Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Cuối Hoàng tuyền là một ngôi miếu.
Ra khỏi cửa, Thanh Huyền cảm nhận được ánh nắng sớm cuối thu phủ lên người, tuy rất nhẹ nhưng thật ấm áp tuyệt vời. Cậu nhìn bóng mình trên mặt đất, chiếc bóng rất mờ nhạt, tuy vậy cảm giác có vẫn hơn không khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những gì đã trải qua ở Cửu Trọng Ngục hệt như một giấc mộng hư vô, mờ mịt.
Đến cửa Triệu phủ, chỉ thấy lão Triệu Phú Quý hại người còn tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, đang vênh váo chửi mắng một cô gái quần áo mộc mạc, thái độ hung hăng, hống hách. Cô gái kia có vẻ rất nhu nhược, chỉ biết cúi thấp đầu, hai tay xoắn góc áo, im lặng chịu mắng không hề cãi lại.
Thanh Huyền nhìn cô gái bị mắng chửi mà không hề nói lại câu nào, bỗng liên tưởng đến cảnh Thiên Sắc từng bị lăng nhục như vậy, lòng đầy căm phẫn. Sau đó lại nghĩ tới lão Triệu Phú Quý vô sỉ này đã làm nhục Cổ Huệ Nương, giận càng thêm giận không thể kìm nén, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, tính xắn tay áo nhào lên.
“Đợi chút.” Thiên Sắc giữ chặt tay đồ đệ, dường như không muốn cậu xen vào. Thanh Huyền khó hiểu xoay người lại thì thấy sắc mặt Thiên Sắc lạnh nhạt, chỉ hơi nhíu mày nhìn Triệu Phú Quý và cô gái kia, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Thật đáng tiếc, nếu không phải vì sinh ra đứa con ngốc nghếch thì có khi Thu Nương này sẽ được Triệu lão gia nâng như nâng trứng ấy chứ!?” Một bà lão bưng một cái mẹt khẽ lắc đầu, thở dài không rõ là thương hại hay nhiều chuyện. Thấy Thiên Sắc và Thanh Huyền cũng đứng xa xa nhìn, liền bước đến gần nói chuyện tâm tình cứ như là đã thân quen từ lâu: “Hai vị pháp sư là người ngoài nên không biết chuyện tai tiếng trên trấn…”
Nghe xong câu chuyện thêm mắm dặm muối của bà lão, Thanh Huyền lại càng vô cùng khinh ghét lão Triệu Phú Quý hèn hạ kia!
Thì ra, cô gái bị mắng kia tên Phó Thu Nương, tính tình rất hiền lành, ngoại hình xinh xắn nhất nhì trấn. Vì cha bệnh nặng đành phải đến Triệu phủ làm thợ thêu kiếm tiền trang trải qua ngày, khó khăn túng thiếu vô cùng. Triệu Phú Quý là kẻ háo sắc, nhìn thấy con gái thì bất luận đẹp xấu đều nhào đến sàm sỡ. Từ khi vợ đầu của lão chết, lão đã nạp liên tục mấy tì thiếp, đương nhiên lão không nhận thức được việc làm thiếu đạo đức của mình nên chẳng bao giờ dừng lại. Thấy Phó Thu Nương, lão liền bày ra bộ mặt lắm tiền kệch cỡm, thô bỉ, năm lần bảy lượt đến kiếm chuyện. Hứa hẹn chỉ cần Phó Thu Nương bằng lòng gả cho lão thì lập tức lo liệu toàn bộ tiền thuốc chữa bệnh cho cha nàng. Nhưng Phó Thu Nương mãi không đồng ý, Triệu Phú Quý lại thấy thịt béo ngay miệng sao có thể dễ dàng buông tha, liền thừa dịp phường thêu chỉ có một mình Phó Thu Nương, mượn rượu cưỡng bức nàng.
