“Tút tút tút…” Từ điện thoại truyền đến tiếng gián đoạn, Điền Na nhịn không được gọi lại lần nữa.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, cuộc gọi quý khách sẽ tự động chuyển đến hộp thư thoại của đối phương. ”
Nghe giọng nữ phát ra từ trong máy, Điền Na quay đầu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Tôn Mạnh. “Nói cho em biết, vì sao anh ta không nhận điện thoại. ”
“Cậu Diệp trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, đoán chừng là điện thoại bị hỏng, nếu cậu ta trở về, anh sẽ nói với em. ”
“Tôn Mạnh, anh chớ gạt tôi, anh là loại người gì tưởng tôi không biết sao? Diệp Lan Trăn nếu muốn quăng tôi đi sẽ trực tiếp nói với tôi, tôi tin Điền Na tôi không phải loại không thể sống nếu không có anh. ”
“Nếu anh nói cho em rằng cậu ta đã nghĩ muốn quăng em đi, em liền chết tâm ư?” Tôn Mạnh hạ tay xuống, “Em đã muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết, cậu Diệp đã có người khác, mấy hôm trước cậu ta trở về, vì nguyên nhân gì không tìm em, hẳn em đã biết rõ, anh không có gì để giấu. ”
Tôn Mạnh đưa tay khoát trên vai Điền Na. “Cô đừng cố mắng tôi, cô cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đến với Diệp Lan Trăn là vì tiền, không biết cô đã chơi qua bao nhiêu thằng đàn ông, hay là nói, vẫn là hai chúng ta thích hợp nhất. ”
“Cút…” Điền Na gạt tay anh bỏ lại phía sau, “Đừng dùng tay bẩn thỉu của anh đụng chạm tôi. ”
“Ha ha… cũng không biết là ai đêm qua sung sướng dưới bàn tay của tôi, a… Đúng rồi, cô vẫn còn muốn Diệp Lan Trăn có phải không. Nói cho cô biết, anh ta đã không cần cô rồi. ”
“Anh…” Điền Na nhìn vẻ mặt trào phúng của Tôn Mạnh, phẫn hận dùng giầy cao gót giẫm mạnh lên cẳng chân anh, thừa dịp anh khom lưng hết sức, cô lại dùng túi trong tay mình hung hẳng đập gáy anh.
“Cô…cái bà điên này.” Tôn Mạnh vội vàng lấy tay che đầu, chân của cô cũng không nhàn rỗi hướng về phía gốc rễ của anh. “F*ck, cô muốn để ông đây đoạn tử tuyệt tôn à, xem tôi bắt cô, thu thập cô thế nào. ”
“Chỉ bằng mấy cái trò thêu hoa của anh ư, tôi chờ.” Điền Na đứng trước Tôn Mạnh đang khom lưng vì đau đớn rồi giơ ngón giữa dựng thẳng. Sau đó quay đầu lên xe, chạy xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
“Bà điên chết tiệt này.” Tôn Mạnh nhe răng nhếch miệng nhẫn nại chịu đựng cơn đau truyền từ bụng. Anh cười vui vẻ, không nghĩ tới cô gái nhìn tưởng như mềm mại này lại mạnh mẽ như vậy, trước kia là anh nhìn nhầm. Có điều, có mùi vị cay, anh thích.
*
“Để tôi đi vào…”
“Thực xin lỗi cô, không có hẹn trước, tổng giám đốc Diệp không gặp khách. ”
“Anh đáp ứng chuyện của tôi nhưng chưa làm, cậu nói với anh, tôi tên Tô Mạn Ca, khẳng định anh sẽ gặp tôi. ”
“Cô trước xin chờ một chút.” Thư ký đến đến chỗ xa, bấm điện thoại nội tuyến, nhẹ giọng nói mấy câu, lấy được ý kiến thủ trưởng, cô lại về trước mặt Tô Mạn Ca. “Tổng giám đốc Diệp mời cô vào…”
Không đợi cô nói xong, Tô Mạn Ca liền nhanh chóng đẩy cửa văn phòng Diệp Lan Trăn.
“Diệp Lan Trăn, lúc ấy anh nói với tôi thế nào? Anh nói kế hoạch tuyệt đối không có sai sót, nhưng bây giờ thì sao, tôi đã mất tất cả, ngay cả công việc cũng không có. ”
Diệp Lan Trăn đang phê duyệt văn kiện, nghe thấy lời chỉ trích của ả, anh để cây bút trong tay xuống, lười biếng tựa lựng vào ghế, khóe môi khẽ nhếch cười yếu ớt.
