Thế Thân 49 Ngày

Chương 107: Đoàn tụ và chia ly




PHONG THẦN VŨ.. con giỏi lắm. Con đưa bà ấy đến đây để chọc mẹ tức chết có phải hay không ?. Được.. Được lắm Phong Thần Vũ. Đồ bất hiếu.. con muốn thấy mẹ chết mới vừa lòng con mà... ". Bà Phong tức đến nổi ngực phập phồng nói. Bà phải khống chế lắm mới không đột quỵ tại đây.

" Mẹ.. Rốt cuộc là có chuyện gì ?. Tại sao mẹ lại nói như vậy ?. Con đã làm gì sai hay sao ? ". Phong Thần Vũ không hiểu gì cả lên tiếng.

Sự việc năm đó anh có biết sơ qua, nhưng không hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi là như thế nào, và nhiều năm trôi qua như vậy thì mẹ của Triệu Mẫn cũng đã già và có nhiều thay đổi thì làm sao anh nhận ra bà được. Phong Thần Vũ còn ngơ người thì cả Lăng Phong và Triệu Mẫn đều đứng dậy đi về phía của mẹ Triệu Mẫn.

" Mẹ... ". Lăng Phong và Triệu Mẫn đều lên tiếng.

Từ mẹ phát ra từ miệng của Lăng Phong làm Phong Thần Vũ và Triệu Mẫn hoàn toàn rơi vào kinh ngạc. Triệu Mẫn nhìn sang Lăng Phong một cái, còn Phong Thần Vũ thì cứ đứng đó nhìn cả nhà 3 người Triệu Mẫn đoàn tụ gia đình, cho đến khi nghe tiếng của Bà Phong vang lên.

" Phong Thần Vũ.. con nghe thấy chưa hả. Đây là việc tốt mà con có thể làm ra hay sao. Rước giặc vào nhà. Con chê cái nhà này chưa đủ loạn chứ gì. Người đàn bà dơ bẩn như bà ta thì không có tư cách bước vào căn nhà này. Con đã quên mất người đàn bà đó đã hại nhà chúng ta gà chó không yên ra sao rồi à. Con thật làm mẹ quá thất vọng. Mối hôn sự này không cần bàn nữa. Quản lý Trương.. Tiễn khách... ". Bà Phong do nhớ thù xưa nên càng nói càng lớn tiếng. Ánh mắt thù hận không hề che giấu nhìn chằm chằm vào mẹ con của Triệu Mẫn.

" Mẹ... ". Phong Thần Vũ chau mày lên tiếng. Anh hết nhìn mẹ mình rồi đến nhìn Triệu Mẫn. Anh không ngờ Triệu Mẫn lại là con gái của kẻ thù của mẹ anh.

" Mình à... ". Ông Phong cũng nói thêm vào. Sự việc năm xưa là ông sai. Mẹ của Triệu Mẫn cũng là người bị hại. Sự việc đã qua nhiều năm như vậy rồi mà bà Phong còn nhớ không quên hay sao.

" 2 cha con ông câm miệng lại cho tôi. Ý của tôi đã quyết. Mối hôn sự này không cần bàn nữa. Tôi không có cho phép con gái của bà ta bước vào nhà họ Phong này nửa bước. Mẹ không ra gì thì con gái cũng vậy thôi ". Bà Phong càng nói lại càng tức giận. Vốn dĩ bà cũng có một chút thiện cảm với Triệu Mẫn, nhưng sau chuyện này thì độ hảo cảm của bà với Triệu Mẫn biến đâu hết chẳng sót lại chút nào.

Triệu Mẫn nghe bà Phong hết lần này đến lần khác sỉ nhục mẹ mình thì cô tức giận rồi. Cô hít một hơi cho cơn giận biến mất rồi mới lên tiếng.

" Bác Phong.. Vốn dĩ cháu rất nể bác vì bác là mẹ của Thần Vũ và là một người có ăn có học. Chuyện năm xưa cháu không cần biết ai đúng ai sai. Nhưng đã qua lâu như vậy bác vẫn mang mối hận sâu trong lòng như vậy bác không thấy mệt hay sao. Phải đó.. Bà ấy là mẹ của cháu đó. Chính vì bà ấy là mẹ của cháu, nên cháu không thể nhắm mắt làm ngơ nghe mấy lời sỉ nhục của bác đối với mẹ cháu được. Muốn cháu tôn trọng bác thì trước hết bác hãy nên học cách tôn trọng mẹ Cháu cái đã. Cháu xin phép đi trước ... ".

