Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 86: Đi đường tắt khác




Edit: Hanayang

Cửa văn phòng Ngô Phong khép hờ.

Thư ký nói Ngô Phong đang cùng tổng giám chế kênh giải trí bàn bạc công sự, Hạ Dịch Dương gật gật đầu, tôi đợi lát nữa lại đến. Vừa dứt lời, Ngô Phong ở bên trong nói vọng ra, "Là Dịch Dương sao?"

Hạ Dịch Dương liền lên tiếng trả lời.

"Vào đi!"

Hạ Dịch Dương đẩy cửa đi vào, tổng giám chế vừa vặn đứng dậy, hai người cùng gật đầu chào, Ngô Phong đưa tổng giám chế ra đến ngoài cửa. Hạ Dịch Dương nhìn thấy trên bàn làm việc của Ngô Phong chất một chồng tư liệu, có hình ảnh, có CD, còn có các bài báo cắt nối biên tập.

Anh chọn một vị trí ngồi, ở góc độ này, là mặt bên trái hướng về phía Ngô Phong.

Ngô Phong tiến vào, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu, còn khi không cười khẽ.

"CCTV lần này cần phải ra sân thôi." Ông cười nói đối với Hạ Dịch Dương.

"Chẳng lẽ kênh giải trí cũng muốn làm chương trình thi sắc đẹp?" Các cuộc thi sắc đẹp do các đài truyền hình Đài Loan cùng Thượng Hải đã làm vô cùng thành công, tỷ suất khán giả làm cho các tiết mục của kênh giải trí ở CCTV đều không theo kịp. Có mấy lần Hạ Dịch Dương nghe nói CCTV cũng có tính toán này, nhưng còn lo ngại vì luôn đi theo đường lối thông thường, nhất thời không dứt khoát được, cũng lo lắng đến các đài tỉnh.

Ngô Phong lắc đầu, "Các ngôi sao đi lên từ các cuộc thi, đến bây giờ đều không thể lên nổi vũ đài CCTV, CCTV đối với cuộc thi sắc đẹp không hề xem trọng. Bất quá, thật ra đài muốn dàn dựng một chương trình bình dân hóa, một tiết mục có chứa lực tương tác, thời gian vào thứ Sáu giờ vàng buổi tối. Phương án mới ra đến, nhà tài trợ liền chen chúc tới, cho nên tổng giám áp lực rất lớn, chạy tới hỏi kinh nghiệm chỗ tôi. Tôi là người làm tin tức nên đối với loại tiết mục tâm tình cảm xúc này chỉ là cái thường dân thôi."

"Tâm tình?" Hạ Dịch Dương trong lòng rung động.

"Đúng vậy, đài địa phương không phải có mấy tiết mục phỏng vấn rất hot sao? 《 Nghệ thuật nhân sinh 》 cũng là tiết mục phỏng vấn, nhưng là thiên về nghệ nhân với quá trình trưởng thành cùng con đường nghệ thuật, đối với tình cảm không đề cập nhiều lắm. Ý định của đài là muốn so với đài địa phương phải cao hơn, trí tuệ hơn, sâu sắc hơn."

"Vậy là yêu cầu đối với người chủ trì nhất định không thấp rồi?"

"Điều động nội bộ là Kha An Di. Tôi đối với tổng giám chế cũng ăn ngay nói thật, Kha An Di vẫn biên tập tin tức, là cho người ta cảm giác trí thức, nhưng loại tiết mục này bật thốt lên xúc cảm, không chắc cô ấy có thể đảm nhiệm được. Tổng giám chế nói trở về sẽ cẩn thận suy nghĩ, nếu không được, cho nghững người chủ trì đến thi tài, thuận tiện PR thanh thế trước một chút." Ngô Phong đột nhiên vỗ ót, "Ai, tôi sao lại đi nói mấy chuyện này, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Hạ Dịch Dương trầm ngâm một chút, thẳng tắp nhìn về phía Ngô Phong, vẻ mặt trở nên thật sự vô cùng nghiêm túc, anh thậm chí còn đứng dậy, trịnh trọng cúi người một cái về phía Ngô Phong, "Chú Ngô, cháu hiện tại đứng ở chỗ này không phải là cấp dưới của chú, mà là lấy danh nghĩa một người đàn ông thích Diệp Phong. Cháu biết chú rất thương yêu Diệp Phong, Diệp Phong cũng vô cùng tôn trọng chú, cháu xin thỉnh cầu chú cho phép cháu có thể quang minh chính đại theo đuổi Diệp Phong."

