Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngTận mắt thấy tay Bình Sinh sắp chạm vào người mình, Thiên Sắc kinh hoàng
tột bậc, đồng tử co rút lại, lòng chấn động, nàng có muốn tránh cũng
không kịp nữa, chỉ đành để hơi lạnh quật vào người.
Giờ phút này, trong đầu nàng vang lên một câu duy nhất của Hạo Thiên.
Tuyệt đối không được chạm vào hắn, trừ phi ngươi muốn hại chết hắn.
Nàng muốn thét lên, nhưng không thể thốt ra một lời, chỉ đành trơ mắt nhìn những ngón tay thuôn dài sắp chạm vào tay nàng.
Thế nhưng chuyện bất ngờ đã đột ngột xảy đến.
Ngay vào khoảnh khắc Bình Sinh chạm vào cánh tay Thiên Sắc, một dòng khí vô
hình đập thẳng vào Thiên Sắc, tựa như một cơn lốc chứa gió đao mưa kiếm
ập tới, trong chớp mắt đã đánh bật nàng ra xa hơn mười trượng, ngã thẳng xuống đất.
Vì không kịp đề phòng, chuyện bất ngờ
giáng xuống tựa như một đòn không nương tình tạo thành thương tổn cực
lớn. Thiên Sắc nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh xám xịt, trán
toát mồ hôi hột, hơi thở hỗn hễn. Nàng cắn chặt môi dưới, máu theo khóe
môi chảy xuống. Dáng vẻ như phải chịu nỗi đau cực lớn kia khiến mặt Bình Sinh trắng bệch.
Quả nhiên, Hạo Thiên đã thi triển
pháp thuật trên người nàng. Nàng không thể nói chuyện trước mặt hắn,
thậm chí chạm tay một cái cũng phải chịu trừng phạt thế này. Không,
không chỉ có thế, cái chạm tay này khiến hắn phát hiện, tay nàng đang
đeo Phược yêu trạc, còn chân thì mang Tỏa yêu liêu. Tuy hắn không trông
thấy gông cùm nhưng những tiếng vang leng keng lúc nãy đã chỉ rõ rành
rành.
Bình Sinh không nghĩ nhiều, vội vàng bước tới,
ngồi xổm xuống vươn tay ra, theo bản năng muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng
giây tiếp theo, hắn phát hiện nàng run lên cuống cuồng co người lại, y
phục đỏ không thể che dấu cơ thể gầy gò, nàng co cuộn trên mặt đất tránh bàn tay hắn.
Bình Sinh chợt dừng động tác, mày kiếm
xéo lên tới tóc mai, hắn nheo mắt lại, đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng
lo lắng bất an rồi trong tích tắc hóa thành lưỡi dao sắc. Hắn nhếch đôi
môi không còn chút máu, bờ môi thoáng hiện lên sự phẫn nộ…
Hắn không biết nếu hắn còn chạm vào nàng nữa thì sẽ mang lại đau đớn đến mức nào cho nàng.
Hắn bỗng có cảm giác khó nói thành lời, có lẽ Hạo Thiên đưa tiểu tước nhi
này đến Tử Vi viên căn bản không phải muốn hắn giúp nàng quay trở về con đường tu đạo! Dù tiểu tước nhi trước kia có xông vào Tử Vi viên, đánh
bị thương các thị thần trong Bắc Đẩu phòng vệ ti, thì giờ cũng bị tước
yêu tịch, tru tu vi, xem như mọi chuyện đã chấm dứt, tại sao còn phải
dùng gông xiềng tra tấn nàng?
Hạo Thiên rõ rành rành là có mục đích riêng!
Thậm chí hắn còn to gan phỏng đoán, e rằng sau lưng còn có nội tình hắn không biết.
Thấy nàng vì cố kiềm nén mà cắn nát môi, lửa giận bốc lên không cách nào
kiềm chế: “Ngươi lập tức theo ta đến Ngọc Hư cung.” Hắn cúi đầu khẽ nói, gương mặt đoan chính hơi tái nhợt, trong lời khiển khách xen lẫn vài
phần sắc bén mạnh mẽ.
Dáng vẻ nàng như thế, chỉ e là đi bộ hay đằng vân đều không thể, mà hắn lại không thể chạm vào nàng.
