The Switch

Chương 21




"Đó là căn phòng họ nhốt em, nếu ngài nhớ, thưa ngài," Bessie lầm bầm, chỉ vào ô cửa sổ trên tầng hai của tòa nhà khi người đánh xe hướng dẫn chiếc xe ngựa đi xuống thung lũng bên cạnh khu nhà kinh doanh của Aggie. "Bọn chúng rất có thể cũng giữ cô ấy ở đó. Từ những gì em nghe được khi em còn ở đó, căn phòng ấy có mục đích đặc biệt là dùng để giữ những vị khách không tình nguyện."

Radcliffe lắc đầu. "Không, cô ấy không thể ở đó được, Bessie, nếu không cô ấy chắc phải bò ra ngoài cửa sổ như hai người bọn em đã làm tối hôm đó."

"Nếu cô ấy có thể," Elizabeth lầm bầm với một cái cau mày. Khi anh vẫn còn ngơ ngác trước những lời cô nói, cô nhanh chóng thêm vào, "họ có thể trói cô ấy lại hay cái gì tương tự như thế, thưa ngài."

"Ừ, đúng vậy." Đang thả lỏng toàn thân, bất thình lình anh giật chiếc váy lên để kiểm tra để chắc chắn rằng khẩu súng lục vẫn còn ở trong chiếc túi đã treo dưới váy lót dài, sau đó nhanh chóng giật nó xuống một cách giận dữ khi anh nhìn thấy mấy người phụ nữ đỏ mặt và quay đi. Thật quá sức anh để hiểu được tại sao phụ nữ lại mặc những thứ họ đang mặc. Anh bị buộc bằng ren chặt đến nỗi anh khó có thể thở được, cùng vô vàng vải vóc nặng đến nỗi anh khó có thể di chuyển. Phụ nữ khỏe hơn rất nhiều so với những gì đàn ông nghĩ về họ. Thật không may, hầu hết sức lực này hình như bị lãng phí vào việc mang vác đống áo quần của họ.

"Ngài định làm thế nào để vào được?" Stokes lo lắng hỏi.

"Tôi nghĩ là tôi sẽ thử cửa sổ trước," Radcliffe nói với một cái cau mày khi anh vuốt thẳng lại chiếc váy của mình. "Tôi sợ rằng việc sử dụng cửa trước sẽ quá mạo hiểm."

"Vâng," Stokes nói, sau đó, "Thưa ngài, ngài... ờ... mục đích của ngài có thể sẽ được thực hiện tốt hơn nếu ngài cố ... ờ... quay mặt mình đi với những ai ngài chạm trán."

"Phải," Elizabeth đồng ý với vẻ khích lệ. "Và có lẽ nếu anh cố gắng đừng để trông cao như thế, anh có thể tránh được những chú ý không mong muốn."

"Và nếu bất cứ ai tới gần và hỏi han ngài, anh chỉ cần che mặt mình lại bằng khăn tay và cười khúc khích."

Radcliffe chớp mắt trước lời đề nghị của Bessie. "Tôi không có khăn tay."

"Ồ!" Lôi ra một chiếc từ tay áo của mình, Beth chìa nó cho anh khi anh ra khỏi xe ngựa. "Chúc may mắn, thưa ngài. Em biết, ngài sẽ cứu được cô ấy."

"Cười khúc khích," Radcliffe lầm bầm khi anh đẩy cánh cửa sổ mở ra vào căn phòng trống đầu tiên anh tìm thấy ở tầng trệt. "Cười khúc khích cái quỷ gì chứ? Và tôi làm thế quái nào để cố mà trông cho nhỏ đi đây?" Lắc đầu vẻ ghê tởm, anh giữ cánh cửa sổ mở ra với một tay khi anh ngồi trên gờ cửa sổ, sau đó quăng một chân rồi chân kia qua ngưỡng cửa và vào trong phòng. Đứng dậy, anh để cánh cửa sổ trượt đóng lại, sau đó dành một phút để vuốt thẳng những nếp nhăn trên chiếc váy của mình và giật phần đuôi thân trước của vạt áo thẳng lại trước khi vội vã băng ngang qua căn phòng.

Dừng lại ở chỗ cánh cửa, anh áp một tai vào nó để nghe trong một thoáng, sau đó nhẹ nhàng mở nó để ngó ra ngoài. Mới là đầu giờ chiều và dường như tất cả những người đàn bà vẫn ở trên giường. Chuồn ra ngoài hành lang, anh kéo cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại và vội vã nhanh nhẹn, như một người đàn ông có thể làm được trong một bộ váy áo cứ mắc vào cái đinh thúc ngựa trên đôi bốt của anh ta, về phía cầu thang. Anh vừa mới đặt một chân lên bậc thang đầu tiên khi cánh cửa phía dưới hành lang mở ra.

Chửi thề dưới hơi thở của mình, anh lặng lẽ lao lên gác.

"Aggie!"

