Thanh Huyền dự định bỏ trốn.
Thực sự cậu không muốn ngồi chờ chết trong lo sợ thế này.
Trước kia lúc lưu lạc khắp nơi không có nhà để về, cậu từng đói đến lả người, vì thèm một cái đùi gà mà bị bọn buôn người bất lương lừa bắt đi. Lúc ấy, cậu bị nhốt chung với mười mấy đứa trẻ, có đứa kiên quyết không khuất phục bỏ ăn bỏ uống, có đứa luôn tìm cơ hội bỏ trốn, còn lại chỉ biết khóc sướt mướt. Chỉ có cậu, luôn ăn ngon ngủ ngon, giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng hết sức giữ gìn sức khỏe, lợi dụng cơ hội bảo vệ bản thân.
Những năm tháng lưu lạc giúp cậu hiểu sâu sắc việc quan sát sắc mặt và nhận thức thời thế. Hơn nữa, rơi vào tay bọn buôn người, một khi bỏ trốn thất bại thì hơn phân nửa sẽ bị chôn sống hoặc đánh chết. Cuối cùng, nhờ bộ dạng dễ nhìn lại biết nghe lời, cậu được công tử hàng đầu của viện kỹ nam mua, thành chân sai vặt trong kỹ viện.
Những năm tháng đó đã cho cậu thấy cuộc sống của những chàng trai bán thân nuôi miệng bi thảm và đau khổ tột cùng đến mức nào.
Hiện giờ tuy rằng cậu đi theo sư phụ được ăn ngon ngủ yên, không phải sống lưu lạc đầu đường xó chợ nữa, nhưng vậy không có nghĩa là cậu bằng lòng trở thành đồ chơi của sư phụ.
Thấy sư phụ dẫn đứa bé thiểu năng kia xuống dưới lầu, Thanh Huyền lập tức mở cửa sổ, tính kiếm nhành cây tụt xuống đất. Nhưng chân cậu vừa mới đặt lên cửa sổ, sau lưng, sư phụ đã bước vào.
“Thanh Huyền, ngươi lại muốn đi đâu?” Thiên Sắc để tiểu nhị của khách điếm đưa đứa bé về Triệu gia, không ngờ vừa vào phòng đã thấy cảnh tượng như vậy, hiểu ngay Thanh Huyền muốn làm gì, liền chau mày.
Việc Thanh Huyền lén lút bỏ trốn khỏi Đông Cực đã khiến nàng rất tức giận, vốn định bắt cậu trở về trừng phạt thật nặng.
Thậm chí còn nghĩ tới chuyện đánh gãy chân cậu, khóa xương tỳ bà bằng thiên tàm ti, nhốt luôn trên Yên sơn. Nhưng lúc nhìn thấy cậu đánh nhau với thụ yêu suýt mất mạng thì nàng không tức giận nổi nữa.
* Thiên tàm ti: Có thể hiểu là tơ trời.
“À, không, không phải, con đâu có đi đâu đâu!” Vừa nghe giọng sư phụ, Thanh Huyền giật mình vội vàng rút chân đặt trên cửa sổ xuống, vô cùng hận bản thân không thể chuồn êm nhanh chút nữa.”Con chỉ mở cửa sổ ngắm phong cảnh thôi.” Cậu cười xấu hổ, giả vờ quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng xoay người nhìn Thiên Sắc, nét mặt hơi sợ hãi.
“Ngắm đủ chưa?” Đôi mày nhíu chặt của Thiên Sắc giãn ra, không nhìn cậu nữa bước đến trước giường, dùng giọng ra lệnh cứng nhắc như từ xưa đến nay: “Lên giường với vi sư, cởi quần áo ra.”
Nàng vừa dứt lời, quay đầu đi đã nghe tiếng Thanh Huyền quỳ rạp xuống.
“Sư phụ!” Cậu sợ tới mức mặt mày xanh ngắt, dập đầu xuống đất rầm rầm, khuôn mặt đầy tuyệt vọng: “Người nhìn xem con còn chưa dậy thì hoàn toàn nữa, xin người nể tình tha cho con!”
