Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Lúc Thanh Huyền và Thiên Sắc về đến Ninh An vương phủ, ngoài cửa đã vang lên tiếng chiêng trống và pháo nổ rộn ràng, Triệu Thịnh cưỡi một con tuấn mã, bên cạnh là kiệu hoa tám người khiêng của Tố Bạch.
Thừa lúc này, Thiên Sắc và Thanh Huyền dùng phép thuật, biến thành Dụ Lan và Cứ Phong.00
Đây là lần đầu tiên Thanh Huyền dùng thuật biến hình, tuy rằng cảm giác rất lạ lẫm nhưng cũng có chút không tự nhiên. Dù sao, kiểu cách của hắn khác xa Cứ Phong, giờ chẳng có thời gian chuẩn bị, muốn giống như đúc thật sự rất khó. Nhưng cũng may thường ngày, Cứ Phong vô cùng lạnh lùng chẳng thèm bận tâm tới ai nên hắn không lo lắng sẽ bị người khác nhận ra, chỉ cần ít nói một chút là được. Hơn nữa, lúc nhìn thấy Thiên Sắc biến thành Dụ Lan ngồi kế bên, hắn đột nhiên cảm thấy chút mất tự nhiên này chẳng có vấn đề gì.
Thiên Sắc bây giờ biến thành Dụ Lan, ngồi trên hỉ đường, là chủ hôn cho Triệu Thịnh và Tố Bạch. Y phục của công chúa kết hợp với khăn quàng và cửu địch quan, dù không xinh đẹp bằng y phục màu đỏ vẫn mặc nhưng vẫn cực kỳ hợp với nàng. Tuy mang dáng vẻ của Dụ Lan nhưng không hề biếng nhác tùy tiện, nét mặt điềm đạm, hơi lạnh lùng lại nghiêm túc. Trong mắt nàng, hôn lễ này là của một cặp đôi lưỡng tình tương duyệt nên phải cực kỳ cẩn thận, không thể xem như trò đùa.
*Cửu địch quan: một loại nón dành riêng cho phi tử, thái tử phi, vương phi và công chúa.
Nhìn Triệu Thịnh mặc lễ phục, cầm một đầu dải lụa hỉ dẫn Tố Bạch chậm rãi đi tới, Thanh Huyền có thể cảm giác được con đường tương lai rộng mở của Triệu Thịnh, nếu là mấy ngày trước có lẽ hắn sẽ cực kỳ hâm mộ, nhưng hôm nay, trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh hắn nắm tay Thiên Sắc bước về phía trước trong hang động ẩm ướt tối tăm kia.
Không một lời dư thừa, cũng không cần phải tiếp xúc thân mật, chỉ siết chặt bàn tay nàng trong tay hắn, giống như trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực cũng mượn sự tương giao chặt chẽ giữa hai bàn tay rung động đến từng mạch máu. Khoảnh khắc ấy, hắn có thể cảm giác được sự bình yên của nàng, cứ như vậy dắt nhau qua cả đời cả kiếp, đời đời kiếp kiếp.
Nhưng ngay sau đó, thật đáng ghét, hắn nhìn thấy bóng dáng hai thầy trò Phong Cẩm và Tử Tô. Đặc biệt là Phong Cẩm, vóc dáng của y vốn cao ráo, lại thêm khí chất hơn người, hệt như hạc giữa bầy gà, cực kỳ nổi bật. Hơn nữa, ánh mắt hắn không hề nhìn Triệu Thịnh và Tố Bạch mà chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt người chủ hôn là Thiên Sắc trên hỉ đường.
Không phải đã cáo từ rồi sao, y còn mặt dày bám tới đây để làm gì?
Đúng là oan hồn không tan mà!
Trong lòng Thanh Huyền cực kỳ khó chịu, cố ý bước lên trước mặt Thiên Sắc, trước mắt bao người cũng không coi ai ra gì ghé sát tai nàng vô cùng thân thiết, vẻ mặt có chút mờ ám: “Sư phụ —” chưa nói được gì, thậm chí còn chưa nói tiếp, hắn đã vô cùng ngạc nhiên nhận ra một người trong đám đông.
Người đó chính là Bán Hạ đã biến mất từ lúc vào Âm ty!