Radcliffe đông cứng lại trên bậc thang thứ năm trước tiếng rống vọng tới từ phía dưới. Giọng nói là của người đàn ông và nó nghe khá quen. Cố xác định lại nó trong tâm trí, anh tiếp tục leo lên những bậc thang một cách thận trọng hơn cho tới khi anh nghe thấy tiếng người đàn bà trả lời từ phía sau của ngôi nhà. "Vâng?"

"Bảo Willy Nhỏ lên gặp ta. Lá thư đã sẵn sàng để được gửi tới cho Radcliffe rồi."

Đang đứng trên những bậc thang, Radcliffe ngập ngừng. Anh vẫn không nhận ra giọng nói phía dưới và điều đó khiến anh khó chịu, nhưng điều khiến anh khự lại là ý nghĩ bất thình lình anh có thể giáp mặt với tên côn đồ ngay lúc này và giải quyết cho xong việc này. Tia nhìn của anh di chuyển lên vài bước cuối cùng tới hành lang đang trải dài ra phía trước anh, tuy nhiên, anh cau mày. Anh thật sự nên giải cứu Charlie trước. Ngay khi cô an toàn tránh xa khỏi nơi này, anh có thể xử lý tới gã đàn ông ở bên dưới. Nếu anh cố thử trước khi đưa được cô tới nơi anh toàn và có chuyện gì đó xảy ra, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Gật gù với chính mình, anh tiếp tục vội vã lên cầu thang và đi dọc theo hành lang tới căn phòng Bessie và Charlie đã trèo ra rất nhiều đêm trước.

Với tới tay nắm cửa, anh cẩn trọng vặn nó, không hề ngạc nhiên khi nó quay thật dễ dàng. Nếu bọn chúng khóa nhốt Charlie trong căn phòng này, cô sẽ chỉ đơn giản là phải trèo qua cửa sổ như cô đã làm khi giải cứu Bessie. Tuy nhiên, khi anh đẩy cánh mở ra và ngó quanh chỉ để chắc chắn cô không bị trói và một chiếc ghế hay cái gì đó. Rèm cửa được đóng lại, khiến cho căn phòng ở trong bóng tối mờ mịt, nhưng từ ánh sáng tràn qua khung cửa ở quanh anh, anh không nghĩ có bất cứ thứ gì có hình dạng bị trói và tống giẻ vào miệng trong phòng. Anh ngập ngừng, sau đó thở dài và lẻn vào trong, đẩy cảnh cửa nửa đóng lại phía sau anh khi anh vội vã đi về phía cửa sổ và kéo tấm rèm cửa mở ra. Ánh sáng bây giờ tràn ngập mọi ngóc ngách của căn phòng tuy nhiên vẫn không thấy dấu hiệu nào của Charlie hết.

Thở dài, anh quay lại để ngó qua cửa sổ xuống con hẻm phía dưới, một cái cau mày khiến lông mày anh cau lại. Anh nhận ra ngay lập tức rằng anh đã vào nhầm phòng. Khung cửa sổ Charlie và Bessie đã trèo qua ở cạnh cái cửa sổ anh lúc này đang ở.

Lầm bầm dưới hơi thở của mình, anh với ra để túm lấy gờ của tấm rèm, giật chúng đóng lại một lần nữa khi cánh cửa kẽo kẹt mở ra phía sau anh và một giọng khe khẽ vọng vào, "Darlee?"

Radcliffe nuốt xuống một tiếng chửi thề trước tiếng bụng sôi ầm ầm phía sau anh, và trở nên bất động hoàn toàn, hi vọng rằng thứ ánh sáng mờ nhạt đến từ hành lang không chiếu đến anh vì nơi anh đứng lúc này rèm cửa đã đóng kín mít. Không may mắn như vậy, anh nhận ra khi người đàn ông lại cất tiếng, lần này nghe gần hơn.

"Tôi đã không nghĩ em sẽ quay lại cho tới khi trời tối. Đức ông Ascomb thường giữ em suốt cả đêm và cả buổi ngày hôm sau khi ông ta thuê em."

Nếu bất cứ ai đến gần và hỏi han gì ngài, ngài chỉ cần đơn giản là che mặt mình lại bằng khăn tay và cười khúc khích. Những lời của Bessie vang lên trong đầu anh và Radcliffe cau mày. Một người sẽ cười khúc khích thế nào đây? Cười khúc khích là gì? Từ đó khiến anh nghĩ đến một âm thanh cao và ríu rít. Anh không nghĩ là anh có thể xoay xở để phát ra một âm thanh như thế. Sau đó người đàn ông dựa vào phần phía sau xếp đầy diềm đăng ten của anh và phát ra những tiếng lầm rầm, "Willy nhớ em."

Willy? Mắt Radcliffe mở lớn không thể nào tin được. Đây là Willy Nhỏ sao? Lạy Chúa lòng lành! Anh đã nghĩ cái từ "nhỏ" được ám chỉ rằng Willy là một đứa trẻ. Sau cùng thì đây là một nhà thổ. Nó rất có thể ám chỉ đến kích cỡ của hắn—ý nghĩ của Radcliffe chết ngay khi người đàn ông vòng tay hắn quanh eo anh và bắt đầu trượt chúng lên phía vòng ngực không tồn tại của anh. Nó quá sức chịu đựng của Radcliffe. Anh sẽ không đứng quanh để bị mò mẫn bởi một gã có tên là Willy Nhỏ.