Suy tư giây lát, hắn lấy chiếc nhẫn Càn Khôn Nhật Nguyệt trên ngón cái bàn tay trái xuống.
Thiên Sắc mờ mịt mở mắt, nàng bỗng cảm thấy khí huyết chậm rãi dâng lên đến
giữa trán, có một luồng khí lạnh ẩm xâm nhập vào trong phổi kéo theo cơn đau quặn thắt, làm nàng không thể không nhắm mắt cố giảm bớt cơn đau.
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu mở mắt ra, nhưng vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, nàng chỉ nhận thấy cơ thể mình đang thu nhỏ lại, cuối cùng khi ý thức nàng tỉnh táo hoàn toàn thì mới
phát hiện mình đã nằm trong chiếc nhẫn trên tay hắn.
Đó là chiếc nhẫn Càn Khôn Nhật Nguyệt hắn thường đeo, nghe nói nó cất giấu sức mạnh nguồn cội của vạn vật trong trời đất. Lúc trước, khi gặp lại
Bình Sinh, nàng từng bị Hạo Thiên nhốt trong bình trấn hồn lưu ly có thể chứa đựng thần thủy tam quang. Còn giờ đây, chẳng lẽ hắn định mang theo nàng tới Ngọc Hư cung?
“Ngươi đừng lo lắng, dù Hạo
Thiên đế tôn có ý gì đi nữa, thì hôm nay ta sẽ bắt huynh ấy cởi bỏ trói
buộc trên người ngươi.” Giọng nói Bình Sinh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Nhưng không hiểu vì sao, trong đôi con ngươi sâu thẳm thoáng hiện lên
chút âm u, giọng nói khàn khàn như đang vang lên bên tai nàng, tiếng nói trầm thấp tĩnh lặng, vọng vào tai nàng tựa như cảnh phồn hoa giờ đã tàn lụi, sắc xuân tươi đẹp trôi đi chỉ còn lại sự điềm tĩnh và thê lương.
Cuối cùng, chiếc nhẫn kia dừng lại trong lòng bàn tay hắn, thoáng hiện trong đôi mắt hắn là vẻ quyến luyến và thương xót sâu sắc, nét mặt hắn nghiêm túc chưa từng có, nhưng khi nhìn vào mắt nàng thì cực kỳ dịu dàng. Đôi
môi mỏng khẽ than, hắn cúi đầu dặn một câu: “Trước khi đến Ngọc Hư cung, ngươi có thể ở trong nhẫn hít thở điều tức.” Sau đó, không chờ câu trả
lời của nàng, hắn nắm tay lại giữ chặt cả chiếc nhẫn và nàng ở bên
trong.
******
Theo lệ thường,
Trường Sinh yến vốn trăm năm mới tổ chức một lần, nhưng lúc này vì một
nguyên nhân đặc biệt, từ một năm trước, Nam Cực Trường Sinh đại đế đã
bảo Phong Cẩm gửi thiệp mời cho các vị tiên và tôn thần. Cho nên hôm nay trên Tây Côn Luân rất náo nhiệt, các lộ thần tiên nhận được thiệp mời
như thủy triều ùn ùn kéo đến.
Từ sáng sớm Ngọc Thự đã đến chờ dưới chân núi Côn Luân.
Từ khi Thiên Sắc bị nhốt vào Tỏa Yêu tháp, Tử Tô bị phạt xuống trần gian,
dường như Phong Cẩm cảm thấy mệt mỏi chuyện đời nên đã giao tất cả mọi
chuyện trong Thần Tiêu phái cho Ngọc Thự và Quảng Đan xử lý. Có lẽ vì có được cách xử sự lạnh nhạt bình tĩnh trước mọi chuyện giống Phong Cẩm,
nên Ngọc Thự đã dần trở thành một người có tiếng nói ở Thần Tiêu phái,
cũng không còn ai nhắc tới trước khi đắc đạo y là yêu.
Hôm nay, Ngọc Thự vẫn hờ hững lãnh đạm đứng ở phía trước, dường như lần này y là người phụ trách đón tiếp các tiên gia và tôn thần, thế nhưng khuôn mặt vẫn hằng bình tĩnh, lạnh đạm giờ lại thoáng hiện chút nôn nóng mà
người ngoài khó phát hiện. Vân Trạch nguyên quân dẫn Chu Ngưng mặt mày
hớn hở và yêu hoa thược dược vẻ mặt tò mò đến, khi Ngọc Thự nhìn thấy
Chu Ngưng, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt thoáng hiện nét cười, nhưng sau
khi nhận ra đằng sau Vân Trạch nguyên quân chỉ có ba người, Ngọc Thự
cũng không thèm nhìn Chu Ngưng đang liếc mắt đưa tình với mình, thoáng
sốt ruột hiện lên đuôi mày.
