Thế Thân 49 Ngày

Chương 118: Hôn mê sâu




" Thẩm Dương... Thẩm Dương.. Anh sao rồi. Sao anh lại ngốc như vậy hả. Ai cho phép anh đỡ đạn thay cho em hả. Anh bị ngốc rồi sao ". 

Triệu Mẫn nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Dương mà khóc lớn tiếng. Máu từ trên ngực của Thẩm Dương chảy ướt cả bàn tay của Triệu Mẫn.

Sự cố bất ngờ khiến Phong Thần Vũ và Chu Tước cũng ngơ ngác. Anh nhìn Triệu Mẫn ôm Thẩm Dương khóc mà anh cũng đau lòng.

" Thẩm Dương.. ráng chịu đựng một chút tôi đưa cậu đến bệnh viện ". Phong Thần Vũ cầm lấy một cánh tay của Thẩm Dương lên tiếng. Thẩm Dương mím chặt môi chịu đau nhìn Triệu Mẫn đang rơi lệ vì anh. Anh tựa đầu vào ngực của Triệu Mẫn rồi nhỏ giọng an ủi. Hôm nay đã quyết định đi cứu Triệu Mẫn thì anh đã không màng đến sống chết của mình rồi, chỉ cần Triệu Mẫn bình an thì kết cục của anh có ra sao đi chăng nữa, anh cũng sẽ không oán trách lấy một câu.

" Mẫn Mẫn .. đừng khóc nữa mà. Em Khóc sẽ không đẹp đâu. Anh thích thấy em cười hơn. Em Khóc vì anh thì anh thật sự cảm thấy mình tồi tệ. Mẫn Mẫn.. Em trả lời anh một câu hỏi được không ?. Nếu hôm nay anh phải chết thì em có đau lòng hay không ?. Em.. Em sẽ nhớ đến Thẩm Dương anh chứ ".

Triệu Mẫn nghe Thẩm Dương hỏi như vậy thì cô lại khóc lớn tiếng hơn. Cô không muốn Thẩm Dương chết, nước mắt của cô rơi từng giọt, từng giọt lên gương mặt của Thẩm Dương. Tim của cô đau đến không còn cảm giác gì nữa rồi.

" Thẩm Dương.. Anh đừng nói nữa mà. Anh sẽ không sao đâu, anh sẽ không chết. Em không muốn anh chết. Đồ ngốc.. Anh không được chết. Em không cho phép anh nói mấy lời xui xẻo kia ".

Triệu Mẫn vừa khóc vừa đưa tay cố bịt lại lỗ thủng trên vai của Thẩm Dương còn đang rỉ máu. Cô là người từng trải dùng thân đỡ đạn, nên cô thừa hiểu cảm giác bị 2 viên đạn ghim vào người đau đớn đến cỡ nào. Triệu Mẫn càng cố gắng cầm máu cho Thẩm Dương thì bàn tay của cô lại toàn là máu của anh, 5 ngón tay đỏ rực máu.

" Mẫn Mẫn.. Được nhìn thấy em an toàn là anh có chết cũng vui rồi. Anh đã từng hứa với lòng mình là cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ bảo vệ cho em được an toàn. Anh làm được rồi. Bây giờ anh rất vui.. thật đó, nhưng nếu hôm nay anh chết thì anh thực sự lo lắng sau này sẽ không ai bảo vệ cho em ".

Thẩm Dương đưa một tay vuốt lấy gương mặt của Triệu Mẫn thì thầm, chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi anh muốn nhìn kỹ cô, nhìn kỹ người con gái anh yêu nhất. Dù cô có là ai đi chăng nữa thì trong mắt của anh cô vẫn đẹp, là đẹp nhất trên thế gian mà không có gì có thể sánh bằng.

" Đồ ngốc.. Tại sao anh phải làm như vậy hả. Tại sao hả đồ ngốc ". Triệu Mẫn lại khóc lớn tiếng hỏi.