Xem ra, đúng là cha con tình thâm, chắc hôm nay Bán Hạ sư bá đặc biệt đến dự lễ rồi. Có điều hôm ấy, sau khi đến Cửu Trọng Ngục đã xảy ra chuyện gì, sư bá và Bắc Âm Phong Đô đại đế đã giải quyết ân oán trong nhà như thế nào?
Đối với Bán Hạ, Thanh Huyền có rất nhiều câu hỏi, nhưng không hiểu vì sao hắn phát hiện hôm nay ánh mắt Bán Hạ rất kỳ lạ, đầu tiên là nhìn Thiên Sắc chằm chằm không chớp mắt, sau đó quay ngược lại nhìn Phong Cẩm. Phong Cẩm nhanh chóng phát hiện ra Bán Hạ nhưng không ai thèm chào hỏi, chỉ thản nhiên nhìn nhau. Chỉ trong chớp mắt, không khí náo nhiệt và ồn ào xung quanh bị ánh mắt lạnh lẽo, ngạo nghễ của họ đánh bạt đi, cả hai đối mặt nhau trong im lặng càng khiến không khí cực kỳ khác thường.
Đang muốn nhắc nhở Thiên Sắc để ý cảnh tượng kỳ lạ này, nhưng Thanh Huyền chưa kịp mở miệng Thiên Sắc đã thông minh hiểu tất cả.”Đừng xen vào việc của người khác.” Nàng bình thản hạ thấp giọng, thoáng cúi mặt, nét mặt không hề thay đổi hệt như gió thoảng mây trôi: “Đợi buổi lễ kết thúc, chúng ta lập tức trở về Yên sơn.”
Mấy chữ “Trở về Yên sơn” gần như một lời hứa ngầm, Thanh Huyền cũng ngầm hiểu bèn cười cười, cảm thấy hồ hởi trong lòng. Lùi lại vài bước bước, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thiên Sắc, đóng trọn vai của mình.
Giằng co một lúc, ngay lúc Triệu Thịnh và Tố Bạch bái thiên địa, Bán Hạ đột nhiên biến mất nhanh chóng trong đám đông. Mà dường như Phong Cẩm cũng nhận ra hành động kỳ lạ của Bán Hạ là gì, lập tức đuổi theo, mất hút trong đám người bên dưới.
Sau khi Triệu Thịnh và Tố Bạch bái thiên địa, theo quy củ, Tố Bạch xem như chính thức bước vào Ninh An vương phủ. Mà Ninh An vương phủ vốn là hoàng thân quốc thích, Tố Bạch chỉ là một bé gái mồ côi thân phận thấp kém nên phải đích thân dập đầu kính trà, tạ ơn trời. Nhưng Ninh An Vương gia sớm hoăng thệ, Vương phi là góa phụ không thích hợp với nghi thức như vậy, cho nên, “thân là Cửu công chúa” Thiên Sắc liền nhận trà của Tố Bạch, ý tứ uống một ngụm rồi sau đó cho kết thúc buổi lễ.
Thấy một đám người vây quanh Triệu Thịnh và Tố Bạch đưa về tân phòng, Thanh Huyền vốn ngứa ngáy định chạy sang trêu chọc Triệu Thịnh phá động phòng, nhưng nghĩ đến chuyện trở về Yên sơn nên chẳng làm gì cả.
“Sư phụ, chúng ta thu dọn hành trang trở về —” hắn lơ đãng quay đầu, chưa nói hết câu chợt phát hiện bộ dạng khác thường của Thiên Sắc!
Nàng gần như ngồi liệt trên ghế, hai tay siết chặt tay vịn, mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi khép ửng đỏ, viền mắt ướt nước, ánh mắt mang theo sự quyến rũ dần lan khắp đáy mắt lạnh lùng, hai gò má ửng đỏ khác thường giống như đóa mẫu đơn nở rộ chờ người tới hái.
“Sư phụ?!” Thanh Huyền bị bộ dạng này của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng đưa tay đỡ nhưng vừa chạm vào cánh tay đã phát hiện ra người nàng nóng bừng một cách kỳ lạ, ngay cả hơi thở phả ra cũng rất nóng!”Người làm sao vậy?!” Thấy nàng tựa như không còn sức lực, chỉ có thể ngồi dựa vào ghế, Thanh Huyền càng sốt ruột.
Đúng lúc hắn hoảng hốt không suy nghĩ được gì, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói đạm mạc: “Muội ấy say.” Rồi sau đó bất thình lình một bóng người đỡ Thiên Sắc dậy, đẩy thẳng nàng vào lòng Thanh Huyền.
