Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Đây vốn là ngày vui của Ninh An Vương phủ, nhưng chuyện xui xẻo đột ngột xảy ra đã quét sạch tất cả không khí vui mừng này.
Kiệu hoa đưa tân nương đến gần Ninh An Vương phủ, lúc đó Triệu Thịnh đang ngồi trong thư phòng xem sách đột ngột ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải gã quản gia vội vã chạy đến báo tin phát hiện ra, chỉ e đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Vì việc này, nên đừng nói là không có một ai thèm quan tâm đến tân nương vừa được gả tới, mà đến cả Cửu Công chúa luôn được vây quanh cũng bị ném sang một bên, toàn bộ Ninh An Vương phủ rối như canh hẹ.
Đại phu, lương y nối đuôi nhau tới lui. Đút thuốc, châm cứu, ấn huyệt nhân trung, họ đã thử tất cả mọi cách nhưng tình hình Triệu Thịnh vẫn không khả quan, mạch đập càng ngày càng yếu, sắc mặt trắng bợt, thân thể lạnh lẽo dần. Đến cuối cùng các vị đại phu đều lắc đầu bó tay, họ bảo rằng “Bệnh cấp tính không thể chữa”, rồi động viên Ninh An Vương phi chuẩn bị áo liệm, sắp xếp sẵn linh đường, chuẩn bị hậu sự cho đứa con bảo bối độc nhất của bà.
Ninh An Vương phi bị dọa ngất ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại bà lập tức khóc chết đi sống lại.
Thật ra, Ninh An Vương phi biết rõ, mặc dù Triệu Thịnh không phải là con ruột của bà nhưng đó là bùa hộ mệnh của bà. Ngày xưa, khi Ninh An Vương Triệu Quyền còn sống từng bị thương ở chỗ hiểm trên sa trường, cho nên đã mắc phải chứng vô sinh, chữa hoài không hết. Ninh An Vương phi vô cùng thất vọng, bà đến biệt viện ở ngoại thành Ninh An ăn chay cầu phúc, không ngờ lúc nửa đêm chẳng biết ai đã bỏ lại một đứa bé trai trước cửa biệt viện. Ninh An Vương phi cho là ông trời thương xót nên đã phái Tống Tử nương nương (*) cho bà một đứa con làm chỗ dựa, nên bà nhặt đứa bé về, được sự chấp thuận của Ninh An Vương, bà che giấu sự thật và tuyên bố với bên ngoài đây là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra. Đứa bé trai đó chính là Triệu Thịnh! Sau đó, Triệu Quyền mất, vì không rõ chân tướng nên Triệu Thịnh đương nhiên kế thừa tất cả tước vị, thái ấp và bổng lộc của Ninh An Vương. Y không những thống trị thành Ninh An ngăn nắp rõ ràng, mà đối xử với bà cũng rất khiêm nhường tôn kính, ngoan ngoãn phục tùng, chưa bao giờ có hành động cử chỉ ngỗ nghịch nào.
* Hay còn gọi là bà mụ, tống tử nghĩa là đưa con tới. Theo lưu truyền dân gian thì có 12 bà mụ chuyên lo chuyện sinh đẻ, ở một số vùng Châu Á có tín ngưỡng thờ cúng bà mụ, trong đó có Việt Nam.
Nhưng mà, giờ Triệu Thịnh thành thế này, bà phải làm sao đây?
Ninh An Vương phi khóc than cũng là lẽ thường tình, nhưng vào lúc đó lời đồn đãi bắt đầu tràn ngập thành Ninh An. Dân chúng đồn rằng, mấy hôm trước người chèo thuyền của Ninh An Vương phủ đi cùng với hai người vị khách lạ đã gặp phải thủy quỷ mặc áo đỏ trên sông An Trữ. Bây giờ, Ninh An tiểu vương gia lại mắc bệnh đột ngột đe dọa đến tính mạng, tất nhiên là vì Ninh An Vương phủ không đưa lễ vật đến sông An Trữ hiến tế cho thủy quỷ, cho nên thủy quỷ tức giận giáng kiếp nạn xuống.
Đương nhiên, trong số đó cũng có người nghi ngờ rằng người gặp chuyện bất trắc đáng lẽ phải là tân nương từ ngoài gả đến, sao giờ tự nhiên lại biến thành tân lang gặp tai nạn vậy?
