Nhà ăn hoa lệ được trang hoàng tinh mỹ, chỗ ngồi sát cửa sổ, hai ly pha lê va chạm vào nhau phát ra tiếng giòn vang.
Ánh đèn mềm nhẹ chiếu xuống khuôn mặt của người đàn ông tuấn mỹ như ngọc.
Từ ánh đèn rọi vào chiếc mũi cao thẳng làm sườn mũi có bóng ma, càng khiến cho đôi mắt kia thâm thuý lại mê người.
"Kha Văn, anh hôm nay thật đẹp trai."
Cô gái có khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ dùng tay chống đầu nhìn người đàn ông, trong ánh mắt kia tràn đầy tình yêu cùng ngọt ngào.
Trang phục, phụ kiện trên người cô gái toàn thân từ trên xuống dưới đều có giá trị hơn trăm vạn, màu son tô lên môi cũng đã là phiên bản có số lượng toàn cầu, càng đừng nhắc tới chiếc túi đi kèm với bộ váy, đều là từ tác phẩm mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng.
Hết thảy mấy thứ này Tô Kha Văn cũng không biết, chỉ biết là đồ có giá trị sang quý là được rồi.
Anh cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ có giá trị xa xỉ, lông mi rũ xuống che giấu tinh quang làm bộ làm tịch mà ngượng ngùng.
"Phải không, Tiếu Tiếu, em hôm nay cũng rất mỹ lệ." Tiếng nói trầm thấp có đặc tính làm người say mê, khiến người nghe xong như bị điện giật nhẹ, cả người đều tê dại.
Cô gái hiển nhiên là chịu không nổi lời khích lệ của người trong lòng, mặt đỏ hơn phân nửa, cô hờn dỗi mà nói "Thật là", khói sóng lưu chuyển, mặt mày đưa tình đối với Tô Kha Văn.
Đúng lúc này ——
Tô Kha Văn trên mặt triển lộ nụ cười nhu hoà, ánh mắt lại không dấu vết liếc sang quầy bar, dùng thị lực 5.0 nhạy bén nhận thấy được có nhân viên phục vụ đang hướng đằng này đi tới!
Có tổng cộng ba bàn gần cửa sổ đang dùng món, một bàn vừa chọn món, một bàn thì món ăn mới bắt đầu được bưng ra.
Chỉ có mỗi bọn họ, đã ăn xong!
—— gặp chuyện bất giác, may mắn là anh có kỹ xảo vẫn dùng được tới hiện tại.
Tô Kha Văn một bên thâm tình nhìn cô gái, một bên truyền phát tin nhắn ở điện thoại màn hình đang phát sáng dưới khăn trải bàn.
Một đoạn âm nhạc có khẩu vị cao xa vang lên.
Tô Kha Văn biểu hiện sửng sốt một chút, cúi đầu sau đó nhíu mày, như là không vui.
Lại ngẩng đầu triển lộ vẻ có lỗi nhìn cô gái.
"Tiếu Tiếu, thật ngại quá, anh họ anh gọi điện, anh đi tiếp một chút."
Cô gái lắc đầu, đầy khoan dung mà nói: "Không có việc gì không có việc gì, anh tiếp điện thoại đi." Nói xong rồi nở rộ nụ cười xán lạn.
Thật đúng là một cô gái tốt.
Tô Kha Văn thầm nghĩ, sau đó đứng dậy đi sang hướng phòng vệ sinh.
—— nhưng cũng ngu xuẩn.
Nhà ăn xa hoa, phòng vệ sinh cũng tinh xảo không kém, mùi thơm bay trong không khí.
Ở bồn rửa tay làm bằng đá cẩm thạch, Tô Kha Văn ấn xuống vòi rửa tay, nhìn chằm chằm vào gương rồi hừ nhẹ khúc ca:
*đoạn hát này mình không biết dịch sao cho hợp (căn bản là vốn từ ngữ không đủ...) nên sẽ để nguyên luôn
"Ta gian trung uống say rượu thực thích tự do,
Thường phạm sai lầm ái nói dối nhưng tổng hội áy náy,
Ngộ quá rất nhiều tổn hữu học được tham tân ghét cũ,
Cũng thiếu quá rất nhiều nữ nhân......"
Chính mình trong gương, kiểu tóc 3/7, quả đúng là đẹp trai hoàn hảo.
Tự ra vẻ làm biểu tình sắc bén.
Càng xem càng đẹp trai.
"Mình đúng là quá hoàn mỹ "
[ đúng là đồ vô lại! ]
Tiếng ca đột nhiên im bặt, vẫn đang tự luyến Tô Kha Văn lập tức kinh ngạc nhìn ngắm ung quanh.
Đang cho rằng người nói chuyện đang ngồi bồn cầu, vì thế trả lời: "Người anh em, đúng là tôi đang hát bài 《 vô lại 》thật nhưng cũng đừng có kêu tôi vô lại chứ."
[ ta đã quan sát ngươi lâu rồi, ngươi chính là tên vô lại, nhân tra, kẻ lừa đảo! Tra nam! Khặc chù! ]
Tô Kha Văn tặc lưỡi, "Người anh em không định ra nói chuyện sao? Còn phỉ nhổ tôi, nếu tôi là tên vô lại thì anh cũng chỉ là kẻ nhát gan mà thôi."
[ ta ở trong đầu ngươi đây.
