The Switch

Chương 18




"Mmmm," Charlie thì thầm đầy thoả mãn khi làn nước ấm, mềm mại như lụa quấn quanh cơ thể cô. Có cảm giác như đã hàng mấy ngày trời cô mới được tắm rửa. Nó quả thực đã là hàng mấy ngày trời, cô nhận ra với một tiếng thở dài, nhưng kiên quyết xoay tâm trí của mình ra khỏi ý nghĩ đó. Cô không muốn nhớ về vụ bắt cóc của mình, về cái xe ngựa khủng khiếp nọ, hay cái cảnh trong ngôi nhà nhỏ tồi tàn của người đánh cá. Cô còn hơn cả hạnh phúc nếu được quay lưng lại với Gretna, theo đúng nghĩa đen. Charlie đã rời Gretna Green bằng cách ngồi phía trước Radcliffe trên lưng ngựa. Anh đã mua con vật này cho chuyến đi về ở chuồng ngựa thuê nơi anh đã đổi ngựa lúc tới nơi, và còn hơn cả nhẹ nhõm, đã nài nỉ cô cưỡi ngựa với anh. Bên cạnh những phản ứng khó chịu của cô với việc du hành, lý do đơn giản là không có đủ chỗ trong cái xe ngựa đó cho tất cả mọi người. Thậm chí chỉ với Tomas, Beth, Bessie, bà Hartshair và lũ trẻ của chị ở bên trong, nó đã trông cực kỳ đông đúc rồi.

Họ đã phải rong ruổi trên đường gần như cả ngày trước khi đi ngang qua một quán trọ có đủ phòng để cung cấp cho tất cả bọn họ.

Quán trọ này. Cô ngả đầu ra sau, dựa vào thành chiếc bồn tắm và ngó quanh căn phòng. Nó được trang bị đồ đạc lưa thưa với chỉ một chiếc giường và, ngay hiện tại là một cái bồn tắm. Căn phòng nhỏ xíu, nhưng sạch sẽ. Chưa kể, đặt cạnh chiếc xe ngựa cô đã bị nhốt suốt hai ngày qua, căn phòng trọ này có vẻ như là lâu đài tráng lệ nhất.

Cánh cửa mở ra khiến cô cứng người lại và ngó quanh khi Beth trượt vào phòng. Em gái cô và những người khác vẫn tiếp tục chén bữa ăn thịnh soạn mà bà vợ ông chủ quán trọ đã phục vụ khi Charlie rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Dạ dày cô, vẫn còn nhạy cảm sau vụ say xe mà cô phải chịu đựng, Charlie đã xoay xở chỉ ăn được vài miếng trước khi lui về nghỉ ngơi ở căn phòng của bọn họ để tắm rửa.

"Trời, trông thật là tuyệt," Beth thở dài, ngó cái bồn tắm với một chút ghen tị khi cô tới gần.

"Đúng thế," Charlie lầm bầm, sau đó bắt đầu lỳ cọ bản thân. "Chị sẽ nhanh thôi, nhưng em có thể cần nước sạch khi chị xong. Chị thật sự cần phải tắm."

"Ồ, đừng có lo lắng. Không cần phải vội vã đâu. Em có bồn tắm chuẩn bị cho mình ở phòng của bọn em rồi."

"Phòng của bọn em?" Charlie nhướn lông mày. "Em không ở đây với chị à?"

"Không. Tomas và em ở phòng bên cạnh." Cô đỏ mặt một cách xinh đẹp, nhưng Charlie khó mà chú ý khi cô cau mày.

"Nhưng chị nghĩ—Ý chị là, Radcliffe chỉ có thể thuê năm phòng ở đây."

"Vâng."

"Ừm, bà Hartshair và lũ trẻ của chị ấy ở một phòng, phải không?"

"Vâng."

"Và Bessie ở một phòng?"

"Vâng."

"Còn Tomas và em ở một phòng, chị ở phòng này, và chị cho là Stokes—Ồ! Radcliffe chắc phải ngủ cùng Stokes," cô nhận ra và nhẹ nhõm, không nhận thấy Beth cứng người lại.

"Charlie?"

"Gì?"

"Radcliffe không ngủ cùng với Stokes."

Cô nghiên đầu lên vẻ tò mò. "Ừm, vậy thì anh ta ngủ ở đâu? Ồ, chắc chắn anh ta không bắt Stokes ngủ ở chuồng ngựa chứ?"

