Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 1: Phỏng vấn




Mở đầu.

Trước mỗi lần truyền hình trực tiếp, Hạ Dịch Dương đều có thói quen yên tĩnh một mình trong chốc lát.

Khi anh đến cuối hành lang, đứng trước cửa sổ dài sát đất, phát hiện trời đã chập tối, bên ngoài mưa bay giá lạnh. Ở Edinburgh, tháng hai, thời tiết cũng rét lạnh như ở Bắc Kinh, nhưng ban ngày lại ngắn, hiện tại mới hơn 4 giờ chiều.

Anh nhìn trời mưa, chậm rãi nhắm mắt lại, như thể cảm giác được cái lạnh ẩm ướt xuyên qua kính cửa sổ mà ùa vào mặt. Anh biết đây là một loại ảo giác, hiện giờ anh đang đứng trong một khách sạn năm sao ở Edinburgh, nơi này cách trung tâm hội nghị quốc tế rất gần, đài truyền hình đã thuê vài phòng ở đây để sử dụng cho chương trình truyền hình trực tiếp Hội nghị Khí hậu Toàn cầu. Thế nên bên trong khách sạn xa hoa mà vẫn rất thanh lịch này, nhiệt độ ấm áp giống như đặt mình dưới ánh nắng tươi sáng tháng năm.

Không biết tại sao, gần đây anh hay gặp ảo giác. Khi đọc sách, khi lái xe, trên đường, anh đều đột nhiên nghe được một tiếng gọi thanh thúy ngọt ngào, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, bên môi có hai lúm đồng tiền, mắt loan thành hai mảnh trăng non, đầu hơi hơi nghiêng, mềm mại cười. Anh nhìn khắp xung quanh tìm kiếm, cuối cùng luôn thản nhiên cười khổ.

“Dịch Dương,” có người vỗ nhẹ vai anh, quay đầu lại, là đạo diễn Giang Nhất Thụ, cũng là bạn thân của anh.

“Tiến sĩ Dylan đến rồi sao?” Anh hỏi.

“Tiến sĩ Dylan là biên tập tờ ‘Thế giới’, viết rất nhiều bài nghiên cứu, luận văn về đề tài biến đổi khí hậu, ở diễn đàn quốc tế có ảnh hưởng rất lớn, để mời được ông đến phỏng vấn, tổ sản xuất chương trình lần này phải vận động rất nhiều người, rất nhiều mối quan hệ.

Giang Nhất Thụ lắc đầu, “Vừa nói điện thoại với trợ lý ông ấy, đang trên đường đến. Dịch Dương, tôi có chuyện khác nói với cậu.” Anh ta chậc chậc lưỡi, mày nhíu lại, tựa hồ muốn nói lại thôi.

Trên người Hạ Dịch Dương có một loại khí chất đặc biệt trầm ổn, cho dù ở trường hợp nào, đều rất bình tĩnh, khí định thần nhàn, đây là một loại khí chất mà người biên tập viên tin tức cần có, nhưng anh không dám chắc nghe xong chuyện này, trên gương mặt tuấn tú của Hạ Dịch Dương còn có thể bảo trì nét điềm tĩnh không.

“Chuyện gì?” Hạ Dịch Dương mỉm cười hỏi, không có lộ ra một tia tò mò.

Giang Nhất Thụ do dự, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho anh, “Tôi cũng vừa mới biết được, cô ấy ở Edinburgh.”

Ai? Hạ Dịch Dương âm thầm tự hỏi, đột nhiên như có một tia chớ không gian, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, tim đập thật nhanh.

Anh nới lỏng caravat, khó khăn chớp mắt, “Không thể nào, cô ấy ở New Zealand.”

Tin này là trong kỳ họp lớp bốn năm trước, bạn thân nhất của cô - Ngả Lỵ nói với những người khác, anh đã nghe được. Mọi người hỏi Ngả Lỵ tại sao cô không tới? Ngả Lỵ như người oán phụ thở dài, nói: bạn bè làm cái gì chứ, đi New Zealand cũng không báo một tiếng, lên QQ gặp được mới một hồi, chào hỏi vài câu, sau đó liền ‘out’. Những người khác nói: cần gì đi New Zealand chịu khổ, với điều kiện của cô, vào đài truyền hình tỉnh không thành vấn đề. Ngả Lỵ bĩu môi: người ta yêu cầu cao, của cô ấy giấc mộng là vào CCTV. Mọi người xôn xao một chút chớp chớp nhìn về phía anh, khi đó, anh vừa mới vào CCTV, làm phóng viên hiện trường ở kênh tin tức.

