The Penniless Peer

Chương 5




-Vợ của anh!

-Có nghĩa là… em sẽ… đóng vai… vợ anh. Fenella vội nói, mặt cô đỏ lên bối rối khi thấy anh hiểu lầm cô.

Anh không trả lời, sau 1 lúc cô nói tiếp.

-Anh có nhận thấy đó là cách duy nhất giúp anh thoát khỏi cô bạn của anh không? Cô ấy sẽ không lưu lại nếu biết anh đã lập gia đình, và cho chắc ăn hơn em còn có 1 cách nữa.

-Là cách gì?

-Em sẽ nói là có người trong nhà… à một trong những gia nhân nghe khá hơn – bị ban đỏ. Bệnh này rất truyền nhiễm, em không tin là cô ấy muốn rước lấy cái họa này.

Lord Corbury nhìn Fenella chăm chăm rồi phá lên cười sằng sặc.

-Fenella, không thể tin nổi em! Giờ thì anh tin là dù có rớt xuống địa ngục em cũng kéo anh lên nổi!

-Thì em ráng hết sức thôi vì anh hay ở chỗ là lúc nào cũng rước họa vào thân.

Lord Corbury vẫn chưa nín cười nổi, rùng vai.

-Đời là gì nếu mình không bao giờ mạo hiểm? Nhưng nói thì nói anh cũng không ngờ mấy con chim câu của anh về xây tổ mau quá chứ!

-Phải, 1 con chim bồ câu, gốc Pháp chính cống đấy. Anh nghĩ cô ta có làm trận làm thượng gì không?

-Cô ấy sẽ làm được gì nếu em có tài thuyết phục như vậy? Khi anh đi cô ấy đang có gia đình. Cô ấy đâu thể bắt anh phải đợi cô ấy cho đến hết đời được.

-Dĩ nhiên là không. Giờ mình phải có kế hoạch hẳn hòi. Hãy coi chừng nếu không cẩn thận, cô ấy sẽ trả lại xe mướn rồi lấy cớ mắc kẹt ở lại đây luôn.

-Chuyện đó không thể xảy ra đâu. Anh nói vội vã.

Fenella đặt tay lên trán.

-Em đề nghị là khi xe cô ta tới em sẽ đón cô ta ở tiền sảnh. Anh thì ở vòng vòng quanh đó, nhưng nhớ là đừng để cô ta thấy anh. Ngay sau khi cô ta bước vào nhà, anh ra cản xe lại đừng để họ quay đi, nói với người đánh xe ông ta phải đưa khách trở lại bến cảng Dover hay là tới London tùy ý của cô ta.

-Mình đâu biết khi nào cô ta đến. Anh phản đối. “Vậy anh phải lòng vòng trong nhà suốt buổi chiều sao?”

-Anh phải làm như vậy. Cô nghiêm nghị. “Khi mà anh thỏa thuận xong với người đánh xe, anh có thể vào phòng khách chào hỏi cô ta.”

-Sao anh phải gặp cô ta? Không cần thiết đâu!

-Vậy à, Periquine, anh không nhát đến độ bỏ mặc em đối phó với người tình xưa của anh chứ. Cô ta sẽ nặng lòng hoài nghi nếu anh cứ lánh né. Nếu mà anh không xuất hiện, em thề là sẽ kể hết sự thật cho cô ta nghe, rồi thì mặc anh muốn làm sao thì làm.

-Em hăm dọa anh! Anh nói như cáo buộc cô.

-Đúng là hăm dọa, nhưng em không hề nói xuông.

-Được rồi. Anh đầu hàng. “Anh sẽ nghe theo lời em nói, nhưng làm ơn làm cho cô ta đi càng nhang càng tốt, phòng khi Hetty đến bất ngờ.”

-Có lẽ Hetty không đến vào chiều nay vì đã có hẹn vào buổi tối rồi. À mà nếu anh muốn anh có thể mời phu nhân D’Arbley dự tiệc tối nay để đủ sáu người... còn năm là số lẻ đó.

Cô trêu anh, mắt ánh lên tinh nghịch. Lord Corbury lượm 1 cái gối tựa lên ném vào người cô. Cô xoay người tránh, cái gối lao mạnh vào tường. Lớp lụa cũ bọc bên ngoài gối rách toạc khiến lông ngỗng nhồi bên trong bay ra tung toé.

-Anh quá lắm đó nhe Periquine. Sao anh làm mọi thứ lộn xộn hết trơn, còn nhiều việc phải làm lắm đó.

-Hoàn toàn là lỗi của em. Tại em trêu chọc anh, em đáng bị phạt thu dọn cái đám lông đó.

Fenella dồn lại mớ lông vào trong gối, đoạn cất nó vào tủ.

-Mình sẽ mạng lại sau, giờ thì phải lên lầu sửa soạn 1 chút lỡ như bà D’Arbley đến sớm.

Cô quay ra cửa, rồi dừng lại.

-Anh có nghĩ là em luống cuống không nếu em hỏi mượn áo của mẹ anh? Cô bối rối hỏi anh.

