Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 49: Thời cơ không thích hợp




Edit: Hanayang

Diệp Phong hơi hơi hé miệng, muốn nói gì đó, lại khó khăn nuốt xuống.

Thanh Đài thăng cấp thành thành phố trực thuộc Trung Ương, Tô Hiểu Sầm từ khi nhậm chức Thị trưởng Thanh Đài xong, tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh Ủy Thanh Đài như mục tiêu đã định, bà ấy không chỉ làm cho Thanh Đài thành thắng cảnh du lịch nổi tiếng thế giới, mà các hạng mục vệ sinh thành thị, lâm viên thành thị, Thanh Đài cũng được xếp hạng cao ở Trung Quốc.

Hiện tại chính là mùa du lịch thịnh vượng ở Thanh Đài, lúc này tiến hành chương trình hoạt động chúc mừng, nhất định sẽ làm cho không khí ở Thanh Đài náo nhiệt bừng bừng.

Khi cùng nói điện thoại với Tô Hiểu Sầm, bà nói gần đây rất bận, không rảnh đến Bắc Kinh, bảo cô trở về. Giờ cô mới biết thì ra là vì chuyện này.

Cô đã đồng ý với Hạ Dịch Dương xin nghỉ phép về Thanh Đài, thuận tiện thăm ba mẹ.

Nhưng mà, sao lại là lúc này?

"Chủ nhiệm Ngô còn giúp anh hẹn gặp Bí thư Tỉnh Ủy Thanh Đài - Tô Hiểu Sầm làm khách mời trong 《Có hẹn với người nổi tiếng》, tụi anh cũng dời địa điểm phỏng vấn đến Thanh Đài, còn muốn quay một ít hình ảnh về cuộc sống hằng ngày, trong lúc làm việc của bà ấy."

Cô biểu tình hơi lạ đảo đảo mắt, đứng thẳng thân mình, hướng đến bàn ăn.

"Dịch Dương, anh lần này phải đi làm việc, em không đi theo sau quấy rầy đâu. Sau này chúng ta lại chọn lúc khác đi." Cô ngồi xuống, mở nút thắt bịch sữa đậu nành, đổ ra ly cho hai người.

"Không có vấn đề gì, có thời gian cùng em đi dọc bờ biển, bơi lội, hóng gió biển, buổi tối dạo chợ đêm, ăn quà vặt." Anh nhận lấy cái ly cô đưa qua. 

Trong phòng khách không có mở điều hòa, không đề phòng sữa đậu nành quá nóng, một ngụm uống vào miệng, cô bị nóng đến run rẩy.

Anh trở vào trong lấy từ tủ lạnh ra vài viên đá cho vào ly của cô, khe khẽ thở dài.

"Nhưng là... em hiện tại không dành ra thời gian, tiết mục ngày thứ Sáu chưa có thu, Chủ nhật tới phải đến Quảng viện học, mặt khác, em còn có chuyện khác..." Cố lấy dũng khí, nói ra, tay lặng lẽ ở trên ống quần chà chà, mồ hôi tuôn đến nỗi bưng lên cái ly còn muốn trượt.

"Chuyện khác kia rất tốn thời gian sao?" Anh bình tĩnh hỏi.

Cô có chút bối rối chuyển ánh mắt đến cái bánh bao trước mặt, xé một nửa, chậm rãi nhấm nuốt, cảm giác vô cùng khó ăn, nhưng cô vẫn là cố gắng nuốt. "Kha khá."

"Được, vậy em liền đi làm đi, chúng ta lúc sau lại đi Thanh Đài, cố gắng để có thể đi trước mùa thu. Mùa thu Thanh Đài tiêu điều, mùa đông ẩm ướt rất lạnh."

"Anh đối với Thanh Đài rất quen thuộc?"

Anh ngước mắt nhìn cô, "Anh vẫn đều rất chú ý Thanh Đài, bởi vì em là người Thanh Đài."

"Dịch Dương, nếu có một ngày, anh phát hiện em kỳ thật không như anh nghĩ tốt đến như vậy, anh có hối hận đã vì em trả giá nhiều như vậy không?"