Ai ngờ, chuyện này cũng là bắt đầu tội nghiệt. Phó Thu Nương bị làm nhục, không thể tố cáo cùng ai, đành âm thầm chịu nhục, chẳng rõ vì sao chuyện này lại lan truyền khắp trấn. Phó Thu Nương vừa ra khỏi cửa đã bị người người chỉ trỏ bàn tán, khổ sở không sao chịu nổi, đành phải trốn trong nhà tránh mặt người đời. Không ngờ sau đó hàng xóm phát hiện nàng có thai liền nói cho Triệu phủ biết. Triệu Phú Quý biết được vô cùng vui mừng, vội vàng đón Phó Thu Nương và người cha đang hấp hối của nàng đến Triệu phủ. Xác nhận đúng là Phó Thu Nương mang thai thật, quyết định cưới làm chính thất.
Tục ngữ có nói, gió mây chuyển dời không thể đoán trước, họa phúc con người một sớm một chiều. Trước hôn sự một ngày, Phó lão gia qua đời, chuyện vui biến thành tang sự. Vì giữ đạo hiếu, Phó Thu Nương chịu tang cha năm năm, tuy rằng Triệu Phú Quý rất bất mãn vì không cưới được vợ nhưng nhìn bụng Phó Thu Nương dần lớn lên cũng đành nhẫn nại. Cuối cùng, sau 10 tháng, Phó Thu Nương sinh hạ một đứa bé trai trắng trẻo, mập mạp khiến Triệu Phú Quý càng thêm đắc ý.
Nhưng Triệu Phú Quý cũng không đắc ý lâu vì con trai của Phó Thu Nương lớn dần lên thì càng biểu hiện bất thường, ba tuổi chưa nói được, suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô, nước miếng nước dãi chảy ròng ròng. Sau đó, đại phu tới khám mới kết luận đó là một đứa bé thiểu năng bẩm sinh.
Thì ra, cậu bé thiểu năng kia chính là tiểu thiếu gia của Triệu phủ, là con rơi do Phó Thu Nương sinh ra!
Sau khi nghe mọi chuyện, không cần ngẫm lại Thanh Huyền cũng hơi xúc động, nhìn Phó Thu Nương liền nghĩ đến Cổ Huệ Nương chết oan mạng kia, cảm thấy đồng cảm với những cô gái bất hạnh này. Thiên Sắc vẫn không nói một lời, sắc mặt lạnh nhạt, thấy Phó Thu Nương bỏ đi sau khi bị mắng, liền bỏ mặc Thanh Huyền đứng đó bước qua.
Triệu Phú Quý vừa mắng người té tát xong, thấy Thiên Sắc đi qua, lập tức giấu ngay thái độ hung hăng hống hách, tươi cười nịnh nọt: “Pháp sư, con quỷ trong phường nhuộm — ngài xem — có thể thu phục nhanh một chút được không —”, lão úp mở với hy vọng Thiên Sắc có thể mau chóng giải quyết chuyện phiền toái này.
Biết rõ tội ác không thể tha thứ của lão nhưng Thiên Sắc vẫn thản nhiên đối mặt, giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu càng lạnh lẽo, chỉ nói một câu: “Đã thu phục xong.”
Triệu Phú Quý không ngờ lại nhanh như vậy, trong lòng nửa tin nửa ngờ tự hỏi liệu Thiên Sắc có gạt mình hay không, đôi mắt ti hí nheo lại đảo tới đảo lui, vội vàng hỏi lại vì sợ mình nghe lầm: “Pháp sư, ngài nói thật sao?”
Lúc này Thanh Huyền đã chạy đến, nhìn bộ mặt béo núc ních của Triệu Phú Quý cảm thấy rất ghê tởm, chỉ hận không thể đánh một trận tơi bời cho cái bản mặt vốn đã không sáng sủa gì thành đủ màu sắc rực rỡ như cửa hàng tương mắm ngoài kia, “Nếu ngươi không tin thì bọn ta thả nó ra vậy!” Cậu đứng thẳng người, mím môi cố ý chế giễu, đôi mắt lạnh như băng.
