The Smile!

Chương 14




“ A! Có lẽ cũng sắp tới rồi.”

“Kít!”

Một chiếc taxi dừng ngay trước đường lớn, từ bên trong có một dáng người cao lớn bước ra. Đó là một chàng trai có mái tóc màu vàng nổi bật, nước da trắng hồng đẹp đến kỳ dị. Đôi mắt ánh lên tia cười cợt ẩn hiện. Anh ta mặc trên người một bộ đồ màu đen, tạo nên một tổng thể có chút gì đó quỷ dị, pha trội giữa thiên thần và ác quyr. Đây, hẳn là một con người khó hiểu.

“ Nhóc con! Đến sớm nha!” Anh ta sau khi lấy từ cốp xe taxi ra một chiếc valy màu đen liền ung dung mà đi tới, khoác vai Hà Vi Băng, nhếch môi cười.

Trần Hà Duy khẽ lướt đôi mắt lạnh băng sang nhìn con người không biết từ đâu tới, âm thầm đánh giá.

“ Mày! Là Lee Woon Kyo?” Trần Hà Duy khẽ lên tiếng, giọng nói trầm thấp ánh lên tia nguy hiểm, đôi mắt lạnh lùng đảo quanh một vòng.

“ Không sai.” Con người tên Lee Woon Kyo đó hướng ánh mắt nhìn sang Trần Hà Duy, tay thuân tiện vứt valy sang cho tên đàn em đứng đằng sau.

Không khí xung quanh đột nhiên có chút ngưng đọng, đám người đông như kiến đó không ai dám hé môi nói lời nào. Hà Vi Băng khẽ cười đứng yên một chỗ xem kịch hay sắp diễn ra.

Lee Woon Kyo – Hà Vi Băng điều khiến người ngoài tò mò là không biết quan hệ giữa hai người này thế nào. Thật ra, quan hệ giữa hai người này đơn giản chính là anh em họ. Lee Woon Kyo cũng giống như Chan Jung Gyu, là người Hàn chính gốc. Còn Hà Vi Băng là con lai, mẹ là người Hàn. Mười năm trước, cả bố mẹ cô gái này qua đời do một tai nạn giao thông, hiện giờ Hà Vi Băng đang sống cùng một người bác ruột, cũng chính là cha của Lee Woon Kyo. Hà thị hiện giờ, cũng đang do người bác này tạm thời quản lý. Điều đó, nói ra sợ người khác cũng không biết là mấy phần thật, mấy phần giả.

“ Giỏi lắm!” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi để lộ nụ cười nhàn nhạt lạnh khốc đến tận xương tủy.

“ Ai da, màu tóc vàng năm nay là mốt hay sao mà nhiều người học tập tôi đi nhuộm tóc vàng thế nhỉ.” Lee Woon Kyo sờ sờ tóc mình, như đùa như thật mà lên tiếng.

Trần Hà Duy nhìn con người kia bằng đôi mắt lạnh lùng, không lên tiếng.

“ Cậu nhóc! Cậu 18 tuổi đúng không? Tôi hơn cậu những hai tuổi đấy.” Lee Woon Kyo khẽ cười, đôi tay thuần tục đeo chiếc bao tay bằng da bóng loáng, hướng Hà Vi Băng lên tiếng: “ Nhóc con! Nhóc có phải là chưa nói rõ không? ”

Lee Woon Kyo cười, không biết đến đâu là thật đâu, là giả, như lớp mặt nạ hoàn hảo bao bọc lấy khuôn mặt đẹp hoàn mĩ kia.

“ Anh đâu có nói trước với em đâu a.” Hà Vi Băng khẽ cười, hướng Trần Hà Duy như khiêu khích châm trọc nói.

Bọn đàn em của Lee Woon Kyo vốn đã quen với tính khí của hai anh em nhà này chỉ khẽ bụp miệng cười.

Trần Hà Duy sắc mặt trầm thấp thêm vài phần, gân xanh trên cánh tay nổi lên chằng chịt, đôi mặt lạnh băng ánh lên tia nguy hiểm, dùng cái giọng trầm thấy đến đáng sợ nói.

“ Bớt nhiều lời. Mày dám đụng đến địa bàn của tao?”

“ Không phải tôi đụng đến chỗ của cậu. Mà là mấy tên đàn em vô dụng đó đụng đến người của tôi.” Lee Woon Kyo cười, chỉ chỉ vào mấy tên đàn em đứng sau Trần Hà Duy kia.

“ Mày…” Trần Hà Duy như bị bùng phát, nhanh như cắt đấm thẳng vào mặt con người cười cợt đến ngứa mắt đó một cái thật mạnh. Lee Woon Kyo cả khuôn mặt nghiêng hẳn sang một bên, má trái in hằn một vết tím bầm lớn. máu từ khóe miệng chảy ra thành một dung dịch đỏ lòm.