"Diệp Phong, cách nói của em không đúng, anh không phải trả giá vì em, anh làm cho anh, vì chính mình. Thuận theo chính lòng mình mà đi làm, làm sao có thể hối hận chứ?"

"Chỉ mong là em đáng giá." Cô sâu kín cười cười, "Em đã sáu năm không về Thanh Đài, từ Edinburgh về nước, trạm thứ nhất chính là Bắc Kinh, từ đó cho tới bây giờ. Mẹ em đều luôn nói em bạc tình. Dịch Dương, anh biết không, anh là mẫu người mà ba mẹ em rất thích, cũng đánh giá cao nhất, tự lập, mạnh mẽ, nhiệt tình, kiệt xuất. Em nghĩ chỉ cần họ nhìn thấy anh, tất nhiên họ sẽ lập tức ép chúng ta kết hôn, để phòng ngừa em bỏ qua anh."

"Nhưng em không muốn kết hôn?"

Cô làm sao có thể không nghĩ đến chứ? Vừa tốt nghiệp, cô liền muốn kết hôn, còn muốn có con. Hứa Mạn Mạn có câu nói vô cùng chính xác, sự nghiệp về sau có thể chậm rãi làm, con cái thì phải ở năm tháng thanh xuân khỏe mạnh mà sinh. Sự nghiệp rốt cuộc là mây khói thoáng qua, mà con cái lại vĩnh viễn cùng chính mình như không khí không thể thiếu.

Không biết như thế nào, tuổi càng lớn, ngược lại càng không có dũng khí năm xưa, đối với hôn nhân lại cảm thấy e ngại. Hạ Dịch Dương sẽ xứng đáng cương vị một người chồng, người cha, có thể cho cô cảm giác hôn nhân an toàn, cô sẽ không nghi ngờ gì, nhưng mà, hiện tại... Cô không có cách nào trao cho anh lời hứa hẹn như vậy.

"Dịch Dương, đừng nói chuyện này nữa được không? Em muốn ngủ." Cô đẩy cái ly ra, trong lòng mỏi mệt không chịu nổi.

"Được rồi." Anh đứng lên, đi phòng tắm mở ra vòi hoa sen, chỉnh nước ấm, "Tắm qua rồi ngủ sẽ thoải mái hơn." Anh đem cô đẩy mạnh vào phòng tắm, khép cửa lại. 

Cô không có phản đối, trong đầu hỗn loạn, chỉ mong hơi nước nóng hầm hập có thể làm cô buông nhẹ hết thảy, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Vừa nằm xuống giường, anh cũng đi theo tiến vào, cẩn thận đem rèm cửa sổ kéo kín lại, sau đó ở bên người cô nằm xuống. 

Cô ngửi được trên người anh có hương bạc hà mát lạnh, hẳn là cũng vừa tắm qua. Anh hình như đang chỉnh đồng hồ báo thức, quay một vòng, cô nghe được anh xoay người kéo cô vào trong lòng.

Bờ vai anh thực rộng, trong ngực ấm áp, tim đập mạnh mẽ, cô từ từ nhắm hai mắt lại, tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái. Bình thường, chỉ cần vừa dựa vào anh, cô rất nhanh sẽ đi vào giấc ngủ, hôm nay, cô cố sức nhắm mắt lại, nhưng cách nào cũng không thấy buồn ngủ. 

Cuối cùng vẫn là ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là buổi chiều ba giờ, anh đã đi rồi. Rất lạ, cô thế nhưng không có nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức.

Anh đã làm cơm chiên hải sản, canh súp rau củ, để ở trong lò vi sóng, ghi giấy để lại dặn dò cô phải hâm nóng lại rồi mới ăn. 

Cô không có ăn cơm trước, mà là lấy điện thoại mở ra xem, bên trong có một cuộc gọi nhỡ, còn có hai cái tin nhắn. Cô xem số, tin nhắn đều là Biên Thành gửi tới, chỉ hỏi "Dậy chưa?", điện thoại là Ngã Lỵ gọi tới, buổi sáng lúc mười giờ.