“Hả? !” Thanh Huyền nhìn kỹ mới phát hiện người đó chính là Bán Hạ vừa biến mất. Hắn ngạc nhiên, đưa tay ôm Thiên Sắc theo bản năng, có điều không hiểu nên không thể giải thích những lời của Bán Hạ.
Say?!
Sao sư phụ có thể say?
Trong lòng đã có chút nghi ngờ, nhưng chưa đợi hắn hỏi nguyên nhân, Bán Hạ đã thản nhiên mở miệng: “Thanh Huyền, đưa muội ấy về phòng nghỉ ngơi, chăm sóc cẩn thận.”
Những lời này vừa nghe qua tựa như rất bình thường, như là Thiên Sắc thật sự say rượu cần phải nghỉ ngơi. Tuy rằng trong lòng Thanh Huyền nghi ngờ, nhưng nhận ra Thiên Sắc dựa vào lòng hắn, người nóng bừng không hề giảm bớt nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ “dạ” một tiếng rồi đỡ Thiên Sắc về phòng.
Đi được vài bước, hắn lại ngạc nhiên phát hiện dường như Thiên Sắc thật sự say, ngay cả bước chân cũng loạng choạng, lúc này hắn cũng chẳng bận tâm nhiều bèn ôm lấy nàng.
Thấy thị nữ dẫn Thanh Huyền đang ôm Thiên Sắc về tẩm phòng, nét mặt Bán Hạ lạnh nhạt, cầm chén trà Thiên Sắc mới vừa uống, nhìn bóng mình trên mặt nước còn sót lại trong chén, khẽ lắc lắc cực kỳ mơ hồ, đột nhiên đôi mắt y nhíu lại, bàn tay siết chặt, bóp nát chén trà!
“Ngươi cho muội ấy uống cái gì?!”
Phía sau vang lên tiếng chất vấn sắc bén, không cần nói cũng biết là Phong Cẩm.
Bán Hạ xoay người, liếc nhìn Phong Cẩm, thấy sự túc giận khó che giấu trên khuôn mặt y, bèn nhếch môi coi như một nụ cười nhạt, đôi mắt trở nên phức tạp khó đoán, y rũ mắt che cơn lốc xoáy nơi đáy mắt: “Một giọt máu mà thôi.” Bán Hạ trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, vô cùng thản nhiên chẳng thèm che giấu, lúc xòe tay ra những mảnh vụn của chén trà rơi loạt xoạt trên tấm thảm đỏ, hai màu sắc đỏ và trắng cực kỳ nổi bật.
Đúng vậy, lúc Tố Bạch kính trà cho Thiên Sắc, trong chén trà đã thêm vào một thứ không thích hợp. Đó là một giọt máu Bán Hạ lén lấy của Thanh Huyền lúc đưa hắn từ Âm ty trở về!
Vừa nghe mấy chữ này, Phong Cẩm vô cùng chấn động, sắc mặt cũng ngày càng khó coi!
“Ngươi biết rõ nếu muội ấy ăn phải đồ tanh tính tình sẽ nổi loạn, vậy mà ngươi —” chỉ trong chớp mắt, y tức giận cắn răng, lửa giận bừng bừng trong lồng ngực muốn trào ra ngoài nhưng không biết phải trút ra như thế nào, chỉ có thể cố gắng nén xuống, chịu đựng, lên tiếng trách cứ.
Bán Hạ lơ đễnh mỉm cười nhẹ nhàng, hàng lông mi dài trùm lên bóng mắt, nét mặt thâm sâu, bộ dạng đầy châm biếm: “Ngày đó ở bên bờ suối, chẳng phải chưởng giáo sư huynh cũng biết rõ điều này sao, vậy mà còn cho Thiên Sắc uống máu của mình?!” Y nói rất nhẹ nhàng đơn giản nhưng cực kỳ sắc bén, cuối cùng y nhạo báng hừ một tiếng, đôi mày nhíu lại như chế giễu. Lạnh lùng, tràn đầy khinh thường, nói hết mọi nguyên nhân thật rõ ràng: “Nếu không phải như vậy, sao Bạch Liêm lại hiểu lầm Thiên Sắc và ngươi thực sự có quan hệ vợ chồng, chán nản ôm đau thương trở về Cửu Trọng Ngục?”