Giật mạnh ra, anh quay ngoắt lại để đối mặt với anh chàng đó, chuẩn bị để chiến đấu, nhưng kích thước của Willy Nhỏ khiến anh khự lại. Gã đàn ông này cao hơn Radcliffe đến nửa cái đầu và ít nhất là to lớn gấp đôi. Ít ra thì hắn ta trông to lớn như vậy trong căn phòng tối lờ mờ. Hắn cũng không bị vướng víu bởi váy áo của phụ nữ, Radcliffe u ám nghĩ, chuẩn bị đánh đấm một trận ra trò. Thật may mắn, trong phòng đủ tối để cho Willy Nhỏ không thể nhìn ra những đường nét trên khuôn mặt Radcliffe. Ít nhất anh cho là thế, vì thay vì rống lên tức giận khi nhận ra anh là đàn ông, Little Willy bĩu môi hờn dỗi.

"Được rồi, giờ thì Darlee, đừng như thế. Em luôn quay trở về từ chỗ của Đức ông Ascomb với vẻ cáu tiết và anh biết hắn ta không đối xử tử tế với em, anh sẽ dịu dàng như mọi khi và giúp em quên đi." Trước những lời như vậy, gã đàn ông cương quyết kéo Radcliffe vào trong vòng ôm của hắn, lờ đi sự chống cự bất thình lình của anh khi hắn vùi mặt vào cổ anh và trượt cánh tay vòng quanh anh.

Trong tình huống đó, Radcliffe lúc đầu quá sốc để có thể phản ứng lại, nhưng khi bàn tay lực lưỡng của hắn trượt xuống để ôm lấy mông anh qua làn vải lụa và siết lại, anh bất thình lình tìm thấy khả năng khúc khích. Ít nhất cái âm thanh tắc nghẹn trượt ra khỏi môi anh nghe giống như một tiếng khúc khích đối với anh. Hay có lẽ là một tiếng ríu rít.

"Willy Nhỏ!"

Sắp sửa vung một nắm đấm vào mặt gã đàn ông trước mặt anh trong một nỗ lực giành lấy tự do đến tuyệt vọng, Radcliffe gần như tạ ơn Chúa thật to khi một tiếng gọi đến rất đúng lúc vang đến từ phía cầu thang. Willy "Nhỏ" bất thình lình cứng người lại, sau đó thở dài vẻ cam chịu khi tiếng hét vang lên một lần nữa, lần này nôn nóng hơn.

"Anh tốt nhất là đi trước khi hắn ta đánh thức cả nhà dậy," gã đàn ông lầm bầm vẻ đau khổ. "Không nghi ngờ gì gã ta chỉ muốn chắc rằng anh đã đưa lá thư của hắn cho một thằng nhóc đáng tin cậy, nhưng hắn sẽ không yên tâm nếu chính bản thân anh không tự mình nói với hắn điều đó."

Tặng cho một bên mông phủ đầy vải vóc hồng của Radcliffe một cái siết thân ái khiến anh giật này cả người và phải cắn lưỡi để nén lại tiếng chửi thề đang trên đầu lưỡi mình, gã đàn ông quay đi, lầm bầm, "Em bị sụt cân, Darlee. Mông em căng như mặt trống vậy. Em cần phải ăn nhiều hơn. Anh sẽ mang cho em một chút đồ ăn nhẹ khi anh quay trở lại. Sau đó anh sẽ phải kiểm tra em thật kỹ để xem còn có chỗ nào em bị sụt cân không," hắn lầm bầm một cách cợt nhả, di chuyển về phía cánh cửa.

"Đi làm với quý ấy," Radcliffe lầm bầm khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng của gã đàn ông kia. Vội vã tiến lên phía trước, anh mở cánh cửa với một tiếng cách để thấy Willy Nhỏ kềnh càng đi xuống dưới nhà. Gã đàn ông đó quả là một gã khổng lồ. Nắm đấm của gã ta to gần bằng đầu, thứ phải công nhận là vẫn còn nhỏ so với cơ thể của gã. Radcliffe cho là anh nên cảm thấy biết ơn rằng những nắm tay đó chỉ siết lại phần phía sau của anh. Nếu gã đàn ông đó dùng một trong số chúng để nện anh, hắn rất có thể sẽ giết anh chỉ với một cú đầu tiên.

