Chiếc xe đắt tiền của Phong Thần Vũ vẫn xé gió bay về hướng biệt thự của anh. Tại một ngã tư lớn thì chân mày Phong Thần Vũ khẽ chau lại nhìn một vài chiếc xe không biển số bám theo anh qua gương chiếu hậu. Phong Thần Vũ khẽ nhếch môi cười rồi anh nhanh chóng tăng tốc vượt lên trước.
' Vèo... vèo .... vèo '. Mấy chiếc xe phía sau cũng tăng tốc bám theo Phong Thần Vũ.
Triệu Mẫn thấy Phong Thần Vũ đột nhiên tăng tốc thì làm cô giật mình.
" Phong Thần Vũ.. Anh đừng ỷ mình là con cháu của Tổng Thống thì muốn làm gì thì làm nha. Anh vội chạy đi chết hả ". Triệu Mẫn lên tiếng chửi một câu.
Phong Thần Vũ tính nói gì đó thì điện thoại của anh vang lên. Phong Thần Vũ vừa nhìn thấy trên màng hình điện thoại của anh hiện ra chữ Mẹ Yêu thì anh vừa lái xe vừa trượt điện thoại ra nghe, nhưng người tính không bằng trời tính. Anh chưa kịp trả lời thì chiếc xe màu đen phía sau chạy lên và cố tình va vào xe của anh mạnh một cái, ý của nhóm người kia là muốn ép Phong Thần Vũ tấp vào lề để nói chuyện.
" Rầm.... ". 2 chiếc xe va vào nhau thì điện thoại của anh cũng theo cú va chạm mà rơi vào một góc nhỏ trên xe.
" Á...... ". Triệu Mẫn hoảng hốt lên tiếng. Cô biết mình với Phong Thần Vũ bát tự không hợp hay cái gì đó, nên lần nào ra đường cũng bị thần xui xẻo hỏi thăm hết. Lần này không biết là cái gì tới nữa đây. 2 tay cô vô thức ôm chặt lấy cổ của Phong Thần Vũ tìm một chút an toàn.
" Mẫn Mẫn .. ôm chặt anh ".
Phong Thần Vũ không phân tâm nữa mà tập trung vào lái xe. Anh cần phải tách ra khỏi cái đám người đang bám theo anh này. Triệu Mẫn vẫn ở tư thế ám muội nửa ngồi, nửa quỳ trên đùi của Phong Thần Vũ. Nhưng mà cô không lầm chứ, đang trong thời khắc nguy hiểm này mà cái tên chết tiệt này còn cương cứng như vậy nữa chứ. Thằng nhóc nhỏ của anh cứ như cái dùi sắt cứng rắn đâm tới đâm lui cô bé của cô theo cái đoạn đường không mấy bằng phẳng. Triệu Mẫn mím chặt môi để mình không lên tiếng chửi anh một trận.
Mẹ của Phong Thần Vũ vẫn cầm điện thoại lắng tai nghe.
" Phong Thần Vũ.. Con có nghe mẹ nói không ?. Mẹ tính bàn với con một chút chuyện.. Alô.. alô... ".
Bà Phong lên tiếng nhưng không có tiếng trả lời của Phong Thần Vũ. Bên kia điện thoại chỉ truyền ra những câu nói làm Bà Phong thoáng qua một chút ngưỡng ngùng vì đoạn đối thoại ngắn của con trai bà với một người con gái tên Mẫn Mẫn gì đó. Không chỉ bà mà toàn thể người giúp việc trong nhà bà đều phải bịt miệng lại nhịn cười cực khổ.
" Á..... ".
" Em đừng rên nữa được không ?. Anh đang lái xe mà. Em cứ a ê hoài vậy anh làm sao chịu nổi. Không thấy thằng nhóc nhỏ của anh đang cương cứng vì muốn đâm vào sâu bên trong em à ! "
" Mẹ kiếp.. Anh banh 2 chân của tôi ra rộng như vậy mà không cho tôi la. Anh nghĩ tư thế này dễ chịu lắm à ".
" Tư thế này có chỗ nào không tốt. Anh thấy rất tốt ".
" Tốt cái đầu anh. Lo lái xe đi, còn nữa bảo thằng nhỏ của anh ngoan ngoãn một chút. Nếu không tôi... tôi cắt nó xuống ".
" Em nhẫn tâm xuống tay hay sao ".
