩnh lại nói.
Hứa Trác Lâm nghe từng lời cô nói mà giống như những lưỡi dao mỏng cứa tim anh đến đau đớn tột cùng. Ánh mắt của anh đỏ ửng long lanh nước, nếu anh không phải là đàn ông thì có thể anh đã khóc tại đây rồi. Trong lòng anh lúc này hối hận và xót xa thật nhiêu. Cô nói đúng anh là 1 người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa thì thực sự không đáng được tha thứ. Tay của anh đưa lên muốn kéo tay của Khúc Linh Nhi năn nỉ nhưng anh không dám. Anh biết trong thời gian qua anh đã mù quáng làm tổn thương cô quá nhiều rồi. 1 lời xin lỗi của anh chẳng thể bù đắp được nhưng lỗi lầm và tổn thương anh gây ra cho cô.
_" Linh Nhi.. Anh thật lòng xin lỗi em. Em cho anh thêm 1 cơ hội bù đắp cho mẹ con em được không ?. Moon nó còn nhỏ. Con bé không thể lớn lên mà không có ba được. Linh Nhi.. Anh xin em cho anh thêm 1 cơ hội để anh sửa sai được không ". Hứa Trác Lâm kéo tay của cô nói.
_" Không được... ". Phong Tình nghe vậy gấp gáp nói. Phong Tình vừa cất tiếng thì thu hút toàn bộ ánh mắt dồn về phía của anh.
Phong Tình ngại quá ho nhẹ 1 cái đánh lạc hướng. " Khụ... Khụ.. Linh Nhi hiện tại rất tốt. Hứa Trác Lâm.. Anh muốn xin lỗi thì để cho em ấy 1 mình thoải mái là được rồi. Biết đâu hôm nay cậu tiễn Thủy Chi đi, rồi ngày mốt lại có thêm 1 Thủy Chi khác thì sao. Linh Nhi em ấy không chịu được hành xác lẫn tinh thần nữa đâu ". Anh nói như vậy là đang nhắc khéo cho Khúc Linh Nhi biết là có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Bản tính trăng hoa phong lưu thì cũng giống như ngựa quen đường cũ, rồi 1 ngày Hứa Trác Lâm cũng sẽ tái phạm lại thôi.
Triệu Mẫn đưa mắt nhìn Phong Tình 1 cái. Phong Tình nhảy vào nói làm cô cũng bất ngờ, nhưng ý của anh thì cô nghe ra được. Cô thu lại ánh mắt rồi lại nhìn Hứa Trác Lâm nói. " Hứa Trác Lâm. Anh còn mặt mũi nhắc đến bé Moon hay sao. Vài ngày trước anh đuổi mẹ con tôi đi sao lúc đó anh không nghĩ đến con bé còn nhỏ không thể sống mà không có ba. Con bé năm nay đã 4 tuổi. 4 năm qua không có Hứa Trác Lâm anh thì 1 tay Khúc Linh Nhi cũng chăm sóc con bé được. Thì bây giờ bé có hay không có người Ba như anh cũng không là vấn đề gì nữa rồi. Chuyện bù đắp thì khỏi đi ".
_" Linh Nhi .. Anh xin lỗi mẹ con em. Anh biết sai rồi cho anh 1 cơ hội nữa không được sao ". Hứa Trác Lâm cúi đầu nói.
_" Hứa Trác Lâm... 1 ly đã đổ đi thì mãi mãi không thể lấy lại được như cũ đâu. Khúc Linh Nhi tôi mãi mãi không cầm lại thứ mà tôi đã bỏ đi. Duyên phận vợ chồng giữa 2 chúng ta đến đây đã hết. Tình cảm của tôi với anh đã không còn lâu rồi. Tôi chỉ muốn cho anh thấy bộ mặt thật của Thủy Chi thôi, chứ không phải tôi làm tất cả để anh quay về với mẹ con tôi. Anh hiểu chứ ?. Nếu anh không ép tôi đến đường cùng tôi cũng không rảnh quan tâm đến chuyện của anh. Phong Tình... Chúng ta về thôi ". Triệu Mẫn liếc mắt nhìn Hứa Trác Lâm 1 cái rồi cô kéo tay Phong Tình bước đi.
" Sống gió đã qua rồi. Khúc Linh Nhi cô yên nghỉ đi. Chuyện của cô, tôi đã giúp cô làm gần xong rồi ". Cô nắm tay Phong Tình thì thầm trong đầu 1 câu.