Radcliffe thở dài trước ý nghĩ của chính mình. Váy vồng, anh quyết định, thật là khó nếu so với cái tôi của một người đàn ông. Chúng ảnh hưởng xấu đến sự tự tin của anh. Nếu là lúc khác, anh sẽ nghĩ gã đàn ông đó to lớn nhưng chân tay chậm chạp và anh có thể dễ dàng đánh lừa hắn. Trong bộ váy áo, tất cả những gì anh có thể nghĩ là hắn có thể treo ngược anh lên bằng chính cái váy của anh và nếu may mắn anh có thể sống sót. Anh phải tìm được Charlie, đưa cô ra khỏi đây, và cởi phắt cái thứ chết tiệt này ra. Sau đó anh sẽ thuyết giảng cho cô vợ mình một bài học đứng đắn về việc đừng bao giờ để bản thân cô vào một tình huống nguy hiểm như thế này nữa... bất chấp tất thảy chuyện tốt lành mà nó có thể mang lại.

Thở dài, anh khẽ lẻn ra ngoài hành lang và đóng cánh cửa lại. Anh chưa bao giờ thấy bản thân mình trong một tình huống như thế này trước khi Charlie nhàn nhã bước vào cuộc đời anh, anh càu nhàu với chính bản thân mình khi hướng về phía cánh cửa kế tiếp. Chà, tất cả. Ít nhất anh sẽ không bao giờ cần phải sợ cuộc sống của mình sẽ trở nên buồn chán. Charlie sẽ chăm lo đến điều đó, và thậm chí không cần cố gắng gì nhiều, anh cho là thế. Dừng lại trước cánh cửa ở trên hành lang, anh kiểm tra tay nắm để xem nó có mở được không, một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh khi nó không. Cô chắc phải ở trong đó.

"Charlie?" anh thì thầm. "Em có trong đó không, Charlie? Em có nghe thấy anh không?"

"Jeremy?" Tim cô nảy lên, Charlie lao về phía cánh cửa, áp mặt cô vào đó một cách hớn hở.

"Jeremy? Anh đấy à?"

"Phải. Em không sao chứ? Chúng không làm em bị thương chứ?"

"Không. Em không sao."

Radcliffe liếc quanh để chắc chắn rằng anh ở một mình, sau đó rít lên, "Sao em không trốn ra bằng lối cửa sổ? Em bị trói à?"

"Không, em không bị trói. Nhưng chúng đã đóng đinh vào cửa sổ hết rồi. Em đã cố thử cậy những cái đinh ra bằng chân nến, nhưng nó tiến triển rất chậm," cô thú nhận với một vẻ bực mình, sau đó thở dài. "Em cho là cuối cùng anh đã tìm thấy lá thư?"

"Phải."

"Làm sao anh vào được mà không bị nhìn thấy?"

"Anh vào bằng cửa sổ dưới nhà."

"Cảm ơn," cô thở ra qua cánh cửa. "Cảm ơn?" anh lầm bầm với vẻ bối rối.

"Vì quan tâm đủ để tới và cứu em," cô giải thích. "Nhưng giờ anh phải đi đi. Ngay lập tức," cô nghiêm trang ra lệnh. "Norwich sẽ giết anh nếu anh bị bắt."

"Norwich?" Anh cau mày, giờ đã hiểu tại sao anh đã nghĩ giọng nói dưới nhà nghe lại quen đến thế.

"Phải. Hắn là kẻ tống tiền. Nhưng lá thư cuối cùng chỉ đơn giản là dụ anh tới đây để có thể giết anh."

"Giết anh? Cái quỷ gì khiến hắn ta muốn như vậy?"

Giọng cô buồn và lo lắng. "Đó là một câu chuyện dài, đức ông của em. Đủ để nói rằng hắn ta điên rồi." Cô thở dài lần nữa qua cánh cửa, sau đó khăng khăng, "Làm ơn đi, đức ông của em, anh phải rời đi ngay lập tức. Hắn sẽ không do dự khi giết anh đâu."

"Anh sẽ không bỏ lại em ở đây."

"Chà, anh không thể đưa em ra ngoài. Cánh cửa bị khóa rồi và cửa sổ bị đóng đinh lại. Phá cánh cửa nào cũng tạo ầm ĩ đủ để khiến cả ngôi nhà chạy đến. Trừ khi anh mang cả đội quân tới với anh, em thật sự đề nghị anh rời đi ngay bây giờ."

"Một đội quân," Radcliffe lầm bầm, nghĩ tới Stokes, Bessie, Elizabeth, và bà Hartshair và lũ trẻ của chị ta trong xe ngựa phía dưới. Họ cứ khăng khăng đòi đi theo, và không muốn tốn thời gian tranh cãi, Radcliffe đã đồng ý chừng nào tất cả bọn họ còn ở nguyên trong xe ngựa.

"Radcliffe?"

"Gì thế?" Anh liếc về phía cánh cửa. Giọng cô lần này dường như tới từ phần thấp hơn của chiếc cửa.

"Anh đang mặc cái gì đấy?"

Tia nhìn của anh rơi xuống cái lỗ khóa và anh ngay lập tức quỳ xuống và thấy mắt cô ngó ra. Cô có một bên mắt thật đẹp, anh nghĩ. Thật kỳ lạ là anh đã quên mất điều đó. Cả hai bên mắt cô đều đẹp tuyệt. To tròn, thường lấp lánh với một vẻ ngạc nhiên nào đó sâu thẳm bên trong, và màu đen tuyền như than, thật trông giống một ánh sao sáng trong đêm vậy. "Xin chào," anh lầm bầm, giọng khàn đặc.