Triệu Mẫn nói rồi kéo mẹ mình đi. Đi được ba bước thì nghe tiếng của mẹ Phong Thần Vũ tiếp tục vang lên.

" Giỏi cho một Triệu Mẫn. Quản lý Trương.. Từ giờ không cho phép cô Triệu Mẫn bước vào nhà họ Phong này nửa bước. Ai trái lệnh thì đừng trách tôi vô tình ". Bà Phong tức đến nghiến răng nói.

Triệu Mẫn nghe vậy cũng không trả lời chỉ kéo mẹ của mình đi ra khỏi biệt thự của nhà họ Phong. Cô không cho phép ai sỉ nhục mẹ cô thêm một câu nào nữa.

Phong Thần Vũ vì quá kinh ngạc nên anh không biết có nên đuổi theo Triệu Mẫn hay không. 2 chân của anh bỗng nặng nề như đeo phải 2 quả núi trên chân. Đuổi theo cô rồi anh phải nói với cô cái gì đây. Hỏi cô tại sao lại là con gái của kẻ thù của mẹ anh à, hay là anh phải hỏi cô tại sao biết chuyện này nhưng lại cố ý giấu anh, hay lại hỏi cô chuyện tình của 2 người tiếp theo phải như thế nào đây. Muôn vàn câu hỏi trong đầu anh làm anh muốn bước đi đuổi theo cô cũng không thể.

Lăng Phong muốn bước đi theo mẹ mình và Triệu Mẫn thì lại nghe giọng của Bà Phong vang lên.

" Lăng Phong .. Nếu hôm nay con bước ra cánh cửa này đuổi theo bà ta, thì con đừng trách mẹ con chúng ta trở mặt. Con nên nhớ.. Từ ngày con bước vào họ Phong này thì người đàn bà kia đã không phải là mẹ của con rồi. Con chỉ có một người mẹ, đó là ta. Con là được một tay ta nuôi dưỡng thành người chứ không phải là người đàn bà đó ".

Lăng Phong nghe vậy thì dừng bước. Trên môi của anh khẽ nở một nụ cười. Năm đó anh không có cam đảm đuổi theo mẹ của anh, chuyện này đã làm anh ray rứt gần cả 20 năm qua. Hôm nay tương phùng thì anh sẽ không để lịch sử tái diễn thêm một lần nữa.

" Tùy mẹ thôi.. Con vẫn xem mẹ là mẹ, nhưng nếu mẹ không thể xem con là con trai thì đó là do mẹ, chứ không phải do con. Con đi trước đây ". Lăng Phong nói rồi bước nhanh đi mà không muốn nghe bà Phong nói thêm cái gì nữa.

" beng...... ". Bà Phong tức giận ném bể cái ly rượu trên bàn của bà. Tất cả người giúp việc trong nhà thấy bà Phong lần đầu tiên tức giận như vậy thì ai cũng hoảng sợ.

" Hừ.... Nuôi ong tay áo ". Bà Phong nghiến răng nói một câu rồi bỏ vào phòng.

Ông Phong cũng thở dài rồi cũng đi về phòng của mình khuyên giải bà Phong. Ai cũng đi hết chỉ còn lại một mình Phong Thần Vũ mà thôi. Anh ngồi đó uống rượu một mình. Tâm trạng của anh nặng nề vô cùng. Chuyện đã như vậy rồi thì bảo anh phải bước tiếp như thế nào đây. Từ trước đến giờ anh luôn là người làm chủ cuộc chơi, nhưng lần này anh thực sự không thể điều khiển được thế cục nữa rồi.

___ Bản quyền thuộc về tác giả ITS_ME_2210 💖💖 Facebook Tung Hoành Lục Giới 💖💖___ viết và xuất bản chỉ trên Wattpad.

" Mẹ... Triệu Mẫn.. ". Lăng Phong đuổi theo mẹ của anh và Triệu Mẫn lên tiếng.

" Lăng Phong .. Con quay về nơi đó đi. Kể từ ngày hôm đó thì con đã không phải là con trai của ta rồi. Mẫn Mẫn .. Chúng ta về thôi ". Mẹ của Triệu Mẫn là Bà Kỳ Phương lên tiếng.