Lý Mỹ Nam tính bước đi nhưng nghĩ cái gì đó anh dừng lại nhìn Hứa Trác Lâm nói. " Phụ nữ từ khi sinh ra thì họ chỉ hơn thua nhau là ở tấm chồng mà thôi. Lấy được ông chồng tốt, hạnh phúc thì họ mỉm cười khoe khoang với thiên hạ. Lấy phải người không tốt thì họ cam chịu ngậm đắng nuốt cay. Hứa Trác Lâm... Anh có phúc mà không biết hưởng, có vợ đẹp con ngoan thì anh không muốn, anh lại nhẫn tâm đi tổn thương cô ấy như vậy đúng là đại ngốc mà. Giờ anh hối hận cũng đã quá muộn rồi. Lời xin lỗi của anh chẳng thể bù đắp được gì đâu. Trái tim của cô ấy hiện tại đã không thuộc về anh nữa rồi. Trái tim của cô ấy đã thuộc về người khác rồi. Anh đã không cho cô ấy được hạnh phúc thì để người khác thay thế anh làm đi ".
Hứa Trác Lâm đưa mắt nhìn Lý Mỹ Nam. Giờ anh mới nhận ra những điều đó thì đã quá muộn rồi. Lỗi là của anh thì giờ ai muốn trách muốn mắng gì anh cũng được.
Lý Mỹ Nam nhìn về Hứa Trác Lâm bằng ánh mắt cảm thông rồi âm thầm nghĩ. " Dù gì Linh Nhi cũng không còn sống được không được bao lâu nữa, hãy để em ấy được tự do, và tận hưởng hạnh phúc hết những tháng ngày còn lại đi. Nếu Hứa Trác Lâm anh còn dám làm tổn thương đến cô ấy 1 lần nữa thì đừng trách tôi vô tình. Từ bây giờ trở đi tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến em ấy, dù chỉ 1 chút tôi cũng không cho phép ". Lý Mỹ Nam khẽ thì thầm trong lòng mà nhìn bóng lưng của Phong Tình và Khúc Linh Nhi. Anh vỗ vai Hứa Trác Lâm 1 cái rồi anh bước đi.
Mọi người đã đi hết thì Hứa Trác Lâm ngồi xuống ghế đưa tay lau đi những giọt nước mắt muộn màng. Lúc này chỉ còn mình anh nên anh có khóc cũng không ai biết. Anh lúc này giống như 1 đứa trẻ lạc lối, chỉ biết ngồi khóc, những giọt nước mắt hối hận muộn màng cứ lăn dài trên mặt. Anh giận bản thân mình sao không nhận ra bản mặt thật của Thủy Chi sớm hơn. Anh giận bản thân mình tại ngu ngốc đến như vậy.
_" Á.....". Hứa Trác Lâm điên lên vừa khóc, vừa đấm thật mạnh vào tường cho hạ cơn giận trong lòng. Anh cứ đấm cứ đá vào tường cho đến khi tay của anh đầy máu tươi chói mắt, anh mệt mỏi quỳ hẳn xuống sàn. Bàn tay đầy máu tươi của anh nắm lại thật chặt.
_" Thủy Chi... tất cả đều là tại cô. Chính cô hại gia đình của tôi tan nhà nát cửa. Cô dám lừa dối tôi thì đừng trách tôi tuyệt tình ". Hứa Trác Lâm nghiến răng nói. Nói rồi anh lấy điện thoại ra, anh bấm số rồi gọi đi.
_" Thư ký Lý... Tất cả hợp đồng và dự án liên quan đến Thủy Chi đều hủy bỏ hết cho tôi. Tất cả đều thay diễn viên nổi tiếng khác đóng thế đi. Còn nữa cho người mở 1 cuộc họp báo giải oan cho Khúc Linh Nhi cho tôi, ngoài ra cho người đi điều tra xem 4 tháng trước Thủy Chi đã làm gì. Tôi muốn biết tất cả quá khứ của Thủy Chi. Còn nữa đem chứng cứ tôi gửi cho anh đem ra công bố đi. Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất đóng băng hết tài chính của Thủy Chi cho tôi ". Hứa Trác Lâm giọng nói đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự tức giận của anh.
_" Giám đốc... Phim của Thủy Chi sắp khởi chiếu rồi. Giờ gỡ bỏ không được đâu. Tổn thất lần này là rất lớn đó. Anh có nên suy nghĩ lại không ". Thư ký của Hứa Trác Lâm gấp gáp nói.