Thiên Sắc vốn đang quay lưng về phía cậu, nghe nói vậy chỉ thong thả xoay người lại, đang định nói gì đó lại thấy Thanh Huyền vẫn dập đầu không ngừng, vừa dập vừa nói: “Sư phụ, Thanh Huyền cảm kích đại ân đại đức của người, cho dù kiếp sau làm trâu làm ngựa nhất định cũng sẽ báo đáp, có điều Thanh Huyền thật sự không muốn lấy thân báo đáp —”
“Lấy thân báo đáp?” Thiên Sắc nắm bắt ngay trọng điểm liền ngắt lời cậu, bất chợt không biết nên khóc hay cười. Còn Thanh Huyền sợ tới mức im bặt, không dám nói tiếp.
Lúc này là thời điểm tốt nhất để hóa giải hiểu lầm nhưng nàng lại cố ý nghiêm mặt, giống như chậm rãi suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mặt không đổi sắc thản nhiên trả lời: “Ngươi mới mười sáu tuổi, dù muốn dùng thân báo đáp cũng còn non lắm. Đã như vậy thì cứ chờ ngươi dậy thì hoàn toàn rồi nói tiếp.”
Nói xong, nàng chậm rãi bước từng bước, nét mặt vẫn bình thản không chút thay đổi lại càng dọa người, nhất là đôi mắt trong veo lạnh lẽo như nước hồ thu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Huyền chằm chằm.
Nàng cũng biết các sư huynh sư đệ của mình hay trêu chọc quá trớn trước mặt Thanh Huyền, hay nói chuyện hoang đường trên trời dưới đất với đồ đệ mình, có điều nàng không ngờ chỉ mấy câu nói đùa lại khiến Thanh Huyền có phản ứng mạnh mẽ như thế.
“Người, người, người đừng lại đây!” Nghe sư phụ nói thẳng thắn ý đồ quấy rối của mình không hề che giấu, bây giờ lại chậm rãi bước từng bước lại gần, Thanh Huyền xanh mét mặt ép người sát tường, bàn tay giấu sau lưng, chân run lẩy bẩy, nhưng vẫn mạnh miệng kiên quyết không khuất phục: “Có chết con cũng không ngủ với người!”
“Ai muốn ngủ với ngươi?” Cuối cùng, Thiên Sắc cũng bị cậu làm cho bật cười, nhưng nét mặt nàng không cười, chỉ có đôi mày khẽ cong lên, nửa đùa nửa thật nhìn cậu: “Thanh Huyền, rốt cuộc trong đầu ngươi đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Chẳng qua vi sư muốn bôi thuốc cho ngươi thôi mà.”
“Bôi thuốc ?!” Đầu óc Thanh Huyền tạm dừng lại, đột nhiên ý thức được mình nghĩ sai, gương mặt đẹp đẽ chợt đỏ ửng ngượng ngùng ngó lên trời! Do dự một lúc, thấy Thiên Sắc lấy thuốc trong ống tay áo ra, chân của cậu đã tự bước qua giường nhưng miệng vẫn nghi ngờ hỏi lại: “Sư phụ, thật sự chỉ bôi thuốc thôi đúng không?!”
Thiên Sắc rũ mắt không nhìn cậu: “Tuy rằng ta mang ngươi đến Đông Cực, nhưng ngươi rốt cục cũng chỉ là xác phàm, từ nhỏ đã không được chăm dưỡng cho đàng hoàng, bây giờ lưng bị thương còn cõng đứa bé ngốc nghếch kia đi xa như vậy. Nếu không bôi thuốc, chỉ sợ để lại di chứng sau này sẽ khó tu tiên.” Khi nàng ngước mặt lên, rõ ràng nét mặt không cười, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Thanh Huyền xấu hổ đến mức phải giấu mặt vào áo, lần mò đến bên giường, vất vả cởi xiêm y trên người ra, nằm sấp lên giường để lộ cả vùng lưng tím đen.
Thiên Sắc không phải chưa từng bôi thuốc cho người khác. Trước kia lúc bái sư học nghệ, các sư huynh sư đệ thường hay đọ sức, đôi khi quyền cước vô tình bị tổn thương gân cốt đều lén lút năn nỉ nàng bôi thuốc giùm vì sợ sư phụ biết chuyện sẽ trách phạt. Dần dần đám sư huynh sư đệ này mắc nợ nàng rất nhiều, còn nàng biến thành một tay trị thương lão luyện.
Vừa xấu hổ lại căng thẳng, Thanh Huyền giấu mặt vào khuỷu tay một lúc lâu mới rầu rĩ gọi: “Sư phụ —”
“Hử?” Thiên Sắc chuyên tâm bôi thuốc, nhẹ nhàng lên tiếng.
