Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Một con đường mờ mịt phủ kín sương mù kéo dài miên man, nhìn có vẻ hơi gập ghềnh. Thanh Huyền chậm rãi theo sát Thiên Sắc, cảm giác chung quanh rất trống trải lúc ẩn lúc hiện. Một giọng ca từ nơi không xác định truyền đến, lưu luyến mà nhẹ nhàng, chầm chậm lại thê lương, hiện rõ nỗi bi thương bất đắc dĩ, còn mang niềm đau thương không thể nói thành lời, lẫn trong tiếng gió có vẻ hư vô mờ mịt, vô cùng chân thành thiết tha. Tiếng ca này thu hút lòng người một cách tự nhiên, gợi lên nỗi đau xót tận sâu thẳm đáy lòng, khiến ký ức bừng tỉnh trong niềm bi ai không thể đoạn tuyệt.
“Thanh Huyền, chuyên tâm niệm Chú phóng sinh.” Trong sương mù, bóng dáng và giọng nói Thiên Sắc đều mơ hồ, rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân nhưng giọng nàng như truyền đến từ một nơi vô cùng xa xôi: “Đây là đường xuống Hoàng Tuyền, trên người ngươi có dương khí, nếu bị tiếng ca của yêu ma mê hoặc hồn phách sẽ lạc đường, cả đời quẩn quanh ở đây không thể trở lại dương gian.”
Lòng Thanh Huyền run rẩy, vội vàng im lặng niệm Chú phóng sinh, theo sát Thiên Sắc không dám sơ sẩy.
Nói không sợ đúng là lừa người. Đường đường là người còn sống lại đến chỗ ma quỷ tụ tập, có thể giữ được vẻ trấn tĩnh đã rất khó, trong lòng sao không sợ khiếp vía?
Nhưng có sư phụ bên cạnh lúc nào cũng nhắc nhở cậu, nên không có gì trở ngại.
Tới bây giờ, Thanh Huyền mới cảm nhận được tấm lòng tốt đẹp, hao tâm tổn sức vì mình của sư phụ —
Lúc trên Yên sơn, ngày ngày sư phụ đóng chặt cửa chép kinh Phật nhưng không quên bắt cậu học thuộc lòng kinh chú huyền diệu của Đạo giáo, nếu phát hiện cậu lười biếng sẽ bắt chép phạt một trăm tám mươi lần chẳng chút nể tình. Khi đó, cậu ấm ức kêu than với mấy vị sư thúc sư bá, nhưng các vị ấy chỉ mỉm cười khuyên cậu nên chăm chỉ hơn.
Lúc này cậu mới biết, học thuộc lòng các loại kinh chú cũng có lúc dùng khi cần thiết, nếu bất chợt quên thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, vậy thì sao có thể lười biếng được?
Nhìn bóng dáng Thiên Sắc, cậu đột nhiên cảm thấy rất xúc động. Thì ra những năm tháng trên Yên sơn, tuy rằng sư phụ không quan tâm cậu, nhưng cũng chưa từng quên mất sự tồn tại của cậu!
Cuối Hoàng Tuyền là sông Tam Đồ. Hai bên bờ sông bạt ngàn hoa bỉ ngạn, nước sông đen kịt càng làm tăng thêm sự tĩnh lặng, không hề nghe tiếng sóng nước, nhưng lại ẩn giấu những thay đổi kỳ lạ khiến người ta sởn tóc gáy.
Một con thuyền mộc từ xa lao đến, người chèo thuyền nhìn thấy Thanh Huyền thì sắc mặt rất kỳ lạ, đương nhiên là sợ hãi không nói nên lời.
Thanh Huyền nghĩ có lẽ y chưa từng gặp người trần mắt thịt lại chẳng kiêng nể gì vào chín tầng địa ngục âm u như cậu, nên cậu cũng giả vờ không nhận ra ánh mắt kinh ngạc ấy, sau khi lên thuyền chỉ nhìn chằm chằm dòng nước tĩnh lặng. Trong lòng sông cũng truyền đến tiếng hát như có như không, ẩn sâu dưới đáy nước có thứ gì đó đang nhảy múa. Thanh Huyền tập trung quan sát mới phát hiện vô số thủy quỷ nổi lơ lửng dưới mặt nước, lưng cậu cứng ngắc lại, không dám tò mò nhìn ngó xung quanh nữa.