"Không, Charlie..." Cô ngập ngừng, sau đó sấn tới. "Anh ấy sẽ ở đây... với chị. Chị giờ đã kết hôn rồi."

Cô chớp mắt trước những lời đó. "Kết hôn? Không, Beth, Radcliffe chỉ nói thế để ngăn cản việc chị phải cưới Carland thôi."

Beth lắc đầu. "Chị kết hôn rồi."

"Nhưng chị chưa bao giờ kết hôn với Radcliffe."

"Có, chị có."

"Beth, chị nghĩ chị có thể nhớ được việc gì đó như thế. Chị chưa bao giờ cưới Radcliffe."

"Không," cô đồng ý. "Em thay chị cưới."

"Cái gì?" Cô ngó em gái mình một cách ngây ngốc, không hiểu được ý nghĩa những từ đó một chút nào.

"Em ăn mặc như Charles, kết hôn với anh ấy, và nhại lại chữ ký của chị trong bản—"

"Cái gì?" Charlie đột ngột ngồi thẳng dậy trong bồn tắm, khiến nước toé ra khắp mọi nơi.

"Anh ấy nói hai người sắp kết hôn. Rằng hai người đã làm tình."

Charlie đỏ mặt trước những lời đó, giận dữ kéo về trên nét mặt cô. "Radcliffe thật giỏi 'buôn dưa bán muối'. Bên cạnh đó, cả hai bên phải yêu nhau thì nó mới là làm tình."

"Chị không yêu anh ấy?" Beth hỏi đầy quan tâm, và cái cau mày của Charlie sẫm lại.

"Tất nhiên là chị yêu anh ta rồi. Sao lại không yêu được chứ? Người đàn ông đó thật là đáng yêu. Ngọt ngào, hào phóng, thích phiêu lưu mạo hiểm—"

"Thích phiêu lưu mạo hiểm?" Beth hổn hển, cắt ngang cô. "Người đàn ông đó bảo thủ như cỗ xe ngựa chúng ta đã đi tới đây ấy."

"Vớ vẩn. Chỉ cần nhìn những cuộc phiêu lưu chúng ta có từ khi gặp anh ấy."

Beth lắc đầu với một tràng cười. "Charlie, chị mới là người mang những cuộc phiêu lưu này tới."

"Có lẽ." Cô nhún vai. "Nhưng chị sẽ không thể làm được nếu không có Radcliffe." Khi Beth nhìn đầy ngờ vực, Charlie thở dài. "Anh ấy đặt chúng ta dưới sự bảo hộ của mình và đưa chúng ta tới London. Nếu anh ấy không làm thế, chúng ta giờ đang mục nát ở nhà của Ralphy rồi."

"Charlie, chị sẽ không bao giờ mục nát. Bên cạnh đó, anh ấy chỉ làm thế vì bao đồng thôi." Khi Charlie lắc đầu, Beth nhướn lông mày. "Không phải ư?"

"Không, Beth. Tất cả những gì anh ấy phải làm để xoa dịu bản tính hay bao đồng của mình là cảnh báo chúng ta, hay thậm chí là cho chúng ta một khẩu súng. Hay anh ấy có thể đá chúng ta ngay khi anh ấy đưa chúng ta tới London an toàn. Nhưng anh ấy không làm thế, anh ấy đưa chúng ta về nhà."

Beth đang cau mày trước những lời nói đó, bản thân cô chưa bao giờ cân nhắc tới điều đó. "Có lẽ chị nói đúng, nhưng em vẫn không thấy Radcliffe là một người ưa mạo hiểm. Chỉ cần nhìn vẻ nhặng xị của anh ấy về lũ chó con. Anh ấy cổ hủ."

"Anh ấy cũng nhặng xị lên khi giải cứu Bessie và bà Haitshair," Charlie cười phá lên. "Nhưng đó chỉ là ở ngoài miệng thôi, một cách để giấu đi bản tính tự nhiên của anh ấy. Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ nghe một người nói, hãy nhìn hành động của anh ta để thấy trong trái tim anh ta có gì. Một người có thể nói rất nhiều điều họ không có ý như thế. Ví dụ như Jimmy và Freddy, những người mà em nói đang đánh cuộc xem ai có thể quyến rũ được nhiều cô gái quý tộc nhất, em có nghĩ họ sẽ nói những điều như thế với những cô gái rằng họ không cố tình khi họ đặt kế hoạch quyến rũ?"

