“ Về rồi?”
Hoàng Minh Thành gấp tờ báo đặt lại trên bàn, quay đầu nhìn người vừa mới bước vào nhà.
“ Ba?”
Cậu có chút ngạc nhiên, thật hiếm khi thấy người đàn ông này ở nhà. Cậu vừa mới từ chỗ Lưu An Vũ về, nhìn thấy người kia không hiểu sao trong lòng lại có chút bất an.
“ Tối nay con cùng ta ra ngoài.” Hoàng Minh Thành chỉnh lại áo vest đang mặc trên người, nhìn cậu nói.
“ Tối nay sao ạ? Là bữa tiệc nào sao cha?”
“ Là đi ăn cùng nhà họ Vũ. Không phải ta đã nói với con rồi sao. Khi con xuất viện sẽ bàn đến việc đó.”
“ Nhưng… con chưa quyết định.” Hai bàn tay cậu bất giác nắm chặt. Đôi lông mày hơi nhăn lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
“ Chỉ là gặp mặt ăn một bữa cơm. Ta quyết định rồi. An cũng sẽ đi. Con cứ chuẩn bị đi.” Người đàn ông kia không cho cậu lấy một cơ hội phản kháng. Ông ta nói xong thì liền đứng dậy, đi thẳng lên trên tầng.
Chỉ còn một mình cậu đứng tại phòng khách. Trong lòng lại không biết là tư vị gì. Cậu nên vui? Hay nên buồn?
Người đàn ông đó vẫn luôn áp đặt mọi thứ lên cậu. Cậu không có tự do, không có sự lưa chọn cho chính mình. Cậu giống như một con rô bốt chỉ biết nghe theo laajnh ông ta. Ông ta có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của cậu? Không! Ông ta đâu xem cậu là con. Trước đây như vậy, bây giờ cũng như vậy. Cậu rất mệt mỏi, cậu muốn từ bỏ mọi thứ, cậu muốn sống một cuộc sống mà mình thích. Thế nhưng, với chuyện đó, cậu phải làm sao? Cậu đang phân vân, thật sự rất phân vân. Chỉ một quyết định cũng có thể thay đổi cả cuộc đời cậu.
Cậu rốt cuộc phải đối diện với chuyện này như thế đây? Lòng cậu rất rối. Bao nhiêu khúc mặc còn chưa thể gỡ bỏ giờ đây lại như bị thắt thêm mấy nút. Rối càng thêm rối hơn.
Cậu… không muốn chính bản thân mình bị tổn thương, không muốn cô bị tổn thương. Nhưng cậu cũng muốn mình được hạnh phúc. Liệu làm như thế cậu có thể có được hạnh phúc? Hay chỉ làm cho mình càng đau khổ?
Cậu vẫn chưa có một đáp án. Trong cậu vẫn còn có hy vọng. Thế nhưng… chỉ cần cậu quyết định. Tất cả sẽ chấm dứt. Là đau khổ hay là hạnh phúc. Ràng buộc chính mình với một người khác cả đời, một người có thể không yêu cậu chính là một sự dày vò.
***
Trời thoáng cái đã biến thành một màu đen. Một ngày với nhiều tâm trạng kéo dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã kết thúc, nhường chỗ cho màn đêm. Hôm nay sẽ có những thay đổi của cả cuộc đời con người. Có thể sẽ rơi vào một ngõ cụt, cũng có thể nó sẽ dẫn tới một đích đến không rõ.
Hoàng Thiên Vũ đứng trước gương. Cậu mặc trên người một bộ vest màu trắng được may thủ công một cách tỉ mỉ. Bộ quần áo màu trắng không có một vết bẩn. Nhưng nó… lại như đang khoét sâu vào trong lòng người mặc một lỗ hổng lớn. Gọi là đau thương.
Cậu nhìn chính mình trong gương, đôi mắt tĩnh lặng không hiện lên tia biểu cảm nào. Khoác lên mình bộ đồ màu trắng lại khiến cậu có chút cảm thấy chói mắt. Khó chịu. Cậu… đến cuối cùng vẫn phải đi con đường mà mình nên đi. Đằng sau thiên thần như ẩn hiện lên đôi cánh ác quỷ. Một đôi cánh màu đen như nhuốm bẩn đi màu trắng, tạo thành một gam màu hòa hợp một cách kỳ lạ.
Rốt cuộc thì cậu là ai? Là cái gì chứ? Không hơn không kém vẫn chỉ là một con rối. Cuộc đời không phải do cậu quyết định.
“ Cậu chủ, đến giờ rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng thúc giục của ông quản gia.
“ Cháu biết rồi.”
Mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ kết thúc… bằng một cách nào đó. Có thể ta muốn hoặc không. Nhưng nó… vẫn là hiện tại.
***
“ Ông chủ, xe đã được chuẩn bị xong.” Quản gia Kim ở phòng khách, nhìn Vũ Diệp Lương – người đang ngồi trên ghế sofa, nói.