" Bởi vì anh đã nợ em. Ông trời đưa anh đến đây để trả nợ cho em. Anh đã từng nợ em một lời yêu và một lời xin lỗi. Có một lời này anh giữ lại trong lòng đã lâu. Nếu hôm nay không nói thì anh sợ mình không có cơ hội nào để nói nữa.. Mẫn Mẫn... cả 2 kiếp làm người của Thẩm Dương anh đều yêu phải một người con gái.. Đó là em.. Linh Nhi.. ". Thẩm Dương khẽ cười đau đớn nói, mỗi lần kéo hơi lên để nói thì lòng ngực của anh lại đau thốn đến xé tim gan, tay của anh đang nắm chặt lấy tay của Triệu Mẫn cũng khẽ run lên. Anh biết mình sắp không trụ được nữa rồi.

" Anh là đồ đại ngốc.. Em đưa anh đến bệnh viện. Muốn nói cái gì với em thì đợi sau khi anh khỏe lại thì em sẽ ngồi nghe anh nói đến sáng. Thần Vũ.. Đưa Thẩm Dương đến bệnh viện cấp cứu nhanh lên. Thẩm Dương mất nhiều máu quá rồi. Làm ơn cứu Thẩm Dương đi.. chậm nữa không kịp đâu ". Triệu Mẫn vừa khóc vừa hét lên nói.

Phong Thần Vũ nghe vậy nhanh chóng ôm Thẩm Dương chạy thật nhanh ra xe. Triệu Mẫn chạy theo, tay của cô còn nắm chặt lấy tay của Thẩm Dương không buông. Phong Thần Vũ cho Thẩm Dương nắm ở ghế sau. Triệu Mẫn ngồi kế Thẩm Dương để nói chuyện với Thẩm Dương ngăn không để Thẩm Dương ngất đi. Chu Tước không nói 2 lời nhanh chóng rồ ga đi đến bệnh viện gần nhất cấp cứu trước. Vì cứu người cô chạy gần như là hết công suất.

" Mẫn Mẫn.. Anh buồn ngủ quá. Anh ngủ một giấc rồi dậy nói chuyện với em tiếp có được không ?. Anh mệt mỏi quá rồi không mở mắt lên nổi nữa. Anh phải ngủ một giấc đây ".

Thẩm Dương nhỏ giọng nói, tay của anh cũng không còn sức lực để cầm tay của Triệu Mẫn nữa. Anh thực sự rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài thôi. Cơ thể của Triệu Mẫn lại mềm mại và ấm áp như vậy, anh chỉ muốn ôm lấy cô ngủ một giấc thật ngon, không cần tỉnh lại cũng được, miễn là được chết trong lòng ngực của người anh yêu là đủ rồi.

" Thẩm Dương.. Tỉnh lại.. Anh không được ngủ. Anh có nghe thấy không ?. Em không cho phép  anh ngủ. Nói chuyện với em đi. Nói cái gì cũng được, em đều nghe anh nói . Em không cho anh ngủ anh nghe rõ chưa ? ".

Triệu Mẫn vừa khóc vừa vỗ nhẹ lên mặt của Thẩm Dương cho anh tỉnh táo. Cô rất sợ, cô sợ một khi anh nhắm mắt ngủ rồi sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại nữa. Cô không muốn Thẩm Dương phải chết trong vòng tay của cô.

"  Linh Nhi... Anh yêu em. Suốt cả đời Thẩm Dương này chỉ yêu có một người con gái đó là em. Em có biết không ?, đừng bỏ anh đi nữa được không ?. Chúng ta về lại Thiên Hoa ngắm tuyết rơi, rồi cùng nhau uống bia ngắm mặt trời lặn được không ? ".

Thẩm Dương bắt đầu lâm vào mê sảng nói lung tung. Anh gần như là cây đèn cạn dầu rồi, sinh mạng như ngọn đèn rung rinh trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.

" Thẩm Dương.. Anh tỉnh táo lại đi. Đến bệnh viện rồi. Anh ráng chịu thêm một chút nữa thôi. Không phải anh nói muốn làm ba nuôi của con em hay sao. Anh phải mạnh mẽ lên. Đừng chết mà Thẩm Dương. Em xin anh đó, tỉnh lại nói chuyện với em đi ". Triệu Mẫn thấy anh bắt đầu mê sảng thì lớn tiếng nói. Cô khóc càng lúc càng lớn tiếng rồi vỗ mạnh lên mặt Thẩm Dương vài cái..

