“ Chị.” Hoàng Thiên Vũ chân trái vừa mới bước vào quán café đã nhìn thấy ngay Hoàng Thiên An. Cô gái ngồi ở gần cửa. Cậu liền đi đến chỗ đó, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
“ Em sao rồi?”
“ Chị nhìn em xem có bị mất miếng thịt nào không?”
“Đến lúc này rồi mà còn đùa được.” Hoàng Thiên An nhìn thấy cậu cũng an tâm được đôi chút. Lúc trước hai người cũng không mấy khi ở gần nhau. Nhưng là lần này lại khác. Lúc cậu ra khỏi nhà cũng không mang theo cái gì. Cô nghĩ đến cả thẻ ngân hàng cũng đã bị ba khoá rồi.
“ Em không phải ngày đều cơm ba bữa sao?” Cậu khẽ cười trấn an cô. Cậu biết người chị này rất thương cậu. So với mẹ, có lẽ là chị còn giống mẹ cậu hơn.
“ Em cầm của chị mà dùng tạm.” Hoàng Thiên An lấy từ trong túi ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho cậu.
“ Không cần dùng đến tiền của chị.” Cậu lắc lắc đầu.
“ Đây là tiền của chị. Không phải của ba, em cứ cầm đi.” Cô thật sự rất lo đứa em này ở ngoài không thể tự mình xoay sở. Dù gì nó cũng chỉ có mới 17 tuổi.
“ Tiền của chị thì em càng không thể cầm. Em ở nhà của Gyu cũng đâu cần đến tiền. Hơn nữa lúc ở nước ngoài em cũng có kiếm được chút tiền. Vẫn có thể dùng được.”
Hoàng Thiên An nhìn cậu, khẽ thở dài, cất lại thẻ vào trong túi xách, nói: “Vậy được rồi. Khi nào cần tiền thì nhất định phải nói với chị.”
“ Em biết rồi.”
“ Thế bây giờ em định làm sao? Thật sự sẽ không trở về nhà nữa?”
Cô nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy buồn rầu. Không lẽ cái gia đình này thật sự đã không thể cứu vãn?
Nếu là như vậy, cô cũng sẽ không muốn trở lại căn nhà đó. Một căn nhà rộng lớn mà lạnh lẽo, vậy thì cô về đó để làm gì?
“ Có lẽ là như vậy.”
“ Tuỳ em vậy. Chị cũng không có gì để phản đối. Nhưng sau này ở ngoài phả tự lo cho mình. Có chuyện gì nhớ phải nói với chị.”
“ Chị xem em là trẻ con không bằng.”
“ Trong lòng chị, em chính là một nhóc con.”
“Được rồi. Thật ra… em cũng có chuyện muốn nói với chị.” Hoàng Thiên Vũ đắn đo một chút mới lên tiếng.
“ Việc gì?”
“ Em định trở lại Mỹ.”
“ Cái gì?” Hoàng Thiên An sửng sốt nhìn cậu.
“ Em nghĩ kỹ rồi. Em muốn quay lại Mỹ học, em muốn trở thành một nhiếp ảnh gia.” Đây cũng chính là mong muốn của cậu bấy lâu nay. Cậu thoát ra khỏi căn nhà đó rồi, cũng có thể làm điều cậu thích.
Đối với cậu việc cầm trên tay chiếc máy ảnh cũng chính là điều kỳ diệu. Nó giống như là cả một thế giới, niềm đam mê của cậu, cuối cùng cũng có thể thực hiện được.
“ Em thật sự sẽ đi?”
“ Có lẽ tuần sau em sẽ đi.” Cậu gật đầu, từ ngày bước ra khỏi căn nhà đó, cậu đã nghĩ sẽ thực hiện ước mơ của mình.
“ Em… vậy còn…” Hoàng Thiên An hơi nhíu mày. Trong đầu cô lại đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
“ Em cũng không biết có thật sự đi không.”
Cậu dường như lại biết người chị này đang nghĩ cái gì. Có lẽ chị của cậu cũng biết, cậu sẽ không từ bỏ người con gái kia. Thế nhưng cậu quyết định, cậu sẽ thử một lần nữa. Là cậu ra đi hay ở lại. Chỉ một câu nói có thể thay đổi tất cả.
Nhiếp ảnh là ước mơ của cậu, nhưng dường như cậu lại không muốn ra đi. Cậu muốn có ai đó níu kéo cậu lại. Cậu thật sự muốn như thế. Cậu lại mong người đó là cậu, người khiến cậu từ bỏ đi ước mơ của mình. Bởi vì bây giờ đối với cậu, cô mới chính là ước mơ lớn nhất của cậu. Có lẽ tình yêu đó quá lớn khiến cho cậu thay đổi. Cậu… cuối cùng cũng có thể sống thật với chính mình.
***
Mới sáng sớm, trời không biết vì sao mà lại đổ mưa phùn. Có lẽ cũng đã bắt đầu sang xuân. Bầu trơi hôm nay lại có chút xám xịt.
