The Switch

Chương 15




"Trời, cô tạo nên một quý cô thật dễ thương," bà Hartshair lầm bầm, đầy tự hào bước lùi một bước khỏi công trình do chính tay mình tạo ra. "Phải không, thưa ngài? Ý tôi là thưa tiểu thư."

Charlie khẽ mỉm cười trước vẻ mặt của người phụ nữ. Chị đầu bếp thậm chí còn gặp nhiều khó khăn trong việc chấp nhận cái thực tế, Charles thật ra là Charlotte hơn cả Bessie.

Charlie đã phải mất một giờ để thuyết phục Bessie giúp đỡ cô. Cô gái thật sự đã có một mối ác cảm khủng khiếp đối với ý tưởng mạo nhận là một quý cô. Cuối cùng chính cảm giác tội lỗi đã khiến cô đồng ý. Bám vào điểm đó, Charlie đã lắc đầu buồn bã đầy giả tạo và lầm bầm rằng cô không thể tin được rằng cô ta là một cô gái vô ơn đến thế nào... và sau tất cả những gì, cô, Charlie, đã làm cho cô ta. Đầy sầu khổ, Bessie đã nhượng bộ và đồng ý làm bất cứ điều gì cần thiết. Tuy nhiên, khi đó, họ đã còn lại chỉ một chút thời gian để chuẩn bị, và Charlie đã miễn cưỡng quyết định chị đầu bếp phải tham gia vào chuyện bí mật này và bị lôi kéo để giúp đỡ họ.

"Phải," giờ Charlie lầm bầm đáp trả lời bình luận của bà đầu bếp. "Cô ấy khá là dễ thương. Không nghi ngờ gì khi Aggie muốn cô ấy làm việc cho bà ta." Bessie nhăn mặt trước những lời đó, và Charlie nhăn mặt khi cô thắt nút sợi chỉ cô đã sử dụng để khâu một chiếc mạng vào một trong những chiếc mũ của "Elizabeth", sau đó cắn đứt sợi chỉ và đặt cây kim sang một bên khi cô đứng dậy. "Của em đây. Cú chạm chung cuộc cho sự giả trang."

Nhận lấy chiếc mũ, Bessie đội nó lên trong khi Charlie di chuyển tới phía chiếc bàn và trượt mẩu giấy có ghi địa chỉ vào trong túi của cô.

"Trông như thế nào?" Bessie hỏi, kéo sự chú ý của cô trở lại.

"Hoàn hảo." Charlie toe toét đầy nhẹ nhõm trước cái cách chiếc mũ và tấm mạng che mặt hoàn toàn che phủ màu mái tóc của Bessie và những đường nét khuôn mặt. "Và giờ chúng ta phải đi thôi."

Quay người, cô mở cánh cửa và bước ra, Bessie bám sát gót chân cô, nhưng bà Hartshair đã đuổi theo họ đầy lo lắng. "Hai người sẽ đi trong bao lâu?"

Charlie dừng lại ở đầu cầu thang và cau mày trước câu hỏi đó. "Tôi không chắc," cô thú nhận, sau đó nôn nóng thở dài. "Chúng tôi sẽ không đi lâu đâu. Chúng tôi sẽ trở về trong vòng một giờ, trước buổi trưa là muộn nhất."

*****

Gà trống và Bò Đực là một cơ sở kinh doanh xác xơ không thể chối cãi vào đâu được. Charlie và Bessie nhìn nó từ phía trong chiếc xe ngựa, sau đó liếc nhau. Ít nhất Charlie nghĩ Bessie đang nhìn cô. Thật khó có thể nhìn được mắt cô gái qua tấm mạng cô ta đeo.

"Chị chắc đây là nơi mảnh giấy nhắn nói phải tới chứ?" Bessie hỏi vẻ đau khổ.

"Phải," Charlie thở dài.

"Giờ chúng ta sẽ phải làm gì đây?"

"Chúng ta sẽ đi vào và đặt một phòng dưới cái tên là"—Charlie kéo mảnh giấy nhắn ra khỏi túi áo của cô và kiểm tra nó—"Pigeon (chim bồ câu)," cô lầm bầm đầy chế giễu, sau đó liếc lại qua khung cửa sổ vào vẻ bề ngoài xoàng xĩnh của tòa nhà. "Chị cho là chúng ta tốt nhất nên kết thúc chuyện này thôi."

"Phải." Bessie nghe còn ít nhiệt tình hơn về nó, và Charlie tặng cho cô một nụ cười trấn an.

"Mọi chuyện sẽ xong chỉ trong nháy mắt thôi, và khi nó kết thúc, chị sẽ mua cho em một bộ váy áo mới đẹp đẽ thay lời cảm ơn."

"Không cần phải thế đâu, tiểu thư của em. Như chị đã chỉ ra lúc trước, chị đã làm cho em khá nhiều rồi và em không muốn nhận được thêm để phải đền đáp lại cho chị."

Charlie liếc ra chỗ khác một cách tội lỗi, sau đó thở dài. "Chị xin lỗi, Bessie. Chị không bao giờ nên ép uổng em như thế. Nếu – nếu em không muốn đồng hành cùng chị vào trong, em có thể chỉ cần chờ ở xe ngựa và—" Cô dừng lại trước cái khịt mũi chán ghét từ cô nàng.