Những lời đồn đại đều là truyền tới truyền lui rồi tam sao thất bản. Không bao lâu, chờ đến khi Thiên Sắc, Thanh Huyền và Tố Bạch chạy đến Ninh An Vương Phủ thì đã có một đám đông dân chúng tụ tập hóng chuyện ở trước cửa Ninh An Vương phủ, họ thì thầm nhỏ to, tranh cãi không ngớt, cho nên lời đồn đã mượn gió bẻ măng thành …
Mạng của tân nương quá mạnh, thủy quỷ không dám quấn lấy nàng cho nên đã hại tiểu vương gia, đây chính là truyền thuyết tân nương chưa gả vào nhà mà đã khắc chồng…
Cho nên trước khi vào trong Ninh An Vương phủ, Thanh Huyền cân nhắc rồi dứt khoát bảo Chu Ngưng dẫn Tố Bạch chờ ở ngoài Vương phủ, hắn và Thiên Sắc sẽ vào trước để quan sát tình hình, tránh tình trạng hoang mang bối rối xông thẳng vào dẫn đến đánh rắn động cỏ, vô cớ sẽ kéo cả Tố Bạch vào trong lời đồn.
Thị vệ của Ninh An Vương phủ nhận ra Thanh Huyền nên lập tức cản lại, nhưng Thiên Sắc đã muốn vào thì dễ như trở bàn tay. Nhưng, đến khi hai người bước vào phòng ngủ của Triệu Thịnh lập tức sửng sốt vì sắc mặt xám như tro của Triệu Thịnh nằm trên giường.
Việc Triệu Thịnh bất tỉnh nhân sự hấp hối, họ vốn tưởng rằng đó là kế hoạch của Triệu Thịnh, nhưng xem ra y đã xảy ra chuyện bất trắc thật.
“Ngươi là…” Tuy Ninh An Vương phi nhận ra Thanh Huyền nhưng Thiên Sắc rất lạ mặt, bà kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của hai người, đến cả tiếng khóc kinh thiên động địa cũng lập tức ngừng lại, bà vẫn đang kinh ngạc, sau một lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Dù sao Thiên Sắc cũng là người hiểu nhiều biết rộng, chỉ liếc mắt một cái đã biết nguyên nhân, nàng nhíu chặt mày, sóng mắt lay động, trong con ngươi sóng sánh một thứ gì đó, dường như nàng cảm thấy việc này cực kỳ đau đầu: “Ngươi có muốn cứu mạng y không?” Dừng một lát, nàng lẳng lặng khép mắt lại như đang suy tư điều gì. Một lúc lâu sau nàng mở mắt ra, con ngươi đen thăm thẳm không một chút gợn sóng, nhìn thẳng vào mắt Ninh An Vương phi, một tia sáng khó nhận ra lấp lóe trong ánh mắt: “Nếu muốn thì bảo những kẻ không phận sự rời khỏi đây, bao gồm cả ngươi nữa.”
Ninh An Vương phi chẳng biết vì hoảng sợ quá nên quay đơ ra hay là vì điều gì khác, trong chốc lát bà vẫn ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn. Trái lại, Cửu Công chúa nét mặt bình thản đứng một bên điều khiển tình thế, nàng cho Ninh An Vương phi và những kẻ bưng trà rót thuốc không liên quan tạm thời tránh đi. Cuối cùng, nàng nhíu mày, hờ hững hỏi một câu: “Ta là cô cô của y, không thể xem là người ngoài chứ.”
Khi nói những lời này, nàng không hề nhìn Thiên Sắc mà chằm chằm nhìn Thanh Huyền, một nét cười lạ lùng ngập tràn đáy mắt nàng, ánh mắt nóng như lửa bỏng, tựa như đang thiêu đốt từng tấc từng tấc cơ thể Thanh Huyền.
Thiên Sắc không đáp, chỉ quay đầu hờ hững nhìn nàng, sau đó dặn dò Thanh Huyền.
“Thanh Huyền, ngươi ra ngoài, bảo Chu Ngưng dẫn theo Tố Bạch vào từ cửa sau.”