Thẩm Dương nói mê sảng thêm vài câu rồi dần dần nhắm mắt lại lâm vào hôn mê. Triệu Mẫn có gọi anh lớn tiếng cỡ nào đi chăng nữa thì Thẩm Dương cũng không mở mắt.

Chu Tước thấy một bệnh viện thì cấp tốc chạy vào. Phong Thần Vũ nhanh chóng ôm lấy Thẩm Dương chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Triệu Mẫn vừa chạy theo vừa khóc cho đến khi Thẩm Dương được đưa vào cấp cứu. Cánh cửa được đóng lại thì Phong Thần Vũ, và Triệu Mẫn chỉ biết ngồi ở ngoài đợi chờ kết quả thôi.

" Cô Chủ.. An tâm, ca phẫu thuật này sẽ do Chu Tước chịu trách nhiệm. Chu Tước sẽ nhất định sẽ mang Thẩm Dương bình an quay về từ tay thần chết ". Chu Tước lên tiếng rồi không đợi Triệu Mẫn nói gì nữa cô nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.

" Mẫn Mẫn .. Đừng khóc nữa. Thẩm Dương sẽ không sao đâu. Có Chu Tước chịu ra tay cứu Thẩm Dương thì cậu ấy sẽ không sao đâu. Y thuật của Chu Tước rất cao, chỉ cần là ca phẫu thuật cực khó thì Chu Tước sẽ xen vào. Chu Tước chưa bao giờ thất bại nên em an tâm. Thẩm Dương sẽ bình an vô sự ".

Phong Thần Vũ nhỏ giọng an ủi. Thật lòng anh không muốn thấy Thẩm Dương chết chút nào, vì cứu anh và Triệu Mẫn mà Thẩm Dương phải chết thì chắc chắn trong lòng anh và Triệu Mẫn sẽ có khúc mắc vướng ở trong tim, sau này có ở bên nhau cũng chẳng hề vui vẻ gì.

" Thần Vũ..Em không muốn Thẩm Dương chết. Em không muốn anh ấy vì đỡ đạn cho em mà chết. Anh Hai đã chết rồi.. Em không muốn Thẩm Dương cũng phải chết ". Triệu Mẫn úp mặt vào người của Phong Thần Vũ mà khóc lớn tiếng.

" Mẫn Mẫn .. Anh Hai em chưa chết, là thật đó.. Lăng Phong đi chi viện cho nhóm người Thiên Long rồi sẽ về ngay thôi. Anh Hai của em tài giỏi như vậy thì sao chết dễ dàng chết như vậy được. Em đừng khóc nữa. Anh Hai em không chết thì Thẩm Dương cũng chắc chắn sẽ bình an vô sự mà ". Phong Thần Vũ khẽ cười vuốt ve mái tóc dài của Triệu Mẫn lên tiếng. Thấy cô đau lòng như vậy thì thì tim của anh cũng không thoải mái chút nào.

" Anh Hai chưa chết ?. Thần Vũ.. Không cho phép anh gạt em ". Triệu Mẫn lau vội giọt nước mắt trên mặt hỏi.

" Từ khi nào Triệu Mẫn em lại to gan đến mức dám nghi ngờ lời của anh nói thế hả. Lăng Phong người dễ dàng hạ gục như vậy hay sao. Anh và Lăng Phong cạnh tranh nhau đã nhiều năm mà anh còn không thể làm anh hai của em ăn một chút thiệt thòi nào. Cái bọn đó muốn lấy mạng của anh hai em thì chỉ có nằm mơ thôi. Em đừng khóc nữa, sưng hết cả mắt rồi kìa. Thấy em khóc vì người đàn ông khác anh sẽ ghen đó. Thẩm Dương chắc chắn sẽ không sao mà ". Phong Thần Vũ gõ nhẹ vào trán của Triệu Mẫn rồi khẽ cười an ủi nói.