"Và lãng phí tất cả những cái chọt chọt và làm đỏm này không vì cái gì sao? Không. Ai đó phải nhìn thấy em ăn vận như thế này trước khi em cởi bỏ tất cả những món đồ lộng lẫy tuyệt đẹp này, cảm ơn, Bên cạnh đó, ít nhất đó là điều em có thể làm," cô thêm vào dịu dàng hơn. "Và em xin lỗi nếu lúc nãy em nghe giận dỗi một chút."

Charlie ngập ngừng thêm một khoảnh khắc nữa, nhẹ nhõm gật đầu, đẩy mở cánh cửa xe ngựa, sau đó bước ra và quay người để giúp Bessie xuống.

Nếu vẻ bề ngoài của Gà trống và Bò Đực trông đã sập sệ, bên trong còn thất vọng hơn. Mùi khó chịu của khói thuốc và rượu bia lâu ngày là những thứ đầu tiên đánh vào Charlie. Mũi nhăn lại, cô chớp mắt vài lần để nỗ lực điều chỉnh cho thích hợp với ánh sáng tối lờ mờ bên trong sau ánh mặt trời rạng rỡ bên ngoài. Khi cô có thể nhìn rõ ràng, cô băn khoăn việc chi cô phải nhọc công thế chứ. Chẳng có gì nhiều để nhìn. Những chiếc bàn gỗ sứt sẹo. Sàn gỗ bẩn thỉu đầy rác rưởi với hằng hà sa số những mảnh rác vụn. Những bức tường màu nâu, thứ mà lúc bắt đầu có lẽ là màu kem hay trắng, nhưng giờ đã lốm đốm đầy vết ám khói bụi từ hàng thập kỷ rồi. Những người nhếch nhác với những bộ quần áo xoàng xĩnh, nhơ nhuốc lấp đầy mọi xó xỉnh, bất chấp cái thực tế rằng vẫn chưa đến giữa trưa.

Nắm lấy cánh tay Bessie, Charlie vội vã dẫn cô qua đám đông ồn ã tới quầy rượu. Ông chủ quán trọ chú ý tới họ ngay lập tức. Nhá bộ răng lấm tấm vết bẩn trông như những bức tường màu nâu của mình, ông ta tiếp tục cọ chiếc cốc với một mảnh vải bẩn thỉu khi ông ta gật đầu chào. "Có chuyện gì?"

"Làm ơn cho một phòng. Cho Đức ông và Phu nhân... ờ... Pigeon."

Bàn tay cọ chậm lại khi ông ta liếc nhìn họ đầy tò mò, sau đó ông ta chầm chậm gật đầu. "Xin đợi một chút. Một trong những cô gái sẽ chuẩn bị phòng. Sao hai người không ngồi xuống chiếc bàn ở góc đằng kia và uống một cốc bia trong khi chờ đợi."

Đó không phải là một câu hỏi. Charlie theo ánh nhìn của người đàn ông tới chiếc bàn được chỉ định, chú ý rằng có một người đàn ông đang ngồi đó một mình. Thấp và đẫy đà, đầu hắn ta chúi sâu vào trong ngực khi hắn ta nhìn chăm chăm vào chiếc cốc của mình với vẻ chán nản. Nhận ra rằng đây chắc chắn là người đàn ông cô phải gặp, Charlie gật đầu và bắt đầu quay đi, nhưng khự lại khi ông chủ quán trọ bất thình lình tóm lấy cánh tay cô.

"Cậu sẽ trả tiền trước cho căn phòng và chỗ bia chứ, phải không."

Nó cũng không phải là câu hỏi, Charlie chú ý khi cô cương quyết với vào trong túi áo của mình và rút ra hai đồng xu. Quẳng chúng vào người đàn ông với một chút nôn nóng, cô hối hả thúc Bessie tiến về phía chiếc bàn họ đã được chỉ dẫn đến, tha thiết muốn thử thách này xong đi.

Người lạ ngẩng đầu lên khi Charlie và Bessie dừng lại bên chiếc bàn. Mắt hắn ta lướt qua cả hai bọn họ, chú ý rằng họ đều có chiều cao như nhau và dáng người mảnh khảnh. "Cậu tới muộn."

Charlie cứng người trước tông giọng hiếu chiến đó, mắt cô quét qua khuôn mặt hắn ta. Cô cau mày trước cái mũi củ hành, đôi môi dày, và khuôn mặt rỗ chằng rỗ chịt của hắn ta. Hắn ta không phải là người mà ai đó có thể quên được sau khi gặp gỡ, và cô chắc chắn là cô chưa bao giờ gặp hắn trước đây. Điều đó có nghĩa là hắn ta rất có khả năng không phải là gã tống tiền thật sự mà là đại diện của gã ta. Cô đã có hi vọng thảo luận với chính kẻ tống tiền , để nhận thức được liệu gã ta có ý định cố moi thêm tiền sau này không. Điều có nghĩa là họ sẽ bị bỏ lại, băn khoăn và lo lắng trong một khoảng thời gian lâu hơn nữa.

"Thêm một vài phút nữa là tao đã rời đi mất rồi," gã đàn ông thêm vào, rõ ràng là không hài lòng trước sự im lặng đáp trả của cô với lời phàn nàn của hắn ta.

Nhún vai đầy nôn nóng, Charlie với vào trong túi áo của cô để lôi ra một chiếc túi chứa tiền xu là tiền trả tống tiền, háo hức để cuộc gặp gỡ này kết thúc.