"Vâng, nhưng—"

"Không nhưng nhị gì hết," Charlie cắt ngang, sau đó thở dài. "Được rồi, nhìn theo cách này. Radcliffe nhặng xị lên vì việc của Bessie, nhưng cuối cùng anh ấy lại là người thông báo cô ấy là cô hầu gái của em và thật sự đã thuê cô ấy. Em có nghĩ ai đó như Phu nhân Mowbray sẽ thuê cô ấy với tư cách là cô hầu gái không?"

"Ôi, Lạy chúa lòng lành, không." Mắt Beth mở lớn. "Bessie không được đào tạo gì cả. Phu nhân Mowbray sẽ không đi trả một khoản tiền lớn cho một người hầu không thạo việc."

"Chính xác. Với bà Hartshair cũng vậy. Thế nhưng Radcliffe đã thuê cả hai bọn họ bất chấp những lời càu nhàu của mình. Thận chí còn nhận luôn cả lũ trẻ của bà Hartshair. Và rồi cả lũ chó con nữa. Anh ấy có thể từ chối cho chị khoản tiền để cứu chúng và nói đó là điều tốt nhất, hay thậm chí là trả tiền cho gã nông dân đó, khăng khăng gã ta giữ chúng và dùng món tiền để nuôi chúng. Nhưng anh ấy đã không làm thế. Anh ấy nói như một gã hà tiện, nhưng hành động của anh ấy lại phủ nhận điều đó." Cô liếc xuống làn nước trong một thoáng, sau đó thêm vào, "Không một lão hà tiện già nua bảo thủ nào lại có thể sở hữu một cảm xúc nồng nàn như anh ấy."

"Chị có yêu anh ấy," Beth nói một cách nhẹ nhõm.

"Phải."

"Vậy thì chị sẽ không cố huỷ bỏ cuộc hôn nhân chứ?"

Cô cười cay đắng. "Chị có thể sao? Bác Henry sẽ cố ép chị kết hôn với một kẻ nào đó, và có Chúa mới biết lần này ông ấy sẽ tìm được ai vì chị đã bị huỷ hoại rồi."

"Chị nghe không hạnh phúc chút nào hết," Beth lầm bầm đầy lo âu.

"Em có hạnh phúc không nếu kết hôn với Tom, yêu cậu ấy nhưng lại không biết cậu ấy có yêu mình không?"

"Ôi, Charlie, anh ấy chắc chắn phải yêu chị! Sao anh ấy có thể không chứ?"

"Nói như thể một cô em gái thật sự ấy," Charlie lầm bầm đầy chế giễu, sau đó thú nhận, "Anh ấy bảo với chị anh ấy không yêu chị."

"Anh ấy bảo chị?" cô thở hắt ra đầy kinh hoàng.

"Chà, anh ấy nói với Charles," cô giải thích với một tiếng thở dài. "Chị hỏi anh ấy có yêu cô ấy—chị—không và anh ấy nói, 'Tôi không' "

"Ôi, Charlie." Mắt em gái cô ngập đầy nước cảm thông.

Nuốt xuống một cục nghẹn bất thình lình ở cổ họng, Charlie thẳng lưng lên một chút và liếc ra chỗ khác. "Em tốt nhất là nên đi đi. Bồn tắm của em giờ chắc đã chuẩn bị xong rồi."

Beth ngập ngừng, sau đó dường như nhận thấy Charlie cần được ở một mình, cô miễn cưỡng gật đầu và chậm chạp di chuyển tới phía cánh cửa. "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon," Charlie lầm bầm khi cảnh cửa đóng lại, sau đó nặng nề thở dài và tiếp tục gội đầu.

*****

Radcliffe vươn tay tới cánh cửa, sau đó dừng và rút lại, để cánh cửa vẫn đóng. Thật là lỳ quặc, anh bất thình lình lo lắng một cách không tài nào giải thích được. Đây là đêm tân hôn của anh, nhưng nó không phải là đêm đầu tiên của anh với Charlie—vậy nên nó không phải là lý do đằng sau sự lo lắng bất thình lình này. Anh nghi ngờ ngọn nguồn của nó là là sự không chắc chắn của anh về việc cô dâu mới của anh sẽ phản ứng ra sao khi biết bây giờ họ đã kết hôn. Anh không biết phải mong đợi điều gì. Cô ấy có hạnh phúc vì điều này không? Hài lòng? Phẫn uất? Cô ấy đã im lặng trong suốt quãng đường rời khỏi Gretna. Và anh không hề sẵn lòng hỏi xem cô ấy nghĩ gì về đề tài này. Cô ấy tức giận việc Beth đã nhân danh cô kết hôn với anh? Cô ấy sẽ chào đón anh với nụ cười ngượng ngùng, hay quẳng một cái gì đó nặng nề và đầy ác ý vào đầu anh ngay khi anh bước chân vào phòng?