Đôi mắt của bà khi nhìn thấy Lăng Phong lớn khôn như vậy thì bà đã rơi lệ thành dòng rồi. Nếu biết chuyện sẽ như thế này thì bà tình nguyện mãi mãi không muốn quay về đây. Nếu biết người Triệu Mẫn yêu thương lại là con trai của Phong Hiếu thì bà đã không cho Triệu Mẫn đi du học tại mỹ rồi. Tất cả có hối hận thì cũng đã muộn. Ân oán của đời trước lại để cho lớp trẻ gánh chịu. Bà thật không đành lòng.

Lăng Phong đi lại cầm chặt 2 vai của bà rồi lên tiếng.

" Không.. Mẹ.. Mẹ lại muốn bỏ mặc con ở lại đây thêm một lần nữa hay sao. Mẹ nghĩ là khi con ở trong căn nhà to lớn này thì con sẽ hạnh phúc à. Mẹ tưởng mẹ bỏ con đi rồi thì con sẽ xem như mẹ chưa từng tồn tại hay sao ?. Mẹ.. Mẹ có biết mẹ là người phụ nữ cực kỳ nhẫn tâm hay không ?. 20 năm qua mẹ bỏ mặc đứa con trai này không một lời thăm hỏi. 20 năm qua Mẹ bỏ mặt đứa con trai này ngày ngày phải chịu ánh mắt hận thù của người ta. Mẹ nhẫn tâm bỏ mặt đứa con trai này phải ngậm đắng nuốt cay, nhịn nhục đủ đường mà sống. 20 năm qua mẹ thì vui vẻ bên gia đình mới của mẹ, mà bỏ mặt đứa con trai này không ngày nào không cho người đi tìm mẹ. Tại sao lúc đó mẹ không đưa con đi theo mẹ. Mẹ có từng hỏi qua con có nguyện ý sống trong căn biệt thự đó hay không. Tại sao.. ?. Tại sao con cũng là con của mẹ mà mẹ lại đối xử nhẫn tâm với con như vậy. Mẹ có biết 20 năm qua đứa con trai này nhớ mẹ biết bao nhiêu không ?. Mẹ có biết thằng con trai này tìm mẹ cực khổ như thế nào không hả ".

Lúc này Lăng Phong đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Mỗi câu anh nhấn mạnh nói đều là những uất hận bấy lâu nay anh dồn nén lại. Nước mắt của anh cũng đã rơi thành dòng mà nhìn người đàn bà xấu xí trước mặt anh. Anh đã từng nghĩ ra hàng ngàn trường hợp khi anh được gặp lại mẹ. Anh đã từng tưởng tượng ra cảnh bà sẽ khóc và ôm lấy anh vào lòng và hỏi ' Lăng Phong.. Con sống ở đó có vui vẻ không ?, có chịu uất ức gì hay không ?. Bà Phong đối xử với con có tốt hay không ? Con có hận mẹ hay không ? '. Ngàn lần nghĩ, vạn lần nghĩ anh cũng không bao giờ nghĩ ra bà lại nói câu. ' Kể từ ngày hôm đó con đã không còn là con trai của ta rồi '. Lời của mẹ anh nói quả thật còn sắc bén hơn cả dao mà đâm vào tim của anh đau đớn đến cực độ.

" Lăng Phong.. Mẹ xin lỗi ". Bà Kỳ Phương khóc nức nở lên tiếng. Lời trách móc của đứa con trai thất lạc nhiều năm làm bà không cầm được nước mắt.

Triệu Mẫn hết nhìn Lăng Phong rồi nhìn mẹ mình. Hóa ra lời Lăng Phong nói là thật. Lăng Phong quả thật là anh trai của cô. Triệu Mẫn nghe những lời trách mắng của Lăng Phong thì cũng không cầm được nước mắt. Cô đã lau nước mắt ướt cả khăn tay mà nước mắt vẫn không ngừng rơi. Có lẽ cô khóc là vì cảm động, cũng có lẽ cô khóc vì chuyện tình cảm giữa cô và Phong Thần Vũ phải bước tiếp như thế nào đây

" Xin lỗi là xong hay sao ?. Mẹ bỏ mặt đứa con trai này 20 năm qua thì tính thế nào hả. Nếu năm đó mẹ đã không có can đảm đưa con đi theo, thì bây giờ mẹ phải bù đắp tất cả lại cho con ". Lăng Phong đôi mắt đỏ hoe lên tiếng.

Bà Kỳ Phương nghe vậy thì im lặng. Chuyện đưa Lăng Phong đi trong mơ bà cũng đã nghĩ qua, nhưng thế lực của nhà họ Phong quá lớn. Bà chỉ sợ...