Giang Nhất Thụ nhíu mày, “Năm trước đã rời New Zealand rồi, cô ấy làm hướng dẫn viên ở một công ty du lịch. Hồi tết âm lịch, Tiểu Lâu theo phái đoàn đến Edinburgh, chính là cô ấy tiếp đãi.”

Tiểu Lâu là vợ Giang Nhất Thụ, là quản lí bộ phận khách hàng công ty du lịch Bắc Kinh Hoàn Cầu, phụ trách tuyến u Mỹ.

“Hướng dẫn viên du lịch?” Trong lòng Hạ Dịch Dương có chỗ nào đó oanh một chút sụp đổ.

Giang Nhất Thụ nhún nhún vai, “Tôi nghe xong cũng giật mình không biết nói gì. Đây là địa chỉ nhà, phỏng vấn kết thúc, cậu… có rảnh thì đi gặp cô ấy đi.”

Anh đem tờ giấy nhét vào tay Hạ Dịch Dương, cảm giác được đầu ngón tay người kia hơi hơi run lên, anh lo lắng hỏi: “Cậu không sao

Hạ Dịch Dương ngẩng đầu, thoáng cái, trên mặt đã bình tĩnh như nước, “Đương nhiên, tôi ổn mà.”

Cửa thang máy, đoàn người nối đuôi nhau đi về phía phòng thu, Giang Nhất Thụ nói: “Ah, tiến sĩ Dylan đến rồi, chúng ta trở về thôi! Đây là lần đầu tiên Kha An Di thu hình trực tiếp, cậu nên hướng dẫn người ta một chút.”

Hạ Dịch Dương gật gật đầu, tiến đến bắt tay tiến sĩ Dylan, dùng tiếng Anh thông thạo trao đổi cùng ông ta về tình huống đặc biệt, đề tài trong buổi trực tiếp. Tiến sĩ Dylan thường xuyên được mời phỏng vấn trên truyền hình, nên rất hiểu biết tình hình, thoải mái làm cái OK động tác với Hạ Dịch Dương.

Hạ Dịch Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Kha An Di đứng ở ngoài phòng thu, tay cô cầm bản thảo tiết mục còn đang run run. Anh cười nhẹ, “Tiểu kha, em chỉ cần dựa theo bản thảo tiến hành, trong tiết mục có từ chuyên môn, chỗ chuyển tiếp, hay cần hỗ trợ gì đó, thì để cho anh.”

Kha An Di vừa vào kênh quốc tế cuối năm ngoái, tốt nghiệp Đại học Liverpool ở Anh quốc, ngoại hình xinh đẹp, có tài năng, gia cảnh tốt, nên rất được coi trọng ở đài. Những người vào đồng thời với cô, hiện tại không phải làm biên đạo, thì là phóng viên hiện trường, mà cô ngay từ đầu liền được lên hình phát sóng.

“Em sợ em khẩn trương sẽ nói sai từ, tiết mục này có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn.” Kha An Di đã trang điểm hoàn hảo, gương mặt hơi cứng ngắt, muốn cười cũng không cười nổi.

“Hôm nay đề tài có hơi nghiêm trang nặng nề, nếu nói sai, vừa vặn điều tiết không khí. Yên tâm đi, có anh mà!”

Kha An Di hít sâu, ngượng ngùng nhìn Hạ Dịch Dương, “Hạ biên tập, sao anh có thể nói tiếng Anh lưu loát như vậy? Làm em đây ở Anhốc bốn năm cũng thấy mặc cảm.”

Hạ Dịch Dương cười cười, “Anh làm ở quán bar Sanlitun ba năm, nơi đó có rất nhiều người ngoại quốc, là môi trường thuận lợi để học ngoại ngữ.”

Kha An Di mở to đôi mắt đẹp, “Ah, vậy tửu lượng của anh nhất định không tệ nha!”