Lord Corbury thoáng ngạc nhiên, nhưng mau chóng hiểu ra. Chiếc áo đầm cô đang mặc đã quá cũ kỹ, lỗi thời, và chật chội. Thấy anh nhìn cô đăm đăm, mặt cô bỗng đỏ ửng.

-Em không muốn hỏi anh. Cô nói 1 cách khó khăn. “Nếu không sợ phu nhân D’Arbley nghĩ anh hà tiện trong việc sắm sửa áo sống cho vợ mình.”

-Anh cũng không biết đồ của mẹ anh có còn ở đây hay không, nhưng cứ lấy thứ gì mà em cần. Mẹ anh chắc chắn chấp thuận vì em đang giúp anh mà.”

Anh nở nụ cười tươi với cô, rồi không nói thêm lời nào cô lẳng lặng bước ra ngoài.

-Anh ấy chả bao giờ để ý là mình đang mặc cái gì. Cô tự nhủ khi bước lên cầu thang làm bằng gỗ sồi. “Nếu mình ăn diện như Hetty chắc anh ấy sẽ lưu tâm hơn.”

Thật là 1 ý tưởng thú vị, nhưng chả biết đến bao giờ cô có được 1 bộ áo đẹp đẽ như những bộ áo mà Hetty thường mặc.

-Thật khó làm cho đàn ông hiểu là quần áo quan trọng với phụ nữ dường nào.

Cô ao ước rằng 1 ngày nào đó cha cô sẽ hiểu biết thông cảm với cô hơn và tâm hồn cô đừng bị tổn thương khi Periquine không hề ngó ngàng đến cô.

Anh chấp nhận sự hiện hữu của cô, biết rằng cô hữu dụng cho anh, anh thích ở chung với cô, nhưng lại không bao giờ lưu ý đến cô. Đôi lúc cô tự hỏi mình ngớ ngẩn rằng anh ấy có bao giờ biết là mình có màu mắt gì hay không.

Tất cả đồ đạc của mẹ Periquine đã được cất trên lầu trong phòng của người nữ gia nhân sau khi bà qua đời. Bốn tủ áo lớn được đóng vào chung quanh các vách tường, và trên sàn nhà bụi đã phủ dầy. Đã lâu lắm rồi không có ai bước chân vào đây.

Cô đi kéo màn cửa cho ánh sáng rọi vào, và mở 1 tủ áo. Bên trong tủ treo đầy những áo mặc cưỡi ngựa, áo choàng, áo đi đường, nhưng không có chiếc áo dự tiệc nào. Tủ thứ hai là 1 rừng áo đủ màu sắc, cái may bằng nhung, cái bằng lụa, cái bằng hàng thêu. Đúng là áo dạ hội. Đồ trong tủ thứ ba chính là món cô cần, áo mặc ban ngày của phu nhân Corbury. Cơ man là áo đẹp và sang trọng, kiểu cọ cũng không lỗi thời lắm.

Thời trang không thay đổi nhiều lắm trong thời chiến. Mặc dù kiểu áo của Hetty phô trương phần eo nhưng vòng eo hơi rộng hơn so với kiểu phu nhân Corbury mặc cách đây sáu năm, sự khác biệt cũng không đáng kể. Thời trang hiện tại dù có cầu kỳ hơn với các đường viền, nếp xếp, với nơ, với ren, nhưng đối với Fenella các chi tiết ấy cũng không mấy quan trọng. Sau khi xem xét, ướm tới ướm lui, cô chọn cho mình 1 chiếc áo may bằng nhiễu màu xanh lá cây đậm được viền với những cái nơ satin và dentelle chung quanh cổ. Cô cố tình chọn chiếc áo đầm này vì nó làm cô có vẻ già dặn hơn.

Nâng chiếc áo cẩn thận cho khỏi vương bụi dưới sàn, cô bước qua phòng ngủ của gia nhân. Trong đó cơ man là hộp đủ các cỡ, đồ trang trí, lược, bàn chải tóc, và vật dụng dùng trong toilet. Không khó khăn mấy cô tìm ra được cái rương nhỏ đựng đồ trang sức trên bàn trang điểm. Trong rương không còn đồ trang sức nào, tất cả đã bị bán đi trong suốt thời gian cha của Periquine ở trên giường bệnh. Nhưng trong 1 ngăn kéo nhỏ là vật mà cô muốn tìm – 1 chiếc nhẫn cưới bằng vàng. Ngoài ra còn 1 bộ vòng đeo cổ và hoa tai kết bằng những hột đá đen tuyền. Có lẽ đây là những món không đáng giá nên còn sót lại.

Fenella nhặt chiếc nhẫn lên, ngắm nghía 1 lát rồi đeo vào tay. Cô cảm thấy có chút áy náy như đang làm điều gì sai trái, nhưng để qua mắt phu nhân D’Arbley cô đành phải làm vậy. Cô dường như thấy chiếc nhẫn ôm lấy ngón tay mình.

-Xin tha thứ cho cháu, cô khẽ nói như thể đang tâm sự cùng mẹ Periquine. “Cháu phải giúp anh ấy... Periquine không muốn liên quan đến người... phụ nữ này và cháu cũng không nghĩ... là bác muốn cô ấy trở thành... dâu con của bác. Cháu phải cứu anh ấy... anh ấy thì... bất lực để giúp bản thân mình.”