Qua sông Tam Đồ, vừa xuống thuyền Thanh Huyền đã nhìn thấy Đá Tam Sinh, nơi chuyên ghi lại chuyện kiếp trước. Định qua xem thử kiếp trước của mình là gì, nhưng thấy Thiên Sắc chẳng buồn để ý xung quanh chỉ nhẹ nhàng đi về phía trước, Thanh Huyền liền xóa ngay suy nghĩ đó, vội vã theo sát phía sau.
Trên đường, cậu nhìn thấy Y Lĩnh thụ (cây lĩnh quần áo) của Đoạt Y Bà và Huyền Y Ông, chuyên lấy quần áo của hồn ma để định tội lỗi kiếp trước. Thấy vô số hồn ma mới chết đang nhìn nhang khói trước mộ khóc than đứt từng khúc ruột. Rõ ràng là một đoạn đường rất dài, nhưng tốn rất ít thời gian. Lúc đến ngục thứ nhất của Cửu Trọng Ngục ở U Minh điện, đã thấy Diệu Quảng Chân Quân đích thân nghênh đón ở cửa, thái độ rất cung kính.
* Y Lĩnh thụ: Tương truyền các tội hồn sẽ bị treo trên cây này.
“Tiên tôn muốn gặp Diêm Quân đại nhân, sao lại đi đường này?” Thấy Thiên Sắc, Diệu Quảng Chân Quân cung kính hành lễ, sau đó lại khiêm tốn cúi đầu: “Con đường này dành cho người chết, chỉ sợ làm bẩn hài của tiên tôn.”
“Tiểu đồ tu vi còn thấp, chỉ có thể đi đường này.” Với thái độ cung kính và khiêm tốn của Diệu Quảng Chân Quân, dường như Thiên Sắc đã quen, vẫn giữ thái độ khách khí và xa cách: “Đã lâu chưa đến đây, không biết Diêm Quân đại nhân có khỏe không?”
Nhắc đến Diêm Quân của Âm phủ, Diệu Quảng Chân Quân chỉ biết cười khổ, lắc đầu: “Cũng coi như sóng êm gió lặng. Nhưng hôm nay có quỷ sai từ tay một hồ yêu tu đạo dẫn hồn phách của một nữ la sát về, không đoán trước được la sát này vì chết oan mà thành, đáng lẽ chỉ phán tội rồi nhận hình phạt, nhưng lại nổi điên gây náo loạn đòi gặp người, khiến Thất Phi điện của Chính Độ Chân Quân trên dưới không yên. Sau đó, Diêm Quân đại nhân biết chuyện, vô cùng giận dữ, ra lệnh cho Thập Phương Minh Vương Chân Quân lập tức điều tra rõ việc này, còn tính nhốt la sát kia vào hỏa ngục cho hồn phi phách tán.” Nói xong, y thở dài nhìn Thiên Sắc, như thấy ánh sáng cuối đường hầm, sắc mặt đầy vui mừng: “Bây giờ tiên tôn đến đây thật tốt quá, chúng tiểu nhân xưa nay sợ nhất Diêm Quân đại nhân tức giận, nhờ tiên tôn khuyên nhủ an ủi vài câu, chúng tiểu nhân mới sống nổi qua ngày.”
Thiên Sắc không nói gì, chỉ nhìn Thanh Huyền, ánh mắt ẩn giấu sự sắc bén không ai nhận ra. Thấy bộ dạng cậu ngoan ngoãn, đúng là dáng vẻ của đồ đệ ngoan. Nàng nhìn Diệu Quảng Chân Quân gật đầu, theo y đến U Minh điện.
Thanh Huyền biết lúc này nên im lặng là vàng nhưng trong lòng cậu tràn ngập tò mò. Vốn tưởng đến Cửu Trọng Ngục sẽ nguy hiểm vô cùng, nhưng dựa vào thái độ của Diệu Quảng Chân Quân đối với Thiên Sắc, cậu có thể đoán được sư phụ nhà mình và Diêm Quân có quan hệ trên mức bình thường. Về phần nữ la sát sắp bị nhốt vào hỏa ngục kia đương nhiên là Cổ Huệ Nương bị Hoa Vô Ngôn thu phục.
Muốn đến dẫn hồn không ngờ lại khó như vậy!
******
Lúc trước lưu lạc khắp nơi, nghe nhiều truyền thuyết dân gian về Diêm La vương mắt báo mũi sư tử vô cùng hung dữ độc ác, hơn nữa còn thấy hình vẽ dữ tợn trên giấy của Diêm Vương ở các chùa miếu, nên lúc Thanh Huyền nhìn thấy Diêm Quân trên U Minh điện thì sửng sốt đến ngây người.