Triệu Mẫn nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng, vậy là Lăng Phong không chết, chỉ cần Thẩm Dương làm cấp cứu thành công vượt qua nguy hiểm thì tốt rồi. Cô đưa mắt nhìn về phòng cấp cứu, trong lòng lại khẽ cầu xin bề trên thương xót mà cứu lấy Thẩm Dương. Phong Thần Vũ không nói gì chỉ im lặng ôm Triệu Mẫn, giống như anh muốn truyền một chút sức mạnh cho cô để Triệu Mẫn không thể gục ngã.

Ở bên trong phòng cấp cứu, các bác sĩ ở đây ai cũng không đồng ý cho phép Chu Tước đụng dao đụng kéo để làm phẫu thuật cứu Thẩm Dương.

" Xin lỗi.. Cô không thể tham gia cuộc phẫu thuật này. Nhịp tim của bệnh nhân đang giảm mạnh nếu cô còn cản trở bọn tôi làm việc thì anh ta chết mất ". Một bác sĩ trưởng khoa ở đây lên tiếng.

" Phải đó.. Mời cô ra ngoài ngay, đừng ở đây cản trở bọn tôi cứu người ". Một người khác lên tiếng.

" Hừ... Bằng điều dưỡng còn không có mà đòi làm phẫu thuật cứu người hay sao ?, thật là nực cười mà ". Một y tá chen vào lên tiếng.

Chu Tước khẽ chau mày không vui. Giao Thẩm Dương cho mấy người này thì Thẩm Dương chết thật thì có. Cô không nói nhiều lời mà từ trong người lấy ra một quả lựu đạn và một cây súng ngắn. Ánh mắt sắc bén của cô nhìn tất cả bác sĩ, và y tá ở đây. Chu Tước nhìn về phía của ai thì người đó đều rợn cả da gà.

" Ai dám cản trở tôi cứu người.. CHẾT... ". Giọng của Chu Tước âm u lạnh nhạt vang lên.

Tất cả bác sĩ và Y tá ở đây thấy quả lựu đạn và súng trên tay của Chu Tước thì ai cũng run rẩy rồi, chẳng còn ai dám ý kiến ý cò gì cản trở cô nữa. Chọc Chu Tước khùng lên thì chỉ có nước chết chùm cả lũ...

" Dao mổ đâu ? ". Chu Tước nhanh chóng ra lệnh.

Một cô ý ta thấy vậy nhanh chóng đưa dao mổ cho Chu Tước, hiện tại ở đây thì Chu Tước là lớn nhất rồi, không ai dám chọc cô điên lên dù chỉ một chút.

Chu Tước không rảnh tranh cãi với nhóm bác sĩ ở đây. Cô lại tập trung hết sức mình vào vết thương sâu trên người của Thẩm Dương, hít vào một hơi rồi cô tiến hành phẫu thuật cứu Thẩm Dương từ tay thần chết về. Ở thế giới ngầm đen tối có ai mà không biết một người con gái có tên gọi là Quỷ Y Thánh Thủ, chỉ cần Quỷ Y Thánh Thủ chịu ra tay cứu người, thì cho dù là người đó bị thương nặng đến đâu cô cũng sẽ cứu lại được. Biệt danh của cô không phải là khi không mà có. Cô làm người lúc nắng lúc mưa, thích thì tự tay cứu, không thích thì dù có chết thì cô cũng sẽ không đồng ý cứu bất kỳ ai.

" Hút máu ".

" Lau mồ hôi ".

" Dao.. ".

Tiếng của Chu Tước vẫn lạnh nhạt ra lệnh. Các bác sĩ ở đây mới đầu cho rằng Chu Tước là bị điên, nhưng khi thấy cách Chu Tước làm thuần thục thì ai nấy đều nhìn Chu Tước bằng ánh mắt kinh ngạc cực kỳ. Nhìn Chu Tước ra tay thì mấy ông bác sĩ ở đây tự nhận mình không bằng. Ai cũng cam tâm làm trợ lý Chu Tước toàn quyền xử lý mà không có thêm ý kiến gì nữa.

