The Smile!

Chương 38




“ Mệt chết được.”

Hoàng Thiên Vũ mới chạy được có 2 vòng đã bắt đầu thở không ra hơi, mồ hôi mồ kê chảy ra nhễ nhại, cậu biết thế lúc nãy đã không suy nghĩ linh tinh. Cái đầu là của cậu, nhưng nó có chịu nghe theo cậu đâu.

Đột nhiên cậu lại nghĩ, không biết Vũ Linh Nhi bây giờ đang làm gì. Cô gái đó không học thể dục, có lẽ là đang ở trong nhà kính lần trước. Cậu thật muốn đến đó xem thử. Thế là đống suy nghĩ hỗn độn về cái vòng kia bị cậu ném lại ra sau đầu, hình ảnh cô gái kia là lại tràn ngập trong trí óc.

Hôm qua cậu đã quyết định sẽ giúp đỡ Vũ Linh Nhi. Hà Vi Băng không phải cũng đã khỏi rồi sao. Cậu không tin là Nhi Nhi sẽ không khỏi, từ trước đến giờ chưa có việc nào cậu đã quyết tâm mà lại không làm được. Nhưng… trước hết…

***

Hoàng Thiên Vũ đứng ngay trước nhà kính, cậu khẽ đảy cửa bước vào. Trong không gian tràn ngập các loài hoa cùng mùi hương khác nhau. Quả nhiên là cậu đoán không sai, Vũ Linh Nhi đang ở đây.

Vũ Linh Nhi ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn chăm chăm vào những chậu cây xương rồng nhỏ đặt ở dưới đất, biểu cảm trên khuôn mặt lại thập phần bình yên hiếm thấy. Dường như cô gái đó không phát giác ra có người đã bước vào.

Hoàng Thiên Vũ có chút ngây người, từng bước từng bước tiến đến chỗ cô gái kia. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Vũ Linh Nhi khẽ cười nói.

“ Nhi Nhi.”

Vũ Linh Nhi khẽ quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt màu nâu khói như trong suốt chớp vài cái. Cô gái đó đang nhìn cậu nhưng lại như không nhìn cậu.

Vũ Linh Nhi tâm trí toàn bộ đều đặt lên chuyện hôm qua, cuộc sống của cô trước đây cũng sẽ không gặp nhiều chuyện phức tạp như vậy. Nhưng… gần đây cuộc sống lại như bị đảo lộn, tất cả đều rối tung lên, kể từ khi con người trước mặt cô này xuất hiện.

Còn chiếc vòng mà cô đeo trên cổ. Cô thật sự đã làm mất nó rồi. Có lẽ đây là ông trời muốn chặt đứt đi ý trí sống cuối cùng của cô. Trước đây còn có nó, cô còn có thể nuôi một chút hy vọng nhỏ nhoi, rằng lời hứa năm xưa vẫn tồn tại. Nhưng… giờ đây…

Giờ đáng ra cô nên buông xuôi tất cả, nhưng… không hiểu sao cô lại không làm được. Là cô sợ cái chết đến thế sao? Nếu chết đi, cô có thể gặp lại anh hai và mẹ. Vậy mà, cô lại không thể. Chính là vì lời cô gái kia nói ư?

“ Em cũng biết mà, phải không? Rằng anh ấy không muốn nhìn em như bây giờ.”

Anh không muốn em tiếp tục sống như vậy có phải không? Nhưng mà… em thật sự không là được..

“ Chị biết là em không muốn tiếp tục một cuộc sống như thế. Vậy, hãy thay đổi nó. Em làm được mà, đúng không? Em nhất định phải tiếp tục sống… vì anh trai em, sống thay cả phần của anh ấy. Hơn nữa… em còn phải sống thật tốt, tuyệt đối không được từ bỏ cơ hội mà anh em phải đổi lấy bằng mạng sống của mình.”

Lời nói đó từ hôm qua đến giờ vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô.

Trong ký ức của cô vẫn còn nhớ, cô gái tên Hoàng Thiên An đó trước đây cô đã từng gặp, thậm chí gặp rất nhiều lần.

“ Nhi Nhi! Cậu có đang nhìn thấy tôi không đấy?” Hoàng Thiên Vũ giơ ngón trỏ ra chạm nhẹ vào trán cô gái kia một cái, từ ánh mắt đều toát lên ý cười.

“ Thật ra, chuyện lần trước… xin lỗi.” Vũ Linh Nhi vẫn đang nhìn cậu khiến cậu bất giác cảm thấy ngại ngại, vành tai hơi nóng lên. “Tôi không nên dọa cậu sợ.”

Vũ Linh Nhi không lên tiếng, Hoàng Thiên Vũ nhìn cô, khẽ bĩu môi.

“ Này, người ta xin lỗi cậu thì ít nhất cũng phải tỏ thái độ một chút chứ.”

“…”

“ Không nói gì là cậu chấp nhận lời xin lỗi này rồi nhé.” Hoàng Thiên Vũ từ đầu đều tự biên tự diễn, híp mắt cười đến vui vẻ.