Lee Woon Kyo vẻ mặt lại không có gì là tức giận, đôi tay khẽ nhẹ nhàng lau vệt máu nơi khóe miệng. Hà Vi Băng im lặng đứng một bên quan sát, đám người bao vây lấy bãi dất trống cũng chỉ biết nín thinh mà chờ đợt.

“ Khá lắm nhưng tốc độ nên nhanh hơn.” Woon Kyo đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị khiến người ta bất giác rùng mình, sống lưng lạnh toát. Ánh mắt nhìn Trần Hà Duy tràn ngập sự lạnh lùng của sự chết chóc. Con người này với con người một phút trước như hoàn toàn không phải là một.

“ Nhiểu lời.” Trần Hà Duy tính tình vốn nóng nảy, như núi lửa đã phun trào, từng dòng dung nham nóng chảy xuối xả không ngừng, nhanh nhẹ tung thêm một cú đấm nữa.

Lee Woon Kyo lần này không đứng yên như lần trước nữa, nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên tránh cú đấm đó một cách dễ dàng. Trần Hà Duy thân thủ với tốc độ không phải là nhỏ, có thể tránh được cú đánh của hắn ta cũng không phải dễ.

“ Cậu nhóc, có thể đánh tôi một lần nhưng sẽ không có lần thứ 2 đâu.”

“ Mày chán sống rồi.”

“ Hơn nữa không nên nóng nảy như vậy, sẽ hỏng việc đấy.”

***

Chiếc ôtô màu trắng đỗ ngay trước cổng biệt thự nhà họ Hoàng. Cửa kính từ phía ghế lái từ từ hạ xuống. Hoàng Thiên An, đôi tay như vô thức bấm còi xe mấy cái, ánh mắt lại hướng về biệt thự phía bên cạnh cửa vẫn đang đóng chặt. Đôi mắt đẹp đó chớp một cái hàng mi dài khẽ rung nhẹ, bàn tay trên vô lăng nhẹ nhàng siết chặt. - Hóa ra, trong đó vẫn còn lưu giữ một bóng người…

“ Cô bé đó, thật giống.” Hoàng Thiên An khẽ lẩm bẩm, như tự nói cho chính mình nghe. Ánh mắt đột ngột xoay đi, nhìn cằm chằm vào nơi nào đó vô định.

Không lâu sau, cánh cửa lớn của biệt thự nhà họ Hoàng từ từ mở ra một cách nặng nhọc. Chiếc xe ôtô màu trắng chạy thẳng vào trong. Con đường bỗng chốc trở nên vắng vẻ, cơn gió lạnh thổi bay đi mọi thứ, những chiếc lá mới lìa cành lơ lửng trong không trung…

***

“ Pính poong!!! Pính Poong!!!”

Chuông cửa nhà họ Vũ đột ngột vang lên một hồi. Phía ngoài cổng lớn, một dáng người cao cao đang đứng trước cửa một cách nhàn rỗi.

Hoàng Thiên Vũ hai tay đút túi quần, thảnh thơi đi qua đi lại trước cổng nhà, môi không khỏi cười đến chói mắt.

Rất nhanh sau đó, một người đàn ông mặt bộ vest màu đen bước ra. Quản gia Kim hai tay chỉnh lại cái cà vạt, đến khi nhìn thấy Hoàng Thiên Vũ lại lấy làm ngạc nhiên. Vốn dĩ căn nhà này, ngoại trừ mấy người giúp việc thì cũng chẳng có ai lui tới.

Cánh cổng lớn từ từ mở.

“ Cậu...?”

“ Cháu đến tìm Nhi Nhi.” Hoàng Thiên Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi đoán thầm đây chắc là quản gia bèn tươi cười nói.

“ Nhi Nhi?” Quản gia Kim khẽ nhíu mày.

“ A! Là Vũ Linh Nhi!” Thiên Vũ hai mắt sáng như sao, miệng cười rộng ngoác đến tận mang tai.

“ Cô chủ nhà tôi? Xin hỏi cậu là ai?” Ông quản gia trong lòng không khỏi ngạc nhiên, lại thấy có chút kỳ quái.

“ Cháu? Cháu tên là Hoàng Thiên Vũ.” Thiên Vũ thật thà mà nói, sau đấy lại suy nghĩ gì đó mà trỏ tay về phía biệt thư bên kia.

“ Cháu sống ở biệt thự bên kia kìa.”

“ Biệt thử bên kia?”

“ Đúng rồi!”

“ Cậu… là Thiên Vũ thiếu gia?”

“ Bác biết cháu sao?”