Lời cầu nguyện nhỏ dường như mang lại tâm trạng thư thái cho Fenella, cảm giác áy náy đã hoàn toàn biến mất.

Cô cũng không phân vân Periquine có lưu ý đến việc cô đeo nhẫn cưới của mẹ anh hay không, vì cô biết chắc rằng trừ phi cô cố tình gây chú ý anh sẽ chẳng quan tâm trên tay cô có nhẫn hay không.

Fenella đóng hộp trang sức, đem theo bộ nữ trang đá đen rồi đi xuống lầu vào 1 căn phòng đỡ bụi bậm để thay đổi y phục. Chiếc áo đầm có vòng eo hơi lớn, và hơi dài nhưng cũng khá vừa vặn làm cho cô trông chín chắn hơn.

Thay áo xong, cô đi làm tóc. Những lọn tóc quăn được búi lên cao và cài chặt chẽ. Cô mỉm cười, kiểu tóc này làm cô có vẻ cao hơn, danh giá hơn. Đeo luôn chuỗi hạt và hoa tai, cô bước xuống lầu.

Không thấy bóng dáng của Lord Periquine, cô chạy đi tìm và gặp anh trong phòng để súng.

-Ở phòng này anh nghe tiếng xe tới dễ hơn. Anh vội giải thích khi cô vào phòng, như sợ cô sẽ cằn nhằn sao anh không ở quanh đâu đó gần tiền sảnh. Trong lúc nói anh đánh bóng báng súng và mặt vẫn cúi xuống.

-Em chuẩn bị rồi. Cô nhắc anh.

Anh ngẩng lên, đầy ngạc nhiên.

-Anh không nhận ra em đấy! Em trông - chững chạc quá. Anh nheo mắt tinh quái.

-Anh mà nói một tiếng nữa là em không thèm đóng cái vai bà vợ đáng kính của anh đâu.

Lord Corbury không đáp lời. Anh nhìn cô 1 lúc rồi nói.

-Anh không ngờ là da em trắng như thế, em nên mặc màu lục thường hơn.

-Nghe anh khen em thấy choáng váng cả người. Mấy câu khen tặng đó là tự nhiên hay là bài bản chuẩn bị sẵn cho mấy cô nhân tình của anh?

-Ơ cái con bé ranh này!

Anh bước lại như muốn lắc người cô mỗi lần cô trêu trọc anh, nhưng đột nhiên có tiếng xe tới.

-Cô ta tới... cô ta đang tới kìa! Fenella kêu lên. Periquine, nhớ cản xe lại, lạy trời cho cô ta tin mấy cái chuyện hoang đường của em.

Tiếng xe đến mỗi lúc một gần, Fenella kéo áo lên chạy 1 mạch ra tiền sảnh, Periquine nối gót theo sau. Khi cô vừa ra tới thì cỗ xe cũng vừa dừng lại trước cửa. Cô đang ráng lấy hơi lại thì thấy Lord Corbury dừng lại phía sau.

-Làm cách nào thì làm, anh đừng để họ lái đi mất. Cô thì thầm với anh, đoạn lấy lại tư thế cô bước ra cửa.

Bên ngoài cửa là nắng hạ rực rỡ và 1 hình dáng thật tao nhã đang bước lên bậc tam cấp bằng đá.

Phu nhân D’Arbley có làn da ngăm và vô cùng duyên dáng. Mắt hơi xếch với đôi môi đỏ thắm cong lên 1 cách mời gọi.

Cô ta không đẹp theo vẻ được ưa chuộng trong xã hội thượng lưu hiện thời, nhưng Fenella nhận thấy chưa bao giờ có người đàn bà nào quyến rũ đến thế. Phu nhân D’Arbley mặc 1 bộ áo đen, nhưng thật sang trọng thanh lịch, màu đen rất Parisienne hoàn toàn khác hẳn sắc đen ảm đạm trên tang phục của các goá phụ Anh quốc.

Hít 1 hơi dài, Fenella tiến về phía trước và nhún chân chào.

-Bà đây có phải là phu nhân D’Arbley. Cô mỉm cười. “Rất hân hạnh được tiếp bà đến Priory.”

-Tôi cũng rất hân hạnh, thưa cô. Vị phu nhân đáp lời. “Lord Corbury đã nhận được thư của tôi chưa?”

-Vâng, thưa bà. Xin mời bà vào.

Cô đi trước dẫn đường cho người đàn bà Pháp vào phòng khách, và liếc thấy Lord Corbury đang vội vã chạy ra bên ngoài.

Vào đến bên trong, Fenella đóng cửa lại ngay.

-Mời phu nhân ngồi. Tôi e là bà vừa qua 1 chuyến hành trình dài. Tôi và chồng tôi cũng không được rõ khi nào bà đến.

Phu nhân D’Arbley nhìn kinh ngạc rồi nói.

-Bà chưa cho tôi biết tên bà, dù bà có lẽ biết tôi là ai.

Một thoáng ngập ngừng rồi Fenella cố nói.