Thanh Huyền gật đầu, trong giây phút bước qua cửa hắn bất giác đưa mắt quan sát vị Cửu Công chúa kia, hắn phát hiện đó là một nữ tử rất xinh đẹp, trông chưa đến hai mươi, đứng bên cạnh nàng là một thiếu niên đẹp trai thần thái kiêu căng, trầm lặng. Nhìn sơ qua, y còn chưa tới tuổi trưởng thành, nhưng ánh mắt ngạo nghễ, thờ ơ, lãnh đạm đó không hề tương xứng với lứa tuổi của mình.
Giây phút Thanh Huyền quan sát mỹ thiếu niên kia thì y cũng đang lẳng lặng quan sát Thanh Huyền. Tuy rằng ánh mắt kia vẫn ẩn chứa sự kiêu căng không ai bì nổi, nhưng xen lẫn trong đó là thái độ thù địch khó hiểu.
Thanh Huyền không thèm để ý, vội vàng bước ra ngoài làm chuyện mình cần làm. Khi hắn vừa bước ra khỏi cửa, Thiên Sắc và Cửu Công chúa đã dùng thuật “U Minh truyền âm” người phàm không nghe được để trò chuyện với nhau.
“Thiên Sắc, đã lâu không gặp.” Cửu Công chúa nở nụ cười dịu dàng, nhưng bên dưới thái độ ôn hòa là sự xảo quyệt không ai có thể nhận ra, từng lời như kim châm muối xát, khiêu khích người ta: “Năm xưa, ngươi hăng hái nhiệt huyết, cùng tình lang của ngươi quét sạch thiên quân vạn mã của Ma giới. Bây giờ tại sao một mình ngươi lại cô đơn chiếc bóng đến nhân gian xen vào chuyện của người khác, sắm vai Quan Thế Âm đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn vậy?
“Tình lang” mà nàng nhắc tới chính là Phong Cẩm, nàng ta không phải không biết Thiên Sắc đã đoạn tuyệt với Phong Cẩm. Những lời tưởng như vô tình mà hỏi nhưng cái giọng điệu kia chính là cố ý xát muối vào miệng vết thương của người khác.
“Dụ Lan, đã lâu không gặp.” Biểu cảm của Thiên Sắc vô cùng hờ hững, không thèm nhấc mắt một cái, giọng điệu đều đều không cảm xúc, thế nhưng Thiên Sắc đã âm thầm phản kích lại: “Bây giờ, ngươi càng lúc càng có khí thế của công chúa, thật chẳng biết rốt cuộc Công chúa nhân gian hay Công chúa yêu giới hợp khẩu vị của ngươi hơn?”
Qua từng lời đối chọi gay gắt có thể đoán được, hai người quen biết từ lâu, mà cái vị được gọi là Cửu Công chúa có lẽ đã chết từ lâu, sống nhờ trong cái xác ấy hiện nay chính là con gái của Yêu vương có tầm ảnh hưởng mạnh ở Yêu giới – Dụ Lan.
Còn thiếu niên đẹp trai đứng cạnh nàng, thân phận càng đặc biệt.
Cố nhân gặp lại đương nhiên phải ôn chuyện trước.
Dù Thiên Sắc đã nhận ra gốc gác của nàng, nhưng Dụ Lan cũng không hề cuống quýt, nàng khẽ cười: “Thiên Sắc, chi bằng ngươi cũng phát biểu cảm nghĩ xem, trở thành kẻ ngoại tộc trong yêu giới hay là trở thành kẻ ngoại tộc trong tiên giới thì vừa ý của ngươi hơn?”
Nhắc đến kẻ ngoại tộc, Thiên Sắc không thể không thừa nhận. Lúc trước nàng quả thật là một kẻ ngoại tộc trong yêu giới, nàng đã từ chối sự trọng dụng của yêu vương mà chỉ một lòng tu đạo thành tiên, chúng yêu nghĩ rằng nàng mơ mộng hão huyền. Thật không ngờ, trời xanh không phụ người có tâm, nàng đã thuận lợi bước vào Thần Tiêu phái bái Nam Cực Trường Sinh Đại đế làm thầy. Quyết chiến một trận với Ma giới, danh tiếng vang xa, sau đó nàng lại tu thành thượng tiên. Kỳ tích này dẫn đến có vô số kẻ trong tiên giới bắt đầu một lòng tu đạo thành tiên.