Phong Cẩm không ngờ tâm tư và tính toán của mình ngày đó lại bị Bán Hạ nhìn thấu, chợt nhíu mày trán nhăn lại: “Ngươi —” y muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, chỉ có thể thở dài, ánh mắt lảng tránh coi như cam chịu.
“Xem ra ta cũng không nói gì sai.” Bán Hạ xoay người liếc Phong Cẩm, mày nhướn lên, giọng vẫn trầm thấp, nhưng đôi mắt đen cực kỳ sắc bén làm cho người ta không thể thở nổi: “Hôm nay, cho dù Thiên Sắc nổi loạn cũng không có gì nghiêm trọng, Thanh Huyền là vị hôn phu tương lai của muội ấy nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận, không phiền đến chưởng giáo sư huynh phải bận tâm.”
Nói xong, y liền bỏ đi, chỉ còn lại một mình Phong Cẩm đứng lặng thật lâu trên hỉ đường phủ kín vải đỏ kia, giống như đối mặt với một kết cục khó khăn, không thể cứu vãn.
******
Khi thị nữ dẫn hai người đến tẩm phòng, Thanh Huyền mới nhận ra một vấn đề quan trọng.
Bây giờ hắn mang khuôn mặt của Cứ Phong, Thiên sắc là Dụ Lan, đương nhiên thị nữ dẫn họ về viện riêng dành cho Dụ Lan và Cứ Phong.
Xưa nay, Dụ Lan không bao giờ để bản thân phải thiệt thòi, ăn mặc chi tiêu luôn là thứ tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng chọn thân phận “Cửu công chúa”. Bởi vậy, tẩm phòng Triệu Thịnh chuẩn bị cho nàng cực kỳ xa hoa.
Vì Dụ Lan và Cứ Phong không thích thị nữ hầu hạ theo quy củ, nên sau khi dẫn Thanh Huyền đến cửa tẩm phòng liền lặng lẽ lui xuống. Thanh Huyền đặt Thiên Sắc lên giường, thấy hai má nàng đỏ ửng như đóa tường vi nở rộ, ngay cả đôi môi cũng đỏ thắm ướt át, mê hoặc lòng người khiến thân người đã nóng lại càng nóng hơn.
Thanh Huyền đưa tay chạm lên trán nàng, lòng đầy thắc mắc không hiểu vì sao người nàng ngày càng nóng.
Nếu sư phụ thật sự say thì bí ẩn duy nhất là chén trà Tố Bạch vừa dâng lên. Nhưng đó rõ ràng là trà, không phải rượu, mà dù là rượu thật thì hắn ở với sư phụ bao năm tuy chưa từng thấy người uống rượu, nhưng Lam Không và Mộc Phỉ từng nói tửu lượng của sư phụ không tệ, có thể nói là “ngàn chén không say”, sao chỉ uống một ngụm đã say mềm như thế này?
Vậy rốt cuộc chén trà kia có bí ẩn gì?
Đúng lúc hắn trăm mối không thể giải thì Thiên Sắc đang mê man chợt mở mắt ra, trong đôi mắt mơ màng phản chiếu bóng dáng của hắn, dường như bị khó chịu vì sức nóng lan tỏa khắp người, nàng khẽ rên lên rồi nhắm mắt lại.
Có lẽ không thể khống chế thần trí, pháp thuật của nàng không còn hiệu lực, cả hai đều trở về hình dáng của mình.
Chỉ vì một tiếng rên khẽ này, trái tim Thanh Huyền chợt nảy mạnh lên, giống như tiếng lòng bị một bàn tay vô hình phớt qua, thổi bùng lên ngọn lửa, cổ họng khô nóng như bị thiêu đốt. Hắn do dự lén lút nhìn Thiên Sắc, theo mùi hương ngào ngạt đến dung nhan như nước rồi chậm rãi xuống dưới —
Càng đi xuống, hắn càng cảm thấy không thể khống chế bản thân suy nghĩ miên man, ngay cả trước đây những thứ này đã khiến hắn phải mộng xuân, bây giờ lại rõ ràng trước mắt, nhất là đã đoán được tình cảm lưu luyến của hai bên, từng chi tiết đều giống như đã thực sự trải qua, làm hắn cảm thấy viên mãn không thể tự chủ!