“Anh ở đó làm công, cũng không phải đi uống rượu. Tửu lượng của anh thực bình thường thôi.”

Kha An Di kinh ngạc, Hạ Dịch Dương mới qua ba mươi, đã là biên tập viên chủ chốt trong đài, nên cô cứ nghĩ anh cũng giống cô có gia cảnh lớn làm chỗ dựa.

Xã hội này tuy trọng thực lực, nhưng muốn có thành tựu khi còn trẻ, thường phải có gia thế bối cảnh hỗ trợ tiếp sức.

“Hai vị chuẩn bị tốt chưa?” Trợ lý đạo diễn đi tới giúp hai người chỉnh tai nghe.

Hạ Dịch Dương gật gật đầu, cùng Kha An Di đang đi vào phòng thu. Giang Nhất Thụ chờ ba người ổn định chỗ ngồi, kiểm tra ánh sáng, hô to: “Mọi người vào chỗ, máy quay chuẩn bị, 5, 4, 3, 2…”

“Chào buổi tối quý vị khán giả, đây là chương trình truyền hình trực tiếp từ Edinburgh, hôm nay chúng ta vinh dự mời được nhà khí tượng học nổi tiếng thế giới - tiến sĩ Dylan, ngài ấy sẽ cùng chúng ta khám phá những thay đổi của khí hậu toàn cầu, và biện pháp phòng ngừa của các nước…” Giọng nói thanh trầm của Hạ Dịch Dương vang lên, Giang Nhất Thụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý đạo diễn huých nhẹ vai anh, anh nâng mắt lên, nhìn qua phía trợ lý, trợ lý chìa tờ giấy viết: “Hạ biên tập tay phải vẫn nắm chặt, rất kỳ quái.”

Giang Nhất Thụ nhìn Hạ Dịch Dương dưới ánh đèn ôn hòa trò chuyện, tay trái cầm bản thảo dẫn dắt tiết mục, nhưng tay phải lại nắm chặt tờ giấy nhỏ, nhìn qua có chút không được tự nhiên.

Anh thở dài, cô ta đối với Dịch Dương ảnh hưởng thật sự là không nhỏ, một cái địa chỉ mà cậu ta cũng xem như báu vật.

Kha An Di ban đầu hơi gượng gạo cứng ngắt, nhưng càng trò chuyện, cô càng thả lỏng hơn, lời lẽ vui tươi sinh động. Phỏng vấn lần này vốn chỉ có một người chủ trì là Hạ Dịch Dương, nhưng vì muốn cô có cơ hội rèn luyện, cũng cho tiết mục tăng thêm chút không khí, mới để cô tham dự.

Đối với biểu hiện của cô lần này, Giang Nhất Thụ xem như vừa lòng.

Thời gian trực tiếp luôn qua quá nhanh, một giờ phỏng vấn đã hết, Hạ Dịch Dương đối mặt màn ảnh ôn hòa cười nói: “Tiết mục phỏng vấn đến đây là kết thúc, chân thành cảm ơn tiến sĩ Dylan đã đến tham gia cùng chương trình…”

Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, Giang Nhất Thụ bước tới tiễn tiến sĩ Dylan đi ra về. Hạ Dịch Dương tháo xuống tai nghe, đi vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, nới lỏng caravat, rồi thắt lại, thắt xong lại nới ra. Đã lâu rồi anh không còn bối rối như vậy, ngay cả lúc trước thi phỏng vấn vào học viện phát thanh cũng không như bây giờ.

Rốt cuộc thì hoảng cái gì chứ? Anh tự giễu cười cong khóe miệng, thắt lại caravat.

Lúc đi ra, Kha An Di đang đứng chờ ở bên ngoài, còn chưa tẩy trang, dường như cố ý đợi anh.

“Hôm nay biểu hiện tốt lắm.” Anh mỉm cười cổ vũ cô.

“May mắn có anh, nghe anh nói, em tất nhiên không thể khẩn trương. Cám ơn anh, Hạ biên tập.Kha An Di chân thành nói.

“Đều là đồng sự, gọi anh Hạ Dịch Dương được rồi!” Anh xoay người tiến vào phòng thay quần áo lấy áo khoát.