" Mẹ.. đi thôi. Con đưa mẹ về nhà con ". Lăng Phong nói rồi kéo tay bà Kỳ Phương bước đi.

Triệu Mẫn thấy vậy cũng đi theo, nhưng đi được vài bước cô lại quay về phía sau tìm kiếm bóng dáng của Phong Thần Vũ. Anh đã không đuổi theo cô. Anh vì hận thù trong lòng mà không đuổi theo cô hay sao. Cách đây vài giờ trước anh đã hứa dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không buồng tay cô ra rồi mà, vài giờ sau anh đã dễ dàng buông bỏ tất cả rồi hay sao.

Chiếc xe đắt tiền của Lăng Phong lăn bánh rời khỏi căn biệt thự to lớn. Triệu Mẫn nhìn căn biệt thự đó càng lúc càng nhỏ mà trong lòng đủ cả tư vị. Không khí trên xe bỗng yên tĩnh đến lạ thường. Không ai nói chuyện với ai, mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng trong lòng nhưng không nói ra.

Đến nhà của Lăng Phong thì anh nhanh chóng cho người sắp xếp cho Triệu Mẫn và Bà Kỳ Phương mỗi người một phòng. Triệu Mẫn vì mệt mỏi nên cô về phòng của mình trước. Mẹ của cô và Lăng Phong còn nhiều chuyện phải tâm sự, nên cô nhường lại không gian cho 2 mẹ con đoàn tụ. Lăng Phong và bà Kỳ Phương biết Triệu Mẫn vì chuyện này nên rất buồn nên không ai lên tiếng cản cô lại.

Triệu Mẫn đặt mình nằm xuống cái giường xa lạ thì cô lại chợt nhớ cái giường ấm áp tại nhà của Phong Thần Vũ. Chuyện đã như vậy rồi thì cô cũng nên cho mình một chút thời gian, cũng như cho Phong Thần Vũ thời gian để suy nghĩ lại chuyện tình của 2 người xem có nên bước tiếp nữa hay dừng lại. Cô cầm điện thoại tính nhắn cho Phong Thần Vũ một tin nhắn, nhưng khi cầm máy lên cô lại chẳng viết được chữ nào. Cứ như vậy viết rồi lại xóa lặp đi lặp lại nhiều lần. Cô mệt mỏi ném cái điện thoại qua một bên rồi tắt đèn đi ngủ.

Ở bên ngoài thì giọng bà Kỳ Phương và Lăng Phong vẫn đều đều vang lên. 20 năm không gặp nên 2 mẹ con có nhiều chuyện để nói. Bà Kỳ Phương không nghĩ lần này bà quay về mỹ lại gây ra sóng gió như vậy. Lăng Phong thì trong lòng rất vui. 20 qua anh chưa bao giờ cười nói vui vẻ như vậy. Lúc thì cười sảng khoái, lúc lại khóc thút thít. Anh cứ luyên thuyên nói cho đến sáng 2 mẹ con mới tách ra đi ngủ.

Khi đèn nhà Lăng Phong tắt hết thì một chiếc Lamborghini bóng loáng mới lặng lẽ quay đầu đi. Gương mặt đẹp trai cực kỳ khẽ lẩm bẩm rất nhỏ một câu. Rồi anh lại phóng xe đi thật nhanh rời khỏi chỗ này như chưa từng xuất hiện tại đây bao giờ.

" Xin lỗi Mẫn Mẫn .. Ngủ ngon ".

1 tuần sau.

Triệu Mẫn ngồi nhìn tờ lịch treo trong nhà của Lăng Phong. Đã một tuần trôi qua. Phong Thần Vũ đã không hề đến tìm cô, cũng không tin nhắn hỏi thăm, cũng không gọi điện thoại tâm sự như lúc đầu nữa. Cái sự im lặng của anh lúc này có lẽ là thay cho lời chia tay thầm lặng anh muốn nói. Vậy cũng tốt. Chia tay âm thầm như vậy thì ít ra ai cũng không buông lời nặng nề làm tổn thương đối phương. Biết là vậy rồi, nhưng cô thực sự không cam tâm. Cô không nghĩ Phong Thần Vũ lại dễ dàng buông bỏ đoạn tình cảm vừa chớm nở như vậy.

" Mẫn Mẫn .. Em đang làm gì đó. Sao lại ngẩn ngơ người như vậy. Ở nhà của anh có quen không ?. Mắt của em thâm đen như vậy có phải mấy ngày nay ngủ không ngon rồi phải không ". Lăng Phong mặc trên người bộ âu phục trắng sang trọng lên tiếng. Tâm trạng của anh lúc này khá tốt nên trông anh tươi đến không cần tưới nữa.