Lén lút nuốt nước miếng, ánh mắt hắn dừng lại ở khuôn ngực khẽ phập phồng của nàng, sau đó lặng lẽ chuyển đến bên hông. Khoảnh khắc đó, trái tim hắn ngứa ngáy khôg chịu nổi, bàn tay muốn vươn theo ánh mắt tháo thắt lưng, cởi y phục của nàng —
Không biết vì sao bản thân lại bắt đầu nảy sinh ý niệm như vậy trong đầu, Thanh Huyền nhanh chóng ngắt dòng suy nghĩ, ra sức phỉ nhổ mình. Bây giờ sư phụ mê man không rõ nguyên nhân, đầu óc không minh mẫn, không biết có nguy hiểm gì không, bản thân không nghĩ đến việc chăm sóc người thật tốt ngược lại còn nghĩ đến chuyện dơ bẩn như thế này, đúng là không nên chút nào!
Ép bản thân nhắm mắt lại, hắn buộc mình không được nhìn nàng, lúc này mới phát hiện vừa rồi vội vàng vào phòng, sơ ý quên đóng cửa.
Nghiêng người bước xuống giường, hắn bước lên đóng cửa lại, nhưng ngay lúc xoay người lại, hắn đờ người há hốc miệng!
Thiên Sắc ngồi trên giường, mái tóc hơi rối, khuôn mặt đã hết đỏ, dường như đầu óc đã tỉnh táo lại. Thấy Thanh Huyền xoay người lại, nàng nhướng mày nhẹ nhàng mỉm cười, trên gương mặt trắng nõn như ngọc không hề son phấn lại ẩn hiện chút hồng hào, giống như thoa một lớp son mỏng, khi khẽ mỉm cười liền trở nên quyến rũ mê hoặc lòng người khiến người ta không thể chống đỡ nổi.
Nhưng điều khiến Thanh Huyền đờ người ra không phải thứ này mà là — nàng lại tự tháo thắt lưng, cởi y phục của mình!
“Sư phụ?!” Thanh Huyền như không thể tin nổi vào mắt mình, vì kinh ngạc nên đầu óc trống rỗng, chỉ có thể thốt lên ngập ngừng: “Sư phụ… Người, người đang làm gì vậy?”
“Mới vừa rồi không phải ngươi muốn cởi y phục của ta sao?” Ngước mắt lên nhìn Thanh Huyền đang ngây ra như phỗng, Thiên Sắc cởi chiếc áo cuối cùng trên người ra nhẹ nhàng ném xuống dưới giường, đôi mắt mang theo sự thấu hiểu, giống như hành động này là đáp ứng tâm nguyện của hắn. Sau khi đóng cửa phòng, ánh sáng có vẻ tối hơn, phía sau tấm màn che kia, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết càng nổi bật lên giữa chăn gấm: “Không cần ngươi ra tay, ta sẽ tự cởi.”
“Người… Ta…” Cũng không biết là vì nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt nhất thời bị kích thích, hay là do tâm sự bị vạch trần nên có chút xấu hổ, tóm lại, mặt Thanh Huyền đỏ lên, lắp bắp rồi lại ngập ngừng nói không nên lời, một lúc sau cũng không nói được gì, chỉ có thể đứng yên nhìn nàng.
Đúng vậy, tuy rằng ngây người nhìn nàng nhưng đầu óc của hắn rất tỉnh táo, không bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, càng nhìn càng thấy nàng bất thường nhưng không thể nói rõ ra được.”Sư phụ, rốt cuộc là người có biết mình đang làm gì không?” Khẽ nhíu mày, hắn bước lên, dù không biết bản thân có thể tự chủ được hay không nhưng vẫn kéo một tấm chăn gấm, không hề thanh minh chỉ quấn thật kín thân thể nàng, che hết cảnh xuân kia lại.
“Không phải suốt ngày ngươi làm ầm lên nói là phải làm tiểu lang quân của ta sao?” Tuy bị tấm chăn gấm quấn chặt nhưng Thiên Sắc lại ngả người tựa vào lòng Thanh Huyền, đôi hàng mi khẽ chớp, biểu cảm bạo dạn lại có chút quyến rũ: “Sao bây giờ ngươi lại bày đặt ngại ngùng khác hẳn như thế?” Vừa oán trách, nàng vừa vươn một cánh tay trong tấm chăn gấm ra ôm lấy cổ Thanh Huyền.