]
Thanh âm giống như cũng từ trong đầu vang ra tới....!Tô Kha Văn tò mò hỏi: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
[ tên đầy đủ của ta là hệ thống ngược tra, sứ mệnh chính là đi trừng phạt những kẻ cặn bã giống như ngươi vậy! ]
"Cho nên ngươi muốn tới trừng phạt ta sao?" Tô Kha Văn chịu không nổi tiếng ồn náo động, bĩu bĩu môi, mày đẹp đều nhăn lại.
Nhưng mà giọng của cái thứ tự xưng là hệ thống dần dần biến nhỏ lại [ không phải......!]
"Ha?"
[ ta yêu cầu sự trợ giúp của ngươi, ở vô số lần sau khi thất bại xong, lúc này đây ta muốn áp dụng một cái phương pháp —— lấy tra trị tra, tìm một nhân tra đến đối phó bọn họ, làm cho bọn họ cũng nếm thử tư vị bị tra! ]
Tất cả lời này làm Tô Kha Văn không rõ: "Tra nam tra nữ đầy khắp nơingàn ngàn vạn, tại sao phải đi chọn ta?"
[......!]
Tô Kha Văn chậm rãi đánh ra dấu chấm hỏi:?
[ À, cái đó......!Khụ khụ, ta nhìn nhiều nhân tra như vậy, nhưng người là người dễ nhìn nhẩt, cho nên......!]
"Ha hả."
Tô Kha Văn vẫy vẫy nước trên tay, rồi lấy giấy chà lau.
"Được, ta đã hiểu, ngươi liền tính toán thuê ta miễn phí sao? Muốn người khác giúp thì nên có chút thù lao đi chứ?"
[ ngươi không nên muốn thù lao của ta, bởi vì ngươi sắp bị giết chết.
Lại gần cửa sổ nhìn xuống dưới xem, có thấy người đội mũ trắng không? ]
Tô Kha Văn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên là thấy có người mang theo mũ trắng đứng ở cửa bồi hồi.
Lúc này đang đưa lưng về phía anh, một bàn tay cắm ở túi áo.
Từ trên nhìn xuống, vừa lúc có thể thấy góc túi áo thoáng hiện ngân quang.
Ngay sau đó, người nọ xoay người.
Nhìn đến gương mặt kia một lúc Tô Kha Văn sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Người nọ là bạn trai cũ của anh, trước kia là thẳng nam nhưng bị song tính luyến anh bẻ cong, sau đó anh bắt đầu chán ghét mối quan hệ giữa hai người, cảm thấy chẳng còn thú vị nữa nên lấy lí do thích người khác để chia tay.
Loại đả kích này không thể nghi ngờ là trí mạng đối với người nọ, lúc đưa ra chia tay, thanh niên không hề tôn nghiêm mà quỳ trên mặt đất cầu xin anh đừng rời khỏi hắn.
Thậm chí còn nói ra một câu "chỉ cần chúng ta bên nhau, cái gì anh cũng không quan tâm".
Tô Kha Văn đương nhiên là cự tuyệt, thanh niên hiện giờ đã trở nên điên cuồng không còn lý trí mà sử dụng tin nhắn đến quấy rối, còn tuyên bố muốn giết chết anh để vĩnh viễn ở bên nhau.
Vậy nếu kẻ điên kia ở dưới lầu, thì đêm nay anh ở khách sạn tại đây không phải được sao.
Tô Kha Văn tính toán đối với sự tồn tại của hệ thống phảng phất không thèm quan tâm tới, vuốt vuốt tóc chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này Tiếu Tiếu hẳn là đã tính tiền xong, kiểu loại cô nàng tiểu thư nhà giàu này luôn là có khả năng không để ý chút đơn tiền bạc nhỏ nhặn.
[ ngươi sẽ hối hận.
]
Một ngày qua đi.
Tô Kha Văn giống như đánh mất linh hồn mà ngồi trong không gian hệ thống, lòng tràn đầy thô tục.
Hệ thống bề ngoài an ủi kỳ thực sung sướng gặp người bị hoạ mà vỗ vỗ vai anh.
[ Người anh em, không sao cả.
Còn chẳng phải chỉ là lúc đang sướng mà bị cô người yêu lấy dao thọc tim à? ]
Tô Kha Văn liếc hệ thống hình dạng như quả cầu nắm một cái, không trả lời nhưng cũng chưa bình phục lại tâm trí.
Anh cho tới nay chỉ là muốn sung sướng một hồi.
Mấu chốt là anh liền chính mình vì cái gì bị người ta thọc cũng không biết.
Hệ thống nhìn ra Tô Kha Văn hoang mang, giải thích nói [ ai nha, đều là do bọn người yêu cũ của ngươi, cho cô bạn gái hiện tại báo tin vạch trần ngươi.
Là thời điểm ngươi đi tắm, chưa đề súng ra trận đó.
Haizz, chính là hệ thống ta cứu ngươi nha, cho ngươi sinh mệnh thứ hai.
Vậy nên tiếp thu vận mệnh của mình đi.
]
"Được rồi." Tô Kha Văn thở dài, khuôn mặt soái khí hiển lộ biểu tình phá lệ bất đắc dĩ.
"Trước tiên đưa ta cái nhiệm vụ đi."
[ đang ở truyền tống —— ]
[ làm ơn làm ơn, vì tương lai của càng nhiều người, cầu xin ngài không cần từ chối, quý ngài vô lại.
].