Đây đây đây, đây là Diêm La vương thật sao? !
Đó là một người đàn ông rất anh tuấn, mặc áo bào đen dài, đôi mắt lạnh thấu xương, môi mím chặt, có thể thấy là một người không thích cười. Hơn nữa, lúc này đôi mày của y đang nhíu chặt, cao cao tại thượng, khóe mắt còn vương nét tức giận chưa tan. Đôi môi khẽ nhếch, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, càng làm tăng thêm nét lạnh lùng đến khắc nghiệt.
Thiên Sắc bước lên, nhíu mày, lẳng lặng gọi: “Tiểu sư huynh.”
Thanh Huyền theo chân Thiên Sắc bước vào U Minh điện, nghe Thiên Sắc gọi Diêm Quân liền quên luôn cả bước.
Thảo nào sư phụ có thể gọi được Quỷ sai, thì ra Diêm Quân là sư huynh của người!
Hôm nay, cậu mới ngộ ra mình đã vô tình bái được sư phụ thần thông quảng đại cỡ nào!
Rõ ràng vừa gặp Thiên Sắc tim đã đập thình thịch nhưng Diêm Quân Bạch Liêm vẫn không thể tỏ ra vui mừng quá độ được, y cố ý bưng chén rượu trên bàn che giấu cảm xúc: “Thiên Sắc, tiểu sư huynh còn tưởng muội quyết tâm không bao giờ bước vào U Minh điện của ta nữa.”
Giọng điệu có chút chua xót, nhưng khuôn mặt anh tuấn không chút thay đổi, nghe giống như vô tình hỏi han, nhưng ai biết được sau câu nói kia ẩn chứa thâm ý chỉ những người tâm giao lâu năm mới thấu hiểu: “Sao rồi, hôm nay gặp phiền phức gì? Có cần tiểu sư huynh ra tay giúp đỡ không?”
“Hôm nay Thiên Sắc đến, không phải muốn nhờ tiểu sư huynh ra tay giải quyết phiền phức.” Thiên Sắc ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng giống như dòng suối vỗ về núi băng Bạch Liêm. Trong phút chốc, hàng mi cong khẽ chớp, đôi mắt lạnh chợt dịu dàng như sóng nước, sáng như sao sớm: “Muội nghe nói, có một nữ la sát gây náo loạn ở Thất Phi điện, chọc giận tiểu sư huynh —”
Nàng không nói hết câu, chỉ thản nhiên nhìn Bạch Liêm. Bóng dáng áo đỏ giữa U Minh điện càng nhỏ nhắn, mảnh khảnh.
“Thật sao, muội đến giải quyết phiền phức cho ta ư?” Bạch Liêm hừ một tiếng, đôi ngươi đen lóe sáng khiến người ta khó đoán được tâm tư của y. Lẳng lặng lướt qua Thiên Sắc, nét mặt rõ ràng đã muốn cười còn cố tình tỏ vẻ nghiêm túc, nhướn mày ra chiều bí hiểm tự lẩm bẩm: “Hừ, tên Diệu Quảng kia lúc nào cũng vậy, thật lắm chuyện… Nhưng lần này y thật sự không vuốt mông ngựa… Một la sát cỏn con, hút máu hơn chục người sống đảo lộn sống chết chưa nói, còn dám chống đối Chính Độ trên đại điện, kêu gào muốn gặp Tử Như. Ta đã giam giữ hồn phách của ả, qua giờ Tý cho quăng vào hỏa ngục…”
“Chỉ là một hồn ma mới không hiểu quy củ, tiểu sư huynh tức giận làm gì?” Thiên Sắc ngắt ngang lời y, mặc dù đang thuyết phục người khác, nàng vẫn lạnh nhạt như trước. Nét mặt này dường như không thể khắc họa: “La sát này cũng vì chết oan nên sinh oán giận, bây giờ nàng ta có tâm nguyện chưa hoàn thành, nếu cứ vậy đánh tan hồn phách nàng ta, chỉ sợ tổn hại công đức —”
“Công đức?” Bạch Liêm bất mãn nhướn mày, giữ nguyên tư thế ngồi nhàn nhã nhìn nàng chằm chằm: “Sư muội, muội nghĩ rằng ta và muội đang ở cái chốn quanh năm không thấy mặt trời mà ta còn tâm trí để ý đến nó sao?” Lời nói chứa đầy sự xem thường, dường như chức Diêm Quân U Minh điện này không khác gì lưu đày y ra biên cương hoang vắng.