“Bình Sinh đế quân
người…” Cung kính hỏi Vân Trạch nguyên quân, nét mặt Ngọc Thự có vẻ lo
lắng khó nói rõ, thậm chí còn có chút bối rối. Rõ ràng, đích thân hắn đã đến gửi thiệp cho Bình Sinh đế quân.
Nghĩ đến hành
vi cử chỉ của Bình Sinh, Vân Trạch nguyên quân cũng khó thể nói điều gì, chỉ đành thầm kêu khổ. “Đế quân bận chút việc, sẽ đến sau.” Vân Trạch
gật đầu chào Ngọc Thự, giải thích bằng một câu lời ít ý nhiều, khi lơ
đãng quay đầu, Vân Trạch phát hiện Chu Ngưng đang ngồi trên đất ôm ngực
khẽ rên la.
Người thông minh khéo léo như Vân Trạch nguyên quân sao lại không hiểu tiểu quỷ Chu Ngưng đang giở trò gì?
“Chu Ngưng, cô cô làm sao thế?” Cố tình nhíu chặt mày, tuy bề ngoài Vân
Trạch nguyên quân đang nhìn Chu Ngưng, nhưng khóe mắt lại lén lút quan
sát Ngọc Thự.
Ngọc Thự nghe những lời đó thì hơi sững sờ, ánh nhìn Chu Ngưng hiện rõ sự lo lắng.
“Ta đằng vân quá lâu, ngực hơi tức, muốn ở đây nghỉ một lát.” Chu Ngưng
thừa cơ cúi đầu, giả vờ hít thở không thông, còn cố tình nín thở khiến
sắc mặt trắng bệch ra, một lúc lâu sau mới như thở lại bình thường:
“Nguyên quân đại nhân, người dẫn hoa thược dược lên núi trước đi.”
Việc này rất hợp ý Vân Trạch nguyên quân! Y gật đầu, vỗ vỗ vai vừa như khích lệ vừa như thương hại Ngọc Thự: “Làm phiền Tiên quân chăm sóc tiểu Chu
Ngưng cô cô của Tử Vi viên chúng ta!” Sau đó, Vân Trạch dẫn hoa thược
dược đi một mạch vào Ngọc Hư cung.
Đúng vậy, y phải lên đó trước, báo lại những chuyện đã nghe đã thấy với Hạo Thiên đế tôn!
Không phải là y ăn cây táo rào cây sung, vì nói thế nào đi nữa, trong mắt y
an nguy của Bình Sinh đế quân mới là quan trọng nhất.
Nhưng, Vân Trạch lại không phát hiện ra, hoa thược dược vẻ mặt tò mò đi theo sau y đang lén nở nụ cười.
******
Khoảng chừng một canh giờ sau, Bình Sinh đã đến dưới chân núi Tây Côn Luân.
Hắn nghiêm mặt lặng im, khuôn mặt tuấn lãng không chút biểu cảm, đôi mắt
sâu trong sáng tỏa ra sức mạnh trầm ổn vững vàng, tựa như thứ ánh sáng
lành lạnh tỏa ra từ một thanh kiếm tràn ngập sắc bén, sự lặng im kia
không thể che giấu phong thái cao quý tự nhiên của hắn. Không chỉ có
thế, áo bào màu tím cao sang quá mức nổi bật, nên khi hắn vừa xuất hiện, tất cả các vị tiên quân xung quanh đều bất giác ngừng lời, ngơ ngác
nhìn hắn.
Hắn ở Tử Vi viên quanh năm suốt tháng, mấy
ngàn năm qua chưa từng xuất hiện một lần, những tiên gia biết hắn không
nhiều, nhưng tất cả mọi người đều biết, ở thiên giới người có tư cách
mặc áo tím không có mấy người.