“ Ah! Trong này cũng có trồng xương rồng.” Cậu ta để ý đến mấy chậu xương rồng nhỏ đặt trên mặt đất, tay cầm một chậu cây màu xanh lên ngắm một hồi. “ Đẹp thật!”

“ Cậu biết không. Đây là loài hoa mà tôi thích nhất đấy.” Vũ đặt chậu cây đó vào tay Vũ Linh Nhi, khẽ mỉm cười.

Vũ Linh Nhi nhìn chậu cây trong tay, rồi lại nhìn lên Hoàng Thiên Vũ.

“ Bởi vì nó là loài hoa mạnh mẽ nhất, kiên cường nhất. Chính vì tự bảo vệ mình nên nó mới mọc gai. Nhưng cũng có nhiều lúc nó thật cô đơn đúng không. Cậu đã từng nghe nói đến điều này chưa? Nó là loài cây có sức sống mạnh hơn bất cứ loài nào.”

Hoàng Thiên Vũ cúi đầu nhìn chậu cây xương rồng trong tay Vũ Linh Nhi. Cậu… có lẽ cũng là một cây xương rồng, tự mọc gai để bảo vệ chính mình, nhưng cũng luôn cô đơn.

Vũ Linh Nhi nhìn cậu, một đoạn ký ức ngắn chợt hiện về…

" Nó là loài cây có sức sống mạnh hơn bất cứ loài nào. Cậu không thấy thế sao?"

" Nhưng... nó có rất nhiều gai, chạm vào sẽ đau đấy..."

" Cậu ngốc thật, chỉ cần không chạm vào sẽ không thấy đau."

Trước đây cũng từng có một cậu bé nói với cô như vậy, rằng xương rồng là loài cậy có sức sống mạnh mẽ hơn bất kỳ loài cây nào. Người trước mặt cô bây giờ thật giống cậu bé năm xưa…

Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ngay ánh mắt kia đang nhìn mình, khẽ cười nói. “ Cậu không nghĩ như vậy sao?”

Cô gái kia vẫn nhìn cậu khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.

“ Cậu hôm nay thực lại nha. Không giống như bình thường.” Hoàng Thiên Vũ đứng dậy, tiến đến ngồi bên cạnh Vũ Linh Nhi, dựa lưng vào bức tường đằng sau, không nói gì thêm nữa. Cả hai người cứ như vậy duy trì trạng thái trầm mặc.

“ Nhi Nhi! Cậu không muốn thử bước ra cuộc sống bên ngoài sao?”

Qua một lúc lâu sau, Hoàng Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng, đôi mắt vẫn đang nhìn về phía trước lại không biết là nhìn cái gì.

Vũ Linh Nhi hơi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Cô không muốn bước ra cuộc sống bên ngoài sao? Điều này đến cô cũng không rõ.

“ Cuộc sống bên ngoài rất thú vị, có thể đi nhiều nơi, gặp nhiền người. Thực vui vẻ đi. Cậu không muốn ra sao?”

“…”

“ Tôi sẽ giúp cậu, coi như làm hướng dẫn viên du lịch miến phí. Thế nào, điều kiện không tồn chứ?” Hoàng Thiên Vũ quay lại nhìn cô, nụ cười lại thập phàn dễ thương.

Vũ Linh Nhi không hiểu sao lại đột nhiên nghĩ người trước mặt giống như một thiên sứ, được phái xuống thế giới của con người. Cuộc sống cậu ta có phải luôn ngập tràn vui vẻ không?

“ Cậu nên nhớ đó. Nhất định tôi sẽ lôi cậu ra khỏi nhà bằng được.”

***

Trong phòng thể dục, đèm điện khắp nơi đều bật sáng trưng. Một dáng người cao cao cầm cây chổi lau nhà chạy qua chạy lại.

Hoàng Thiên Vũ chống cây chổi xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi.

“ Rộng như thế này thì biết bao giờ mới lau xong đây?”

“ Oh! Đúng rồi! Nhi Nhi!”

Đột nhiên cậu ta nghĩ ra cái gì đó, lôi điện thoại từ trong túi quần. Khuôn mặt biểu cảm đang dạng được dịp phát huy, cậu ta là bộ mặt ỉu xìu như bánh bao bị nhúng nước. “ Tách” một cái liền chụp lại.

Một tin nhắn nhanh chóng được cậu ta soạn ra với nội dung.

_ Phòng thể dục. Cậu chưa đến đây bao giờ đúng không? Tôi đang phải dọn vệ sinh này. Mệt chết!_

“ Xong!” Điện thoại hiển thị một tin nhắn đã gửi, cậu ta thoải mãn đút điện thoại vào túi quần, tiếp tục công việc lau lau nhà, chạy chạy qua, chạy chạy lại.

(hết chap 38)

ps: dạo này chẳng thấy mn cmt gì cả, có phải là truyện tớ viết dở rồi k?