“Ôi, đừng, đừng!” Triệu Phú Quý liên tục xua tay như phải bỏng, đầu đầy mồ hôi. Tuy rằng lão không quá tin tưởng, nhưng nghĩ lại thấy hai vị pháp sư này thu quỷ tróc yêu mà không chịu nhận bạc, có lẽ chỉ muốn một ít vải vóc chứ không gạt người, vội gật đầu rối rít như gà mổ thóc: “Ta tin, ta tin!”
Nhìn sắc mặt của Triệu Phú Quý, Thiên Sắc lập tức gằn giọng: “Cũng nên cáo từ.” Khoảnh khắc này, nét mặt nàng lạnh lùng không chút hơi ấm, ánh mắt băng giá cùng giọng nói nghiêm nghị làm người ta rét run.
Triệu Phú Quý run rẩy. Mặc dù nữ tử này đứng trước mặt lão nhưng không hiểu sao rất mơ hồ, kiểu gì cũng không thấy rõ hình dáng, chỉ có giọng nói rõ ràng, rành mạch. Ấn tượng cực kỳ mơ màng, chỉ nhớ đó là một cô gái, còn lại không còn gì khác. Vì thế, mỗi lần nhớ đến lão đều cảm thấy sợ, cảm thấy nử tữ này còn thần bí đáng sợ hơn nữ quỷ.
Thiên Sắc vừa dứt lời, Triệu Phú Quý tự mặc định là muốn đòi thù lao, vội vàng quát gia đinh và cung kính đáp lại: “Ta phái người dẫn hai vị pháp sư đến tiệm vải tìm Triệu quản gia, hai vị muốn vải vóc gì chỉ cần nói y, nhất định sẽ sắp xếp cho hai vị.”
Mãi đến khi Thanh Huyền và Thiên Sắc theo gia đinh đi khuất, lão mới thở phào nhẹ nhõm, buông tảng đá trong lòng xuống. Lão không biết hồn phách quấy phá xưởng nhuộm là Cổ Huệ Nương, chỉ nghĩ là không trấn được Tề Tử Như trong chảo nhuộm nên mới xảy ra nhiễu loạn.
Mặc kệ thế nào, hy vọng lần này mọi chuyện xong thật, lão sẽ không phải đề phòng lo lắng có người biết bí mật của mình.
Hy vọng —
******
Tên gia đinh của Triệu gia dẫn Thanh Huyền và Thiên Sắc đến tiệm vải lại vô tình gặp Phó Thu Nương.
Lúc này, Phó Thu Nương đứng đối diện Triệu quản gia, cúi thấp đầu, thần sắc ngại ngùng: “Triệu quản gia, ta —” dường như nàng ta rất do dự, muốn nói lại thôi, một lúc lâu mới dám nói: “Ta muốn lĩnh một ít bạc.”
“Lại muốn lĩnh bạc?” Triệu quản gia nhíu mày, nhưng sắc mặt không hề chán ghét, chỉ hơi khó xử, đành nói thật: “Gần đây, lão gia siết chặt sổ sách, còn dặn riêng không được chi bạc cho phu nhân.” Nói xong, Triệu quản gia cũng thấy có chút chua xót. Y cũng có lòng muốn giúp người phụ nữ bất hạnh này nhưng khả năng có hạn.
“Vậy —” mắt Phó Thu Nương đỏ ửng, hai tay vẫn xoắn góc áo, sắp khóc đến nơi: “Vậy bây giờ phải làm sao, ca ca ta bị bệnh —”. Trước đó, nàng đi tìm Triệu Phú Quý xin một ít bạc, không ngờ bị Triệu Phú Quý la mắng, châm chọc khiêu khích đến không có chỗ nào giấu mặt. Không còn cách nào mới mặt dày đến tìm Triệu quản gia.
Hai người vốn nói chuyện rất nhỏ nên không ai chú ý, nhưng khi Thanh Huyền và Thiên Sắc vào tiệm vải lại bước rất nhẹ nhàng nên Phó Thu Nương và Triệu quản gia không để ý, vẫn tiếp tục nói chuyện. Do vậy, Thanh Huyền và Thiên Sắc cũng nghe được một phần.
