The Smile!

Chương 41




“ Xuống xe.” Trần Hà Duy đỗ xe trước cổng trường, sắc trời bây giờ đã dần chiểu sang tối đen, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt len lỏi trong không trung.

Vũ Linh Nhi cầm cả đống đồ nặng nề bước xuống xe, cả người toàn là vết bầm tím, chỗ nào cô cũng cảm thấy đau nhức.

Hắn ta quay người lại nhìn Vũ Linh Nhi một cái, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị. Con mồi này cũng thật là thú vị đi. Chơi cũng không tệ.

“ Brừm!!”

Chiếc xe thể thao màu đen lao vút đi chẳng mấy chốc liền biến mất ở nơi cuối con đường.

Vũ Linh Nhi vẫn đứng ngẩn ra ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô nhìn đống đồ trong tay, đôi mắt màu nâu khói như trong suốt vẫn luôn trống rỗng, những tia nắng cuối ngày hắt lên người cô tạo ra sự tương phản rõ ràng giữa hai gam màu sáng và tối nhưng chúng lại dung hòa với nhau một cách hoàn hảo. Như sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ, hai linh hồn cùng tồn tại trong một con người. Thiện lương như một thiên thần? Hay có tâm hồn yếu ớt như một con quỷ dữ?

Đến khi những tia nắng trên bầu trời tắt hẳn, Vũ Linh Nhi khẽ xoay người, chật vật đi lại gần thùng rác công cộng gần đó, toàn bộ túi đồ đều bị cô vứt vào trong. Một cơn gió lại thổi qua, khiến cả người cô run rẩy. Mùa đông năm nay đã thật sự bắt đầu.

“ Tiểu thư! Cô đã ở đâu vậy? Cô có biết là tôi rất lo lắng cho cô không?”

Quản gia Kim đứng đằng sau Vũ Linh Nhi, khuôn mặt tràn ngập lo lắng. Lúc nghe tài xế nói không tìm thấy cô ông đã lo lắng biết bao nhiêu. Đứa nhỏ này luôn khiến ông phải bận tâm.

“ Cô chủ. Sao cả người đều bị bầm tím như vậy?”

***

“ Thiếu gia! Cậu đã về rồi! Ông chủ đang đợi cậu ở trên thư phòng.” Quản gia Huỳnh đứng ở ngay cổng biệt thự, hai tay bắt chéo sau lưng, hơi cúi người nói.

“ Cháu biết rồi.” Hoàng Thiên Vũ đi thẳng vào trong nhà.

“ Gâu! Gâu! Gâu!”

Từ trong nhà đột nhiên có một chú chó khá lớn chạy ra, là một loại chó thuộc giống Golden Retriever. Chú chó này có bộ lông màu vàng nâu, cái lưỡi đỏ hồng thè ra, hai cái tai thì cụp xuống, đôi mắt tròn nâu bóng. Trên cổ nó còn có đeo một chiếc chuông nhỏ, mỗi khi đi đều phát ra những âm thanh rất vui tai.

“ Pooky!” Hoàng Thiên Vũ ngồi xuống xoa xoa đầu con chó kia, bộ lông của nó cũng thật là mềm.

“ Gâu!” Pooky sủa một tiếng, cái lưỡi liền liếm lấy ta cậu chủ của nó.

“ Tiểu thư mới đưa Pooky về từ phòng khám động vật về.”

“ Pooky! Mày khỏe rồi chứ?” Chú chó này được gia đình cậu nuôi từ khi cậu còn nhỏ, cũng phải khoảng 9, 10 năm rồi. Vậy nên càng già rồi lại hay bị bệnh. Lúc cậu từ nước ngoài về cũng đã không thấy nó đâu, hóa ra là lại ăn linh tinh rồi sinh bệnh.

“ Cậu chủ. Ông chủ còn đang đợi.” Quản gia Huỳnh ở bên cạnh khẽ nhắc nhở.

***

Đứng trước cửa thư phòng, Hoàng Thiên Vũ giơ tay lên gõ của ba tiếng. Bên trong có người lên tiếng.

“ Vào đi.”

Cậu khẽ mở cửa bước vào. Thư phòng này có khá nhiều sách, toàn là những sách kinh tế mà ba cậu sưu tầm được.

Hoàng Minh Thành ngồi trên ghế đằng sau bàn đọc sách, nhìn người vừa mới bước vào phòng, nhẹ nhàng lên tiếng.

“ Ngồi đi.”

“ Ba!” Hoàng Thiên Vũ ngồi vào chiếc ghế đối diện với người đàn ông kia.

“ Thích ứng được với cuộc sống ở đây chứ?” Người đàn ông kia uống một ngụm café, ánh mắt thâm thúy nhìn đứa con của mình.

“ Cuộc sống ở đây con thấy cũng không tệ.” Hoàng Thiên Vũ điềm tĩnh nói, bộ dáng này hiện tại này lại khác so với tính cách thường ngày của cậu, có dáng vóc của một người trong thương trường.

