The Smile!

Chương 9




“ Có ai không?”

“ Hình như là không.”

“ Đang giờ ăn trưa mà.”

Phía trên bức tường cao, có thò ra ba khuôn mặt vô cùng khả ái, mắt đảo khắp mọi nơi, liếc ngang liếc dọc.

“ Tiểu Băng, cậu nhảy xuống trước đi.” Phương Phương một tay bám dính lấy tường, một tay khều khều người bên cạnh nhỏ giọng nói.

“ Để làm đệm cho cậu xuống chứ gì?” Hà Vi Băng khẽ nhướn máy, ngó xuống bãi cỏ phía dưới.

“ Biết rồi còn hỏi.” Phương đại tiểu thư khẽ bĩu môi, giục: “ Nhanh lên, đang giờ nghỉ trưa. Đợi đến lúc vào học, bảo vệ lượn lờ thì có đường mà vào.”

“ Xuống thì xuống, giục mãi.” Hà Vi Băng ngó quanh một lượt rồi nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, dễ dàng mà vào được bên trong bước tường cao chót vót.

“ Còn hai người nữa, xuống mau lên.”

“ Biết rồi!” Chan Jung Gyu ngáp một cái thuận tiện mà trèo xuống. Ngay sau đó con người còn lại còn theo đường đấy mà trèo xuống.

“ Bẩn hết cả tay.” Phương Phương phủi phủi tay mấy cái nhăn nhó nói.

“ Vậy sao?” Đằng sau bỗng chốc phát ra tiếng nói.

“ Ừ… Á! Tiểu Vũ! Cậu đứng ở đây từ khi nào?” Phương Phương giật hết hồn, nhảy dựng lên bám chặt vào người Chan Jung Gyu đứng bên cạnh. Mắt trợn tròn nhìn con người vừa xuất hiện trước mặt.

Hoàng Thiên Vũ mặt ngây thơ như không có tội chớp mắt một cái, đáp:

“ Tớ vừa mới đi qua a.”

“ Làm tớ hết hồn. Có biết trèo tường vào đau tim đến thế nào không?” Phương Phương vuốt ngực một cái, chống hông nói.

“ Đúng rồi! Đi ăn thôi, tớ đói rồi.” Thiên Vũ mắt chớp chớp, xoa xoa cái bụng trống không đang đánh trống.

“ Đi thôi! Đi thôi!”

Không để ba con người kia kịp có phản ứng, Hoàng đại thiêu gia miệng cười như sắp rách miệng đến nơi, lôi lôi kéo kéo, đẩy bọn họ hướng căng tin mà đi.

“ A! Từ từ, tớ chưa có cất cặp.”

“ ăn trước đã! Tớ đói rồi!”

“ Này, nhầm đường rồi. Căng tin ở phía bên trái cơ mà.”

***

“ Í! Phương Phương, hôm nay cậu không đeo áp tròng à?” Tiểu Vũ tay bóc cái kẹo, ánh mắt hướng tới con người ngồi trước mặt kỳ lạ hỏi.

“ Áp tròng sao?” Cô đại tiểu thư nghi hoặc hỏi, lấy cái gương từ trong cặp ra soi soi vài lần, mắt lập tức trợn tròn.

“ Đúng a! Mắt cậu hôm nay mà đen mà.”

“ Thôi chết! Hôm nay quên không đeo rồi.” Phương Phương vỗ vỗ đầu một. cái rồi nằm bẹp ra bàn như cái bánh bao bị nhúng nước đến ướt sũng.

“ Thôi đi bà cô, chiếm hết nửa cái bàn lấy đâu ra chỗ mà để thức ăn.” Hà Vi Băng tay cầm hai đĩa cơm, chân tiện thể đá đá ghế vài cái, đẩy con người nằm vật vờ trên bàn sang một bên thuận tiện ngồi xuống.

Jung Gyu đi ngay đằng sau, khẽ nhếch môi cười đểu một cái, mở miệng châm chọc:

“ Lưu Anh Phương, cậu không muốn thành con heo mập chết ngồi dí ở đấy chứ?”

“ Chan Jung Gyu! Cậu mới là đồ heo chêt tiệt.” Lưu đại tiểu thư ngóc đầu dậy, liếc xéo tên bạn chẳng ra đâu vào đâu.

“ Ai biết!”

“ A! Đúng rồi! Hôm nay sao tớ không thấy cô gái đấy?” Thiên Vũ như chợt nhớ ra điều gì, ngậm kẹo nói.

“ Cô gái nào? Ai cơ?” Phương Phương chớp mắt một cái, tò mò hỏi.

“ Vũ Linh Nhi đó.”

“ Vũ Linh Nhi?” Jung Gyu khẽ nhíu mày, nhìn tên bạn có chút kì lạ.

“ Không phải cái cậu nói là học cùng lớp sao?”

“ Hoàng Thiên Vũ!” Hà Vi Băng đang ăn đột nhiên dừng lại. “ Cậu từ khi nào thì bắt đầu quan tâm đến những thứ chẳng liên quan thế?”