Hoa Vô Ngôn chính là ví dụ điển hình nhất.
Thiên Sắc lạnh lùng hừ, nét mặt lãnh đạm, điệu bộ thong dong bình thản, đôi mắt đen xa xăm nhìn vào một nơi bất định: “Hiện nay, ngươi trở thành tử hồn sống ký sinh trong thân thể người khác, thật uổng cho thân phận công chúa yêu giới. Ngươi theo y xuống nhân gian tìm một cái xác có thể nương tựa, uổng cho mấy ngàn năm đạo hạnh. Xem ra ngươi cũng xứng với danh hiệu kẻ ngoại tộc, không nên nhường qua nhường lại.”
Vừa dứt lời, Dụ Lan vẫn chưa kịp đáp trả thì ánh mắt của mỹ thiếu niên đứng bên cạnh đã ngày càng lạnh lẽo, rõ ràng y rất tức giận.
Đúng lúc này, Thanh Huyền dẫn Chu Ngưng và Tố Bạch vội vã từ hậu viện vương phủ bước vào. Vừa vào phòng ngủ của Triệu Thịnh, lập tức phát hiện bầu không khí kỳ lạ ở đây. Thanh Huyền không có thời gian tìm hiểu nguyên do, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Thiên Sắc, rất tự nhiên chăm chăm nhìn Cửu Công chúa và thiếu niên đẹp trai trước mặt giằng co trong lặng lẽ.
Có lẽ trên đường vào Ninh An Vương phủ đã được Thanh Huyền kể lại tình tình bên trong. Sau khi vào phòng ngủ, Tố Bạch không hoảng loạn quá, nàng chỉ cắn chặt môi lặng lẽ quan sát Triệu Thịnh nằm trên giường. Tố Bạch hít một hơi thật sâu, sau đó mới bước tới nhỏ giọng hỏi Thiên Sắc.
“Xin cô nương nói thật cho, còn cứu y được nữa không?”
Thiên Sắc không quanh co với nàng, cũng không trấn an, mà chỉ dùng giọng nói bình thản, nét mặt nghiêm trang, từng lời sắc như dao: “Nếu còn có thể cứu được y, ngươi có dám đánh cược bằng mạng sống của ngươi không?”
“Đương nhiên.” Tố Bạch trả lời chắc như đinh đóng cột. Nàng không biết mình có thể giúp gì, nhưng trong giây phút đó sự kiên cường được tôi luyện qua năm tháng như sống dậy, từ khóe mắt nét môi đều hiển hiện rõ nàng là một người ngoài nhu trong cương.
“Tốt.” Thiên Sắc khẽ gật đầu, dường như đã đoán chắc Tố Bạch sẽ trả lời như vậy. Thiên Sắc đưa mắt nhìn Triệu Thịnh, vẻ xa cách thoáng lướt qua ánh mắt, sau đó đôi con ngươi đen huyền lập tức quay về trạng thái bình thường như mặt hồ không gợn sóng: “Y đã bị quỷ sai bắt hồn, bây giờ có lẽ đã xuống U Minh Ti. Nếu có thể nhanh chóng mang hồn phách của y quay về đây thì sẽ cứu được. Nếu không chỉ còn cách lo hậu sự cho y.”
Tố Bạch ở bên này đang cố gắng tiêu hóa tin tức của Thiên Sắc thì mỹ thiếu niên đứng bên Dụ Lan liếc xéo mắt, hừ lạnh lùng: “Quỷ sai?” Tiếng cười lạnh đầy ý giễu cợt thoát ra khoải miệng, đồng thời cũng đêm hết sự bất mãn khó chịu nãy giờ thể hiện ra: “Hừ, quỷ sai chẳng qua là một đám chó trông cửa do lão già U Minh Ti Bắc Âm nuôi!”
Những lời này hơi kỳ quặc, theo lý mà nói U Minh Diêm quân Bạch Liêm tiếp quản U Minh Ti đã hơn ba ngàn năm nay, nhưng thiếu niên này không nhắc tới Bạch Liêm mà lại nhắc tới phụ thân Bạch Liêm là Bắc Âm Phong Đô Đại đế, điều này quả chứa rất nhiều huyền cơ.