"Cất cái đó đi," hắn ta quát, thêm vào đầy ghê tởm khi cô làm thế, "Trời ạ! Mày muốn chúng ta bị giết hay cái gì đó đại loại thế hả?" Bất thình lình nhỏm dậy, hắn ta ra hiệu cho họ đi theo và hướng ra phía sau của quán trọ, dẫn họ qua một cánh cửa mở dẫn vào trong một căn bếp nhỏ tí, bẩn thỉu, sau đó qua một cánh cửa nữa. Cánh cửa này dẫn ra con hẻm phía sau quán trọ. Con hẻm chắc chắn bốc mùi nồng nặc với thịt thiu và những thứ bài tiết của con người.

Che mũi lại đầy kinh tởm, Charlie và Bessie theo người đàn ông đi xa cánh cửa vài mét trước khi hắn ta dừng lại để dối diện với họ, toe toét với vẻ thoả mãn rành rọt trước sự khó chịu của bọn họ. Hắn ta dường như không hề bị ảnh hưởng bởi mùi hôi thối đó tí nào. Rất có thể mũi hắn chỉ để nhìn cho có thôi, và chẳng hữu dụng theo cách nào khác hết. Hàng năm trời nhậu nhẹt say sưa rất có khả năng đã giết chết bất cứ khả năng ngửi nó đã một thời có, Charlie nghĩ một cách độc địa khi cô một lần nữa lại với tới túi đựng tiền xu. Lần này gã ta không ngăn cô lại. Thả túi tiền xu rơi vào trong bàn tay hắn ta chìa ra, cô đợi trong khi hắn ta mở nó và ngó vào chỗ xu bên trong. Khi hắn ta gật gù đầy thoả mãn, cô ngọ nguậy, kéo sự chú ý của hắn ta lại một lần nữa. "Nếu công việc của chúng ta đã hoàn tất...?"

"Vẫn chưa đâu."

Lặng người, cô liếc quanh khi hắn ta ra hiệu như thể có ai đó phía sau cô. Tim như chìm xuống, cô nhìn thấy hai người đàn ông di chuyển về phía bọn họ từ cánh cửa sau của nhà trọ, và quay ngoắt lại người đàn ông cô vừa mới trao cho số tiền xu một cách giận dữ. "Chuyện gì thế này?"

"Hà, giờ thì, dường như ông chủ của tao nghĩ nếu mày trả từng này để giữ kín nơi ở của mình, ông bác mày thậm chí sẽ trả còn nhiều hơn để bắt lại được hai đứa tụi bây."

Trước khi Charlie có thể làm gì hay nói bất cứ điều gì đáp trả những lời lẽ đó, một tiếng hét từ Bessie khiến cô quay sang để thấy những gã đàn ông đã tới chỗ bọn họ. Một gã túm lấy phần phía trên cánh tay cô từ phía đằng sau và đang cố thử khuất phục cô khi cô bắt đầu chống cự và đấm đá. Charlie ngay lập tức di chuyển tới để cố giúp, nhưng chỉ vừa mới bước một bước thì nhận thấy bản thân mình đối diện với gã đàn ông thứ hai. Gã ta to kếch xù. Cao như một cái cây và to như con trâu mộng. Sự hiện diện của hắn ta trước mặt cô chắn hết ánh sáng mặt trời và che phủ cô trong bóng tối.

Charlie kiên quyết nuốt xuống, sợ hãi khiến cô đông cứng cho tới khi một tiếng thét nữa từ Bessie khiến cô di chuyển. Dẫm mạnh lên chân của gã đàn ông kia khi hắn ép Bessie ra đầu con hẻm về phía chiếc xe ngựa bất thình lình xuất hiện ở đó, nhưng gã ta cũng rắn chắc như thế. Hắn ta thốt ra một tiếng gầm gừ khi cô lao bản thân mình tấn công vào lưng gã, một cánh tay vòng qua cổ gã, tay kia túm lấy tóc gã và kéo nó một cách điên cuồng. Bàn chân và đầu gối cô cắm vào phần thịt ở hông của gã khi cô trườn tới để lấy điểm tựa. Sau đó cô bị túm lấy eo, và phần thân trên của cô bị kéo ra khỏi người đàn ông.

"Giờ được rồi, đừng làm đau cô ta," gã đàn ông với cái mũi củ hành lầm bầm. Đó là thứ cuối cùng Charlie nghe thấy. Cái gã đã túm lấy cô thả cô ra ngay lập tức, và Charlie—người chân vẫn quấn quanh hông gã đàn ông kia—chẳng có thời gian để túm lấy bất cứ cái gì để ngăn cô ngã khi phần thân trên của cô bất thình lình rơi thẳng xuống phía dưới, đầu cô đập xuống con phố rải sỏi một cái rầm.

*****

"Một ngày tốt lành, thưa ngài. Tôi tin là cuộc hành trình của ngài đã thành công?"

"Hầu hết là thành công. Stokes," Radcliffe lầm bầm, đưa chiếc áo choàng, mũ và găng tay của anh qua trước khi với xuống một cách bản năng để vỗ vỗ vào túi quần của anh, cảm nhận được chiếc hộp đựng đồ trang sức ở đó. "Tiểu thư Elizabeth có ở trong phòng khách không?"

"Không, thưa ngài. Tiểu thư đã ra ngoài."

"Ra ngoài?" Anh dừng lại trước những lời đó. "Ra ngoài đi đâu?"

"Với anh trai của cô ấy, thưa ngài. Ngài Charles yêu cầu tôi gọi cho họ một chiếc xe ngựa một lát sau khi ngài rời đi sáng hôm nay."