-Tôi là phu nhân Corbury, vợ của... Periquine!

-Vợ của anh ấy!

Lời nói thốt ra như 1 tiếng thét và đường nét trên khuôn mặt của bà ta biến đổi hoàn toàn. Bà ta không còn là 1 phụ nữ duyên dáng quyến rũ cách đó chỉ vài giây. Trước mặt Fenella là 1 khuôn mặt, mắt nheo lại và hai cánh môi cong mím chặt. Giây phút ấy bà ta đã mất đi vẻ đài các quý phái của phụ nữ quý tộc mà đã biến hình như các nàng ca kỹ.

-Đã kết hôn! C’est impossible! Répétez, s’il vous plait! Bà đã kết hôn?

-Hình như ở Pháp bà chưa nghe đến tin này? Fenella nói với âm điệu hòa hoãn. “Chúng tôi đám cuới rất lớn cách đây gần 3 tháng ở London.”

-Mon Dieu! Bà nói thật chứ? Ngài nam tước của tôi cưới... bà?

-Chúng tôi biết nhau đã nhiều năm. Fenella đáp 1 cách e thẹn.

Người đàn bà lặng yên 1 lúc lâu, Fenella nhận ra bà ta đang tức giận đến run người nhưng cố giữ bình tĩnh. Trong lúc Fenella đang phân vân chưa biết nói gì, thì Lord Corbury bước vào phòng.

Vừa thấy bóng dáng anh, cô ta vội vã lao tới về phía anh và âu yếm nắm lấy tay anh.

-Periquine, Mon Cher, em đang nghe chuyện gì vậy? C’est incroyable! Tại sao anh lại đối xử với em như thế khi mình... từng chung sống với nhau.

Lord Corbury đưa tay cô ta lên môi.

-Rất vui khi gặp được em, Amaline. Em trông tuyệt vời hơn bao giờ hết.

-Je ne comprends pas! Phu nhân D’Arbley khẽ nói giọng run lên xì xúc động. “Anh từng hứa với em đám cưới, và muốn chúng ta ăn đời ở kiếp với nhau.”

-Anh biết, em thân mến, nhưng lúc ấy em đã có gia đình, anh không biết là chồng em qua đời sớm như vậy.

-Em nói với anh rồi! Em từng nói với anh là ông ấy sẽ không sống lâu nữa.

-Nhưng ông ấy đã lây lất hàng mấy năm qua.

-Mais il est mort. Sao anh có thể quên em nhanh như thế chứ?

Giọng bà ta vỡ òa ai oán, bà ta giữ lấy tay anh trước ngực mình, vùi mặt vào tay anh khóc nức nở.

Lord Corbury liếc nhanh Fenella cầu cứu.

-Em nghĩ, Periquine, anh nên mời phu nhân dùng nước. Fenella nhẹ nhàng nói. “Một ly Madeira nhé?”

-Ồ đương nhiên rồi! Rồi cố gỡ bàn tay đang bám chặt lấy tay anh.

-Mời em ngồi, Amaline, anh sẽ đem cho em chút gì để giải khát. Nó sẽ làm em dễ chịu hơn đấy.

Phu nhân D’Arbley ngồi xuống ghế, rút 1 chiếc khăn tay cũng màu đen trong chiếc túi nhỏ bằng satin ra lau mắt.

-Không ngờ chuyện lại xảy ra cho tôi như vậy. Tôi yêu anh ấy lắm! Anh ấy là tất cả đối với tôi mà.

-Tôi thông cảm được, phu nhân à. Fenella an ủi. “Nhưng đàn ông đều giống nhau. Họ cảm thấy cô đơn khi thiếu vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ. Có lẽ bà đã quá tử tế hay nuông chiều anh ấy khi anh ấy đóng quân tại nhà bà. Anh ấy thấy cuộc sống không có ai đỡ nâng khi không có bà kề bên.”

Fenella hy vọng lời giải thích của mình giúp người goá phụ giữ được thể diện. Mặc dù Lord Corbury cho rằng bà ta là người sính danh tước, nhưng Fenella thì thấy bà ta thật lòng ưu ái anh. Cô hiểu được nguyên nhân anh đã say mê bà ta. Làm sao anh có thể cưỡng lại mối tình nóng bỏng với 1 người đàn bà như thế trong những ngày ở Pháp khi họ lúc nào cũng gần gũi bên nhau.

Bỗng dưng cô tự hỏi mình, đàn ông có thể mau chóng lãng quên người họ từng say mê đến thế sao. Có lúc thì họ dường như không thể thiếu vắng người đàn bà ấy trong đời, lúc khác thì lại nỡ ngoảnh mặt bỏ rơi không chút tiếc thương. Bị đánh động bằng chính ý nghĩ của mình, Fenella cảm thấy u uất và cảm thông cho người phụ nữ trước mặt. Nàng cất giọng dịu dàng.

-Tôi tin rồi đây bà sẽ tìm được hạnh phúc ở 1 nơi khác. Bà hãy còn trẻ và vì bà không còn vướng bận nữa, bà có thể làm những gì mình yêu thích, cũng như có thừa tiền bạc để tới bất cứ nơi nào bà muốn.