“Hạ… Hạ Dịch Dương, “Kha An Di đuổi theo, “Em biết ở Edinburgh có một nhà hàng Ý rất được, chúng ta tới đó dùng thử đi!”

Hạ Dịch Dương dừng lại, “Anh còn có chút việc, em tìm đồng sự khác cùng đi đi.”

Nói xong, anh vội vàng đi ra ngoài.

Kha An Di quẫn ở tại chỗ, hai tay mất tự nhiên chậm rãi buông xuống dưới.

***

Trời hoàng hôn, xuyên qua màn mưa nặng nề nhìn không rõ ngã tư đường đối diện, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Hạ Dịch Dương lên xe taxi, đưa tờ giấy cầm trong tay cho bác tài, “Đi đến địa chỉ này!”

Bác tài quay đầu nhìn, đánh giá anh vài lần, nhún vai.

Hạ Dịch Dương nhắm mắt, tự hỏi bác tài ngồi phía trước có nghe thấy tiếng tim đập của anh hay không. Một người biến mất sáu bảy năm, đột nhiên xuất hiện gần trong gang tấc, hỏi anh có thể nào không kích động? Có thể nào không sợ hãi?

Sáu năm trước, lúc cô bỏ đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có nói. Nhưng trái đất tròn, đi một vòng lớn, rồi ngày nào đó vẫn là hội ngộ, như anh với cô.

Gương mặt tuấn tú nổi lên một nụ cười sung sướng.

Do Hội nghị khí hậu Toàn Cầu, đường xá ở Edinburgh ‘Đinh’ đúc hơn bình thường, lại thêm mưa lớn, xe chạy rất chậm. Nửa giờ sau, xe quẹo vào một cái ngã tư đư̖ lộn xộn, thỉnh thoảng có vài tòa nhà kiến trúc thời Victoria hiện lên ngoài cửa sổ.

“Quý khách, đến nơi rồi!” Xe dừng lại trước một tòa nhà 6 tầng.

Hạ Dịch Dương trả tiền, vừa đẩy cửa xuống xe, một bóng người đột nhiên từ trong sảnh tòa nhà chạy ra, một tay kéo hành lý, một tay cuống cuồng vẫy xe taxi.

Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, áo khoát đen dài ngang gối, mũ len xám có hai cái lỗ tai, khăn quàng cổ cùng màu che khuất cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.

“Xe sao tới nhanh như vậy? Mình hôm nay thật may mắn!” Cô đứng bên cửa xe, vui mừng tự lẩm bẩm.

Giọng Oxford chính tông, ngọt ngào thanh thúy, hai mắt loan thành bán nguyệt.

Lòng anh run lên mãnh liệt, cố gắng chớp mắt, không thể tin được nhìn lại.

Hành lý rất nặng, cô không muốn để trong cóp xe, nên cố hết sức đưa vào băng ghế sau, anh tiến lên giúp cô đưa vào.

“Cám ơn anh đẹp trai!” Cô khẽ cười nhìn anh nháy mắt, “Phanh” một tiếng đóng lại cửa xe, xe taxi nổ máy rời đi bắn tung tóe bọt nước lên vỉa hè.

Anh ngơ ngác, mái tóc ướt đẫm rối bới, hai mắt mơ hồ.

Lại là ảo giác? Anh dường như nhìn thấy cô. Thật là cô sao? Nếu là thật, làm sao cô có thể không cùng anh chào hỏi?

Không biết đứng bao lâu, trên đầu xuất hiện một cái ô. “Anh à, có cần giúp gì không?”

Anh lau đi nước mưa trên mặt, đứng trước người quản lý tòa nhà, “Xin hỏi… Diệp Phong tiểu thư có phải ở nơi này hay không?” Anh

“Lúc trước đúng là ở đây, hôm nay vừa mới chuyển đi rồi.”

Anh nhấp mím môi, nhìn ra ngã tư đường mờ mịt, “Vậy ông… biết cô ấy chuyển đi đâu không?”

“Cô ấy nói muốn kết hôn, không biết chuyển đến thành phố nào, nhưng chắc sẽ không trở về đây nữa. Ah, vài phút trước cô ấy còn ở đây, anh thật là không may.” Ông quản lý thông cảm nhìn khuôn mặt vừa mỏi mệt vừa khổ sở của anh, “Hay để tôi giúp anh gọi xe?”

