Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 55: Lòng người khó đoán (Hạ)




Giữa tiệc rượu có biểu diễn, đều là những gương mặt tích cực trên màn ảnh, Hạ Dịch Dương chào hỏi qua loa, không ở lại bao lâu, liền cùng một vị biên đạo đang vội viết kịch bản có lái xe tới về khách sạn nghỉ ngơi.

Ngày mai, còn có trực tiếp, buổi tối ở Quảng trường âm nhạc có phát sóng trực tiếp chương trình ca múa nhạc, ngày kia là có thể thu dọn hành lý về Bắc Kinh.

Bởi vì Diệp Phong, lần đầu tiên anh đối với Bắc Kinh có tâm trạng háo hức muốn quay trở về.

Anh muốn đi tới chào hỏi Tô Hiểu Sầm một tiếng, nhưng thấy bà bị người vây quanh chật như nêm cối liền từ bỏ ý định. Đêm nay có rất nhiều khách quý, bà ấy sẽ không chú ý ai ở ai không.

Mở cửa sổ xe, gió đêm có điểm lạnh, có lẽ dựa vào bờ biển duyên cớ, may mắn đều mặc nhiều áo, cũng không lạnh mấy. Đưa tay nhìn thời gian, buổi tối mười giờ, Diệp Phong lúc này hẳn là đang trên đường đến radio.

“Dịch Dương, cậu có thấy được biểu tình trên mặt Chủ tịch Thi hay không?” Biên đạo cũng là người trong tổ ‘Tin tức buổi chiều’, quen biết với Hạ Dịch Dương đã lâu. “Mắt mũi đều đảo lộn, tức giận đến sắc mặt xanh mét, bộ âu phục Italy làm thủ công trên người đoán chừng cũng bị hỏng mất, chủ yếu là An Di làm cho ông ta mất mặt trước công chúng, ha ha! An Di thật sự là rất cá tính, nữ trung hào kiệt a!”

Hạ Dịch Dương chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên con đường lớn ven biển, bên tai nghe được âm thanh sóng đạp bờ đê, trên bến tàu, một chiếc tàu thuỷ hụ còi hơi chậm chạp cập bờ.

Nếu không có cái hôn trên quảng trường kia, khi Kha An Di theo Thi Nhân đi hướng ra hoa viên, anh sẽ thiện ý tiến lên ở bên cạnh giúp cô. Tình huống như vậy trong những trường hợp giao tế gặp nhiều lắm, cho nên Thi Nhân mới không kiêng nể gì, thành thạo.

Anh không thể làm như vậy.

Kha An Di vẫn còn tình cảm đối với anh, cô cũng không khắc chế, chỉ là che giấu đi. Sự quan tâm của anh sẽ chỉ làm loại tình cảm này càng thêm nảy nở, anh thà rằng bị cô cho rằng vô tình, lãnh huyết.

Đồng thời ở trong lòng, anh cho rằng Kha An Di đêm nay cũng không đủ tự trọng. Đàn ông có cái tnh gì, trong đầu tồn tại cái ý niệm xấu xa gì, Kha An Di thông minh như vậy, hẳn là phải biết tránh xa, nhưng cô lại tạo cơ hội như vậy cho Thi Nhân. Tuy rằng Thi Nhân bị mất mặt, nhưng ở đó có nhiều chính khách quyền thế đều nhìn thấy, thu vào trong mắt rồi, lại sẽ nhìn cô như thế nào?

Biên đạo về phòng viết kịch bản, anh đi vào tắm rồi lên mạng xem tin tức. Tin đồn về anh từ vị trí đầu trên các trang web lớn đã bị đẩy xuống, đương sự không có đáp lại gì, lại không có gì tiếp theo, cũng không còn ý tứ gì, chỉ là làm một hồi giải trí cho thiên hạ.

Đúng lúc này di động reo, là Diệp Phong phát đến tin nhắn, cô nói: “Dịch Dương, trong lòng rầu rĩ, cũng không biết là tại sao?”

Anh liền gọi lại, đợi một lát, cô nhận điện thoại, “Đang mùa khô nóng, em như thế nào?”

“Không phải bị cảm nắng, chỉ là trong lòng không thoải mái, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra, lo sợ bất an. Chắc là sốt rồi.”

“Có gặp phải chuyện gì hay không?”

Cô trầm ngâm một chút, thanh âm càng ngày càng thấp, giống thở dài, “Em hơi mệt, Dịch Dương, chờ anh về Bắc Kinh, chúng ta lại nói đi.”

Lòng anh hẫng một chút, ngữ khí lại không có gì thay đổi, “Được! Buổi tối nhờ tổ trưởng đưa em về, đừng một người chờ xe.”