Trông thấy Bình Sinh,
Chu Ngưng đương nhiên rất vui, nhưng lại không thấy Thiên Sắc, Ngọc Thự
có hơi thất vọng: “Bình Sinh đế quân!” Ngọc Thự bước lên nghênh đón, hơi ngập ngừng hỏi: “Sư cô của đệ tử sao…”
Ngọc Thự đang định hỏi sao Thiên Sắc không đến, nhưng không ngờ, Bình Sinh liếc mắt
nhìn y, sự xa cách lãnh đạm hiện rõ ràng trong đáy mắt, giọng nói của
Bình Sinh nhàn nhạt không hề có cảm xúc, ngữ điệu đều đều không chút gợn sóng lại khiến người ta sợ hãi khó nói nên lời: “Đế tôn đang ở đâu?”
Ngọc Thự hoảng sợ vì khí thế của Bình Sinh, y bất thình lình rùng mình, vội cung kính đáp: “Ở Cửu Tiêu điện…”
Ngọc Thư còn chưa nói hết, Bình Sinh đã gật đầu, lạnh nhạt ừ một tiếng, đôi
môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười lạnh lẽo khiến người ta kinh hồn bạt vía, giây tiếp theo hắn không coi ai ra gì phẩy tay áo bỏ đi.
Chu Ngưng trợn tròn mắt.
Đi theo Bình Sinh đã rất lâu, nhưng nàng chưa bao giờ trông thấy Bình Sinh như vậy, thứ cảm giác này nàng không thể hình dung bằng ngôn từ, nhất
là sự lạnh lẽo trong đôi mắt Bình Sinh khiến nàng thấy xa lạ như Bình
Sinh đã biến thành người khác.
Mặt khác, trong khu
rừng nhỏ không xa nơi đó, đám ranh con không bao giờ làm chuyện đàng
hoàng trong mắt Hạo Thiên cũng nheo mắt nghi hoặc, mỗi người mỗi nét
mặt.
Họ chính là bốn người Linh Sa, Lam Không, Mộc Phỉ và Bán Hạ, được gọi là “Kỳ si”, “Tửu si”, “Cầm si”, “Thư si” của Ngọc Hư cung.
“Cưng à, đây là vị tôn thần nào vậy?” Linh Sa nhìn phía xa xa, cũng không
tránh khỏi thán phục trước ngạo khí trong từng cái giơ tay nhấc chân của Bình Sinh, y chậc chậc than thở: “Nóng tính thật!”
Lam Không đứng bên cạnh đang ngửa đầu uống rượu. Y phóng khoáng lau chút
rượu còn dính bên mép, ôm cằm ra chiều suy nghĩ một chặp mới ném ra đáp
án: “Người đó mặc áo bào tím, có lẽ là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế ở Tử Vi viên?”
“Đó thật là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi
đại đế? Chẳng phải người đó luôn bận rộn với thần chức nên không bao giờ đến tham dự Trường Sinh yến của Ngọc Hư cung chúng ta ư? Sao lần này
lại phá lệ?” Mộc Phỉ đảo con ngươi từ phải sang trái rồi từ trái sang
phải, bỗng nhiên y chợt nhớ ra điều gì, giật mình tỉnh ngộ: “Đúng rồi,
ta từng nghe Phong Cẩm nói, bây giờ Thiên Sắc đang ở trong Tử Vi viên
của ông ta tu hành chuộc tội…”
“Tuy Thiên Sắc đã bị
tước tiên tịch, tru tu vi, đánh về yêu thân, nhưng cuối cùng muội ấy đã
thoát khỏi Tỏa Yêu tháp cũng xem như là việc tốt.” Linh Sa chép chép
miệng, tung quân cờ vẫn luôn mang theo người lên thật cao rồi đón lấy, y thấy rất đáng nghi: “Nhưng, cho dù có muốn tu hành lại thì cũng phải ở
Ngọc Hư cung của chúng ta, tại sao Hạo Thiên lại đưa muội ấy đến Tử Vi
viên?”
Lam Không ngẩng đầu lên, nốc một hơi cạn sạch
chỗ rượu trong hồ lô, lúc này đã ghiền y mới dùng tay áo lau miệng:
“Người ta là đế tôn Hạo Thiên đứng đầu Cửu Trọng Thiên, trước giờ làm
việc đều đã đắn đo suy tính, sao còn cần đám vô danh tiểu tốt như đệ đến dạy.” Liếc Linh Sa, Lam Không phì cười, đuôi lông mày ẩn hiện ý cười lạ lùng, y thản nhiên trêu cợt, xem như chuyện chẳng liên quan tới y: “Sắc mặt Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế khó coi như vậy, chỉ e đế tôn Hạo
Thiên lại cân nhắc tính toán chuyện gì đắc tội với ông ta, cho nên giờ
mới nổi giận đùng đùng khởi binh hỏi tội?”
