“ Ngồi xuống.” Hoàng Minh Thành vừa vào đến phòng khách liền ngồi xuống ghế, vẻ mặt không mấy gì là vui vẻ nhìn cậu. Ánh mắt nhìn về ghế sofa ở đằng kia ý ám chỉ cậu ngồi xuống.
Hoàng Thiên Vũ không nói lời nào, liền ngồi xuống.
“ Còn con. Lên phòng trước đi.” Ông ta nhìn Hoàng Thiên An.
Hoàng Thiên An chỉ có thể khẽ thở dài, đi lên tầng. Lúc đi lên còn không yên tâm mà nhìn hai người kia một cái. Hai người này là cha con, đến cuối cũng là loại tình cảm nào đây.
Cho đến khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Hoàng Minh Thành lại lên tiếng.
“ Chuyện vừa rồi là sao?”
“ Con nói rồi. Con không kết hôn.” Hoàng Thiên Vũ hai bàn tay nắm chặt lại, lạnh nhạt nói.
“ Không phải nói đều là tốt cho con sao?” Ông ta cố gắng giữ lấy bình tĩnh. Trước đây đứa con này luôn nghe lời ông, chưa bao giờ nó dám làm trái ý ông. Nhưng lần này lại khiến ông ta thập phần tức giận.
“ Tốt cho con? Không phải đều tốt cho ba sao?” Cậu nhìn người kia, trong lòng tràn đầy chua xót, giọng nói lại có chút mỉa mai. Đây là lần đầu tiên cậu nói với ông ta bằng một giọng điệu như vậy.
Dường như, cậu đã không chịu đựng nổi nữa rồi. Bao nhiên năm qua, cuộc sống của cậu đâu có khác gì cực hình, phải làm những việc mà mình không thích, gặp những người mà mình không thích. Đây gọi là loại cuộc sống gì?
“ Con?” Hoàng Minh Thành lần đầu tiên nghe đứa con của mình nói thế. Mắc dù trước đây tình cảm hai cha con ông không có gọi gì là thân thiết nhưng nó đối với ông vẫn luôn giữ lễ độ. Nhưng giờ đây… Bị chính con ruột của mình nói thế, ông mới biết thế nào là đau lòng.
Dù gì nó cũng là con ông, cho dù ông chưa từng thương nó. Nhưng nó vẫn là máu mủ của ông. Ông không thể thương nó bởi vì ông biết như thế sẽ hại nó. Khi đối diện với thê giới thương trường đầy ác liệt chỉ cần mềm lòng thì mãi mãi chỉ là kẻ thất bại. Ông đã từng nếm mùi đó, vận cho nên ông không muốn người kế thừa công ty sau này đi vào vết xẻ đổ mà ông đã từng đi. Như vậy, liệu có sai không?
“ Cuộc hôn nhân này đã được sắp đặt. Con không có quyền từ chối.” Không! Ông không sai! Những gì ông làm, chỉ là tốt cho nó sau này mà thôi.
“ Con không muốn!” Cậu lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn thẳng vào ông ta đầy kiên định, nhưng trong đó, còn có cả sự xa cách.
“ Con có biết việc này sẽ dẫn đến hậu quả gì không?” Hoàng Minh Thành tức giận nhìn cậu, sắc mặt ông ta giờ đây hết sức khó coi.
Cậu im lặng không lên tiếng, đôi mắt vẫn như trước đầy kiên định.
Cả hai người đều không lên tiếng, không gian thoát chốc rơi vào trầm mặc. Cái thứ không khí ngột ngạt đến nỗi khiến người ta không thể thở nổi.
“Được! Vậy thì bước ra khỏi cái nhà này! Từ nay về sau mãi mãi không còn là người nhà họ Hoàng nữa. Cũng đừng mong động vào một đồng nào của cái nhà này.” Ông ta qua một lúc lâu mới lên tiếng, ông không tin, nó có thể sống mà không cần đến ông. Hoàng Minh Thành này, cả đời chỉ có một quan niệm duy nhất, nếu con người không có tiền, thì sẽ không có bất cứ thứ gì cả. Kể cả lòng tự trọng, cũng sẽ bị khuất phục trước đồng tiền, thứ mà ngườit a nói là dơ bẩn.
Nhưng ông, lại một lần nữa sai rồi.
Cậu liền không do dự mà đứng lên. Nếu đã như vậy, cậu cũng không còn lý do gì mà ở lại ngôi nhà này nữa.
“ Nếu bước ra khỏi đây. Con nhất định sẽ hối hận.” Giọng nói của ông ta vang lên ngay sau lưng cậu. Vẫn là giọng nói như thế, bình thản. Giọng nói không có tình cảm mà cậu luôn chán ghét. Tại sao? Rốt cuộc thì tại sao cậu lại sinh ra trong một gia đình như thế này chú? Có tiền thì sao chứ? Con người có thể sống cả đời vì tiền sao?
“ Con mãi mãi sẽ không hối hận.” Cậu quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, sau đó dứt khoát đi ra ngoài.