Cô gọi lại, Ngã Lỵ có khả năng đang trên lớp học không có nghe máy. Cô ăn cơm xong, vào toilet đem quần áo hai người thay ra giặt sạch, Ngã Lỵ gọi điện tới. 

"Cậu tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ, Hạ Dịch Dương gọi cho cậu không được, đành phải gọi cho mình, hỏi mình xem cậu có liên lạc với mình hay không? Mình ngủ mơ mơ màng màng, bị anh ấy dọa cho sợ đến hừng đông cũng chưa ngủ được."

Cô ngẩng mặt tự giễu, còn nhọc lòng soạn ra một lời nói dối kia, thì ra anh đã biết cô đang nói dối. 

"Biên Thành phát sốt, lại uống rượu, mình đưa anh ấy đến bệnh viện." Cô thẳng thắng bẩm báo với Ngã Lỵ.

Ngã Lỵ hít vào một ngụm lãnh khí, "Mình nói cậu chạy đi đâu được, Hạ Dịch Dương không biết chứ?" 

"Mình không biết nên nói với anh ấy như thế nào?"

"Cũng đúng, việc này chỉ có thể gạt, anh ấy biết sẽ nghĩ lung tung. Biên Thành hiện giờ ra sao rồi?" 

"Ở trong bệnh viện."

"Anh ta... có nói với cậu chuyện gì khác không?"

"Nói chuyện khác thì thế nào, chúng mình đều đã không phải là Biên Thành cùng Diệp Phong lúc trước nữa, chúng mình cũng không có thể làm bộ sáu năm qua cái gì cũng không có xảy ra. Nhưng mà Ngã Lỵ, nhìn thấy anh ấy, lòng của mình đặc biệt đau, mình tựa như ôm anh ấy mà khóc cho thỏa." Cô nháy mắt mấy cái, hốc mắt không tự giác đỏ lên. 

Ngã Lỵ cùng cô thở dài, tìm không ra lời nói để an ủi, chỉ có thể trầm mặc. Ngã Lỵ từng chứng kiến qua Biên Thành có bao nhiêu cưng chiều Diệp Phong, hiện tại anh ta cô đơn lạc lõng trên thế giới này, không cha không mẹ, chỉ có tình yêu là ánh sáng và sự cứu rỗi duy nhất của anh. 

"Mình làm không được việc đối với anh ấy làm như không thấy..."

"Hạ Dịch Dương làm sao bây giờ?" 

Dịch Dương... Diệp Phong thì thào nhớ kỹ tên này, "Ngã Lỵ, như lời cậu nói, mình... đã muốn yêu người đó mất rồi."

"Ách?" Ngã Lỵ buồn bực. 

Cô cười, không cần giải thích nhiều lắm, cảm tình kỳ thật sẽ thật sự biến chuyển, nói cô bị anh đả động, bị anh thuyết phục đều có thể, cô chính là đã yêu anh. Yêu thương anh, mới có thể sợ anh sinh nghi, nghĩ lung tung, cho nên nghĩ ra lời nói dối thiện ý, ở vào lúc mệt đến mắt mở không nổi, còn muốn mua cho anh bữa sáng.

"Dịch Dương chính là Dịch Dương, Biên Thành chính là Biên Thành, mình không có làm lẫn lộn, chính là có điểm không biết làm sao. Hiện tại Biên Thành cần mình, mình không thể bỏ lại mặc kệ anh ấy, mình muốn đi giúp đỡ anh ấy tỉnh lại, đứng lên, vượt qua thời kì này." 

"Vậy cậu phải giữ miệng cẩn thận với Hạ Dịch Dương, đàn ông cũng không hào phóng lắm đâu, đặc biệt là đối mặt với vấn đề bạn trai cũ. Ai, quá phức tạp, mình phải đến văn phòng Vương Vĩ, cúp trước đây!"

