The Smile!

Chương 11




“ Cậu đi đâu vậy?”

Hoàng đại thiêu gia từ khi bước ra khỏi cửa lớp liền bám dính theo sau ai kia không ngừng, như chú chó nhỏ lon ton đi theo, luyên thuyên mãi không thôi.

Những ánh mắt kỳ lạ của đám người xung quanh luôn luôn dán chặt vào người cậu không rời.

“ Không phải là giờ thể dục sao?” Thiên Vũ khẽ nhíu mày, tò mò hướng người kia hỏi.

Vũ Linh Nhi cứ một mạch mà đi thẳng, đôi mắt nâu khói vô hồn không chớp, vốn là không muốn để ý đến con người kia.

Bất chợp…

“ Bộp!”

Một dáng người khẽ lướt qua cả hai, như vô tình như cố ý va vào người Vũ Linh Nhi. Vũ Linh Nhhi, đôi mắt khẽ chuyển, từ tù quay sang. Hoàng Thiên Vũ tò mò không hiểu con người kia là ai, cũng theo hướng mà quay sang.

Đinh Trần Hải Yến khẽ chớp đôi mắt đẹp được make up tỉ mỉ, môi nhếch lên cười một cách khinh bỉ.

“ Vũ Linh Nhi, xem ra mày vẫn còn khỏe gớm.”

Vũ Linh Nhi mặt không biểu cảm, ngay cả đến nhìn một cái cũng không. Thiên Vũ thì ngược lại rất hiếu kỳ.

“ Nhi Nhi! Ai vậy?”

“ Nhi Nhi?” Cô đại tiểu thư kia chuyển đổi ánh mắt sang nhìn Thiên Vũ, đôi lông mày hơi nhíu lại.

“ Tôi hả? Tôi là Hoàng Thiên Vũ!” Tiểu Vũ tự chỉ vào mình, thành thật mà nói.

“ Hoàng Thiên Vũ?” Cô ta có phần hơi ngẩn người, từ trước tới đây cô ta cũng chưa từng gặp qua con người này nhưng lại là thấy quen mắt. Khuôn mặt như vậy, nếu có nhìn một lần thì chắc chắn là phải nhớ.

“Cô ấy là bạn tôi.” Hoàng Thiên Vũ thấy con người kỳ quái trước mắt, giải thích thêm.

“ Bạn?” Đinh Trần Hải Yến đôi mắt mở to như không tin vào những gì mình nghe thấy, nhìn Thiên Vũ đến khó hiểu, sau đó cười phá lên một cách diễu cợt.

“ Mày từ khi nào thì có bạn thế hả?”

Vũ Linh Nhi với mấy lời nói kia hoàn toàn không có phản ứng, đứng yên một chỗ như bất động.

“ Thế là ý gì chứ?” Hoàng Thiên Vũ đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhìn con người kia chòng chòng.

“ Cậu bạn đẹp trai à, tôi có lòng khuyên cậu một câu. Tốt nhất là tránh xa cô ta ra.” Đinh Trần Hải Yến khẽ nhướng lông mày, đôi mắt đầy sự khinh miệt nhìn thẳng vào Vũ Linh Nhi, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ thô bạo đẩy con người yếu ớt một cái thật mạnh.

Hoàng Thiên Vũ nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy con người trước mặt, hai tay nắm chặt vào vai Vũ Linh Nhi.

“ Ha!” Cô gái kia khẽ nhếch môi cười, đôi tay nhẹ hất những lọng tóc xoăn ngắn ngang vai ra đằng sau, cất bước rời đi. Chiếc giày cao gót vang cồm cộp trên sàn xa dần rồi mất hút.

“ Nhi Nhi! Có sao không?” Hoàng Thiên Vũ không để ý đến con người kia, quay lại nhìn Vũ Linh Nhi một cách đầy lo lắng, hai tay cũng thuật tiện thả ra.

Vũ Linh Nhi khẽ chớp chớp đôi mắt vô hồn, không mói gì.

“ Cô gái kia có vẻ không thíc cậu cho lắm.” Hoàng Thiên Vũ khẽ bĩu môi, không vùa lòng mà nói.

Không có tiếng trả lời. Thiên Vũ khẽ thở dài…

“ Cậu đó, cứ như thế sẽ bị bắt nạn đấy. Sau này nếu có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu cho.” Hoàng Thiên Vũ, hí hửng nói tự vô ngực mình như lời hứa.

Vũ Linh Nhi đột nhiên nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Vũ, đôi mắt nâu khói vô hồn có một tia xáo trộn. Đã lâu rồi, không có ai nói với cô câu ấy. Dòng ký ức đáng quên đột nhiên trở về…

“ Nhi Nhi! Anh hai hứa đó! Sau này nếu em bị bắt nạn cứ nói với anh. Anh nhất định sẽ bảo vệ em. ”

“ Tóc cậu đẹp thật đấy! Tớ rất thích những những cô gái có mái tóc dài.” Hoàng Thiên Vũ mỉm cười, đôi tay khẽ xoa xoa đầu Vũ Linh Nhi một cách cưng chiều.

Vũ Linh Nhi, cô gái đó khẽ giật mình, đôi mắt nâu khói nhìn con người trước mặt.

“ Hoàng Thiên Vũ!” Hà Vi Băng từ cửa lớp đi ra, dựa người vào cửa, nghịch nghịch mấy lọng tóc, nhìn hai con người kia lên tiếng.

“ Tiểu Băng? Ủa? Hai người kia đâu?” Thiên Vũ ngoái đầu lại, nhìn Tiểu Băng hỏi.