"Anh đang mặc cái gì đó màu hồng có diềm xếp nếp đấy hả?" cô kêu thét lên vẻ không thể tin được, khiến anh ngã lộn nhào ra khỏi sự trầm ngâm suy tưởng dịu dàng trước vẻ đẹp của cô.

Cau mày, anh bất thình lình đứng dậy. "Đó là ý tưởng của em gái em."

"Beth? Beth đặt anh vào cái đống diềm đăng ten hồng này?"

"Nó là quần áo cải trang," anh xoay xở để tuyên bố với vẻ đầy phẩm cách. "Cô ấy nghĩ rằng anh có thể tránh bị nhận diện với tư cách là một phụ nữ tốt hơn là bản thân mình."

"Nó là váy?" cô kêu hét lên. "Anh đang mặc một chiếc váy hồng có diềm đăng ten?"

"Nó là đồ cải trang." Radcliffe quát, sau đó cau mày trước tiếng cười khúc khích như bị nghẹt lại vọng qua cánh cửa.

"Giờ thì anh biết tại sao em là người luôn vẽ ra những kế hoạch rồi đấy." Cô cười phá lên, sau đó, trước khi anh có thể trả lời, thở dài, "Vậy là anh có quan tâm tới em."

"Gì cơ?" Anh lại quỳ bên cái lỗ khóa, ngó vào một bên mắt của cô. "Em có ý gì, anh quan tâm tới em?"

"Chà, đó là lý do duy nhất một người đàn ông có thể để bị thuyết phục khoác lên người một bộ váy. Để cứu người anh ta quan tâm tới."

"Đúng là vớ vẩn. Lạy Chúa lòng lành, đúng là phụ nữ, anh đuổi theo em, băng qua cả Anh quốc tiến vào Scotland, vào trong một cái bẫy tí teo không chút không khí với Stokes, Tomas, Beth, bà Hartshair và lũ trẻ của bà ấy, vậy mà nó vẫn không gây cho em chút ấn tượng nào với những tình cảm của anh? Anh khoác lên người có mỗi một cái váy đầy diềm xếp nếp ngu ngốc và bất thình lình em nghĩ anh có thể quan tâm tới em? Tôi không quan tâm tới bà, thưa phu nhân. Tôi sẽ không ăn vận như thế vì người tôi quan tâm. Anh yêu em!"

"Anh có yêu em?"

"Tất nhiên là anh yêu em. Sao em nghĩ anh lại cưới em chứ?"

"Để cứu em khỏi Carland."

"Anh chỉ cần đơn giản là mua đứt ông bác của em, hay gửi em tới Mỹ để kết thúc việc đó," anh nói với vẻ kinh tởm. "Trói buộc phần còn lại của cuộc đời mình với em là không cần thiết."

"Nhưng buổi sáng sau khi chúng ta đã... umm...'ừm" cô nói từ cuối vì không tìm được từ nào hay hơn. "Anh nói với em là anh không yêu em."

"Em thậm chí còn chưa thức dậy khi anh rời khỏi em."

"Lúc anh nghĩ em là Charles ấy," cô giải thích.

Anh im lặng trong một thoáng, sau đó nói, "Anh nhớ là em hỏi gì đó về tình yêu, và lúc đầu anh định nói rằng anh không nghĩ nó quan trọng để được xem xét khi đó, nhưng dừng lại để cân nhắc những cảm xúc của mình. Khi đó anh rất bối rối. Anh có những cảm xúc với Charles mà anh nghĩ rằng hoàn toàn không đáng được tán thành, và đôi khi là cảm xúc với Beth chứ không phải người khác. Nó không cho tới khi anh biết được em và em gái mình đổi chỗ và nhận ra rằng tất cả tình cảm của mình là dành cho em."

"Vậy là anh có yêu em?"

"Anh có quỳ trên sàn trong một đống đầy đăng ten hồng nếu anh không yêu không?"

"Ôi, Jeremy, em cũng yêu anh," cô thở dài, nước dâng lên trong một bên mắt anh có thể nhìn thấy. "Em ước em có thể ôm anh."

"Em sẽ," anh nghiêm trang nói. "Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, nhưng đầu tiên anh phải—"

"Darlee?"

Radcliffe cứng người lại trước cái tiếng ồm ồm trầm thấp đó và quay người lại để ngó qua vai vào gã khổng lồ đang đứng phía trên anh. Anh đã không nghe thấy gã ta tới gần.

"Mày không phải là Darlee." Radcliffe thấy cái nắm đấm bay về phía đầu anh như thể là cái búa vậy, nhưng không có cơ hội để cúi xuống tránh trước khi cơn đau nổ bùng ra trong đầu anh và tình trạng hôn mê bao phủ lấy anh.