Radcliffe mỉm cười đầy chế giễu. Anh nghi ngờ hầu hết đàn ông đều chịu đựng nỗi lo lắng này vào đêm tân hôn của họ, nhưng họ không hề có một cô vợ như Charlie. Xinh đẹp, thẳng thắn, duyên dáng như Charlie. Anh nghi ngờ những ngày bình yên, tĩnh lặng của anh ở vùng quê đã chấm dứt. Cuộc đời bất thình lình trở thành một cuộc phiêu lưu. Thậm chí lên giường bây giờ cũng mang theo một chút yếu tố nguy hiểm.

Anh có muốn quãng thời gian trời quang mây tạnh đó trở lại không? Radcliffe nhớ lại những ngày êm ả, tất cả pha trộn thành một trước khi có cuộc gặp gỡ bất ngờ với Charlie và Elizabeth, sau đó những cuộc phiêu lưu hoang dã anh đã tận hưởng từ khi họ bước vào cuộc sống của anh. Anh tự cười lặng lẽ với bản thân mình. Anh đã nghĩ thật buồn cười khi Clarissa đã bám "cậu nhóc" dai như đỉa. Biết rằng cô thật sự là con gái khiến ký ức đó thậm chí còn đáng cười hơn. Sau đó anh nhớ lại Charles trên lưng gã nông dân, chiến đấu vì mạng sống của những chú chó con đó, và anh lấy làm kinh ngạc trước sự can đảm của cô. Sau đó tới lúc cô bị trói vào chiếc giường ở nhà thổ với cái mụ Aggie-dùng-roi-da cưỡi lên cô... Anh bắt đầu lại cười lục khục to hơn, sau đó chớp mắt đầy kinh hoàng. Lạy chúa lòng lành! Anh đã đưa vợ mình tới nhà thổ, anh nhận ra, mất hết cả tinh thần. Và đó là cách vợ anh tìm thấy anh, đứng trước cánh cửa, mắt mở lớn, miệng mở ra thành một chữ O đáng báo động.

*****

Charlie nhanh chóng hoàn tất việc tắm táp của mình sau khi Beth rời đi—với bộ quần áo bẩn thỉu cô đã mặc suốt hai ngày là lựa chọn duy nhất của cô—là quấn chiếc ga trải giường quanh người theo kiểu Rôma và di chuyển tới để ngồi trước lò sưởi, chăm sóc tới những bím tóc dài ẩm ướt của mình. Mái tóc của cô có lẽ đã gần khô khi cô lần đầu tiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa lắc nhẹ.

Tim cô đập sầm vào ngực, cô quay người, mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Khi không có gì xảy ra và cánh cửa tiếp tục ở trạng thái đóng, cô hơi thư giãn và quay trở lại việc chải những ngón tay vào mái tóc mình trước lò sưởi, chỉ để dừng lại một lần nữa trong một thoáng sau đó khi một tiếng cười lặng lẽ khe khẽ vọng tới cô qua cánh cửa. Cô không mất một chút công sức nào cũng nhận ra đó là tiếng cười cực kỳ dễ phân biệt của Radcliffe.

Nghĩ rằng anh đang nói chuyện với ai đó ở ngoài hành lang, Charlie tiếp tục với mái tóc của cô, nhưng khi cô không nghe thấy một dấu vết nào của một giọng khác và tiếng cười của Radcliffe vọng đến một lần nữa, tò mò đã thẳng thế trong cô và cô vội vã tới mở cửa. Giờ thì cô đang nhìn chăm chăm vào vẻ mặt còn hơn cả kinh khiếp của anh và cau mày không chắc chắn.

Tại sao anh lại nhìn cô như thế? Anh thấy cô không quyến rũ hay—

"Anh đưa em tới nhà thổ!"

Charlie chớp mắt trước lời bình luận nổ ra từ môi anh, sau đó nhẹ nhõm và tò mò liếc dọc ngang khắp hành lang. "Anh có một mình ư, quý ông của em?"

"Gì cơ? Ờ, phải," anh lầm bầm một cách xao nhãng khi anh bước vào phòng và đóng cánh cửa lại.

