Editor: Gà
Lần đầu tiên La Văn Dao đi đến phủ Đoan vương, sau đó nàng phát hiện phủ Đoan vương rộng lớn tinh xảo hơn với so phủ Thành vương rất nhiều, nàng không khỏi xiết chặt tay Hạ Minh, có chút đau lòng cho người đang đi ở bên cạnh mình.
Hạ Minh cho rằng nàng khẩn trương, thì cười với nàng: "Thích ăn gì, cứ việc nói với nhị tẩu, chúng ta đừng tiết kiệm giúp bọn họ."
"Dù các ngươi muốn tiết kiệm, cũng không tiết kiệm được đâu." Hạ Hành cười dẫn người đến chính sảnh, đợi sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, hắn mới nói: "Từ trước đến nay nhị tẩu của đệ rất chú ý đến ăn mặc, có nàng thì sao có thể tiết kiệm được."
"Vương gia đang ghét bỏ ta ăn nhiều phải không?" Khúc Khinh Cư nhận chén trà từ trong tay nha hoàn, nghe thế thì hừ một tiếng.
"Nàng ăn được uống được thì ta rất vui, sao ghét bỏ được chứ." Hạ Hành cười nói: "Tiền Thường Tín, nhanh đến phòng bếp thúc giục đi, bảo bọn họ mang món hoa sinh tô [1] mà vương phi thích ăn trình lên, bằng không hôm nay vương phi nhà các ngươi sẽ không tha cho ta đâu."
[1] hoa sinh tô: là một món ăn khá giống với kẹo đường cứng (mình kèm hình bên dưới nhé)
"Nói bậy, người không biết nghe xong còn tưởng rằng ta là sư tử Hà Đông đấy." Khúc Khinh Cư đặt chén trà xuống, phì cười: "Tứ thúc và tứ đệ muội còn ở đây, chàng đã muốn để bọn họ chê cười rồi."
"Nhị tẩu, đệ không nghe thấy gì cả." Hạ Minh cười tiếp chuyện: "Nhị ca nhị tẩu phu thê ân ái, chúng ta là đệ đệ đệ muội, chỉ cảm thấy vui vẻ, sao có thể chê cười."
La Văn Dao ở một bên lấy khăn lụa che miệng cười, tuy không nói gì, nhưng trong lúc đó bốn người vốn câu nệ dần dần không còn cảm giác đấy nữa.
Khúc Khinh Cư nhìn ra được Hạ Minh cố ý thân cận với Hạ Hành, mà Hạ Hành hiển nhiên cũng tiếp nhận ý tốt của Hạ Minh, cho nên mới để Hạ Minh có thái độ tùy ý như thế, nếu bàn về đối nhân xử thế, Hạ Hành xưng thứ hai, nói vậy không ai dám xưng thứ nhất.
Quả nhiên, đề tài dần hướng về việc lúc trước Hạ Minh gặp chuyện không may, Hạ Hành bưng chén trà nói: "Như ta thấy, tứ đệ bị ám sát quả thật không có quan hệ gì với Tam đệ, nhưng vụ án Giang Nam thì Tam đệ tuyệt đối không thoát khỏi liên quan."
Hạ Minh gật đầu, không để ý lắm nói: "Phụ hoàng đã không truy cứu, đệ cũng không có gì phải bận lòng, hiện tại đệ cũng không có chuyện gì, ai làm đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần sau này được sống yên bình là tốt rồi."
Nghe thế, Khúc Khinh Cư bỗng cảm thấy, đại khái Hạ Minh là người không có dã tâm và dễ dàng thỏa mãn nhất trong bốn huynh đệ Hạ gia, nhưng nói vậy là vì không còn cách nào. Hạ Kỳ có được vị trí huynh trưởng, Hạ Hành có được một mẫu thân hữu dụng, Hạ Uyên được ân sủng, Hạ Minh có gì đây? Mẫu thân không được sủng ái, phụ thân không xem trọng, nếu tâm tính y không tốt, thì mỗi ngày phải sống thế nào?