Anh khoát tay từ chối, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà trong mưa. Cô đã ở tầng mấy? Mấy năm nay sống có tốt không? Vì sao bỏ nghề phát thanh viên làm hướng dẫn viên du lịch? Không ai trả lời anh, nhưng kỳ thật đáp án đã không còn quan trọng nữa.

Thật là cô! Sáu năm, gương mặt không thay đổi gì nhiều. Điều duy nhất thay đổi chính là cô không nhớ anh là ai. Hiện tại, bên cạnh cô cũng đã có người cô yêu.

Cho đến bây giờ, anh chỉ là một người vô tình thoáng qua cuộc đời cô mà thôi.

Anh chua sót thu hồi tầm mắt, vo tờ giấy cầm trong tay thành cục nhỏ, ném vào thùng rác ven đường.

Anh tin tưởng, sau lần ngẫu nhiên thoáng qua này, mặc cho Trái đất có tròn thế nào, bọn họ đã không còn khả năng gặp lại

Phỏng vấn thực tế chính là một loại kiểm tra thần kinh.

Diệp Phong hít sâu một lần nữa, giả vờ không nghe hai cô gái bên cạnh bình luận về

Cô trước khi đi, còn đặc biệt trang điểm, chải mascara, đánh má hồng, tô son bóng, ở trước gương soi đi soi lại, tự cảm thán mình rất hào phóng trí tuệ, lúc đó mới mỉm cười khoát áo ra cửa.

Mỹ phẩm là bạn thân nhất của phụ nữ, nhưng dù là mỹ phẩm tốt nhất, cũng sẽ không nói dối.

Đây là buổi phỏng vấn tuyển vị trí người chủ trì tiết mục tình cảm ‘Đêm khuya khuynh tình’ của Đài phát thanh Thành Đô, cũng không phải cuộc thi sắc đẹp, vậy mà đến đây một cô so với một cô xinh đẹp, một cô so với một cô thướt tha. Ở giữa một nhóm toàn những cô gái trẻ trung xinh đẹp, người hai mươi bảy tuổi như cô, thật sự xấu hổ vô cùng.

Bi kịch là cô còn mặc trang phục giống với một cô gái khác ở đó. Khi chọn quần áo, cô thầm nghĩ ăn mặc trang trọng một chút để lưu ấn tượng tốt với người phỏng vấn. Bộ váy âu phục vải cashmere màu tím nhạt, cổ áo nhỏ, váy chữ A, đi lại dễ dàng mà không quá cứng ngắc. Đây là ngày thứ hai sau khi trở về Bắc Kinh, cô ở trung tâm mua sắm Xidan mua hai bộ duy nhất.

Trong đại sảnh rất ấm, sau khi cô báo danh xong, liền cởi áo khoát ngoài, mới vừa đi vào hành lang, liền nghe được một tiếng thét chói tai. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái cũng mặc bộ váy giống cô. Cô ta trừng mắt nhìn cô, tức giận muốn khóc. Mấy cô khác cùng chờ phỏng vấn, có người vui sướng khi người gặp họa, có người căm giận bất bình, có người mặt lộ trào phúng.

Diệp Phong cảm thấy thực bất đắc dĩ, bộ váy này, cô mặc gọi đoan trang, cô gái kia mặc kêu thanh lịch tao nhã, tuổi với tuổi liền so ra. Cô cũng muốn lập tức đem bộ váy này cởi ra, nhưng mà cởi xong cô mặc cái gì?

Cô đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống, làm bộ không phát giác chính mình thành cái gai trong mắt cô kia.

May mắn cô không phải đợi lâu, chỉ chốc lát, liền có một người đàn ông mặc đồ Tây đưa cô vào một văn phòng bố trí rất trang nghiêm. Trang nghiêm? Đúng vậy, màu sắc trong phòng không trắng thì đen, ngay cả người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc cũng là một thân áo đen.

Trước mặt cô ta đã có vài bộ lý lịch, thấy cô tiến vào, khoát tay về phía ghế sô pha, “Mời ngồi.” Giọng nói lạnh lùng.