“ Đi ra sân thể dục trước rồi. Có phải cậu định đứng đây tâm sự đến hết giờ luôn không?” Hà Vi Băng khẽ liếc mắt nhìn ra đằng sau Tiểu Vũ, cười một cách giảo hoạt.

“ Đúng rồi! Còn phải ra sân nữa.” Hoàng Thiên Vũ gật gật đầu, quay người lại. “ Nhi Nhi… Ơ? Không phải vừa rồi còn đứng đây sao?”

“ Vừa mới đi rồi.” Hà Vi Băng cười đểu một cái, nhìn biểu cảm trên mặt cậu bạn mà thấy buồn cười.

“ Tại cậu đó.”

***

“ Đâu rồi?” Thiên Vũ đứng dưới sân bóng, mắt đảo khắp nơi, ngó hướng này hướng nọ.

“ Tiểu Vũ! Đang tìm ai vậy?” Phương Phương khoác tay Thiên Vũ, tò mò hỏi.

“ Nhi Nhi! Không thấy cậu đấy đâu cả?”

“ Nhi Nhi? Nhi Nhi nào cơ?” Phương Phương với cái tên mới nghe lần đầu này thực cảm thấy có điểm lại lẫm.

“ Phương Phương a, là Vũ Linh Nhi đó.” Hà Vi Băng cười đểu, khoác vai Lưu Anh Phương, ánh mắt hướng Thên Vũ một cách châm chọc.

“ Tiểu Vũ, cậu từ khi nào mà lại tiến triển nhanh đến vậy a?” Chan Jung Gyu đứng một bên nói thêm vào.

“ Ai thèm nói chuyện với các cậu.” Thiên Vũ lè lưỡi, phụng phịu nói.

“ Cơ mà làm cậu thất vọng rồi. Vũ Linh Nhi không có ở đây đâu?” Hà đại tiểu thư mắt khẽ chớp, mỉm cười một cách sáng lạng nói.

“ Sao cậu biết?”

“ Sao lại không?” Hà Vi Băng không trả lời mà hỏi ngược lại, đôi lông mày khẽ nhướn lên.

“ Nghe nói là thể chất không tốt nên được miễn thể dục.” Lưu Anh Phương vuốt vuốt mái tóc ngắn, nói.

“ Sao tớ không biết nhỉ?”

“ Làm sao cậu biết được?”

“ Hoàng Thiên Vũ! Đấu thử một trận không?” Hà Vi Băng ném một quả bóng rổ không biết lấy từ đâu ra vào người cậu, nháy mắt nói.

“ Tiểu Băng a! Cậu ném thế sẽ đau đấy.”

“ Để xem bây giờ cậu có thẳng nổi tớ không?” Hà Vi Băng đôi lông mày khẽ nhướn lên, lộ rõ sự khiêu khích.

“ Xí! Cậu sẽ thua cho coi.” Thiên Vũ khẽ nĩu môi, lấy quả bóng đập đập xuống đất vài lần sau đó nhanh chóng dẫn bóng chạy về phía rổ bóng ở bên trái.

“ Để xem!” Hà Vi Băng khẽ cười, nhanh nhẹn cướp lại bóng. Qủa bóng chuyển qua chuyển lại giữa hai tay một cách thuần thục, lúc lên trên, lúc xuống dưới nhìn thật sự là hoa mắt. Đối với dân chuyên nghiệp thì đây đúng là cao thủ.

Hoàng Thiên Vũ, cậu ta cũng không phải là tay vừa, cũng không thể để qua mặt một cách dễ dàng như vậy. Hai người cứng giằng qua giằng lại một hồi trên sân, quả bóng vẫn chưa lọt rổ lần nào.

Đứng ngay bên ngoài, hai con người nhàn rỗi ngồi tán phét, cá cược xem rồi ai sẽ thắng, bàn luận thế nào đến rất sôi nổi.

“ Tớ nghĩ Tiểu Vũ sẽ thắng.” Phương Phương tay cầm cái kẹo, chẹp miệng nói.

“ Còn lâu, Hà Vi Băng, cậu ta vẫn cao hơn một bậc.” Jung Gyu hai tay đút túi quần, nheo nheo đôi mắt nhìn về phía sân.

Không biết những người xung quanh, từ khi nào đã bu đến đầy sân, nhìn đến không chớp mắt một nam một nữ đang đôi co với quả bóng trên sân.

“ Vào rồi!” Hà Vi Băng sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng đưa quả bóng vào lưới, nháy mắt nhìn con người bên cạnh mồ hôi nhễ nhại một cách tự mãn.

“ Là cậu ăn gian! Ai lại dẫm chân tớ?” Hoàng Thiên Vũ ôm chân, phụng phịu không phục.

“ Ai thấy?” Hà Vi Băng mặt tỉnh bơ, dù sao cũng chỉ là chơi cho vui thôi không cần chấp nhắt việc thắng thua làm gì.

“ Hai cô cậu kia đây là giờ gì mà chơi bóng rổ thế hả?” Một giojgn nói ồm ồm không biết từ đâu phát ra.

Mọi người đang ở trong sân cũng không biết là đã bốc hơi đi đâu. Ông thầy thể dục cao đến 1m8 mặt hầm hầm bước vào. Chan Jung Gyu đứng đằng sau lắc đầu ngán ngẩm, Lưu Anh Phuông biểu cảm không khả quan là bao, vẻ mặt biểu hiệ vô cùng rõ ràng: Hai người chết là cái chắc!

“ Hai người có biết đây là giờ của ai không? Chạy 5 vòng quanh trường cho tôi.”

(hết chap 11)