Có lẽ trong lòng Hạ Minh biết những việc này có bóng dáng Hạ Hành trong đó, cho nên y mới nói chỉ cần về sau sống tốt là được, đây là đang tỏ thái độ với Hạ Hành, ý y là người đệ đệ này muốn về phe lão nhị sao?
Hoa sinh tô được trình lên, Khúc Khinh Cư tùy ý cầm một khối bỏ vào miệng, tầm mắt rơi xuống La Văn Dao, thấy nàng như không biết gì chỉ lo ăn điểm tâm.
Khúc Khinh Cư khẽ cười, mặc kệ là không biết thật hay giả vờ không biết, nhưng cô nương này không ngốc, ít nhất thông minh so với Tần Bạch Lộ.
"Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt." Hạ Hành cười: "Tứ đệ có ý nghĩ này, rất tốt."
Hạ Minh nghe vậy thì cười, ngay cả ánh mắt cũng nhiễm lên ý cười rõ ràng.
Mấy người đang cùng nhau hàn huyên không ít, đến bữa trưa, bốn người ngồi trước bàn, nhìn nha hoàn bưng mỗi một món ăn lên, từ trước đến nay đồ ăn nước Thục khá chua cay, đầu tiên từ màu sắc có thể làm người ta cảm thấy món này rất cay và ngon.
Tuy trên bàn đa số là món Thục, nhưng cũng có một số món ăn thanh đạm, từ trước đến nay Khúc Khinh Cư không có sức chống cự với mỹ thực, trong nhà mình nàng cũng không muốn người khác giúp mình gắp thức ăn, có đôi khi tự bản thân gắp món mình thích cũng là quá trình hưởng thụ mỹ thực.
Trong món cá chần nước sôi tất cả thịt đều được chọn từ bộ phận nhẵn nhụi nhất của cá, canh thịt ớt là thịt lấy từ đùi heo, dưa chua trong cá nấu cải chua càng là dưa được lên men rất lâu, làm cho người ta vừa nghe hương vị thì nước miếng đã văng bốn phía, canh đầu cá đậu hủ nồng đậm vị ngon, gân chân thú kho tàu càng sảng khoái trơn nhẵn thuận miệng, còn có món nấm hương, nấm rừng chiên và các món ăn thanh nhẹ khác, nguyên liệu làm mấy thứ này cũng không có gì tinh quý, nhưng hương vị có thể làm Khúc Khinh Cư ăn nhiều hơn một chén cơm.
Khúc Khinh Cư không bảo trì hình tượng trước mặt Hạ Hành mà ăn ít một chén cơm, nàng tao nhã mà không chậm ăn xong hai chén, mới súc miệng rửa tay, cuối cùng chậm rãi lau khóe miệng nhìn bàn đầy đồ ăn, có chút tiếc nuối nói: "Buổi tối chúng ta ăn lẩu đi, bốn người chúng ta ăn càng náo nhiệt."
La Văn Dao biết lẩu, nhưng trước khi gả thì trong nhà rất ít ăn, bởi vì cả nhà cảm thấy vây quanh một cái cái nồi thì rất bất nhã, nghe nhị tẩu đề cập, bỗng có chút động lòng, nàng nhịn không được hỏi: "Là lẩu đôi uyên ương sao?"
"Đương nhiên, nếu đêm nay ánh trăng không tệ, chúng ta còn có thể mang nồi ra ngoài Quan Nguyệt đình, vừa ăn vừa ngắm trăng, đừng chú ý cái gì mà ăn không nói ngủ không nói, kể chút chuyện xưa, rất vui đấy." Khúc Khinh Cư cảm thấy ăn lẩu càng có nhiều người thì càng rôm rả, đời người mà không có món lẩu này thì nhân sinh sẽ không đủ hoàn mỹ.