Thanh Huyền nghiêng đầu nhìn sư phụ mình, trong ánh nắng chiều nét mặt sư phụ hơi mơ hồ, cả người như bao phủ ánh vàng. “Sư phụ, người đối xử với Thanh Huyền tốt quá, giống như mẹ Thanh Huyền vậy.” Giọng cậu hơi thẹn thùng, nhưng trong lòng lại có chút toan tính vì bản thân.
Nói sư phụ giống mẹ mình, vậy đã đủ minh bạch chưa nhỉ?
Chắc sư phụ sẽ bỏ qua những suy nghĩ không nên có về chuyện kia chứ?
Dù sao, trên đời này làm gì có người mẹ nào đối với con —
Nói gì thì nói, phòng bệnh hơn chữa bệnh!
“Ừ.” Thiên Sắc lên tiếng, nhưng không tiếp tục đề tài này mà ngừng tay một lúc, sắc mặt nghiêm nghị: “Nếu lần sau gặp thụ yêu thì phải nhớ không được ỷ mạnh.”
Nghe Thiên Sắc nhắc chuyện gặp thụ yêu hôm qua, Thanh Huyền vừa thả lỏng người lại lập tức cảm thấy khó chịu và ấm ức trong lòng. “Tất cả là do Thanh Huyền học hành không nơi tới chốn, đã làm mất mặt sư phụ.” Cậu xấu hổ trưng bản mặt tươi cười, khóe mắt co lại, cảm thấy khó mở miệng.
Thiên Sắc lập tức hiểu ý cậu, ngừng bôi thuốc: “Ngươi đang trách vi sư không dạy ngươi chút gì để dùng được ư?”
“Thanh Huyền không có ý này —” Thanh Huyền lúng túng lên tiếng, cậu chỉ vô tình thể hiện sự bất mãn về việc này, dù sao việc sư phụ đưa cậu về Yên sơn đã là ân đức to lớn rồi. Thật ra cậu đã được nghe nói bản lĩnh của sư phụ rất cao cường, lại có cơ hội chứng kiến tận mắt nên giờ càng cảm thấy trong lòng ấm ức, cuối cùng cũng buột miệng than thở.
Thật ra cậu cũng có chút tự kiêu, lúc ở Yên sơn được các sư thúc sư bá dạy cho một ít võ công đã cảm thấy mình cũng không tệ. Nghĩ kỹ lại, tuy rằng trên danh nghĩa sư phụ là thầy cậu nhưng không dạy bất cứ thứ gì, nếu không nhờ mấy cái võ công mèo quào của các sư thúc sư bá đã dạy chỉ sợ cậu càng thua thê thảm hơn.
Thấy rõ sự thất vọng trên mặt cậu, Thiên Sắc lặng lẽ thở dài. Nét buồn bã hiếm thấy lan tỏa từ đôi môi nàng, âm thanh nhè nhẹ như mang đầy vẻ u sầu từ nơi xa thẳm, nàng đến trước mặt Thanh Huyền nhẹ nhàng dặn dò: “Nếu sau này con muốn học thứ gì, hãy nói với vi sư, ta nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ.”
“Sư phụ!” Khuôn mặt Thanh Huyền tràn ngập hy vọng và vui mừng: “Người nói thật sao?”
Như bị cuốn lấy vì niềm vui của đệ tử, đôi mắt sâu như đầm nước mùa thu của Thiên Sắc chợt sáng lên, khẽ gật đầu, quyết không đổi ý: “Vi sư đã nói nhất định sẽ làm.”
Bôi thuốc xong, Thiên Sắc rút cây trâm trên đầu đâm vào ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trán Thanh Huyền. Lúc Thanh Huyền theo bản năng đưa tay lên lau thì giọt máu kia đã biến mất. Cậu không hiểu, ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc đầy thắc mắc. Thiên Sắc cũng không giấu diếm: “Vi sư phong ấn Tỏa hồn quyết lên người con. Nếu sau này gặp nguy hiểm, con hãy cắn tay nhỏ máu lên Lục kiếm tiên sẽ triệu hồi được kiếm hồn. Thuật pháp của con còn thấp, nếu không ứng phó được thì kiếm hồn sẽ giải quyết cho con.”