Nghe đến đây thì bà Phong sắc mặt không vui cúp máy. Ngực của bà phập phồng vì tức giận. Đứa con mà bà tự hào lại vì một đứa con gái mà trở nên hư hỏng như vậy hỏi sao bà không tức. Nghe giọng của người con gái trong điện thoại thì bà phần nào cũng đoán được người con gái đó là ai. Bà chắc chắn là người gái mà Phong Thần Vũ ra sức bảo vệ tại bữa tiệc party cách đây không lâu.
" Bà Chủ bớt giận ". Bà quản gia lên tiếng.
Bà Phong chỉ hừ nhỏ một câu rồi không có nói gì thêm nữa.
" Bà Chủ.. Có cần làm theo luật lệ cũ hay không ? ". Bà quản gia trung niên lên tiếng. Luật cũ trong miệng bà quản gia vừa nói nghe sơ qua là biết không phải thứ gì tốt đẹp rồi.
" Không cần đâu. Thần Vũ là đứa nhỏ biết suy nghĩ. Không nên quản chuyện của nó, để tránh Thần Vũ lại cho rằng cái bà già này già rồi nên khó chịu. Ngày mai mời cô gái bên cạnh Thần Vũ đến nhà làm khách một bữa đi ". Bà Phong vừa đứng trước gương vừa tẩy trang lên tiếng.
Bà vừa đi dự tiệc về khuya nên tính nói chuyện con trai một chút, ai dè nghe được chuyện không nên nghe như vậy. Bà Phong Đã bước tuổi 50 mà bà còn đẹp chán, sang trọng quý phái, đúng chất của một quý phu nhân nhiều tiền lắm của. Phong Thần Vũ có lẽ là được thừa hưởng nét đẹp từ bà.
Bà quản gia nghe vậy thì gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa mà đi ra. Cánh cửa vừa đóng lại thì bà Phong khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý một cái.
Ở bên này
Chiếc xe của Phong Thần Vũ vẫn xé gió mà đi. Xe của anh hết rẽ trái rồi rẽ phải thật nhanh trên đường cao tốc. Tiếng động cơ giòn tan cực mạnh làm Triệu Mẫn nghe muốn ù cả tai, cảm giác hoa mắt, chóng mặt ù tai như ngồi tàu lượn siêu tốc làm Cô vô thức nhắm mắt lại, hai tay của cô vẫn ôm chặt lấy cổ của Phong Thần Vũ. Lúc này cô thực sự giao cả mạng sống nhỏ bé của mình cho người đàn ông kiêu ngạo trước mặt. Phải.. cô thực sự tin tưởng người đàn ông này.
Phong Thần Vũ nhếch môi cười nhìn vài chiếc xe bám theo anh phía sau qua kính chiếu hậu
" Đùa với mấy người nhiêu đây thôi. Ngủ ngon... và đừng bao giờ tỉnh lại nữa ". Phong Thần Vũ nhếch môi cười thì thầm rất nhỏ một câu, chỉ vừa đủ lọt vào tai của Triệu Mẫn.
Phong Thần Vũ bấm một cái nút nhỏ màu đỏ trên xe thì dưới gầm xe của anh đưa ra một vài khẩu súng được trang bị khéo léo và được bố trí tứ phía trên xe của anh. Cái màng hình trên xe cũng lập tức được thay đổi để điều chỉnh tỏa độ. Triệu Mẫn còn không hiểu anh muốn làm cái gì thì 2 tiếng súng nổ lớn làm cô giật mình.
" Pằng... pằng.... ". 2 phát súng được bắn ra, và chính xác bắn thủng bánh xe của đối thủ.
Triệu Mẫn do ngồi ngược trên đùi của Phong Thần Vũ nên cô có thể thấy được toàn cảnh tai nạn liên hoàn như trong phim Hollywood thường hay chiếu. Một chiếc xe màu đen bị bắn thủng 2 bánh trước rồi mất lái rồi đâm thật mạnh vào mấy chiếc xe khác cùng lưu thông trên đường. Một tiếng nổ ầm trời vang lên thì một Chiếc xe bám theo Phong Thần Vũ bị bốc cháy và phát nổ. Trong mắt của Triệu Mẫn ánh lên 2 ngọn lửa vàng rực. Cô đến thở mạnh một chút cũng không dám. Thế giới của Phong Thần Vũ đen tối và đẫm máu hơn cô nghĩ.
Phong Thần Vũ nhìn thoáng qua toàn cạnh tai nạn liên hoàn qua gương chiếu hậu mà chân mày của anh không chau lại dù chỉ một chút. Nói anh máu lạnh vô tình cũng được, vì luật chơi ở thế giới ngầm là vậy. Anh không chết thì người khác phải chết, sống ở thế giới ngầm chỉ đơn giản vậy thôi.