-Nom de Dieu! Phu nhân D’Arbley thốt lên. “Nhưng tôi chỉ muốn sống ở đây trong tòa nhà này, ngôi nhà tuyệt vời mà lúc nào anh ấy cũng nhắc với tôi. Tôi có thể hình dung mình là nữ chủ nhân ở đây, được tiêu khiển ở đây, và là người đàn bà quý phái của ông chồng qúy tộc đẹp trai.

-Rồi bà sẽ thấy sống ở thôn quê buồn chán lắm, khác hẳn với đời sống hội hè đình đám của London. Ở đây có khi cả ngày cũng không thấy được người láng giềng nào.

-Nhưng có người yêu của tôi ở đây! Bà ta thì thầm và Fenella tự nhủ thật là 1 lý luận không có lời giải đáp.

Lord Corbury trở lại, theo sau là ông cụ Barn đang bưng 1 cái khay đựng 1 chai rượu Madeira được ướp lạnh trong xô đá nhỏ và vài cái ly thủy tinh. Ông đặt khay trên chiếc bàn nhỏ, còn Lord Corbury lo rót rượu mời phu nhân D’Arbley.

-Anh nghĩ tốt nhất là giữ xe lại, anh biết là v... Fenella của anh có nói cho em biết là trong nhà có người mắc bệnh truyền nhiễm, anh cũng không muốn em bị lây bệnh.

Fenella thấy anh ấp úng không thể thốt ra hai tiếng “vợ anh”, và đột nhiên cô cảm thấy ghê tởm cái trò lừa đảo mà họ đang diễn cho người đàn bà Pháp này, người mà có lý do hẳn hòi để tin tưởng Periquine đã chân thật nói lời yêu đương với bà ta.

Nhận ra được là hai tiếng này đã làm phiền anh, và đồng thời cũng muốn cho anh phải chịu đựng hậu quả quá khứ của mình Fenella đứng dậy nói.

-Tôi phải đi xem ông đánh xe ngoài kia có muốn uống gì không.

Không kịp để cho anh tìm lý do ngăn cô lại, cô đi 1 mạch ra khỏi phòng.

Bên ngoài hành lang, cô đưa tay áp lên hai bên thái dương. 1 chút xấu hổ dâng lên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ người đi. Dù kết tội anh nhưng cô hình dung được Periquine khó mà có hạnh phúc với người vợ Pháp, người mà với Periquine không có lấy 1 điểm chung về sở thích, nguồn gốc, cũng như đời sống.

-Họ chẳng thể nào thích hợp nhau. Cô cảm thấy tội nghiệp cho phu nhân D’Arbley, con tim bà ta cũng đau nỗi đau giống như cô.

Cô cũng không biết mình đứng đó đã bao lâu, có lẽ cũng cả tiếng rồi. Cô nghe tiếng cửa phòng khách mở Lord Corbury bước ra, phu nhân D’Arbley đi bên cạnh choàng tay anh. Cô ta thì nước mắt còn nhạt nhòa trên má ta còn anh thì mặt cau lại khó chịu, quang cảnh đó thuật lại 1 cách tường tận với Fenella chuyện gì đã xảy ra.

-Ồ em ở đây à, Fenella, anh đang thuyết phục phu nhân không nên nán lại lâu. Ban đỏ là bệnh rất truyền nhiễm, và chúng ta cũng không muốn khách của mình từ xa đến thăm mà phải vướng vào căn bệnh quái ác đó.

-Phu nhân à, bà có thể đến chơi với chúng tôi lần khác mà. Fenella nhắc khéo cô ta.

Cô ta lặng yên không đáp lại, nhưng vẫn choàng lấy tay Periquine bước ra cửa. Nhìn ra ngoài thấy cỗ xe vẫn đang đợi ở đó, cô ta rùng mình nhận ra rằng hạnh phúc mà cô đặt để trên chuyến hành trình này cuối cùng đã hoàn toàn tắt ngấm.

Cô xoay lại ngước lên nhìn Lord Corbury đăm đăm.

-Adieu, mon cher. Giọng cô ta đứt quãng, run rẩy. “Em sẽ không bao giờ quên anh.”

Cô ta choàng tay ôm lấy cổ anh, kéo đầu anh xuống rồi hôn lên môi anh đắm đuối. Từ trong tiền sảnh nhìn ra, con tim Fenella lại 1 lần nữa cảm thấy cùng 1 nỗi đau buốt nhói, lần mà cô nhìn thấy anh hôn vị phu nhân xinh đẹp Enslow.

Giây phút tình tứ cũng không kéo dài lâu, rồi đột ngột cô dứt khỏi môi anh và bước xuống bậc tam cấp.

Anh giúp cô bước lên xe, khi đã yên vị cô đưa tay ra cho anh hôn.

-Cho anh xin lỗi, Amaline.

-Xin lỗi! Mère de Dieu! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Lord Corbury lui lại. Người đánh xe ra roi và cỗ xe lao vụt đi.

Anh đứng lặng yên cho đến khi chiếc xe khuất sau cổng, rồi trở lại tiền sảnh. Vẫn còn bàng hoàng trước sự kiện vừa qua, anh rút khăn tay ra lau trán.