Ngô Phong nheo mắt lại, khó hiểu nhìn chằm chằm vào anh, "Nếu tôi không cho phép thì sao?" Anh gọi ông ấy "Chú Ngô"?

"Cháu đây chỉ có thể dùng biện pháp khác." Anh không tiếng động nở nụ cười, "Nhưng chú Ngô nhất định không thích. Cháu sẽ cố hết sức nghĩ ra trăm phương nghìn kế lấy việc công đến nhà chú, tìm cớ hẹn Diệp Phong ước đi ra ngoài, tránh khỏi tầm mắt của chú lén lút nói mấy câu, chế tạo cơ hội không hẹn mà gặp, vận dụng quan hệ với các đồng học khác, vì tiếp cận Diệp Phong, nói dối, lừa gạt, còn có thể có mưu mô quỷ kế. Chú Ngô, chú rất hiểu cháu, cháu cũng không muốn đến bước đó, nhưng vì chú không cho phép, cháu nhất định sẽ làm thử, chỉ là có điểm bôi nhọ Diệp Phong. Nếu cố gắng của chúng cháu cuối cùng có thể thành chính quả, chú Ngô sao không ở ngay từ lúc bắt đầu liền chúc phúc cho chúng cháu chứ?"

"Hạ Dịch Dương," Ngô Phong giằng đứng lên, "Cậu cũng dám uy hiếp tôi!"

"Chú Ngô, chú có từng hỏi qua Diệp Phong vì sao lại về nước không?" Hạ Dịch Dương không có một tia bối rối, lời nói không nhanh không chậm, lại từng chữ rõ ràng.

"Dù sao tuyệt đối cũng sẽ không phải vì cậu." Ngô Phong lớn tiếng quát.

Hạ Dịch Dương cúi đầu, đến khi nâng lên lại, hốc mắt có điểm đỏ lên, "Nếu là vì cháu, chú Ngô sẽ đồng ý cho cháu cơ hội sao? Còn có ba mẹ Diệp Phong bởi vì chuyện Kha An Di ở Thanh Đài tự sát, đối với cháu có hiểu lầm, mà chú Ngô đây là người cảm kích, cháu cũng muốn mời chú Ngô theo giúp cháu đến Thanh Đài, cháu muốn cho họ một lời giải thích."

Ngô Phong trầm mặc.

"Chú từng nói với cháu rằng, người trong tim Diệp Phong là Biên Thành, cho nên chú cùng Tô bí thư, Diệp cục trưởng đều nghĩa vô phản cố ủng hộ bọn họ cùng một chỗ, khiến cho cháu rời khỏi. Tất cả điểm xuất phát của mọi người đều là vì Diệp Phong, nhưng con người có đôi khi là sẽ thay đổi, chú có nhận thấy được Diệp Phong thay đổi không? Chú Ngô, cháu vẫn cho rằng chỉ có yêu cùng không yêu, không có yêu nhiều, yêu ít để nói ra, nhưng nếu chú nhất định phải làm ra lẽ, cháu chỉ có thể thản nhiên thừa nhận, những năm gần đây cháu không có bạn gái, không phải vì công tác bận rộn không thể dành ra thời gian, cũng không phải vì không cơ hội tiếp xúc với người khác phái, mà là trong lòng cháu đã có một người, cháu chờ cô ấy sáu năm, hiện tại cô ấy đã trở lại, cháu sẽ đứng ở tại chỗ không cố gắng tiến về phía trước sao?"