Với kỹ thuật lái xe cực tốt của anh thì chẳng mấy chốc Phong Thần Vũ cũng cắt đuôi được toàn bộ vài cái xe bám theo anh. Xe của anh an toàn rẽ hướng vào căn biệt thự rộng lớn.
" Trời ạ...! Tôi còn sống ". Triệu Mẫn nghe tiếng động cơ vừa tắt thì tim cô mới lấy lại được bình tĩnh lên tiếng. Trái tim của cô đến giờ vẫn còn như dây đàn căng cứng ngắt.
Phong Thần Vũ khẽ mỉm cười cưng chiều nhìn cô lên tiếng. " Sao hả.. sau bao nhiêu tháng ngày ở bên cạnh anh mà em còn chưa quen với những việc như thế này à ! ".
" Phong Thần Vũ.. Nói thật cho tôi biết. Anh có tất cả bao nhiêu kẻ thù ?. Có bao nhiêu người muốn lấy mạng của anh ? ". Triệu Mẫn nhìn thẳng vào mắt của Phong Thần Vũ lên tiếng.
Phong Thần Vũ nghe vậy thì mỉm cười, tay của anh vuốt nhẹ cơ thể của cô rồi lên tiếng . " Có bao nhiêu người muốn anh chết à.. chỉ cần một ngày anh còn là Phong Thần Vũ thì vẫn còn người muốn anh chết đơn giản vậy thôi ".
" Vậy anh không sợ à ?. Sống như vậy anh không thấy mệt mỏi hay sao ?. Quyền lực, địa vị và danh vọng quan trọng hơn mạng sống của anh à ? ". Triệu Mẫn nhỏ giọng nói.
" Sợ... ? ". Phong Thần Vũ hỏi lại rồi anh khẽ cười rồi nói tiếp.
" Nếu là lúc trước khi gặp em thì anh dám vỗ ngực tự tin mà nói rằng anh không sợ, nhưng hiện tại anh đã có em bên cạnh thì anh thực sự sợ, rất sợ. Anh sợ mình không đủ mạnh để bảo vệ cho em. Anh sợ mình chưa đợi được đến ngày em nói yêu anh thì đã chết. Anh sợ mình không thể cùng em sống đến già và cùng nắm tay nhau ngắm hoàng hôn mỗi buổi chiều. Anh sợ mình không thể cùng em có những đứa con xinh xắn. Anh sợ đứa con trong bụng em sau này sẽ gọi người đàn ông khác là ba. Em có thể đánh giá anh là một người đàn ông vô tình cũng được, nhưng anh làm tất cả cũng vì gia đình nhỏ tương lai của chúng ta sau này. Tất cả chỉ vì em.... ".
Triệu Mẫn nghe vậy thì khẽ mím môi. Hay cho câu tất cả chỉ em. Đôi mắt của cô đã long lanh nước, khẽ quay đầu đi để Phong Thần Vũ không thấy đôi mắt đỏ hoe của mình rồi cô lên tiếng.
" Vào nhà thôi em mệt rồi ".
Phong Thần Vũ nghe vậy thì khẽ mừng thầm trong bụng vì cô đã đổi cách xưng hô với anh. Ít ra đây cũng là một tin hiệu tốt. Anh tin chỉ cần anh cố gắng thì cô cũng sẽ chấp nhận anh thôi.
Phong Thần Vũ kéo khóa áo khoát xuống thả cô ra, nhưng anh lại thấy Triệu Mẫn khẽ chau mày lại vì tê chân. Triệu Mẫn ráng xuống xe và đi từng bước chậm chạp. Cô vừa đi được 3 bước thì Phong Thần Vũ đi tới. Anh bất ngờ nhấc bỗng cô lên theo kiểu Hoàng Tử bồng Công Chúa.
" Phong Thần Vũ.. Anh làm gì đó. Người khác nhìn thấy thì sao ? ". Triệu Mẫn nhỏ giọng nói.
" Nhà này là của anh. Ai dám có ý kiến ". Phong Thần Vũ lên tiếng rồi cứ như vậy bồng cô vào nhà.