*

Chạng vạng, Diệp Phong đi dạo phố. Cô lật xem tủ quần áo, Hạ Dịch Dương cũng không có mấy bộ quần áo thoải mái thích hợp mặc ở bờ biển mặc, còn có giày nữa. Đồ lót của anh, cô bây giờ vô cùng quen thuộc. Cô không có đến mấy shop đồ hiệu nổi tiếng quốc tế, mà chọn những tiệm chuyên bán quần áo nam giới, mỗi loại chọn hai bộ. Khi trở về, ngang qua tiệm bánh kem, mua bánh và trà sữa, để dành buổi tối trở về cho hai người làm điểm tâm.

Cô không có đến bệnh viện, chỉ gọi cuộc điện thoại, giọng của Biên Thành so với ngày hôm qua nghe có tinh thần hơn, thư ký đem quần áo đến cho anh, đặt cơm cho anh ở một nhà hàng dinh dưỡng. Cô nói phải chuẩn bị cho buổi tối trực tiếp, còn phải thu một tiết mục ở đài, buổi tối không có cách nào đi được. 

"Ngày mai thì sao?" Biên Thành hỏi. 

"Ngày mai tôi không có tiết mục, buổi chiều đến thăm anh. Muốn ăn hoa quả gì?"

"Xoài rất tốt." 

*

Từ sau khi ly hôn vốn không có xuất hiện - Thôi Linh, buổi tối chợt xuất hiện ở văn phòng, Lâu Dương có buổi xã giao tiếp khách, hai người không có chạm mặt. Cô ta vẫn bình thường giống như trước, cằm nghênh nghênh, nhìn người khác là liếc mắt, cái miệng nói chuyện cao ngạo ở trên trời. Cô ta đi vào văn phòng Diệp Phong, Diệp Phong đang kiểm tra CD và tư liệu buổi tối cần dùng.

Hai người nhìn nhau gật đầu. 

"Gần đây tiết mục nghe đài cũng được lắm." Thôi Linh thấy Diệp Phong lại cúi đầu làm việc không nói gì liền tìm chuyện nói.

"Tôi có nghe tổ trưởng nói. Thôi trưởng phòng sắc mặt rất tốt nha!" 

"Thật sao?" Thôi Linh sờ sờ hai má, "Có thể có liên quan đến tâm tình đi, hiện tại tôi có thời gian kiên trì chăm sóc dưỡng da. Ngày hôm qua cùng với Hoa Thành Chủ tịch Diêu đi trên đường, hai người chúng tôi bằng tuổi, người ta lại nói cô ấy là chị của tôi."

Diệp Phong cười khẽ, Thôi Linh có khung xương to, dù cho có bảo dưỡng chăm sóc, cũng dấu không được tuổi, nhưng thật ra Diêu Hoa xinh xắn lanh lợi, nhìn không ra đã thấy cùng Thôi Linh gần như trẻ hơn rất nhiều. 

"Ông xã của Chủ tịch Diêu là làm cái gì?" Cô chỉ vì không muốn lạnh nhạt, thuận miệng hỏi.

Thôi Linh yên lặng trừng mắt nhìn cô vài giây, "Cô ấy ly hôn bốn năm rồi." 

Diệp Phong kinh ngạc ngẩng đầu, mở to mắt nhìn, "Này có lẽ không phải đề tài tốt rồi, thực xin lỗi, tôi không nên hỏi."

Thôi Linh hào phóng, "Không có gì, ly hôn cũng không phải chuyện gì gièm pha. Bất quá, cô ấy và tôi khác nhau, tôi là cùng với Lâu Dương ly hôn, mà cô ấy là cùng với ông xã cô ấy tách ra. Đoạn hôn nhân kia chỉ duy trì hai năm, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Trước lúc cô ấy kết hôn, mấy người bạn chúng tôi đều khuyên can cô ấy, bởi vì giữa hai người khoảng cách quá lớn. Tôi ghét nhất loại đàn ông ăn bám." 

"Ahh." Diệp Phong thấy Thôi Linh nói chuyện vô cùng hứng thú, nhưng mà cô sắp vào phòng thu trực tiếp, không thể không dịu dàng cắt ngang cô ta, "Thôi trưởng phòng, tôi phải đi rồi."

"Được, cô cứ việc đi đi!" Thôi Linh dừng câu chuyện. 