Diệp Phong lễ phép ngồi xuống, lúc cuối người, cô nhanh mắt liếc nhìn bản tên trên bàn: Thôi Linh, trưởng phòng nhân sự.

“Cô tốt nghiệp ở Quảng Viện[1] sao?” Thôi Linh không có ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn cô, ngữ khí trăm phần trăm nghi ngờ.

“Tôi có đem theo bản gốc bằng tốt nghiệp, cần kiểm chứng lại không?” Diệp Phong khóe miệng mỉm cười. Tốt nghiệp ở học viện ra chẳng lẽ trên đầu đều dài hơn hai tấc?

Thôi Linh không cười, mày chậm rãi nhíu lại, “Phẫu thuật thẩm mỹ hả?”

“Không có.”

“Thay đổi ghê gớm thật!” Thôi Linh lại liếc mắt đánh giá cô lần nữa, dường như vẫn là chưa tin, nhưng cô không hề bận tâm chuyện này.

“Tôi xem lý lịch của cô, sáu năm trước tốt nghiệp, sau đó xuất ngoại, đã làm viên chức ngân hàng, còn làm hướng dẫn viên du lịch. Cô… vì sao xuất ngoại? Lại vì sao về nước?”

Tốt nghiệp Đại học Truyền thông, cho tới bây giờ đều rất danh giá, có khả năng vào được CCTV, các đài khác cũng nhiệt tình đưa ra lời mời. Mà Diệp Phong, lại xuất ngoại chuyển sang học tài chính.

Vấn đề này chạm đến cực hạn bản thân cô rồi! Nhưng cô vẫn tỏ vẻ hài hước trả lời: “Bởi vì tôi rất yêu nước! Xuất ngoại là để trải nghiệm chính mình, để cho một ngày kia vì tổ quốc mà cống hiến. Hiện tại tôi về nước thực hiện ước mơ của mình.”

Thôi Linh mở to mắt, xém chút bị sặc nước miếng. “Vậy cô cảm thấy ở Đài phát thanh này có thể giúp mơ ước của cô cất cánh sao?”

Diệp Phong còn thật sự gật đầu.

“Bé gái bảy tuổi nói mơ ước thật đáng yêu, thiếu nữ mười bảy tuổi nói ước mơ là có chí hướng, phụ nữ hai mươi bảy nói ước mơ có phải hay không rất… ngây thơ?” Thôi Linh lạnh lùng nhướng đôi lông mày.

Diệp Phong trên trán nhảy ra ba vạch đen, “Ngây thơ không tốt sao? Người ngây thơ ít nhất là chân thành, còn không biết lõi đời, sẽ không làm ra vẻ. Ở tiết mục tình cảm, người chủ trì ngoại trừ cần có thanh âm cùng trí tuệ, càng cần sự chân thành thật tâm, mới có thể làm cho người nghe cảm nhận được, mới nguyện ý cùng cô thổ lộ tâm tình…”

“Trưởng phòng Thôi…” Cửa đột nhiên bị một người từ bên ngoài đẩy ra, cắt ngang lời Diệp Phong.

Cô xoay qua, đứng cạnh cửa là một người đàn ông, dáng người cao thẳng, đeo kính, khí chất văn nhã.

“Đang phỏng vấn?” Người đó đi vào.

Thôi Linh đứng dậy, “Còn có ba người nữa là xong.”

Anh ta gật gật đầu, thuận tay cầm lấy lý lịch Diệp Phong nhìn xem.”Được rồi, vậy cô tiếp tục đi.”

“Phỏng vấn xong, tôi qua văn phòng anh.”

Người đàn ông nhìn sâu vào mắt Diệp Phong một cái, mở cửa ra ngoài.

Diệp Phong phát hiện người đó tuổi không còn trẻ, tóc bên tai đã có mấy phần bạc.

“Đừng nhìn, có chủ!” Thôi Linh ngẩng đầu, thấy Diệp Phong còn chằm chằm nhìn cửa, lạnh lùng khụ một tiếng.

Diệp Phong trêu chọc nói: “Không có biện pháp, khống chế không được, rất phong độ!”

Thôi Linh sửng sốt vài giây, khuôn mặt chậm rãi đỏ bừng, tức giận nói: “Đó là chồng tôi.”