Hạ Minh thật không ngờ nhị tẩu sẽ là cái dạng này, y có chút kinh ngạc nhìn nhị ca, phát hiện tầm mắt hắn lạc trên người nhị tẩu, vẻ mặt chứa ý cười, trong nháy mắt y chợt ngộ ra rồi.
"Được, một khi đã như vậy, đêm nay tứ đệ và tứ đệ muội không cần trở về nữa, đợi sau khi dùng bữa tối xong thì ngủ lại phủ đi, vừa lúc vui càng thêm vui." Hạ Hành gọi Minh Hòa đến, ra lệnh cho hắn đến phòng bếp bảo người chuẩn bị phòng, xong rồi lại nói thêm một câu: "Chuẩn bị thêm nấm rừng luôn."
"Vâng." Minh Hòa biết, vương phi thích ăn các loại nấm, đây là Vương gia đang yêu chiều vương phi đấy.
"Đệ muội, lần đầu muội đến quý phủ, không bằng cùng nhau đi dạo một chút, vừa dùng bữa, ngồi lâu sẽ bị béo phì." Khúc Khinh Cư cười đứng lên, để lại không gian cho hai huynh đệ Hạ gia nói chuyện.
"Vậy làm phiền nhị tẩu rồi." La Văn Dao đứng lên, đi theo Khúc Khinh Cư ra chính sảnh, chính nàng cũng hiểu rõ, chỉ sợ Vương gia và Đoan vương có chuyện quan trọng muốn nói với nhau.
Hạ Minh thấy thê tử mình đi theo tẩu tử ra ngoài, mới nói: "Nhị ca, nhà mẹ đẻ của nhị tẩu..." Phủ Xương Đức công và Hạ Uyên thông đồng một chỗ, việc đó hắn cũng biết.
"Quan hệ giữa nàng và Khúc gia không tốt, mấy năm nay ở Khúc gia chịu không ít tội." Hạ Hành cau mày, đề cập đến Khúc gia là hắn thấy tâm trạng không tốt: "Người của phủ Xương Đức công, đệ không cần cố kị, nhị tẩu đệ cũng sẽ không để ý đâu."
Hạ Minh gật đầu: "Một khi đã như vậy, chuyện của Lương gia và Khúc gia, đệ sẽ cho người lật tẩy."
"Gia đình như vậy, không nên giữ lại từ lâu rồi." Hạ Hành nhớ đến Khúc Khinh Cư chịu ủy khuất ở Khúc gia, lạnh nhạt nói: "Giữ mạng bọn họ lại, còn sống nhưng cái gì cũng không có, còn ghê gớm hơn là chết."
Không ngờ nhị ca chán ghét người Khúc gia như thế, Hạ Minh ngẩn người mới gật đầu, y nhớ đến Khúc gia còn có nữ nhi làm thiếp ở quý phủ Hạ Uyên, nhân tiện nói: "Không biết Tam ca có ra tay tương trợ hay không."
"Tính tình lão Tam như vậy, là người sẽ vì thiếp thị mà ra tay ư?" Hạ Hành nâng chung trà lên uống một ngụm, cười như không cười nói: "Từ trước đến nay hắn thích được người khác vây quanh, đâu bao giờ vây quanh người khác?"
"Cũng đúng." Mấy năm nay từ trước đến nay ngay cả đối xử với y Hạ Uyên cũng kiêu căng, càng đừng nói đến thiếp thị, trên mặt y mỉm cười: "Khúc gia đáng thương rồi."
La Văn Dao và Khúc Khinh Cư đi dạo một vòng trong vườn, sau đó đi đến chính viện, khi nàng thấy bài trí trong phòng Khúc Khinh Cư, không khỏi líu lưỡi, đèn Lưu Ly vô giá, còn có dạ minh châu xảo đoạt thiên công [2], còn có các vật trang trí tinh xảo khác. Nàng nghe tổ mẫu nói nói, khi Đoan Vương phi xuất giá, Khúc gia không mua thêm bao nhiêu đồ cưới cho nàng, lúc nàng gả đến vương phủ chỉ có đồ cưới của thân mẫu phủ Xương Đức công, còn có Điền gia cùng với thân hữu khác cho thêm trang lễ (đồ trang sức) thôi.
