“ Cậu không cần phải trả lời ngay. Khi nào quyết định thì nói với tôi.”
Hoàng Thiên Vũ khẽ cười. Cậu nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu. Giống như một đứa bé cuộn tròn người lại, đưa lưng về phía cô.
Vũ Linh Nhi ngồi một mình trên ghế, lại không biết phải nói gì. Chuyện này đối với cô là quá bất ngờ. Cô còn không biết bản thân mình phải đối diện với nó như thế nào nữa.
Cuộc sống trước đây của cô chỉ quanh bốn bức tường nhưng giờ đây lại có quá nhiều thứ xảy ra. Cô không thể tiếp nhận nổi. Cái cuộc sống vốn đơn giản từ khi nào lại trở nên phức tạp như vậy?
Không ai lên tiếng, không khí cũng vì thế mà rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Vũ Linh Nhi đột nhiên đứng dậy, cô hướng ánh mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ đang cuộn mình trong chăn. Có lẽ… cậu đã ngủ rồi.
“ Tôi về đây.” Cô cuối cùng vẫn lên tiếng nói một câu, quay người bước ra cửa.
Cánh tay cô chạm vào nắm cửa, “ cạch” một tiếng, cửa liền mở ra. Đúng lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Hoàng Thiên Vũ vẫn nằm trong chăn, giọng nói đều đều không nặng khộng nhẹ cất lên: “ Ngày mai, cậu vẫn tới chứ?”
Vũ Linh Nhi có hơi ngạc nhiên với câu hỏi của cậu, trong đôi mắt thoáng chút khó xử. Mấy phút trôi qua, cô mới lên tiếng. chỉ là một chữ “ừ” nhẹ.
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng đóng lại, đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Hoàng Thiên Vũ lúc này mới ngồi dậy, bỏ chăn xuống. Ánh mắt cậu nhìn ra phía cửa, trong ánh mắt đó có chút gì đó buồn. Cậu lại khẽ thở dài.
Cậu không nghĩ mình sẽ buông tay, nhưng cậu lại không chắc chắn mình có thể nắm được thứ tình cảm này hay không. Cậu giống như đang lạc giữa sương mù, hoàn toàn không thể tìm ra phương hướng. Nên tiến hay nên lùi, cậu phải lựa chọn như thế nào?
***
“ Thật ra… tôi thích cậu. À không! Tôi yêu cậu!”
“ Em nghe cho rõ. Bởi vì… tôi. yêu. em.”
Hai câu nói này cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi cũng không thể nào dứt ra được. Cô thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện. Vừa nãy, Vũ mới nói với cô…
Yêu? Là yêu sao?
Nhưng, tại sao hai người đó… Đầu cô rất đau. Những mớ suy nghĩ lộn xộn khiến đầu óc căng thẳng. Cô không thể ngừng nghĩ về những gì họ nói. Cô thậm chí còn không biết bản thân mình đang làm gì nữa. Kể cả việc cô lên xe và về thế nào cô cũng không nhớ nữa.
Ngồi trong xe, hướng ánh mắt nhìn qua cửa kính, cô thấy mọi vật đều chuyển động. Nếu như những thứ rắc rối của cô cũng có thể vứt lại đằng sau thì thật tốt. Mọi thứ lướt qua cô, lùi dần về đằng xa, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt cô. Thế nhưng đầu óc cô đâu có đặt lên mấy thứ đó.
Vũ nói thích cô? Hắn ta cũng nói thích cô? Cô phải làm sao? Cô còn không rõ cảm xúc của mình bây giờ là như thế nào. Tim cô bỗng chốc lại đập liên hồi, trong mắt tràn ngập những tia hoảng loạn.
Hai bàn tay cô nắm chặt lấy nhau. Chưa bao giờ cô phải rơi vào tình huống này. Cô ngốc nghếch, cô yếu đuối lại đơn giản. Cô không muốn bản thân mình phải đối diện với việc phức tạp như thế này. Cô biết là mình ích kỷ. Vậy cô phải làm sao đây? Lựa chọn? Hay không ai cả?
Nếu khi bạn đi vào một ngõ cụt,
Thì bạn phải bắt đầu lại từ điểm xuất phát.
Lạc mất phương hướng,
Trái tim sẽ là cái la bàn duy nhất chỉ đúng đường đi cho bạn.
Thế nhưng trái tim giờ đây lại không thể lựa chọn.
Lưỡng lự?Là không muốn? Hay không thể?
Dừng chân tại đây, sẽ chẳng dám bước tiếp?
“ Tiểu thư! Về đến nhà rồi.” Tài xế dừng xe lại, quay đầu ra phía sau nói với Vũ Linh Nhi.
Không biết từ khi nào, chính bản thân mình đã về đến nhà. Vũ Linh Nhi khẽ giật mình, từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn mà tỉnh lại, ngơ ngác nhìn người tài xế kia.
“ Tiểu thư, xuống xe đi. Về đến nhà rồi.”
“ Cháu biết rồi.” Vũ Linh Nhi gật gật đầu, mở cửa bước xuống xe.