Cậu nghĩ, nếu chính mình bước ra khỏi đây, cậu sẽ không còn gì cả, chỉ là hai bàn tay trắng. Thế nhưng… cậu thà mình không có cái gì còn tốt hơn.
Bên ngoài vẫn là một màn đêm tăm tối. Có một thế giới khác đang chờ đón cậu. Có lẽ nó sẽ không tốt đẹp gì nhưng cậu sẽ không hối hận. Mãi mãi không!
Hoàng Minh Thành ngồi lại một mình trong phòng khách, ông ta dựa lưng vào sofa, trên khuôn mặt hiện lên những nếp nhăn của tuổi tác. Chưa bao giờ ông cảm thấy đau đầu như thế này.
Hoàng Thiên An từ trên tầng hai nhìn xuống, người ba kia của cô đến cuối cùng vẫn là như vậy. Cô không hiểu, tiền có gì quan trọng. Sống cô độc với một đống tiền thì có gì vui? Nó có quan trọng hơn gia đình không?
“ Là ba đã kỳ vọng vào nó quá nhiều sao?” Người đàn ông chưa từng bị đánh bại trên thương trường giờ đây lại đi hỏi cô. Hay đúng hơn là tự hỏi chính mình.
Hoàng Thiên An bước xuống phòng khách, ngồi xuống trước mặt ông ta.
“ Không phải ba quá kỳ vọng vào nó mà là ngay từ đầu ba đã sai rồi. Tiền bạc quan trọng với ba đến thế sao?”
“ Con không bao giờ hiểu được. Cảm giác phải chạy ăn từng bữa là thế nào đâu. Nếu không có tiền, thì không thể sống được.” Ông đã từng trải qua quãng đời đó. Là một người nghèo kiết xác để rồi bị người ta khinh thường. Nhưng giờ đây, sau bao nhiêu nỗ lực ông lại có thể nắm mọi thứ trong tay. Có thể đứng ở trên đỉnh vinh quang mà nhìn xuống. Có thể là người đàn ông này có tham vọng quá lớn, thế nhưng đối với ông ta chỉ có tiền mới là thực tế nhất. Ông ta giống như là một nô lệ của đồng tiền.
“ Không! Cho dù con không hiểu được thế nhưng tiền có thể thay thế tình cảm được sao?” Hoàng Thiên An khẽ lắc đầu, đôi mắt màu nâu đượm buồn. Từ khi cô sinh ra, đã sống trong một gia đình lạnh lẽo như vậy rồi. Có đôi lúc cô cũng thèm khát được yêu thương thế nhưng vẫn luôn là thất vọng. Giafu có thì sao chứ? Đến cuối cùng cũng chẳng có một thứ gì cả.
“ Vũ với ba không phải là hai đối tác làm ăn mà là cha con, là hai người có cùng chung dòng máu, chung huyết thống. Từ khi nó được sinh ra liệu ba đã om nó lần nào chưa? Nó là con của ba mà.”
Hoàng Minh Thành chỉ trầm mặc không lên tiếng. Dường như ông đang suy tư về điều gì đó. Có phải ông đã quá lạnh nhạt hay không? Thế nhưng đối với ông thì đó lại là điều tốt nhất. Nó sau này là thay ông gánh vác cả cơ nghiệp. Ông không muốn cơ nghiệp cả đời ông vất vả gây dựng lại phải tiêu tan, ông muốn nó ngày càng lớn mạnh hơn.
“ Ba đã từng nghĩ đến nó thích làm gì chưa? Ba chỉ biết ép nó phải làm những điều mà ba thích. Ba có nghĩ đến cảm nhận của nó? Ba nghĩ điều đó đều là vì tốt cho nó? Không! Ba sai rồi! Điều đó chỉ vì ba mà thôi.”
Hoàng Thiên An chưa bao giờ nói ra những lời này với ba của cô. Nhưng giờ đây cô muốn nói ra tất cả. Nói ra tất cả những gì cô đã chôn dấu bao nhiêu năm nay. Người đàn ông này, chính là người gây ra bao đau khổ cho chị em cô. Người ba của cô.
“ Ta sai sao?” Người đàn ông đó cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lại có chút ảo não.
Trước đây ông ta chưa từng hối hận về quyết định của mình. Ông ta luôn tin tưởng vào bản thân. Ông ta từ nghèo khổ mà xây dựng được một cơ nghiệp như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, khi đã đi được qua nửa cuộc đời, có thể nào ông ta lại không hiểu được một đạo lý đơn giản như thế?
“ Mẹ chính vì không chịu đưng nổi nên mới ly hôn với ba. Vũ cũng thế. Ba vẫn chưa thể hiểu ra sao? Cuộc sống không chỉ cần có lý trí mà còn cần có tình cảm nữa, ba à.”
Con người ta có lúc sẽ nhận thấy,
Hoá ra bản thân mình cũng đã từng thờ ơ như thế.
Lý trí liệu có quá lớn để che lấp đi tình cảm?
(hết chap 109)