Chính nước lạnh được vỗ lên mặt anh đã kéo anh trở về với thực tế. Bơi trong màn sương mù xoáy tít trong não, Radcliffe chớp mắt mở ra sau đó nhắm lại, sau đó mở ra lần nữa để liếc nhìn những hình ảnh nhạt nhòa xung quanh anh, cố thử với một vẻ thật khó khăn để tập trung vào chúng. Charlie là thứ đầu tiên anh nhìn thấy, hay Charles, anh cho là thế, nhận thấy cô đang mặc quần ống túm và áo gi-lê cũng như cái thực tế cô đang ngồi trên sàn, ôm lấy đầu anh trong lòng cô. Sau đó anh thấy cô đang ngó cái hình ảnh quay tít thứ hai với vẻ đầy giận dữ, và anh liếc mắt nhìn cho tới khi nó tạo nên hình ảnh của Norwich, kẻ đứng phía trên họ. Một chiếc bình trống không đang đung đưa trong tay gã đàn ông.

"Cuối cùng," gã đàn ông thở dài vẻ nôn nóng. "Thật sự, hai người các ngươi khá là mệt mỏi. Đầu tiên, cô ta xuất hiện thay vì ngươi, sau đó ngươi tới sớm. Ta nói với ngươi là nửa đêm—không ai trong hai ngươi biết đọc à? Nhân tiện, cái váy đẹp đấy," hắn cười kinh bỉ, quay người sầm sập đi về phía cánh cửa. "Các ngươi có hơn sáu tiếng trước khi tới nửa đêm. Thưởng thức chúng đi. Chúng sẽ là khoảng thời gian cuối cùng các ngươi có với nhau."

"Đồ con hoang," Charlie rít lên khi cánh cửa đóng lại phía sau hắn, sau đó quay người để nhìn xuống Radcliffe vẻ đầy quan tâm. "Anh không sao chứ?"

"Ừ," Radcliffe thở dài, ngồi dậy với sự giúp đỡ của cô và ngó quanh, tay anh di chuyển một cách tự động lên để xoa xoa thái dương đang đau nhức.

"Có lẽ anh nên nằm xuống một chút," Charlie lầm bầm vẻ lo lắng, nhưng anh lắc đầu và ép buộc bản thân mình đứng tại nơi anh đang nghiên ngả chóng hết cả mặt mày.

"Anh không có thứ xa xỉ đó. Anh phải tìm cách đưa chúng ta ra khỏi đây."

"Em sẽ làm việc đó, anh nên nghỉ ngơi đi," cô khăng khăng, nắm lấy cánh tay để giữ anh đứng vững.

"Không. Anh—"

"Khỉ thật Radcliffe, lúc này em đang mặc quần ống túm. Ngồi xuống trước khi anh bị ngã," cô quát.

"Em đang mặc quần ống túm? Cái đó thì có nghĩa khỉ gì chứ?"

"Bất cứ nghĩa gì anh muốn, giờ thì ngồi xuống đi." Charlie tặng cho chồng cô một cái đẩy nhẹ khiến anh ngã người một cách yêu ớt về phía chân giường, sau đó di chuyển về phía cửa sổ để kiểm tra công trình thủ công của cô lúc trước. Cô đang xử lý một trong những cái đinh bằng cái chân cắm nến bạc khi Radcliffe gõ cửa và gọi vọng vào tên cô. "Em đang làm gì đấy?"

Liếc quanh, cô thấy Radcliffe đã yếu ớt loạng choạng đi tới để tham gia cùng với cô và giờ đang đứng nghiêng ngả như một cái cây non trong cơn gió mạnh bên cạnh cô. Cau mày, cô nắm lấy cánh tay anh và hối thúc anh quay lại giường. "Anh không thể ngồi xuống và để em xử lý việc này sao? Em đã có đủ lo lắng rồi, không cần thêm việc phải giữ anh khỏi ngã đập mặt xuống nữa đâu."

"Anh sẽ không ngã đập mặt xuống đâu," anh ngắt lời với vẻ cáu kỉnh, giãy tay cô ra. "Và anh là chồng em, em không được ra lệnh cho anh."

"Thế ư? Chà, em có tin mới cho anh đây, Radcliffe. Anh không phải là chồng em."

"Anh là chồng em."

"Không phải. Anh kết hôn với Beth."

"Cô ấy có thể đứng ở chỗ của em, nhưng là tên em trong cuốn sổ đăng ký."

"Nhưng không phải chữ ký của em. Chúng ta vẫn chưa kết hôn."

Anh bối rối một thoáng trước những lời đó, sau đó cau mày. "Chà, chúng ta sẽ sửa lại tình huống đó. Ngay khi chúng ta thoát khỏi đây, anh sẽ sắp xếp một lễ cưới đàng hoàng."

"Tốt cho anh, và đảm bảo là nhớ gửi cho em một thiệp mời đấy, em sẽ xem liệu em có thể xuất hiện để chứng kiến nó không."