Hoàng Minh Thành cực kỳ hài lòng với biểu hiện hiện tại của đứa con trai mà ông đã dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng. Nó là con người được sinh ra để sống trong thế giới thương trường ám đầy mùi tiền.

Họ như không phải là đang nói chuyện với tư cách là hai cha con mà là hai người bạn trên thương trường, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại cắn đối phương một cái. Đây là những điều mà Hoàng Thiên Vũ cậu được dạy. Người bản thân tin cậy nhất cũng chính là người có khả năng phản bội cao nhất. Bởi vì càng biết nhiều thì lợi ích càng lớn nhưng nguy hiểm cũng càng nhiều. Thương trường chính là một con dao hai lưỡi. Nếu không cẩn thận, nhất định sẽ bị chính đồng tiền của mình đâm chết.

“ Không phải ba đang ở Mĩ sao? Công việc bên đó đã giải quyết xong rồi ư?”

“ Không. Bởi vì đang chuẩn bị mở chi nhánh ở Nga, có lẽ phải ở lại đấy vài năm. Ta chỉ về đây một lát vì có cuộc họp quan trọng, ngày mai sẽ lại bay sang Nga.” Hoàng Minh Thành khẽ cười, mỗi một động tác nhỏ mà ông ta làm đều toát lên thần thái quý tộc, ông ta có một đôi mắt sắc bén của những người đã từng lăn lộn trên thương trường. “ Ta có ghé qua nhà là có chuyện muốn nói với con.”

“ Chuyện gì ạ?” Cậu đoán không sai, người đàn ông không bao giờ cần gặp cậu chỉ để hỏi mấy câu vớ vẩn đó.

“ Chi nhánh bên Mĩ có gặp vài sự cố. Con đi giải quyết đi. Ta đã nói với chi nhánh bên đó, ngày kia con đến sẽ có người nói cho con tình hình cụ thể.”

“ Con?” Hoàng Thiên Vũ hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên người đàn ông này cho cậu nhúng ta vào việc công ty, trước đây cậu luôn chỉ đi theo để học hỏi, những thủ thuật hay mánh khóe làm ăn cậu cũng đều biết. Nhưng… còn lần này.

“ Phải. Coi như đây là bài kiểm tra đầu tiên của con đi. Cố gắng làm tốt vào.”

Ông ta thật sự muốn thử xem bao nhiêu công sức bồi đắp đứa con này có xứng đáng hay không. Những kinh nhiệm mà nó học được từ ông cũng không ít, ông luôn tin tưởng vào đứa con này. Để nó bước với thế giới thương trường này sớm một chút cũng tốt.

Người đàn ông này luôn luôn tính toán, đối với ông lợi ích cùng lý trí luôn luôn đứng trước tình cảm. Nếu con người trong thương trường mà không có lý trí thì cũng sẽ nhanh chóng dẫm nát.

***

HoàngThiên Vũ ngồi trong phòng. Ngày kia cậu phải sang Mĩ có lẽ phải ở lại khoảng một tuần. Nghĩ cũng thấy nực cười. Không phải cậu vừa từ Mĩ trở về sao? Bây giờ lại sang đấy?

“ Reng! Reng! Reng!”

Điện thoại của cậu vang lên, là Hà Vi Băng gọi tới.

“ Alo.”

“ Tiểu Vũ! Đi chơi không?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hà Vi Băng, kèm theo tiếng nhạc ở đâu đó vọng lại.

“ Đi chơi sao? Tối nay thì không được rồi.” Hoàng Thiên Vũ nhìn lên đồng hồ cũng đã 7 rưỡi rồi, vừa đúng lúc đến giờ ăn tối.

“ Tại sao? Không phải cậu mới đi tu rồi đấy chứ?”

“ Bớt đùa đi. Hôm nay ba tớ về, phải ở nhà cùng ông ấy ăn cơm.”

“ Vậy sao? Được rồi? Khi nào sẽ bắt cậu bù lại, nhớ phải bù gấp đôi đấy.”

“ Không thành vấn đề.”

“ Ok! Bye!”

***

“ Ok! Bye!” Hà Vi Băng tắt điện thoại.

“ Sao rồi? Cậu ta không đi được à?” Lưu Anh Phương tò mò hỏi.

“ Ừ. Ba cậu ấy mới về nước.”

“ Hát karaoke phải có Vũ mới vui chứ.”

“ Hoàng tổng kia nghe nói không phải đang ở Mĩ sao?” Lee Woon Kyo ngồi một bên uống rượu khẽ lên tiếng. Anh biết con người này không đơn giản, từ hai bàn tay trắng mà tạo dựng nên một tập đoàn lớn như hiện nay không phải là điều dễ dàng. Có thể nói là một người lão luyện trong giới thương trường.

(hết chap 41)