“Lại có
thêm một trò vui đầy phấn khích rồi…” Mộc Phỉ nhìn Linh Sa và Lam Không, đưa ý kiến thối tha dạy mãi mà không chịu chừa ra: “Hay là chúng ta
thừa dịp đang rãnh đi theo ông ta thăm dò xem sao?”
Y vừa dứt lời, có hai người lập tức hưng phấn, đồng loạt gật đầu rồi định lén lẻn theo sau.
“Đứng lại hết cho ta!” Bán Hạ đứng một bên vẫn luôn im lặng khẽ quát lên, gân xanh run bần bật giữa ấn đường, trong phút chốc y xoay người lại, đôi
mắt đen thăm thẳm không thể nắm bắt mang theo sự kiên định khó phá: “Đây là lúc nào rồi, các người còn có tâm trạng xem náo nhiệt? Vào thời khắc quan trọng thế này, các người đều cẩn trọng từ lời nói đến cử chỉ cho
ta!”
Y vừa dứt lời, Linh Sa, Mộc Phỉ và Lam Không đều nhìn nhau, nét mặt hơi xấu hổ.
Thành công quét sạch lòng hiếu kỳ quá mức dồi dào của ba kẻ kia, Bán Hạ
nghiến răng, sau một lúc lâu mới buông ra, nỗi đau thoáng qua đáy mắt
trong tích tắc, thậm chí trong cả hơi thở cũng ẩn hiện nỗi chua sót chẹn ngang yết hầu, ngữ điệu của y càng kiên định hơn lúc nãy: “Các đệ đều
biết, chuyện tối nay chỉ cho phép thành công không được phép thất bại,
ngồi yên ở đây chờ tin tức của Phong Cẩm và Bạch Liêm cho ta!”
******
Nhận được tin từ Vân Trạch, Hạo Thiên thong thả dạo bước trong Cửu Tiêu điện, lòng thầm nghĩ đối sách.
Theo lời Vân Trạch nguyên quân, nước Vong Xuyên của dòng Tam Đồ dường như
không thể xóa hết những chuyện cũ, Bình Sinh vẫn thường nhớ lại chút
chuyện vặt… Tuy chỉ là chuyện vặt, nhưng cũng không thể xem thường. Bình Sinh rất thông minh, không phải là người dễ lừa gạt, một khi hắn phát
hiện ra dấu vết, chỉ e mọi chuyện sẽ hỏng hết.
Bây giờ chỉ đành xuống tay từ chỗ tiểu tước nhi kia!
Thoáng sầu muộn, Hạo Thiên lơ đãng nhìn những bức tượng các vị thần khai thiên lập địa thờ trong Cửu Tiêu điện, y bỗng cảm thấy mình có hơi tàn nhẫn.
Tính ra, tiểu tước nhi kia cũng không phạm phải tội ác tày trời, dùng
biện pháp như thế tra tấn con bé, đến cả y cũng thấy không nỡ xuống tay. Giờ phút này, giống như có một thứ sắc bén đang mài mòn cõi lòng y, ban đầu chỉ là một cái hố cạn rồi dần biến thành vực sâu, cho đến khi gần
như bào mòn cả trái tim y.
Nếu vẫn có thể bình an vô
sự thì y cũng sẵn sàng để tiểu tước nhi ở cạnh Bình Sinh, nhưng y còn
cách nào khác sao? Trái tim Bình Sinh đang ở trong cơ thể nó, để quá lâu sẽ xảy ra chuyện! Cuối cùng, không phải nó chết thì chính là Bình Sinh
tiêu vong, chỉ có thể giữ tính mạng của một trong hai người!
Là huynh trưởng của Bình Sinh, dù thế nào y cũng không mong thấy Bình Sinh xảy ra chuyện!