“Tô tiểu thư, tôi có từng đảm bảo với cô chuyện gì sao? Cô thử cẩn thận ngẫm lại xem?”
Lời anh nói khiến Tô Mạn Ca ngây ngẩn cả người, cô ả chỉ nhớ rõ ngày đó nhận được điện thoại của Diệp Lan Trăn. Người đàn ông này hỏi cô ả, có muốn để Lý Mộ Tiêu cùng Đào Tư Di cắt đứt sạch sẽ hay không, cô ả lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng. Người đàn ông trước mắt này thề đảm bảo, chuyện đêm qua Lý Mộ Tiêu và Đào Tư Di tuyệt đối không có khả năng liên lụy đến cô ả, anh còn nói kế hoạch của anh không có sơ hở.
“Anh thực âm hiểm.” Tô Mạn Ca chỉ thẳng vào Diệp Lan Trăn, mặt trắng bệch: “Ngay từ đầu cái tuyệt đối không có sơ hở anh nhắc đến đều không cân nhắc đến tôi.” Giờ phút này Tô Mạn Ca hoàn toàn hiểu rõ sự tình, cùng Diệp Lan Trăn giao dịch liền như ‘bảo hổ lột da’(ý nói không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó liên quan đến sự sống còn của đối phương)
“Tô tiểu thư, mục đích chung của chúng ta chỉ là muốn quan hệ giữa Lý Mộ Tiêu và Đào Tư Di cắt đứt sạch sẽ, hiện tại kế hoạch của tôi đã đạt được kết quả mong muốn, cô lại có gì tức giận chứ?”
“Diệp Lan Trăn, anh được lắm, chờ đấy…”
“Ầm…” Cửa văn phòng bị Tô Mạn Ca dùng lực đạp, Diệp Lan Trăn khẽ cười, hoàn toàn không đem hành động của ả đặt trong mắt.
Tô Mạn Ca rời khỏi công ty Diệp Lan Trăn, tay nắm chặt hình quả đấm, hốt hoảng đi tới xe đỗ ven đường.
“Két…” Một tiếng phanh bén nhọn vang lên, cô ả hoảng sợ té lăn trên đất, da đùi ma xát với mặt đất thô ráp mà chảy máu.
“Bệnh thần kinh… đi đường không nhìn xe à.” Lái xe phát hiện xe mình không động đến ả, vội vàng lùi xe ra phía sau, bẻ tay lái nghênh ngang đi.
“Đào Tư Di, tất cả đều tại cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Tốt lắm, cô là tiên nữ, còn tôi xứng đáng bị người mắng, người đánh. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô… Tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô…”
Tô Mạn Ca cố sức đứng lên từ trên mặt đất, nhặt đồ vương vãi trên mặt đất vào trong túi. Vẻ mặt phẫn hận khiến khuôn mặt vốn diễm lệ trở nên hung dữ.
=. =. =. =. =. =. =. =. =. =
Bởi vì ngày hôm qua Mã Đằng Diệu đột nhiên xuất hiện làm hỏng kế hoạch ban đầu, hôm nay Đào Tư Di cùng mọi người lại bắt đầu hành trình dang dở ngày hôm qua.
“Cha, ngài xem bộ này đi.” Đào Tư Di gỡ áo khỏi cái giá treo đưa cha Đào, “Con cảm thấy cái này rất thích hợp với cha. Này, Nam Tê, em nhìn thử xem?”
“Trông được đấy, lão Đào, ông thử đi.” Lưu Diễm Lệ gật đầu, cha Đào thấy tất cả mọi người đều nói như vậy, liền cầm áo đến phòng thử.
Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy có phần không thoải mái, cô nhìn xung quanh, cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, làm cô thấy ớn lạnh.
“Tư Di, con thấy thế nào?” Cha Đào đổi xong áo, ra ngoài trưng cầu ý kiến con gái, “Tư Di…”
“Chị, chú gọi chị kìa, chị nhìn gì đó?” Diệp Nam Tê lấy cánh tay đụng Đào Tư Di, theo tầm mắt của cô nhìn lại, không có gì đáng chú ý.