-Trời ơi! Anh hy vọng đừng bao giờ xảy ra cái cảnh này nữa.

Anh chủ tâm nói với Fenella, nhưng khi nhìn ra anh thấy tiền sảnh vắng tênh, cô đã không còn ở đó nữa.

Bữa tiệc tối thành công mỹ mãn. Hetty phục sức thật rực rỡ, quá rực rỡ cho 1 buổi tiệc nơi thôn dã. Quanh cổ là 1 chuỗi kim cương lóng lánh, thêm cả kim cương trên những dải ribbon đan lượn trên mái tóc được vấn cầu kỳ. Cách phục sức như thế không ngoài dự định làm choá mắt hai chàng trai trẻ - Lord Corbury và Sir Nicolas. Fenella ngắm Hetty, nhận ra chưa bao giờ Hetty lại bỏ nhiều tâm huyết ra sức chinh phục như vậy.

Cô không nghĩ mình ghen tuông với cô gái xinh đẹp này. Mà ghen để làm gì? Ai có thể cạnh tranh với 1 sắc đẹp toàn bích, trang phục luôn luôn lộng lẫy như Hetty?

Fenella không có lấy nổi 1 bộ áo tươm tất ngoại trừ 1 chiếc áo đầm trắng đơn giản bằng muslin tự tay cô may cắt vài tháng trước cho những buổi ăn tối ở nhà. Nhưng không ngờ kiểu phục sức sơ sài lại hấp dẫn được anh chàng trâng tráo Augustus Baldwyn. Suốt bữa ăn Fenella đã phải trân mình chịu trận bao lời lẽ tán tỉnh đường mật táo bạo. Đôi lần trao đổi ánh mắt cùng Sir Nicolas, cô thấy mắt anh lóe lên 1 cách thú vị như ngầm nhắc cô nhớ lại những lần chuyện trò của họ về cá tính Augustus.

Thức ăn cho bữa cơm tối thật quá thịnh soạn. Sir Nicolas thật không quá lời về tài nấu nướng của gia nhân anh, ngay cả Lord Corbury cũng rất kinh ngạc thấy cơ man là món bầy ra trước mặt mình, món nào cũng đẹp mắt ngon miệng.

-Em thật không ngờ bà Buckle là đầu bếp sành điệu như vậy. Hetty ngỏ lời khen khi thưởng thức món chim cút, được trình bày 1 cách điệu nghệ như được làm từ các đầu bếp thượng thặng trong cung điện Thái tử.

-Bà ấy ráng hết sức mình vì có em tham dự mà. Lord Corbury đáp lời cô. Thế rồi bắt gặp ánh mắt tinh quái của Sir Nicolas nhìn mình, Fenella phải cố nén để khỏi phì cười.

-Sao dạo này anh ít thấy em vậy Fenella? Augustus cố gây cảm tình.

Fenella hồ nghi không biết có phải vì rượu Claret ngon quá hay không mà sao miệng lưỡi hắn ta lại ngọt ngào đến thế.

-Tại vì anh quá bận bịu trong những nơi chốn giải trí thượng lưu ở St. James thì làm sao thấy tôi, quanh năm suốt tháng tôi chỉ ở quanh quẩn ở đây hay là nhà tôi thôi.

-Em nói đúng đấy Fenella, đó là chỗ anh thường ghé qua, nhưng giờ anh muốn gặp em nhiều hơn. Anh sẽ đưa em đi dạo bằng xe phaeton 1 chiều nào đó nhé? Augustus nói 1 cách kiêu ngạo.

Lại 1 kiểu khoe khoang nữa của Augustus Baldwyn đây mà. Fenella thầm nghĩ.

-Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi phải hỏi mẹ tôi có cho phép đi dạo với 1 thanh niên mà không có người tháp tùng hay không.

-Trời ơi, bọn mình với nhau đâu có cần người tháp tùng đâu em. Bọn mình biết nhau từ thuở nằm nôi mà. Mẹ em đâu có cấm em đi chung với Periquine.

-Periquine là anh họ tôi.

-Họ hàng xa mà.

-Bà của Periquine là chị họ của bà tôi. Cô vừa nói vừa nhìn qua Sir Nicolas.

-Tôi biết đó là điểm giòng họ Farquhar có liên hệ với họ Corbury.

-Corbury hay không Corbury. Agustus nói 1 cách nóng nảy, bực bội khi thấy Sir Nicolas xen vào. “Anh vẫn đưa em đi dạo.”

Fenella chẳng biết làm sao ngoại trừ nói lời cám ơn, nhưng trong thâm tâm cô lại vang lên “không đời nào đâu.”

Hai năm trước, khi cô vừa 16 Augustus bất ngờ ghé ngang nhà cô, đem đến 1 chậu hoa mà phu nhân Baldwyn biếu mẹ của cô. Khi hắn đến, Fenella đang ngồi hong tóc vừa gội trước lò sưởi, mái tóc đổ dài trên vai như những gợn sóng màu đồng đỏ, viền quanh khuôn mặt xinh xắn.