“Ah!” Diệp Phong nhún nhún vai, thì ra có gia đình rồi! Cô có chút đồng tình với người phụ nữ trước mắt, phải giữ người chồng tuấn nhã như vậy, thật sự là căng thẳng.

“Trưởng phòng Thôi, chúng ta tiếp tục chứ?”

“Cô có cảm thấy vị trí này phù hợp với cô hay không?” Giọng của Thôi Linh đã không còn bình tĩnh, âm lượng cao vút chói tai lợi hại.

“Không có chút tự tin, tôi tới nơi này làm gì?” Diệp Phong ánh mắt trong trẻo đột nhiên sáng ngời, cả khuôn mặt đều sinh động lên, “Tôi được đào tạo chuyên nghiệp, có một chút từng trải, sai giờ còn không có đảo lại, sẽ thích ứng công tác ban đêm, hơn nữa tôi còn thực… ngây thơ. Tuy rằng, cuối cùng quyền quyết định là do cô, nhưng tôi đã cố hết sức, mặc kệ kết quả thế nào, tôi đều không hối hận.”

Nói xong, cô gật đầu chào Thôi Linh, khi xoay người ra cửa, cô dùng sức cắn môi dưới. Nhìn Thôi Linh mặt xanh mét, cô nghĩ phỏng vấn lần này hỏng chắc.

Lại một cô gái khác đi vào, cô quay lại nhìn cửa phòng đóng kín, nhếch môi, lấy áo khoát, đi ra đại sảnh.

“Diệp tiểu thư!” Cánh cửa cuối hành lang mở ra, là người đàn ông có tóc bạc bên tai vừa nãy gọi cô.

Cô dừng lại.

“Giám đốc Lâu, anh có điện thoại.” Bên trong phòng có người nói vọng ra.

“Tôi chốc nữa đi qua.” Anh ta cũng không quay đầu lại, nhìn Diệp Phong cười cười.

Giám đốc Lâu?

Giám đốc đài phát thanh Lâu Dương? Diệp Phong bất động thanh sắc hít vào một hơi.

Lâu Dương nhìn nhìn cổ tay, “Sắp đến giờ cơm trưa, để tôi đưa Diệp tiểu thư đi tham quan một chút căn tin của đài chúng ta!”

“Đây cũng là nội dung phỏng vấn sao?” Diệp Phong tim đập nhanh, tay khẩn trương nắm chặt. Cô được chọn sao?

Lâu Dương cao giọng cười to, “Không, bởi vì Bắc Kinh hôm nay không có bụi, thời tiết rất đẹp!”

Thời tiết thật tốt, mưa phùn lơ thơ, mưa từ giữa đêm đến bây giờ cũng chưa dứt.

“Tôi có thể xem đây là vinh hạnh của một viên chức của đài không?” Cô thật cẩn thận hỏi.

“Diệp tiểu thư rất thông minh, bất quá làm viên chức của Đài cũng không tốt như cô nghĩ. Đi, đi hướng bên này.” Lâu Dương đi ở mé ngoài, cùng Diệp Phong duy trì khoảng cách một cánh tay.

Căn tin nằm ở tầng hầm của tòa nhà, ra thang máy, liền nghe được toàn mùi dầu mỡ. Bọn họ tới hơi sớm, căn tin còn chưa có ai đến dùng cơm.

“Thực đơn ở đây rất phong phú, cũng có điểm tâm kiểu Tây, tùy cô lựa chọn.” Lâu Dương đưa cho Diệp Phong một cái khay, ôn hòa mỉm cười với vị đầu bếp đứng sau quầy: “Cho tôin cơm B.”

Diệp Phong cũng chọn phần B cơm trưa giống anh ta.

“Ở thành phố này, có khoảng hai mươi bốn đài phát thanh hoạt động. Trong đó có vài cái tiết mục tâm sự đêm khua như, ‘Bóng đêm ôn nhu’, ‘Thành phố thì thầm’, ‘Thiên thiên tình’, ‘Những ngôi sao đêm’ đều rất thành công, đài chúng ta thời điểm này không theo kịp, bất kể đề tài là thị trường kinh tế, hay quan hệ lưỡng tính, độ chú ý người nghe đều không cao. Tôi khảo sát rất lâu, cảm thấy điều chúng ta cần là một người chủ trì tài năng. Diệp tiểu thư giọng rất tốt, có kinh nghiệm cuộc sống, lại chuyên nghiệp, biết đâu có thể hấp dẫn được người nghe, tôi rất hy vọng Diệp tiểu thư có thể thay đổi tình hình hiện nay.”