"Là Diệp Phong sao?" Ngô Phong vẻ mặt chậm chạp hiểu ra, nhẹ nhàng hút khí.

"Không phải cô ấy, vì sao cháu muốn đứng ở chỗ này?" Hạ Dịch Dương ôn nhu cười khẽ, "Chú Ngô, chú sẽ giúp cháu sao?"

"Tôi cần suy nghĩ. Trước khi tôi suy nghĩ xong, không cho phép cậu nhúc nhích cái ý niệm gì trong đầu!"

Hạ Dịch Dương vừa cười một chút, "Có một số việc mà con người ta không có khả năng khống chế, cháu không muốn lừa chú, cháu làm không được."

"Cậu tựa hồ có điểm khẩn cấp?"

"Cháu không thể bỏ qua cô ấy, chẳng sợ chỉ có một tia khả năng, cháu đều phải nắm chặt."

"Xem ra tôi chỉ có thể giúp cậu?" Ngô Phong cười lạnh.

"Cám ơn chú Ngô." Hạ Dịch Dương hạ thấp người.

"Tôi còn chưa có đáp ứng đâu?" Ngô Phong trừng mắt nhìn anh.

Hạ Dịch Dương mỉm cười, "Cháu biết chú Ngô đang lo lắng. Không quấy rầy chú Ngô, cháu về văn phòng đây."

Anh xoay người, Ngô Phong liền phát hiện dấu răng trên cổ anh ngay lập tức, "Trên cổ cậu là chuyện gì xảy ra?"

Hạ Dịch Dương nâng tay sờ sờ cổ, "À, việc nhỏ." Nhẹ nhàng bâng quơ chớp chớp mắt, đóng cửa đi ra ngoài.

Ngô Phong đứng đó giật mình, đột nhiên "Cạch" một tiếng vỗ xuống bàn, nắm lên điện thoại hét lớn: "Tần Phái, anh cút lại đây cho tôi."

Đang ở trong phòng cắt nối biên tập phim, Tần Phái thình lình rùng mình một cái.

*

Diệp Phong mở cửa ra, đi vào tiểu viện, ngẩng đầu lên nhìn ở chân trời lộ ra một vòng nguyệt thu, còn có hai ngày nữa là Trung thu, ánh trăng đã tròn như cái mâm bạc, gió đêm mát lạnh, nước hồ vỗ nhẹ, bọn côn trùng nhỏ hay kêu mùa hè không biết chạy nơi nào nghỉ phép rồi, trong viện im lặng cực kỳ.

Cô không có mặc tất, mắt cá chân lộ ra bên ngoài có thể cảm giác được cái mát mẻ ban đêm, cô ôm chặt hai tay, di động trong lòng bàn tay thiếu chút nữa rơi xuống.

《Buổi tối tin tức 》 đã chấm dứt hơn một giờ rồi, biên tập viên không phải Hạ Dịch Dương. Anh nuốt lời, chưa gọi điện báo cho cô.

Cô thừa nhận có điểm mất mát, không phải muốn nghe thấy giọng nói của anh, cũng không phải lo lắng cho anh, mà là cô đã chuẩn bị một đống lớn lời phản bác lại anh, cự tuyệt anh mà giờ không phải sử dụng đến.

Đèn xe sáng như tuyết chiếu vào trong viện, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện Ngô Phong đã trở về.

"Chú Ngô!" Cô chạy chậm tiến lên xách túi giúp ông, thân thiết kéo cánh tay của ông, "Buổi tối cháu nướng bánh, muốn thử một miếng hay không?"

"Đương nhiên muốn rồi, trù nghệ của Tiểu Phong Diệp cũng không thể tùy tiện lãng phí." Ngô Phong yêu thương xoa xoa đầu cô, để cho dì giúp việc giúp lấy túi đem vào nhà, "Theo chú đi dạo nói chuyện một chút!"

"Được! Hôm nay ở Đài có chuyện gì thú vị sao?"