“Tổ trưởng đi công tác.”

“Vậy đi cùng xe với Tiểu Vệ.”

“Không cùng phương hướng. Ngồi xe không có việc gì, thời tiết nóng như vậy, rạng sáng đúng là thời gian tốt cho mấy đôi tình nhân tản bộ.”

“Em cư nhiên dám rình xem.”

Cô ha ha cười, “Em nên đi vào. Ngày kia mấy giờ lên máy bay?”

“Cũng là sáng sớm, có thể kịp về cùng ăn cơm trưa với em.”

Cô ừ một tiếng, “Em cúp máy đây!”

“Được, em cúp trước đi!”

“Uhm!”

Cúp điện thoại, phát giác di động đang báo hiệu, pin không còn đến một vạch. Kéo ra ngăn kéo tìm cục sạc pin, tìm thật lâu cũng chưa tìm được, cuối cùng anh ý thức được mình mở sai ngăn kéo, tâm tình không hiểu tại sao đột nhiên bực bội.

Đi vào toilet lấy nước lạnh rửa mặt xong, phát hiện di động có một tin nhắn mới: “Anh thật sự ngay cả một câu an ủi cũng không nói với em sao?” Là Kha An Di. Trên mặt, nước từng giọt từng giọt từ lỗ tai nhỏ xuống, lạnh lạnh, anh nâng tay nhẹ lau đi, đem tin nhắn xóa bỏ, xoay người tiếp tục xem máy tính. Trong phòng điện thoại bàn điên cuồng vang lên.

Anh nhấc máy, “Alo?”

Trong máy có tiếng khóc nức nở, một lát sau, tiếng khóc từ một chỗ cách vách tường truyền tới. Loại khách sạn năm sao này thật sự không có cách âm.

“Hạ Dịch Dương, em chưa từng trải qua chuyện khó xử như vậy, anh rõ ràng nhìn thấy, cũng không giúp em một chút, ở trong mắt của anh, em không đáng giá như vậy sao?”

“An Di, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai chúng ta còn bận rộn một ngày đâu!” Anh thản nhiên trả lời.

“Không, em có thể ngủ được sao? Trong lòng em thật sự rất khó chịu, em không biết tại sao Diệp Phong kia có thể vừa xuất hiện, anh đột nhiên giống như cả người đều thay đổi… So với cô ta, em kém chỗ nào chứ? Dịch Dương, đàn ông đều sẽ bị lạc lối, em có thể lý giải, nhưng mà chỉ có người cùng chung chí hướng mới có thể cùng nhau đi tới càng xa, lâu hơn, không phải sao?”

“Trong chuyện cảm tình, không có có vẻ, chỉ có yêu cùng không yêu

“Yêu là có điều kiện, nếu anh là cái kẻ nghèo hèn nghèo rớt mồng tơi, cô ta sẽ yêu anh sao? Cô ta… chỉ là tham mộ danh tiếng của anh, muốn hưởng thụ thành tựu hiện tại của anh, mà em lại có không gian lựa chọn rất lớn, những người mà em tiếp xúc đều là tinh anh, xuất sắc, nhưng chỉ đối với anh… chỉ thích anh…”

Hạ Dịch Dương có chút dở khóc dở cười, “An Di, tôi còn có việc, ngủ ngon.”

“Không cho phép cúp, không cho phép cúp, em muốn anh ở bên em. Nếu anh cúp máy, em liền… cắt cổ tay tự sát, khách sạn này trang bị lưỡi dao cạo râu dường như rất sắc bén…”

Hạ Dịch Dương sắc mặt thay đổi, anh đứng dậy, đối mặt bóng đêm ngoài cửa sổ, “Kha An Di, sinh mệnh thuộc về chính cô, cô muốn như thế nào thì làm như thế nấy, ngủ ngon.”

Anh cạch một cái đặt máy xuống, buồn bực đấm xuống mặt bàn, bình tĩnh một hồi lâu, mới một lần nữa ngồi trở lại trước máy tính.

Điện thoại bàn lại vang lên, anh không hề động đậy, ánh mắt chậm rãi chớp chớp.

Tiếng chuông một lần lại một lần chấn động ở bên trong, giống nhau cùng anh góc thượng kính, anh lấy tay rút dây điện thoại, trong phòng rốt cục im lặng. Nhưng là ngay sau đó, di động đang nạp điện vang lên.

Anh lãnh nghiêm mặt muốn tiến lên nhấn tắt, chưa từng muốn nhận cuộc gọi.

“Nói cho anh biết, Hạ Dịch Dương, em thật sự… cắt cổ tay…” Kha An Di hữu khí vô lực hét lên.

