Thề Nguyền

Chương 88




Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngBình Sinh không biết tại sao mình lại ngủ, giờ khắc có Thiên Săc ở bên, dường như hắn thấy mệt mỏi vô hạn, cơ thể nhũn ra như sợi mỳ, nằm úp sấp không chút sức lực.

Lúc trước đối chiến với Yêu Kiêu, hắn không thể ngờ mình lại bị Yêu Kiêu quân đánh bị thương, càng ngạc nhiên là đến ba phần tu vi hắn cũng không thể vận được, đây là chuyện khó mà tưởng tượng với hắn. Bình Sinh có cảm giác từ lúc hắn quay về thần chức, dường như có rất nhiều chuyện khó đoán ùn ùn kéo tới…

Ví như cơn đau bất thình lình ập tới mà không rõ nguyên nhân.

Lại như hành vi và lời nói kỳ quặc của mẫu thần và Hạo Thiên.

Quan trọng nhất là Thiên Sắc…

Nếu lúc trước Hạo Thiên đưa nàng tới Tử Vi viên thật là vì muốn hắn độ nàng ghi danh vào tiên tịch thì Hạo Thiên cần gì phải thi triển pháp thuật trên người nàng, không để nàng nói chuyện, cũng không cho nàng chạm vào hắn?

Sự thật chứng minh, sau khi nàng nói được phần lớn đều nói những câu không hay chút nào với hắn, cho dù có chút sơ hở nhưng không đủ để hắn chứng minh điều gì. Tuy nhiên lúc hắn chạm vào người nàng lại như biến thành một người khác, hắn không thể khống chế bản thân, sự lưu luyến, quấn quýt khó rời đó cũng khiến hắn kinh ngạc. Thậm chí, bắt đầu từ khi nàng đến Tử Vi viên thì cơn đau vẫn luôn giày vò hắn cả trăm năm qua bất chợt biến mất không dấu vết, khỏi ngay tức thì. Mà trên Yên sơn, căn bệnh cũ ùa đến không hề báo trước, khi hắn quay đầu lại thì trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng…

Nếu hắn nhớ không nhầm, từ ngày nàng đến Tử Vi viên vẫn chưa bao giờ khóc.

Là trùng hợp ư?

Hắn đau đớn vì nàng rơi lệ?

Chẳng lẽ, căn bệnh của hắn có liên quan đến nàng.

Hắn còn nhớ, trước khi Hạo Thiên đưa nàng đến từng nói muốn tìm một biện pháp giúp hắn chữa tận gốc căn bệnh này, bây giờ nghĩ lại cách trị tận gốc có phải là ám chỉ nàng?

Nếu thật là thế, vậy giữa hắn và nàng rốt cuộc đã trải qua những gì?

Tại sao khi hắn lật tung ký ức, thứ có liên quan đến nàng đều là những chuyện vụn vặt râu ria?

Tiểu tước nhi này, sao bỗng nhiên lại lặng yên bước vào trái tim hắn?

Đúng rồi, nói đến tim thì rõ ràng hắn đang rất buồn ngủ, nhưng trong lúc hắn mơ màng lại cảm thấy lồng ngực trái âm ỉ đau buốt, lại tựa như có dòng nước nóng bỏng rơi trên mặt hắn, nóng rát như lửa thiêu đốt. Cảm giác bị thiêu cháy kéo dài rất lâu cho đến khi cơn đau trên ngực trái dần biến mất, như đột ngột bị dập tắt. Sau đó, một cơn gió thoảng qua, hắn bỗng cảm thấy cổ áo ướt đẫm, lạnh thấu xương, hắn bất giác rùng mình…

Hắn mở mắt, vô thức tìm kiếm, nhưng lại phát hiện khắp Tử Vi điện chỉ còn một mình hắn!

Thiên Sắc đã đi đâu?

Hắn ngồi dậy, không thể tìm thấy bóng dáng của nàng, mà lúc này Vân Trạch nguyên quân bước vào Tử Vi điện, tựa như có gì muốn nói nhưng lại bị hắn giành trước: “Thiên Sắc đâu?”

“Thiên Sắc?” Sắc mặt Vân Trạch nguyên quân hơi biến đổi, rõ ràng là có lời khó nói, nhưng lại bị hắn hỏi bất chợt khiến y kinh ngạc: “Nàng từng đến đây sao? Thuộc hạ không biết…”

Không biết?