Vừa nghe ba chữ “Tiểu lang quân”, Thanh Huyền xưa nay da mặt dày như thế cũng không biết nên trả lời như thế nào, nhìn cánh tay trắng trẻo nõn nà quấn quanh mình, lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn, thật sự là đón nhận thì không phải đẩy ra lại không được, đúng kiểu “ngại ngùng khác hẳn”.
“Sư phụ, đừng, đừng như vậy…” Xưa nay, hắn cực kỳ hâm mộ Dụ Lan luôn chủ động với Cứ Phong, nhưng bây giờ đối mặt với sự kỳ lạ của Thiên sắc, hắn không thể thích nghi được.
Nếu không phải luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời khỏi nửa bước, Thanh Huyền thực sự nghi ngờ người con gái trước mắt này vốn không phải là Thiên Sắc.
Xưa nay nàng luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc, dù đôi lúc vô tình dịu dàng cũng không đến mức phóng túng như bây giờ!
Không thể kháng cự, theo cánh tay vươn lên, còn có thân thể của nàng, hai má của nàng. Cách lớp áo quần, mặt của nàng nhẹ nhàng cọ trước ngực hắn, nghe thấy trái tim trong lồng ngực đập ngày càng nhanh, nàng ngước mặt lên, mỉm cười rồi lại cúi đầu, dường như rất thích thú, cả người giống như rắn dính sát vào người hắn. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra bên tai hắn, như làn gió thơm nhẹ nhàng thổi vào tận xương tủy, hút mất hồn người khác: “Thanh Huyền, chàng thật sự thích ta sao?”
Theo câu hỏi của nàng, cánh tay liền tách ra hai bên ngăn ý đồ né tránh của hắn, rồi hôn lên không chút chần chừ.
Thân thể cứng đờ trong phút chốc, Thanh Huyền chưa kịp trả lời hay xác nhận câu hỏi kia đã bị nàng hôn lên môi.
Nụ hôn này hoàn toàn khác biệt nụ hôn trong miếu Nguyệt lão, khi chạm vào đôi môi nóng bỏng đó, lý trí của hắn tựa như thành đồng sụp đổ ầm ầm, hoàn toàn đổ nát. Vội vã biến khách thành chủ, hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị đã cướp đoạt hơi thở của nàng, vội vàng hôn nàng, hơi thở hòa vào nhau mạnh mẽ như ngọn lửa, cắn nuốt, bao phủ, cuốn trôi tất cả vào bên trong, trái tim và lý trí trở nên hỗn loạn không thể khống chế được.
Tấm chăn gấm ngăn cách nàng và hắn dần tuột xuống, nhưng dường như chưa đủ sát khiến nàng càng khao khát nhiều hơn, càng muốn gần hơn nữa, bèn lần xuống cởi đai lưng của hắn.
Giữ lấy bàn tay chủ động của nàng, Thanh Huyền hôn xong lại lưu luyến không muốn rời khỏi môi nàng, có chút ảo não lại có chút kìm nén, nhắm mắt thở hổn hển giống như đang cố gắng nhấn chìm cảm giác xa lạ quét qua như thủy triều, giọng nói khàn khàn : “Sư phụ, chúng ta chưa thành thân…”
Thiên Sắc khẽ cười, chậm rãi lắc đầu, không biết định nói gì nhưng cuối cùng nàng chỉ im lặng, nhướn người về phía trước, áp môi lên ngăn hết những lời hắn sắp thốt ra.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt nàng, hắn không phải đệ tử mà là chàng trai yêu thương nàng chân thành bằng cả tấm lòng son. Trong lòng hắn, nàng cũng không phải sư phụ mà là người con gái hắn muốn nắm tay đời đời kiếp kiếp.
Cả hai đều tình ý tương thông, yêu thương say đắm thì còn gì có thể ngăn cản họ thuộc về nhau?
Cởi hết quần áo, chậm rãi nằm xuống giường, Thanh Huyền không kìm lòng được chậm rãi lướt bàn tay ấm áp và đôi mắt nóng bỏng của hắn qua gò má đỏ bừng như say của nàng, vuốt ve đôi mắt đang khép cùng từng tấc da thịt mềm mại, mỗi một đụng chạm càng khiến dục vọng của hắn trở nên bùng cháy, đang nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ nhỏ nhắn và bờ vai mịn của nàng đột nhiên hắn dừng lại.