“Ừm…rất đẹp, cha… lấy cái này đi, nhìn cha như trẻ ra mười mấy tuổi đúng không dì. Cha con mặc thế này mới xứng với dì. ”
“Nghe chị con nói kìa, mẹ đúng là không thể không biết xấu hổ rồi.” Nghe Đào Tư Di nói, Lưu Diễm Lệ xấu hổ nhìn về phía con trai. “Qua vài ngày nữa mẹ và chú Đào ra nước ngoài, nhớ rõ chiếu cố tốt chị con. ”
“Được ạ.” Diệp Nam Tê không yên lòng nhận lời, anh hướng chung quanh quét một vòng, tựa hồ có cảm giác bất thường. Cũng cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ. Tuy ở trong bộ đội không lâu nhưng trực giác nhạy bén của quân nhân trái lại được huấn luyện không ít, anh có dự cảm nguy hiểm sắp đến gần.
“Nam Tê, con làm sao vậy, hai người nhìn gì thế.” Lưu Diễm Lệ theo con trai hướng tầm mắt từ phương xa nhìn lại, trừ bỏ quần áo rực rỡ muôn màu cùng khách hàng đi dạo phố, cái gì cũng không phát hiện ra.
“Mẹ, con nhìn lung tung ấy mà.” Diệp Nam Tê cau mày, đè bất an trong lòng xuống, vợ chồng già không có khả năng đắc tội với người nào, bản thân anh cũng không có chuyện khác thường nào phát sinh gần đây. Trong bộ đội anh có đánh nhau với mấy người, sau đó nên giải thích thì đã giải thích, nên phạt thì đã phạt. Thậm chí có vài người đã trở thành bạn thân, quân doanh là nơi như vậy, càng mạnh càng có nhân duyên. Không sợ đánh nhau, chỉ cần có thể thẳng, xử phạt cũng được nhưng sẽ để lại thanh danh.
Diệp Nam Tê quay mặt nhìn Đào Tư Di bên cạnh, cô phát giác ra khác thường trước anh, chẳng lẽ là nhắm vào cô?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không có khả năng, sinh hoạt kết giao bạn bè của Đào Tư Di đơn giản, cho dù đi làm ở công ty, cô cũng chỉ là một phiên dịch viên nhỏ, không có cơ hội đi đắc tội với người khác. Có ai nghe qua, phiên dịch bản thảo còn có thể gây chuyện?
Sau 12h giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu rọi trên mặt đất, nhựa đường dưới chân được phơi nắng có chút mềm xốp. Vừa rồi mua đồ cũng bất giác thấy đói, vừa ra khỏi trung tâm thương mại đã cảm thấy đói vô cùng.
Hôm nay Diệp Nam Tê tự mình lái xe tới, xe đặt ở bãi đỗ xe phía đối diện đường. Cha Đào và Lưu Diễm Lệ đi phía trước, Diệp Nam Tê xách đồ đi giữa còn Đào Tư DI đi sau cùng.
Nhìn mặt trời ác độc, Đào Tư Di có chút khó xử, câu ‘Dân dĩ thực vi thiên’(dân lấy ăn làm đầu) quả thật có đạo lý. Trời nóng thế này ăn gì mới tốt đây? Nhìn thoáng qua ba người phía trước, hiện giờ chỉ có mình cô ở Côn Thành một thời gian dài, nếu có Diệp Lan Trăn thì tốt rồi, anh khẳng định biết ăn gì hợp nhất.
Nhớ tới một màn tối hôm qua, mặt Đào Tư Di không tự giác hiện tia khó xử. Tối hôm qua anh lại ôn nhu như thế, thật giống như coi cô là trân bảo vậy. Cúi đầu nhìn thoáng qua vòng tay trên cổ tay, trước mắt đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện hình ảnh Diệp Lan Trăn ngây thơ cầm cổ tay cô lắc lư.
“Anh vẫn vô lại như thế…” Đào Tư Di khẽ cắn môi, mặt cười bất đắc dĩ, khiến cả khuôn mặt cô dưới ánh mặt trời trở nên tươi đẹp.
“Bịch…” Đột nhiên tiếng động cơ ô tô mạnh mẽ vang lên.