Anh nhìn cô trừng trừng với vẻ hoang mang, băn khoăn liệu vết thương ở trên đầu anh đã gây ra nhiều thiệt hại hơn là anh đã nghĩ lúc ban đầu hay không nữa. "Chuyện gì đang diễn ra thế? Điều cuối cùng anh nhớ trước khi bị hạ nốc ao là chúng ta thú nhận tình cảm dành cho nhau, vậy mà lúc này anh dường như đang nói rằng em sẽ không kết hôn với anh. Anh bỏ lỡ mất chuyện gì hả?"

Thở dài đầy giận dữ, Charlie lấy tay xoa mặt vẻ đầy mệt mỏi và lắc đầu khi cô quay trở lại với cái cửa sổ. "Anh không bỏ lỡ gì hết. Em bỏ lỡ nó. Em yêu anh, Radcliffe, nhưng em không chắc em muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với người đàn ông đối xử với em như một kẻ thấp kém hơn."

"Anh sẽ không bao giờ đối xử với em như một kẻ thấp kém hơn."

"Chà, anh chắc chắn không đối xử bình đẳng với em nữa."

"Ôi, thật là vớ vẩn."

"Nó không phải là chuyện vớ vẩn. Kể từ khi anh biết được em không phải là Charles, anh đã đối xử với em như một bông hoa trong nhà kính, không có lấy nổi một ý nghĩ trong đầu mình và có thể tắt thở bởi nỗ lực nếu em cố đặt một ý nghĩ vào trong nó."

"Anh không có," anh phủ nhận một cách nóng nảy.

"Ồ, thật ư? Chà, lần cuối cùng anh thảo luận chuyện làm ăn với em là khi nào?"

"Thật không lịch sự khi thảo luận việc làm ăn khi có người ngoài ngành, bên cạnh đó phụ nữ không hiểu sự phức tạp của..." Giọng anh trượt dài đi, khuôn mặt anh đỏ bừng vì tội lỗi khi anh nhận ra anh đang nói gì.

"Buồn cười là khi em là Charles em có thể hiểu được, nhưng không đủ giỏi để thảo luận nó khi em là Charlotte."

"Anh đã không nhận ra..." anh bắt đầu vẻ yếu ớt, ngồi sụp xuống giường vẻ không thể tin được.

"Cái gì? Rằng anh coi phụ nữ là một sự thiếu sót? Rằng anh đã đối xử với em như một kẻ ngờ nghệch đầu óc rỗng tuếch?" cô khô khốc hỏi, sau đó di chuyển tới để nhặt lấy cái chân cắm nến và bố trí bản thân mình ở cạnh cửa. Trước khi Radcliffe có thể hỏi cô đang định làm cái gì, cô đã để buột ra một tiếng thét kinh hoàng và giờ cái chân nến lên quá đầu mình khi tiếng chìa khóa xoay trong ổ vang lên, Cánh cửa bật mở, một Willy Nhỏ mắt mở lớn bước vào, và cô nện cái chân nến nặng nề xuống đầu gã với vẻ thích thú đủ để Radcliffe nửa nghi ngờ là cô đã trút một chút giận dữ được gây ra bởi anh vào sọ gã đàn ông đó.

Khi con vật kếch xù đó sụm xuống sàn nhà thành một đống, cô quẳng cái chân nến sang một bên, cúi người để giật lấy chùm chìa khóa từ bàn tay lỏng lẻo của gã ta, sau đó thẳng người để nhìn thẳng vào mắt Radcliffe với vẻ nôn nóng. "Sao? Anh có đi không, hay là anh định ở đây chờ cho tới nửa đêm?"

Khép lại khuôn miệng há hốc ra, Radcliffe nhanh chóng đứng dậy và loạng choạng di chuyển về phía trước. Giây phút anh bước qua cánh cửa, cô kéo nó đóng và khóa lại, sau đó thả chùm chìa khóa vào túi và vội vã tiến về phía cầu thang. Họ đã xuống được nửa đường thì Norwich xuất hiện dưới chân cầu thang. Còn hơn cả sự ngạc nhiên của Radcliffe, Charlie tiếp tục đi xuống ngay cả khi Norwich bước lùi lại và giờ khẩu súng của gã lên để chờ họ. Ở chân cầu thang, Radcliffe nhanh chóng di chuyển để đặt bản thân mình một cách đầy bảo vệ vào phía trước cô-vợ-đã-kết-hôn-nhưng-không-được-hợp-pháp-lắm của anh và đối diện với gã đàn ông.

Norwich cau mày với anh vẻ khó chịu khi hắn giơ khẩu súng và ngắm nó, sau đó nói, "Tao không biết có chuyện gì với hai đứa bọn mày. Bọn mày không thể đơn giản là làm những gì bọn mày được bảo sao? Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu bọn mày làm thế."

"Ồ, phải, thế sẽ thật tuyệt, phải không?" Charlie quát qua vai của Radcliffe. "Sau đó ông có thể ban ra một mệnh lệnh nhỏ xinh dễ thương như là chết đi và bọn tôi chỉ đơn giản là ngã gục dưới chân ông."