“ Tớ hả? Cũng chẳng biết nữa, chỉ là cứ cảm thấy kỳ lạ thôi.” Cậu ta, thật ra cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ thấy có chút hiếu kỳ thôi. Có lẽ vì tính cách của cô gái đó khác biệt với cậu chăng?

“ Sao hả? Hoàng Thiên Vũ! Không phải là có gì đó rồi chứ?” Tiểu Băng khẽ nhếch môi, nhìn Thiên Vũ cười gian xảo.

“ Có gì là có gì chứ?” Thiên Vũ khẽ bĩu môi, hướng Jung Gyu mà nói. “Tiểu Băng a, cậu không phải mới là có gì có gì chứ?”

Jung Gyu đột nhiên trợn mắt, lườm lườm nhìn con người nhỏ mọn trước mặt, chân thuận tiện giẫm vào chân ai kia một phát. Thiên Vũ lại có chút không hiểu, mắt cũng cứ thế mà trợn tròn lên rất chi là ngây thơ vô tội.

Hai người con trai cứ duy trì khoảng cách có chút kỳ lạ, nhìn nhau đến khong chớp.

“ Nhóc kia! Nói thế là có ý gì?” Hà Vi Băng nhìn đến không hiểu, nhíu mày nói.

“ Không có a!”

“ XOẢNG!!!”

Đột nhiên bỗng phát ra tiếng đổ vỡ, không khí căng tin đang ồn ào có chút trùng xuống. Không khí im lặng một cách kỳ quái. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một góc căng tin. Xung quanh mọi thứ văng tung tóe dưới sàn, thức ăn, bát đĩa như một bãi rác hỗn độn bên dưới.

Trên ghế, có một dáng người đang ngồi. Mái tóc mài vàng hỗn độn, khuôn mặt lạnh khốc khiến người khác phải hoảng sợ. Trần Hà Duy cả người tỏa ra hàn khí lạnh đến thấu xương. Đôi mắt dài hằn rõ những tia vằn máu đỏ lòm, cánh tay nổi đầy gân xanh. Dường như anh ta đang rất tức giận.

Những người đứng xung quanh cả người toát mồ hôi lạnh, sắc mặt thì trắng bệch trông đến là tội nghiệp. Ở đây ai ai cũng đều biết, Trần đại thiếu gia khi nổi giận đáng sợ đến chừng nào.

Ngồi ở một góc khác, Thiên Vũ giờ mới nhận ra đây không phải là người cậu mới gặp lúc nãy sao?

“ Lại là hắn ta.” Hà Vi Băng khẽ liếc mắt một cái cũng không thèm để tâm.

“ Nhìn thấy mà ghét, phí cho cái bản mặt anh ta đẹp trai.” Phương Phương khẽ nghiêng đầu nhìn về phía đám đông, chẹp miệng nói.

“ Người đó là ai vậy?” Thiên Vũ nhìn vào trong đám đông khẽ hỏi.

“ Trần Hà Duy, học trên cậu một lớp đấy.” Jung Gyu vốn không để ý, dù sao chuyện này cũng thấy nhiều rồi.

“ Nhìn anh ta quen quen sao ấy.”

“ Chẳng phải hồi nhỏ cậu có gặp anh ta vài lần sao.” Hà Vi Băng khẽ dừng đũa, ngước mắt lên nhìn cậu.

“ Thế sao?”

“ Dù sao thì nhìn cũng chả ưa với lại hắn ta cũng đâu thích gì tụi này.” Phương Phương cắm một miếng bánh, đôi mắt ánh lên sự chán ghét nhìn về phía con người lạnh khốc kia.

“ Cậu… tốt nhất là đừng có để ý gì đến anh ta.”

***

“ Cậu… tốt nhất là đừng có để ý gì đến anh ta.” Jung Gyu khẽ nói

“ Tại sao?” Tiểu Vũ nhíu mày khẽ hỏi.

Đột nhiên có một dáng người đi lướt qua, mang theo chút hàn khi khiến người ta khẽ run. Hoàng Thiên Vũ chợt giật mình, ánh mắt khẽ chuyển hướng, bắt gặp ngay ánh mắt lạnh tanh của con người trước mặt.

Trần Hà Duy khi đi ra khỏi căng tin chợp nhìn thấy cái gì đó quen mắt chợt dừng lại, khẽ ngoái đầu nhìn ra đằng sau. Đôi mắt dài màu nâu đậm ánh lên tia khó chịu.

Trần Hà Duy khẽ liếc nhìn cậu, được vài giây rồi chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào Hà Vi Băng một cách bực tức.

Cô gái kia, ngược lại lại không có phản ứng gì, khẽ nhếch môi cười. Jung Gyu ngồi bên cạnh cũng chỉ khẽ lắc đầu. Bầu không khí có chút kỳ quái khiến Thiên Vũ cứ mơ mơ hồ hồ không hiểu.

“ Chết tiệt!”

Trần Hà Duy cả người toàn là nộ khí, gây xanh nổi lên chằng chịt, tiện chân đá vào cái bàn bên cạnh, sau đó đi ra ngoài, bỏ lại một đống ồn ào hỗn độn…

(hết chap 9)