Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Vấn thế gian tình thị hà vật?
Tuy ngạc nhiên, nhưng khi bóng đen đó đứng thẳng người quay đầu nhìn kẻ vừa lên tiếng thì sắc mặt kinh ngạc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự độc ác khiến người ta sởn tóc gáy hiện rõ trên khuôn mặt xưa nay vốn quen cung kính.
Đúng vậy, đó chính là Triệu quản gia.
Còn gã thanh niên áo trắng ngồi thong dong trên bức tường xưởng nhuộm chính là gã hồ yêu tu tiên không từ thủ đoạn – Hoa Vô Ngôn. Lúc này gã đang phe phẩy quạt, vẻ mặt như đùa như không, nhìn thì có vẻ biết hết mọi chuyện lại mang theo chút giễu cợt xấu xa.
Hiện tại không có ai khác, Triệu quản gia liền thể hiện rõ bản chất, gặp chuyện cũng chẳng chút sợ hãi nhìn Hoa Vô Ngôn tựa như từ lâu đã nhận ra gã không phải là người: “Tên nghiệt súc này, đã biết ta có pháp khí còn không mau cút đi?” Nói xong, y nhanh chóng đào vật cuối cùng dưới đất lên, giơ cao tay đầy uy hiếp, đôi mắt rất nghiêm túc.
Khi Hoa Vô Ngôn đến Triệu phủ tự xưng là pháp sư chuyên tróc quỷ trừ yêu, y còn tưởng chỉ là một gã giang hồ lưu manh giả danh lừa bịp nên chẳng bận tâm. Nhưng khi phát hiện Hoa Vô Ngôn đặc biệt quan tâm đến mấy cái thùng nhuộm thì y đoán ra gã không phải người thường. Theo lý mà nói, dường như Hoa Vô Ngôn đã đoán bên dưới thùng nhuộm có gì đó không bình thường, vậy mà lại không dám đến gần, luôn có vẻ mặt thay đổi kỳ lạ, đứng cách rất xa.
Từ nhỏ y đã bảo vệ pháp khí, sao không hiểu rõ ẩn tình được!
Rõ ràng Hoa Vô Ngôn đang kiêng dè pháp khí chôn dưới thùng nhuộm kia.
Cho nên gã này chắc chắn là yêu quái!
“Nghiệt súc?” Hoa Vô Ngôn cười ha hả với danh xưng vừa bị gán lên người. Thu cây quạt lại, đung đưa đôi chân thon dài, nhìn với đôi mắt vô tội: “Đúng vậy, ngươi là người, ta là yêu. Có điều nếu yêu quái như ta gọi là nghiệt súc, nhưng lại chưa từng hại người. Còn ngươi là người lại giết hại tính mạng người khác, thế nên gọi là gì?”
Triệu quản gia không phải là người dễ bị lừa gạt, lúc này cũng chẳng chút nao núng: “Ngươi nói ta giết người thì mau báo quan phủ bắt ta vào ngục đi.” Y thản nhiên hừ một tiếng, chẳng chút e dè vì chuyện mình làm, khinh miệt nhìn sắc mặt nửa cười nửa thật của Hoa Vô Ngôn: “Nếu tên yêu quái như ngươi không hại người thì sao không dám xuất hiện trước mặt hai thầy trò kia?”
Tuy y là người phàm, nhưng đã trải qua một số việc khác người nên có thể nhìn ra hai thầy trò kia hơi đặc biệt. Thanh kiếm cậu thiếu niên đang đeo có thần khí, còn vị sư phụ tuy ít nói nhưng khí thế bức người, đương nhiên không phải người thường. Huống chi, họ vừa xuất hiện Hoa Vô Ngôn liền biến mất không thấy tăm hơi, chẳng phải tránh mặt thì là gì?