Trên sân trường, những chiếc ô đủ màu sắc di chuyển một cách hỗn loạn. Mưa thường khiến người ta không thích. Nhưng nó cũng là thứ rửa trôi đi mọi vết tít, hoá tất cả về thành cát bụi. Liệu, sau cơn mưa có là cầu vồng?
“ Tí tách! Tí tách!”
Mưa vẫn cứ dai dẳng, dù không lớn nhưng lại luôn không dứt. Nó giống như một nỗi ám ảnh đeo bám, mãi cũng không ngừng.
“ Linh Nhi.” Tiếng mưa không lớn, đâu đó lại vọng đến một giọng nói.
Vũ Linh Nhi cầm trong tay một chiếc ô, đôi mắt hướng về phía người đứng trước mặt mình. Là cậu – Hoàng Thiên Vũ.
Cậu khẽ cười, đứng yên lặng nhìn cô. Hai dáng người của họ như hoà vào trong cơn mưa, khiến người ta có chút nhìn không rõ.
Tiếng mưa rơi “tí tách” cứ đều đều vang lên.
Hoàng Thiên Vũ vẫn nhìn cô, đôi tay cầm lấy cán ô hơi siết chặt. Thời gian của cậu đã không còn dài nữa. Có thể chỉ hai ngày sau cậu sẽ sang Mỹ. Trước lúc đó, cậu muốn có một thứ gì đó níu kéo cậu lại.
Cậu vốn chính là một kẻ hèn nhát. Thế nhưng… cậu không muốn mình có bất cứ tiếc nuối gì. Cậu đã nói ra một lần, thì lần này cũng như vậy. Cậu một lần nữa, lại cần câu trả lời của cô. Để cậu có thể bắt đầu… hoặc là kết thúc tất cả.
Cậu đã từng nói với Chan Jung Gyu nếu chỉ một phút do dự, cơ hội có thể sẽ mãi mãi biến mất. Và cậu ta cuối cùng vẫn để nó vuột mất. Cậu không muốn chính bản thân mình cũng như thế. Cậu tin cơ hội là do chính mình tạo ra, nó không phải là thứ tìm đến cậu. Mà là cậu phải nắm băt được nó. Cho dù kết quả có ra sao, cậu vẫn chấp nhận đánh đổi tất cả. Có lẽ là cậu không giống như Gyu, cậu ta đã để cho người mình yêu ra đi. Dù kết quả không như cậu mong muốn, cậu cũng sẽ không hối hận.
Cậu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói:
“ Tôi yêu cậu.”
Đôi mắt đầy tĩnh lặng nhìn về phía cô, trong đó có chút chờ mong, lại có chút lo sợ. Cậu lo sợ, chính bản thân mình sẽ đau lòng.
“ Cậu…” Vũ Linh Nhi không biết phải nói cái gì. Cô không nghe nhầm đấy chứ? Những lời cậu nói với cô, khiến cho trái tim cô rung động mạnh. Cô không hiểu nổi tân trạng của mình. Là vui mừng hay sợ hãi?
Trước đây cậu đã từng nói với cô rằng: “ Tôi yêu cậu.”
Cô thật sự hoang mang, mọi chuyện đến với cô khiến cô thật sự rất khó xử. Dường như tình yêu đối với cô là một khái niệm quá xa vời. Nó xa đến nỗi khiến cô không thể nào với tới.
“ Rào! Rào! Rào!”
Mưa bỗng trở nên lớn hơn, nó giống như trút nước xuống lòng mỗi người. Nặng nề.
Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu!...
Ba chữ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Đột nhiên, cô lại nhớ đến hắn. Con người lạnh lùng lại ấm áp ấy luôn khiến cô sợ hãy. Thế nhưng…
Không biết tại sao cô lại nhìn thấy hắn, qua làn mưa mờ ảo, đằng sau gốc cây có một người. Người đó cả người đều ướt sũng, mái tóc ướt nhẹp nước. Cô lại nhìn thấy… đôi mắt lạnh đó có bi thương…
“ Làm bạn gái tôi được không?” Cậu vươn đôi bàn tay ra trước mặt cô. Từng giọt mưa rơi vào lòng bàn tay cậu. Có chút lạnh.
Hiện tại trong lòng cậu cảm thấy rất hoang mang. Thế nhưng mũi tên đã bắn ra thì không thể nào thay đổi được. Cậu chỉ có cách đi đến cùng. Nhưng cậu thật sự rất sơ, thậm chí chưa bao giờ cậu thấy bản thân mình sợ hãi như lúc này. Cậu sợ mất cô, cậu sợ trái tim của cô không hướng về phía cậu. Cậu sợ.
Học sinh trong trường bây giờ đều tụ tập lại xung quanh hai người họ, chỉ trỏ bàn tán ra vào. Thế nhưng… có lẽ là bọn họ đều không nghe thấy gì cả. Nếu có, chỉ là tiếng tim đập của chính mình. Từng hồi như vội vã.