Hắn nghi hoặc, không dám chắc chắn mình trông thấy nàng là chuyện thật là ảo tưởng trong mơ. Nếu chỉ là ảo tưởng vậy hắn lại càng thấy lạ, tiểu tước nhi này rốt cuộc có gì hơn người lại khiến hắn nóng ruột nóng gan như vậy?

Hắn hơi bực mình, đứng dậy từ ngự tòa, bỗng nhiên có thứ gì đó rơi xuống khỏi người hắn.

Đó là một cây trâm gỗ đàn vân vàng, dưới ánh sáng đỏ tía thân trâm càng sáng bóng, hoa văn tinh tế lưu động, biến đổi muôn màu, dưới ánh sáng dìu dịu của dạ minh châu trong Tử Vi điện cây trâm lóe lên ánh kim chói mắt. Mà hạt ngọc bên dưới tua rua của đuôi trâm không chút tỳ vết, trông rất quen mắt.

Đây không phải là cây trâm Thiên Sắc hay cài sao?

Nàng mặc y phục đỏ, một màu đỏ rực cháy, nhưng mái tóc bạc đập vào mắt khiến người ta hoảng sợ, tính nàng trầm mặc ít lời, bi quan tiêu cực. Rõ ràng là y phục đỏ rực rỡ xinh đẹp nhưng trông nàng rất mộc mạc, nàng chưa bao giờ đeo bông tai hay vòng tay, nhưng nàng chưa bao giờ gỡ cây trâm tơ vàng này xuống. Một cây trâm như thế cài trên mái tóc nàng rõ rành rành, sao không khiến hắn chú ý cho được.

Bây giờ, cây trâm này đang ở đây, chẳng phải đã chứng minh nàng thật sự đến đây, chuyện vừa nãy quả thật không phải là ảo giác của hắn?

Nhưng tại sao, chỉ còn lại cây trâm mà nàng thì chẳng thấy đâu?

Nghĩ thế, hắn bất giác nghĩ tới câu ‘Từ nay về sau, ta sẽ vĩnh viễn ở bên chàng’ nàng nói lúc nãy, nhất thời lửa giận bùng lên thiêu đốt cõi lòng của hắn. Hạo Thiên và mẫu thần gạt hắn cũng thôi đi, hắn sẽ có cách tìm hiểu đến tận cùng, nhưng nay đến cả nàng cũng muốn lừa gạt hắn, rõ ràng đã hứa sẽ ở lại nhưng chẳng biết đã bỏ đi đâu…

Đúng vậy, tại sao hắn đoan chắc nàng sẽ không lừa hắn?

Nghi ngờ hòa cùng tức giận bùng lên ngọn lửa rừng rực, đúng lúc đó Vân Trạch nguyên quân thình lình nói một câu khiến đôi mắt Bình Sinh âm u, thần thái nghiêm trang…

Y nói: “Ma quân sắp phá tan Bách Ma Đăng, bây giờ Yêu Kiêu đã vội vã tuyên chiến, thống lĩnh chúng ma quấy nhiễu lục giới, cố tình kiếm chuyện…”

Lời Vân Trạch nguyên quân còn chưa dứt, Bình Sinh đã cất cây trâm gỗ đàn vân vàng vào lòng, xoay người cầm thanh kiếm Càn Khôn đã rất lâu chưa từng tuốt vỏ…

******

Vốn là, Yêu Kiêu quân thấy tu vi Bình Sinh tan tác, ả tự thấy đây là thời cơ hiếm có, rõ ràng còn một ngày nữa là Lâu Tung sẽ thoát khỏi Bách Ma Đăng, nhưng ả cũng không thể chờ được nữa nên dẫn theo chúng ma tấn công thiên giới. Thật không ngờ, đúng vào lúc hai quân giằng co, Bình Sinh vung thanh kiếm Càn Khôn khiến người người hoa mắt, ngay cả việc lấy cung Hậu Nghệ cũng không hề tốn sức, ả căm hận chửi ầm lên, mắng Bình Sinh giở trò gian trá.

Thật ra, ả đâu biết những ẩn khuất trong đó.

Dù sao đến cả Bình Sinh cũng không biết.