“Ai nói ta không dám xuất hiện? Chẳng qua ta muốn yên tĩnh tu tiên nên không thích xen vào thôi.” Nghe Triệu quản gia nhắc tới thầy trò Thiên Sắc, nét cười trên mặt Hoa Vô Ngôn biến mất, lòng hơi hoảng sợ. Gã hắng giọng rồi nhướn đôi mày kiếm, đôi môi khẽ cong lên, mắt lóe sáng sâu xa, vẻ sắc bén thoáng hiện trên mặt rồi nhanh chóng biến mất, chẳng thèm che giấu mục đích của mình: “Pháp khí này ngươi giữ cũng chẳng làm được gì, nếu cho ta để trợ giúp tu hành, nói không chừng ta có thể làm được nhiều việc không ngờ —”
Nghe mục đích sử dụng pháp khí của Hoa Vô Ngôn, Triệu quản gia hơi sửng sốt. Sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt trở nên kỳ lạ: “Ngươi muốn tu tiên?” Y quan sát kỹ càng Hoa Vô Ngôn từ trên xuống dưới, đột nhiên hừ một tiếng, giọng nói vốn bình thản chợt trở nên khàn khàn, không rõ là xúc động hay nghi ngờ: “Tu tiên có gì tốt chứ, sao người người đều đổ xô vào đó?”
Hoa Vô Ngôn cười thản nhiên, không bận tâm chỉ bình tĩnh hỏi lại: “Vậy ngươi nói xem, tu tiên có gì không tốt khiến ngươi chẳng thèm ngó ngàng đến?”
Triệu quản gia cũng không muốn bàn luận vấn đề này, chỉ với vào ống tay áo lấy mấy thứ vừa đào xong đặt lên bàn: “Muốn thì lấy đi, dù sao ta cũng không dùng đến mấy thứ này.”
Khi Hoa Vô Ngôn thấy rõ vật trên bàn, chợt mỉm cười đầy hiểu biết: “Đây chẳng phải là chuỗi hạt Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn – pháp bảo trấn giữ Thanh Phong đạo quan đã mất tích tám năm trước sao?” Mắt gã rất tinh, chỉ nhìn thoáng qua những thứ đang nằm rải rác trên bàn cũng có thể đoán được là vật gì. Ngẩng đầu, gã nhìn Triệu quản gia nói tiếp: “Quả nhiên ta đoán không sai, ngươi chính là tiểu đạo sĩ trông coi đạo quan – Trần Không.”
Trên bàn chính là chuỗi hạt Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn, tổng cộng có mười tám viên, tròn trịa nhẵn bóng, tỏa ra ánh sáng nâu nhạt dưới ánh trăng mờ. Vật này rất quý hiếm, nghe nói là do một người duy nhất trong toàn cõi tiên nhân, từ hàng chân nhân tu luyện trở thành tín đồ Phật giáo, đến biên giới Tây phương thắp đèn nghe Phật tổ giảng kinh xong đi ngang qua Thanh Phong đạo quan để lại. Tuy là vật của Phật môn nhưng vô cùng có ích với người tu tiên, giúp tăng trí tuệ, mở rộng giác ngộ, bảo vệ phẩm cấp tu hành cấp cao.
Chỉ tiếc là bảo vật này vô cớ mất tích tám năm trước, ngay cả tiểu đạo sĩ Trần Không bảo vệ pháp khí cũng biến mất. Vì uy lực của pháp khí rất mạnh nên không thể bị yêu quái đánh cắp, đáp án duy nhất là người bảo vệ bảo vật – tiểu đạo sĩ Trần Không trông coi đạo quan đã trộm pháp bảo bỏ trốn.
Trần Không im lặng trước lập luận chắc chắc của Hoa Vô Ngôn, xoay người tính bỏ đi, không ngờ một giọng nói vang lên.
“Cái này gọi là mua chuộc che đậy, người nào bắt gặp chẳng phải cũng được chia phần sao?” Giọng nói mang chút hài hước, có lẽ đang tuổi dậy thì nên vừa trong vắt như trẻ con vừa từ tính, dứt khoát như đàn ông, hòa lẫn vào nhau thật dễ nghe, nhưng ẩn chứa toàn sự châm biếm: “Thật ngại quá, ta vô tình nghe thấy chuyện không nên nghe, chẳng biết có phần không nhỉ?”
Trần Không quay lại liền thấy cậu thiếu niên đeo kiếm kia. Lập tức có linh cảm xấu, nhưng chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng quan sát, suy nghĩ đường lui cho mình.
Rõ ràng là giọng nói tự nhiên rất dễ nghe nhưng lại khiến Hoa Vô Ngôn cực kỳ tức giận: “Lại là thằng quỷ sứ này!” Gã giận dữ trừng mắt nhìn về phía góc tường Thanh Huyền đang đứng xem trò vui, lòng phiền muộn vì bản thân sơ suất không phát hiện ra sự tồn tại của thằng nhóc này. “Sư phụ ngươi đâu?” Theo bản năng, gã bắt đầu nhìn xung quanh, biết rõ chỗ nào có thằng tiểu quỷ này đương nhiên không thể thiếu Thiên Sắc luôn theo sát bảo vệ.