"Tin tức là nghiêm túc mà ngưng trọng, làm sao có thể thú vị?" Ngô Phong bật cười, "Ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoài ý muốn, Hạ Dịch Dương hôm nay làm cho chú có điểm ngoài ý muốn."

Diệp Phong giật mạnh đầu lên, "Sao... Sao?"

Ngô Phong thả tay áo, "Không muốn nói chuyện này, phiền lòng."

"Aa." Diệp Phong cắn môi, nhíu mày.

Ngô Phong không có bỏ qua vẻ lo lắng lo lắng trên mặt cô, "Tiểu Phong Diệp, cháu cũng chưa từng tâm sự chú về cuộc sống ở nước ngoài, vất vả sao?"

"Không có, cháu rất hưởng thụ."

"Vậy vì sao trở về?"

"Cháu yêu nước mà!"

Ngô Phong lắc đầu, "Người Hoa ở nước ngoài sẽ không yêu nước sao? Nói thật với chú, là vì Biên Thành sao?"

"Ai nha, chú Ngô, chú thực bát quái ha!"

"Thẹn thùng? Ha ha, xem ra chú nói chuẩn rồi. Hôm nay chú cùng mẹ con nói điện thoại, bà ấy hỏi cháu cùng với Biên Thành ra sao, chú nói đoán chừng Biên Thành công tác bận rộn, không cách nào gặp mặt được. Chủ nhật này xem cậu ấy có thể hay không, bảo cậu ấy đến biệt thự ăn cơm đi! Dì Tần của con đã sớm ồn ào muốn gặp cậu ấy."

"Biến thành long trọng như vậy, người ta dám đến sao?"

"Hả? Các ngươi trước kia..."

"Chú Ngô, chú thực sự già rồi, cũng bắt đầu hoài cựu chuyện cũ. Đó là chuyện sáu năm trước, chúng cháu hiện tại chỉ là bạn học." Diệp Phong nói.

"Vậy hiện tại cháu có người nào không phải bạn học không?" Ngô Phong liếc cô.

"Gì chứ? Chú Ngô ghét bỏ cháu, muốn đẩy cháu cho người khác?"

Ngô Phong thở dài, "Chú không phải đẩy đâu, là lo lắng người khác tới cửa cướp đi."

"Ai dám? Đá bay anh ta!"

Ngô Phong thương tiếc vỗ vai cô, "Chỉ sợ đến lúc đó cháu sẽ đau lòng thôi! Tiểu Phong Diệp, rất thích Hạ Dịch Dương sao?"

Hàng mi dài của Diệp Phong thong thả chớp chớp, đột nhiên nhảy dựng lên một chút, "Làm sao có thể, cháu... rất chán ghét anh ấy. Anh ấy... có cái gì tốt, chỉ biết khi dễ người ta."

"Thật sự? Chú đi tìm cậu ta tính sổ." Ngô Phong trầm mặt.

Mắt Diệp Phong vòng vo đảo mấy vòng, "Được rồi! Chú Ngô, chuyện của cháu chú đừng quản, cháu có thể đối phó. Đi thôi, chúng ta trở vào ăn bánh."

Ngô Phong sủng nịch chớp mắt, nghĩ rằng nên sắp xếp thời gian đi Thanh Đài.

Hơn mười một giờ, Hạ Dịch Dương điện thoại đến đây. Cô đối với cái di động đang vang dội của mình liếc cái xem thường, tiếp tục lên mạng. Tiếng chuông kia không vội vã không nóng nảy, vang một lần lại một lần, vang đến khi cô hết kiên nhẫn, đành phải ấn cái nút màu xanh nghe máy.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì hả, anh cho người ta chút ít thanh tĩnh không được sao?"

"Mùa thu lại không thể bơi lội, cái hồ này cần gì phải cho đầy nước chứ? Thật sự là không biết tiết kiệm tài nguyên nước."

Cô sửng sốt một chút, quay đầu kéo rèm cửa sổ ra, dưới ánh trăng, Hạ Dịch Dương ngồi ở trên chiếc ghế bên bể bơi, hướng cô vẫy vẫy tay.