-Oh Augustus! Fenella giật nảy mình trước sự xuất hiện của Augustus.

-Mấy người hầu không nên chỉ anh vào đây.

-Tại sao không được. Trông em xinh thế kia.

Hắn nhìn cô, kiểu nhìn của các công tử đại gia ban phát lòng ưu ái cho các cô gái làng quê làm Fenella bối rối sợ hãi.

-Để tôi đi tìm mẹ tôi.

-Không nhanh vậy đâu cô em của tôi. Hắn trả lời cô đôi mắt trố rực lên ánh nhìn quái lạ.

Khi cô vụt chạy thì bị hắn níu lại, Fenella vô cùng kinh hoảng.

-Buông tôi ra mau!

-Anh sẽ buông sau khi em hôn anh. Giọng hắn nhừa nhựa làm cô gai cả người.

-Không đời nào đâu! Fenella vùng vẫy kịch liệt nhưng không thoát nổi vì hắn quá mạnh.

Cô vô cùng kinh sợ, chưa từng có người đàn ông nào dám đối xử với cô như vậy. Chỉ còn tích tắc nữa thôi là hắn đạt được ý đồ của mình thì mẹ cô bước vào kịp lúc. Cô đổ gục xuống như không còn chút sức nào trong người. Từ dạo đó nỗi ác cảm về Augustus không bao giờ phai nhạt trong cô.

Trong bàn ăn đầu gối của hắn cứ ép vào chân cô, thật là lầm lẫn khi dọn cái bàn tròn nhỏ này cho bữa ăn tối nay, mặc dù không khí bàn ăn sẽ ấm cúng hơn là bàn chữ nhật dài ngoài kia cho cả 20 người ăn. Dù có vài bực bội nhỏ tối nay tương đối là 1 bữa ăn khá vui.

Lord Corbury rất hân hoan thư thái vì Hetty tỏ ra vô cùng khả ái. Cô ta cố tình khơi dậy lòng ghen tuông của Sir Nicolas bằng cách tỏ ra thân mật chú ý đến Lord Corbury nhiều hơn là vị Nam tước kia.

Nhưng trái lại với dự định của cô ta ánh mắt của Sir Nicolas lại hướng về phía khác, về hướng của người cùng anh chia xẻ bí mật về bữa ăn tối nay.

Sau món tráng miệng, rượu được rót vòng quanh bàn. Augustus nói với Periquine 1 cách trịch thượng cố hữu.

-Chúc mừng anh, Periquine. Tôi không ngờ được dùng loại rượu brandy ngon như vậy ở nhà anh.

-Tôi không hiểu tại sao anh lại ngạc nhiên vậy? Lord Corbury hỏi vặn.

-Vì tôi biết anh hoàn cảnh anh đâu có khá gì, ông bạn già, nhưng brandy còn ngon hơn cả thứ tôi uống ở Carlton House tuần rồi. Nếu anh mua loại rượu này ở Brighton, tôi cá với anh đến đồng xu cuối cùng đó là rượu lậu.

-Đồ lậu!

-Hiện giờ đó là cách duy nhất mua được rượu ngon, mà không phải trả nhiều tiền. Rồi hắn tiếp. “Bọn buôn lậu biết làm ăn quá đi chứ! Một tên quen với tôi ở White (câu lạc bộ thượng lưu dành cho nam giới) kiếm tới 50,000 bảng từ brandy lậu và mấy thứ xa xỉ khác.”

-50,000 bảng!

Fenella nghe Lord Corbury khe khẽ lập lại con số mà lòng phập phồng.

-Đừng, đừng Periquine! Cô kêu thầm trong lòng nhưng đã quá trễ.

Lord Corbury chồm qua bàn, mắt dán chặt vào Augustus, nét mặt đầy háo hức.

-Thú vị đấy, kể tiếp đi Augustus.

Augustus như được khơi trúng mạch, hắn cao hứng huyên thuyên về bạn bè quen biết từng buôn lậu đủ loại hàng khó kiếm như tơ lụa, trà, và thuốc lá trong thời chiến; dấu ở Channel và tải bằng lừa đến London, mỗi chuyến hàng tiền kiếm vào như cả gia tài.

Khi thấy Lord Corbury nghe không chớp mắt giọng điệu ba hoa của Augustus, Fenella cảm thấy ruột gan mình quặn thắt. Cô biết chắc như thể anh đang nói ra miệng, cái ý đồ mà anh đang manh nha nhen nhóm trong đầu.

Để thay đổi không khí cô đề nghị với Hetty nên để phía đàn ông trò chuyện uống rượu với nhau, hai người con gái rủ nhau đi lên lầu.

-Bữa tiệc tối nay của Periquine thật là tuyệt, nhưng tôi không hiểu anh ấy lấy đâu ra tiền chi phí cho những thức ăn thượng hạng như vậy?

-Anh ấy tổ chức tiệc là cho cô đó. Fenella muốn tránh né câu hỏi của Hetty.

-Tôi biết anh ấy tốt với tôi. Cô ta nói ra điều cảm thông, nét mặt phản ánh trong gương đầy thoả mãn của người biết mình được săn đón cung phụng.