"Và họ vẫn chưa quay về? Họ đi đâu?"

Trước khi Stokes có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào, một tiếng gõ nhẹ ở cánh cửa trước kéo ông ta về phía trước để trả lời.

"Elizabeth!" Radcliffe vội vã tiến lên phía trước khi anh nhận ra người phụ nữ ở bậc cửa, nụ cười của anh chuyển thành cái cau mày khi anh chú ý thấy Tomas ở bậc cửa đằng sau cô. Nắm lấy cánh tay cô, anh kéo cô vào trong nhà và kéo ra khỏi người đàn ông khác. "Stokes nói em rời đi với Charles sáng nay. Hai người đã đi đâu? Và Charles đâu rồi?"

"Charlie không có ở đây?" Lo lắng khiến lông mày cô cau lại khi cô hỏi Stokes.

"Không, thưa tiểu thư. Cậu ấy đã không trở lại kể từ khi hai người rời đi sáng nay."

"Hai người chúng tôi?"

"Vâng, thưa tiểu thư." Sự bối rối của ông ta là hiển nhiên.

Elizabeth cau mày trước những lời của ông ta, sau đó dường như đi đến một kết luận có thể xoa dịu cô. "Nhưng không phải cùng một lúc. Đầu tiền một người rời đi, sau đó là người kia, phải thế không?" cô đoán. Stokes chớp mắt.

"Không, thưa tiểu thư. Cả hai người bước ra cùng với nhau. Mặc dù cô mặc một bộ váy áo khác."

Những thông tin này dường như khiến cô gái bối rối hơn, Radcliffe nhận thấy với một sự giận dữ khi Elizabeth lo lắng quay sang Tomas Mowbray, thì thầm tên hắn ta một cách bối rối.

"Và một chiếc mũ có mạng che mặt," Stokes bất thình lình thêm vào, điều đã mang đến một tia sáng của cái dường như là hiểu ra trong mắt Mowbray.

"Ông đang nói Charlie và một người phụ nữ đội mũ có mạng che mặt rời nhà vào sáng nay, nhưng họ vẫn chưa quay về?"

Stokes chầm chậm gật đầu, vẻ mặt ông ta trở nên trầm ngâm khi ông ta thấy sự khác biệt đã được nhận ra. "Phải, thưa ngài."

Cái cau mày của Beth sâu hơn. "Người phụ nữ đó có thể là ai?"

Radcliffe giờ cũng cau mày. "Em đang nói rằng đó không phải là em?"

"Đó không phải là em," Beth xác nhận lại.

Radcliffe liếc khuôn mặt bối rối của Stokes, sau đó hỏi, "Vậy thì khi nào và làm sao mà hôm nay em rời nhà đi được?"

"Em không rời nhà hôm nay."

Anh ngọ nguậy một cách nôn nóng. "Đừng có nực cười. Em phải rời nhà. Em vừa mới trở về với Mowbray đấy thôi."

Beth lắc đầu. "Không, thưa ngài. Em chưa bao giờ rời nhà hôm nay. Em đã không ở đây ba ngày vừa qua. Em rời đi vào buổi tối tổ chức vũ hội nhà Fetterley. Charlie giả vờ là em để giấu thực tế là em đã đi."

"Thật là vớ vẩn, cả em và tôi đều biết là thế!" Túm lấy cổ tay cô, Radcliffe quay người về hướng thư viện. "Tôi không biết em đang chơi trò gì, thưa cô," anh quát trong khi di chuyển. "Nhưng em sẽ tự mình giải thích."

"Dừng lại ở đó," Mowbray nói khi anh vội vã đuổi theo họ và túm lấy cánh tay còn không của Beth, kéo cô ra xa Radcliffe.

"Thả cô ấy ra, Mowbray, chuyện này không liên quan gì tới cậu hết." Radcliffe kéo cô lùi lại một bước, thế là Beth đứng giữa hai người đàn ông, bị kẹt ở giữa một trận chiến giằng co.

"Nó rõ ràng là có liên quan tới tôi, thưa ngài. Cô ấy là vợ tôi."

"Cái gì?" Radcliffe tái nhợt đi.

Tomas gật gù thỏa mãn. "Đó là nơi chúng tôi đã ở trong vài ngày vừa rồi. Gretna Green. Chúng tôi đã đi xe ngựa tới đó, kết hôn, và tôi đưa cô ấy về thẳng đây."

Radcliffe cười phá lên đầy nhẹ nhõm trước những lời đó. "Cậu xem tôi là gã ngốc hả? Cậu không thể nào đưa cô ấy tới đó. Cô ấy đã ở đây."

"Không, thưa ngài. Đó là Charlie," Elizabeth nói. "Charlie đã che đậy cho sự vắng mặt của em," cô dịu dàng lặp lại.

Không những không dịu lại trước những lời lẽ dịu dàng của cô, Radcliffe còn trở nên giận dữ hơn, miệng anh mím chặt lại đầy kiên quyết. "Em biết em không thể lừa tôi với những thứ vớ vẩn như thế, Elizabeth. Sao em còn muốn thử?"

"Nhưng đó là sự thật, thưa ngài," cô khăng khăng, chỉ xoay xở để khiến anh tức tối thêm.

"Charles trong một bộ váy áo? Với một bím tóc dài sẫm màu?" anh hỏi đầy mỉa mai.

"Phải."

