Trần Hà Duy đứng dựa lưng vào ban công. Buổi tối mưa phùn. Mưa cứ dai dẳng không dứt, giống như nỗi muộn phiền trong lòng hắn. Mưa táp vào mặt hắn, lạnh buốt. Nhưng có lẽ giờ đây, tim hắn còn lạnh hơn. Chuyện sáng nay vẫn hắn vẫn nhớ rất rõ, thậm chí từng câu nói của cô hắn vẫn còn nhớ.
“ Anh là đồ độc ác, đồ ngang ngược, đồ tàn nhẫn. Tại sao anh lúc nào cũng thích gây khó dễ cho tôi? Tại sao anh lúc nào cũng xem vào cuộc sống của tôi? Tôi đã làm gì anh chứ? Tại sao cứ khiến tôi khổ sở?”
Từng từ từng chữ đó như những mũi kim đâm vào tim hắn, không phải một lần mà là rất nhiều lần. Kim không phải vật sắc nhọn như dao, mỗi khi nó đâm vào thì chỉ là đau đớn nho nhỏ nhưng lại cực kỳ khó chịu. Những vết thương nhỏ đó vẫn âm ỉ nãy giờ trong hắn.
Cô luôn nghĩ hắn như vậy sao? Lần đầu tiên cô dám to tiếng mắng chửi hắn lại là vì tên kia? Lưng hắn đột nhiên truyền đến từng đợt đau đớn. Hắn hơi nhăn mày, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại. Lưng chiếc áo sơ mi trắng hắn đang mặc nhiễm một chút hồng của máu. Cô không biết, lúc nhảy xuống hồ cứu cô, nước lạnh đã ảnh hưởng đến vết thương ở lưng hắn. Thế như vết thương thể xác sao đau bằng vết thương trong lòng?
Mùa đông thật lạnh. Hắn mặc độc nhất một chiếc áo sơ mi mỏng, lại mang dáng vẻ ảm đạm đến thê lương. 10 năm cuộc đời hắn sống vì thù hận hóa ra vốn đã không còn tư cách để được yêu? Trái tim không còn băng lãnh nữa thì lại thấy đau. Hắn đã từng nói sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến mình. Giờ thì sao? Hắn đã sai khi hướng về phía người con gái kia sao?
***
Trên đường vẫn đang mưa, mưa không nặng hạt giống như một cơn gió lạnh buốt thổi qua, cũng có thể khiến người ta bị ướt. Trời tối, đèn đường sáng. Một dáng người bước đi lảo đảo trên đường, đó là một cô gái. Không, chính xác hơn thì cô gái đó tên là Đinh Trần Hải Yến.
Cô ta dường như đã say lắm rồi, bước đi xiêu vẹo cũng không vững. Khuôn mặt đỏ ửng lên không biết là vì rượu hay vì lạnh. Đôi mắt nhập nhèn đến nhìn không rõ. Cả người cô ta đều bị mưa làm cho ướt. Nhưng cái lạnh của nước lạnh không làm cho cô ta tỉnh táo một chút nào.
Cô ta cứ bước đi như thế cho đến khi đứng trước cổng một căn biệt thự. Là của Trần Hà Duy. Cô ta cười lạnh, đôi mắt tràn ngập bi thương. Cô ta cứ đứng ngẩn ở đó hồi lâu rồi mới bấm chuông. Những hồi chuông liên hồi vang lên liên tục như rằng nếu không có người ra mở cửa nó sẽ không dừng.
“ Trần Hà Duy! Anh ra đây cho tôi! Ra đây!” Cô ta hét lớn lên, tay không ngừng bấm vào chuông cửa.
Người qua lại trên đường nhìn cô ta bằng ánh mắt hết sức kỳ quái.
Rất nhanh sau đó có người ra mở cửa, nhưng không phải Trần Hà Duy mà là ông quan gia.
“ Đinh tiểu thư, xin lỗi. Cậu chủ bận rồi.”