“Cẩn thận…”
“Tiểu Di…”
Một ánh sáng đỏ hiện lên, Đào Tư Di chỉ cảm thấy bị thứ gì đó chạm mạnh, không có cảm giác đau đớn, trước mắt đã tối sầm. Vòng tay vốn bị Diệp Lan Trăn khóa trên cổ tay, trong không trung vẽ ra một đường ngân quang.
-. -. -. -. -. -. -. -. --. -
“Cạch…” Diệp Lan Trăn nhìn cái ly bị rơi vỡ trên mặt đất, trong lòng đột nhiên dâng lên bối rối khó hiểu. Cảm xúc bất an bao phủ anh. Loại cảm giác này vô cùng xa xôi nhưng khiến ký ức anh vẫn còn mới mẻ, đó là ngày cha mẹ anh xảy ra tai nạn xe cộ.
Anh nghĩ muốn đốt một điếu thuốc khôi phục tâm tình của mình, lại phát hiện tay vươn ra có một chút run rẩy. Đây là làm sao? Anh vì sao lại bất an như vậy.
“Anh, không tốt rồi, Tư Di xảy ra tai nạn xe cộ. ”
“Cộp…” Di động chưa tắt đã rơi xuống trên mặt đấy. Tay Diệp Lan Trăn dồn sức đỡ lấy bên cạnh bàn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, như linh hồn lập tức bị rút ra khỏi cơ thể anh, khiến toàn bộ cảm quan của anh mất chức năng.
“Anh…anh…” Tiếng Diệp Nam Tê vẫn không ngừng truyền ra từ trong điện thoại.
“Nam Tê, chú vừa mới nói cái gì?”
“Tư Di bị xe đụng phải, đang cấp cứu.” Giọng Diệp Nam Tê nghe qua có chút run rẩy. “Đều do em, không đúng lúc kéo cô ấy ra, anh, em nên làm cái gì bây giờ…”
“Bình tĩnh…” Những lời này không biết là trấn an Diệp Nam Tê hay là trấn an chính anh. “Lấy danh nghĩa họ Diệp an bài bệnh viện cùng bác sĩ tốt nhất. ”
“Vâng… Anh… Em…”
“Diệp Nam Tê, bình tĩnh, anh lập tức đến bây giờ. Cô ấy không có việc gì, yên tâm…” Diệp Lan Trăn biết lúc này cho dù thế nào, anh không thể loạn.
“Bình tĩnh… Diệp Lan Trăn, bình tĩnh… Cô ấy không có việc gì, tin tưởng cô ấy…” Diệp Lan Trăn siết chặt tay lái, ngón tay bởi vì khẩn trương mà trắng bệch, anh cảm thấy tâm anh đều dồn về một chỗ, anh chưa từng bối rối như vậy.
Cho tới bây giờ, Diệp Lan Trăn mới phát hiện đường đi lại dài như vậy, anh cơ hồ hao hết tất cả hơi sức mới lái xe vững vàng chạy đến bệnh viện.
Lưu Diễm Lệ bởi vì hoảng sợ quá độ mà đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi. Cha Đào đột nhiên huyết áp lên cao, mềm yếu ngồi trên ghế ngoài phòng cấp cứu, một bên truyền dịch, một bên cố chấp chờ con gái tỉnh lại.
“Tình huống như thế nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là ai làm?” Diệp Lan Trăn là người duy nhất có vẻ bình thường trong ba người. Anh hít sâu một hơi bình tĩnh lại, tận lực khiến giọng nói mình nghe qua vững vàng, ổn định hơi thở. Anh thật muốn liều lĩnh vọt vào phòng cấp cứu, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lại.
Không thể loạn…Không thể loạn… Diệp Lan Trăn âm thầm nhắc nhở bản thân, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn, kích thích anh vững chắc hỏi chuyện đã trải qua.
“Tốc độ xe quá nhanh, em không thấy rõ là ai, chỉ nhìn thấy là một chiếc Porsche màu đỏ.” Diệp Nam Tê đứng tựa bên tường, ngửa đầu nhìn trần mà. Anh cảm thấy nước mắt đang xoay tròn trong hốc mắt, anh hận mình vô năng, rõ ràng đã nhận ra nguy hiểm, vì sao không ở cạnh bảo vệ cô.
“Người như thế nào?”
“Đang cấp cứu, đã an bài bác sĩ tốt nhất.” Diệp Nam Tê nhìn thoáng qua anh trai.