Radcliffe lắc đầu. "Ngay cả nếu Charles thật sự có thể cải trang bản thân mình như một người phụ nữ mặc váy áo, cả em và tôi đều biết rằng đó không phải là cậu ấy. Tôi thật sự phải nói rõ làm thế nào tôi biết đó không phải là Charles ngay trước mặt gã công tử bột trẻ măng này, hay em sẽ thú nhận đây là một trò đùa ngớ ngẩn và từ bỏ nó?"

"Nhưng Charlie có giả vờ là em khi em đi," cô khăng khăng một lần nữa.

"Thưa tiểu thư, cái cơ thể tôi ôm trong vòng tay mình và làm tình tối hôm qua là của phụ nữ. Đó chắc chắn không phải là anh trai em, Charles."

"Anh đã làm tình với Charlie?" cô gái hỏi, có vẻ như bị sốc.

"Tôi làm tình với em!" Radcliffe quát lại.

"Có quỷ cậu mới làm," Tom lầm bầm. "Ngay cả tôi cũng chưa có cái vinh dự đấy. Không có cơ hội làm thế vì phải chạy vội về đây để giải cứu Charlotte."

"Charlotte? Charlotte là kẻ quái quỷ nào?"

"Charlie!" Beth và Tomas trả lời đồng thanh. Khi Radcliffe chỉ đơn giản là chăm chăm nhìn họ một cách mờ mịt, Tomas giải thích. "Beth và Charlotte là chị em song sinh."

"Charlie chỉ giả vờ là con trai để bọn em có thể du hành an toàn thôi," Beth vội vã thêm vào. "Anh vẫn ổn chứ, quý ngài của em? Anh đang tái đi đấy."

Radcliffe lắc đầu. "Anh nghĩ em tốt nhất nên giải thích điều này cho anh... chầm chậm thôi."

Beth cắn môi cô và liếc chồng mình, sau đó quay lại với Radcliffe. "Ừm, nó thật ra rất đơn giản. Anh thấy đấy. Bác Henry đã sắp xếp để gả bọn em cho Carland và Seguin, và Charlie và em—Chà, thật ra, quý ngài của em à, chính bản thân anh đã nói Carland đã nhìn ba người vợ của mình đi xuống mồ. Còn Seguin, em sợ là ông ta có một vài sở thích kỳ dị. Mặc dù em phải thú nhận em không biết điều đó cho tới khi anh đưa Charlie tới nhà thổ."

Radcliffe giật mình trước những lời đó, khiếp hãi lướt ngang qua khuôn mặt anh ngay cả khi Tomas quay sang anh với vẻ cáo buộc. "Anh đã đưa cô ấy tới tận nhà thổ luôn á?"

Lúc này đang cau có, Radcliffe lắc đầu. "Tôi đưa Charles đi. Cậu nhóc đó ra vẻ tiểu thư. Tôi nghĩ khiến cậu ta đàn ông hơn."

"Em e rằng điều đó là bất khả thi," Beth rì rầm vẻ thích thú, sau đó vội vã tiếp tục giải thích khi anh trừng mắt lên với cô. "Dù sao đi chăng nữa, chúng em quyết định Carland và Seguin là không thích hợp và rằng chúng em sẽ chạy trốn tới nhà anh họ Ralphy."

Radcliffe giật mình lần nữa. "Ralphy? Anh nghĩ bọn em đang hướng tới London."

Cô mỉm cười vẻ hối lỗi. "Ừm, không, thật sự là không. Charlie đơn giản nói với anh như thế để phòng trường hợp anh chạy tới chỗ bác Henry và tố cáo bọn em. Chúng em thật sự hướng tới chỗ Ralph. Anh ấy là anh họ bên đằng mẹ của chúng em, và bác Henry không biết về anh ấy, theo như chúng em được biết. Nó dường như là nơi tốt nhất để đi, nhưng không an toàn cho một người phụ nữ du hành một mình... Thậm chí hai người phụ nữ cũng không, thế nên Charlie quyết định ăn vận như đàn ông. Chị ấy nghĩ nó sẽ giữ chúng em an toàn khỏi những kẻ trời ơi đất hỡi, cũng như khiến bác Henry gặp khó khăn nhiều hơn khi lần theo dấu vết của bọn em. Bác ấy sẽ tìm kiếm hai người phụ nữ, anh hiểu chứ?"

"Anh hiểu," anh khô khốc nói, nhớ lại cậu thanh niên mảnh khảnh đối mặt với anh trong chuồng ngựa. Vẻ sợ hãi của cậu ta là hiển nhiên, nhưng cũng có sự hiển nhiên ngang bằng là cậu nhóc quyết tâm bảo vệ em gái của cậu ta... của cô ta. "Sao hai người bọn em không nói cho tôi sự thật?"

"Chà, khi đó chúng em không quen biết gì anh, quý ngài của em."

"Không, lúc đầu thì các em không," anh thừa nhận. "Nhưng sau đó, khi tôi đề nghị được giúp đỡ—"

"Bọn em chưa bao giờ có ý chấp nhận sự trợ giúp của anh. Thật ra, bọn em đã cố từ chối, nếu anh nhớ lại, nhưng anh dường như không sẵn lòng bỏ bọn em lại để tự mình xoay xở. Thế nên bọn em bị buộc phải lên đường tới London với anh, nhưng lên kế hoạch lẻn đi lúc nửa đêm và một mình hướng tới chỗ của Ralphy."

Lông mày anh nhướn lên trước những lời đó. "Và tại sao hai người lại không làm như thế?"