Đột nhiên không kềm được, Fenella nói thẳng ý nghĩ của mình.

-Cô nên đối xử tốt với anh ấy, Hetty.

Một nụ cười thỏa mãn nhếch lên từ khoé môi đẹp của Hetty.

-Tôi đối tốt với anh ấy chứ, tốt hơn cả những người mà tôi từng quen.

-Anh ấy rất yêu cô. Fenella cố nói cho cô ta hiểu. “Tôi luôn mong anh ấy có được hạnh phúc.”

Cô thầm nghĩ nếu có được cái quyền hạn dàn xếp hôn nhân cho Periquine và Hetty, cô sẽ không ngần ngại thực hiện ngay lập tức vì hạnh phúc anh gắn liền với bản thân cô. Anh hạnh phúc có nghĩa là cô hạnh phúc.

-Cô có hình dung là khi lấy anh ấy tôi sẽ sống ra sao dưới mái nhà tồi tàn này không?

-Đúng là không thể trong tình trạng hiện giờ. Fenella đồng ý. “Nhưng nếu cô yêu Periquine những thứ bất tiện đó sẽ không đáng kể.”

Hetty cười mỉa mai.

-Cô bạn thân mến, có lẽ cô đọc quá nhiều những thứ tiểu thuyết tình ái vớ vẩn rồi. Tiền là điều cốt yếu cho hạnh phúc. Nếu cô nghĩ rằng tôi yêu Periquine để chỉ có mỗi 1 bộ áo như cô, hay là ngồi trong Priory quanh năm suốt tháng không có tiền để đi London hay du lịch, thì cô đáng bị nhốt trong phòng tối.

-Nhưng cô thích ở cùng Periquine mà. Fenella thì thầm.

-Tôi rất thích ở chung với Periquine. Nhưng tôi cũng không biết tôi còn thích nhiều nữa không, nếu anh ấy trở thành chồng tôi? Lấy Periquine tôi phải thấy anh ấy hàng ngày hàng giờ. Tôi thích đổi thay, đặc biệt là với đàn ông đấy.

Fenella cố hết sức dằn xuống điều mà cô suýt muốn nói, thay vào đó cô chuyển sang hướng khác.

-Periquine có thể thừa kế gia tài từ bác anh ấy, đại tá Alexander Massingburg-Corbury! Bác ấy luôn tỏ ý Periquine sẽ là người thừa kế trong tương lai.

-Lần chót mà tôi thấy đại tá, ông ấy vẫn sung sức như trai tráng 18. Ông ấy chỉ mới ngoài 50 thôi, còn lâu mới chết thì làm sao mà Periquine thừa kế gia tài?

Không thể nào có câu trả lời cho điều này. Fenella cảm thấy mình đã làm hết sức những gì cô có thể cho Periquine, nhưng Hetty sống bằng lý lẽ của cái đầu chứ không bằng tình cảm của con tim.

Hiện tại cô biết Sir Nicolas chưa ngỏ ý cùng Hetty, nhưng với nhan sắc của Hetty đó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nhìn bóng dáng mình và Hetty phản chiếu trong gương, Fenella thấy 1 cô gái quê mùa với bộ áo lỗi thời bên cạnh 1 dáng vẻ thời trang sáng chói. Cô ta quá đẹp, quá mỹ miều đường nét cứ như là trong tranh. Sự tương phản quá lớn lao đã quá sức chịu đựng của Fenella, cô bước qua 1 góc khác trong phòng loay hoay sắp xếp lại gương lược mà cô bày ra lúc ban sáng.

-Vấn đề của tôi hiện giờ là tôi đang có nhiều người đeo đuổi! Tôi có bốn chỗ ngỏ lời từ hồi đầu năm, nhưng ba tôi không chấp thuận vì họ không giàu hay địa vị không quan trọng đủ để xứng với tôi.

Cô ta thở dài rất kịch rồi nói tiếp.

-Thật sự mà nói, cho dầu tôi có già thế nào đi chăng nữa, đàn ông vẫn qùy lụy dưới chân tôi.

-Cô lúc nào cũng xinh đẹp mà. Fenella gượng nói.

-Tôi biết. À mà tôi có kể cho cô nghe lần đầu tiên Thái tử gặp tôi, ngài nói gì không?

Fenella đã nghe câu chuyện “chưa bao giờ được kể” này có đến cả chục lần nhưng vẫn phải làm ra vẻ lưu tâm, trong khi tâm trí lại hướng về Periquine.

Cô sẽ không chịu nổi thấy anh thất chí vì Hetty. Biết nhau từ thuở ấu thơ, Fenella biết cô gái này tàn nhẫn, ích kỷ. Có lẽ Periquine là người đầu tiên khơi dậy tình cảm yêu đương trong cô, lôi cuốn cô hơn những người đàn ông khác, nhưng Hetty sẽ không đời nào vì anh mà hy sinh những tiện nghi của bản thân cô ta.

Bỗng dưng Fenella nghĩ đến phu nhân D’Arbley, “sớm hay muộn gì mình cũng phải cứu ông anh họ này ra khỏi tay Hetty thôi!”

(