“Ngươi vẫn còn nhớ thương sư phụ ta à?” Thanh Huyền cười lớn, khóe môi tràn đầy châm chọc mỉa mai, chẳng thèm né tránh đạp đổ mong ước đẹp đẽ của Hoa Vô Ngôn: “Chẳng phải sư phụ ta đã nói rõ rồi sao, người sẽ không song tu với gã hồ ly thối nhà ngươi đâu, ngươi quên chuyện này đi!”
Tự dưng bị chế nhạo, Hoa Vô Ngôn hận nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là khó tin, nàng lại để cho cây sinh mệnh này chạy lung tung!” Rốt cuộc hồ yêu vẫn là hồ yêu, chỉ chớp mắt gã đã nảy ra ý hay, nhìn nét mặt hờ hững của Triệu quản gia, xấu xa đổ thêm dầu vào lửa: “Trần Không, tiểu quỷ tự cao này muốn chia một phần, xin ngài chỉ điểm, dù sao giết một người hay hai người cũng là giết người.”
Trần Không chẳng phải đồ ngốc, sao không biết Hoa Vô Ngôn muốn lợi dụng y mượn đao giết người. Cho nên y không mắc mưu, chỉ cười lạnh một tiếng. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên khiến nụ cười lạnh lẽo trên mặt y hoàn toàn biến mất.
“Triệu, Triệu quản gia!”
Giọng nói kia mang theo chút hoảng sợ run rẩy, tuy rằng không kiên cường như ngày thường nhưng rất quen thuộc, mỗi lần nghe y đều cảm thấy lòng ngọt ngào, có điều lúc nào cũng phải tỏ vẻ nghiêm túc. Đúng vậy, y thích chủ nhân giọng nói này, thích đến mức có thể vì nàng làm mọi chuyện. Cho nên, y đánh cắp Phật bảo, đến trấn nhỏ này mai danh ẩn tích, vì chỉ như vậy mới có thể gần nàng thêm một chút.
Đáng tiếc, người nàng yêu lại là ca ca của nàng.
Khoảng cách giữa nàng và y, dù gần trong gang tấc, cũng vĩnh viễn không thể vượt qua.
Chủ nhân giọng nói kia là Phó Thu Nương!
Thấy sắc mặt Trần Không đột nhiên thay đổi, Thiên Sắc mới xuất hiện: “Phó Thu Nương, ngươi và Trần Không vốn có quan hệ sâu xa. Y vì ngươi đã từ bỏ bổn phận trông coi từ đạo, mai danh ẩn tích.” Nàng lắc đầu, ánh mắt trong suốt, sâu thẳm như một thanh kiếm đâm thẳng vào lòng người không chút nể tình: “Nhưng hiện tại, ngươi ngày ngày gặp mặt lại không nhận ra y.”
(* từ đạo có thể hiểu gần giống từ đường, nơi thờ cúng của đạo quan)
“Trần Không?!” Phó Thu Nương nhìn Triệu quản gia, không cách nào tìm ra mối quan hệ giữa cái tên này và y. Sững sờ một lúc nàng mới nghi ngờ hỏi lại: “Huynh, huynh là tiểu đạo trưởng trên núi Nhã Tuyền! ?”
Năm đó, ca ca nàng nói sẽ lên kinh đô kiếm việc làm, cuối năm gửi rất nhiều tiền về nhưng không thấy người đâu. Tuy bữa cơm tất niên năm đó của nàng và cha rất thịnh soạn, nhưng trong lòng nàng rất bất an. Đầu năm mới, nàng lặng lẽ chuẩn bị chút hành lý đến kinh đô.
Kinh đô ngay dưới chân Thiên tử nên vô cùng phồn hoa, nàng vừa đi vừa ngắm đến hoa cả mắt. Có điều nàng thật sự không ngờ, ca ca của nàng vì nàng đã bán thân vào viện kỹ nam, dùng sắc hầu hạ các quan to quý nhân, chịu hết mọi sự nhục nhã.