"Anh điên rồi, chú với dì đều ở nhà!"

"Ở nhà thì làm sao vậy? Anh có gì ám muội sao?"

"Không chào hỏi, trèo tường leo vào còn đúng lý hợp tình sao." Cô hừ lạnh nói.

"Diệp Phong, em cắn anh thành như vậy, anh không chỉ thành người bị toàn đài chê cười, còn bị lãnh đạo răn dạy vừa thông suốt. Anh đã bị tổn thương như vậy, ngay cả một câu an ủi anh mà em cũng không nói sao? Đến bây giờ, anh còn chưa ăn cơm, tâm tình lại không tốt. Quên đi, anh đi tìm Nhất Thụ uống rượu."

Anh làm bộ muốn đứng lên, điện thoại bên kia, chỉ nghe thấy Diệp Phong sốt ruột kêu to: "Anh đứng lại đó cho em!"

Trên dung mạo tuấn tú, ý cười như nước hồ, u nhiên khinh đãng.

Cô lấy một túi bánh, rót ly sữa, mặc áo ngủ bỏ chạy đi xuống lầu. Anh thật sự không dám ngồi ở trong sân, sợ cô bị đông lạnh, lôi kéo cô đi lên xe.

"Lót dạ trước một chút, lát nữa anh về nhà lại ăn thêm một chút, nồi canh lúc trưa còn rất nhiều, anh hâm nóng lại rồi uống." Vì che giấu sự quan tâm của mình, cô cố ý nói rất dữ dằn.

Anh cười, nhận lấy bánh và sữa trong tay cô. Kỳ thật anh đã ăn qua, chỉ là chạy tới kênh giải trí cùng tổng giám chế hàn huyên một hồi, hỏi rõ ràng hơn một chút về cái tiết mục tâm tình kia.

"Diệp Phong, cái bộ dáng hung hung dữ dữ này thật không giống em." Anh nhéo nhéo cái mũi của cô, đem cô ôm lấy ngồi vào trên chân của mình.

Họ không có bật đèn, xe lại đỗ ở trong bóng tối, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong.

Cô không có giãy dụa, thân mình hướng tì vào trong lòng anh, để anh thuận tay ôm lấy. "Em cứ như vậy mãi. Anh không đói bụng sao?"

"Nhìn thấy em sẽ không đói bụng." Cô đã tắm qua, vừa cúi đầu liền ngửi được hương thơm sữa tắm thơm ngát.

"Không đói bụng vậy sớm một chút trở về đi."

"Trở về chỉ có một người, rất cô đơn. Chìa khóa đều đưa cho em, khi nào thì dọn trở về đi?" Anh giơ lòng bàn tay của cô lên, cùng với chính lòng bàn tay của mình hợp lại.

"Chuyển về, rồi lại để anh đuổi ra sao?"

"Tiểu nhân thù dai. Được rồi, cho em đuổi anh một lần, lần sau không cho phép nhắc lại chuyện này nữa. Tay em thực mềm, đầu ngón tay này sao lại đẹp như vậy?" Anh xoa bóp đầu ngón tay của cô.

"Ai giống anh là cái người quê mùa?"

Anh cười ra tiếng, tiến sát bên tai cô nói câu gì đó. Mặt của cô xoát đỏ bừng, tay nắm thành quyền đập vào ngực của anh, anh cũng không trốn tránh, chính là cười đến càng vui vẻ.

Cô xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, tim đập như trống, không dám tin rằng Hạ biên tập này luôn ra vẻ đạo mạo thế nhưng lại cùng một thục nữ nói ra lời nói làm người ta xấu hổ xấu hổ như vậy?

Càng xấu hổ là, cô thế nhưng không cảm thấy chán ghét.

Này rốt cuộc là chợt thoáng sao? Khóe mắt giơ lên, ngắm nghía trăng tròn ở trên trời, xem ra là ánh trăng chọc họa.

_________________