"Anh đã không dừng lại," cô chỉ ra một cách khô khốc. "Bọn em mong đợi anh đơn giản là dẫn bọn em tới nhà trọ kế tiếp để nghỉ qua đêm trước khi tiếp tục ngày kế tiếp, nhưng anh bắt bọn em cưỡi ngựa suốt đêm, chỉ dừng lại lúc tảng sáng. Khi đó bọn em đã quá kiệt sức để có thể rời đi."

Radcliffe mỉm cười một cách gượng gạo, nhớ lại cái dáng lảo đảo đầy mỏi mệt của Charles trong phòng họ buổi sáng đầu tiên khi hừng đông ló lên trên bầu trời. Cô đã cực kỳ mạo hiểm khi chia sẻ căn phòng đó. Cô có thể bị hủy hoại nếu cô bị phát hiện. Anh bất thình lình nhớ lại thức dậy với cô quấn quanh cơ thể anh, cơn sốc và hoảng hốt của chính anh khi đã đáp trả về mặt thể chất đối với sự gần gũi và những điệu bộ õng ẹo của cậu nhóc. Nếu khi đó anh biết điều anh đã biết lúc này... Đẩy những ý nghĩ như thế sang một bên, anh hỏi, "Vậy sao hai người không rời đi vào buổi tối tiếp theo?"

Cô nhún vai. "Anh đã chỉ ra sự cần thiết phải có một tay súng và bọn em không hề có. Sau đó, khi thời gian trôi đi và bọn em biết anh rõ hơn, thưa ngài, bọn em trở nên khá là thích anh. Có vẻ như không phải nếu đào tẩu vào lúc nửa đêm khi anh đã tốt bụng như thế. Thế nên bọn em quyết định có lẽ London sẽ là điểm đến tốt hơn cho bọn em. Anh đã đề nghị giúp đổi số đồ trang sức cho bọn em và ..." Đỏ mặt một cách tội lỗi, cô liếc Tomas. "Ừm, bọn em đã khá là hi vọng có thể luân phiên tìm được một ông chồng, cứu bọn em khỏi phải trốn trong sự sản của anh họ mình ở miền quê và đánh cuộc đời mình sống như một bà cô không chồng," cô thú nhận một cách ngượng ngập.

Mỉm cười, Tomas vòng cánh tay anh quanh cô một cách an ủi. "Và em đã làm được, em yêu, và anh rất biết ơn điều đó."

"Em cũng vậy. Em bị hấp dẫn bởi anh ngay lần đầu tiên, nhưng em biết anh là người đàn ông dành cho em cái ngày ở câu lạc bộ của Radcliffe," Beth lầm bầm đáp lại, ôm anh thật chặt đến nỗi cô bị lỡ cảnh Radcliffe giật mình lần nữa.

"Câu lạc bộ của anh? Em ở câu lạc bộ của anh khi nào?"

"Ngày hôm sau khi chúng ta tới đấy, thưa ngài," Beth trả lời, liếc anh đầy ngạc nhiên. "Anh không nhớ ư?"

"Anh đưa Charles tới đó, không phải em."

"Hôm đó em là Charles," cô thú nhận, đỏ mặt một cách dữ dội.

"Ngày hôm đó?" Anh trông lúng túng. "Ý em là gì, ngày hôm đó? Anh nghĩ Charlie..." Anh lại trông ngơ ngác lần nữa và Beth vội vã giải thích.

"Ừm, Charlie dường như có nhiều trò vui đến nỗi em nghĩ mình cũng nên thử. Sau cùng thì anh đã dạy chị ấy học bắn súng, đi tới nhà thổ, ngồi suốt đêm uống rượu với chị ấy..." Cô cau mày khi anh dường như tái nhợt hơn bởi mỗi ví dụ về "trò vui" anh đã chỉ cho Charlotte. "Em nghĩ em sẽ muốn thử là đàn ông trong một ngày. Thế nên buổi sáng sau khi bọn em tới nơi, chúng em đổi chỗ. Charlie đóng vai em, và em đóng vai Charles."

"Anh hiểu," anh khẽ lầm bầm và anh thật sự có thể bắt đầu hiểu. Anh nhớ lại một cách đầy sinh động chuyến đi tới câu lạc bộ của anh mà cô đang nói đến. Làm thế nào anh lại không thể chứ? Đó là lần đầu tiên anh ở bên Charles mà không thấy bản thân mình miễn cưỡng bị hấp dẫn bởi cậu ta. Giờ nghĩ lại, anh nhận ra rằng buổi chiều hôm đó cũng là lần đầu tiên anh nhận thấy bản thân mình bị hấp dẫn bởi người anh nghĩ là Beth. Đó thật sự là Charlotte. Anh đã hôn cô ở đó lần đầu tiên, sau đó khi họ tới nhà hát tối đó và cô đã tán tỉnh một cách khủng khiếp với—"Nhưng em lại là Beth tối đó khi chúng ta tới nhà hát?"

"Vâng."

"Và ngày tiếp theo?"

"Vâng."

"Nhưng không phải tối hôm đó?"