Norwich cau mày với cô, sau đó nhướn một bên lông mày với Radcliffe. "Một tạo vật nhỏ xinh xấc xược phải không?"

"Ta muốn nghĩ tới cô ấy như là nồng nhiệt hơn."

Lông mày Norwich nhướn lên cao hơn. "Thật sao? Chà, tao khó có thể đợi để trải nghiệm toàn bộ đam mê của cô ta."

"Đợi kiếp sau đi, Norwich," Radcliffe gầm gừ.

"Anh ấy đúng đấy," Charlie bình tĩnh nói khi gã đàn ông cười lục khục vẻ chế giễu trước lời đe dọa đó. "Tôi e là trò chơi kết thúc rồi. Kế hoạch của ông sẽ không có tác dụng trong bất cứ trường hợp nào. Radcliffe và tôi thậm chí còn chưa hề kết hôn. Beth là người đã kết hôn với anh ấy ở Gretna Green."

"Em gái mày kết hôn với Mowbray."

"Phải. Bốn ngày trước khi chúng tôi đến Gretna Green cô ấy đã kết hôn với Tomas, sau đó vào buổi sáng người của ông cưỡi ngựa tới Gretna với chúng tôi, cô ấy ăn mặc như Charles và kết hôn với Radcliffe. Nó không phải là một lễ cưới hợp pháp. Nếu ông giết Radcliffe, tất cả những gì ông nhận được từ việc cưới tôi là một vài món đồ trang sức tầm thường. Hầu hết chúng đã bị bán lấy tiền đem đầu tư." Khi hắn bắt đầu lắc đầu vởi vẻ rõ ràng là không thể tin được, cô nhún vai. "Nếu ông không tin tôi, hỏi Beth ấy. Con bé đứng ngay phía sau ông."

Hắn ta cười phá lên trước những lời đó. "Nếu mày mong tao tin—" Giọng hắn chết ngay tắp lự khi cái gì đó thật cứng chọc vào phần phía dưới lưng hắn.

"Ừm, xin chào, đức ông Norwich. Thật vui vì được gặp ngài ở đây," Beth uốn lưỡi vui vẻ, sau đó thúc mạnh hơn một chút vào xương sường hắn với thứ vũ khí của cô. "Ông sẽ đưa súng của mình cho đức ông Radcliffe, đúng không?"

Radcliffe nhận lấy khẩu súng khi nó bất thình lình treo một cách ẻo lả trên tay gã đàn ông. Beth đợi chỉ đủ lâu để anh chĩa thứ vũ khí đó vào gã côn đồ, sau đó lao qua gã ta để ôm lấy chị gái cô. "Em đã làm được, Charlie! Em cứu chị. Em đã cứu chị. Và em làm được với một cái chân nến," cô nửa cười nửa hổn hển, ngả người ra để giơ thứ vũ khí của cô lên. "Ôi, nó thật là tuyệt diệu. Một cảm giác mạnh mẽ! Em chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế hay tràn đầy sức sống như thế. Chị có biết không, em không nghĩ em sẽ sợ hãi bất cứ ai nữa," cô nói, sau đó cười phá lên và ôm lấy chị gái mình một lần nữa. "Em đã làm được."

"Phải, em đã làm được." Charlie mỉm cười thật rộng. "Những người khác đâu?"

"Ngay ở đây, thưa phu nhận," Stokes nói, kéo một mụ Aggie bị-trói-và-nhét-giẻ từ cuối hành lang tiến về phía họ với Bessie và Bà. Hartshair theo sau.

"Nhưng sao chị biết tất cả họ đều ở đây?"

Beth hỏi Charlie vẻ ngạc nhiên.

"Chị nhìn thấy mọi người trèo ra khỏi xe ngựa và bò qua cửa sổ tầng một từ căn phòng trên gác," Charlie giải thích. "Lúc đó, chị đang cố quyết định xem chặn cánh cửa và phá cửa sổ tốt hơn hay là dụ Willy Nhỏ vào trong phòng, hạ gục hắn và mạo hiểm xuống cầu thang thì tốt hơn. Nhìn thấy mọi người tiến vào khiến chị quyết định thử những bậc cầu thang. Chị đã hi vọng người đến kịp lúc để phụ giúp việc xử lý Norwich."

"Và em đã làm thế!" Khuôn mặt Beth bừng lên như ngọn nến vì tự hào và Charlie không thể không cười phá lên.

"Phải, em đã làm thế. Em thật tuyệt diệu."

"Em tuyệt diệu mà, đúng không?" cô hỏi lại, hụt hết cả hơi.

"Phải, và chị chưa bao giờ muốn nghe em nói lại lần nữa mình là kẻ nhát gan. Phải thật dũng cảm mới có thể đối mặt với hắn mà không có thứ vũ khí gì ngoại trừ cái chân nến. Em có thể đã bị giết rồi. Sao ư, tất cả những gì hắn ta phải làm là liếc qua vai và—Beth?" Vội vã với ra, cô đỡ lấy cô em sinh đôi của mình khi Beth sụm xuống sàn nhà chết lặng.