[2] xảo đoạt thiên công: khéo léo tuyệt vời; vô cùng khéo léo
Đồ cưới của La Văn Dao đã xem như phong phú, nhưng bài trí trong căn phòng này rõ ràng còn tinh quý hơn mấy món kia của nàng, cho nên trong lòng nàng hiểu rõ, mấy thứ này nhất định không phải của bản thân Đoan Vương phi, mà là Đoan Vương mua cho nàng. Nhớ đến trước khi mình xuất giá Đoan Vương phi còn tặng thêm trang lễ cho mình, La Văn Dao không khỏi nói: "Nhị bá đối đãi với nhị tẩu thật tốt."
Nghe thế, Khúc Khinh Cư nhẹ giọng cười, lôi kéo nàng ngồi xuống cạnh cửa sổ, đối diện cửa sổ là một gốc cây Bạch Ngọc Lan nở rộ.
"Tứ thúc hẳn cũng không tệ." Khúc Khinh Cư cười nhìn La Văn Dao: "Ta thấy tứ thúc thật sự rất tốt với muội, như vậy thì không có gì tốt hơn rồi."
La Văn Dao nghe vậy cười ngọt ngào, không biết sao lại cảm thấy nhị tẩu nhắc đến hai từ ‘thật sự’ này hình như hơi kỳ quái, nàng do dự liếc nhìn Khúc Khinh Cư, tầm mắt không biết sao chợt lạc ra cây hoa lan ngoài cửa sổ kia: "Cây này thật đẹp."
Trong Kinh thành không ít người thích trồng hoa Ngọc Lan ở trong sân, bởi vì nghe đồn trong nhà trồng hoa Ngọc Lan, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp. Một số người có tình cũng thích tặng nhau hoa Ngọc Lan, mượn Bạch Ngọc Lan đại biểu cho tình yêu chân thành tha thiết của bản thân.
Tuy La Văn Dao không rõ chân tướng sự tình là gì, nhưng nàng tin tưởng một người nam nhân hao tổn tinh lực tìm mấy thứ xinh đẹp này để tặng cho một nữ nhân, mặc kệ thế nào, trong lòng chắc hẳn có nữ tử này tồn tại. Nàng thấy ý cười nhạt nhẽo trên mặt Khúc Khinh Cư, do dự một chút rồi nói: "Trái tim con người sẽ dần dần hòa hợp với nhau, thật thật giả giả đâu có giới hạn rõ ràng chứ."
Tay Khúc Khinh Cư bưng trà hơi ngừng lại, nàng nhìn La Văn Dao, không biết nàng ấy nói Hạ Minh, hay có ý tứ khác, nàng theo tầm mắt La Văn Dao nhìn Ngọc Lan ngoài cửa sổ, cười nói: "Muội nói rất đúng, thật hay giả sao có thể dễ dàng cảm nhận được, sống ngày càng tốt hơn mới là thật."
"Nhị tẩu nói có lý." La Văn Dao cười gật đầu, chỉ Ngọc Lan ngoài cửa sổ: "Như hoa Ngọc Lan, càng ngày càng đẹp."
Khúc Khinh Cư thổi mặt trà, không chút để ý liếc mắt nhìn hoa Ngọc Lan, đột nhiên nhớ đến trước đó vài ngày Hạ Hành cho người ta đưa một bộ trâm hoàn Ngọc Lan Hoa đến, nhưng xét thấy Hạ Hành không có việc gì lại tặng đồ cho mình, bộ trang sức Ngọc Lan Hoa này nàng còn chưa bao giờ đeo lên.
Nghĩ vậy, nàng nhếch khóe môi, ngày lành do người nắm trong tay, chẳng lẽ dựa vào một đóa hoa thì có thể sống tốt sao?