“Tiểu sư huynh đắc đạo nhiều năm, pháp lực vô biên, đương nhiên là không cần.” Từ từ chuẩn bị câu trả lời trong đầu, thấy y im lặng như đang chăm chú lắng nghe, Thiên Sắc ngước mắt lên khẽ cười thản nhiên nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt trong suốt như nước: “Chẳng qua, đồ đệ của Thiên Sắc chưa thành tài, chi bằng tiểu sư huynh cho Thiên Sắc mượn Cờ chiêu hồn, dùng công đức này tạo cơ hội thành toàn cho nó thuận lợi sửa tiên thân, Thiên Sắc vô cùng cảm kích.”
“Đồ đệ?” Bạch Liêm nghi ngờ nhìn xung quanh, mới thấy Thanh Huyền đang đứng cúi đầu cung kính, mặt mày xanh mét.
Thanh Huyền thấy ánh mắt sáng ngời của Bạch Liêm đang nhìn mình chằm chằm, không để ý đến sắc mặt y liền tươi cười, vội vàng chạy vào trong điện, cung kính như vẫn thường gọi các sư thúc sư bá: “Tiểu sư bá —”
Đáng tiếc, cậu học theo sư phụ nhập gia tùy tục gọi một tiếng đã bị Bạch Liêm mắng xối xả, ngay cả chiêu tươi cười lấy lòng xưa nay được người người yêu thích cũng quên luôn!
“Tiểu sư bá cái gì!?” Bạch Liêm quát lên, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, tròng mắt hơi nheo lại cho thấy y đang cố gắng kìm chế tức giận. Như để ổn định cảm xúc, y dừng lại một chút, sau đó cực kỳ thong thả nói từng chữ: “Không lớn không nhỏ, không quy không củ! Chữ ‘Tiểu’ này để ngươi muốn thì gọi bản Diêm Quân sao? !”
A?!
Không ngờ lại đạp phải mìn!
Thanh Huyền sợ tới mức không dám nhúc nhích, không biết vì sao mình lại đắc tội với vị tiểu sư bá lần đầu gặp mặt này, đành phải nhìn sang Thiên Sắc cầu xin, hy vọng Thiên Sắc có thể giải vây cho cậu.
Thiên Sắc lẳng lặng nhìn khuôn mặt giận dữ của Bạch Liêm, biết y đang tức giận cái gì nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể nhắc nhở: “Tiểu sư huynh, tính tình nóng nảy của huynh vẫn không thay đổi, khiến vãn bối sợ hãi thật không tốt chút nào.”
Thấy Thiên Sắc giải vây cho Thanh Huyền, lòng Bạch Liêm cứng lại, giọng nói mịt mờ, sắc mặt lạnh lẽo đến dọa người. “Thiên Sắc, nghe đồn đây là tiểu nam sủng người phàm thân thiết như hình với bóng của muội đúng không?” Hắn cười châm chọc, khi nhìn về phía Thanh Huyền, nét kiêu căng đã nhanh chóng thay thế sự tức giận trên khuôn mặt đẹp đẽ. Y cố ý nhún vai, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, đôi ngươi như tỏa sáng: “Ngươi tên gì?”
Tuy rằng cụm từ “Tiểu nam sủng người phàm kia” thật khó nghe, nhưng đang đứng trên địa bàn của người khác, Thanh Huyền thở mạnh còn không dám, chỉ có thể cung kính đáp lại: “Thưa sư bá, đệ tử tên Thanh Huyền.”
“À, sao mới mấy ngày đã trở nên nho nhã lễ độ như vậy?” Bạch Liêm khẽ hừ một tiếng nheo mắt lại, khóe môi vẫn ẩn giấu sự tức giận, giọng không nhanh không chậm nói rõ từng chữ không hề che giấu sự châm biếm: “Lúc đó, ngươi đại náo U Minh điện, đòi bản Diêm Quân giao vị tiên nhân giết yêu hoa kia, một mạng đổi mạng, nếu không kiện lên tận Cửu Trọng Thiên tìm người cai quản lục giới phân xử, thật là hung hăng, kiêu ngạo biết chừng nào!”
Hết chương 10