Chỉ đành hy sinh tiểu tước nhi kia, dù sao con bé có thể tu thành hình
người và đi đến ngày hôm nay cũng là nhờ Bình Sinh, tạm thời cứ xem như
con bé là vật tế trời vậy…
Nhưng chưa chờ Hạo Thiên
cân nhắc xong, cửa Cửu Tiêu điện đã bị một luồng kình phong đánh bật ra. Đứng trước cửa, chính là Bình Sinh nghiêm trang, lạnh lẽo.
Giờ khắc này, đôi môi mỏng của hắn khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt nhếch lên
kia rất băng giá, ánh mắt của hắn tựa như một mũi tên sắc nhọn khiến
người ta không rét mà run.
Mắt hơi nheo, nụ cười biến mất trên khuôn mặt tuấn tú, không khí tỏa ra quanh thân chợt biến mất, thần sắc đáng sợ như ác quỷ.
Hạo Thiên kinh ngạc xoay người lại, Hạo Thiên vẫn đang thấy lạ thì Bình
Sinh sắc mặt khó coi đã xòe bàn tay, thả Thiên Sắc từ trong chiếc nhẫn
Càn Khôn Nhật Nguyệt ra. Thiên Sắc nằm sấp trên mặt đất, một vệt máu còn sót lại trên môi, lòng Hạo Thiên trĩu nặng, sắc mặt thay đổi trong tích tắc.
Tình cảnh này, chẳng lẽ Bình Sinh đã phát hiện ra điều gì?
Vì không quá rõ ràng Bình Sinh đã biết đến đâu, Hạo Thiên bắt đầu lo sợ bất an.
Thấy Hạo Thiên biến sắc, Bình Sinh cũng hiểu được phần nào.
Nhướng mày, Bình Sinh không còn vẻ lạnh nhạt ngày thường nữa, ngẩng đầu lên,
trong đôi mắt thâm sâu bùng cháy một ngọn lửa thiêu đốt Hạo Thiên, hắn
chỉ vào Thiên Sắc, nhấn từng chữ yêu cầu Hạo Thiên: “Lập tức giải pháp
thuật huynh thi triển trên người con bé!”
“Đệ hùng
hùng hổ hổ như vậy, làm ta tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm…” Hạo Thiên trấn tĩnh lại, thu hết vẻ lo lắng, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra:
“Hóa ra chỉ là một chuyện nhỏ xíu, đáng để đệ nổi nóng vậy sao? Cẩn thận kẻo đệ lại phát bệnh đấy.”
“Hóa ra, theo ý của
huynh, tra tấn tiểu tước nhi chỉ là chuyện nhỏ thôi ư.” Dừng một lát,
Bình Sinh mở miệng lần nữa, giọng nói không lớn không nhỏ, ngữ điệu chậm rãi, nhẹ nhàng, cực kỳ thong thả nhưng từng chữ lọt vào tai người khác
như được nghiến ra từ kẽ răng: “Nếu là chuyện nhỏ thì huynh giải pháp
thuật trên người con bé đi, phải bỏ cả xiềng xích trên tay chân con bé,
sau đó…” Hắn dừng một lát, vẫn bình thản lạnh lùng, từng lời hắn thốt ra sắc bén như mũi dao nhắm vào điểm yếu của Hạo Thiên: “Sau đó, huynh
cũng cho đệ một lý do đủ thuyết phục cho chuyện này!”
Nhìn Thiên Sắc nằm sấp trên đất, Hạo Thiên cười lắc đầu, hơi nhướng mày, một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt: “Pháp thuật và xiềng
xích trên người nó, ta không giải!” Hạo Thiên từ chối thẳng thừng,
nhướng đôi mày kiếm lần nữa, nở một nụ cười như có như không mang theo
hơi lạnh: “Hơn nữa, ta cũng không có lý do gì đủ để thuyết phục đệ, giờ
đệ muốn sao? Muốn trở mặt với ta à?”
“Được thôi!”
Từng cử chỉ đều ẩn hiện sự lạnh lùng vô hạn, trầm lắng vô biên, đến nụ
cười cũng như băng giá, giống như hơi lạnh tỏa ra từ miệng giếng cổ gợn
sóng dưới ánh trăng, thấu hồn buốt cốt: “Huynh không giải, đệ giải!”
Dứt lời, hắn vươn tay phải ra, dùng tay trái xẹt qua cổ tay, trong tích tắc máu tươi trào ra.
Từng giọt, từng giọt máu nhỏ lên trên người Thiên Sắc!
Hết chương 82