" Không có gì.. chỉ là ăn rồi ngủ nhiều quá nên mệt mỏi thôi. Anh hai đi làm à ? ". Triệu Mẫn khẽ cười nói. Nếu mẹ của cô cũng đã giải thích rõ ràng rồi thì 1 tiếng anh hai này cô cũng nên gọi thôi.

" Mẫn Mẫn .. Nói dối sẽ không ngoan đâu. Em đừng nghĩ nhiều về chuyện của Phong Thần Vũ nữa. Cậu ta chọn im lặng mấy ngày nay thì đủ biết đáp án của cậu ta là gì rồi. Mẫn Mẫn .. Mạnh mẽ lên. Con trai tốt ở trên đời này còn rất nhiều. Phong Thần Vũ sẽ không là bến đỗ bình yên cho em đâu ". Lăng Phong xoa nhẹ đầu Triệu Mẫn một cái nói. Anh cũng thật tâm xem cô là em gái nên mới thật tâm khuyên giải. Phong Thần Vũ có lẽ sẽ không bước qua được rào cản của hận thù mà chọn cô, nên kết thúc trong im lặng vậy cũng tốt.

Triệu Mẫn nghe anh nói vậy thì đôi mắt của cô đã đỏ hoe. Cô quay đầu đi chỗ khác không để Lăng Phong thấy nước mắt cô đã lăn dài trên mặt.

" Em không sao ". Triệu Mẫn lên tiếng rồi nhanh chóng lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi.

" Hài.... Đi theo anh đi làm đi. Ở nhà hoài cũng buồn chán. Anh vừa thu mua một công ty thiết kế trang sức nhỏ, cũng trùng hợp là chuyên ngành của em. Anh thì lại không biết thiết kế trang sức, nên anh quyết định cho em làm giám đốc điều hành. Em thấy sao hả ". Lăng Phong khẽ cười nói. Khi người ta thất tình thì công việc sẽ là một phương thuốc an thần hữu ích giúp cô bình tâm hơn.

" Anh Hai.. Cảm ơn anh ". Triệu Mẫn khẽ cười lên tiếng.

Tâm ý của Lăng Phong cô thừa hiểu. Anh bỏ ra số tiền lớn mua công ty đó chắc chắn là vì muốn cô vui thôi, chứ người cao ngạo như Lăng Phong thì làm sao để mắt đến cái ngành không kiếm được bao tiền kia chứ. Anh làm tất cả cũng chỉ vì một đứa em gái cùng mẹ khác cha như cô thôi.

" Đi thôi.. Anh lái xe đưa em đi tham quan công ty mới. Giám đốc Triệu Mẫn.. Em đã sẵn sàng chiến đấu chưa ". Lăng Phong khẽ cười cưng chiều rồi kéo tay của cô đi.

" Anh Hai.. Em chưa thay đồ với trang điểm gì nữa mà. Có ai đi làm trong trang phục ngủ như em đâu ". Triệu Mẫn bị Lăng Phong kéo đi thì la toán lên.

" Em cứ đi theo anh. Ai dám nói cái gì thì anh đuổi việc người đó. Em gái của Lăng Phong anh mà ai dám đụng đến thì anh không ngại bóp chết tên đó cho em. Từ giờ trở đi. Em gái của Lăng Phong anh thì chỉ có một mình Lăng Phong anh mới được quyền bắt nạt. Mấy tên khác ngứa mình tìm em kiếm chuyện thì để anh hai cho bọn nó một bài học ". Lăng Phong vừa nói vừa kéo Triệu Mẫn vào xe rồi lái đi.

Triệu Mẫn ngồi ở ghế phụ bất lực nhìn Lăng Phong lắc đầu. Anh sống một mình cô đơn quen rồi, nên giờ có thêm em gái làm anh vui quá, chắc không phải là anh lại mắc phải chứng bệnh cuồng em gái như trong truyền thuyết đó chứ. Nhưng nói gì thì nói. Đây cũng là ngày đầu tiên cô đi làm sau một thời gian dài nghỉ phép tại nhà Phong Thần Vũ. Nếu nói cô không vui mừng là giả.

Phụ nữ không có tình yêu cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được thiếu 3 thứ đó là : tự do, tiền tài và sắc đẹp. Cái này Triệu Mẫn thừa hiểu.