"Không." Cô trông đầy ngạc nhiên khi anh có thể nói khi nào thì cô là bản thân mình và khi nào thì không, nhưng anh sẽ không giải thích rằng nó không thật sự là bản thân anh mà là cơ thể anh đã biết sự khác biệt. Mỗi lần Charlotte—thật là một cái tên kinh khủng—đóng vai Beth, anh đã bị cuốn vào cô như thiêu thân với ngọn lửa. Cũng như anh đã bị thu hút vào Charles chỉ khi Charlie là người mặc quần ống túm. Quả là nhẹ nhõm hết cả người, thật vậy. Ít ra anh biết chẳng có gì khác thường về anh hết. Anh bất thình lình khá là hạnh phúc với bản thân mình và thế giới xung quanh anh. Những cảm xúc của anh tất cả giờ đã được sắp xếp đâu ra đấy. Đó là Charlie. Charlie là người anh khát khao, Charlie là người anh muốn, Charlie là người anh nhận thấy duyên dáng, và Charlie là người anh yêu. Cô nàng nhỏ nhắn tinh quái đó đã thật sự đã lừa được anh. Cô trông thật tuyệt khi mặc quần. Có lẽ anh có thể để cô thỉnh thoảng mặc chúng để—

"—nhận ra Carland đang hướng thẳng tới đây, bọn em quay thẳng về."

Radcliffe chớp mắt xua những ý nghĩ thấp hơn chân giá trị của anh sang một bên khi anh tóm được đuôi lời giải thích của Beth. Anh đã bỏ lỡ chúng khá nhiều trong khi tưởng tượng những thứ anh muốn làm với Charlie. Những phần quan trọng, anh hoài nghi đầy giận dữ khi lúc này anh quay sang cô. "Em nói gì?"

"Em nói bọn em quay thẳng về đây."

"Không, trước đấy cơ."

"Ờ." Cô cau mày. "Về Carland?" Khi anh gật đầu, cô giải thích, "Chà, hắn ta và bác Henry ở cùng một quán trọ với bọn em tối qua. Hắn ta không nhìn thấy em, thật may mắn, nhưng Tomas nghe lỏm được họ nói chuyện. Từ những gì họ nói, bọn em thu thập được rằng họ biết bọn em đang ở London và đang tiến hành một vài kế hoạch để mang bọn em lại với họ. Cuối cùng Tomas và em thậm chí còn không ở lại nghỉ đêm. Bọn em rời đi ngay lập tức và quay về."

"Sao em phải gấp rút quay về ngay lập tức? Nếu em và Mowbray đã kết hôn, mọi chuyện đều ổn cả. Ông bác em không thể buộc em cưới Carland nếu em đã kết hôn rồi."

"Không. Không phải em. Charlie."

"Charlie?" Anh tái mặt trước câu đó. "Nhưng hai người bọn em nói..."

"Bọn em khó có thể nói với anh rằng Charles sẽ cưới Carland," cô chỉ ra đầy hợp lý. "Và bọn em sợ rằng nếu bọn em nói với anh em sẽ phải cưới Següin, anh sẽ ít đồng cảm hơn. Sau cùng thì, lúc đó, bọn em chẳng nghe điều gì làm giảm giá trị của hắn ta ngoại trừ hắn ta già khú. Anh có thể ngăn nỗ lực đào tẩu của bọn em. Anh thậm chí còn có thể trả bọn em lại cho ông bác của mình."

"Charlie với Carland?" Nỗi hoảng hốt của anh là hiển nhiên. "Lạy Chúa tôi, hắn ta sẽ không bao giờ bỏ qua giọng điệu hỗn xược của cô ấy. Cô ấy sẽ chết trong vòng một ngày mất thôi!"

Beth nghiêm nhị gật đầu. "Đó là lý do vì sao bọn em quay về. Để giúp chị ấy chạy trốn."

"Chạy trốn?" Anh trông như thể từ đó là sinh vật lạ đối với anh vậy, sau đó bất thình lình đứng bật dậy. "Không. Cô ấy không cần chạy trốn nữa. Bọn anh sẽ kết hôn."

Beth chớp mắt trước những lời đó. "Bọn anh sẽ kết hôn?"

"Phải. Anh đã bảo cô ấy sáng nay."

"Anh bảo chị ấy?" Cô cau mày đầy quan tâm.

"Phải," anh trả lời một cách sao nhãng, ý nghĩ của anh lướt lại tất cả những gì cô đã nói. Charles thật ra là Charlotte, và cô đã đi đâu đó với Bessie sáng nay và vẫn chưa quay về. Ông bác của cô ấy đã bắt được cô ấy rồi ư? Nguyền rủa, anh nhảy bật dậy và di chuyển tới cánh cửa thư viện. Anh giật nó mở tung, sau đó dừng lại, lông mày anh nhướn lên. Stokes, người mà anh sắp gọi, đang đứng ngay ở đó, trông đầy phẩm cách như một người quản gia có thể khi bị tóm với một bên tai đang áp vào cánh cửa.

"Vâng, thưa ngài?" người đàn ông bình thản lầm bầm, đứng thẳng lại.

"Charles có mang bất cứ cái gì theo khi cậu ta rời đi không?"

Stokes hắng giọng. "Tôi cho là ý ngài muốn nói đến bên cạnh quý cô trẻ tuổi?"

"Ý tôi là cái gì đó như hành lý," Radcliffe nôn nóng nhấm nhẳng.

"Không, thưa ngài. Họ không có hành lý."

Radcliffe nhẹ nhõm hơn một chút trước những lời đó. "Cậu ta có nhắc đến họ sẽ đi đâu không?"

"Không, thưa ngài. Cô ấy không nói cô ấy sẽ tới đâu. Nhưng..."

"Nhưng?" Radcliffe dỗ ngọt khi ông già ngập ngừng.