Vừa lén nhìn thấy một lần, nàng lập tức rời khỏi kinh đô, vừa đi vừa miên man suy nghĩ. Khi đi ngang qua núi Nhã Tuyền, nàng liền theo các giáo đồ lên núi. Nàng quỳ gối trước động thờ Phật bảo ba ngày ba đêm lầm rầm cầu nguyện, trong lòng chỉ có duy nhất một điều, cầu xin trời phật phù hộ ca ca của nàng, phù hộ người trong lòng nàng.
Thậm chí nàng còn lập lời thề, cả đời này không lấy chồng, nhất định phải sống cùng ca ca đến già.
Khi đó, đệ tử trấn giữ Phật bảo trong động chính là Trần Không.
Y thấy cô gái này quỳ trên mặt đất cầu nguyện không ngừng, nước mắt tuôn rơi. Khoảnh khắc đó y cảm thấy, tâm tu đạo bao năm của mình đột nhiên bị giày xéo đau đớn!
Khoảnh khắc đó, có phải kiếp số đã được vận mệnh an bài từ trước?
Thấy Thiên Sắc đến, Thanh Huyền lập tức cao giọng, có vẻ hơi tự đắc: “Sư phụ, người đoán không sai, nghe nói đêm nay Triệu Phú Quý treo cổ tự sát ở Triệu phủ, quan phủ đã khám nghiệm tử thi.” Vốn là sư phụ không đồng ý cho cậu đi tìm hiểu tin tức một mình, nhưng cậu tự nhận thấy mấy ngày nay đã học hỏi được rất nhiều điều. Hơn nữa, cậu mang theo Lục Kiếm Tiên, vào thời điểm quan trọng cũng có thể tự bảo vệ mình, vì thế Thiên Sắc mới miễn cưỡng đồng ý chia làm hai hướng.
Thiên Sắc khẽ gật đầu, ngước đôi mắt phượng lên, hàng mi cong khẽ rũ xuống: ” Trần Không, việc này chỉ sợ cũng liên quan đến ngươi.” Nhìn vẻ mặt âm trầm của Trần Không, đôi mắt nàng trở nên xa xăm sâu thẳm.
Vừa nghe tin Triệu Phú Quý chết, ánh mắt Trần Không càng lạnh lẽo hơn nữa: “Triệu Phú Quý làm nhiều việc ác, chết là đáng.” Y thốt lên một câu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, chẳng khác nào thừa nhận Triệu Phú Quý chết là do y ra tay.
Đúng vậy, Triệu Phú Quý không phải treo cổ tự sát, mà là bị y giết chết!
“Vậy Cổ Huệ Nương thì sao?” Thấy y chẳng thèm bận tâm đến việc giết người, máu tươi nhuốm đầy tay, Thanh Huyền lập tức vặn lại: “Cổ Huệ Nương đã làm chuyện ác gì mà ngươi giết người xong còn dùng pháp khí giữ hồn phách nàng dưới thùng nhuộm, hại nàng biến thành nữ quỷ la sát, chết rồi còn không được yên ổn?”
Thấy tình cảnh bi thảm của Cổ Huệ Nương trong Cửu Trọng Ngục, Thanh Huyền vô cùng tức giận. Gặp phải gã đàn ông tham tiền phụ tình đã là bất hạnh lớn, không ngờ còn bị kẻ khác giết hại, rốt cuộc là lẽ trời ở đâu?
“Việc này ta không có gì để nói.” Trần Không trầm mặc một lúc mới thốt lên, bàn tay khẽ siết lại rồi buông ra, bộ dạng chấp nhận không sợ chết: “Nếu mọi chuyện chấm dứt ở đây, các ngươi muốn đưa ta đến quan phủ xử theo pháp luật hay đưa về Thanh Phong xử lý, ta đều nghe theo.”
“Triệu quản gia, Cổ tiểu thư đúng là do huynh giết sao?” Dù trong lòng Phó Thu Nương không muốn tin chuyện xảy ra trước mắt là thật, nhưng nàng không thể im lặng được nữa, run rẩy mở miệng xác nhận lại lần nữa.
Nàng quen biết Triệu quản gia đã sáu bảy năm, mỗi khi nói chuyện, đều cảm giác được ánh mắt ấm áp và dịu dàng của y. Nàng nghĩ người đàn ông này vừa dịu dàng lại mang đến cảm giác rất an toàn. Nàng hiểu tình ý của y nhưng chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Đối với người mình tương tư suốt mấy năm Trần Không không thể thờ ơ, đành quay mặt về phía khác, không cho bất kỳ ai thấy cảm xúc trong mắt, cất giọng mịt mờ cay đắng, chỉ trả lời đúng một chữ: “Đúng.”