"Vậy thì sao anh lại cười?" Charlie hỏi đầy tò mò, bám theo anh ngang qua phòng, phần thừa của tấm vải lanh cô quấn kéo theo phía sau cô.

"Anh không—Ờ, chà..." Anh cau mày với cô. "Em không nghe thấy sao? Anh đã đưa em tới nhà thổ, vì Chúa."

"Hmmm," Charlie lầm bầm, nhận thấy vẻ nhợt nhạt đã nhuốn màu lên da anh. "và sòng bạc nữa."

Anh tái nhợt đi trước những lời đó, sau đó mắt anh mở lớn thành hai lỗ rộng vĩ đại ở trên đầu "Lạy Chúa lòng lành, chúng ta đã ngủ trên cùng một chiếc giường từ tối đầu tiên chúng ta gặp nhau!"

"Em nằm trên tấm chăn vải lanh trong khi anh ở dưới nó, nếu điều đó khiến anh thấy khá hơn."

Cô đã di chuyển tới chỗ lò sưởi và đang giơ tay về phía nó như thể chúng lạnh giá, nét mặt cô là bất khả thi cho anh để đọc. Túm chặt lấy tương lai của anh bằng cả hai tay, anh lầm bầm, "Và đó là cách em muốn ngủ tối nay hả?"

Cô liếc quanh một cách sắc bén, sau đó theo ánh nhìn của anh tới tấm vải lanh cô đang quấn quanh mình trong dáng vẻ anh bất thình lình nhận ra là quyến rũ và đáng say mê nhất. Sau một quãng ngập ngừng thoáng qua, cô lại gặp ánh mắt anh lần nữa, giữ chặt lấy mắt anh bằng ánh mắt cô khi cô bình tĩnh với lên và tháo cái áo choàng rộng theo kiểu La Mã cổ đó. Nó rơi xuống sàn nhà không có lấy một tiếng thì thầm, và cô hất cằm lên đầy thách thức. Anh có thể không yêu cô, nhưng anh muốn cô, và với sự thích thú thông thường của cô với cuộc sống, cô sẽ nhận bất cứ cái gì nó đề nghị.

Radcliffe nuốt xuống. Vợ anh không nói một lời nào. Nhưng cô ấy không cần. Hành động của cô đã là câu trả lời đủ rồi, anh cho là thế khi cái nhìn của anh trượt xuống bờ ngực phong phú với núm vú dựng đứng đầy kiêu hãnh, trượt ngang phần bụng khẽ nhô lên của cô, dọc theo những đường cong của hông tới hai đùi và bắp chân hình dáng đẹp tuyệt, trước khi trượt ngược lên tới khuôn mặt cô.

"Charlie xinh đẹp, thẳng thắn, đầy quyến rũ của anh," anh thở những suy nghĩ lúc trước của mình ra thành lời. Hành động, tư thế, dáng vẻ kiêu hãnh của cô dường như là hình ảnh thu nhỏ của tính cách của cô. Thẳng thắn và đầy đam mê. Chúa kính yêu, con là gã đàn ông may mắn nhất, anh nghĩ một cách choáng váng, sau đó nâng một bàn tay, chìa ra cho cô. "Đến đây nào."

Khi cô cứng người lại, sau đó ngập ngừng, anh nghĩ họ sắp bắt đầu cuộc chiến ý trí chắc chắn sẽ tới, vì cô không phải là người để bị ra lệnh vòng quanh. Nhưng thay vì đứng nguyên tại vị trí của mình và yêu cầu anh tới với cô, cô tiến một vài bước về phía trước, rút đi một nửa khoảng cách giữa họ, sau đó dừng lại, đôi mắt cô đầy thách thức.

Thông điệp của cô rõ ràng. Cô sẽ gặp anh ở giữa đường nhưng đó là khoảng cách xa nhất cô sẽ đi. Carland sẽ đánh cô vì sự kháng cự công khai này ngay lập tức. Radcliffe chỉ đơn giản là mỉm cười và rút gọn phần còn lại khoảng cách giữa hai bọn họ bằng hai sải chân ngắn.

Hãy để những gã đàn ông khác chiến đấu vì sự vâng lời, anh quyết định khi cánh tay anh vòng lại quanh cơ thể ấm áp mềm mại của cô. Anh đã có Charlie. Đó là ý nghĩ sáng suốt cuối cùng của anh trước khi cánh tay vợ anh vòng quanh cổ anh.