Trời đã sang một ngày mới.

Cánh cửa Phòng cấp cứu cũng được mở ra. Chu Tước mệt mỏi nhìn Phong Thần Vũ và Triệu Mẫn.

" Cuộc Phẫu Thuật thành công. Thẩm Dương vẫn còn trong hôn mê sâu, còn có thể tỉnh lại hay không thì phải xem ý chí của Thẩm Dương thế nào. Anh ta vẫn còn chưa chết được, cũng may trên ngực của Thẩm Dương có chiếc điện thoại đỡ thay cho Thẩm Dương một mạng, nếu không thì đạn ghim thẳng vào tim thì cho dù là ai cũng không cứu được anh ta ". Chu Tước mệt mỏi lên tiếng.

" Tốt quá rồi.. Thẩm Dương còn sống là tốt rồi ". Triệu Mẫn khẽ cười mừng rỡ nói. Tâm trạng của cô lúc này giống như vừa bỏ xuống được bao gạo nặng ngàn kg vậy.

" Nhưng có điều... Thẩm Dương anh ta có vẻ không muốn tỉnh lại thì phải. Có lẽ là Thẩm Dương sợ phải đối diện với thực tại khốc nghiệt nào đó, nên anh ta chọn cách trốn tránh không muốn tỉnh lại ". Chu Tước lên tiếng.

" Cái này làm sao có thể được. Thẩm Dương tại sao phải trốn tránh không muốn tỉnh lại. Chu Tước cô không lầm chứ ". Triệu Mẫn lắc nhẹ đầu nói.

" Cái này là tôi cũng chỉ là suy đoán, trực giác cực mạnh của ngành y làm tôi đoán như vậy, hy vọng tất cả là tôi đoán sai. Đợi ngày mai Thẩm Dương có tỉnh lại hay không rồi sẽ tính tiếp. Tạm thời Thẩm Dương an toàn rồi ". Chu Tước trả lời.

" Chu Tước.. Vất vả cho cô rồi. Về nghỉ ngơi sớm đi ". Phong Thần Vũ gật nhẹ đầu lên tiếng.

" Vậy cậu chủ ở lại đi. Có chuyện gì thì cho Chu Tước biết ". Chu Tước gật nhẹ đầu rồi cô ngáp nhẹ. Cả ngày bận rộn đủ thứ còn phải làm phẫu thuật kéo dài thì cô lúc này mệt thật rồi.

Bóng của Chu Tước mất hút thì Triệu Mẫn với Phong Thần Vũ vẫn đợi ở cửa phòng hồi sức. Triệu Mẫn tựa đầu lên vai của Phong Thần Vũ chờ đợi thì nhóm người của Lăng Phong, Lưu Ly và 3 người Thiên Long, Huyền Vũ cũng quay trở lại. Lăng Phong từ xa thấy Triệu Mẫn thì gọi lớn.

" Mẫn Mẫn .. ".

" Anh Hai.. ".

Triệu Mẫn nghe vậy thì chạy lại ôm chầm lấy Lăng Phong. Thấy anh bình an thì cô lại òa khóc, cô nghĩ là anh bị nổ banh xác rồi chứ. 2 tay của Triệu Mẫn bất giác ôm lấy cả người Lăng Phong thật chặt.

" Con bé ngốc này. Chạy cái gì hả. Em đi từ từ thôi gấp gáp cái gì hả. Em bây giờ không được hoạt động mạnh nữa có nghe chưa ?. Em không bị thương ở đâu đó chứ ".

Lăng Phong khẽ cười cưng chiều mắng yêu nói. Có em gái thật tốt, trước giờ anh vào sinh ra tử một mình không có ai lo lắng cho anh, giờ có người vì sự an toàn của anh mà khóc thì quả thật tim của anh thấy ấm áp vô cùng. Nước mắt của Triệu Mẫn làm anh hiểu rõ mình sống trên đời này còn chút ý nghĩa.

" Người ta lo lắng cho anh mới khóc chứ bộ. Thấy quả bom đó nổ mạnh làm tim của em như muốn rớt ra ngoài. Thấy anh an toàn là em vui rồi ". Triệu Mẫn lau nước mắt nói.