Triệu Mẫn cũng không phản kháng lại chỉ để yên cho anh bồng vào nhà. Cô lén nhìn thoáng qua gương mặt của Phong Thần Vũ, nội tâm của cô bỗng nhiên trôi nổi một cảm giác không tên khó nói thành lời. Có chút thích, cũng có chút lo lắng. Nếu cô và anh thực sự kết hôn thì cô thực sự không muốn sống cuộc sống đẫm máu như vậy.
Phong Thần Vũ đặt cô lên King Size rộng rãi của anh. Anh mắt của anh nhìn thoáng qua vài vết hoa máu trên cái đầm trắng của cô.
" Em bị thương ở đâu à ? ". Giọng điệu của anh đầy quan tâm lên tiếng.
" Không có là máu của người khác ". Triệu Mẫn lỡ lời lên tiếng.
" Nói cho anh nghe, đã xảy ra chuyện gì ? ". Phong Thần Vũ chau mày hỏi lại
Triệu Mẫn tính kể cho Phong Thần Vũ nghe hết mọi chuyện nhưng nghĩ đến anh chàng soái ca lạnh lùng kia chắc chắn là một nhân vật cũng không thể chọc vào nên cô nhanh chóng đổi chủ đề khác.
" Em mệt rồi. Có gì ngày mai nói đi ". Triệu Mẫn nói rồi đứng dậy lấy bộ đồ sạch khác vào nhà vệ sinh. Phong Thần Vũ thấy cô không nói cũng không ép nữa.
Đến lúc Triệu Mẫn tắm rửa sạch sẽ đi ra đã thấy anh trên giường nhắm mắt lại ngủ rồi. Cô cũng mệt mỏi nằm xuống giường nằm cạnh Phong Thần Vũ. Triệu Mẫn ngước đầu lên nhìn anh, thấy anh không có động tĩnh gì chỉ hít thở nhẹ nhàng thì Cô bạo gan đưa cái đầu khẽ tựa vào ngực anh, bàn tay của cô cũng khẽ gác lên bụng của Phong Thần Vũ. Cảm giác này cũng không tệ. Tuy không có ngọt ngào lãng mạn như khi cô nằm cạnh Phong Tình, nhưng người đàn ông này lại cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối. Trong đầu của cô có hàng ngàn câu hỏi trong đầu là cô có thích cái tên đang nằm cạnh cô hay không ?. Cô cứ suy nghĩ lung tung cho đến khi chìm sâu vào giấc ngủ.
Phong Thần Vũ được cô chủ động ôm anh thì ở một góc độ Triệu Mẫn không thấy mà anh khẽ mỉm cười. Ít ra những cố gắng của anh cũng có tín hiệu tốt. Anh tin tưởng không bao lâu nữa anh sẽ thay thế người đàn ông tên Phong Tình gì đó trong lòng của cô thôi. Vòng tay của anh ôm chặt cô hơn rồi cùng chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Triệu Mẫn tỉnh dậy thì cũng là giữa trưa. Bên cạnh cô cũng không còn bóng dáng của Phong Thần Vũ bên cạnh nữa. Chỉ còn một mảnh giấy nhỏ dán trên gối với một dòng chữ ngay ngắn cực đẹp.
" Mẫn Mẫn .. Anh đi làm đây. Cảm giác mỗi khi anh thức dậy có em nằm cạnh anh thật tốt. Khi anh kết thúc công việc sớm sẽ lập tức về với em. Ký tên Phong Thần Vũ ".
Triệu Mẫn đọc xong thì khẽ nhếch môi cười ngây ngô. Bỏ tờ giấy nhỏ lại trên gối cô thay bộ đồ khác để xuống ăn sáng. Mọi thứ trong căn nhà này vô tình đều trở nên quen thuộc với cô đến lạ thường. Người giúp việc trong nhà của Phong Thần Vũ thấy cô đều tươi cười chào hỏi.
" Cô chủ.. mời cô dùng ". Chị giúp việc lên tiếng.
Triệu Mẫn khẽ gật đầu chào rồi dùng bữa sáng. Cô vừa ăn được vài đũa thì một Chiếc Maybach sang chảnh chạy đến. Triệu Mẫn thấy vậy thì buông đũa. Người bước xuống xe là một người phụ nữ trung niên mà Triệu Mẫn chưa gặp bao giờ.
" Chào cô Triệu. Bà Chủ có lời mời cô đến nhà làm khách ". Người phụ nữ trung niên cúi nhẹ người chào Triệu Mẫn nói, rồi bà đưa cho Triệu Mẫn một tấm danh thiếp của Bà Phong.