"Ừm, thưa ngài, bà đầu bếp đã giúp Tiểu thư Charles và cô gái trẻ mặc đồ. Có lẽ bà ấy nghe lỏm được cái gì đó hữu dụng."

"Bà đầu bếp? Sao Bessie không giúp cậu ta?"

"Tôi nghi ngờ là có lẽ là vì Bessie là cô gái đeo mạng che mặt với Tiểu thư Charles."

"Tất nhiên rồi," Elizabeth hét lên. "Đó chắc chắn phải là Bessie."

Radcliffe nghiêm nghị gật đầu, sau đó ra lệnh, "Đưa bà đầu bếp tới gặp ta."

"Không cần phải triệu tập tôi, thưa ngài, tôi đã ở đây." Những lời đầy lo lắng này khiến Stokes quay ngang để lộ ra người phụ nữ được nói đến đang đứng chỉ cách có một bước chân hay khoảng đó phía sau ông ta, vặn vẹo một cách cáu kỉnh mảnh vải trong đôi tay chai sạn vì làm việc. "Tôi tới để báo cho ngài rằng tôi lo lắng về tiểu thư và Bessie như thế nào. Tiểu thư Charlie nói rằng họ sẽ không về muộn quá trưa và giờ thì đã tới giờ ăn tối rồi. Tôi đã như bị ăn mòn và day dứt suốt cả ngày vì hai người bọn họ. Tôi biết có chuyện gì đó đang xảy ra."

"Họ đã đi đâu? Cô ấy có nói với bà không?"

"Không. Nhưng—" Thở dài, bà ta nhăn mặt và thú nhận, "Có một mảnh giấy ở trên bàn và tôi đã lén ngó qua một cái, cố gắng để tìm ra họ đang đi đâu."

"Và?" Radcliffe quát, không có ý định hăm dọa người phụ nữ với vẻ mặt dữ tợn của mình.

"Và—" Chị ta dừng lại, cau mày, liếm môi, sau đó lắc đầu đầy giận dữ. "Nó là một địa chỉ ở Hẻm Change (Cơ hội)."

"Hẻm Change?" Elizabeth ngơ ngác lầm bầm.

"Cạnh bến tàu," Tomas giải thích trong khi Radcliffe chửi thề dưới hơi thở của mình. "Nơi những người môi giới đầu tư vào những chiếc tàu."

"Ở đoạn nào của Hẻm Change?" Radcliffe hỏi. "Nó là một quán trọ," chị ta lầm bầm đầy đau khổ. "Quán trọ nào?"

Lông mày chị ta tạo thành một nếp nhăn khi tập trung và chị ta nghiêng đầu để liếc lên trần nhà như thể mong đợi câu trả lời sẽ được viết trên đó, nhưng cuối cùng chị ta cũng lắc đầu đầy đau khổ. "Nó ở ngay trong đầu tôi, nhưng—" Chị ta lại lắc đầu lần nữa một cách vô vọng.

"Nghĩ đi, thưa cô!" Radcliffe quát, quá lo lắng để có thể kiên nhẫn.

"Ngài đang khiến cô ấy sợ hãi, thưa ngài," Stokes chỉ ra. "Điều đó khó mà giúp cô ấy nhớ lại được." Đẩy ông chủ mình tránh đường, ông nhẹ nhàng siết lấy vai chị ta và tặng cho chị một nụ cười ngọt ngào. "Giờ thì thư giãn nào, cưng à, và tập trung vào. Mảnh giấy đang ở trên bàn. Em ngó vào nó và đọc ... ?"

"Tôi ngó vào nó và đọc"—chị ta lại đảo mắt lần nữa—"Tôi đọc thấy một quán trọ gì gì đó. Hẻm Change. Giờ thì nó là...?"

Radcliffe ngọ nguậy một cách giận dữ. "Chúng ta không có thời gian cho chuyện này."

"Cho cô ấy một phút, thưa ngài. Cô ấy sẽ nhớ ra thôi." Stokes tặng cho chị ta một nụ cười khuyến khích và gật đầu khi ông ta thêm vào, "Phải không, em yêu?"

Nụ cười đáp lại của chị ta đầy tin tưởng. "Ồ, vâng. Tôi sẽ nhớ thôi. Tôi đã đặc biệt lưu ý bản thân mình là phải nhớ, vậy nên tôi sẽ nhớ... cuối cùng sẽ nhớ thôi. Giờ thì nếu tôi nhìn thấy cái tên đó, chắc chắn nó sẽ nhá lên trong ký ức của tôi. Có lẽ nếu chúng ta đi xe ngựa xuống dưới đó—"

Khi Radcliffe sững người lại trước lời gợi ý, Tomas lầm bầm, "Có lẽ đó sẽ là một ý kiến hay, Radcliffe."

Trước khi anh có thể đồng ý, Elizabeth bất thình lình lầm bầm, "Có lẽ mảnh giấy nhắn vẫn còn ở trên gác." Quay sang bà đầu bếp, cô hỏi, "Sáng nay Charles mặc đồ như thế nào?"

"Quần ống túm màu đen, áo sơ mi trắng, và áo gi-lê màu xám bồ câu. Cô ấy nói nó nghiêm túc và tống tiền là một công việc nghiêm túc."

"Phải. Tôi sẽ xem coi liệu lá thư vẫn còn bị bỏ lại phía sau hay không," cô thông báo và quay ngoắt người, chiếc váy của cô bay bay khi cô vội vã lướt khỏi phòng.