Diệp Phong đi tới cửa, cô ta ở phía sau lưng đột nhiên hỏi một câu, "Nghe nói cô mấy ngày trước đây cùng với Lâu Tình ăn cơm hả?"

Diệp Phong quay đầu lại, thản nhiên cười, "Đúng vậy!" 

*

Có thể do đột nhiên phải cách xa Hạ Dịch Dương mười ngày, Diệp Phong có chút mong muốn về nhà, tiết mục vừa chấm dứt, cô không có bình thường như mọi khi thu dọn chậm rì rì, mà là lung tung nhét tư liệu vào trong túi, vội vàng bỏ chạy ra ngoài.

Trên đường, dòng xe cộ xuyên suốt, cô không thấy màu đen Passat, cũng không thấy màu bạc Bentley. 

Cô ở ven đường đứng thẳng lặng yên một hồi, nhấc chân đi bộ hướng về trạm xe, hôm nay thực khéo, vừa đi đến, xe buýt cũng tới. Đêm hè Bắc Kinh, đèn đuốc mê người, một cái trung tâm thương mại thật lớn chắc vừa mới khai trương, vô số khí cầu cùng dải băng nổi lơ lửng ở cửa, dưới mấy cái cây to ven đường có thể nhìn thấy mấy đôi tình nhân đang gắn bó thân mật.

Về nhà, cô trước tiên mở cửa căn hộ của mình, mở ra cửa sổ, làm cho toàn bộ căn nhà thông gió. Không nghĩ sẽ đem đồ đạc này nọ đưa đến chuyển đi, Hạ Dịch Dương không có ở Bắc Kinh, cô vẫn chuẩn bị ở bên kia. 

"Diệp Phong?" 

Cô đang ở dọn dẹp lại tủ trong toilet, nghe được tiếng Hạ Dịch Dương, chỉ việc xoay đầu, "Em ở đây."

"Làm sao đi gấp như vậy, anh chỉ bị đèn đỏ ngăn lại, đã không thấy người đâu nữa." Anh đi vào.

"Vội vã muốn gặp anh, một ngày không gặp như cách ba thu." Cô chế nhạo nhìn anh chớp mắt, "Chúng ta về thôi, anh buổi tối còn phải chuẩn bị hành lý nữa!"

Mở cửa ra, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô để ở trên sô pha vài cái túi giấy, mở ra xem, anh hơi chút sững sờ.

"Sao lại có cái loại biểu tình này chứ, chẳng lẽ em lại đem loại cơ hội này để dành cho vị đồng sự nào đó của anh phát huy sao?" Cô trêu chọc nói.

Anh nở nụ cười, tha thiết hôn nhẹ rồi đem cô vòng vào trong ngực, cằm ôn nhu dán vào trên trán cô, "Lo lắng như vậy, liền đi theo giúp anh đi?"

"Lần sau, được không?" Giọng của cô mềm nhũn ra, anh không đành lòng kiên trì.

"Thật sự là cơ hội rất tốt, anh đã mong chờ thật lâu, nghĩ là... có thể nghỉ phép, lại có thể ghé thăm ba mẹ em một chút."

"Anh nói anh phỏng vấn khách mời lần này là Bí thư Tô Hiểu Sầm?" Ánh mắt cô cười khẽ vòng vo chuyển.

"Uhm!"

"Vậy anh có thể phỏng vấn ông xã bà ấy hay không?"

"Có quyết định này, muốn hỏi một chút rằng trong mắt ông ấy, Tô Hiểu Sầm là người vợ như thế nào?"

Diệp Phong thần bí cong lên khóe môi, "Tiết mục đó thực đáng giá chờ đợi, anh phải biểu hiện thật tốt, em muốn xem."

"Em đến Thanh Đài, anh cho em vào trường quay xem." Anh còn chưa từ bỏ thuyết phục.

Cô xoay người, tinh nghịch mấy cái cúc áo, lời lẽ thâm ý nói: "Ngoại trừ việc em không ở bên cạnh anh, nhưng mà Dịch Dương, anh lần này nhất định sẽ viên mãn hoàn thành nhiệm vụ."