“Thanh Huyền…” Nàng mở mắt ra, khẽ gọi tên hắn, thần kinh nhạy cảm chợt căng lên vì ngón tay đột nhiên dừng lại, nàng nhẹ nhàng thở dốc, yêu kiều như một đóa hoa nở rộ chỉ vì hắn.
Hắn cúi đầu xuống, dùng đôi môi thay thế bàn tay nhẹ nhàng phủ lên, cực kỳ cẩn thận, giống như lo lắng mình chạm vào sẽ khiến nàng đau. Người nàng khẽ run lên, cảm giác hơi thở nóng rực và nụ hôn nhè nhẹ của hắn dừng lại trên ngực khiến trái tim nàng ngứa ngáy, hai tay buộc phải đặt lên lưng hắn, muốn ngăn sự tra tấn ngọt ngào này. Khi chạm tay đến làn da trần của hắn, làn da nam tính nóng rực kề sát da thịt nàng, đôi bàn tay cứng cáp ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng đường nét cơ thể của hắn. Vòng tay ôm ấp này chỉ ôm một mình nàng, tuy từng được hắn ôm siết trong lòng nhiều lần nhưng hoàn toàn khác lần này, không hề có cản trở. Thì ra, lòng bàn tay hắn nóng như vậy, hệt như muốn thiêu cháy da thịt nàng, đôi môi hé ra cắn cắn xương quai xanh của nàng, sinh ra cảm giác hơi đau đớn.
Cảm giác được nàng đã sẵn sàng, hắn liền tiến vào, bất chợt cảm nhận được sự cứng ngắc và đau đớn của nàng.
Trong chớp mắt, hắn vui sướng không nói nên lời nhưng lại càng chua xót và đau lòng.
Đây thực sự là lần đầu tiên của nàng sao?
Nàng rõ ràng băng thanh ngọc khiết, lại vì những mục đích không rõ ràng của kẻ khác mà gánh trên người tai tiếng đáng khinh thường, ngay cả khi đối mặt với hắn cũng chưa từng giải thích, chỉ im lặng chịu đựng, tin tưởng cây ngay không sợ chết đứng.
Còn hắn, có tài cán gì và đã làm được gì cho nàng?
Điều hắn có thể làm là ôm chặt lấy nàng, nhập nàng vào trái tim, khắc sâu vào linh hồn, cho nàng hết tất cả, thực hiện lời thề nguyện đời đời kiếp kiếp.
Toàn thân Thiên Sắc mềm nhũn, không còn sức lức, chỉ có thể thở hổn hển đáp lại. Lên đến cao trào, nàng hé môi, như chịu đựng không nổi cắn lên bờ vai hắn.
Khi răng của nàng cắn lên da thịt hắn, cảm giác đau đớn kích thích hắn ôm nàng ngồi xuống, giọng nói như gió thoảng bên tai nàng, thốt nên lời hứa hẹn động trời: “Một ngày làm đồ đệ, đời đời làm chồng!” Giọng nói khàn khàn và nóng như lửa thiêu kia như tiến thẳng vào đốt cháy xương cốt nàng. Cơ thể nóng bừng của hắn như một cái kén ngăn chặn hết mọi sự nóng nảy và bất an ở bên ngoài.
Sau đó, hắn để nàng ngồi trên người hắn, cho nàng quyền chủ động cao cao tại thượng.
Nàng như bị xúc động, chống hai tay trước ngực hắn, mái tóc như thác nước không che được thân hình nhỏ nhắn của nàng cũng như của hắn. Nàng nằm xuống theo chuyển động của hắn, cảm giác được vật nóng rực ở sâu trong thân thể nàng khẽ ma sát, mỗi lần đụng chạm đều mang đến cảm giác rực rỡ như nở hoa.
Cảm giác vui sướng cô đọng dần lại, khi lên đến cao trào, nàng ngẩng đầu lên, hơi thở dồn dập, chỉ nghe “phạch” một tiếng, trên lưng nàng là một đôi cánh chim như lửa đỏ, mạnh mẽ hệt như ngọn lửa thiêu đốt. Thắt lưng mềm mại chủ động đón nhận hắn, vì sự vui sướng của hắn mà chôn vùi thật sâu, cùng dấn thân vào biển lửa rực cháy, thiêu đốt trong lửa tình dù phải cam lòng tan biến.
Tái sinh từ trong biển lửa, như chốn Niết Bàn…
Hết chương 63