“ Chết tiệt!! Gọi anh ta ra đây cho tôi.”
“ Tiểu thư…”
“ Ông câm miệng! Lão già như ông có quyền gì mà nói chuyện với tôi.” Đinh Trần Hải Yến liếc nhìn ông quản gia đầy khinh bỉ, co ta đã say đến không còn kiểm soát được chính mình nữa rồi.
“ Quản gia. Ông vào nhà đi.” Trần Hà Duy không biết từ lúc nào đã đi ra đây, trên người hắn vẫn chỉ mặc độc nhất một chiếc áo sơ mi mỏng. Nước mưa thấm dần vào quần áo hắn.
“ Sao? Chịu ra rồi?” Cô ta nhìn hắn, cười lớn.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt hết sức chán ghét.
“ Tại sao?” Cô ta bước đến trước mặt hắn, đưa hai tay nắm chặt lấy cổ áo hắn. Cô một lần nữa hét lên, đôi mắt đầy đau khổ cùng thù hận nhìn chằm chằm về phía hắn.
“ Tại sao chứ? Tại sao không phải là tôi mà là cô ta? Tại sao lại là con nhỏ đó.”
“ Về đi.” Hắn hất ta cô ta ra khỏi cổ áo mình, lạnh nhạt nói.
“ Tôi không về! Anh nói đi! Tại sao? Tôi có gì không bằng cô ta? Tại sao anh lại yêu cô ta? Rõ ràng là tôi đến trước cơ mà, rõ ràng là tôi nhìn thấy anh trước cơ mà. Cô ta có quyền gì mà giành với tôi? Anh là của tôi, mãi mãi là của tôi.”
Cô ta như một kẻ điên mà gào lên, từ hốc mắt chảy ra những giọt lệ trong suốt. Cô ta nhìn chằm chằm vào hắn như mong mỏi ở hắn một điểm tựa cuối cùng. Nhưng hắn vẫn chỉ nhìn cô rồi lạnh lùng đóng cổng lại. Hình bóng hắn biến mất sao cánh cổng lớn đó.
Cô thẫn thờ ngồi bệt xuống đất. Nếu như nói cô là con thiêu thân lao vào lửa thì giờ phút này cô đã bị đốt cháy rồi.
Trên bầu trời tối đen lóe lên hai tia chớp. Hàng loạt tiếng sấm nhanh chóng kéo tới. Giống như tiếng gào thét trong lòng cô ta lúc này, đau khổ, tuyệt vọng…
“ Rào! Rào! Rào!!!”
Một trận mưa lớn bất ngờ ập tới. Cô ngây như phỗng ngồi yên bất động, nước mắt không ngừng rơi. Mưa khiến cả người cô ướt sũng, từng giọt nước lạnh lẽo thấm vào cơ thể cô. Lạnh giá! Cả người cô đều lạnh, rất lạnh.
“ Anh là của tôi… của tôi… mãi mãi, mãi mãi chỉ thuộc về mình tôi…”
Cô như vô thức mà lẩm bẩm, đôi mắt đầy nước nhìn về nơi nào đó thật xa, đôi mắt vô hồn đầy đau khổ.
Là cô bắt đầu trò chơi này, cô mong mình có thể chiến thắng. Nhưng dường như từ lúc bắt đầu cô đã luôn là người thua cuộc, cô đã ngày càng xa cái đích mà mình muốn đến hơn. Cô rất mệt mỏi, thật sự mệt mỏi lắm rồi.
“ Rào!!! Rào!!! Rào!!!! Rào!”
Mưa vẫn không ngừng rơi, như rằng nó sẽ mãi mãi không dừng lại. Cô vẫn ngồi yêu lặng ở đó, không biết đã bao lâu rồi. Khuôn mặt cô ta trắng bệch, đôi môi tím tái run rẩy không ngừng.