“Đầu gối bị làm sao thế, đi băng bó vết thương đi.” Diệp Lan Trăn nhìn máu chảy ra từ ống quần rách của Diệp Nam Tê.
“Em nghĩ muốn bổ nhào tới đẩy cô ấy ra, nhưng người lại không với tới.” Diệp Nam Tê nhịn không được tự trách bản thân, ngồi xổm trên mặt đất khóc. Mặc kệ anh cho rằng mình trưởng thành như thế nào, dù sao vẫn là thanh niên vừa tròn hai mươi tuổi, vừa rồi ra vẻ trấn tĩnh, giờ phút nhìn thấy anh trai liền sụp đổ hoàn toàn.
“Cô ấy sẽ không có việc gì, tin anh, anh đã khi nào lừa gạt chú chưa.” Diệp Lan Trăn thở sâu một hơi, đưa tay đặt trên đầu Diệp Nam Tê.
“Thật sao?” Giờ phút này Diệp Nam Tê vô cùng yếu ớt, ánh mắt tìm kiếm khẳng định từ anh trai.
“Thật, người của Diệp Lan Trăn, cho dù Diêm vương cũng đừng nghĩ cướp đi.” Diệp Lan Trăn khẳng định gật đầu, trong lòng bối rối được che giấu dưới vẻ mặt nghiêm túc. Anh mở to mắt nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, không để người ta phát giác ra ánh mắt bất an.
“Diệp Nam Tê, vừa rồi chú làm rất tốt.” Diệp Lan Trăn khẳng định Diệp Nam Tê đã đem chuyện xử lý đâu vào đấy trước khi anh tới.
“Bác trai đừng quá lo lắng.” Diệp Lan Trăn đi đến bên cạnh cha Đào. “Tư Di không có việc gì. ”
“Ừ.” Cha Đào gật đầu, không hé răng, hốc mắt ông ướt át, tân tân khổ khổ nuôi lớn con gái, sống chết chưa rõ, làm sao ông có thể an tâm được đây?
Diệp Lan Trăn nhìn xung quanh, cảm xúc cơ bản đã ổn định, sắc mặt âm trầm, cầm điện thoại đi đến phòng thang bộ.
“Lão Vương, điều tra cho tôi tất cả các xe Porsche màu đỏ ở Côn Thành này, đồng thời đi lấy băng theo dõi từ cảnh sát, xem là xe nào vào giữa trưa hôm nay xuất hiện gần trung tâm thương mại phía Nam. Giám thị những người đó cho tôi. Mặc kệ ông dùng cách nào, không có sự cho phép của tôi, không cho những người đó bước khỏi Côn Thành một bước. ”
“Vâng.” Lão Vương cúp điện thoại, vừa rồi giọng nói Diệp Lan Trăn âm trầm khiến ông cảm thấy rét lạnh thấu xương. Cậu cả gia đừng nhìn bình thường vẻ mặt hòa khí, khi tức giận, đảm bảo người chọc giận cậu ta bị trừng phạt muốn sống của không được, mà chết cũng chẳng xong.
“Người nhà Đào Tư Di có ở đây không…”
“Ở đây…” Cha Đào vội vàng đứng lên.
“Người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, người bệnh có đứa nhỏ không?” Y tá lật xem ca bệnh, nhìn ba người đàn ông đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, không biết bọn họ có quan hệ gì, muốn cố gắng uyển chuyện nói ra bệnh tình của Đào Tư Di.
“Không có…” Ba người cùng lúc nói ra.
“Có chuyện mọi người không nên kích động.” Y tá hạ giọng, khó xử tiếp tục nói: “Bác sĩ chẩn đoán bệnh, tử cung người bệnh bị hao tổn, chỉ sợ về sau không cách nào sinh dục, nếu là tai nạn, đề nghị đi làm giám định thân thể. ”
“Cô nói cái gì?” Diệp Lan Trăn bắt cổ tay y tá. “Cái gì gọi là không cách nào sinh dục?” Nghe đến đấy, anh rốt cuộc không thể bình tĩnh thêm được nữa, anh không biết mình hoảng loạn vì cái gì. Anh chỉ cảm thấy không khí đột nhiên trở nên loãng hơn khiến anh khó thở.
“Chú Đào…” Kèm với tiếng kinh hô của Diệp Nam Tê, cha Đào té xỉu tại chỗ.