_" Tôi nói gỡ bỏ là gỡ bỏ. Không phải có 1 cô diễn viên hạng A mới nổi đó sao. Anh ra giá gấp đôi mời cô ta đóng thế đi. Tất cả tổn thất tôi chịu hết ". Hứa Trác Lâm lớn tiếng nói.
_" Hài... Được rồi. Tôi đi làm ngay ". Thư ký của Hứa Trác Lâm thở dài rồi cúp máy. Hứa Trác Lâm cúp máy rồi đi sang phòng khác thăm bà An đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Phong Tình lái xe đưa Triệu Mẫn về. Trên xe Triệu Mẫn chỉ nhìn ra ngoài đường im lặng không nói gì hết. Trong tâm của cô lúc này rất nhiều suy nghĩ. Nhất là chuyện rắc rối với Hứa Trác Lâm cô đã giải quyết xong thì không còn lý do gì để ở lại nhà của Phong Tình nữa. Cô sẽ không còn được gặp anh thường xuyên nữa rồi. Cô thực sự không muốn như vậy chút nào. Phong Tình tuy lái xe nhưng trong đầu anh cũng suy nghĩ không khác cô bao nhiêu. Anh cũng đang tìm cách để giữ cô lại, nhưng anh vẫn chưa biết mở lời như thế nào thì nghe Khúc Linh Nhi lên tiếng.
_" Anh Phong Tình... Đi mua đồ về nấu đồ ăn đi. Hôm nay là ngày vui mà ". Triệu Mẫn cười nói.
_" Được... em biết em muốn gì thì anh không thể từ chối mà ". Phong Tình cười nói.
_" Anh và Hồng Ân thế nào rồi. Em nghe anh Nam nói 2 người có hôn ước từ nhỏ phải không ? ". Triệu Mẫn khẽ cười gián tiếp nhắc nhở Phong Tình nói. Cô cười như ánh mắt lại thoáng qua 1 tia đau lòng rất nhanh rồi vụt tắt.
_" Anh chỉ xem Hồng Ân là em gái thôi. Bọn anh là chơi chung với nhau từ nhỏ nên người lớn tự tiện gắn ép thôi. Anh nói thật đó. Anh đang tính tìm dịp nào nói rõ với ba mẹ anh đây. Linh Nhi em đừng hiểu lầm ". Phong Tình nhanh chóng giải thích.
_" Hahaha... Anh giải thích với em làm gì. Em chỉ là người ngoài ăn nhờ ở đậu thì em làm gì dám có ý kiến chứ ". Triệu Mẫn cười nói.
_" Linh Nhi.. Em nên nhớ 1 điều là trên thế gian này ai cũng có thể hiểu lầm anh, mấy chuyện đó anh không để trong lòng. Nhưng chỉ trừ 1 người duy nhất là em ra. Anh không muốn bị em hiểu lầm. Em có hiểu không ?. Nếu em hiểu lầm anh thì trong lòng anh thực sự rất buồn đó ". Phong Tình cầm lấy 1 tay của cô nói.
_" Anh đừng nghĩ nhiều. Em nhắm mắt 1 chút, khi nào đến siêu thị anh gọi em dậy là được ". Triệu Mẫn nói rồi nhắm mắt.
Phong Tình nhìn cô 1 chút rồi Anh không nói thêm cái gì nữa mà lái xe thẳng đến siêu thị lớn ở gần đây nhất. Anh và cô đi mua rất đồ, cả 1 xe đẩy còn chứa không nổi. Rất nhiều người nhận ra Phong Tình đều đi lại chào hỏi anh 1 tiếng. Cả 1 đọc đường anh chỉ toàn là tiếp khách thôi.
2 người mua sắm vui vẻ thì có ống kính bí mật nhanh chóng chụp lại rất nhiều ảnh thân mật của 2 người. Từ cái nắm tay hay là lúc Phong Tình nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến đầy ẩn ý. Chụp ảnh của 2 người 1 hồi thấy đủ người đó mới rút đi. Triệu Mẫn và Phong Tình vẫn không biết gì vẫn vô tư đi mua sắm rồi cười nói vui vẻ.
Phong Tình chở cả 1 xe đầy thức ăn về đến nhà thì bé Moon cùng với chị giúp việc vừa làm xong 1 cái bánh gato thật đẹp rồi. Thấy cô thì bé Moon hét lên thật to. Cả người bé dính toàn kem tươi chạy ôm lấy cô." Mẹ Linh Nhi, Ba Phong Tình về rồi... "