Đột nhiên cả người cô đổ ập xuống nền đất ẩm ướt, đôi mắt nhắm nghiền. Cô ta nhanh chóng rơi vào hôn mê.
***
Đinh Trần Hải Yến nhíu chặt đôi lông mày, thứ ánh sáng phá tan giấc ngủ của cô. Cô ta từ từ mở mắt ra, phải một lúc lâu cô mới quen được với ánh sáng. Nhưng… đây là đâu?
Cô ta cả người toàn thân đều đau nhức, đầu cũng rất đau, đau như búa bổ vậy. Hải Yến nằm trên một chiếc giường màu trắng, cô ta ngó nhìn xung quanh. Dường như là cô ta đang ở trong bệnh việc, cô còn mặc áo bệnh nhân nữa.
Rốt cuộc tại sao cô lại ở đây. Cô… cô không phải đang uống rượu sao? Sau… sau đó cô còn đến nhà hắn. Nhưng… - Cô hai tay ôm lấy đầu, đầu cô đau, từng mảng ký ức mờ nhạt dần dần hiện ra.
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước vào. Bà ta mặc chiếc áo bác sĩ màu trắng.
Cô ta nhìn thấy người bác sĩ kia, liền yếu ớt hỏi.
“ Tại sao tôi lại ở đây?”
“ Một người thấy cô ngất trên đường nên đưa cô tới đây. Cô đã ngủ từ đêm hôm qua đến bây giờ.” Vị bác sĩ kia nói.
“ Bây giờ là lúc nào?”
“ Buổi trưa.”
“ Tôi phải về.” Cô ta xốc chăn lên, định bước xuống giường thì đã bị bác sĩ kia cản lại.
“ Cô nên ở lại đây. Hiện tại cô vừa mới sảy thai, còn rất yếu.”
“ Sảy… sảy thai…” Cô ta như không tin vào tai mình, ấp úng nói.
“ Cô không nên quá đau buồn. Quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi nhiều.” Người bác sĩ an ủi cô.
“ Tôi… tôi có thai sao?” Cô ta run rẩy nói, đôi mắt lại ánh lên tia tuyệt vọng. Không thể có chuyện đó. Cô có thai?
“ Cô thật sự không biết sao? Đã được khoảng hơn 3 tháng rồi.”
“ Không… không thể nào…” Cô ta lắc đầu liên tục, như ngây dại mà nhìn về người bác sĩ kia. “ Các người đang lừa tôi, nhất định đang lừa tôi.”
“ Cô nên bình tĩnh lại.”
“ Không đúng!!! Các người lừa tôi!!!” Cô ta hét lên, nắm chặt lấy hai cánh tay của bác sĩ. Cô ta nhìn chằm chằm vào bà ta, như mong rằng tìn ra được một sự giả dối trong đó.
“ Cô không nên kích động như vậy.” Vi bác sĩ giữ chặt lấy hai tay cô.
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi bà ta. Cô không tin, nhất định là nói dối. Cô phải ra khỏi đây. Cô giống như một người điên không ngừng kêu gào.
“ Cô bình tĩnh lại! Y tá! Y tá!”
Không đến một phút, một vài y tá bước vào.
“ Tiêm thuốc an thần cho cô ta.” Vị bác sĩ ra lệnh.
Có mấy người đến giữ chặt lấy cô lại. Cô vùng vẫy, dùng hết toàn bộ sức lực của mình để vùng vẫy.
“ Mấy người định làm gì? Mấy người làm gì tôi! Buông ra!!! Buông ra!!!”
Một mũi tiêm sắc nhọn đâm vào cánh tay cô. Cảm giác buốt buốt truyền đến. Một dòng chất lỏng được đưa vào cơ thể cô.
“ Buông ra!!! Tôi muốn dời khỏi đây… rời… rời khỏi…”
Cô cảm giác cơn buồn ngủ kinh khủng đang ập đến. Cô từ từ chìm vào hôn mê. Phía trước mặt là một khoảng tối đen.
(hết chap 89)