Triệu quản gia cũng cảnh giác rất cao, không nói chuyện nhiều tránh cho Thanh Huyền và Thiên Sắc nghe thấy, chỉ nhanh chóng nhét một túi bạc vụn vào tay Phó Thu Nương, có lẽ là tiền bạc đã tích cóp từ lâu: “Phu nhân nhận trước dùng đỡ vài ngày đi, ta sẽ nghĩ cách!” Y chỉ nói ngắn gọn, xong liền quay đầu cung kính tiếp đón Thanh Huyền và Thiên Sắc: “Hai vị pháp sư, có gì cần sai khiến tiểu nhân không?”
Thiên Sắc nhìn Phó Thu Nương, chỉ thấy ánh mắt nàng ta mơ hồ, vội vàng cất túi bạc vụn vào nhanh chóng cúi đầu biến mất ngoài cửa tiệm vải.
Quay đầu lại, nàng lãnh đạm nhìn Triệu quản gia, nói thẳng: “Chuyện đã xong, đã đến lúc trả thù lao.” Nói rõ ý định xong, nàng vừa quan sát sắc mặt Triệu quản gia vừa nói tiếp: “Triệu Phú Quý nói bọn ta đến chọn vải.”
Trong khoảng khắc, nét mặt Triệu quản gia thoáng vẻ kỳ lạ khó diễn tả, nhưng sau đó lập tức biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt bình tĩnh của kẻ cúc cung tận tụy.
Thiên Sắc rũ mắt xuống, trong lòng đã sáng tỏ, cũng không biểu hiện gì, sắc mặt bình thản.
******
Thanh Huyền ôm mấy cây vải lớn, theo phía sau Thiên Sắc, vừa đi vừa buồn bực không thôi.
Rõ ràng sư phụ nói chuyện của Triệu gia chưa xong, sao lại vội vã chọn vải rồi đi liền? Lão Triệu Phú Quý kia còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chưa tìm ra kẻ sát hại Cổ Huệ Nương, mục đích giết người cũng chưa biết rõ, chẳng lẽ sư phụ tính không xen vào nữa ư?
Cậu đang buồn bực suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy phía trước ồn ào, ngẩng đầu lên —
Một người đàn ông quần áo cũ nát, yếu ớt, có vẻ như bị bệnh nặng. Thân thể rũ xuống, dựa vào trước cửa tiệm thuốc, khom nửa người đau khổ cầu xin: “Trần đại phu, xin ngài thương xót, cho ta nợ ít tiền thuốc! Khi nào có bạc, ta lập tức đưa sang cho ngài!”
Dường như không muốn gặp người đàn ông này, Trần đại phu chẳng kiên nhẫn, vẻ mặt chán ghét muốn đuổi y đi, nhưng sợ bẩn tay mình liền xách cây chổi bên cạnh xua đuổi: “Mau đi đi, người ngươi máu mủ dơ bẩn, chẳng biết từ viện kỹ nam nào đến, đừng làm dơ bẩn tiệm thuốc của ta, khiến bệnh nhân của ta sợ chết khiếp!” Thấy người đàn ông kia bị đánh mấy chổi vẫn không chịu bỏ đi, Trần đại phu càng giận dữ, cầm chổi nhắm thẳng vào mặt y, mắng xối xả: “Mau cút đi, đồ kỹ nam không biết xấu hổ, ta không trị bệnh hoa liễu cho ngươi!”
Người đàn ông kia trúng mấy chổi, khóe môi rỉ máu. Thấy hy vọng tan biến lại ở trước mắt bao người, y cúi thấp mặt, sắc mặt như tro tàn trở thành trắng xanh, khó khăn bước từng bước xuống bậc thềm của tiệm thuốc. Y đi đến chỗ nào, mọi người chỗ đó đều tránh xa.
Thấy bóng dáng và giọng nói của người đàn ông kia rất quen thuộc, Thanh Huyền ngây ra. Đột nhiên đặt mấy cây vải ở ven đường vội vàng bước tới, đuổi theo người đàn ông phía trước. Khi thấy rõ khuôn mặt y, cậu sững sờ cả người!
“Vân Xuyên công tử? !”
Thanh Huyền kinh ngạc kêu lên!
Hết chương 14