Vốn định chờ Lâu Tung thoát khỏi Bách Ma Đăng rồi đánh một trận sảng khoái công bằng, nhưng lúc Yêu Kiêu tức giận mắng chửi, Bình Sinh bỗng thấy tức giận vô cớ, thù hận khó hiểu lưu chuyển khắp tứ chi của hắn, nhân lên gấp bội sự hung tàn tiềm ẩn trong lòng Bình Sinh. Thời khắc đó, hắn không hiểu tại sao mình lại hận Yêu Kiêu đến vậy, hắn như bị rơi vào ma chướng, đột ngột vứt tất cả đạo nghĩa ra khỏi đầu. Cũng trong chớp mắt đó, đến cả hắn cũng không thể hiểu được, một người xưa nay luôn nương tay như hắn bỗng nhiên lại tàn nhẫn vô tình, thừa cơ Yêu Kiêu chưa kịp phòng bị đã tung ra sát chiêu.

Cho nên khi Lâu Tung phá tan phong ấn Bách Ma Đăng, Yêu Kiêu đã chết dưới Càn Khôn kiếm.

Vì sao hắn lại có hành động đột ngột khó dự đoán này, Bình Sinh cũng rất mờ mịt.

Sau đó, Ma quân Lâu Tung quay về trong cơ thể phát hiện muội muội cùng hợp thể với mình đã chết cứng nên đâu chịu bỏ qua.

Giống như bánh xe vận mệnh không ngừng quay vòng, trận chiến hỏa vạn năm giữa thần ma cuối cùng đã mở màn.

Trong trận chiến ấy, phong vân biến sắc, nhật nguyệt đổi màu, lực lượng tương đương khó mà hòa giải. Kết quả cuối cùng, chư thần thiên giới tuy đánh một trận ác chiến nhưng cuối cùng đã thắng hiểm.

Kết quả thắng hiểm là hai bên đều thua thiệt.

Quần ma thương vong vô số, chư thần và tiên gia trong thiên giới cũng tổn thương nguyên khí.

Dồn phần sức lực cuối cùng phong ấn Lâu Tung, nguyên thần của Bình Sinh suýt chút nữa đã tan mất, nếu không nhờ Hạo Thiên độ cho mười vạn năm tu vi thì e rằng hắn cũng không thể thoát khỏi vận mệnh ngủ say.

Nhưng, Hạo Thiên lại không quá may mắn, nguyên nhân vì y độ quá nhiều tu vi, sau cuộc chiến thần ma Hạo Thiên đã rơi vào giấc ngủ sâu.

“Đệ gánh vác trọng trách của thần, bảo vệ vòng tuần hoàn nhật nguyệt, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!” Khoảnh khắc cứu Bình Sinh, Hạo Thiên xưa nay nóng nảy đỡ lấy cơ thể suy yếu sắp gục xuống của Bình Sinh, Hạo Thiên bỗng nhiên nói đùa với Bình Sinh, “Tuy là Ngọc Hoàng đại đế chí tôn, nhưng ngày ngày ta đều chơi bời lêu lổng, cố tình kiếm chuyện, đến cả đệ cũng ghét bỏ ta, xem ra dù ta có ngủ mấy vạn năm cũng không quá quan trọng.”

“Huynh…” Khi đó Bình Sinh vừa trải qua trận chiến ác liệt, cơ thể vốn đang suy yếu, nghe y nói vậy thì chẳng biết là dở khóc dở cười hay là tức giận nóng nảy, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào.

Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt ẩn giấu chút giảo hoạt, lại tỏ vẻ huynh đệ tình thâm, từng lời thấm thía vỗ vai Bình Sinh: “Bình Sinh, tất cả mọi chuyện đều nhờ vào đệ, ta tin rằng chỉ cần có đệ, thiên giới sẽ không rối loạn.”

Một quãng thời gian rất dài sau này, Bình Sinh từng hoài nghi, Hạo Thiên hành động như vậy hình như là cố ý trốn tránh trách nhiệm của mình, đẩy tất tần tật cục diện rối rắm cho hắn giải quyết.

Nhưng Bình Sinh đâu biết rằng, hành động này của Hạo Thiên là xuất phát từ sự áy náy với Bình Sinh.

Và, hắn càng không thể ngờ mục đích của Hạo Thiên không chỉ có vậy.