“Cứ Phong, chú ý lời nói của chàng.” Khuôn mặt đang tươi cười của Dụ Lan lập tức xụ xuống, ý cảnh cáo trong biểu cảm và ngữ điệu nghiêm trang kia bộc lộ rất rõ ràng: “Chàng phải biết giữ mồm giữ miệng.”
Tiếc rằng, thiếu niên đẹp trai Cứ Phong không hề biết ơn: “Ta không thích giữ mồm giữ miệng đấy thì sao?” Hắn nhướng đôi mắt xếch liếc xéo Dụ Lan, rồi liếc qua Thanh Huyền, giọng điệu sặc mùi dấm: “Nếu điện hạ đã không vừa mắt thì đi tìm niềm vui mới đi!” Dứt lời, y giận dỗi quay đầu đi, không thèm để ý tới ai nữa.
Dụ Lan thấy bộ điệu bốc đồng của y, chỉ đành bó tay chẳng thể làm gì hơn.
Không thể không nói rằng, cơn ghen này quả thật rất quái đản. Thanh Huyền chỉ cảm thấy rằng mỹ thiếu niên có thái độ thù địch rất lạ lùng với mình. Tuy rằng y không thèm quan tâm, nhưng cũng có thể nhận ra, thiếu niên đẹp trai kia rất yêu Cửu Công chúa, những lời lẽ kiêu căng do được nuông chiều, hành vi giận dỗi la lối dường như là để giành lấy chút quan tâm.
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn đã được lĩnh giáo.
Có lẽ, hắn nên sử dụng thủ đoạn này với sư phụ, biết đâu sẽ có hiệu quả…
Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, Thiên Sắc bỗng cất tiếng: “Thanh Huyền, ngươi lập tức dẫn Tố Bạch đến miếu Thành Hoàng xuống U Minh Ti, đưa hồn phách của Triệu Thịnh về đây, ta ở đây canh giữ thân thể của y.”
Thanh Huyền không thể ngờ sư phụ lại giao một nhiệm vụ đầy thách thức cho hắn, nhất thời mừng rỡ. Nhưng hắn vẫn chưa kịp gật đầu, Dụ Lan đã kinh ngạc lên tiếng trước: “Ngươi bảo nàng ta đến Cửu Trọng Ngục?” Dụ Lan chỉ thẳng vào Tố Bạch, nét mặt rất lạ lùng, vừa như ngạc nhiên mà không hẳn là như vậy. Một lát sau, nàng mới lặng lẽ tiếp một câu: “Nàng này đang mang thai…”
“Cô bảo ta mang thai?” Ngay lập tức, Tố Bạch ngẩn ngơ, đôi tay bất giác ôm lấy bụng, đáy lòng vốn đang lạnh giá bất chợt dâng lên niềm vui bất tận.
Triệu Thịnh vẫn mong nàng mang thai, nhưng hai người thất vọng hết lần này tới lần khác, thật không ngờ vào giờ phút gần như tuyệt vọng nhất lại có, khóe mắt nàng cay cay.
Nàng vui mừng muốn khóc, nhưng sự thật chỉ rõ rằng nàng tuyệt đối không được xử sự theo cảm tính, bây giờ việc nàng phải làm chỉ được phép thành công không được phép thất bại, nếu không…
Cho dù phải bỏ mạng mình, ta cũng phải cứu sống thụ phân con!
“Phải, ta biết nàng đang mang thai.” Thiên Sắc bình thản đáp dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của nàng : “Chính vì thế, cho dù xuống U Minh Ti gặp phải chuyện ngoài dự tính, không thể mang hồn phách của Triệu Thịnh về thì U Minh Ti cũng không dám làm gì nàng.”
Dụ Lan cười kỳ quặc, dường như nàng hoàn toàn hiểu những điều Thiên Sắc đang suy tính. Dụ Lan nhìn thần thái kiên cường của Tố Bạch nhắc nhở: “Đừng trách ta không chỉ ngươi, đến chỗ đó, nhớ cho kỹ nói ít, khóc nhiều, giả vờ càng đáng thương thì càng tốt.”
Hết chương 48