Anh nhíu mày, giật mình, tiếp theo lỗ mãng di chuyển, bối rối rớt ra cửa phòng, đi về phía phòng Kha An Di.

Cửa phòng hờ khép, không có bật đèn, ánh trăng sáng xuyênấu vào bên trong, chiếu đến trên giường giống như một người đang nằm.

“Kha An Di…” Tim anh đã nghẹt trên cổ họng, sờ soạng tìm bật đèn.

Sắc mặt Kha An Di cũng giống như tấm drap giường bên dưới - trắng bệch, cô bình tĩnh nhìn anh, khóe miệng kéo ra một tia cười yếu ớt.

“Cô… có ổn không?” Anh cúi người, nhìn xem cổ tay cô.

“Anh rốt cuộc cũng không bỏ mặc em, vẫn đến đây, không có gì, rất đáng giá.” Ý cười một vòng một vòng mở rộng, cô đột nhiên vươn hai tay, vòng ôm lấy cổ anh.

Anh nhìn thấy một dòng chất lỏng đỏ tươi từ cánh tay của cô thấm xuống drap giường.

“Cô thật sự điên rồi…” Anh cắn răng nhắm mắt, dùng drap giường bao lấy cô, quấn lại.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, thảm rất dày, bình thường hẳn là nghe không được, nhưng giờ phút này, toàn thân anh thần kinh đều buộc chặt, một chút tiếng vang đều giống như kinh lôi.

“Kha biên tập ở phòng này sao? Hẳn là chưa ngủ, ở cửa còn thấy ánh đèn.” Tô Hiểu Sầm khi nói chuyện ẩn ẩn mang theo ý cười. Đợi cho tân khách tán đi, bà vội vàng tới đây, nhìn xem Kha An Di, trên đường còn làm cho thư ký mua giỏ hoa quả. Thi Nhân phong lưu có tiếng ở Thanh Đài, bà không nghĩ tới ông ta ở tiệc rượu thế nhưng tán tỉnh Kha An Di. Làm chủ nhân, bà cảm thấy có chút áy náy, nói lời xin lỗi là tất nhiên. Bà không làm cho thư ký đi theo, đồng hành chỉ có Diệp Nhất Châu.

Nhẹ nhàng gõ cửa, cửa liền lên tiếng trả lời mở ra, “Kha biên tập… Ai, thực xin lỗi!” Bà cả kinh, nháy mắt kịch một tiếng đóng lại cửa phòng.

Bà xem được Hạ Dịch Dương chỉ mặc ở trên giường quấn thành một đoàn, trời, như thế nào gấp đến độ ngay cả cửa đều đã quên khóa? Bà bật cười, kéo kéo Diệp Nhất Châu, “Chúng ta đi thôi!” Xem ra Kha An Di đã muốn có người an ủi. Diệp Nhất Châu đặt giỏ hoa quả xuống, “Làm sao vậy?”

“Đừng hỏi, anh và em cũng từng qua thời tuổi trẻ.” Bà cười quyến rũ, kéo cánh tay Diệp Nhất Châu, xoay người rời đi. Cái tin tức trên mạng kia, xem ra không phải giả rồi, bất quá hai người đó nhìn qua thật sự rất xứng đôi.

“Thiếu Trữ gọi điện thoại nói đã đem đồ gì đó Diệp Phong gửi đến đưa đến chỗ mẹ rồi.” Diệp Nhất Châu nói.

“Cũng không phải lễ tết gì, nó lại vô cớ gửi quà cái gì? Con bé trước giờ dường như không có lạ như vậy.”

“Ai nói, Tiểu Phong Diệp vẫn đều hiếu thuận.”

“Anh đây là bất công, không nói lời nói thật, rất hiếu thuận cũng không đi về thăm mẹ nó, mệt mỏi như con chó.” Tô Hiểu Sầm bĩu môi.

“Có ba nó giúp nó trong chừng, chó sẽ sinh long hoạt hổ[18].”

“Đều nói gì vậy chứ!” Tô Hiểu Sầm phốc cười ra tiếng.

Hạ Dịch Dương bên này đều bấn điên rồi, anh cũng nhìn thấy Tô Hiểu Sầm, nhưng là vào phút đó anh đã cố để không tạo thêm ảnh hưởng gì nữa.

Kha An Di khí lực không lớn, trên cổ tay miệng vết thương cắt không sâu, nhưng vẫn cần lập tức xử lý. Cô ta giống như người thắng trong một trò chơi, vô cùng vừa lòng với thành quả của chính mình, mỉm cười nhìn anh run run bấm

“Nhất Thụ, cái gì cũng đừng hỏi. Mau đến phòng Kha An Di.” Anh cũng không tạm dừng, một hơi nói xong.