" Hừ... Lăng Phong anh lớn như vậy rồi còn cần đến em chăm sóc hay sao. Em đó tự mình lo cho mình đi. Hù chết anh rồi. Thằng cháu ngoan của anh có sao không hả. Em thấy trong người sao rồi ?, có khó chịu chỗ nào không ? ". Lăng Phong khẽ cười hỏi, rồi bàn tay của anh đặt nhẹ lên bụng của Triệu Mẫn để kiểm tra. Anh chỉ nghe cái bụng của cô kêu lên vài tiếng vì đói bụng. Từ lúc bị bắt cóc đến giờ thì cô không ăn chưa ăn uống gì hết.

" Con bé ngốc này. Em dám không ăn uống gì à. Em dám để thằng cháu ngoan của anh bị đói hả ". Lăng Phong chau mày nói.

" Em quên mất... Thẩm Dương còn đang cấp cứu. Em lo lắng quá nên không nhớ ra mình chưa có ăn gì ". Triệu Mẫn khẽ cười gãi nhẹ đầu nói.

Phong Thần Vũ nghe vậy thì chau mày, nhất là khi anh thấy Lăng Phong đặt tay lên bụng của Triệu Mẫn. Thằng cháu á.. ?. Không lẽ trong bụng của người anh yêu có kết tinh tình yêu của 2 người rồi hay sao.

" Mẫn Mẫn.. Có phải em đang giấu anh chuyện gì hay không ? ". Phong Thần Vũ sắc mặt không vui nói. Anh đứng trước mặt của Triệu Mẫn mà trên mặt cả anh viết rõ ra 3 từ là anh đang không vui.

" Mẫn Mẫn.. Em vẫn chưa nói cho Thần Vũ nghe hay sao ? ". Lăng Phong khẽ cười hỏi lại. Hóa ra Phong Thần Vũ lại là người biết chuyện này sau cùng, chuyện này làm Lăng Phong thấy vui vẻ một chút.

" Ách... Em quên mất. Thần Vũ. Anh được làm ba rồi ". Triệu Mẫn khẽ cười nói.

Phong Thần Vũ nghe vậy thì vui mừng ra mặt. Anh vội vàng ôm chặt lấy người con gái mà anh yêu nhất, anh được làm ba rồi. Anh thực sự chờ đợi giây phút này đủ lâu. Rốt cuộc thì anh cũng đã có một gia đình nhỏ cho riêng mình rồi. Hiện tại anh thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

" Anh Yêu em, và cả con của chúng ta nữa. Cảm ơn em.. Mẫn Mẫn ". Phong Thần Vũ đôi mắt đỏ hoe nói, vòng tay của anh càng ôm chặt lấy cô hơn.

Triệu Mẫn nghe vậy thì khẽ cười, nước mắt hạnh phúc rơi trên mặt của cô. Trong lòng của cô thầm biết ơn Thẩm Dương, người đã hy sinh tất cả để bảo vệ cho gia đình nhỏ của cô. Phong Thần Vũ không ôm cô nữa mà kéo tay của Triệu Mẫn đi.

" Anh đưa em đi đâu ? ". Triệu Mẫn nhỏ giọng hỏi.

" Mẫn Mẫn.. Anh đưa em đi ăn, rồi anh muốn thấy mặt con của chúng ta, nhanh nhanh.. Anh chờ không kịp thấy đứa con bé bỏng của anh rồi ".

Bóng và tiếng của Triệu Mẫn và Phong Thần Vũ nhỏ dần. Lăng Phong thấy vậy thì nhếch môi cười. Anh và một số anh em khác nhanh chóng đi tìm bác sĩ làm sơ cứu. Tuy không chết nhưng hầu như ai cũng bị thương dù ít hay nhiều trên người cũng sẽ có vài vết thương đang rỉ máu.

Huyền Vũ nhìn cánh tay của Thiên Long đang chảy máu. Vì cứu anh mà Thiên Long bị bắn trúng tay làm lòng