Vũ Linh Nhi nhìn vào tay cậu, không lên tiếng. Bàn tay đó, luôn vươn ra nắm lấy tay cô, bàn tay ấn áp đó giúp cho cô có thể đứng lên bước ra bên ngoài. Nó đối với cô là một điều kỳ diệu. Giống như cậu, đến với cô cũng là kỳ diệu.
Phía đằng kia, có một dáng người vẫn đứng bất động. Hai bàn tay nắm chặt lại, cả người bị nước mưa làm cho lạnh ngắt. Từng giọt mưa rơi trên người hắn. Hắn không để tâm. Hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía cô. Hắn đã lựa chọn cách từ bỏ, vậy tại sao tim lại càng đau như thế này? Cái đau như xé da xé thịt.
Hắn không đủ dũng khí để chứng kiến cảnh này. Lý trí của hắn, sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Hắn muốn ngay lập tức chạy đến ôm cô, nói với cô rằng hắn yêu cô. Thế nhưng… hắn lại không thể…
Dường như hai con người này xuất hiện là thay đổi cuộc sống của cô, rất nhiều. Họ đều khiến cho trái tim cô không ngừng nhảy loạn xạ. Đến cuối cùng cô vẫn không thể trốn tránh nổi số phận. Giữa cậu và hắn, cô chọn ai? Cho dù là ai, cũng sẽ tạo thành đau khổ.
Tình cảm giữa ba người bọn họ, giống như một tam giác. Khi mà hai người phải phụ thuộc vào người thứ ba. Nếu không… tất cả sẽ tan vỡ. Có thể từ khi bọn họ gặp nhau đã là bắt đầu của một tình yêu, một thứ tình yêu lac giữa sương mù. Không thể xác định được phương hướng, mũi tên lại không biết chệch về hướng nào. Còn cô lại giống như bị mắc kẹt ở giữa, không biết nên tiến… hay nên lùi, hai bàn tay đều giơ về phía cô. Quyết định đôi khi là một điều khó khắn.
Có hai người đã bước vào cuộc sống của cô
Một người đem đến cho cô sự an toàn
Một người lại ấm áp…
Thế giới của cô trong phút chốc lại hoàn toàn thay đổi
Nó khiến cô cảm thấy thật sự khó khăn.
Thế nhưng… cô vẫn phải quyết định. Ngay đúng thời khắc này, cô quyết định. Cô đem thứ tình cảm của mình đi đo, liệu bên nào sẽ nặng hơn? Cuối cùng cô vẫn là lựa chọn…
Đôi tay nhỏ bé giơ ra, hướng về phía cậu, đột nhiên lại ở giữa không trung dừng lại.
Đôi mắt cô lại như vô thức tìm kiếm bóng dáng hắn. Thế nhưng… cô lại không thấy hắn đâu cả. Trong lòng cô nổi lên một trận bất an, hoảng sợ. Cô không nhìn thấy hắn đâu nữa.
Bỗng nhiên cô lại nghĩ: Nếu như một ngày cô không còn nhìn thấy hắn nữa. Vậy thì phải làm sao? Ý nghĩ đó khiến cô thật sự sợ hãi. Từ bỏ! Cô vẫn là không thể.
Tay cô buông thõng xuống. cô cúi đầu, khẽ nói:
“ Xin lỗi.”
Sau đó, cô quay người… bỏ đi. Cô muốn nhìn thấy hắn, cô sợ hắn sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô. Trong lòng cô luôn là bất an.
Thế nhưng… cô cũng rất sợ cậu sẽ biến mất. Có phải cô rất ích kỷ không? Cô vẫn không thể lựa chọn. Trái tim cô tràn ngập sợ hãi. Dường như cô đã không thể sống thiếu hai người họ. Hai người họ, bất kể là ai.
Cậu sững người. Cô từ chối cậu rồi, cảm giác kia như đã gần đạt được cuối cùng lại vụt mất. Cậu nhìn theo bóng lưng cô dời khỏi, trong mắt tàn ngập mất mát. Cuối cùng… cậu vẫn là người thua cuộc.
Cả người cậu như vô lực, trái tim như bị ai bóp nghẹt đến không thở được. Trái tim nhức nhối âm ỉ không thôi. Đôi tay cậu buông xuống. Chiếc ô rơi “bộp” xuống đất.
“ Rào! Rào! Rào!”
Cả người cậu nhanh chóng bị mưa làm cho ướt. Trái tim trở nên lạnh ngắt. Hoá ra… cậu đau đến vậy…
Đã đến lúc… cậu từ bỏ rồi… Tình yêu… đến thì thật đẹp. Nhưng lúc ra đi, luôn khiến người ta đau khổ.
Trong tình yêu, con người luôn luôn ích kỷ…
Cả hai đều lựa chọn buông tay,
Một người lựa chọn nắm giữ…cả ba sẽ đau khổ.
(hết chap 112)