Thanh Huyền từng nghe nói về Tỏa hồn quyết, bình thường các Tán tiên đắc đạo trên Yên sơn đều có pháp bảo hoặc binh khí riêng. Các pháp bảo và binh khí này đều là bảo vật hấp thụ linh khí của trời đất, lâu ngày sẽ có tinh hồn. Một khi đã có tinh hồn sẽ có pháp lực mạnh mẽ, uy lực khôn cùng, nhưng lại không dễ dàng thuần phục chủ nhân. Trong tình huống này cần có các đại tiên pháp lực cao cường hàng phục tinh hồn kia, đồng thời thi triển Tỏa hồn quyết. Nhưng không ngờ hôm nay sư phụ lại phong ấn Tỏa hồn quyết lên một người phàm như cậu. Có điều để cậu nắm tinh hồn của Lục kiếm tiên thì bảo cậu nên vui mừng hay hoảng sợ đây?
Lúc dùng bữa Thanh Huyền ăn như hổ đói, nhưng thấy sư phụ chỉ uống nước lọc liền suy nghĩ miên man.
Nghe nói người tu thành tiên chỉ cần uống nước không cần ăn, bây giờ thấy sư phụ như vậy, quả nhiên là thật. Có điều, sư phụ quá mảnh khảnh, chẳng biết có liên quan đến việc không ăn hay không.
Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên nhớ lại những suy đoán trước đây của mình với sư phụ, càng cảm thấy xấu hổ.
“Sư phụ, người vì tìm Thanh Huyền đã mấy ngày không nghỉ ngơi, chi bằng đêm nay phạt Thanh Huyền ngủ dưới sàn đi.” Nuốt đầy miệng đồ ăn xuống, cậu mở miệng lấy lòng, cười nịnh nọt.
Đáng tiếc sư phụ không cảm kích, chỉ liếc mắt nhìn cậu: “Vi sư mang giới luật trong người, không thể ngủ trên giường cao gối mềm. Hơn nữa vi sư cũng có việc phải làm, ngươi đừng bận tâm. Chỉ cần ngươi ăn no ngủ ngon, ngày mai trở về Yên sơn với vi sư!”
*****
Sư phụ nói có việc phải làm, lúc Thanh Huyền rửa sạch chân định lên giường ngủ mới biết là thật, việc đó thì ra là —
Chép kinh!
Thanh Huyền luôn theo sát sư phụ nhưng cuối cùng vẫn không biết sư phụ lấy đâu ra giấy và bút mực. Thanh Huyền nhìn Thiên Sắc lặng lẽ mở xấp giấy Tuyên Thành trắng muốt, chợt thấy cơn buồn ngủ tiêu tan, liền đứng một bên chăm chỉ mài mực, mong muốn bản thân được tha thứ vì những hiểu lầm trước kia với sư phụ.
Thiên Sắc giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó lại thôi.
Thấy sư phụ chép kinh quá nửa đêm vẫn chưa có ý định đi ngủ, Thanh Huyền chịu không nổi, lặng lẽ ngáp một cái, gục đầu xuống ngủ bên cạnh bàn.
Không ngờ, giấc ngủ này mang đến cho cậu một giấc mơ kỳ lạ không thể giải thích!
Trong giấc mơ, không biết cậu bay bổng đến nơi nào. Tóm lại, ở đó khắp nơi đều là vải vóc đỏ vàng xanh, dường như là một xưởng nhuộm. Có lẽ vì trong mơ nên ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ thứ gì, nhưng Thanh Huyền nghe rõ ràng có người gọi cậu từ phía sau.
“Tiểu quỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giấc mơ này chân thật đến kỳ lạ! Nghĩ như vậy, Thanh Huyền xoay người sang liền thấy một người thanh niên mặc áo trắng đứng phía sau mình đang phe phẩy cây quạt rất nhàn nhã, nét mặt tươi cười say mê như vạn năm không đổi.
Thanh Huyền không biết nam tử áo trắng này nhưng lại cảm thấy nụ cười đó rất quen thuộc. Cậu nhíu mày, cố gắng lục tìm ký ức mới nhớ nét cười này rất giống với người bán trà ven đường nọ!
Không chỉ vậy, trên đầu nam tử này còn có thứ gì đó lất phất lơ phơ, rất thu hút.
Thanh Huyền ngẩng đầu tập trung nhìn, bất chợt sợ tới mức lùi lại mấy bước!
Đó là một bộ da người, thậm chí đôi mắt vẫn còn chuyển động trên mặt, nhưng thân xác đã bị khoét sạch giống như một cái túi rỗng treo trên ngọn trúc, nhẹ nhàng bay theo gió khiến người ta sởn tóc gáy!
Hết chương 4