Giang Nhất Thụ rất nhanh liền chạy tới, hai người cũng không dám kêu xe cứu thương, bằng không chuyện này bị truyền ra, cuộc đời biên tập viên của Kha An Di sẽ sụp đổ, mà Hạ Dịch Dương cũng sẽ chịu ảnh hưởng sâu sắc. Giang Nhất Thụ dùng drap giường dính máu bọc Kha An Di lại, Hạ Dịch Dương trở về phòng thay quần áo, hai người xuống lầu, đón xe đến bệnh viện tư nhân.

Bác sĩ chịu trách nhiệm cũng không giương mắt nhìn bọn họ, băng bó miệng vết thương Kha An Di xong, chích một mũi thuốc an thần, còn chích thuốc uốn ván, bảo phải theo dõi một giờ rồi xoay người vào trong phòng xem bóng đá.

Kha An Di nằm ở trên giường bệnh, gương mặt lúc ngủ điềm đạm xinh đẹp, an tĩnh.

Hạ Dịch Dương nhìn nhìn cô, cùng Giang Nhất Thụ đi ra phòng bệnh, đứng ở trên hành lang hút thuốc, mặt của anh xám ngắt, “Nhất Thụ, sau khi trở về, chuyện này nhất định phải cùng cấp trên nói chuyện một chút, tôi và cô ta không thể cùng hợp tác nữa.”

Giang Nhất Thụ thở dài, “Tôi không nghĩ tới cô ta sẽ cố chấp như vậy. Trước kia, tôi rất xem trọng cô ta, vô cùng hiểu chuyện, đoan trang, không có vẻ kiêu ngạo của con nhà danh gia, thì ra kiêu ngạo giấu ở trong xương tủy, chỉ biết có bản thân mình coi trọng thì nhất định phải lấy được. Tách ra cũng tốt, loại tình huống này, hai người không thể lại cùng một tổ, cô ta có loại này cá tính cũng không thích hợp làm biên tập viên tin tức, rất không lý trí, rất không điềm tĩnh.”

“Thiên kim tiểu thư đều có căn bệnh công chúa đáng sợ, haizz, phải gần mà xa chi.” Hạ Dịch Dương cười khổ.

Giang Nhất Thụ cười cười, “Cho nên cậu lựa chọn à sáng suốt.”

Hạ Dịch Dương vẻ mặt bất giác trở nên ôn hòa, “Tôi không có lựa chọn, tôi là nhận định.”

Trở lại khách sạn, trời đã sắp sáng, Giang Nhất Thụ thông báo cho trợ lý của Kha An Di đi tới trông cô, một bước cũng không được rời đi, những chuyện khác chờ trở lại Bắc Kinh rồi xử lý.

Ngày mai trực tiếp chỉ có một mình Hạ Dịch Dương diễn chính, anh muốn tranh thủ thời gian ngủ một hồi. Ngủ, nhìn nhìn di động, có cuộc gọi nhỡ cuả Diệp Phong, hình như là không lâu sau khi cô kết thúc chương trình trực tiếp.

Anh gọi trở lại, điện thoại di động tắt máy, anh nghĩ cô có thể đang ngủ, cũng liền nhắm mắt lại, ra lệnh chính mình cũng phải ngủ. Chỉ là vừa nhắm mắt lại, đã nghĩ tới khuôn mặt Tô Hiểu Sầm kinh ngạc, không tự giác vô cùng ảo não.

Sáng sớm thức dậy, lúc ăn điểm tâm gặp được Giang Nhất Thụ, anh nói Kha An Di còn đang ngủ.

Có một số khách quý hôm nay liền chuẩn bị cáo từ, người trong tổ hội nghị tòa thị chính sáng sớm liền chạy tới đưa tiễn. Hạ Dịch Dương không gặp được Tô Hiểu Sầm, chỉ có Thị Trưởng ra mặt, thư ký của Tô Hiểu Sầm cũng có mặt.

Ở trong đại sảnh, anh hướng thư ký gật đầu, làm bộ lơ đãng hỏi: “Tô bí thư đâu?”

“Đi Bắc Kinh.”

Anh giật mình, tiệc tối đêm nay, Tô Hiểu Sầm hẳn là phải muốn tham dự chứ. “Đi Bắc Kinh họp sao?”

“Nói có việc gấp, Diệp cục trưởng cũng đi cùng, có thể là chuyện nhà, tôi lúc nửa đêm nhận được điện thoại, bọn họ ngồi chuyến bay sớm nhất, hiện giờ tất cả hoạt động đều do thị trưởng chủ trì.”

“À!” Anh nhìn thấy Giang Nhất Thụ đang hướng chính mình ngoắc ngoắc, vội ngừng hỏi, chạy đi qua.