Lâu Dương tướng ăn cũng giống anh ta thật văn nhã, cơm là từng muỗng đưa vào trong miệng, ăn canh không phát ra một chút thanh âm. Ngồi dùng cơm với người đàn ông như vậy, Diệp Phong càng thêm đồng tình với Thôi Linh trưởng phòng.

Diệp Phong gian nan nuốt xuống một ngụm canh, “Giám đốc Lâu, thẳng thắn mà nói, tôi sau khi tốt nghiệp, chưa hề làm phát thanh viên, càng chưa bao giờ làm người chủ trì tiết mục. Hôm nay, tôi đến đây cũng chỉ muốn thử vận khí chút thôi, tự bản thân mình cũng không có nắm chắc. Đối với đề tài tình cảm, tôi có thể… sẽ làm giám đốc Lâu thất vọng.” Trong tình yêu, cô cũng là thủ hạ bại tướng, có tư cách gì đến chỉ đạo chuyện tình cảm của người khác? Những lời vừa rồi nói với Thôi Linh, chẳng qua nói mạnh miệng hả hê chút thôi.

“Tiết mục này là 1+1, còn có một vị chuyên gia tình cảm phối hợp với cô. Giọng nói của Diệp tiểu thư rất có sức cuốn hút, hơn nữa… tôi đối với sinh viên của Quảng viện có lòng tin. Diệp tiểu thư, tôi thấy cô rất quen?”

Nếu Lâu Dương trẻ hơn mười tuổi, nếu cô xinh đẹp như hoa, câu hỏi như vậy, cô sẽ nghĩ có ám muội hàm súc. Nhìn Lâu Dương vẻ mặt ôn hòa trưởng bối, cô nghiêm trọng khinh bỉ chính mình có tư tưởng ‘không tốt đẹp’, thành thành thật thật trả lời: “Tôi đến Bắc Kinh nhập học năm 2000, năm 2004 tốt nghiệp đi New Zealand, tôi… có thể bộ dạng rất đại chúng hoá!”

“Tốt nghiệp năm 2004, thành danh cũng không ít người, Hạ Dịch Dương, Hứa Mạn Mạn, còn có…” Lâu Dương phát giác Diệp Phong đột nhiên trầm mặc không nói, ánh mắt bối rối, ngưng lại. Nhưng anh vẫn thấy Diệp Phong quen quen, nhưng ở nơi nào gặp thì nhất thời không nghĩ ra.

Cơm nước xong, anh ta lại đưa cô đi thăm tầng lầu kế tiếp, ‘Đêm khuya khuynh tình’ được bố trí ở phòng thu thứ tám. Diệp Phong vuốt ve microphone, loa, vách kính cách âm… Nhẹ nhàng thở dài, lòng dâng lên một niềm xúc cảm đã lâu không có.

“Ngày mai đến đài hoàn thành thủ tục nhân sự, ngày kia có thể đi làm chứ?” Lâu Dương hỏi.

“Được.”

Lâu Dương bận việc đi trước, để thư ký tiễn cô xuống lầu. Ở trong thang máy, gặp được Thôi Linh. Cô mỉm cười chào, Thôi Linh lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hất cằm lên.

Diệp Phong không để ý, cô đoán cô được tuyển, nhất định là do ý của Lâu Dương.

Mưa vẫn chưa tạnh, cảnh tượng giống ngày cô rời khỏi Edinburgh. Cô dùng túi xách che đầu, chạy qua bên kia đường đón xe. Phát thanh Thành Đô cách căn hộ cô thuê không bao xa, ngồi xe buýt chỉ mất 5 phút. Lúc xem tivi thấy thông báo tuyển dụng, cô kích động đến độ nhảy dựng lên.

Một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, “Tiểu thư, đi đâu đây?” Lái xe quay đầu hỏi.

Cô rút ra khăn tay lau mặt, “Quảng viện