“ Linh Nhi vẫn chưa xuống sao?” Vũ Diệp Lương nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã sắp đến giờ đi.
“ Tôi có thể nói điều này với ông được không?” Quản gia Kim suy nghĩ rất lâu, rồi mới lên tiếng. Ông thật sự không muốn mọi chuyện đi đến bước đường này. Ông không muốn cô bé mà ông coi như con gái lại một lần nữa tổn thương.
“ Ông cứ nói đi.”
“ Tôi nói điều này không phải với tư cách là một quản gia của nhà họ Vũ. Mà là với tư cách của một người bạn. Ông… không thể suy nghĩ lại một mần nữa sao?” Quản gia Kim biết người đàn ông kia rất yêu thương đứa con của mình, chỉ là không thể hiện nó ra thôi.
Ông ta giống như không thể thoát ra khỏi bức tường do chính mình tạo ra. Một con người mãi mãi sống trong quá khứ. Đôi khi, cũng có những việc nên quên đi, cuộc sống hiện tại mới là quan trọng nhất.
“ Tôi đã quyết định rồi.” Vũ Diệp Lương hướng ánh mắt nhìn lên trần nhà. Căn nhà này vẫn luôn tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp. Thế nhưng tại sao ở đây lại lạnh đến vậy? Dường như đây không giống như một gia đình, đây chỉ là một nhà ngục mà con người ta bị giam giữ cả đời mà thôi. Ngôi nhà này, từ khi nào mà đã không còn tiếng cười, từ khi nào mà trở nên ảm đạm như vậy?
“ Quyết định đó sẽ khiến ông phải hối hận. Tiền bạc không phải là tất cả.” Quản gia Kim chỉ có thể khẽ thở dài. Đối với sự cố chấp của con người đã đi hết cả nửa cuộc đời rồi này ông lại cảm thấy có chút bất lực.
“ Nó sẽ khiến tôi hối hận sao?”
Ông sẽ hối hận? Thật ra trong lòng ông cũng đang rất mâu thuẫn. Ông đã quyết định, nhưng ông vẫn không ngừng suy nghĩ đến nó. Những việc ông làm là nên hay không? Ông không muốn đứa con cuối cùng của ông phải chịu tổn thương, ông muốn nó sống thật hanh phúc. Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy nó là ông lại nhớ đến con trai cùng vợ ông. Nhìn đến ánh mắt của nó lại khiến ông sợ hãi, sọ hãi về quá khứ đã qua. Trong lòng ông luôn hận nó nhưng cũng thật yêu thương nó. Hai luồng tình cảm luôn tồn tại song song trong ông. Ông không thể đối mặt, cũng không thể chập nhận.
Ông chỉ có thể lựa chọn cánh lạnh lùng, độc ác với nó. Như vậy trong lòng ông dường như có dễ chịu hơn một chút. Nhưng đồng thời… điều đó cũng khiến ông ta cảm thấy mất mát. Ông đã đối xử lạnh nhạt với chính đứa con mình.
“ Ba.”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên. Vũ Linh Nhi không biết đã đứng ở phòng khách từ khi nào. Cô mặc trên người một bộ váy màu cam nhạt, thiết kế tuy đơn giản nhưng vẫn tôn lên được sự đơn thuần nơi con người cô. Không cầu kỳ vậy mà lại mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái.
“ Con xuống rồi à.”
“ Dạ.” Vũ Linh Nhi hơi cúi đầu. Cô có chút không tự nhiên khi nói chuyện với người này. Dù sao tình cảm giữa hai cha con cô rất mờ nhạt. Cô biết là ông vẫn còn hận cô, hận cô vì đã gây ra cái chết cho mẹ và anh trai. Ông đã không bao giờ còn ôm cô như trước đây nữa.
“ Mà… chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“ Đến một bữa tiệc thôi. Con không cần lo.” Vũ Diệp Lương chưa từng nói cho cô biết ý nghĩ thật sự của buổi tiệc ngày hôm nay. Bởi vì dường như ông không có đủ dũng cảm để đối diện với sự thật đó. Để đối diện với sự thật rằng ông đã làm tổn thương chính đứa con của mình như thế nào.
Quản gia Kim đứng bên cạnh khẽ thở dài. Tình cảm của hai cha con này rốt cuộc sẽ đi đến đâu? Lẽ nào đã không thể cứu vãn. Chỉ vì người đã chết mà làm như vậy có đáng không?
“ Đi thôi.” Vũ Diệp Lương quay đầu, bước ra khỏi nhà. Cái ánh nhìn lướt trên người cô lại thoáng lưỡng lự, trong đó còn có dằn vặt.
Vũ Linh Nhi đứng ngẩn ra nhìn người đàn ông kia bước ra khỏi nhà.
“ Cô chủ, đi thôi.” Quản gia Kim nhắc nhở.
“ Dạ.”
(hết chap 103)