“Ta biết, vì ta nên huynh mới —” vừa nghe câu trả lời, Phó Thu Nương đã hiểu ngay.
Trước đó, nàng nghe Triệu quản gia nói Triệu Phú Quý cưỡng hiếp Cổ Huệ Nương nên rất lo lắng. Một khi Triệu Phú Quý thật sự cưới Cổ Huệ Nương, con trai nàng sẽ không có chỗ dựa, nói không chừng ngay cả việc loạn luân của huynh muội nàng cũng sẽ bại lộ. Nàng không lo cho mình, chỉ lo lắng cho đứa con thiểu năng mang nặng đẻ đau mười tháng. Hơn nữa bệnh của Phó Vân Xuyên ngày càng nặng, nàng lại quá nghèo khổ, nếu Triệu gia thật sự bỏ mặc đứa con thì nàng làm sao nuôi sống gia đình này?
Vì chuyện này nên Triệu quản gia giết Cổ Huệ Nương sao?
“Người là ta giết, đương nhiên một mình ta gánh chịu.” Trần Không vạch rõ quan hệ, không muốn cuốn nàng vào việc này: “Việc này không liên quan đến nàng, đừng tự trách bản thân.”
Thấy y nhận hết tội lỗi về mình, Hoa Vô Ngôn buồn bực nhìn mười tám viên Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn trên bàn, biết là đã vuột khỏi tay mất rồi!
“Trần Không, ngươi làm nhiều chuyện vì nàng ấy như vậy, giờ còn giấu giếm trốn tránh, tự làm khổ mình làm gì? Nói cho cùng, ngươi cũng là một kẻ tu đạo si tình mà thôi.” Gã nói với giọng hơi châm chọc bất mãn, vì sau khi thầy trò Thiên Sắc xuất hiện thì mọi chuyện long trời lở đất, và ngay cả bản thân gã cũng bị gạt sang một bên. Được rồi, gã thừa nhận, gã cũng từng muốn làm một kẻ si tình chấn động tận trời, đáng tiếc ông trời chẳng chút tiếc thương, bóp chết mối tình si của gã từ trong trứng nước!
Nhìn thầy trò Thiên Sắc đang đứng trước mặt, trong đầu gã nghĩ tới những lời đồn đại, tưởng tượng tới cảnh hai người triền miên song tu lại càng cảm thấy tức giận không chịu nổi. Mối tình si bị nhấn chìm trong lòng chợt nảy nở lớn dần lên, kiểu gì cũng phải tìm cách xả ra ngoài, bèn ngửa mặt lên trời tự nói với mình: “Ngươi giết Cổ Huệ Nương, dùng Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn giữ hồn phách nàng ấy dưới thùng nhuộm. Mượn thiên thời địa lợi nhân hoà biến nàng thành nữ quỷ la sát, khiến trên dưới Triệu gia đứng ngồi không yên. Sau đó ngươi nhân cơ hội này gây chuyện, tính phá hoại Triệu Phú Quý để trút giận cho người trong lòng ngươi. Nhưng Triệu Phú Quý cũng là cáo già nên nhận ra ý đồ của ngươi, lúc nào cũng đề phòng khiến ngươi không thể xuống tay. Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, kết quả là ngươi giết y. Như vậy, bất kể là ngươi bỏ trốn thuận lợi hay bị quan phủ bắt xử theo pháp luật, thì trên danh nghĩa Triệu Phú Quý cũng chỉ có một đứa con, người ngươi yêu tất nhiên sẽ được mẹ sang nhờ con, thừa kế gia sản nhà họ Triệu, chẳng cần lo lắng áo cơm gạo tiền.”
Cuối cùng, thấy sắc mặt Trần Không trắng bệch, vẻ mặt kinh ngạc của Phó Thu Nương, gã cảm thấy bản thân đã được đưa về vị trí quan trọng. Phát tiết trút hết giận dữ trong lòng lên người khác xong đã thấy thỏa mãn, cười lớn đầy sung sướng, khoe hàm răng trắng bóng hỏi lại một câu đáng đánh đòn: “Ta có nói gì sai không? !”
Hết chương 17