Sắc trời đã chuyển sang một gam màu khác, không còn cái trong xanh nữa. Màn đêm từ từ buông xuống. Những cái bóng đổ dài của người đi bộ trên đường.
Vũ Linh Nhi vùa bước vào phòng, cả người liền đổ ập xuống giường. Cô ngước đôi mắt to nhìn lên trần nhà, lại thất thần hồi lâu.
Đột nhiên, cô lại chuyển ánh mắt nhìn đến góc giường. Ở đó có một con gấu bông, là con heo màu hồng mà cậu đã tặng cô. Trong lòng lại không khỏi có chút ấm áp kì lạ. Cậu trong lòng cô chính là hy vọng. Người giúp cô cảm nhận được cuộc sống, được vui vẻ. Dường như, cô đã quen dựa dẫm vào cậu rồi, quen đến sự có mặt của cậu trong cuộc sống của cô rồi.
Bên bệ cửa sổ, hai chậu cây xương rồng không lẻ loi mà đặt cạnh nhau. Xương rồng là loài cây không cần nước vẫn có thể sống. Nhưng nếu rời xa đất, nó sẽ chết. Trong hai, chỉ có thể chọn một?
Cô nhớ, ánh mắt lạnh lẽo mà hắn vẫn thường nhìn cô. Cô nhớ con người khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng lại là người luôn cứu cô, thay cô bị thương. Cô vẫn còn nhớ đến giọng nói trầm thấp của hắn, lại ngẫng nhiên nhớ đến một chút ôn nhu của hắn.
***
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Vũ Linh Nhi thật sự vẫn hay đến tìm cậu nhưng không thường xuyên như trước đây. Mà nếu đến cũng chỉ ngồi một góc, rất ít khi nói chuyện hay nhìn cậu, khoảng cách giữa hai người dường như là đã xa thêm một đoạn.
Hoàng Thiên An, là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.
“ Giữa em với Linh Nhi có chuyện gì sao?”
Trong phòng hiện tại chỉ có hai người, là hai chị em nhà họ Hoàng.
“ Không có.” Cậu chỉ cười, rồi lắc đầu.
Cậu dĩ nhiên cảm nhận được dạo gần đây Vũ Linh Nhi có ý né tránh cậu. Cậu cũng không thể trách cô gái đó, nói đúng hơn cậu có tư cách gì chứ? Thế nhưng… điều đó vẫn khiến lòng cậu nổi lên một trận chua xót. Cậu vẫn nghĩ mình là người quyết đoán, thế nhưng cậu đã lầm. Bây giờ cậu lại chính là người lo sợ. Rốt cuộc trái tim của cô gái đó có chỗ dành cho cậu hay không?
Tình cảm là thứ đẹp đẽ. Nhưng một khi mất đi lại sẽ là thứ đau khổ nhất.
“ Em không chịu nói cho chị?” Hoàng Thiên An khẽ thở dài. Cô có thể nhìn ra được tình cảm của Vũ dành cho cô bé đó. Cô muốn Linh Nhi được hạnh phúc, nhưng cũng muốn đứa em tội nghiệp này của cô được hạnh phúc.
“ Không.” Hoàng Thiên Vũ chỉ khẽ cười.
Cậu vốn là người cứng đầu, lại rất ít khi tâm sự gì với người khác. Nếu nói chiếc mặt nạ mà cậu đang đeo quá chật, thì cũng có thể coi là nhưng vậy. Cậu không tài nào gỡ nổi nó ra. Kể cả với chị cậu cậu cũng sẽ không nói. Cậu muốn mình mãi mãi ở trước mắt mọi người luôn có bộ dạng vui vẻ. Bởi vì cậu sinh ra đã là không có lựa chọn, cậu sống chỉ là vì đồng tiền. Nhưng… việc đó lại khiến cậu rất mệt mỏi. Mệt mỏi đến mức cậu muốn buông xuôi, nhưng lại không thể nào bỏ được. Kể cả tình cảm của chính mình, cậu cũng không muốn từ bỏ, hay chính xác hơn là không có đủ dũng khí để từ bỏ.
“ Vậy thì nghỉ ngơi nhiều vào. Vết thương sẽ mau lành hơn.”
“ Em biết rồi.”
“ Cạch!”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Vũ Linh Nhi bước vào.
“ Linh Nhi.” Hoàng Thiên An hơi nghiêng đầu nhìn cô. Lại cảm thấy biểu cảm của cô bé này có chút không được tự nhiên. Mấy ngày nay cô quan sát cũng đều như vậy.
“ Chị An.” Vũ Linh Nhi nhìn Hoàng Thiên An, lại tránh nhé ánh mắt cậu, ngồi xuống ghế sofa.
Hoàng Thiên Vũ trong lòng có chút mất mát, im lặng không lên tiếng.
“ Chị có việc, đi trước đây.” Hoàng Thiên An nghĩ, nếu đã là chuyện riêng của hai đứa trẻ này, cô cũng không nên xen vào.
Muốn tháo chuông không phải cần tìm người buộc chuông sao?
(hết chap 97)