Khi Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đứng trước giường nhìn khuôn mặt ngủ say của đứa con trai trưởng, cho dù bà không đến mức lệ rơi lã chã thì cũng không tránh khỏi than thở liên tục: “Bình Sinh, con nhìn đi, huynh trưởng của con che chở con như thế, vậy mà lúc trước con vì người ngoài mà đối chọi với nó… con…”

Tuy chưa nói hết lời, nhưng lời nói giữa chừng kia chẳng khác nào lời trách mắng giết người không dao.

Bình Sinh nghẹn lời, đành im lặng.

Hạo Thiên rốt cuộc vẫn là anh trai ruột của Bình Sinh, Hạo Thiên không để bụng những lời quá đáng của hắn mà liều mạng bảo vệ, còn hắn thì ngang bướng, không phân rõ phải trái, giờ ngẫm lại, hắn đã sai rồi. Theo đó, những nghi ngờ có liên quan đến Thiên Sắc rõ ràng đã vắt bên môi nhưng đành bị hắn nuốt xuống giấu sâu tận đáy lòng.

Giờ phút này, sao hắn còn dám hỏi ra nữa?

Tại Tử Vi điện, hắn gánh vác trọng trách của huynh trưởng, tận tâm tận sức giải quyết những chuyện to nhỏ trong thiên giới, cũng chẳng biết đến khi nào Hạo Thiên mới tỉnh lại.

Trong thời gian đó, thỉnh thoảng hắn vẫn chạm vào cây trâm gỗ vân vàng nhớ đến nữ tử áo đỏ trầm mặc ít lời, nhớ đến nỗi cô đơn sâu thẳm trong đáy mắt nàng, nhớ tới những quyến luyến dây dưa khó hiểu giữa nàng và hắn, nhớ tới khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, cũng nghĩ tới câu cuối cùng nàng lừa hắn.

Tiểu tước nhi kia giống như đã bay lên trời, hoàn toàn không còn tung tích, cũng không biết rốt cuộc nàng đã trốn đến nơi nào trong lục giới để tưởng nhớ người chồng đã mất của mình…

Đúng vậy, là vong phu của nàng.

Không phải không muốn tìm nơi nàng đến, nhưng rốt cuộc hắn đành cười khổ rồi từ bỏ, ép mình quên nàng đi.

Nếu bảo cơn đau của hắn bắt nguồn từ nước mắt nàng, vậy từ đó đến nay hắn chưa đau lại bao giờ, vậy có phải chứng tỏ nàng đã không còn khóc nữa?

Rốt cuộc, hắn đã không thể độ nàng như ý nguyện, bây giờ hắn cũng không muốn ép uổng nàng…

******

Biển rộng hóa nương dâu, vật đổi sao dời, năm tháng dần trôi, chớp mắt đã qua cả ngàn năm.

Trong thời gian này, những chuyện xảy ra trong lục giới nhiều không đếm xuể, mà Bình Sinh không những thống lĩnh thiên giới đâu vào đấy mà còn làm tròn bổn phận không hề sơ suất. Nếu không phải vào một ngày nào đó hắn bất ngờ gặp một đứa trẻ dưới chân núi Huyền Hoàng Cửu Tử Bàn Long trước Huyền Đô Ngọc Kinh thì có lẽ hắn sẽ tiếp tục sống như thế cho đến khi Hạo Thiên tỉnh dậy.

Huyền Đô Ngọc Kinh nằm trên tầng trời thứ ba mươi lăm Đại La Thiên, quanh năm mây tía lững lờ, ráng mây rạng rỡ, trong Ngọc Kinh vàng trải khắp mặt đất, ngọc thạch lót thềm, cực kỳ mỹ lệ. Mà Huyền Hoàng Cửu Tử Bàn Long sơn nằm ở trung tâm Ngọc Kinh cũng chính là nơi ở của phụ thần Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn và mẫu thần Ngự Quốc Tử Quang phu nhân. Trên lầu gác trước Ngọc Kinh có bục đen thất bảo, trong đó có ba món báu vật chứa thần mạch, tám phía xung quanh Huyền Hoàng Cửu Tử Bàn Long là những cây cổ thụ bát bảo tự nhiên, mỗi một hướng mọc một cây, tám gốc cây mọc ở tám hướng bao phủ bầu trời.