Triệu Mẫn vừa cầm lấy tấm danh thiếp thì khẽ chau mày. Mẹ của Phong Thần Vũ sao lại đột nhiên tìm đến cô chứ. Không biết chờ đón cô phía trước lại là gì nữa đây. Thế giới của nhà giàu có thật phức tạp. Cô chỉ không hy vọng lịch sự tái diễn, rồi Mẹ của anh lại ném cho cô một tờ chi phiếu bảo cô rời bỏ anh đi.
" Chúng ta đi bây giờ hay lúc nào ? ". Triệu Mẫn nhìn Bà quản gia hỏi lại.
" Bà Chủ đang đợi cô. Nếu có thể thì chúng ta có thể đi ngay lúc này ". Bà quản gia mỉm cười nói.
" Được ". Triệu Mẫn hít vào một hơi nói rồi cô đi ra xe. Thuyền đến đầu cầu thì tự nhiên sẽ thẳng. Cô cũng muốn biết mẹ của Phong Thần Vũ là người phụ nữ như thế nào.
Chiếc xe Maybach sang chảnh lăn bánh. Triệu Mẫn ngồi trong xe mà tâm trạng hồi hộp không kém. Chiếc xe vừa khuất bóng thì chị giúp việc nhanh lấy điện thoại ra gọi cho Phong Thần Vũ.
" Cậu chủ.. Cô chủ nhỏ bị bà chủ gọi đi rồi. Không biết có chuyện gì ".
" Cái gì ... ". Phong Thần Vũ đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay nghe vậy thì dừng lại. Anh chau mày suy nghĩ không biết mẹ của anh muốn làm gì nữa đây.
" Hủy hết cuộc hẹn ngày hôm nay cho tôi ". Phong Thần Vũ cúp máy rồi quay qua nhìn Chu Tước lên tiếng.
" Cậu Chủ.. hợp đồng ngày hôm nay rất quan trọng. Nếu hủy bỏ tổn thất là rất lớn ". Chu Tước lên tiếng nhắc nhở.
Phong Thần Vũ thừa biết hợp đồng sắp tới quan trọng cỡ nào. Anh đắng đo suy nghĩ một chút. Bỏ lỡ cơ hội này thì tổn thất cho anh quả thật lớn thật, nhưng để Triệu Mẫn đến gặp mẹ anh một mình anh có chút không an tâm.
" Nói bọn họ dời lại 3 tiếng đi. Tôi sẽ có mặt đúng giờ ". Phong Thần Vũ nói rồi cấp tốc chạy đi.
Chu Tước nhìn bóng lưng của Phong Thần Vũ mà khẽ lắc đầu.
Ở bên này thì không bao lâu thì chiếc xe Maybach sang chảnh cũng lăn bánh vào một tòa nhà rộng lớn sang chảnh như mấy tòa lâu đài trong chuyện cổ tích. Ở bãi đậu xe cũng đã có hàng loạt xế hộp sang chảnh đậu gần đó trước rồi.
" Cô Triệu mời ... ". Bà quản gia nói rồi đưa dấu tay hàm ý bảo cô đi theo hướng của bà chỉ.
Triệu Mẫn hít một hơi rồi đi theo hướng của bà quản gia chỉ. Đi đến một vườn hoa thì cô đã thấy rất nhiều cô gái cũng ở đó. Xanh đỏ tím vàng hoa cả mắt. Triệu Mẫn để ý thì thấy cô gái hôm bữa Phong Thần Vũ hôn trên sóng truyền hình trực tiếp tên Thiên Nguyệt gì đó cũng có mặt. Triệu Mẫn vừa đến thì lập tức thu hút của mọi sự chú ý của mấy cô gái ở đây.
" Tưởng gì, hóa ra cũng chỉ là một con vịt xấu xí ". Một cô gái khẽ cười mỉa mai nhìn Triệu Mẫn lên tiếng.
" Đây là đối thủ của chúng ta hay sao. Cũng bình thường thôi ". Một cô gái khác cười nói.
Thiên Nguyệt không lên tiếng chỉ âm thầm quan sát Triệu Mẫn mà thôi. Có câu tình địch gặp nhau thì đỏ mắt. Ánh mắt của Triệu Mẫn và Thiên Nguyệt vừa chạm vào nhau thì 2 người đã biết đối thủ nhau là ai rồi.
.
.
Bản quyền thuộc về tác giả 💖💖 ITS_ME_2210 💖💖 Tung Hoành Lục Giới 💖💖___ 15 /5/ 2018
Truyện được tác giả viết và xuất bản chỉ trên Wattpad