Mà đứa bé kia rất kỳ lạ, nó mặc cẩm bảo đỏ rực bướng bỉnh leo lên chạc cây thất bảo, cuối cùng khi leo đến chạc cây cao nhất, nó lôi một cái hà bao nhỏ trong người ra, mùi thơm lan tỏa. Đứa bé kia mày rậm mắt to, trông rất đáng yêu, một dấu ấn đỏ sẫm nằm trên ấn đường, rõ ràng toàn thân tỏa ra khí tức của tiên gia, nhưng trên lưng lại có một đôi cánh đỏ rực lửa.

Trông thấy áo đỏ cánh đỏ chói mắt, Bình Sinh sửng sốt rất lâu, một bóng dáng mờ ảo đã lâu chưa từng xuất hiện bỗng lướt qua đầu, khiến trái tim hắn đau thắt lại.

“Rốt cuộc con là tiên đồng của vị thần nào?” Đứng dưới tàng cây thất bảo, Bình Sinh ngẩng đầu lên, hắn không biết thân phận của bé con, chỉ đành vừa hỏi vừa thăm dò: “Con từ đâu đến?”

Nếu hắn nhớ không nhầm, cách đây không lâu Vân Trạch nguyên quân vừa trình cho hắn bản tiên tịch vừa chỉnh lại xong, trong đó không hề nhắc tới có con của vị thần nào bắt đầu tu tập đạo pháp.

“Ta là của tổ mẫu nhà ta.” Bé con nhìn Bình Sinh, hơi do dự một lát, bé mở miệng cất tiếng giòn tan: “Nghe tổ mẫu nói, ta sinh ra từ trong một hạt châu.”

Sinh ra từ trong hạt châu?

Bình Sinh nghe thế thì dở khóc dở cười, không tài nào hiểu được lời giải thích này, chỉ có thể hiểu nhầm là đứa bé bị ‘tổ mẫu’ trêu đùa, lừa gạt.

“Con đang ăn gì đó?” Nhìn bé con dùng bàn tay béo núc ních kiên nhẫn bóc thứ gì đó, sau đó vui sướng nhấm nháp, Bình Sinh càng thấy đứa bé này rất đáng yêu, không kiềm lòng được muốn trêu đùa bé.

Bé con cũng không giấu diếm, xòe bàn tay ra, bỏ những chiếc vỏ đã bóc lên chạc cây, chứng minh mình không nói dối.

“Hạt hướng dương ngũ vị ăn ngon lắm ạ.”

Hạt hướng dương ngũ vị?

Trái tim Bình Sinh bất giác đập mạnh.

Giống như hắn từng có một đoạn ký ức mơ hồ đã rất lâu rồi, hắn còn nhớ dường như có ai đó rất thích hạt hướng dương. Lúc đó hắn vốn tưởng người thích hạt hướng dương là hoa thược dược, nhưng sau đó mới biết mình nhớ nhầm.

Là nhớ nhầm thật sao?

Hắn thật không biết, rốt cuộc là ai rất thích hạt hướng dương…

Bình Sinh nhảy lên chạc cây thất bảo đứa bé đang ngồi, hắn nheo mắt cẩn thận quan sát bé con, từ bộ y phục đỏ thẫm đến đôi cánh đỏ rực rồi cuối cùng dừng lại ở vệt đỏ ở giữa ấn đường của đứa bé, hắn xác định đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa trẻ này, nhưng hắn lại có cảm giác quen thuộc rất lạ lùng.

“Chẳng lẽ con không biết, ăn đồ của nhân gian không có lợi cho tu hành sao?” Trầm mặc thật lâu, Bình Sinh mới hỏi một câu dù biết đứa bé chẳng thể trả lời được.

“Tu hành không vui chút nào.” Quả nhiên, đứa bé kia quệt miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nét mặt thoáng không vui, bé con vừa tiếp tục bóc vỏ hướng dương vừa lẩm bẩm oán trách: “Lâu lắm rồi tổ mẫu chưa dẫn ta đến nhân gian, chán muốn chết luôn…”

“Tổ mẫu?” Tuy vẫn chưa nghe rõ lời nói của con trẻ ngây ngô, nhưng Bình Sinh vẫn nhận ra sự khó hiểu ẩn chứa trong đó, ánh mắt hắn đột ngột sắc bén: “Tổ mẫu của con là ai?”

Hết chương 88